Sáng hôm sau, Edwin Fairley đi dạo qua sân nhà máy, vẻ buồn phiền trên nét mặt anh. Thỉnh thoảng, anh ngước nhìn lên làng trên đồi, suy nghĩ một cách đau khổ về Emma.
Anh biết cô sẽ rời khỏi Fairley vào cuối tuần này, nếu không phải, thì cô đã đi rồi. Anh hoàn toàn chắc chắn về điều đó. Đếm rât khuya, không thể ngủ được, lo âu và cảm thấy có tội, anh đã bò lên căn phòng xép nhỏ của cô. Chiếc vali anh để đó chiều hôm ấy đã biến mất với quần áo trong phòng cô. Và những thứ nhỏ nhoi, tội nghiệp khác như chiếc bình nhỏ đựng cây thạch nam khô héo, trên bệ cửa sổ một chiếc trâm bằng thủy tinh xanh khốn khổ.
Edwin thở dài. Anh cảm thấy đau khổ. Anh đã cư xử như một kẻ đểu cáng cùng cực. Giá như cô không nói với anh đột ngột như thế, đợi cho đến khi đầu anh tỉnh táo lại, sáng sủa ra sau cơn choáng choáng váng vì cái tin tức đầy tai ương này, có lẽ anh sẽ có thể suy nghĩ thông minh hơn, quyết định tỉnh táo hơn. Như thế nào? Môi giọng nhỏ đay lại. Nếu như anh trung thực với chính mình thì anh phải thú nhận là anh sẽ không lấy cô. Điều ấy không thể có được. Nhưng mà- Ôi, Chúa ơi, đừng tự đẩy mình tới chỗ phát điên lân nữa, anh tự nhủ một cách giận dữ, anh không thể đương đầu được với những ý nghĩ hỗn loại đang lồng lộn trong đầu anh.
Emma đã đi rồi. Và thế là hết. Trong hoàn cảnh như vậy, có lẽ cô bỏ đi ngay lập tức là điều khôn ngoan. Nếu như cô ở lại, cô có thể lôi anh vào tình thế bi đát, mặc dù là không cố ý và như vậy sẽ xảy ra một sự bê bối ghê gớm đến nỗi anh không dám nghĩ tới nữa. Nghĩ như vậy không tốt đẹp và không xứng đáng, Edwin Fairley, anh tự mắng mình với nỗi hổ thẹn nhói lên, anh thoáng nhìn vào mình và Emma. Cô sẽ chẳng bao giờ nhận anh là cha của đứa bé. Anh biết cô đủ tự tin để thừa nhận là…, cách này hay cách khác, cô sẽ bảo vệ anh. Choáng váng, anh tự hỏi không biết cô sẽ tự thu xếp bằng cách nào, cô sẽ làm gì, cô đã đi đâu hoặc đang đi đâu. Trong cơn hốt hoảng, bàng hoàng ngày hôm qua, anh không còn lòng dạ nào tìm xem cô định đi đâu, bây giờ nó mới ám ảnh anh.
Anh dừng bước khi tới gần những con ngựa buộc bên cổng của nhà máy. Anh vuốt ve con Russet Dawry, cố gắng làm dịu những tình cảm đau đớn trong lòng mình. Phóng ngựa trên đồng hoang có lẽ giúp anh chăng. Anh ngước nhìn lên. Không phải là một ngày đẹp trời. Không gian hết sức u ám. Trời đầy mây, nặng nề, gió thổi mạnh. Mặt khác, cuộc đi thăm Kirkend sẽ làm cho đầu óc anh bận rộn và có thể ngăn anh nghĩ tới chuyện Emma và cũng làm bớt nỗi băn khoăn anh đang cảm thấy trong lòng.
Edwin đăm đăm nhìn vào khoảng không, đôi mắt anh trống rỗng, vì vậy anh không hề thấy những vệt khói nhỏ tuôn ra từ dưới những cánh cửa của nhà kho lớn gần đó. Chỉ mãi đến khi con Russet Dawnry hí và nhảy dựng lên, anh nhìn quanh lại và thấy khói ngày càng rõ rệt hơn. Edwin ngừng thở, vỗ yên con ngựa rồi chạy về phía nhà kho một cách lo ngại.
Khi Edwin lao qua sân, Jack Harte đang từ lán dệt đi tới, mang theo một chồng bao không. Chiếc cửa sổ bên cửa nhà kho ở trong tầm nhìn trực tiếp của ông, đôi mắt ông lóe lên khi ông nhìn hấy ánh đỏ bên trong. Ông cũng nhìn thấy Edwin Fairley kéo then cài trên những cánh cửa nặng nề. Jack bắt đầu chạy, sự sợ hãi lướt trên mặt ông. Vừa chạy ông vừa thét gọi:
- “Edwin, hãy lùi xa những cánh cửa. Đừng mở cửa”. Ông hét lên. “nguy hiểm lắm. Tránh xa ra, cậu ơi”.
Edwin lếc nhìn ở, nhưng không để ý đến lời ông, vẫn cứ tiếp tục mày mò mở cửa. Cuối cùng, anh đã làm được và đi vào đúng lúc Jack chạy tới nhà kho. Jack đặt phịch những chiếc túi trên đất và lao vào sau Edwin, vẫn thét lên báo trước sự nguy hiểm.
ở tít cuối nhà kho mênh mông, nhiều thùng lồng bằng gỗ dùng để chuyên chở len và suốt chỉ đã bắt lửa. Những cục than hồng bay ra từ đó, bám vào những kiện len xếp chồng chất trong túi, túi nọ trên túi kia. Chúng bốc cháy dữ dội, những chồng khác ở bên cũng bén lửa liên tiếp. Ngôi nhà kho cũng như khối lượng len khổng lồ chứa trong đó bốc cháy bùng bùng như chiếc bật lửa, tàn lửa và than hồng bay tung tóe, khói cuồn cuộn, xà nhà, tường gỗ kêu tanh tách, nứt toác khi những lưới lửa bốc lên trần, lan ra khắp ngả. Trong một vài phút nữa, nó sẽ là một đám cháy lớn khủng khiếp, bởi gió lùa vào những cánh cửa mở quạt lửa thành một cái lò nóng chạy, sức nóng ngột ngạt, khói ngút ngàn.
