Một vài tiếng sau , cơn bão tan cũng đột ngột như khi nó đến . Mưa như trúc nước chuyển thành mưa nhè nhẹ , cuối cùng dừng lại một cách lạ kì . Cuồng phong hung dữ đã tắt . Sự yên lặng kinh khiếp làm ngạt không gian .
Bầu trời xa xăm , xanh thẳm hầu như ngả sang màu đen , nhưng trong trẻo như giát một thứ ánh sáng kì lạ , như được thắp từ bên trong . Mặt trăng tròn đã nhô ra trong mày trắng kim loại , một hình tròn hòan hảo lơ lửng trên bầu trời mênh mông , chiếu sáng đồng hoang và những triền núi một thứ ánh sáng mơ màng, phủ lên cảnh hoang tàn khủng khiếp . Cơn bão cuồng nộ đã tàn phá cảnh vật.
Đồi núi mênh mang , chênh vênh . Ở những góc trên đồng hoang là những vách núi sừng sững , những thác nước mưa không ngừng đổ xuống như những khối nước khổng lồ làm ngập lụt những thác nước thiên nhiên khiến chúng đổ đầy cả suối , nước dềnh lên những nước là nước . Cơn mưa to, bất chợt lướt qua đồng hoang như một ngọn triều dâng khổng lồ . Nước chảy cuốn phăng cây cối , bụi rậm , làm đảo lộn cả tấm đá tảng lớn . Những thung lũng nhô giữa hai ngọn đồi điểm tô cho đồng hoang hòan tòan ngập nước. Những sinh vật không kịp trốn chạy đã bị sập bẫy trong cuộc tấn công điên cuồng này . Những con cừu lạc đàn bị chết đuối những cái xác trương phềnh của chúng bồng bềnh một cách kì quái trong những vũng nước tù đọng . Những con chim , què chân , gãy cánh rải rác trên mặt đất . Những mảnh xương gãy sứt mẻ và những túm lông thấm máu rải rác . Những con chim đã tắt tiếng hót rộn ràng .
Sét đã để lại dấu vết của nó khắp nơi . Nó đã đánh đổ cây , tiện chúng thành từng phần gọn ghẻ , biến những cành lá tươi thành tro đen . Một con ngựa buộc ở đồng cỏ gần đỉnh Fold đã bị sét đánh chết ngay tại chỗ , bờm bị Sét đã để lại dấu vết của nó khắp nơi . Nó đã đánh đổ cây , tiện chúng thành từng phần gọn ghẻ , biến những cành lá tươi thành tro đen . Một con ngựa buộc ở đồng cỏ gần đỉnh Fold đã bị sét đánh chết ngay tại chỗ , bờm bị cháy xém . Ngay cả bản làng cũng không tránh khỏi tai họa . Ngói bay ra khỏi mái, cửa sổ vỡ, vô vữa nứt khỏi tường, rơi lả tả như những bông tuyết nhỏ . Một ngôi nhà bị đổ sụp hoàn toàn, một cánh cửa sổ của nhà thờ Fairley vỡ tan hàng trăm mảnh . Đó là chiếc cửa sổ Adam Fairley đã cúng vào nhà thờ để làm kỷ niệm, tưởng nhớ tới cái chết của Adele Fairley .
Trên vách Ramsden, nước tháo qua mặt đá lớn, đất lầy như dầu lỏng, nhầy nhụa . Hai cái cây đơn độc đứng đó bao nhiêu năm như hai người lính gác cô đơn ở phía trái của vách đá đổ xuống theo kiểu anh lính chì, xơ xác vì những đợt sét liên tục . Edwin bò ra khỏi hang trước và đưa tay cho Emma theo sát sau anh . Họ tránh nước đổ từ vách xuống gần cửa, chân họ nước ngập đến mắt cá . Edwin để cái giỏ thức ăn trên một phiến đá và giúp Emma bước lên những tảng đá khó hơn, rồi anh nhanh chóng trèo sau cô . Họ thở hổn hển, hầu như cùng một nhịp, nhìn nhau hốt hoảng, buồn bã lộ trên nét mặt khi họ nhìn thấy cảnh tàn phá .
