Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Tiểu Thuyết >> NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐÍCH THỰC

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 7315 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐÍCH THỰC
Barbara Taylor Bradford

Chương 57

Frank Harte rời quán El Vino, đi xuống phố Fleet về phía tòa soạn của tờ Daily Express, suy nghĩ về bài anh đã viết buổi chiều nay. NÓ vẫn Ở trên bàn của anh bời vì anh muốn đi khỏi văn phòng một tiếng đồng hồ để suy nghĩ về giọng điệu của bài đó.
Một giờ Ở El Vino không được thư thái chút nào. Quán rượu chật ních phóng viên của tất cả các tờ báo, nét mặt họ u ám, giọng nói của họ rầu rĩ, khi họ nói về tình hình chính trị ngày một xấu đi, và điểm lại tin tức đáng buồn ập đến từ mọi miền của châu âu. Giờ đây anh tự hỏi không biết mình có quá mức khi anh nghĩ tới bài viết cho trang Ý kiến tòa soạn. Nhưng cái tên Neville Cham- berlain ngu ngốc cần phải đá ra khỏi cương vị. Winston Churchill, không còn nghi ngờ gì nữa, là người cần giữ chức vụ thủ tướng khi chiến tranh là điều không thể tránh khỏi. Anh hiểu ông già cũng đồng ý với anh vấn đề này. Brawbrook ( 1) và Churchill là bạn từ lâu.
Frank đi qua phố Fleet, nhìn lên tòa nhà của tờ Daily Express, một khối kính và thép đen lóng lánh, một kiến trúc hiện đại không thích hợp kế sát những tòa nhà cổ kính bao quanh tứ phía.
Hình như ông già đã cố tình biểu lộ sự khinh bỉ đối với truyền thống. Và không ai có thể hơn Lord Brawbrook, người bảo vệ không mệt mỏi cho đế chế Anh và tất cả những cái nó đưa đến. Những người cạnh tranh ghen ghét coi tòa nhà là điều gai mắt, một sự xúc phạm đối với Phố Mực lịch sử, nhưng Frank thì lại thích. Anh thấy nó như một tang vật cho nghề báo chí hiện đại về thời thế đổi thay. ông già đã đúng khi xây dựng nó, vì chắc chắn nó là một cái mốc rõ rệt trên phố Fleet.
Len qua những cánh cửa bật ra bật vào của tòa báo Express, Frank đi qua hành lang và lên thang máy đến phòng làm việc của mình. Anh quăng mũ lên ghế, ngồi xuống, nhặt bài báo lên, gác hai chân lên bàn. Anh đọc những lời mình viết ra với con mắt hết sức phê phán. NÓ tốt hết sức tốt, chính anh cũng phải thốt ra như vậy. Anh sẽ đăng nó. Anh nhảy lên, và đưa nó vào cho Arthur Christiansen.
Chris, chủ bút trẻ của tờ Daily Express người được ưa chuộng của phố Fleet là người được bảo hộ của Brawbrook, anh là người có trách nhiệm làm thay đổi diện mạo và khuynh hướng chung của báo chí Anh. Mặc sơ mi trần, mặt anh ửng đỏ, tóc rối bù, trông anh hốc hác nhưng vẫn hoàn toàn làm chủ được mình đẳng sau chiếc bàn giấy má ngổn ngang. Anh chào Frank bằng nụ cười vui vẻ "Tôi đang không hiểu chuyện gì xảy ra với anh. Tôi vừa định sai cậu sửa bài tới Elvino kiếm anh".
Frank đưa cho anh bài báo. "Tôi muốn có thời gian để suy nghĩ kỹ. Tôi nghĩ có thể là tôi viết hơi quá mạnh".
con mắt sáng của Chris chăm chú vào những trang giấy. Anh đọc nhanh: "Tốt quá. Hết sức thông minh, Frank. Chúng tôi sẽ giữ nguyên để in. Không cần thay đổi gì hết. Nếu anh viết dịu đi thì nó sẽ mất tác dụng. ông già sẽ thích lắm đấy. Như thường lệ, anh đã đánh trúng.
- "Anh có chắc là không quá không?".
Chris lại cười: "Tôi chắc. Sự thật tôi là một người rất thăng bằng. Nhưng tất cả những điều anh viết về tình hình thế giới gần đây đều nặng suy tư. Và mẹ kiếp, chúng ta hãy nhìn thẳng vào nó, anh đang đương đầu với sự thật. Không ai có thể phủ nhận điều đó".
Chris viết lên trang đầu: "In đúng như thế. Không thay đổi". "Chú nhỏ!". Anh gọi một cậu bé sửa bài đang đi vớ vẩn gần cửa văn phòng: "Mang cái này cho thư ký tòa soạn".
Frank nói: "Nếu anh không cần đến tôi, tôi đi. Chị tôi đang đợi tôi. Nếu có chuyện gì, anh gọi điện tới nhé".
Chris gật đầu: "Tốt, Frank". Anh nhấc một trong những chiếc điện thoại đang reo to. "Christian- sen đây. Xin chào ngài". Anh lấy tay che miệng ống nghe và nói với Frank "Lord Brawbrook gọi từ Cherkley. Xin lỗi Frank".
Frank lấy mũ trong phòng làm việc của mình, đi qua phòng tin tức, như lệ thường anh nấn ná Ở đó một lúc. Sự hối hả rộn ràng và hoạt động đã lên tới đỉnh điểm khi hạn chót in đầu tiên của báo tới và tiếng ồn ào thật điếc tai. Một vẻ rộn rã trong không gian, không khí hắc mùi mực in còn ẩm luôn luôn làm cho mạch máu Frank run lên. Mặc dù là một nhà viết tiểu thuyết nổi tiếng và thành công, anh vẫn không thể bỏ nghề báo cũng như không thể ngừng thở.
NÓ Ở trong máu của anh. Và không một nơi khác hoàn toàn giống như văn phòng của một tờ báo hàng ngày vào giờ này, ngay trước khi những chiếc máy in khổng lồ quay: đó là mạch máu, nhịp tim của thế giới.