- “Ra khỏi đây, cậu Edwin”. Ông Jack lớn hét lên át tiếng gầm của lửa đang nuốt chửng ngôi nhà bằng gỗ.
- “Chúng ta phải làm gì ngay lập tức”. Edwin há hốc miệng, anh nhìn cảnh cháy như bị thôi miên.
- “Ầy, tôi biết. Nhưng đây không phải là chỗ của cậu”. Jack nắm lấy cánh tay cậu và kéo mạnh cậu đi. “Nào, ra khỏi đây lập tức. Nếu muốn ngăn đám cháy khỏi lan ra, chúng ta sẽ cho máy hơi và máy bơm hoạt động ngay”.
Hai người cùng quay lại, Jack dẫn đường qua đám khói dầy đặc cuồn cuộn như một vùng nước xoáy trong nhà kho uà vào mắt cay xè đang ứa nước của họ. Vì độ dầy đặc của khói mồi giây lại tăng thêm nên Edwin không nhìn thấy chiếc vòng sắt gắn vào một cái cửa sập trên sàn, anh vướng chân và đó và ngã sấp mặt. Anh cố gỡ ra, miệng hét gọi Jack chạy ở phía trước. Jack quay ngoắt và chạy ngược trở lại. Ông kinh hoàng khi nhìn thấy mủi giày của Edwin kẹp trong chiếc vòng. Ông quì xuống, cố gắng gỡ nó ra.
- “Cậu có thể cho chân ra khỏi giày không?”. Jack kêu to.
- “Ở vị trí như thế này thì không thể được”. Tuy anh vẫn ngọ ngoậy và vặn chân nhưng không ăn thua.
- “Chiếc vòng này cũng hơi lỏng. Tôi sẽ cố vặn nó ra khỏi sàn”. Jack vừa nói vừa ho sặc sụa và lấy tay vuốt mặt cho khỏi khói. Dùng toàn lực, ông kéo chiếc vòng sắt, và thật là may mắn, sau khi kéo vài cái, nó lỏng ra khỏi chiếc cửa sập bằng gỗ.
Lúc này, cả một khoảng chứa rông chung quanh nhà kho, ngay phía dưới trần bắt đầu bùng lên khi ngọn lửa cuồn cuộn lướt qua, cả một con sông lửa màu trắng gầm rú. Từng kiện bông bén lửa bung ra khi khoảng chứa sập xuống. Jack hốt hoảng nhìn lên, một tiếng kêu nghẹt trong cổ họng ông. Những kiện bông khổng lồ từ trần chứa đang phụt lửa như những ánh sao lửa đe dọa tàn phá. Và Edwin bị kẹt ngay phía dưới. Không làm dự hoặc nghĩ tới bản thân mình, Jack chồm lên người cậu bé, lấy thân mình che cho Edwin. Một kiện bông cháy rơi trúng lưng Jack. Jack cố nuốt một tiếng thét chực buột ra khỏi họng mình. Đau đớn xé rách người ông, lửa lập tức bắt vào quần áo ông và bắt đầu đốt đã thịt ông cháy xèo xèo. Ông vùng vẫy mãnh liệt để hất kiện bông ấy đi, vai ông lắc mạnh, chân đá tứ tung. Với một cố gắng phi thường, ông hất được một phần ra khỏi vai. Và với một sức mạnh tuyệt vọng của sức lực giảm đi một cách rõ rệt, kiện bông lăn sang một bên. Jack chồm lên, ngạt thở vì khói ông đã hít phải. Ông mặc kệ cơn đau như xé và quần áo đang bốc cháy, dùng cả hai tay mạnh mẽ của mình giật mạnh chiếc vòng. May thay, vì trước đó ông đã làm lỏng được nó ra nên bây giờ nó bật ra ngay, Edwin lồm cồm đứng lên mặt anh trắng bệch re vì sợ cũng như đau đớn cho người cứu mạng anh một cách dũng cảm và đầy vị tha như vậy.
Vừa ho, vừa nhổ, hai người lảo đảo ra khỏi nhà kho mà phần mái trung tâm đã đổ rụi. Jack loạng choạng ngã co quắp xuống đất, quằn quại vì đau đớn, ngực phình lên, không thở được. Edwin cũng ho sặc sụa, anh hít lấy một ít không khí trong lành hơn, cởi áo vét của mình ra rồi lấp nó dập lửa ở quần áo đang bốc cháy của Jack.
Adam Fairley cùng Wilson đang chạy lao qua sân miệng thét ra lệnh cho độ mươi người đang chạy theo. Ông kinh hoàng khi nhìn thấy quần áo đang cháy bùng bùng của Jack Hecto và những cố gắng vô vọng của Edwin để dập tắt ngọn lửa. Ông tuột áo vét ra gọi Wilson mang những xô nước lại là lấy những túi kia.
Với sự nhanh nhẹn vào tháo vát kì lạ, Adam ném chiếc áo vét của mình vào chiếc áo sơ mi đang bốc cháy của Jack, giật lấy chiếc áo vét của Edwin, quấn chung quanh chân Jack. Ông lấy những chiếc túi Wilson ném cho ông quấn quanh người Jack, không chú ý tới ngọn lửa đang đốt cháy hai bàn tay ông. Wilson mang hai xô nước chạy tới, cùng những người khác xách xô theo sau. Adam và Wilson đổ nước lên người Jack cho ông đỡ nóng và dập lửa cho đến khi nó tắt hẳn chỉ còn lại quần áo cháy th2nh than và những chiếc bao bám vào Jack đang nằm bất động và hình như không còn sự sống.
Adam quỳ xuống bắt mạch Jack. Nó yếu nhưng vẫn còn nhịp đập. Jack nhìn lên Adam, một vẻ mờ đục trong đôi mắt ngầu đỏ của ông. Ông chớp mắt. Một tiếng rên nhỏ phát ra khỏi miệng trước khi ông hôn mê vì bị choáng vì những cơn đau làm bỏng nặng.
Adam đứng lên, lắc đầu một cách lo lắng.