- Chúng mình may mà tìm thấy cái hang, - Edwin nói với Emma đang đứng há miệng bên anh . Anh nhìn xung quanh, choáng váng vì cảnh vật bị xé nét tơi tả . - Em có nhận ra là chúng mình có thể bị chết ở ngoài này không ? Hoặc bị sét đánh hoặc là bị chết đuối vì nước lũ ? - Emma gật đầu, rùng mình vì thoát chết và im lặng .
- Nhìn thác nước trên vùng đầm lầy Dimerton kìa, - Edwin thốt lên . - Anh chưa bao giờ thấy nó đầy và hung dữ như vậy . Thật không thể tin được .
Emma theo ngón tay anh chỉ và nín thở . Thác nước vốn hiền hoà có thể nhìn thấy rất rò trong ánh trăng, nước lăn tăn đã bị biến thành một thác nước tung bọt trông thật hùng tráng nhưng cũng thật thần bí . Emma phải thừa nhận nó đẹp và cô nói như vậy, nhưng nỗi lo lắng của cô để quay trở về Fairley Hall cứ mỗi phút một tăng lên .
- Edwin, anh có nghĩ rằng chúng ta nên cố gắng trở về Hall không ? Bà bếp sè làm rầy rà anh và cả em nữa .
- Đúng, anh tin là chúng ta nên rút ngay . - Edwin đồng ý . Nhờ trời mà trăng sáng . - Ít nhất chúng ta cũng thấy mình đang đi đâu . Ta đi chứ ?
Anh chuẩn bị đi . Emma nắm lấy cánh tay anh .
- Nhưng còn lối ra cửa hang ? - Cô hướng về lỗ hổng - Cái tảng đá chắn cửa trước đây em thấy hình như nó ngập và trong bùn .
- Em nói đúng . - Edwin quay ngoắt lại, đôi mắt dò tìm . Anh tìm thấy chiếc cây bị nứt . - Anh sẽ dùng những cành kia để che cái lỗ, và một ngày khác sẽ quay trở lại để đặt nó vào chỗ cũ .
Anh rời những tảng đá, mò mẫm qua chỗ bùn, kéo một chiếc cây tới lối vào cửa hang . Anh ấn nó xuống sâu vào đất lầy bùn . Những cành cây xương xẩu che chỗ hổng vừa vặn .
Không hay biết đến những tai họa gì khác, họ lên đường một cách dũng cảm, chân ngập bùn, ủng kêu lép nhép . Họ vội vã rời khỏi đỉnh của Thế Giới đi thắng về Ramsden Ghyll . Emma trượt chân trong khi hai người đang líu ríu trên đỉnh núi ẩm ướt . Edwin vội giữ lấy cô, choàng tay quanh người che chở, giúp cô cho đến khi tới lối đi hẹp . Họ dò đường một cách thận trọng, bước trên tảng đá vỡ và những cành cây gãy quăng bừa bãi trên đường sụt đất . Khi tới Ghyll, đứng bên bờ họ ngây người nhìn ánh trăng sáng chiếu vào một phần vực sâu, đủ để cho họ nhìn thấy nước ào ạt, như muốn tràn lên bất cứ lúc nào . Những con chim, thỏ chết và một con cừu lắc lư nghiêng ngã trên đống đổ nát hoang tàn, gợi lại nỗi ghê khiếp của cơn giận vừa qua . Emma rùng mình và ép mặt vào vai rộng lớn của Edwin .
Edwin giữ lấy cô .
- Đáng lẽ anh phải nhận biết vực Ghyll đầy nước mới phải . Chúng ta phải quay lại đi xuống gờ núi tới suối, vượt qua rồi đi xuôi con đường thấp hơn tới Hall .
- Nhưng không biết con suối đó có bị lụt không ? - Emma hỏi và cắn môi .
- Rất có thể . Nhưng ít nhất nó cũng hẹp hơn và không phải là một hẽm núi như Ghyll . Nó không quá sâu . Chúng ta có thể bơi qua .
- Em không biết bơi . - Emma rền rĩ .