Frank dừng lại bên chiếc máy liếc nhìn một cách thích thú những bài báo tuôn ra. Tin tức rất đáng ngại, báo trước chiến tranh. Một cậu bé đưa báo đi ngang qua, lấy những bản tin mới nhất của Reuters và lao đi. Mắt Frank bất chợt gặp một bài. Sự chú ý của anh dồn vào đó. Anh đứng bất động một hồi lâu, choáng váng không tin là thật. Một lát sau, anh tới nhìn Ở máy điện báo của báo chí Liên bang. Rất cả đều cùng một chuyện như vậy, anh rên lên một tiếng. RÕ ràng là không còn nghi ngờ gì nữa. Không một chút nghi ngờ nào hết. Anh xé bản tin của Báo chí Liên Bang, nói một lời với thư ký tòa soạn, người này đồng ý khi Frank đề nghị mang tờ giấy đi. Nhét giấy vào túi, anh bước ra khỏi phòng tin tức người ngây dại và nôn nao.
Trong vòng vài ba phút anh đã ra đến phố và vẫy taxi. Mặc dù thời tiết tháng tám ấm, anh vẫn run lên tay anh không vững khi châm thuốc lá. Anh tự hỏi, không hiểu làm thế nào để anh tìm được sức mạnh để làm cái anh phải làm.
winston đi công việc Ở Lon don và anh đang Ở với Emma, theo lệ thường. HỌ đang ngồi Ở phòng khách, uống cà phê sau bữa ăn tối khi người giúp việc đưa Frank vào mấy phút sau đó.
Mặt Emma rạng rỡ khi nhìn thấy em, nàng đứng lên ôm Frank. "Chị và Winston đã định không đợi em nữa!", nàng vừa ôm lấy em vừa nói.
- "Em xin lỗi đến muộn", Frank lẩm bẩm. Emma nói: "Ðể chị kiếm cho em cái uống. Em thích uống gì Frank?".
- "Rượu mạnh, chị Emma". Anh quay sang Winston: "Anh Ở lại được bao lâu?".
- "Vài ba ngày. Em có muốn ăn bữa trưa ngày mai không?".
Emma đưa cho Frank ly rượu và ngồi xuống ghế đối diện. Nàng nhìn anh chăm chú rồi cau mặt.
"Trông em xanh tái ghê gớm. Frank yêu. Em không có chuyện gì chứ, em?".
- "Không, e m chỉ mệt thôi". Anh nốc ly rượu và đứng lên .
- "Em muốn một ly nữa được không. Ðêm nay em cần".
- "Tất nhiên rồi". Mắt Emma hướng về Winston, nàng dướn mi dò hỏi.
Winston để ý thấy dáng vẻ mệt mỏi của em trai. "Frank em có chắc là em không ốm không?
Emma nói đúng, trông em không bình thường".
Frank quay ngoắt lại, anh cố gắng mỉm cười. "Em nghĩ đó là do tình hình quá căng thẳng", anh lẩm bẩm, và quay lại ghế. "Bọn đức sắp sửa tiến vào Ba Lan. Tất cả bọn chúng tôi đều tin chắc điều ấy"
Winston và Emma hỏi liên tục, Frank trả lời như cái máy, cố gắng để khỏi rời rạc. Emma nghe một cách suy tư, nàng quay lại nhìn Winston, anh đang pha cho mình scotch và soda, nàng nói:
"Em nghĩ chúng ta nên bắt đầu nghĩ tới những người làm cho chúng ta. NÓ sẽ bị xẹp đi nhiều khi thanh niên bị gọi đi nhập ngữ . Nàng nín thở, đưa nhanh tay lên cổ. "Trời ơi! Còn lũ trẻ thì sao đây! Kit và Ro bin phải ra đi. Cả Randolph nữa, Winston. NÓ cũng đến tuổi rồi".
- "Ðúng rồi. Sự thật, nó muốn gia nhập hải quân. Ngay tức thì", miệng Winston mím lại. "Nó quyết định làm như vậy. Anh không ngăn nổi nó".
Emma nhìn anh lo âu. Ðứa con trai duy nhất của anh là con ngươi của mắt anh. "Randolph rất ương ngạnh, em thấy thế và cả hai đứa con trai nhà em cũng thế. Chúng nó sẽ không nghe chúng ta đâu. Em nghĩ chúng ta không thể làm được gì. Cuối cùng chúng nó sẽ có được giấy tờ".
Bây giờ nàng quay sang nói với Frank: "ồ, ít nhất thì Simon nhà em cũng chưa đủ tuổi để bị gọi đi"
- "Hiện nay thì đúng thế", Frank nói và đứng lên. Anh róc một ly rượu lớn và đem lại cho Emma:
"Chị nên uống cái này. Em nghĩ chị sẽ phải cần đến nó".
Emma nhìn em trai bối rối. "Tại sao em lại nói thế?". Nàng cau mặt: "Và em biết là chị không thích rượu. NÓ làm tim chị xốn xang".
- "Xin chị cứ uống đi", Frank nói nhỏ nhẹ.
Emma đưa cốc rượu lên miệng, uống một ngụm, chun mũi khó chịu. Nàng để cái cốc xuống khay của người quản gia trước mặt và chú ý tới Frank. Một lần nữa, nàng lại chú ý tới sự xanh tái của anh. Và khi nhìn thấy nỗi lo âu lúc này hằn trên khuôn mặt nhạy cảm của em, nàng hốt hoảng.
Một cảm giác kinh hoàng của thảm họa sắp xuống. Emma chắp hai tay thật chặt để trong lòng.
"Có chuyện gì khủng khiếp xảy ra, có phải không, Frank?".
Frank thấy miệng mình khô đắng, giọng anh khàn đi, cuối cùng anh nói: "Em nhận được tin rất xấu Ngay vừa rồi, trước khi em rời sở". Mặc dù anh đã hết sức kiềm chế, giọng anh vẫn run lên bần bật.