- “Mang ông ấy đến phòng tôi, nhè nhẹ tay vào!”. Adam quát bảo hai người công nhân, ông liếc nhìn Edwin đang loanh quanh bên cạnh: “Con có sao không?”
- “không, ba ạ. Quần áo con bị cháy một chút”. Edwin trả lời trong cơn ho làm rung chuyển toàn thân anh. “Và phổi con đầy khói khủng khiếp này. Nhưng chỉ có thế thôi”.
- “Vậy là con đủ sức để phi ngựa đến Clive Malcolm, bảo ông ấy là Jack Harte bị bỏng nặng. Nói ông ấy tới đây ngay lập tức!”.
Edwin đứng lên như trời trồng. Anh câm lặng há hốc miệng nhìn cha, đột nhiên, hình như anh chợt hiểu.
- “Khỉ chưa kìa Edwin! Đừng đứng đó như thằng ngây nữa!”, anh quát lên một cách giận dữ, “Nào, tính mạng của ông ấy đang nguy hiểm, ông ấy cần phải được chữa chạy ngay!”.
- “Thưa ba, vâng”. Anh lại nhìn Adam rồi quay lại nhìn thân thể của Jack đang được khiêng đi. “Ông ấy đã cứu mạng con”, anh nói lặng lẽ, “Kiện bông hẳn đã rơi vào con nếu ông ấy không nằm đè lên con!”.
- “Thôi được rồi, Edwin, được rồi! Ba hiểu!”. Adam nói một cách thiếu kiên nhẫn. “Ba hiểu con nói gì, nhưng chúng ta sẽ nói chuyện ấy sau. Nào, bây giờ, vì Chúa, hãy làm như lới ba bảo, hãy tới chỗ Clive và phi ngựa hết tốc lực. Thời gian là vô cùng quí giá. Hãy nói với Clive là việc cực kỳ khẩn cấp”.
- “Vâng, thưa ba”, Edwin nhảy lên yên ngựa và phi ra khỏi sân nhà máy, một ý nghĩ duy nhất xuyên vào trí não của anh với một sự rõ ràng buốt nhói: “cha của Emma đã cứu mạng anh”.
Adam lúc này mới hướng sự chú ý vào nhà kho đang bốc cháy, ông đã có viễn kiến mua một máy chữa cháy nhỏ bằng hơi mấy năm trước đề phòng sự khẩn cấp như thế này. Mười người đã kéo nó ra khỏi nhà chứa đồ. Than để cho vao máy đang cháy hồng, họ khéo léo lắp hai vòi vào máy nước. Tất cả các công nhân khác kể cả những kẻ không công ăn việc làm cũng kéo đến chật cả sân. Trong số đó có Frank Harte, cậu đã không được chứng kiến tai nạn của cha. Dưới sự điều khiển của Wilson, nhóm này được xếp thành một dây chuyền từ sân nhà máy tới bờ sông Aire, , chuyển những xô nước đầy tiếp nối, cứ thế mãi cho đến khi cánh tay họ đau nhói. Adam tự điều khiển và hoàn toàn làm chủ được tình thế. Ông cùng làm việc với những người thợ, lòng thầm cảm ơn những người Yorkshire ngoan cường tiếp tục nhiệm vụ của mình với đầu óc bình tĩnh và lòng dũng cảm phi thường trước sự khẩn cấp bất ngờ và nguy hiểm này.
Đột nhiên, gió đổi chiều. Adam thở dài khoan khoái rồi rên lên, đau buốn hiện trên nét mặt khi ông thấy một phần của mái nhà cháy đổ rụi vào một bãi cây nhỏ dẫn ra phố chính. Giờ đây, với sự thay đổi chiều gió, bãi cây này có thể nguy hiểm.
- “Wilson, đưa thêm một số người nữa đến cho tôi”. Adam thét gọi. “Họ phải giải quyết bãi cây kia ngay lập tức! Cây sẽ bắt lửa nếu chúng ta không cẩn thận. Gió đang thổi tạt lửa về phía đó”.
- “Nhưng chính nhà máy đang…”. Wilson bắt đầu nói.
- “Kệ xác nó! Cứ làm theo lời tôi nói. Lúc nào, tôi cũng có thể xây dựng lại được nhà máy. Nhưng còn phụ nữ và trẻ con ở những ngôi nhà kia. Nếu cây bị bắt lửa thì ngọn lửa sẽ lan vào làng ngay”.
Wilson phái 5 người tới chỗ Adam, ông khẩn cấp đưa họ sang một bên. Ông nói nhanh nhưng rõ ràng:
- “Lấy một ít rìu trong nhà đổ ra chỗ bãi cây kia. Chặt sát đến tận đất, dọn một khoảng đất trống trước đám cháy để cho tàn hỏa có bay đến sẽ rơi vào khoảng trống đó và sẽ bị dập tắt nhanh chóng. Rồi kiếm những xô nước giột lên tất cả các cây. Chúng ta phải ngăn chặn lửa lan ra bãi cây bằng mọi giá”.
Năm người gật đầu đồng ý, lặng lẽ tản đi lấy rìu và xô nước. Họ bắt đầu làm việc ở bãi cây ngay. Trong khi đó, Adam vội vã quay lại chỗ Wilson đang trông coi việc phun nước vào nhà kho. Dưới sức nước, ngọn lửa bắt đầu lụi dần và gió đổi chiều. Bây giờ, nó đã tương đối có thể khống chế được.
Adam lấy khăn tay lau bộ mặt đẫm mồ hôi và loang lổ khói. Đoạn ông quay ngoắt lại khi nghe thấy tiếng bánh xe lăn vào trong sân. Clive Malcolm xách túi nhảy ra trước khi xe kịp dừng hẳn. Ông ném dây cương cho Violet, vợ ông đi cùng ông. Edwin cho ngựa chạy nước kiệu vào sân liền sau.
Adam đau khổ chỉ tay vào nhà trong:
- “Harte bị nặng lắm, Clive ạ. Anh hãy làm hết sức cho”.
- “Còn ai bị thương nữa không?”. Clive hỏi to trong khi ông lao qau sân.
