Mặc dù đầu óc biết tính toán, nhưng Emma có trái tim theo bản năng, đặc biệt là khi có những xúc động sâu sắc nhất, nàng đã hành động theo sự thôi thúc của bản năng cái ngày nàng đột ngột trở lại Yorkshire. Nhận ra rằng mình đã bị mê hoặc bởi Paul McGill như có sức hút của nam châm, nàng đã bỏ chạy, hốt hoảng và sợ hãi.
Từ lâu, Emma đã đi tới kết luận là nàng không có hạnh phúc đối với đàn ông. Hoặc là họ làm tổn thương nàng, hoặc nàng làm tổn thương họ. Những mối quan hệ của nàng không bao giờ là cân bằng. Nàng không biết nàng có thể đem lại đau khổ cho Paul McGill đầy tự tin không, nhưng anh là một mối đe doạ lớn cho nàng. Hài lòng với cuộc đời nàng như nó có lúc này, là điều nguy hiểm. Nàng không thể liều lĩnh với sự trỗi dậy của tình cảm. Chỉ trong công việc làm ăn buôn bán nàng mới sẵn sàng đánh bạc với nó.
Nhưng lúc này, sau hai ngày, nàng bắt đầu cảm thấy bối rối vì sự yên lặng hoàn toàn của anh. Phải chăng người cũng hơi thất vọng chút ít? Một giọng nói nhỏ khơi len từ đâu đó phía sau đầu nàng, nàng mỉm cười cay đắng, mắt nhìn về phía điện thoại. Có lẽ người có thất vọng đấy, nhưng như thế cũng xong, nàng thầm nói và nhìn xuống tờ báo cáo mới nhất của công ty Emeremm. Gần như ngay lập tức, sự chú ý của nàng lại phân tán, ý nghĩ của nàng lại quay về với Paul.
Hai tuần lễ rồi, ngày nào anh cũng quấn quít với nàng. Anh thật duyên dáng, ga lăng vui vẻ và ít nhiều rất là lịch sự. Anh đã ôm nàng trong tay, đã hôn nàng nóng bỏng và lòng ham muốn của anh bốc lửa. Nàng biết rằng anh biết anh đã khơi dậy được dục tình trong lòng nàng, nhưng cuối cùng anh đã kìm được mình. Anh đã không đưa ra một đề nghị nào không xứng đáng hoặc có ý dụ nàng và sự kiềm chế của anh làm nàng ngạc nhiên tuy cũng rất nhẹ người vì cử chỉ hào hiệp này.
Nàng rùng mình khi nhớ lại vòng tây ôm đầy âu yếm của anh, và lập tức gạt bỏ ngay kỷ niệm về anh. Rõ ràng anh đã quên nàng ngay rồi. Hay có lẽ lòng tự hào của anh bị tổn thương. Bởi vì anh ta là một kẻ cao ngạo và lòng tự trọng hẳn là bị thương tổn nặng nề. Nàng chắc chắn không một người đàn bà nào từng chạy khỏi cuộc đời của anh. Thật là quá đối với thiếu tá McGill, nàng nghĩ. Anh ta nguy hiểm và hay gây rối. tuy nhiên, thất vọng lại loé lên, nàng lắc đầu nghĩ tới sự không kiên định của mình, rồi lại đưa mắt trở lại với giấy tờ. công việc của nàng cần sự tập trung hoàn toàn.
Gladys gõ cửa và bước vào lặng lẽ, mặt đỏ hồng và xúc động: “Bà có khách thưa bà Harte”, chị ta vừa nói vừa lượn lờ trước bàn giấy.
- “Sáng hôm nay tôi không có hẹn gì hết”. Emma cau mặt. “Có chuyện gì vậy, Gladys? Trông chị có vẻ xúc động thế...”, Emma dừng lại, nàng nín thở. Nàng đoán được là Gladys sẽ nói gì. chỉ có một người duy nhất trên đời này mới có thể đem lại một vẻ đặc biệt như vậy đối với người phụ nữ này.
- “Đó là thiếu tá McGill thưa bà Harte. Ông ấy nói bà không đợi ông ấy nhưng bà cũng sẽ tiếp ông ấy”.
Emma gật đầu, vẻ mặt không thể đoán biết được, “Vâng, tất nhiên tôi sẽ tiếp ông ấy”.
Anh ta bước vào, đóng chặt cửa phía sau và đứng tựa vào đó. Anh mặc chiếc áo mưa ngoài bộ quân phục, chiếc mũ lưỡi trai đội lệch sang một bên. Anh mang một giỏ đi “picnic”ở một tay nhưng anh dùng gậy nữa.