- Không lo . Anh sẽ trông nom em, Emma . Anh đã nói với em mà, có anh bao giờ em cũng được an toàn . Anh không bao giờ để cho một tai họa gì đến với em . Không bao giờ . - Anh ôm cô trìu mến, hy vọng làm bớt nỗi lo ngại của cô, và cầm lấy bàn tay cô dắt cô quay trở lại, vừa đi anh vừa an ủi . Không may, điều tiên đoán của Emma là đúng . Con suối nhỏ, nơi mới buổi trưa họ còn vục nước rửa, bây giờ đã trở thành một con suối nước chảy xiết . Nước vùn vụt cuốn đi, tung bọt trắng vào hai bên bờ . Edwin ném chiếc giỏ "picnic" xuống đất, nghiến răng, buông mình một cách thận trọng xuống bờ vào dòng nước xoáy .
- Bỏ cái túi lại, Emma . - Anh hét to, - và leo lên lưng anh . Ôm chặt lấy cổ anh, bám cho thật chắc vào . Anh sẽ bơi cả hai người qua .
Emma do dự . Cô gái này thực tế không sợ gì hết, lại có nỗi sợ kỳ lạ không thể hiểu nỗi về nước . Ngay từ khi còn nhỏ, khi mẹ gội đầu cho cô, bao giờ cô cũng kêu lên: "Mẹ đừng để nước vào mặt con," rồi hốt hoảng tăng lên không sao có thể giải thích nỗi .
- Nào, Emma, - Edwin gọi, - nước lạnh lắm .
Cố trấn áp nỗi sợ hãi, Emma làm theo lời chỉ dẫn của anh . Cô run run trèo lên lung anh . Edwin bắt đầu bơi qua suối, nhưng anh đã đánh giá lầm sức nước và nhiều lần anh đã nghĩ mình bị nước cuốn đi, y như có một dòng nước xiết cuốn lấy chân anh như một xoáy nước . Tuy nhiên, anh biết là không thể như vậy . Có một lần họ bị chìm nhưng anh ngoan cường bơi lên, ngoi lên, bơi với tất cả sức mạnh của mình . Đối với Edwin, đây là một trận chiến kiệt lực, còn đối với Emma thì đó là một điều khủng khiếp . Cô bám riết lấy anh không rời . Cuối cùng họ đã tới được bờ bên kia . Edwin thở hồng hộc, nhổ nước trong miệng ra, tay nắm lấy bụi cây nhỏ vẫn còn nguyên vẹ một cách kỳ ảo trên bờ suối . Anh đứng dừng để lấy lại hơi thở, nắm lấy rể của bụi cây, rồi anh kéo cả hai cùng đứng lên khỏi dòng suối nước cuồn cuộn chảy, loạng choạng trượt đi . Họ ngã xuống đất và nằm im tại đó vài ba phút, ngực phập phồng, vừa ho vừa thở, vuốt nước khỏi mặt .
Cuối cùng, Emma nói:
- Cám ơn, Edwin. Đã có lúc em nghĩ chúng ta chết đuối mất . Đúng thế, nhưng anh quả là người bơi giỏi .
Lồng ngực của Edwin thắt lại . Anh không thể nào nói được, nhưng anh cũng mỉm một nụ cười méo mó với cô và lắc đầu một cách mệt mỏi .
- Anh có sao không ? - Emma nhìn anh sợ hãi . Trong ánh trăng, trông anh hết sức nhợt nhạt và anh run bắn người còn hơn cả cô nữa .
- Không . - Anh rên lên và ngồi dậy . - Chúng ta đi thôi . Trời lạnh lắm, Emma . - Anh cười vẻ rầu rĩ, mắt nhìn mái tóc, bộ mặt, và quần áo cô nước ròng ròng chảy . - Trông chúng ta lại giống một đôi chuột chết đuối .
- Nhưng chúng ta an toàn và chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ trở lại Hall . - Cô trả lời, cố lấy giọng vui vẻ .