- “Chỉ vài người bị bỏng nhẹ và một người bị mảng trân rơi trúng. Nhưng theo chỗ tôi biết thì không có gì là trầm trọng cả. Hãy xem cho Harte trước đã. Edwin, con đi cùng với bác sĩ và bà Malcolm. Xem xem con có thể làm gì để giúp đỡ họ”.
Adam ho. Phổi ông đầy khói, ông thấy buồn nôn. Ông nhìn ra phía bãi cây một cách lo lắng. Những người công nhân đã có những tiến bộ tốt và đã ngăn được lửa khói khói lan rông. Mặc dù những bụi cây vẫn còn bốc cháy nhưng những cây dẫn tới làng không việc gì. Những tàn lửa bay lên không, rơi xuống bãi trống đã được chặt hết cây đúng như Adam đã dự đoán trước. Chúng đã được tưới nước nhanh chóng bằng những xố nước chuyền liên tục.
Khi ông nhìn chung quanh, ước lượng thiệt hại đối với nhà kho, Adam dần dần nhận ra rằng gió đã bất ngờ lặng. Ông ngước nhìn lên trời:
- “Khỉ thật, tại sao không mưa?”.
Ông lẩm bẩm. Ông lại nhìn lên bầu trời mây phủ và cầu nguyện thầm, Wilson vội vã tiến lại chỗ ông:
- “Tôi nghĩ chúng ta đã dập được lửa, thưa ông chủ. Nhà máy không còn nguy hiểm nữa”. Vừa nói, Wilson vừa nhìn Adam, một nụ cười nở rộng trên khuôn mặt đầy bụi bẩn. “Thưa ông, tôi nghĩ sắp mưa rồi, lạy Chúa, thưa ông, tôi vừa thất một giọt”.
Và Wilson đúng. Trời mưa thật. Lần đầu tiên trong đời, Adam Fairley đón mừng nạn hồng thủy bắt đầu tuôn từ trên trời xuống như những dòng thác làm họ ướt sũng, làm tắt ngâm ngôi nhà kho còn âm ỉ và những bụi bậm ở bãi cây. Những người thợ ngừng tay, tất cả mọi người quay về phía Adam. Mọi người đồng thanh reo hò thắng lợi.
- “Tất cả chúng ta vẫn khó chịu, phàn nàn về thời tiết ở miền đồng hoang này, thưa ông chủ, nhưng cái trậnmưa này đúng là món quà tặng của Thượng Đế”. Eddie, một người đốc công hét lên. Adam mỉm cười:
- “Tôi cũng không thể nói khác hơn thế được, Eddie ạ”.
Eddie lúc này đã đến gần chỗ Adam đang đứng cùng với Wilson:
- “Thưa ngài, cho phép tôi lên thăm ông bạn Jack Harte của tôi, tôi có thể giúp ích đôi chút cho ông bác sĩ”.
- “Ừ, Eddie, anh di di. Tôi cũng vào bây giờ”. Adam để tay lên vai Wilson. “Tôi nghĩ bây giờ anh có thể lo liệu ở đây. Nhìn trời thì thấy đấy không phải là cơn mưa mùa hạ thoáng qua đâu”.
- “Thưa ngài, tôi đồng ý. Tôi sẽ cho người chuẩn bị câu liêm và thang. Chúng ta có thể dọn dẹp đống hỗn độn này đôi chút.”. Wilson liếc nhìn cảnh đổ nát cháy thành than của nhà kho vẫn còn âm ỉ và bốc khói dưới cơn mưa như thác. “Thưa ngài, chúng ta may, đúng là may”.
Adam gật đầu:
- “Tôi sẽ nói với anh về chuyện này sau, Wilson”. Đôi mắt ông nheo lại. “Trước hết, tôi lấy làm ngạc nhiên sao chuyện này có thể xảy ra”.
Wilson nhìn lại sắc mặt lạnh lùng như thép của Adam nhưng không nói gì.
Trước khi vào khu nhà phụ, Adam triệu tập tất cả mọi người trước cảnh đổ nát hoang tàn:
- “Tôi xin cảm ơn các anh em đã hăng hái bắt tay vào việc vừa rồi một cách đầy hiệu quả, bình tĩnh. Và cũng đầy dũng cảm. Sẽ có thưởng cho tất cả anh em vào kỳ lương tuần tới để thể hiện lòng chân thành biết ơn của tôi. Các anh em đã cứu nhà máy và nhân thể cả làng nữa. Tôi sẽ không quên điều này”.
Một số người cười, một số giơ tay chào, những người khác gật đầu. Tất cả đều lẩm bẩm cám ơn. Một người trong số họ tiến lên nói:
- “Chúng tôi không thể làm thế nào khác được, có phải vậy không thứ ngài? Nó cũng là nhà máy của chúng tôi nữa. Và thưa ông chủ, ngài cũng đã hành động không kém, nếu ngài cho phép tôi được nói như vậy. Tôi nghĩ tôi sẽ nói thay cho tất cả anh em ở đây rằng ngài là một chiến sĩ chân chính”.
Một nụ cười thoáng hiện trong mắt Adam:
- “Cám ơn anh, Alfie”.
Anh ta gật đầu và bước đi. Adam thấy Clive Malcolm trong văn phòng của mình, đang chăm sóc cho Jack Harte. Eddie đang đứng bên cửa sổ nói chuyện khe khẽ với Edwin.
- “Ông ấy ra sao?”. Adam hỏi từ bục cửa. Clive nhìn quanh và chau mày. “Không tốt, nhưng tôi nghĩ ông ấy sẽ bình phục thôi, Adam. Tất nhiên, ông ấy bị thương và bỏng nặng ở lưng, vai và đùi. Bỏng cấp ba. Tôi đang cố gắng làm cho ông ấy được thoải mái, sau đó, tôi phải chuyển ông ấy đến bệnh viện của thung lũng sớm chừng nào hay chừng ấy. Tôi sẽ phải cần đến chiếc xe ngựa lớn của anh, Adam, để có thể đặt ông ấy nằm thẳng. Tôi nghĩ Edwin có thể phi ngựa tới Hall và cho Tom Hardy đem xe lại ngay. Đây là một trường hợp hết sức khẩn cấp đối với Harte. Tôi không có đủ dụng cụ và thuốc men để có thể chữa chạy cho ông ấy một cách có hiệu quả. Tôi phải đưa ông ấy đến bệnh viện ngay”.