Paul nhìn Emma nghiêm khắc. “Hèn nhát”, anh nói
- “Anh làm gì ở Yorkshire vậy?”. Emma cố gắng đứng cho vững. Tim nàng đập thình thịch, chân bủn rủn.
- “Anh tới để ăn bữa trưa với em”, anh giơ tay, vẫy vẫy ngón tay trỏ về phía nàng. “Anh biết, em đừng nói. Em luôn luôn ăn trưa ở văn phòng”. anh nhìn xuống chiếc giỏ. “Anh đã tiên liệu và đã đem giỏ thức ăn. Như vậy em không có lý do gì thoái thác. Anh không chịu trách nhiệm đối với thức ăn của nhà hàng Metropole, nhưng sâm banh là Dom Pévignon”.
- “Anh được việc quá”, nàng nói lặng lẽ, đã trấn tĩnh được đôi chút.
- “Ồ đúng như vậy”. Anh để giỏ thức ăn lên ghế, quẳng chiếc mũ lưỡi trai tiép theo đó, và khập khiễng qua sàn. Anh để cả hai tay lên bàn, nghiêng người về phía trước, cái nhìn của anh chăm chú vào khuôn mặt xanh xao của nàng. “Em bỏ chạy. Em khiếp sợ”, anh nói.
“Không thể phủ nhận được”, nàng không trả lời.
- “Em sợ ai? Anh. Hay chính em?”. anh chất vấn, giọng anh đột ngột đanh lại.
- “Em không biết”. Nàng nhìn xuống bàn. “Sợ anh, em nghĩ thế”
- “Em ngốc nghếch! Em không biết rằng tôi yêu em sao?”.
Anh bước vòng quanh bàn, kéo nàng vào trong tay anh, nắm lấy tay anh mạnh mẽ bóp chặt lấy nàng, miệng anh miết chặt lấy miệng nàng. Emma không thể chống lại. Tay nàng ôm lấy anh, nàng hôn lại anh, sự kích thích anh dâng lên trong lòng nàng lại trỗi dậy, sôi lên cuồn cuộn như lửa đốt. Đầu nàng quay cuồng, nàng thấy hai bắp đùi yếu hẳn đi. Anh đột ngột lùi ra, như anh thường làm như vậy trước đấy và nhìn chăm chăm xuống nàng. Anh nâng mặt nàng lên phía anh. Đôi mắt anh, mầu tím thẫm đến thành đen trông hết sức nghiêm trang.
Paul lắc đầu. “Em tưởng rằng vài trăm dặm có thể làm anh nản chí sao?”. Anh cười, anh là người Úc. Khoảng cách không có ý nghĩa gì với anh. Mà em không biết gì nhiều về anh sao? Emma? em phải biết rằng tính anh rất ương bướng”. Anh choàng lấy nàng, ôm nàng về phía anh, và lại cười. “Anh sẽ làm gì với em, Emma? Emma bướng bỉnh, ương ngạnh và mến thương của tôi. Thuần hoá em? Nhưng anh tự hỏi, giây cương có đặt được vào em không?”
Emma bám chặt lấy chiếc áo mưa của anh. Nàng không nói được nenn lời và đầu óc hỗn loạn. Anh ấy đã nói gì? Rằng anh yêu nàng. Tim nàng thắt lại, chân run lên, nàng không dám mở miệng. Nếu nàng mở miệng nàng sẽ nói với anh rằng nàng cũng yêu anh.
Paul hình như không quan tâm đến sự yên lặng của nàng. Anh nói “Trước hết, chúng ta hãy ăn trưa đã. Rồi em dẫn anh đi thăm cửa hàng của em. Sau đó anh muốn đi thăm nhà máy Layton”. Anh nói, cái nụ cười nhếch mép đầy hấp dẫn của anh và nói. “Sau đó anh sẽ gặp các con em, và anh hy vọng em sẽ mời anh ở lại ăn chiều. Chắc em không nỡ lòng bỏ một người lính cô đơn vào buổi tối một mình ở cái thành phố hoang vụ bị Chúa bỏ quên này chứ?”.
Emma lắc đầu.
- “Vậy thì chúng ta đồng ý rồi”.
- “Vâng, Paul”, nàng thì thầm, giọng nàng hiền lành một cách ngạc nhiên.
