Bếp của gia đình Háctơ hoang lạnh khi Emma bước vào và đóng cửa lại nhẹ nhàng. NÓ âm u trong ánh trời chiều và hiu quạnh. Ngọn lửa đã tàn, lò sưởi đầy tro, lạnh, mùi cải bắp, mùi hành rán và mùi của những chiếc xoong cháy. Cha lại làm hỏng bữa cơm ngày chủ nhật, Emma nghĩ một cách lơ đãng trong khi cô cởi áo khoác khăn quàng và nhìn quanh ngôi nhà yên ắng một cách đáng ngại. Emma run lên khi cô trèo lên nhũng bậc đá tới phòng của mẹ cô, trái tim cô đập mạnh hơn khi nỗi hốt hoảng tăng lên.
Cha cô có một mình, ông đang cúi xuống Elidabet.
ông đang nhẹ nhàng lau khuôn mặt ũớ đẫm mồ hôi của nàng bằng một tấm khăn và âu yếm vuốt ve mái tóc ướt và rối bù của vợ. ông ngước nhìn lên khi emma dón dén đi vào Ðôi mắt ông đen, trầm ngâm và đầy đau buồn, mặt ông khắc khổ một màu chì đục trong hoàng hôn.
- ,Mẹ con - làm sao vậy?", Emma thì thầm giọng khàn khàn - Giắc lắc đầu mệt mỏi. "Bác sĩ Mác nói bệnh tái phát. Mấy ngày hôm nay mẹ con ngày một yếu hơn, không còn sức chiến đấu nào trong người nữa", ông lầm bầm một giọng nghẹn ngào: "Bác sĩ vừa về xong. Không còn hy vọng" Giọng ông vỡ ra, ông nhìn nhanh đi chỗ khác, dằn nỗi đau, cố nuốt những dòng nước mắt làm đau cổ họng ông.
, Ðừng nói như thế ba", Emma kêu lên khe khẽ nhưng mãnh liệt. CÔ liếc nhìn quanh: "Anh Uynxtơn đâu - ,Ba bảo anh ấy đi tìm dì Lili. Elidabet cựa mình bồn chồn. Giắc vội quay sang vợ và lại lau mặt cho bà một cách trìu mến. "Emma, con có thể tới bên giường.
Nhưng thật khẽ thôi. Mẹ con cần phải được yên tĩnh.
Giặc nói, giọng ông khẽ và rầu rĩ. ông lùi lại, như vậy Emma có thể ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, ông chạm nhẹ vào vai con. "Mẹ con vẫn hỏi con đấy", ông lẩm bẩm.
Emma cầm lấy bàn tay võ vàng của mẹ. NÓ lạnh như băng và không có sức sống. Elidabet từ từ mở mắt, y như thể cái cố gắng nâng được mí mắt lên là quá ư to lớn. Bà nhìn Emma trống rỗng. "Mẹ, con đây". Emma nói khẽ, nước mắt dâng đầy mắt cô. Mắt của cô hoàn toàn không có mầu, một ánh sáng đặc biệt phủ lên đó.
Những đường mờ tim tím, nhuốm làn da, chung quanh mắt bà và đôi môi xinh xắn của bà trắng như chiếc khăn trải giường. Bà tiếp tục nhìn Emma một cách mê hoảng.
Emma cầm lấy bàn tay mẹ chặt hơn, nỗi sợ dâng lên trong lòng cô như một đợt sóng dữ. CÔ lại nói tha thiết hơn. "Mẹ! mẹ con đây, Emma đây".
Elidabet mỉm cười yếu ớt, sự phân biệt chiếu sáng đôi mắt bà, đôi mắt đột nhiên u ám và trở nên hiểu biết hơn. "Emma con", bà nói yếu ớt, bà định sờ mặt con gái, nhưng quá kiệt sức, bàn tay bà rơi lỏng xuống giường.
Mẹ đợi con về, Emma". Tiếng nói của bà chỉ còn là một hơi thở mong manh. Hơi của bà là những tiếng thở ngắn và gấp. Bà run rẩy trong lớp chăn.
- . Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ sẽ khỏe, phải không mẹ?" Emma nói giọng khẩn thiết với nỗi lo âu "Mẹ sẽ khỏe, phải không mẹ?".
- ,Mẹ khỏe rồi, con yêu , Elidabet nói. Một nụ cuời dịu dàng nở trên môi. Bà thở dài "Con là một đứa con ngoan, Emma. Bà dừng lại, hơi thở trở nên nặng nhọc.
,Hãy hứa với mẹ là con sẽ trông nom Uynxtơn và Frank.
Và ba con. Giọng bà lúc này yếu quá hầu như không còn nghe được rõ nữa".
- ,Mẹ đừng nói thế, mẹ ơi", Emma kêu lên, giọng cô run rẩy.
- "Hứa với mẹ đi!" Ðôi mắt của Elidabet mở giãn ra trong niềm khẩn cầu câm lặng.
- "Vâng, con hứa, mẹ", Emma nghẹn ngào. Nước mắt rơi xuống má cô lặng lẽ. CÔ cúi xuống, sờ vào bộ mặt héo hon của mẹ, hôn lên đôi môi bà và để mặt cô sát với mặt mẹ. gọi ba con", Elidabet kêu lên với một hơi thở ngắn và gấp gáp, chút sức mạnh đang lụi tàn nhanh của bà.