- “Tôi sẽ cho Edwin đi ngay”. Adam hướng về phía con trai ông. “Con đi đi và thật nhanh vào. Chúng ta không còn thì giờ nữa đâu”.
- “Còn những người khác đâu, Clive? Họ thế nào?”.
Violet đang băng bó cho họ trong văn phòng của Wilson. Họ không bị nặng lắm. Bị bỏng cấp một, có thế thôi. Một hai ngày gì đó, họ sẽ khỏi”.
- “Jack Harte liệu có sống được không?”. Adam hỏi, ông ngồi xuống sau bàn làm việc một cách mệt mỏi. Một vẻ nghiêm trang bao phủ lấy mặt ông.
- “Ừ, tôi nghĩ như vậy. Nhưng phải nói thành thật với anh, Adam à, cũng khó mà có thể nói trước được. Tôi không biết ông ấy có bị thương ở nội tạng hay không. Edwin nói với tôi là một trong những kiện bông lớn rơi vào Harte. Ông ấy cũng hít phải nhiều khói và sức nóng làm cháy phổi củ ông ấy. Tôi nghĩ một lá phổi đã bị bẹp rồi”.
- “Ôi, trời đất ơi”. Adam thốt lên và lấy tay che mắt. “Nghe anh nói không có vẻ gì là hy vọng lắm”.
- “Ông ấy là một người khỏe mạnh, Adam, tôi hy vọng chúng ta có thể cứu được ông ấy”. Clive mỉm một nụ cười thông cảm với Adam. “Cố gắng đừng lo nghĩ, bạn ơi. Xét cho cùng thì có phải lỗi của anh đâu. Anh may mắn vì thương vong ít như vậy”.
Adam thở dài:
- “Tôi biết, nhưng đáng lẽ là Edwin nằm ở trong tình trạnh như vậy cơ, Clive ạ. Ông ấy đã cứu mạng cho Edwin, anh biết không? Trước sự nguy hiểm cho chính tính mạng của bản thân mình, Jack Harte đã làm một hành động dũng cảm phi thường mà tôi sẽ không bao giờ quên. Ông ấy không hề biết sợ và vị tha”. Cặp mắt màu xanh biếc của Adam nheo lại, ông lắc đầu. “Không thể tìm được nhiều người như Jack Harte trong đời này đâu”.
Clive đứng thẳng người lên, ông nhìn Adam chăm chú và lặng yên:
- “Tôi biết. Ông ấy bao giờ cũng khác người một chút, phải không? Nhưng chúng ta sẽ chiến đấu cho ông ấy, Adam. Tôi hứa với anh điều đó”.
- “Tất cả những hóa đơn về thuốc men tôi sẽ chịu, Clive ạ, cho Harte cùng những người khác. Và hãy nói với bệnh viện, ông ấy phải có sự chăm sóc tốt nhất. Không tiếc một sự chi tiêu nào và đừng để ông ấy ở phòng bệnh chung. Tôi muốn một phòng riêng cho ông ấy và bất cứ cái gì ông ấy cần, ông ấy sẽ có”.
Có tiếng gõ nhẹ ở cửa.
- “Vào đi”.
Adam gọi to và một đứa trẻ đánh suốt, khắp người bụi bậm nhem nhuốc dứng ở lối vào một cách rụt rà. Adam ngạc nhiên nhìn cậu bé.
- “Chuyện gì thế con?”
Cậu bé do dự:
- “Cháu hỏi về ba cháu”, cậu nói, đưa mắt nhìn chỗ Jack, môi cậu run run, “ Có phải ba cháu… là ba cháu”. Giọng cậu run rẩy, nước mắt ứa ra.
Adam nhổm dậy, đi rảo bước ra san. Ông nhẹ nhàng dẫn cậu bé vào phòng, tay quàng qua hai vai cậu.
- “Thưa ngài, đó là Frank, con trai của Jack”. Eddie bước ra khỏi cửa sổ.
- “Nào, Frank”. Adam nói khẽ, tay vẫn ôm lấy hai vai cậu bé. Nước mắt ròng ròng xuống mặt Frank khi cậu đứng nhìn cha. “Cha cháu chết rồi à?”, cuối cùng, cậu mới thốt lên được trong một giọng nghẹn ngào.
- “Tất nhiên là không, Frank ạ”. Adam cam đoan với chú bé bằng một giọng nhẹ nhàng nhất. “Ông ấy bị thương nặng, bác không nói dối cháu điều ấy. Nhưng bác sĩ Mac đã làm cho ông ấy hết sức thoải mái, và ngay khi xe ngựa của bác tới, chúng ta sẽ đưa ông ấy đi bệnh viện ở thung lũng. Ông ấy sẽ được chăm sóc thuốc men tốt nhất”.
Adam rút khăn lau nước mắt trên mặt Frank.
- “Nào, bây giờ cháu phải dũng cảm lên và cháu không được lo lắng, cha cháu chẳng bao lâu nữa sẽ đỡ”.
Frank ngước nhìn Adam một cách lo lắng:
- “Thưa ngài, ngài có chắc thế không? Ngài không nói dối cháu chứ?”.
Adam mỉm cười nhân hậu:
- “Không, bác không nói dối cháu đâu, Frank. Bác nói thật với cháu đó”.
- “Ba cháu đang nằm nghỉ thoải mái”, Clive nói chen vào, “và ngay sau khi bác đưa ba cháu vào bệnh viện, các bác sĩ có thể điều trị được cho ông ấy đâu vào đấy”.
Frank hết nhìn Adam lại đến Clive một cách ngờ vực, cậu sụt sịt và cố nén tiếng khóc. Cậu yên lặng và nghĩ ngợi một lúc rồi nói với Edddie:
- “Cha cháu sẽ khỏi, phải thế không, Eddie?”, cậu thì thào.
Eddie bước lên một bước, cố gượng một nụ cười trên khuôn mặt dài thuỗn:
- “Ừ, đúng, cháu ạ. Ba cháu sẽ đỡ! Cha cháu là người khỏe mạnh. Thôi, cháu đừng lo lắng! Nào, chú sẽ đưa cháu đến dì Lily của cháu”.