Paul McGill ở lại Yorkshire ba ngày, và trong thời gian đó, Emma còn biết được một khía cạnh khác của anh. Ở Luân Đôn, nàng đã cảm thấy anh có một cái gì đó hết sức thành thật và mặc dù anh thường cho người ta một cái cảm giác là khong thể nghiêm chỉnh được lâu, nàng đã ngờ rằng anh không phải như thế. Nàng đã không lầm. Cái khía cạnh đầy quan tâm ấy bây giờ đã bộc lộ với nàng. Anh cũng là một con người dịu dàng, một đặc tính được biểu lộ rõ rệt nhất đối với các con của nàng. Anh chăm chú lắng nghe Edwina, trả lời rất ân cần những câu hỏi của nó về nước Úc, anh đối xử với Kit như người ngang hàng. Kit như nuốt lấy từng lời của anh, nó sung sướng khi Paul dẫn nó trượt xuống lối lái xe và cùng chơi với những con tàu của nó trong phòng dành cho trẻ con.
Emma thấy Paul đã được cảm tình tốt đẹp của các con nàng, ngay cả Edwina luôn luôn xa lánh cũng thoát ra khỏi cái vỏ của nó dưới cái ảnh hưởng đầy vui tươi của anh. Emma theo dõi Paul từng li từng tí, nàng vui sướng vì mối quan tâm thực sự của anh đối với gia đình nàng, nhưng nàng thường nhận thấy một niềm mong mỏi kỳ lạ lung linh trong đôi mắt tím của anh khi anh tin rằng không có ai để ý đến mình. Nàng suy nghĩ tới lý do vì sao ngạc nhiên về cái con người lạ thường đầy rẫy những mâu thuẫn đó.
Ngày ra đi, anh nói “Emma, anh không còn lại nhiều thì giờ. Anh sắp sửa quay trở lại Pháp. Em có tới thăm anh ở Luân Đôn không? Tới sớm không?”
Emma không cần suy nghĩ: “Có’, nàng nói và mỉm cười với anh. Anh khẽ chạm vào má nàng. “Bao giờ”.
- “Sáng mai em có cuộc họp. Nhưng hôm sau em có thể đến. Thứ sáu”.
- “Em có thể đi chiều mai được không? Thời gian gấp lắm rồi”.
- “Vâng, được”.
Anh nâng mặt nàng lên: “Em có chắc thế không, Emma?”.
_ “Vâng, em chắc”. Nói như vậy nàng biết là nàng đã làm một điều cam kết đối với anh.
Đó là một buổi chiều tháng hai rét buốt và mưa phùn khi Emma bước xuống tàu ở đường King’s Cress. Nàng nhìn thấy anh trước. Anh đang đứng ở chỗ chắn mua vé, chiếc mũ vẫn đội nghiêng và cổ áo mưa kéo cao. Tim nàng rộn ràng, nàng bắt đầu chạy. Như vậy không đoàng hoàng, nhưng nàng không sao kìm được. Nàng không dừng lại cho đến khi ở trong vòng tau anh, thở không ra hơi và cười, mặt nàng ngời ngời hạnh phúc.
Anh ôm chặt nàng, nói với nàng trông nàng thật đẹp, tìm người mang hành lý cho nàng, đưa nàng vào trong xe của bố anh, chủ động như thường lệ. Và trong khi họ lái xe qua dòng thác xe cộ buổi chiều, Emma nhận thấy một sự khác biệt trong Paul và mặc dù anh nắm tay nàng và trò chuyện bình thường, nhưng giọng anh nhẹ, nàng cảm thấy có một nỗi lo lắng nào bên trong. Đó là một sự căng thẳng cố nén, nhưng vẫn quá rõ ràng đối với nàng.
Chiếc Daimler đỗ lại trước khi họ tới khách sạn Ritz, nơi Emma ở. Paul nói” Anh sẽ xuống đây và đi bộ đoạn đường còn lại”.
Nàng nhìn anh. “Sao vậy?”.
Anh cười. “Anh biết em rất thận trọng. anh không muốn làm em ngờ vực ngay phút em mới đến. Em hãy ghi tên vào khách sạn một mình. Một tiếng nữa anh sẽ đến uống với em. đằng nào thì em cũng cần một chút riêng tư. Thời gian để thay quần áo và tắm”.
- “Vâng tốt. Một giờ nữa vậy”.
Anh gật đầu, nhảy ra và đóng cửa xe lại. Emma tựa người trong ghế, nàng cảm động vì sự chu đáo của anh. Bỗng nhiên nàng cảm thấy một sự mất mát ghê gớm, một nỗi trống vắng dễ sợ, nàng giật mình. Sao mình lại ngớ ngẩn như thế nhỉ. Chút nữa thôi nàng sẽ lại gặp mà.