Con đường dưới đã lầy bùn và đây đó quăng đầy đá và cành cây . Mặc dù mặt đất trơn trượt và rất nhiều trở ngại, họ vẫn rảo bước và khi hơi thở của Edwin đã bình thường trở lại, họ bắt đầu chạy, nắm chặt tay nhau, băng qua những tảng đá và những thân cây đổ . Họ tới lối vào chính của Fairley Hall sớm hơn dự tính . Một trong những cổng sắt lớn mang hình dấu riêng của gia đình bằng đồng bóng loáng đã bị lật nghiêng lủng lẳng, chênh vênh trên chiếc tường gạch cao bao quanh khu đất . Đi lên con đường trải sỏi, họ thấy nơi đây cơn bão đã gây nên cảnh hoang tàn ghê gớm . Những luống hoa bẹp gí, những bụi cây tơi tả, hàng rào đổ nghiêng, những cây thuỷ tùng được cắt gọt thành những hình thù tinh xảo đã bị đập tan tành .
Edwin đau khổ hết sức lớn lao: một trong những cây sồi đại thụ bị sét đánh vỡ đôi, một tượng đài để kỷ niệm thời gian cuối cùng đã bị đổ sập trước cơn thịnh nộ của Thượng đế và sự bất trắc của thiên nhiên . Chính ở đây, Edwin đã dừng lại, ôm lấy Emma. Anh gạt mái tóc đẫm nước của cô ra phía sau, nhìn xuống mặt cô vẫn vẻ yêu kiều không hề bị giảm .
Trên đầu hai người, ánh trăng chiếu qua lá sồi xanh bồng bềnh . Anh cúi xuống hôn vào miệng cô một cách cuồng nhiệt, nhưng là sự cuồng nhiệt dịu dàng âu yếm . Họ ghì chặt lấy nhau, người khẽ chao đảo . Sau một giây lát yên lặng, Edwin nói:
- Anh yêu em, Emma . Em cũng yêu anh, có phải không ?
Đôi mắt xanh của cô lấp lánh trong đêm tối lướt qua mặt anh, một nỗi đau sắc nhọn nhói lên trong tim cô . Lòng cô tràn ngập một xúc động kỳ lạ mà trước đây cô chưa hề cảm thấy . Đó là một nỗi xúc động dịu ngọt pha lẫn một nỗi buồn, một niềm mong mỏi mơ hồ và lạ lùng mà cô không sao hiểu nỗi .
- Vâng - cô trả lời dịu dàng .
Anh khẽ chạm vào mặt cô , đáp lại cái nhìn sâu thẳm của cô .
- Và em sẽ gặp anh trong hang trên đỉnh của Thế Giới vào cuối tuần khi thời tiết khá hơn lên, chứ em ?
Cô yên lặng . Cho đến lúc này, Edwin chưa hề tính đến khả năng là cô có thể từ chối, nhưng lúc này ý nghĩ ấy đến với anh làm anh hốt hoảng:
- Xin em, anh xin em nói ừ đi . - Anh nhận thấy sự yên lặng kéo dài, và nỗi do dự của cô . Anh ép chặt người vào người cô hơn nữa và dỗ dành, - Chúng ta lại đi picnic nữa .
Cô vẫn yên lặng .
- Ôi, Emma, xin em, xin em đừng hắt hủi tôi . - Tiếng thì thầm của anh khàn khàn và một nỗi thất vọng mới đã len vào giọng nóio của anh . Edwin giữ cô ở một khoảng cách, nhìn kỹ khuôn mặt cô, nó quá xanh xao và bí hiểm . Một vẻ nhìn trong mắt cô làm anh kinh sợ, một vẻ nhìn anh không sao có thể thuyết minh được . - Emma không lo ngại về những điều xảy ra chứ ? Về những cái chúng mình đã làm chứ em ? - Anh hỏi nhẹ nhàng, mỗi lúc một thêm hốt hoảng tự hỏi không hiểu có phải đó chính là lý do về thái độ đột ngột và bất ngờ của cô . Ánh trăng mờ mờ chiếu qua những cành cây, anh thấy nét đỏ tía trên cổ cô, tim anh thót lại . Cô đang giận anh .