Eddie liếc nhìn Adam thật nhanh, ông gật đầu xác nhận. Adam vỗ nhẹ vai Frank:
- “Cháu hãy đi cùng Eddie, Frank. Bác sĩ sẽ đến thăm cháu sau”. Adam nhìn Frank, ông đột nhiên quan tâm: “Cháu có làm sao không? Cháu không bị thương chứ?”.
- “Thưa ngài, không”. Frank sụt sịt trả lời.
- “Thế thì được, cháu đi đi. Cám ơn Eddie vì tất cả sự giúp đỡ của anh. Tôi đánh giá cao sự giúp đỡ này”.
- “Thưa ngài, tôi chỉ làm hết sức mình”. Eddie nói và mỉm cười. “Tôi sẽ đưa cháu bé tới dì cháu. Chị ấy sẽ chăm sóc cháu”.
Eddie nắm lấy bàn tay Frank, bóp chặt an ủi, hai người đi. Eddie nói những lời dỗ dành Frank.
- “Tôi nghĩ có lẽ phải đến văn phòng của Wilson để thăm những người khác, anh Clive ạ. Tôi muốn cám ơn họ và biết chắc họ đang được dễ chịu thoải mái”. Adam nói.
- “Để Violet xem hai bàn tay của anh, Adam”. Clive nói một cách kiên quyết. “Trông có vẻ hơi lôi thôi đấy”.
Buổi chiều hôm đó, Adam đi đi lại lại trong thư viện ở Fairley. Ly rượu soda cầm trong bàn tay bị băng bó, vẻ tư lự trên nét mặt ông. Wilson vừa tới, anh ngồi trên chiếc ghế chestersfield theo dõi ông lặng lẽ uông whiskey.
Cuối cùng, Adam thôi không đi đi lại lại nữa và ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Ông châm một điếu cigar, hút một hơi rồi nói:
- “Wilson, anh nghĩ ngọn lửa bắt đầu ở nhà kho như thế nào? Nó nổi lên quá đột ngột và cháy quá nhanh. Tôi không thấy đích xác chút nào. Trước đó tôi có hỏi Edwin, nó nói những thùng lồng bằng gỗ bốc cháy dữ dội khi nó mở cửa và những kiện bông đầu tiên đã bắt đầu bén lửa. Tôi cho rằng những tàn lửa có thể đã bắt vào len và gió lùa từ ở cửa quạt làm bùng ngọn lửa. Nhưng đó vẫn là một điều bí ẩn đối với tôi. Anh có ý kiến gì không?”
Wilson im lặng, môi anh mím chặt, vẻ mặt anh rât nghiêm trang. Anh thở dài và nhìn thẳng vào Adam:
- “Thưa ngài, tôi có thể đoán nhưng no không được hợp lý lắm”.
Adam nghiêng người nhìn Wilson chăm chú:
- “Anh nói đi, Wilson. Rõ ràng, anh có suy nghĩ chuyện này, cũng như tôi đã nghĩ suốt cả buổi chiều”.
Wilson cau mặt:
- “Có thể là một vụ đốt nhà”.
- “Đốt nhà?”. Adam quá kinh hoàng đến nỗi ông giật mình ngồi dậy, dằn chiếc ly xuống bàn cái rầm. “Ồ, Wilson, điều đó không thể được. Chắc chắn là không thể được!”
- “Vâng, thưa ngài. Len sống không dễ cháy dễ dàng như thế được, nhưng gỗ thì được. Tôi cũng nói với cậu Edwin, cậu ấy cũng nói với tôi như vậy- những thùng bông cháy bùng bùng. Một chút Parafin trên một trong những kiện len đó đã thấm vào len”. Wilson ngừng lại, nhìn xuống ly rượu và thở dài. “Thưa ngài, nó hẳn đã trở thành một sự tàn sát khủng khiếp sáng nay nếu gió không đổi chiều và mưa không bắt đầu trút xuống. Nên chúng ta mới chỉ bị cháy ở nhà kho một phần và đã khống chế được”.
- “Nhưng tại sao?”. Adam chất vấn, ở vẫn còn choáng váng vì những lời nói của Wilson. Wilson do dự và nhấp whiskey. Và anh nhìn vào mắt Adam.
- “Trả thù”.
- “Trả thù! Trả thù cái gì? Trả thù ai? Tôi đã quá tử tế với anh em công nhân mấy năm qua. Chắc anh nói đùa”.
Wilson đã suy nghi đến lý làm của vụ hỏa hoạn mấy tiếng đồng hồ, anh chọn chữ một cách cẩn thận. Anh biết phải nói gì, nhưng anh cảm thấy phải diễn đạt những ý kiến của mình theo kiểu nói ngoại giao nhất có thể được. Anh hắng giọng:
- “Thưa ngài, năm qua ngài đã không có mặt ở nhà máy nhiều, vì ngài đã đi du lịch, vân vân. Các anh em thợ không tiếp xúc với ngài. Và những khi ngài có mặt ở đây, những cuộc viếng thăm của ngài cũng ngắn ngủi…”
- “Đi vào vấn đề đi, Wilson! Anh nói là trả thù. Tôi muốn biết như vậy là thế nào.” Adam buông thõng. Wilson hít một hơi:
- “Tôi nghĩ hỏa hoạn được gây nên là cố ý vì cậu chủ Gerald”.Adam cứng người, mắt ông mở to:
- “Gerald? Nó làm gì trong khi tôi đi vắng? Trời, Wilson, tôi sẽ lột xác nó ra nếu như nó chịu trách nhiệm về việc này. Tôi sẽ lột đã sống nó”.
Wilson hắng giọng lo ngại:
- “thưa ngài, cậu chủ Gerald là một người làm việc chăm chỉ. Tôi là người thứ nhất nói như vậy. Và cậu ấy yêu nhà máy giống như ông cụ của ngài. Nhưng mà cậu chủ Gerald- vâng thưa ngài, cậu ấy không biết cách đối xử với mọi người. Hầu hết mọi người cười, quay đi, không chú ý gì đến cậu ấy cả và tiếp tục công việc của họ. Nhưng có một nhóm nhỏ quá khích trong nhà máy. Những kẻ gây rối trong một chừng mực nào đó, có thể thể nói như vậy. Những người thuộc đảng Lao động, thưa ngài. Vâng, họ bực tức thái độ của cậu Gerald đối với họ”.