Phòng khách của khách sạn nhìn ra công viên Green. Một ngọn lửa cháy trong lò sưởi, đèn đã được bật sáng và từng đống hoa ở khắp mọi nơi, tất cả là của Paul, Emma nhận ra khi nàng đọc những lời vui vui trên những tấm thiếp trắng đặt trên mỗi đoá hoa. Nàng mỉm cười vui thích nhưng không dừng lại lâu để ngắm. Nàng vội vã mở vali, mắc quần áo của nàng lên và tắm trong chiếc chậu khổng lồ bằng đá hoa.
Tắm làm tan cái giá lạnh trong xương nàng, và làm nàng khoẻ khoắn trở lại, Emma tuồn vào trong chiếc áo lụa trắng, ngồi ở bàn trang điểm, miệng ngân nga, nàng cảm thấy sung sướng hơn bao giờ hết trong nhiều năm nay. Nàng chải mái tóc dài cho đến khi nó ánh lên trong ánh đèn và chầm chậm cuộn nó lại trên đỉnh đầu. Nàng đang cài chiếc trâm cuối cùng thì bỗng người căng thẳng và ngồi im phăng phắc, nàng đang có cảm giác lạ là không chỉ có một mình. Nàng từ từ quay đầu lại và nhảy chồm lên. Paul đang đứng tựa vào cửa phòng ngủ, hai chân bắt chéo, chiếc ly trong tay, quan sát nàng một cách hết sức chăm chú
- “Anh xin lỗi. Anh không định làm em hoảng sợ. Đáng lẽ anh phải gõ cửa”, anh nói. “Em yêu, em tạo nên một bức tranh đẹp quá”.
- “Anh làm thế nào mà vào được?”. Emma há miệng ngạc nhiên.
- “Sao, tất nhiên là qua cửa”. Anh bước lại phía bàn trang điểm và đặt một hộp đồ nữ trang nhỏ trước mặt nàng. “Cái này tặng em”, anh nói. “Em đeo đi”
Emma nhìn anh một thoáng nhanh, cái nhìn bối rối và mở hộp. Những chiếc vòng đeo tai bằng đá quý màu ngọc bích lóng lánh như lửa xanh trên nền nhung đen, nàng hít hơi: “Ôi Paul! đẹp quá!”. Nàng cau mặt “Nhưng em không thể nhận được. Chúng giá trị quá”.
- “Đeo vào”, anh ra lệnh.
Bàn tay Emma run lên khi nàng đeo chiếc bông tai. Nàng nhìn Paul qua gương: “Không thể tưởng tượng nổi. Sao anh biết màu ngọc bích là ngọc em thích nhất”.
Anh mỉm cười: “Anh có biết đâu. Nhưng với màu mắt của em, em chỉ nên đeo màu ngọc bích. Em xem, nó phản chiếu ánh sáng trong mắt em kìa”. Anh đặt ly rượu xuống, để hai tay dưới cằm nàng, đưa đầu nàng ngửa về phía sau, anh cúi xuống hôn lên trán nàng. “Nếu em không nhận thì anh phật ý lắm đấy. Anh sẽ không bao giờ nói với em nữa đâu”.
- “Như vậy thì em nghĩ là em phải nhận. Nhưng anh hoang phí quá”. Nàng mỉm cười với anh dịu dàng: “Cám ơn Paul”.
Anh lùi ra một chút. “Chúng ta vào phòng khác uống một chút đi”, anh nói và dừng lại ở cửa.
- “Để em mặc áo dài đã”.
- “Thôi, khỏi. Anh muốn nói chuyện với em. Em mặc thế lịch sự rồi”.
Emma kéo chiếc áo lụa quanh người và đi theo anh, nàng cảm thấy như vậy chưa được, nhưng quan tâm vì giọng nói của anh và không thể phản đối. Giọng anh có vẻ nghiêm trọng và tim nàng thót lại. Phải chăng anh phải đi Pháp sớm hơn dự định? Phải chăng đó là lý do sự căng thẳng của anh? Khi nàng vào phòng khách nàng hiểu ngay làm thế nào anh có thể vào phòng một cách lặng lẽ như vậy. Cánh cửa ở phía xa mở và tiếp theo nàng có hể nhìn thấy một phòng nữa y hệt như vậy. Nàng do dự, không ngờ lại có sự sắp xếp thân mật như vậy.