- "Frank yêu, có chuyện gì thế", Emma hỏi, bản năng của nàng nhận thấy chuyện chằng lành.
Winston nói vội vã : "Trên báo không có chuyện gì rắc rối chứ?".
- "Không", Frank trả lời khẽ. "Ðó là... đó là về Paul". "Paul! Em có tin chẳng lành về Paul? Anh ấy làm sao?" Emma vặn hỏi .
"Em không biết nói với chị như thế nào, Emma..." Frank ngừng lại. Sau một giây lát yên lặng khủng khiếp, anh nói tiếp, một giọng đứt quãng: "Anh ấy... anh ấy... anh ấy qua đời rồi".
Emma nhìn em ngây dại không tin, nàng bàng hoàng lắc đầu: "Em nói gì thế?", nàng hỏi, không thể hiểu nổi lời em. "Chị không hiểu em nói gì. Chị vừa nhận được thư của anh ấy mà. Hôm qua.
Em nói gì với chị vậy?" Mặt nàng cắt không còn hột máu, trông như sắp chết và khắp người run lên bần bật.
Frank quì dưới chân chị. Anh ngước nhìn chị trang nghiêm và nắm lấy tay Emma. Anh nói hết sức dịu dàng. "Paul chết rồi, Emma ạ. Tin đưa tới theo đường điện báo trên đường em tới đây".
- "paul", Emma thì thầm hoài nghi, dáng vẻ vừa ngây dại vừa khiếp hãi. Nàng kêu lên giọng run rẩy. "Em có chắc là không lầm không? Chắc là lầm ".
Frank lắc đầu buồn thảm. "Tất cả đường điện báo đều đưa cùng một tin. Em đã kiểm tra tất cả".
- "ôi trời ơi", Em ma rên rỉ, máu nàng đông lại. Winston xám ngắt như xác chết, gượng nói : "Làm thế nào mà Paul chết, Frank?
Frank ngó nhìn Emma, vẻ thê lương trên khuôn mặt anh khi anh tìm những từ thích hợp. Nhưng không có gì làm dịu nổi cơn đau này. Frank thấy mình nói không nên lời.
Emma nắm chặt, những ngón tay nàng cắm vào bàn tay em trai: "Có phải Paul... CÓ phải những vết thương của anh ấy? CÓ phải nó trầm trọng hơn là anh ấy kể với chị không?", giọng nàng nghe yếu ớt.
- "à, vâng, em tin là có trầm trọng hơn là anh ấy làm cho chị hiểu..."
Tiếng chuông cửa làm mọi người giật mình, đôi mắt Emma mở to lo âu, nàng cầu cứu Winston.
Anh gật đầu và cố nhấc mình ra khỏi ghế . Khi rời phòng khách, anh cầu nguyện là không phải báo chí đang muốn tường trình. Winston nhẹ người khi ông quản gia mở cửa cho Henry Rossiter, người chung vốn Ở ngân hàng thương nghiệp tư doanh, người điều khiển tất cả những công việc kinh doanh của Paul Ở Anh và cả của Emma nữa. Nét mặt Henry cũng đau đớn như Winston. Anh bắt tay Winston và hỏi: "Chị ấy có biết không?". Winston cúi đầu. "Chị ấy chịu đựng như thế nào? ", Henry lầm bầm .
Winston nói : "Cô ấy choáng váng. Cái tin đó vẫn còn chưa ngấm. Tất nhiên sẽ có một phản ứng đến chậm, Henry. Tôi run sợ khi nghĩ tới điều đó".
Henry gật đầu thông cảm : "Ðúng. HỌ rất gần gũi nhau. Thật là bi thảm. Làm sao mà Emma biết chuyện?".
Winston giải thích nhanh và chỉ vào phòng khách. "Chúng ta nên vào trong, Henry, cô ấy cần chúng ta".
Henry vào phòng khách và ngồi cạnh Emma. "Tôi đau buồn, hết sức đau buồn. Tôi đến đây thật nhanh. Ngay khi tôi biết tin".
Cổ họng Emma thắt nghẹn, nàng đưa tay để lên đầu đau giần giật. Nàng nói : "Có người nào Ở Sydney liên hệ với anh không, Henry?"
- Có, Mel Harrison. Anh ấy gọi điện cho tôi suốt ngày. Không may, lúc ấy tôi Ở lại nông thôn".
- "Tại sao anh ấy lại không gọi cho tôi nhỉ?". Nàng hỏi một giọng đau buồn.
- "Anh ấy muốn tôi đích thân báo tin cho chị, Em mạ. Anh ấy không muốn chị chỉ có một mình khi nghe..." "Paul chết lúc nào?". Nàng ngắt lời, tim thắt lại. "Thân thể anh ấy được tìm thấy tối chủ nhật. Bây giờ Ở đó là sáng thứ hai. Mel gọi điện cho tôi khi anh ấy đến nhà. Anh ấy thấy là không thể hoàn toàn ngăn được giới báo chí, bởi vì cảnh sát phải...". "Cảnh sát!", Emma thốtlên: "Anh nói sao? Tại sao cảnh sát lại Ở đó?".
Henry nhìn Frank buồn thảm . HỌ nhìn nhau một cách lo ngại và cả hai đều yên lặng. Lúc này Frank nghĩ đến chuyện nói dối Emma, nhưng che đậy chẳng ích gì. Tốt hơn hết là nói thật. Anh nói nhẹ nhàng. "Paul tự sát, Emma ạ".
- "ôi, trời ơi! Không! Không! Không đúng! Tôi không tin! Paul không làm như thế. Không đời nào".
Emma kêu lên.
- "Em sợ dó là sự thật, chị ạ", Frank nói và quàng tay ôm chị.
Emma lắc đầu một cách điên dại, phủ nhận lời Frank. Nàng nhìn như chìm sâu: "anh ấy làm thế nào...". Nàng không thể tiếp tục.