- “Anh cứ nói toạc ra đi, Wilson”. Adam nói một cách nghiêm khắc, sự giận dữ của ông quá rõ rệt.
- “Đó là cái cung cách của cậu ấy, như tôi đã nói”. Wilson vừa trả lời vừa châm một điếu Woodbine. “Cậu ấy đốc thúc, dồn đẩy mọi người, vung roi vọt. Và khi họ đề nghị cậu ấy một chút nhượng bộ đơn giản, chẳng hạn như nghỉ uống trà lâu hơn một chút thì cậu ấy đuổi họ đi…”
- “Chắc là anh nói đùa! Anh không nghĩ rằng tôi có thể tin được một vụ hỏa hoãn gây ra chỉ vì Gerald từ chối không cho họ nghỉ uống trà dài hơn. Như vậy nó lố bịch và thật nực cười, Wilson”. Adam nổi giận, sự tự chủ thường nhật của ông thoáng biến mất.
- “Không, thưa ngài, không phải chỉ riêng chuyện đó, mà còn vì vô số thứ khác chồng chất mấy tháng qua. Đúng là những chuyện nhỏ thôi, nhưng tôi biết một số thanh niên gần đây rât tức giận vì sự hống hách, quát nạt của cậu Gerald, tính tình của cậu ta, vân vân”. Giọng nói của Wilson kéo dài.
Adam thở dài nặng nề, ngả người trong ghế, mắt ông nhìn Wilson một cách trầm tư:
- “Và như vậy, anh nghĩ là một số người trong bọn họ nổi lửa để trả thù”. Adam ngước lên, đôi mắt ông thăm thẳm hơn bao giờ hết. “Nhưng đó chỉ là một hành động vô ích, Wilson, bởi vì bản thân nhà máy vẫn có thể tiến lên và họ có thể bị sa thải hàng tuần chỉ được hưởng nửa lương”.
- “Vâng, tôi biết. Chính tôi cụng đã cân nhắc sự thật đó”. Wilson nhượng bộ một cách mệt mỏi. “Nhưng tôi nghĩ một đám cháy nhỏ có thể khơi lên để gây ấn tượng. Tôi không cho là họ nghĩ rằng nó lại bùng ra như thế. Tôi cũng không nghĩ như thế. Thưa ngài, chắc ngài hiểu tôi muốn nói gì. Nổi một ngọn lửa nhỏ, phá hủy một vài kiện len. Như tôi nói, để gây ấn tượng. Làm chậm sản xuất, gây ra một chút khó khăn, khiến chúng ta phải ngồi đây và chú ý”.
- “Những kẻ thủ phạm?”. Adam trừng mắt nhìn Wilson hỏi.
- “Vấn đề chính là ở chỗ đó, thưa ngài, tôi không thể chỉ ngón tay vào ai hết. Cái nhóm người tôi nhắc đến đều có mặt ở nhà máy sáng nay và tất cả đều tham gia như điên, quả là như thế”. Wilson kìm lại không nói thêm ba người kích động hung hăng nhất chống lại Gerald Fairley không có mặt ở đó hôm ấy. Chính anh sẽ giải quyết sau với họ. Bởi vì anh tin đây là vụ cố ý đốt nhà và anh cũng chắc rằng những người vắng mặt là những người đốt. Anh sẽ đem nỗi sợ Chúa để trong lòng họ. Anh cũng cầu nguyện Adam Fairley sẽ làm như vậy đối với con trai ông.
Adam tư lự, suy nghĩ những lời nói của Wilson, rồi ông nói:
- “Những điều anh vừa nói thực sự không có mấy ý nghĩa. Tại sao họ lại đốt lửa rồi lại tự để lộ? Như vậy là quá điên rồ”.
- “Thì tôi đã nói với ngài rồi, tôi nghĩ họ gây hỏa hoạn là để dọa một chút, có thế thôi. Không ngờ nó lại bùng lên ghê gớm như vậy”.
Adam lúc này yên lặng, nỗi căm giận Gerald sôi sục trong lòng ông. Ông cố gắng trấn tĩnh lại để suy nghĩ được rõ ràng. Những điều Wilson có ý nghĩa- tới một chừng mực nào đó. Len sống vì nó có dầu nên lúc đầu âm ỉ chứ chưa bùng lên. Sau đó, dầu Parafin có thể được đổ vào một trong những cuộn len. Người nhóm lửa chắc hẳn nghĩ là một phần của nhà kho và một vài kiện hàng sẽ bị hư hỏng.
“Lũ điên rồ!”. Ông nghĩ một cách tức giân. “Đồ điên rồ ngu xuẩn!”
Nhà kho rất dễ bắt lửa bởi vì nó được ghép bằng gỗ. Họ không nghĩ tới hậu quả của những hành động vô trách nhiệm ấy. Họ không nhận ra sự nguy hiểm cho tất cả các toà nhà của nhà máy và cả làng nữa.
- “Được lắm, Wilson, tôi chấp nhận sự giải thích của anh. Lời đoán của acan là đúng”. Cuối cùng, Adam nói, mặt ông căng thẳng. “Và vì những người của nhóm Cấp Tiến anh vừa nhắc tới đều tham gia làm việc sáng nay, chúng ta không thể buộc tội gì hết, có phải thế không?”.
- “Vâng, thưa ngài!”. Wilson trả lời hăm hở. “Chúng ta không thể. Chúng ta không dám. Trước hết là chúng ta không có chứng cớ và cung cách mọi người làm việc để giúp dập tắt đám cháy- lạy Chúa, thưa ngài, họ sẽ phản đối chính đáng chuyện đó, họ sẽ làm như thế. Vả lại, công nhân sẽ đoàn kết lại. Họ sẽ đình công, tôi đảm bảo như vậy, nếu chúng ta cứ tiếp tục nói tới tôi cố ý gây ra hỏa hoạn”.