- “Thì ra anh đã vào phòng như vậy đó”, nàng nhận xét, giọng có pha chút tức giận
Anh không chú ý tới câu nói: “Anh uống whiskey, nhưng anh biết em thích vang hơn. Để anh kiếm cho em sâm banh”.
Mắt nàng nhìn theo khi anh rảo bước đi, sự tức tối của nàng chuyển thành nỗi căm giận lặng lẽ. Paul đã tự tiện quá nhiều. Tự tiện nghĩ rằng nàng sẽ là người tham gia hăm hở, tự nguyện vào ... vào cái trò chơi nhỏ này của anh. nàng cắn môi. nàng lại không kiên định. Chẳng lẽ nàng không thể lùi được. chuyện này lẽ ra không làm nàng sốc mới phải. Đó đúng là điều anh đã dự định ngay từ đầu và đã tiên liệu khi nàng đồng ý trở lại Luân đôn. Và có lẽ nàng đã đưa anh đến chỗ tin như thế.
Paul trở lại với sâm banh làm ngắt quãng dòng suy nghĩ của nàng. Anh đưa cho nàng ly rượu và ngồi đối diện, như thể đã đọc được những ý nghĩ ấy, anh nói: “Emma, anh không trách em vì đã tức giận. Anh biết em còn lo ngại và không thoả mái nữa, phải thế không?”.
Nàng không trả lời mà nhìn xuống ly rượu và uống nhanh để che giấu sự hồi hộp của mình.
- “Anh là một thằng ngu khốn kiếp. Anh thật láo xược và bây giờ anh xin lỗi vì sự láo xược ấy. Anh cảm thấy hoàn toàn rõ ràng em hiểu ý định của anh khi em nhìn thấy cửa mở và căn phòng kia. Sự dụ dõ, tất nhiên. Anh đã thu xếp rất cẩn thận hàng tuần nay” Miệng anh nhếch lên một nụ cười đáng trách. “Anh không tinh tế lắm phải không? Tuy nhiên, anh đã nhận thấy ở trong xe anh đã bày để đưa em vào một tình thế rất khó rút ra khỏi. Vì vậy, anh sẽ làm điều đó cho em”, Paul nói tiếp. “Anh sẽ uống nốt ly rượu này rồi anh sẽ đi qua cửa kia. Em sẽ khoá nó lại. Khi em mặc quần áo xong, anh sẽ vào đón em. chúng ta sẽ đi ăn tối. Không có gì bắt buộc cả. Bây giờ, hoặc sau đó. Được không?”.
Emma nhìn anh. “Vâng tất nhiên. Nhưng tại sao anh lại thay đỏi ý kiến”.
Anh cười một cách hài hước. “Ồ, không phải bản chất của anh, phải không? Một kẻ phóng túng hoàn lương làm một điều đáng kính”. Anh nhún vai.
- “Anh cũng ngạc nhiên về mình”.
- “Tại sao anh lại muốn làm một điều đáng kính như vậy?”
- “Bởi vì anh yêu em, và yêu quá nhiều để không đưa một tình thế cho thích hợp với mục đích của anh, lợi ích của anh mà không nghĩ tới em và những tình cảm của em”.
- “Em không hoàn toàn hiểu anh”.
- “Em phải yêu anh và cần anh nhiều như anh yêu em và cần em, Emma ạ. Nếu không thì tất cả những cái này chẳng có ý nghiã gì. Thôi em nhanh lên, mặc quần áo. Anh sẽ đợi em và chúng ta đi ra ngoài ăn”.
Anh dừng lại ở cửa. “Em khoá cửa lại”, anh nói mà không nhìn lại.
Emma làm như lời anh, nàng quay chìa khoá, vẻ mặt cũng trang nghiêm như mặt anh. Nàng ngồi xuống sôpha. Nàng không biết làm gì. Anh yêu nàng. Nàng yêu anh, nàng đã tới Luân Đôn, trong lòng vẫn biết đã có một sự cam kết không nói ra giữa hai người thế mà bây giờ nàng lại bực bội, tức giận. Phải, đạo đứa giả, nàng tự trách mình. Hành vi của nàng không có ỹ nghía gì hết. Nàng nhắm mắt lại và hình dung anh đằng sau cánh cửa đóng, đợi nàng đi ăn cơm. Nhưng cũng đợi quyết định của nàng, nó sẽ định đoạt kết quả của mối quan hệ giữa hai người. Phải chăng anh đã chuyển quyết định sang cho nàng để tránh trách nhiệm? Không, như thế không hay. Con người anh không có sự lừa lọc. Tại sao mình lại sợ phải quyết định bước đi này? Nàng tự hỏi. Và câu trả lời đập vào nàng với một sức mạnh làm đầu nàng choáng váng. Nàng tự hỏi Và câu trả lời đập vào nàng với một sức mạnh làm đầu nàng choáng váng. Nàng không sợ Paul hoặc những xúc động của chính nàng. Nàng sợ hành động cuối cùng của tình yêu, sợ chuyện chăn gối vì những kinh nghiệm đi lại ghê tởm của nàng và Joe. Và nàng lại sợ làm Paul tổn thương vì lánh anh, làm nhiệm vụ phụ nữ đối với anh. Có lẽ nếu nàng giải thích...