Mcgill được coi là một người giàu có nhất thế giới, là chủ tịch Hội đồng của một số công ty úc gồm Công ty Mcgill điều hành trại cừu, Công ty bất động sản Mcgill và Smythson, Công ty mỏ Mcgill và Công ty than Mcgill. ông cũng là chủ tịch Hội đồng Công ty U Sitex Của Mỹ đóng trụ sở tại Texas, chủ tịch và quản trị trưởng của ngành hàng hải Mcg ll-marnott làm chủ và điều hành một trong những hạm tàu chở dầu lớn nhất thế giới".
Frank dừng lại. "Còn rất nhiều về công việc, về gia đình, về những chiến tích và học vấn của anh.
Chị có muốn đọc tiếp không, Emma?".
- "Không", nàng thì thầm. Nàng quay về phía Henry một cách khổ sở. "Tại sao anh ấy không kể cho tôi biết về chuyện liệt Mặt của anh ấy? Ðáng lý tôi phải tới chỗ anh ấy ngay. Ðáng lẽ anh ấy nên nói cho tôi biết, Henry". Nước mắt ứa ra hai bên khóe mắt nàng, lặng lẽ chảy xuống má, "anh ấy nghĩ tình trạng của anh ấy sẽ làm tôi khác đi đối với anh ấy sao? Ðáng lẽ tôi phải Ở bên anh ấy". Nàng bắt đầu khóc tức tưởi. "Tôi yêu anh ấy".
Giọng Henry thương cảm : "Mel muốn anh ấy gọi chị đến nhưng chị biết Paul ương bướng và tự hào như thế nào rồi đó. Hình như anh ấy khăng khăng không chịu theo Mel, anh ấy không muốn chị nhìn thấy anh ấy như vậy hoặc biết sự trầm trọng của vết thương hoặc phải nặng gánh với anh ấy".
Emma không nói nên lời. Không nặng gánh với anh ấy, nàng nghĩ, nhưng tôi yêu anh ấy hơn cả chính cuộc sống. ôi, Paul, tại sao anh lại xa lánh em trong lúc anh cần em nhất? Nàng hình dung cơn đau đớn của Paul và nỗi thất vọng khủng khiếp đã đẩy anh tới hành động đó và một nỗi buồn mênh mông nhận chìm nàng.
Emma thấy hình như cả thế giới này đột nhiên ngừng lại. Trong phòng không một tiếng động, ngoại trừ tiếng tích tắc của cái đồng hồ trên bệ lò sưởi. Nàng nhìn xuống chiếc nhẫn ngọc lục bảo Mcgill lấp lánh Ở ngón tay và chiếc nhẫn cưới Paul tặng nàng lúc Daisy mới sinh, nước mắt không kìm được của nàng rơi trên đôi tay bắn lên trên hai chiếc nhẫn. Và nàng nhớ những lời anh nói ngày ấy. Chỉ có cái chết mới chia ly được chúng ta. Nàng đau nhói Ở trong tim.
Nàng ngẩng đầu liếc nhìn chung quanh, người nàng tê dại đi một cách khủng khiếp. Nàng cảm thấy chính mình bị liệt và hoàn toàn không thể nhúc nhích nổi. Cơn đau đã bắt đầu và nàng hiểu với một thoáng rõ ràng sẽ không bao giờ thoát khỏi nó. Nàng nghĩ, mình không thể sống không có anh ấy. Anh ấy là cuộc đời mình. Bây giờ không còn lại gì nữa. Chỉ còn là những năm trống rỗng Ở phía trước để mà chịu đựng cho đến khi cả chính mình cũng chết.
Winston và Frank đều bất lực trong cơn tuyệt vọng của nàng. Winston không thể chịu đựng được trong thấy em đau khổ và gọi điện cho bác sĩ gia đình, mười lăm phút sau, ông này tới. Emma uống một viên an thần, người giúp việc giúp nàng vào giường. Nhưng những tiếng nức nở tiếp tục làm người nàng co quắp và trên hai tiếng đồng hồ, cuối cùng thuốc an thần đã ru nàng trong một trạng thái yên tĩnh hơn.
Anh và em trai nàng, Henry Rossiter và bác sĩ đều Ở lại với Em ma cho đến khi cuối cùng nàng chìm trong giấc ngủ. Khi họ rời phòng ngủ, Winston nói: "Nỗi buồn của cô ấy chỉ là bắt đầu.
Bi kịch đã giáng xuống Emma nhiều lần trong đời nàng. NÓ đã làm nàng loạng choạng, nhưng chưa bao giờ làm cho nàng quị ngã. Cái chết của Paul đã quật ngã nàng chỉ bằng một cú đánh mau lẹ.
Tất cả các con của nàng, trừ Edwina, về nhà với mẹ. Chúng đã từng yêu mến và kính phục Paul, chúng kinh hoàng, và đau đớn nhất là Daisy, người gần gũi với anh nhất. Mỗi đứa, theo cách riêng của mình, đều cố gắng an ủi mẹ, nhưng những cố gắng của chúng đều vô ích.
Vợ của Frank, Natalie, đến ngay lập tức, Charlotte vợ của Winston và con trai của họ, Randolph từ Leeds lên Lon don với Blackie và con trai, Bryan,cả bốn người họ đi cùng với David Kallinski và hai người con trai, Ronnie và Mark. Không ai có thể tới bên Emma và sau cuộc viếng thăm ngắn ngủi trong phòng ngủ của nàng, họ tụ tập trong thư viện, nét mặt ai nấy đều lo âu.
Blackie cố gắng làm nhẹ nỗi lo ngại của họ. Anh nói : "Ngay cả một trái tim mạnh mẽ nhất cũng có thể bị tan vỡ, các cháu ạ. Nhưng một trái tim mạnh mẽ luôn lành lại. Bác có thể đánh cuộc.
Emma là một người sống tốt bẩm sinh và mẹ các cháu sẽ sống qua sự tổn thất này. Và nữa, bác nghĩ tốt hơn là cứ để mẹ các cháu bộc lộ nỗi sầu thương. Bác biết bà sẽ vượt qua được". Anh nói thế và anh nghĩ thế, bởi vì anh biết nàng đã được tạo thành bằng một chất liệu như thế nào.