Emma quay đi, nhưng hơi thở nặng nề của Edwin phà vào cô . Cô quay mặt lại, nhìn sâu vào trong mắt màu xanh xám của anh, lòng cô tràn ngập niềm vui . Đôi mắt anh chứa đầy tình yêu và sự mong mỏi, nhưng lượn lờ . Phía sau những tình cảm lẫn lộn rất dễ thấy, cô nhận thấy một thoáng sợ hãi . Lúc ấy, Emma biết một cách chắc chắn nhất rằng Edwin Fairley quả là yêu cô đúng như anh nói . Và cô yêu anh . Bây giờ anh là một phần của cô . Cô ngạc nhiên thấy một người trong toàn bộ cuộc đời này đột nhiên lại có ý nghĩa nhiều đối với cô như vậy, trong một vài tiếng đồng hồ thôi có thể vượt lên trên tất cả mọi cái khác . Đây là một khả năng cô không hề dự tính trước mà không hề tìm kiếm nó . Cô không thể đành lòng chứng kiến sự đau đớn trong mắt anh .
- Vâng, Edwin, em sẽ gặp anh ở hang và em không giận chuyện chúng ta đã làm đâu . - Cô mỉm cười, vẫn nụ cười làm tất cả khuôn mặt cô bừng lên rạng rỡ . Những bắp thịt trên mặt Edwin căng thẳng vì lo âu bây giờ giãn ra, anh mỉm cười, ôm lấy cô trong vòng tay sung sướng và nhẹ nhõm . - Ôi, Emma, Emma, Emma dịu ngọt của tôi . Đối với anh em là tất cả .
Đứng dưới những gốc cây sồi già, trong vòng tay nhau khăng khít như gắn bó số kiếp của họ lại với nhau, họ không để ý tới quần áo ướt lướt thướt, chân tay run rẩy và khí lạnh ban đêm . Họ chỉ hay biết tới nhau và tình cảm bùng cháy dữ dội mà trong lúc cuồng nhiệt không nhận ra rằng những tình cảm ấy có thể đem đến sự huỷ diệt khủng khiếp như cảnh tượng tàn phá tơi tả chung quanh họ . Cuối cùng, họ rời nhau, tìm mặt nhau để khẳng định cho tình yêu của họ . Edwin gật đầu, mắt anh tràn ngập một ánh sáng dịu dàng, và Emma mỉm cười rồi lặng lẽ hai người đi về nhà, tay trong tay . Edwin hoạt bát và hình như không chút bối rối, nhưng Emma vốn là người thực tế, đột nhiên cô bắt đầu nghĩ tới sự đón tiếp họ sẽ nhận được . Cô nhận thấy sự đón tiếp ấy chắc sẽ không thể nào thân mật được, mà chắc chắn là những lời quở mắng giận dữ .
Khi họ tới sân chuồng ngựa rải cuội, họ thấy cánh cửa bếp mở sáng choang . Đứng trong hành lang của ánh sáng là bà Turner đã mất trí . Bà đứng im phăng phắc, ngóng trông, chời đợi, hai tay chống nạnh . Khuôn mặt tròn trĩnh của bà lạnh như tiền, tuy nhiên, sự yên lặng ấy nói lên những hậu quả tàn phá ghê gớm . Emma rút tay ra khỏi Edwin, lùi lại để anh đi lên trước .
Bà Turner hết sức nhẹ nhõm và sung sướng khi thấy Edwin nhưng sự lo lắng của bà lớn quá nên sự nhẹ nhõm này lập tức biến thành cơn giận đùng đùng . Điều này là bởi vì Edwin là ông chủ trẻ trong nhà, vì vậy cần phải có sự kính trọng đầy đủ nên bà bếp đã kiềm chế được cơn giận đó, nhưng giọng bà rít lên khi bà nhìn xuống cậu:
- Cậu Edwin! Cậu đi đâu vậy ? Cậu làm tôi lo cuống cuồng khi không thấy cậu về . Sao, bây giờ đã gần 10 giờ rồi . Tôi cứ nghĩ cậu bị lạc trong đồng hoang, hay chết trong cơn bão hung dữ này . Ấy, đúng như thế! - Bà lắc đầu, đôi mắt lóng lánh, - Trời ơi, cậu Edwin, may mà ông chủ đi vắng, cậu Gerald đang đi nghỉ ngày cuối cùng ở Bradford không thì cậu đến rầy rà to, thật đấy . Cậu làm tôi hết hồn hết vía . Tôi đã sai Tom mang đèn lồng đi tìm cậu hai lần đấy .