Emma chạy qua phòng mở cửa, đứng ở ngưỡng cửa. Paul đang khom người bên lò sưởi, đầu anh cúi xuống. Hình như anh đang trong cơn đau buồn thống thiết
Chiếc đầu mái tóc đen của anh quay lại, anh nhìn nàng đăm đăm. Nàng chầm chầm bước tới bên anh: “Em..em...muốn nói chuyện với anh”.
Anh gật đầu, nhìn xuống nàng một cách nghiêm trang. “Em biết em đã để cái khó khăn của việc quyết định cho anh. Nhưng đó chỉ là bởi vì em muốn hoàn toàn tin ở anh. Em cũng muốn anh tin ở anh nữa”.
Emma giơ tay chạm vào ve áo của anh, miệng nàng run rẩy, đôi mắt nàng xanh sẫm lại. Nàng không còn khả năng nói được gì nữa và nàng đã mất hết dũng cảm để nói tới tình cảm của mình.
Paul cầm lấy tay nàng, hôn lên những đầu ngón: “Bàn tay nhỏ bé thân yêu”, anh nói.
- “Ôi! Paul”.
Mặt nàng bừng lên tình yêu, đã nói với anh tất cả những gì anh muốn biết. Anh kéo nàng lại, hôn thắm thiết rồi nhấc bổng nàng trong đôi tay, mang nàng vào phòng ngủ. Anh đặt nàng nằm xuống và ngồi ở mép giường. “Nói đi, em yêu”. anh ra lệnh, giọng khàn đi: “Nói đi!”. Mắt anh cháy trong mắt nàng.
- “Em yêu anh, Paul”.
- “Và?”
- “Em muốn anh”
- “Ôi, Emma, Emma em luôn luôn có, em yêu. Em không hiểu sao? Nó đã được số mệnh định đoạt ngay từ phút đầu chúng ta nhìn thấy nhau. Anh vẽ một đường xuống má nàng. anh biết. Nhưng em phải nhận ra điều ấy và vì thế mà anh không muốn buộc vấn đề đó đêm nay. Anh muốn và cần em đến với anh tự nguyện”.
Anh đứng lên tháo chiếc thắt lưng to bản, ném nó sang một bên. Chiếc áo ngoài, cà vạt và sơ mi tiếp theo đó. Trong khi anh cởi quần áo, mắt nàng không dời khuôn mặt anh, nỗi sợ hãi tan biến, nàng nghĩ: Mình trước đây chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông hoàn toàn trần truồng. Sao, anh ấy có một thân hình đẹp. Ngăm đen với những bắp thịt rắn chắc. Vai rộng, eo nhỏ, đùi dài, bụng thon.
- “Cởi áo choàng ra, em”, anh nói dịu dàng và tiến về phía nàng. Anh đè lên người nàng, ôm nàng trong tay mỉm cười với khuôn mặt đợi chờ. “Làm hỏng mái tóc đẹp này thật là đáng tiếc”, anh lẩm bẩm và tháo những chiếc trâm cài đầu của nàng. Mớ tóc dài xoã tung trên vai nàng, tỏ màu hồng trong ánh sáng ấm áp của ngọn đèn, anh kinh ngạc vì vẻ yêu kiều của nàng lúc này đã bộc lộ một cách hoàn hảo đối với anh. Anh vuốt ve dọc tấm thân nàng, tay để sau gáy nàng, nâng mặt nàng lên mặt anh. Môi anh gặp môi nàng, nuốt lấy hơi thở ấm và cái thơm ngát của đôi môi, cả hai cùng đắm chìm trong nỗi khát khao và xúc động dã bị dồn nén hàng tuần nay. Anh hôn lên cổ nàng, vai nàng, vú nàng, đường ngăn ở giữa hai cồn vú, hai bàn tay khoẻ mạnh của anh miết trên làn da rắn chắc của nàng, sờ nắn từng bộ phận cơ thể nàng cho đến khi anh biết nàng cũng cuồng nhiệt như anh
Emma bị ngạt vì hơi ấm lạ, sức nóng bốc lửa tràn khắp người nàng, nàng cong lên dán vào người anh.