Emma quay lại ra hiệu cho cha đang đứng bên cửa sổ ông bước nhanh tới bên giường và ngồi xuống, ôm Elidabet trong đôi cánh tay ông, giữ lấy bà một cách tuyệt vọng. ông cảm thấy như có một lưỡi hái đang giật mạnh tất cả, ruột gan ông, xé toang trái tim ông. ông không biết làm sao có thể chịu đựng được cơn đau này, cơn hấp hối của vợ ông. Bà nằm lại trên gối. Mặt bà như sáp và ngả màu xám. Bà mở mắt và ông thấy nó đầy một ánh sáng mới và rực rỡ. Bà cố nắm lấy tay ông, nhưng bà quá yếu và bàn tay bà rơi xuống, run rẩy. ông cúi xuống, bà thì thào với ông, ông gật đầu, không sao nói lên được trong cơn đau xé này.
Giắc kéo những chiếc khăn trải giường lại, nâng Elidabet lên trong đôi cánh tay khỏe mạnh của ông, mang bà cẩn thận tới bên cửa sổ. Bà nhẹ quá, nhẹ như một chiếc lá rơi và nàng hầu như không cử động trong tay ông. Cửa sổ mở, những tấm rèm tung lên trong gió chiều và mớ tóc đen của bà bay quanh mặt bà. ông nhìn xuống bà. Vẻ mặt bà cuồng nhiệt, đôi mắt long lanh. Bà hít mạnh không khí trong lành, ông cảm thấy tất cả thân thể bà dướn lên trong tay ông khi bà ngẩng đầu, nhìn ra những cánh đầm lầy đầy mong ước.
- đỉnh của Thế Giới", bà nói, tiếng nói rõ, mạnh và trẻ trung khiến ông thoáng giật mình. NÓ vang lên trong căn phòng hầu như kỳ lạ. Bà ngã trở lại trong tay ông.
Một nụ cười dịu dàng thoáng nở trên môi. Bà thở dài mấy cái. Những tiếng thở dài sâu làm rung động toàn thân bà. Thế rồi bà yên lặng. "Elidabet", Giắc gọi to, giọng ông lạc đi vì xúc động, ông ôm bà trong tay, nước mắt ông ướt đẫm mặt nàng.
"Mẹ ơi", Emma gào lên và chạy như bay qua phòng.
Giắc quay lại, nhìn Emma như người mù, nước mắt trên hai gò má ông. ông lắc đầu. "Mẹ con đi rồi", ông nói và bế Elidabet quay lại giường, lấy mền đắp lên thân thể bà. ông đặt chéo hai bàn tay bà lên ngực, vuốt mái tóc khỏi lòa xòa trên mặt bà, nét mặt thật bình thản lúc chết, vuốt mắt cho nàng. ông cúi xuống hôn lên đôi môi giá băng của bà đôi môi ông run rẩy với đau đớn và thất vọng.
Emma khóc nức nở bên cạnh ông. "Ba ơi, ôi, ba ơi", cô kêu lên, bám chặt lấy bố. ông đứng thẳng người, nhìn xuống khuôn mặt đầm đìa nước mắt của con. Rồi ông ôm lấy cô, kéo cô lại gần an ủi: "mẹ con được thanh thoát rồi, Emma. Cuối cùng đã thoát khỏi nỗi đau khổ khủng khiếp này". ông cố kìm tiếng nức nở, ôm chặt hơn lấy Emma. ông vuốt tóc con, an ủi con, họ cùng ôm lấy nhau một lúc lâu trong nỗi đau khổ chung.
Cuối cùng Giắc nói: đó là ý Chúa", và ông thở dài.
Emma lùi ra và ngóc khuôn mặt đẫm lệ lên: "ý Chúa!
cô nhắc lại chậm chạp, giọng nói trẻ trung của cô đanh lại không hề khoan nhượng: ,Không có cái gì gọi là chúa hết!", cô kêu to, đôi mắt rực lửa. "Bây giờ thì con biết điều ấy Bởi vì nếu như có chúa, thì Ngươi sẽ không bao giờ để mẹ con phải chịu đau đớn suốt bao nhiêu năm tháng đó, và Người cũng sẽ không cho mẹ chết!".
Giắc nhìn con kinh hoàng và trước khi ông kịp trả lời cô đã chạy băng ra khỏi phòng ngủ. ông nghe thấy tiếng chân con nện thình thình trên bậc thang và cánh cửa đóng sầm phía sau cô. ông quay lại mệt mỏi, thân hình to lớn của ông rủ xuống, ông nhìn xuống người vợ đã chết, một tiếng nấc lại dâng lên, ông bị nhận chìm trong bóng tối khủng khiếp. ông lảo đảo như một người mộng du tới bên cửa sổ và nhìn ra. Mờ mờ, qua cơn đau, ông nhìn thấy Emma chạy ngược lên đỉnh Fôn về phía đầm lầy. Bầu trời vàng nghệ ứa máu thành đỏ tươi khi mặt trời run rẩy buông mình sau những ngọn đồi lạnh lẽo Những tia sáng lung linh vắt ngang qua Ramxđen Crag trong buổi chạng vạng.
Nếu như Elidabet còn quanh quất Ở nơi đâu, thì chính bà Ở đó, ông nói: Ở đỉnh của Thế Giới.