Bà bếp thở dài đánh sượt làm cho bộ ngực đồ sộ của bà gợn sóng .
- Thôi nào, cậu thanh niên, đừng chần chừ ở đó nữa, vào bếp ngay đi! - Bà quay lại và vội vã đi vào, Edwin theo sau, cậu bước lên những bậc đá . Bà không để ý đến Emma đang lếch thếch đi sát sau . Edwin dừng lại ở cửa bếp và vẫy gọi:
- Nào, không sao đâu, Emma . Anh sẽ giải quyết với bà Turner, - anh thì thào .
- Tôi đã đun nước trong nhà giặt . - Bà bếp loan báo từ giữa bếp, đôi mắt bà đảo nhanh trên bộ quần áo bẩn thỉu, nước đang chảy nhỏ giọt của Edwin, - trông đẹp chưa kìa! - Bà làu bàu . - Trông cậu như từ trong cống chui ra ấy, thật đấy .
Đó chính là lúc bà Turner trông thấy Emma tuồn qua cửa xuống cầu thang bếp . Bà không tin ở mắt mình, quai hàm bà trễ xuống:
- Ầy, cô nhỏ, cô làm gì ở đây thế ? Tôi lại cứ nghĩ cô vẫn ở nhà an toàn với ba cô chứ . Tôi không bao giờ ngờ được cô lại đi vào thời tiết này .
Emma không trả lời . Bà Turner nhìn từ Emma sang Edwin, há hốc mồm . Mãi bà mới nói được, giọng bà cộc cằn:
- Cô vẫn chưa nói cho tôi biết cô đi đâu mà lang thang vào giờ này với cậu chủ Edwin, trông như một con chuột chết . Nào, cô gái, nói lên với chứ! - Bà trợn mắt nhìn Emma, dậm chân một cách sốt ruột, hai tay bà chống nạnh .
Trước khi Emma có thể trả lời được, Edwin đã bước lên nói giọng tự tin và đủ uy quyền để nhắc nhở bà bếp anh là ai:
- Tôi tình cờ gặp Emma trên đồng hoang, trong cơn bão, bà Turner . Cô ấy nói với tôi cô ấy phải trở lại trưa nay để giúp bà làm mứt hay công việc gì đấy . Chúng tôi cố gắng trở lại cùng nhau, nhưng tôi quyết định là cơn bão này quá nguy hiểm . Chúng tôi đứng trú ở vách Ramsden đợi cho cơn bão ngớt . - Anh dừng lại vừa đưa mắt lạnh lùng nhìn bà bếp đang cáu kỉnh .
- Khó mà có thể quay lại được dù mưa tạnh! Ghyll bị ngập nước và con suối nhỏ ở con đường thấp nước rất to và chúng tôi đã về đây an toàn tuy có hơi lếch thếch tí chút . - Anh cười tươi, biểu lộ sự duyên dáng như bố anh, sự duyên dáng anh thừa hưởng được của bố .
- Lếch thếch! Tôi nghĩ đây là một sự thảm hại gớm ghiếc, cậu chủ Edwin ạ, thật đấy! - Bà Turner kêu lên cay độc - Trông hai người như hai kẻ cầu bơ cầu bất, như lũ móc cống . - Đầu bà lại lắc lư, mắt trợn . - May mà Murgatroyd đang ở Shipley . Ông ấy không chịu được sự biến mất của cậu đã gây ra biết bao nhiêu là bối rối ở đây đâu, cậu Edwin . Cậu hãy nhớ lời tôi, ông ấy không đời nào chịu hết .
- Tôi có biến đi đâu, bà Turner, - Edwin trả lời bình tĩnh kiên quyết . - Tôi bị kẹt trong vùng đồng hoang khốn khổ đó, đâu có phải là lỗi của tôi .
- Ầy, những điều cậu nói cũng đúng đấy, - bà lầu bầu . Bỗng nhiên bà trợn mắt nhìn họ . Nhìn hai người này, đứng nhỏ hết cả nước bùn nhớp nhúa ra khắc cả cái sàn gạch . - Cậu chủ Edwin, cậu lên gác tắm ngay đi . Tôi không muốn cậu lại bị ốm một lần nữa và tháo đôi ủng bẩn của cậu ra . Tôi không muốn những vệt bùn làm lấm lem những tấm thảm trên gác, - bà cảnh cáo nhưng không phải không tử tế .