Nàng ao ước nhập vào anh, trở thành một với anh, nàng ngạc nhiên vì cái sướng khoái trong thân thể anh và thân thể nàng, lạ lùng vì cái do dự của mình đã tan biến đi như nó không bao giờ tồn tại. Nàng tự nguyện hiến thân cho anh, đón nhận những chiếc hôn và đáp lại nó một cách cuồng dại.
Anh ngạc nhiên khi thấy nàng không biết cách làm tình, điều này làm anh cảm động và kích thích anh thêm. Hình như anh là người đầu tiên yêu nàng. Nhưng anh cũng nhận thấy sự đam mê tiềm tàng trong con người nàng và anh đem cái phần khao khát ấy ra, đưa nàng đến miền cực lạc của ham muốn cho đến khi nàng run lên, gọi tên anh, hứa yêu anh.
Cuối cùng Paul đã làm tình với nàng mê cuồng, sức hừng hừng của anh không hề giảm suy vẫn dịu dàng. Đôi cánh tay, đôi chân mượt như lau của nàng đan bên lấy người anh, bồng bềnh, nhẹ bỗng nhưng nó vẫn kéo anh xuống... xuống .. xuống nữa. Anh đang nhào trong vùng biển xanh ấm áp đầy ánh nắng chiếu ngang, mang nàng cùng với mnhf xuống nhanh hơn, lạc vào một chiều sâu sẩm hơn, xanh hơn, xanh màu xanh của đôi mắt nàng. Xuống một vùng đại dương không đáy. Những đợt sóng vỡ tung chung quanh anh. tim anh đập hoà theo. Anh nghĩ mình đang ngất đi trong khi lăn vòng lăn vòng mãi cùng nàng. Anh cảm thấy hơi ấm bao quanh, làn da mềm mại của nàng, đôi bắp đùi và đôi vú của nàng dướn lên dập mạnh vào người anh, mớ tóc nàng bên trong những ngón tay anh. Thân thể anh khoá vào thân thể nàng co quắp, ngập xuống người nàng. Trời ơi! Trời ơi! Chưa bao giờ lại như thế nàu! Một người đàn ông và một người đàn bà kết hợp lại với nhau, một sự hoà hợp hoàn toàn của hai tấm thân, hai linh hồn. Sự tìm kiếm vô cùng tận của anh đã qua. Niềm vui tối hậu từ lâu từ lâu vẫn lảng tránh anh đang ngập tràn trong anh và anh tái sinh trong nàng. Đó là điều bí mật của cuộc sống, phút xuất thần trong đời, ngắn ngủi trong chân lý cuối cùng nhưng mãnh liệt trong cái ngắn ngủi ấy. anh lại noỏi lên trên mặt nước và đem nàng theo lên. vào trong ánh sáng rực rỡ. Nàng là ánh sáng ấy. Ánh sáng vàng thuần chất.
Anh mở mắt, nhìn xuống nàng, anh thấy nét hạnh phúc chưa từng thấy trên mặt nàng, mạch đập ở cổ nàng, đôi mắt mở to và xanh đầy yêu thương tôn thờ. Khuôn mặt có nét thơ dại hoàn toàn, mắt anh đột nhiên đầy nước mắt. Anh hôn nàng dụi dàng, kéo nàng lại bên anh và thề không bao giừo để cho nàng đi nữa.
Emma nằm dựa đầu vào vai anh, mê hoàng, thờ thẫn trong khoan khoái, tắm trong yêu đương. Nàng thấy yên ổn, mãn nguyện, mắt nàng lộ vẻ ngạc nhiên khi nghĩ tới sự thay đổi huyền bí và niềm vui anh đã đem lại cho nàng, tim nàng rộn ràng yêu an. bàn tay nàng đặt lên ngực anh, những ngón tay vùi sâu vào đám lông đen phủ ngực anh, nàng nghĩ: anh ấy là một người đàn ông giống như mọi đàn ông khác, nhưng với anh sao mình khác hẳn.