Nhưng nhiều ngày liền, Emma nằm phủ phục, nửa mất trí, và thiếu mạch lạc vì đau khổ. Nàng trở nên suy nhược đến nỗi Winston đã suy tính một cách nghiêm chỉnh đưa nàng vào nằm viện. Vào những giờ lúc tảng sáng là những lúc tồi tệ nhất đối với Emma. Nàng nằm bất động trên giường, trơ trọi và không còn hy vọng, ngắm nhìn tia sáng màu xám lạnh lẽo bò vào, đợi sự mở đầu của một ngày mới trống rỗng và dài vô tận, chăm chăm ngó như một người lòa vào khoảng không.
Nhưng trí óc hoạt động và nhạy bén của nàng luôn luôn xôn xao và đầy ắp những ý nghĩ rắc rối và trái ngược nhau. Nàng tự hỏi không biết mình có thiếu sót điều gì với Paul. Qua bao năm tháng ấy đã không chuyển đến được cho anh chiều sâu và sự chân thành về tình yêu của nàng.
Nàng tự trừng phạt mình vì đã không đi úc ngay khi anh gặp tai nạn, vì nàng tin mình có thể ngăn anh khỏi nâng khẩu súng tàn hại ấy. Nếu như nàng không nghe lời anh thì có phải nàng đã cứu được anh không, điều này nàng hoàn toàn chắc. Gánh nặng của tội ác nàng quá lớn, sự thất vọng và nỗi khổ của nàng chỉ càng tăng thêm.
Henry Rossiter đã kể cho nàng nghe về những chẩn đoán tối tân của các bác sĩ và dần dần, khi cơn choáng đã lùi lại, nàng lờ mờ hiểu rằng một người như Paul, khỏe mạnh, cường tráng lại coi tự tử là giải pháp duy nhất, có thể thực hiện đối với thế kẹt khủng khiếp của anh, thế nhưng đôi khi nàng cảm thấy hoàn toàn bị bỏ rơi, và bị anh phản bội. Tuy nhiên, nói chung nàng có thể loại trừ cảm giác này coi như những biểu hiện của lòng thương thân, của cơn giận kỳ cục và cảm giác bất lực của chính mình.
Nàng thấy hầu như là không thể hiểu nổi tại sao Paul lại không viết thư, bởi vì nàng không thể chấp nhận là anh có thể tự tử mà không để lại một lời cho nàng, và ngày ngày nàng đều ngóng chờ một lá thư không đến .
Winston trông nom nhà cửa và cửa hàng Knightsbridge. Anh quyết định giữ Daisy Ở nhà, không Ở nội trú, sau khi tất cả mọi người khác trong gia đình đã đi hết. Chính cô cuối cùng đã tới được với Emma, đem đến cho nàng một chút yên ổn. Ðứa con nhỏ nhất của Emma đã chín chắn một cách đáng ngạc nhiên và sự hiểu biết vượt tuổi mười bốn của cô. Nỗi buồn của chính cô bé thật mãnh liệt, nhưng cô đã cẩn thận giấu kín nó trong hầu hết mọi lúc, cuối cùng cô đã đạt được một sự thông cảm thực sự với mẹ.
CÔ thuyết phục Emma mỗi ngày ăn một chút ít và dần dần giúp đẩy lùi những dòng nước mắt với sự hiện diện đầy yêu thương của cô. Thỉnh thoảng Em ma lại nhìn chăm chú vào Daisy và nàng thấy Paul phản chiếu một cách rõ ràng trong khuôn mặt của đứa bé, nước mắt nàng lại rưng rưng, nàng ôm lấy đứa con gái của hai người, gọi tên Paul. Daisy lại lau nước mắt của mẹ và dùng những lời âu yếm an ủi dỗ dành mẹ, ru nàng trong đôi tay y như thể cô là mẹ và Emma là con gái .
Một đêm, sau khi Emma lại suy sụp, Daisy dịu dàng dỗ dành nàng vào một tâm trạng thanh thản, và lần đầu tiên Em ma chìm vào trong giấc ngủ tự nhiên, nặng và sâu. Mấy tiếng đồng hồ sau đó khi nàng thức dậy, nàng cảm thấy được nghỉ ngơi và thậm chí còn đạt được một đôi chút bình tĩnh. Nàng lập tức để ý thấy Daisy đang cuộn tròn trên ghế ngủ gật. Với một tia sáng lóe lên trong đầu, Emma nhận ra rằng nàng đang chồng chất gánh nặng lên Daisy với nỗi buồn của riêng mình trong khi chính đứa bé cần tình yêu và sự chăm sóc. Với một cố gắng phi phàm của nàng, nàng rũ mình khỏi trạng thái hôn mê thờ thẫn, mà một chút sức mạnh đó, luôn luôn mạnh mẽ khủng khiếp bắt đầu nhỏ lại trong thân thể mệt mỏi của nàng.
Emma đứng lên khỏi giường không cần phải giúp đỡ, đi chầm chậm tới gần chiếc ghế dài, hai chân nàng run rẩy, không vững. Daisy lập tức tỉnh dậy và khi cô thấy mẹ đang cúi xuống cô, cô vội nắm lấy tay mẹ, đôi mắt lo âu. "Mẹ có chuyện gì thế? Mẹ lại thấy ốm à?".
- "Không con ạ. Sự thật, mẹ nghĩ là mẹ có khá hơn một chút". Emma ôm lấy Daisy vuốt ve mái tóc óng mượt của con: "Daisy ạ, mẹ rất sai trái, đã đặt gánh nặng buồn phiền lên con. Sai trái quá, con hãy tha lỗi cho mẹ, con yêu. Bây giờ mẹ muốn con chuẩn bị đi ngủ và ngủ một giấc thật ngon. Mẹ không muốn con lo lắng về mẹ nữa. Mẹ sẽ khỏe. Và ngày mai mẹ sẽ gửi con vào nội trú.