Bà Turner quay sang Annie, cô này vẫn đứng yên lặng trố mắt tò mò trong suốt buổi nói chuyện:
- Annie, cô chạy vào nhà tắm mang hai thùng nước lớn lên gác vào buồng tắm cho cậu Edwin . Rồi mang hai xô vào đây cho Emma .
Bà bếp lúc này mới hoàn toàn chú ý đến Emma:
- Lẽ ra cháu không nên ở cả đêm trên đồng hoang với cậu chủ Edwin, đáng lẽ cháu nên trở về . Sự thật thì, cả hai nên trở về làng sớm . - Bà quở trách, sự cáu kỉnh của bà hết sức rõ ràng . Bà lắc đầu và nhìn hết người này đến người kia một cách soi mói . - Tôi nghĩ ch au phải biết suy nghĩ hơn thế chứ, cả cậu Edwin nữa . Thôi, hãy đi vào phòng tắm của các đầy tớ đi, cô gái . Cháu cần phải tắm nước nóng, không thì đến cảm lạnh chết thôi .
Emma cố gượng cười:
- Vâng, thưa bà Turner . - Cô vội vã đi vào phòng tắm của đày tớ đàng sau bếp và không nhìn Edwin .
Edwin đã tháo ủng và lên gác . Lên đến đầu cầu thang anh quay ngoắt lại mỉm cười một nụ cười ấm áp và nói ngọt ngào:
- Tôi xin lỗi, bà Turner, vì đã gây cho bà lo âu và phiền não . Tôi không cố ý, thưa bà .
- Ầy, cậu Edwin, tôi biết thế .
- Ồ, mà tôi sợ là tôi đã bỏ quên cái giỏ thức ăn rồi . Nhưng một ngày khác tôi sẽ mang về .
- Ầy, chắc thế, nếu như trong giỏ không còn gì, - bà lầm bầm . Trên mặt anh quá nhiều đau buồn khiến bà dịu lại, bởi Edwin là người bà cưng nhất . - Khi nào tắm xong và giường ngay rồi tôi sẽ mang cho cậu một đĩa thịt cừu nguội thật ngon và món thịt rán kèm theo rau thái nhỏ để phần cậu hàng tiếng đồng hồ nay, cậu Edwin .
- Cám ơn bà Turner . - Anh mỉm cười và đi .
Bà bếp nhìn theo và ngồi đánh phịch xuống ghế, mặt bà đầy những nếp nhăn đau buồn . Bà đã nhìn thấy hai người thì thầm và cười với nhau ở góc nhà khi họ không hay biết tới sự quan sát sắc sảo và yên lặng của bà . Bà cũng nhìn thấy họ cùng với nhau trong vườn quá nhiều lần gần đây khiến bà không thấy thú vị chút nào . Bà suy nghĩ về câu chuyện kể của Edwin và ngờ vực đôi chút . Bà cau mày . Dù sao thì nó vẫn có đôi chút thật thà và bà chưa hề thấy cậu chủ Edwin nói dối bao giờ hoặc không bao giờ lừa lọc từ khi cậu sinh ra . Cậu không giống Gerald, anh chàng này láu cá và lừa lọc .
Dù sao thì ... một sự ngờ vực nho nhỏ len vào tâm trí bà lúc này đầy những ý nghĩ hỗn độn . Không được rồi, người ở và chủa nhà, bà nhủ thầm . Cái cô bé đó lại bước ra khỏi giai cấp của mình . Bà suy nghĩ điều này . "Không hay . Rắc rối to . Chúng ta cần phải biết địa vị của mình," bà nói to trong căn phòng không có nguời . Elsie Turner bất giác rùng mình, cánh tay mập mạp của bà nổi da gà khi những kỷ niệm đã quên lãng từ lâu dồn dập trở lại, rõ ràng, quá sống động khiến bà giật mình ngồi thẳng dậy . Đừng như thế nữa, bà nghĩ và rùng mình . Không thể xảy ra một lần nữa .