Paul đưa tay lên đầu nàng, hôn mái tóc nàng. Trước nàng có biết bao nhiêu là phụ nữ, nhưng cũng như anh đã tin anh là người đàn ông đầu tiên làm tình với nàng thì bây giờ anh cũng cảm thấy nàng là người phụ nữ duy nhất chiếm được anh. Nàng đã ở trong máu anh và anh sẽ không còn bao giờ được tự do nữa. Ánh sáng trong mắt anh thay đổi, tối lại, trở nên lo âu khi anh nhìn vào khoảng không.
- “Emma yêu”.
- “Gì thế Paul”.
- “Anh đã có vợ rồi”.
Bàn tay trên ngực anh không nhúc chích, nàng nằm hoàn toàn bất động trong tay anh, nhưng nàng cảm thấy như bị đánh vào mặt và dạ dày cồn lên. Cuối cùng nàng nói, giọng nhỏ. “Rõ ràng là anh chọn một thời gian không thích hợp tuyên bố một chuyện giật gân như vậy”.
Anh ôm chặt hơn, để đầu sát vào đầu nàng.
- “Không phải không thích hợp. Anh có ý chọn lúc này”.
- “Tại sao?”.
“Bởi vì anh muốn em ở trong tay anh khi anh nói với em điều đó. Thân mật như thế này. Để cho anh có thể ôm em chặt hơn và làm cho em hiểu cuộc hôn nhân của anh không có gì quan trọng. Để cho anh lại có thể yêu em nữa và có thể nói với em rằng chính em mới là một thực thể”.
Emma không trả lời, anh nói tiếp lo lắng. “Anh không có ý định che giấu sự thật đâu, Emma. Đó không phải là một điều bí mật và nó có thể dễ dàng được một trong những người bạn của anh đề cập tới trước mặt em. Tất nhiên anh cầu mong điều ấy đừng xảy ra, bởi vì anh muốn em nghe chính anh nói lên điều đó. Anh chỉ chậm nói với em vì anh sợ mất em. Anh biết nếu như anh nói với em sớm hơn thì hẳn là em đã biến mất rồi. Em sẽ không bao giừo cho phép quan hệ của chúng ta diễn ra như...”
- “Đồ quỷ lừa lọc!”.
Nàng vùng vẫy ra khỏi giường. Anh kéo nàng lại, dằn mạnh nàng xuống, nhìn vào khuôn mặt trắng lạnh băng của nàng Emma nghĩ nàng đang nhận chìm vì cái màu xanh làm cho người ta phải giật mình của đôi mắt đang lượn lờ trên đôi mắt nàng.
- “Không phải như vậy, Emma!, Paul kêu lên gịân dữ, mặt anh bừng bừng. “Xin em hãy tin anh. Anh biết em đang nghĩ gì... em nghĩ là anh muốn đạt được mục đích trước khi nói với em. Nhưng anh chỉ muốn làm em yêu anh để em sẽ bị ràng buộc với anh. Khi đã yêu anh rồi, anh biết em sẽ không để cho các tình huống chen vào, đứng giữa chúng ta . Anh yêu em, Emma . Em là cái duy nhất có giá trị trong đời anh
_Và vợ anh ! - nàng thì thầm
_Chúng tôi không sống với nhau đã 6 năm nay . Và chúng tôi không đi lại với nhau 1 năm trước đó
_Anh lấy vợ được bao lâu rồi ? - giọng nàng hầu như không nghe rõ
_9 năm, Emma ạ , đó là cuộc hôn nhân không có ý nghĩa . Thậm chí nó cũng không fải là 1 cuộc hôn nhân nữa . Nhưng ngay bây giờ anh bị trói buộc với bà ấy bởi vì . Trói buộc với bà ấy về mặt luật fáp . Sau khi chiến tranh kết thúc, anh sẽ giải quyết . Anh muốn sống nốt fần đời còn lại với em, nếu em bằng lòng với anh . Giờ đây em là cuộc sống của anh . Em yêu , xin em tin anh - giọng anh run
Emma nhìn anh chăm chăm , những ý nghĩ xáo trộn của nàng che mờ sự suy xét trong chốc lát, rồi đầu óc nàng sáng dần . Nàng có thể cảm thấy sự căng thẳng dồn lên trong con người anh . Vẻ mặt bị ám ảnh sự anh trần trụi trong cơn đau của nó và sự chân thành toát ra từ con mắt làm nàng choáng váng
_Em tin anh - nàng nói chầm chậm bằng 1 giọng mạnh mẽ hơn, và đưa 1 ngón tay lên môi nàng - Vâng, Paul thật là em tin anh