Daisy co người lại, nhìn Emma ngạc nhiên, đôi mắt xanh lóng lánh của cô đầy nước mắt. "Nhưng con muốn Ở lại với mẹ. Ðể trông nom mẹ. Ba Paul chắc là muốn thế. Ðúng là thế. Ba không muốn mẹ Ở một mình mà".
Emma mỉm cười dịu dàng: "Con đã trông nom chăm sóc mẹ rất cẩn thận, bây giờ đến lượt mẹ trông nom con. Mẹ sẽ không sao đâu con ạ. Thật đấy".
Daisy khóc và vùi đầu vào ngực Emma, nức nở như muốn vỡ tung con tim. "Nín đi con, cưng. Nín đi con". Emma thì thầm : "Chúng ta phải mạnh và can đảm, và giúp đỡ lẫn nhau trong những năm tháng tới".
- "Con sợ quá, mẹ ơi". Daisy nức nở, nước mắt của cô ướt đẫm chiếc áo ngủ nhàu nát của Emma. "Con cứ nghĩ là mẹ chết mất".
***.
Ðó là một buổi chiều đẹp trời tháng chín, có nắng, ấm áp với một bầu trời không mây rực rỡ sáng, nhưng Emma run người khi nàng bước đi mệt mỏi qua phòng khách, nàng co ro ngồi trong chiếc ghế trước ngọn lửa, sưởi ấm, ý nghĩ của nàng hướng tới những đứa con trai . Chiến tranh đã tuyên bố ngày 3 tháng 9, và mặc dù nàng quá bạc nhược để mà chú ý, nhưng tình hình cũng không thể làm ngơ. Nước Anh đang động viên với cùng một tốc độ và tính hiệu quả y như hồi nàng còn trẻ và nàng hiểu là họ sẽ còn bị bao vây một thời gian dài.
Cảm thấy đã ấm hơn, nàng cựa mình trong ghế. Khi làm như vậy một vài ánh sáng chiếu lên sự tàn phá mà nỗi đau buồn của nàng đã đưa lại. Nàng đã sụt cân nhiều và trông gầy guộc một cách đau lòng trong chiếc áo dài len đen đơn giản, sự khắc khổ của nó không hề được các đồ trang sức làm giảm đi. Ðồ trang sức duy nhất của nàng đeo là những chiếc nhẫn của Paul và một cái đồng hồ. Nhưng tóc nàng sáng và ánh lên chất sống.
- "Anh đây em", Blackie gọi to từ ngưỡng cửa, làm nàng giật mình. Nàng đứng lên đón anh, cố mỉm cười. "Anh Blackie, rất mừng được gặp anh", Emma nói và ôm lấy anh.
Anh ôm nàng trong đôi tay, giữ chặt lấy nàng trong bộ ngực to lớn của mình, anh nghẹn ngào khi thấy thân thể mỏng manh của nàng. Nàng chỉ còn xương và da. Anh đưa nàng lùi ra, nhìn xuống mặt nàng và để tay dưới cằm nàng. "Em thật là xinh đẹp, em gái. Thấy em khỏe khoắn và đi lại được thật là sung sướng".
HỌ ngồi trước ngọn lửa, trò chuyện một lúc về chiến tranh và khả năng lũ con trai phải đăng ký vào quân đội. "Bryan đang Ở Lon don với anh", Blackie nói với nàng. "Cháu nó muốn đến cùng với anh hôm nay, nhưng không dám chắc là em đã khỏe hay chưa?"
- "ôi, Blackie, em thất vọng quá. Em rất muốn gặp cháu, nàng kêu lên, nét mặt rạng rỡ.
"Ngày mai cháu có đến được không? Anh biết Bryan thân thiết đối với em như thế nào".
- "Tất nhiên là nó có thể đến. Anh sẽ đích thân mang cháu đến", Blackie nhìn nàng một cách cảnh giác : "Em nghĩ là bao giờ em hồi phục hằn để có thể quay lại cửa hàng?".
- "Tuần sau. Thực ra, bác sĩ phản đối điều này. ông ấy muốn em đi Yorkshire nghỉ ngơi. Nhưng quả thực em không thể sao lãng công việc lâu hơn nữa, và như vậy không công bằng với Winston. Anh ấy phải gánh chịu mọi trách nhiệm. Vả lại, anh ấy cũng phải trởlại Leeds. Chúng tôi phải tổ chức lại nhiều.
- "Anh ấy hiểu em. Chính anh cũng phải gặp những vấn đề như thế. Dù sao, anh nghĩ quay trở lại với công việc cũng là một điều hay đối với em, để em khỏi nghĩ vẩn vơ".
Mặt nàng thoáng u ám, "phải, đúng thế". Người hầu gái gõ cửa và mang khay trà vào. Emma đưa mắt nhìn bình trà Georgian một cách mệt mỏi, tự hỏi không hiểu mình có đủ sức để nâng nó lên không. Nhiều ngày nay, nàng như một người bị bệnh tê liệt, luôn đánh rơi, đánh đổ các thứ.
Nàng nâng bình nước lên một cách cẩn thận và róc ra hai tách nàng thấy nhẹ nhõm trong người, lần đầu tiên tay nàng không run.
Nàng nói: "Hôm qua em đã nói với David. Anh ấy có vẻ rất chán nản. Ronnie và Mark đã gia nhập quân đội. Anh ấy nhớ chúng kinh khủng. Chúng là tất cả cuộc đời anh từ khi Rebecca chết".
Anh quan sát thấy mù sương trong mắt nàng và nói nhanh. "Anh ấy sẽ không sao đâu, Emma.
Anh sẽ chú ý đến anh ấy khi anh trở lại Leeds. Ðưa anh ấy ra khỏi cái lăng tẩm vĩ đại nơi anh ấy sống trong sự lộng lẫy cô đơn. Lại bắt đầu sống với xã hội sẽ có lợi cho anh ấy".