Wilson gật đầu một cách nghiêm trọng cô hắng giọng:
- “Thưa ngài, có lẽ ngài nên nói một vài lời với cậu Gerald khi cậu ấy ở Shipley về ngày mai, nếu ngài cho phép tôi được gợi ý như vậy. Ngài hãy dặn cậu ấy nên cẩn thận trong cách ăn nói, đối xử với anh em”.
- “Ồ, tôi cũng định như thế, Wilson. Thật sự mà nói, nó sẽ nhận một trận ra trò xưa nay chưa từng có. Hãy tin tôi, nhất định nó sẽ biết tay”. Adam tuyên bố, nỗi bực tức của ông lại ngùn ngụt bốc lên. “Tôi không bao giờ có thể ngờ được nó lại dám thách thức những lời dặn dò của tôi trong việc đối xử với anh em thợ”.Một lát sau. Ông dịu giọng. “Trong thời gian này, chúng tanh có một vấn đề tối hệ trọng phải làm… nguồn cung cấp, tất cả các kiện len trong nhà kho đều bị phá hủy sạch, như anh biết đó. Chúng ta còn bao nhiêu len khô trong nhà kho kia?”
- “Đủ cho hết tháng này, chắc vậy, thưa ngài”. Wilson trả lời. Óc anh làm việc nhanh, điểm lại nguồn cung cấp và những đơn đặt hàng của họ. Anh bập tẩu thuốc. “Chúng ta có một tàu của mcgill từ Úc tới trong vòng hai, ba tuần nữa, lạy Chúa. Tôi nghĩ chúng ta có thể xoay sở đủ cho đến khi đó”.
- “Anh hãy cố gắng hết sức, Wilson. Sáng thứ hai, anh hãy bắt tay vào công việc đó ngay. Tôi cũng sẽ đến sớm và chúng ta có thể tính toán xem. Anh hãy xây ngay một nhà kho mới. Dùng gạch, đừng dùng gỗ. Và cũng đặt một máy cứu hỏa nhỏ nữa. Tôi không dự tính trước một sự lập lại của thảm họa này, nhưng chuẩn bị cho tất cả mọi sự bất trắc bao giờ cũng đều khôn ngoan. Như anh nói đó, lần này, chúng ta may bởi vì sự thay đổi của khí hậu”.
- “Không, tôi không nghĩ nó sẽ xảy ra một lần nữa, thưa ngài”. Wilson nói quả quyết chắc chắn đến nỗi Adam phải liếc nhìn anh nhưng không nói gì. Wilson không để lọt phản ứng của Adam. Anh nói tiếp giọng bình thường hơn. “Nhưng ngài nói đúng. Tốt hơn hết là phải có những dụng cụ đề phòng hỏa hoạn, ngộ nhỡ ra… Thưa ngài, tôi đang nghĩ, nếu ngài đồng ý, sáng mai tôi sẽ xuống nhà máy và bắt đầu kiểm tra hàng hóa. Như vậy sẽ tiết kiệm được thời gian”.
- “Ý nghĩ rất hay, anh Wilson, nếu anh không ngại làm việc ngày chủ nhật. Tôi cũng sẽ có mặt ở đó và chúng ta sẽ cùng làm việc”.
- “Vâng, thưa ngài”, Wilson ngừng lại. Đôi mắt anh lấp lánh ranh mãnh sau cặp kính. “Và ngài sẽ nói chuyện với cậu Gerald chứ ạ?”, anh thúc giục.
- “Cứ yên trí, tôi sẽ làm điều đó, không còn nghi ngờ gì nữa”. Adam đứng lên. “Để tôi rót thêm cho anh, Wilson”.
- “Cám ơn ngài. Trước khi lên đường, tôi không từ chối”.
Trong khi Adam rót rượu, một ý nghĩ nảy sinh ra một cách hết sức vững chắc: Wilson biết nhóm có tội này là ai nhưng rõ ròng là anh không muốn lộ họ vì những lý làm riêng của anh, mà rõ ràng là những lý làm lành mạnh. Thì cứ để như thế, Adam tự nhủ. Ông tin Wilson có thể giải quyết được họ một cách thỏa đáng. Ông sẽ giải quyết với Gerald. Miệng ông mím lại khi ông nghĩ tới đứa con lớn. Thằng ngu, nó làm hỏng tất cả những điều tốt đẹp mà ông đã cố gắng đạt được. Chống đối lạ những người làm công, không những là một biểu hiện của sự kém suy xét mà còn là một hành động ngu xuẩn. “nhưng đó cũng là lỗi của mình”, ông thừa nhận. “Mình đã buông cho nó sợi dây quá dài và việc mình vắng mặt liên tục là không tốt. Mình sẽ phải ở Fairley nhiều thời gian hơn”. Ông quyết định.
Nhưng còn Olivia. Ông thấy không thể cách biệt nàng. Nàng đã trở thành toàn bộ lý làm cho sự tồn tại của ông. Tảng đá trên đó cuộc đời ông được dựng lên. Ông nhận ra một cách buồn bã là ông phải chú ý hơn đến nhà máy. Điều này, không còn ai nghi ngờ gì nữa là điều ưu tiên hơn tất cả những việc khác. Có lẽ ông sẽ thuyết phục được Olivia tới Fairley. Nàng sẽ hiểu. Cái thằng khốn kiếp ấy! Một vẻ ghê tởm thoáng trên nét mặt ông khi ông nghĩ tới Gerald và những biện pháp ông phải áp dụng với nó. Gerald là một thằng đi hà hiếp người và vì thế mà cũng là một tên hèn nhát. Nó sẽ phải tuân theo mệnh lệnh. “Lạy Chúa, nó sẽ phải tuân theo!”. Adam lẩm bẩm.
Ông tự trấn tĩnh mang ly rượu trở lại cho Wilson:
- “Tôi mong bác sĩ Mac trở lại đây. Tôi hết sức lo lắng cho Jack Harte”. Adam nói và trao cho Wilson một ly whiskey.
- “Vâng, thưa ngài, tôi cũng thế. Nhưng Harte là một người chiến đấu. Anh ấy sẽ qua khỏi”.
Adam thở dài:
- “Tôi cũng hy vọng là anh đúng, Wilson. Thành thật như thế. Tôi không bao giờ trả được món nợ ông ấy đã cứu mạng cho Edwin”.