- "Em mong anh làm như thế, anh thân yêu. Em quả là lo lắng cho anh ấy". Em ma nhìn vào ngọn lửa một cách trầm tư và khi nàng quay về Blackie, vẻ mặt nàng buồn thảm : "Làm sao người ta có thể đi tiếp đường đời, Blackie? NÓ nặng nề quá, phải thế không?", - "Ðúng thế, nhưng không phải là không thể được, Em ma. Không phải đối với một người có lòng dũng cảm như em".
- "Mấy tuần lễ vừa rồi e m không được khỏe lắm", nàng nói một cách buồn bã.
- "Em không thể quá vội vã được đâu, Emma. Em còn phải làm cho quen dần. Em phải cho mình có thời gian, em thân yêu.
- "Không biết sau khi Lau ra mất đi thì anh làm thế nào?", nàng hỏi.
- "Lúc ấy anh cũng thỉnh thoảng hỏi mình như vậy", anh mỉm cười yếu ớt. "Sau khi anh trở lại mặt trận, anh đã cố gắng làm sao để nhận một viên đạn, để được chết đi. Nhưng Chúa lòng lành đã che chở cho anh khỏi sự rồ dại của mình. Sau chiến tranh, phải mãi anh mới tha thứ được cho anh sao vẫn cứ còn sống, nhưng khi anh đã tha thứ cho mình anh lại bắt đầu sống lại. Anh nhìn chung quanh và nhận thức được trách nhiệm của mình, trách nhiệm của anh với Bryan. NÓ nâng đỡ anh nhiều, Emma. Nguồn cổ vũ lớn lao, cũng như Daisy sẽ là như vậy đối với em, tính cách giống em nhất. NÓ hiểu em và tôn sùng em, em gái".
- "Vâng, em biết", Emma trả lời lặng lẽ và lại nhìn đi... "Em quả là... quả là không biết em có thể tiếp tục sống như thế nào, không có Paul..."
Blackie cầm lấy bàn tay nàng và nắm chặt lấy. "E m có thể, em thân yêu. Em sẽ sống . Linh hồn của con người có sự chịu đựng ngoan cường". Anh ngừng lại, đôi mắt đen của anh lướt qua khuôn mặt thảm thương của nàng. Anh nói dịu dàng: "Em có nhớ Laura đã nói gì với em khi chị ấy hấp hối không? Anh không bao giờ quên những lời ấy từ khi em nhắc lại cho anh nghe và nó đã giúp anh nhiều lần. Em có nhớ chị ấy đã nói như thế nào về cái chết không, Emma?"
Emma gật đầu. "Có, em nhớ những lời của chị ấy như thể mới hôm qua. Laura nói trong vốn từ vựng của mình không có chữ gì gọi là chết và chừng nào em sống và anh sống tức là chị ấy vẫn còn, bởi vì chúng ta sẽ mang kỷ niệm của chị ấy trong tim mãi mãi".
Blackie nói : "Ư, em gái ạ, và chị ấy là một người đàn bà từng trải, Laura của anh. Chị ấy thành thực tin điều ấy, cũng như anh đã đi tới chỗ tin điều ấy, cũng như em phải tin nó. NÓ sẽ giúp em, anh biết. Và cũng như anh có Bryan thì em có con gái của Paul. NÓ là một phần máu thịt của anh ấy, một phần của anh ấy, và em phải trung thành với ý nghĩ đó, tìm thấy sức mạnh Ở đó".
Những lời của anh hình như đã cho nàng niềm an ủi, anh nói tiếp. "Em cũng nói với anh là Laura nói Chúa không bao giờ cho ta một gánh quá nặng không thể mang nổi. Chị ấy nói đúng, Emma.
Em hãy nghĩ tới điều đó". Anh thở dài khe khẽ. "Anh biết em đau lòng lắm, và em cảm thấy lạc lõng, cô đơn. Nhưng chúng ta không ai cô đơn cả, Emma. Tất cả chúng ta đều có Chúa, và Chúa đã cứu giúp anh qua năm tháng. Tại sao em không thử hướng tới Người?"
Ðôi mắt Emma mở to : "Anh biết là em không tin Ở Chúa". Quan sát vẻ mặt của nàng, Blackie kìm lại không bình luận gì thêm và khôn khéo nói sang chuyện khác.
Nhưng sau đó, sau khi rời nhà Emma, Blackie đi tới nhà thờ Brompton Oratory. Anh làm dấu thánh giá khi bước vào tòa nhà thờ cổ và đẹp đó, ngồi xuống chiếc ghế dài có tựa ngước nhìn lên bệ thờ. Anh cầu nguyện Chúa đem đến cho Emma niềm an ủi và lòng dũng cảm trong sự mất mát khủng khiếp này, và anh cầu nguyện cho linh hồn nàng.
Ðêm hôm đó trước khi đi ngủ, Em ma ngồi bên cửa sổ phòng ngủ của nàng hàng giờ nghĩ tới những lời nói của Lau ra. bầu trời xanh thẳm, trong sáng lấp lánh muôn nghìn vì sao, mặt trăng màu bạc nhạt ngự trên bầu trời. Vẻ đẹp của nó lộ ra thật hoàn hảo khiến nàng muốn ngạt thở, và nàng đột nhiên bị choáng ngợp bởi một cảm giác của cõi vô cùng. Ðây là một cảm giác mà trước đây nàng chưa hề có, nàng cảm động một cách kỳ lạ khi ngồi nhìn vào bầu trời đem, không thể nào tưởng tượng được nổi ấy. Thế rồi nàng thấy hình như Paul đang Ở trong phòng này cùng với nàng. Và nàng nghĩ, mà tất nhiên là như thế, bởi vì anh ấy mãi mãi trong trái tim mình.
Và nàng lấy được sức mạnh từ nguồn hiểu biết ấy, đêm ấy nàng ngủ một giấc sâu và ngon lành.
Hai ngày sau, Em ma nhận được một lá thư của Paul. Thư được gửi đi ngày trước hôm anh chết và phải mất ba tuần nó mới đến nơi. Nàng nhìn nó một hồi lâu trước khi có đủ can đảm mở phong bì và lấy lá thư ra đọc.
"Em thân yêu nhất của anh. Em là cuộc sống của anh. anh không thể sống không có cuộc sống của anh. Nhưng anh lại không thể sống với em. và vì thế anh phải kết thúc sự tồn tại khốn khổ của anh, bởi vì bây giờ thì không còn tương lai gì cho chúng ta Ờ bên nhau nữa rồi. Sợ rằng em nghĩ sự tự tử của anh là một hành động yếu đuối, thì hãy để cho anh bảo đảm với em rằng nó không phải như thế đâu. đÓ chính là một hành ng của sức mạnh và ý chí bởi vì làm việc này nghiã là anh đã lấy lại được sự tự chủ đối với bản thân mà anh đã mất trong mấy tháng vừa qua. ÐÓ là một hành động cuối cùng của sức mạnh với ch nh số mệnh của anh.
Ðó là con đường thoát duy nhất cho anh, em yêu. và anh sẽ chết với tên em Ờ trên môi anh, với hình ảnh của em trước mắt anh, với tình yêu anh dành cho em mãi mãi Ờ trong tim mình. Chúng ta đã may mắn, Emma. Chúng ta đã có bao nhiêu năm tháng tốt đẹp bên nhau, chia sẻ cho nhau thật nhiều, và những kỷ niệm hạnh phúc trong lòng anh cũng như anh biết nó sống trong lòng em và sẽ còn chừng nào em còn sống. anh cảm ơn em đã cho anh những năm tháng tốt đẹp nhất của anh.
Anh không gọi em đến bởi vì anh không muốn em bị bó buộc vào một mẻ tàn phế vô phương cứu chữa, dù chỉ nhiều nhất là vài ba tháng. CÓ lẽ anh lầm chăng. mặt khác, anh muốn em nhớ tới anh như ngày trước, chứ không phải là anh sau ngày gặp tai nạn. hư danh chăng? CÓ lẽ. Nhưng em hãy gắng hiểu những lý do của anh, và, hãy gắng, em yêu, tìm trong lòng em niềm tha thứ.
Anh hết sức tin tưởng Ờ em, Emma thân yêu nhất. Em không phải là con người yếu đuối . Em khỏe mạnh và bất khuất em sẽ tiếp tục một Cách dũng cảm. Em phả sống vì còn con chúng ta. đó là hiện thân về tình yêu chúng ta và anh biết em sẽ yêu thương, chăm sóc nó, nuôi dạy nó lớn lên cũng dũng cảm, kiên cường, yêu kiều như chính em. Anh ký thác nó cho em, em yêu.
khi em nhận được thư này thì anh đã chết rồi. Nhưng anh sẽ tiếp tục sống trong Dasy . Bây giờ nó là tương lai của em, Emma của anh. Tương lai của anh nữa.
Anh yêu em với tất cả lòng anh, cả hồn anh, tình anh, và anh cầu nguyện Chúa một ngày nào chúng ta được đoàn tụ trong cõi vô cùng.
Anh hôn em, em thân yêu.
Paut.
Emma ngồi bất động trên ghế, tay nắm chặt lá thư, nước mắt ứa ra và lặng lẽ lăn trên đôi gò má xanh xao. Nàng nhìn thấy anh trong tâm tưởng, cao lớn, đẹp trai, đôi mắt màu tím của anh tươi cười và nàng nhớ lại anh như anh muốn nàng nhớ. Nàng nghĩ những năm tháng, niềm vui và tình yêu anh đã cho nàng. Và nàng đã tha thứ cho anh, đã thương anh giờ đây khi đã hiểu cả tình thế tiến thoái lưỡng nan và những động cơ của anh. ***.
Ðầu tháng mười, Mel Harrison đi một chuyến máy bay Qantas từ sydney đến Karachi và từ đó đáp máy bay Anh đi Anh. Mấy hôm sau anh đến Anh. Mục đích của anh : gặp E in ma và đưa chúc thư của Paul Mcgill cho các cố vấn pháp luật của Mcgill Ở Anh và Châu âu.
Emma mặc đồ màu đen khắc khổ trông xanh xao và mong manh như thế khi nàng tới Price, Ellis, và Watson để nghe đọc chúc thư cuối cùng của Paul Mcgill. Winston, Frank và Henry Rossiter đi cùng với nàng.
- "paul trao cho chị là người thi hành về tài sản của anh ấy", Mel thông báo cho nàng khi nàng vừa ngồi xuống. Nàng ngạc nhiên, nhưng chỉ gật đầu, lúng túng không tìm được từ gì.
CÓ chúc thư cho các gia nhân, cho những người làm công cũ đã trung thành và một quỹ tín dụng hai triệu pound để cung cấp cho vợ và con trai anh khi họ còn sống. Khi nào họ chết thì quỹ sẽ để cho từ thiện. Toàn bộ gia sản của mình, anh để cho Emma vĩnh viễn, chuyển sang cho Daisy sau khi nàng chết và từ Daisy chuyển qua con cháu. Trước sự ngạc nhiên của Emma, Paul đã để lại cho nàng mọi thứ anh có, trị giá trên hai trăm triệu pound. Anh đã làm nàng trở thành một trong những người phụ nữ giàu có nhất thế giới và con gái của họ là người thừa kết một cơ đồ lớn. Nhưng điều làm Em ma cảm động nhất là Paul đã dành cho nàng sự kính trọng mà người ta thường để cho người vợ hợp pháp chứ không phải là vợ bé. Trong cái chết hay trong cuộc sống, paul dã tuyên bố lòng tận tụy và tình yêu của anh đối với nàng, dã công nhận nàng với toàn thể mọi người. Và tài sản dòng họ nhà Mcgill đã chuyển vào tay nàng.

Chú thích của ncjười dịch :
-Brawbrook - Nam tước thứ nhất tước hiệu của William Maxevelil Ai ken 1879-1964, chủ báo của Anh và nhà chính trị bảo thủ. sinh Ở Canada. báo của ông gồm tờ Dai ly Express, bộ trưởng bộ thông tin 1918.

<< Chương 56 | Chương 58 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 766

Return to top