Hôm đó, sau khi Emma đã làm xong những công việc trong ngày của mình, cô quay trở lại phòng khách trên gác với bữa trà chiều cho Ađelơ Feli. Ađelơ từ chối không xuống ăn trưa, nói là bị đau đầu và mệt, vì vậy Emma chuẩn bị bữa trà thật cẩn thân, cô quyết tâm để bà Feli ăn một chút gì đó giữ sức cho buổi tối quan trọng tới Sau khi đã nghe lỏm được cuộc nói chuyện giữa Ađelơ và Ðam, thấy được sự quan tâm của Ađelơ về trang phục, Emma cảm nhận được theo trực giác nỗi lo ngại của nàng. CÔ cảm thấy cần che chở cho Ađelơ bây giờ khi tình cảm thương xót của cô đã trở lại, cô muốn làm giảm bớt nỗi lo âu của Ađelơ với sức của mình. Chiều chuộng nàng chút ít là cách duy nhất Emma biết cách làm.
Vì những lý do này, mặc dù cô có phải làm việc nhiều hơn bình thường, bữa tiệc tối, Emma đã cất công chuẩn bị một số thứ Ađelơ thích cho bữa trà, hy vọng khơi dậy được khẩu vị đã chán chường của nàng. CÓ những chiếc bánh sanuých và những chiếc khác nhồi trứng, những chiếc bánh kem phết bột nhồi tôm, những chiếc bánh nướng nóng phết bơ, mứt anh đào nhà làm, bánh bơ giòn, cô cũng pha một bình trà lớn mà bà Feli vốn thích, mặc dù, Emma không hiểu bà sẽ uống ra sao. Ðối với Emma các vị của nó, kỳ kỳ tựa như nước ám khói chứ không giống như trà thật chút nào, mặc dù nó đắt tiền và thửa đặc biệt từ cửa hàng Fortmim và Ma son Ở Luân Ðôn. Nhưng không thể giải thích được khẩu vị của người giàu, Emma quyết định như vậy trong khi cô bưng khay trà bước lên gác. HỌ ăn và uống những thứ kỳ quái nhất, theo cách suy nghĩ của cô. Bản thân cô cũng thích những thứ ăn ngon, nhưng những món sơn hào hải vị không bao giờ hấp dẫn nàng. CÔ cũng cho là những người quý tộc ăn nhiều và nhiều món quá. Emma thấy cách họ tọng đầy ruột như lợn thật là tởm lợm. Thảo nào mà họ chẳng mắc chứng khó tiêu, dễ phật ý và bẳn gắt. Tất cả là do những đồ ăn và thức uống đó. Dù cho ta có giàu có sau này, ta cũng vẫn ăn uống giản dị, cô tự nhủ lòng khi đi vào những căn phòng của bà Feli.
Ađelơ đã nghỉ ngơi suốt cả buổi, quá trưa nàng vẫn còn nằm trên chiếc giường bốn cọc lớn, tựa trên một chồng gối màu xanh nhạt, đọc tờ Yorkshire Moming Gaette khi Emma vào phòng và mang khay tới bên giường. Ađelơ nhìn lên khỏi tờ báo, mỉm cười dịu dàng. tôi rất mừng là cháu đã khuyên tôi nghỉ ngơi , Ađelơ nói, nàng ngồi ngay lại: "Tôi đã ngủ được khá và tôi thấy khỏe khoắn, sảng khoái hơn cho buổi tối nay, đúng như lời cháu nói, Emma ạ". Nàng lại mỉm cười thoáng biết ơn trong mắt.
Emma nhìn Ađelơ chăm chú. Nhũng đường nét căng thẳng, lo âu quanh khóe miệng nàng sáng nay đã không còn nữa. Mặt nàng thư thái và bình tĩnh, đôi mắt nàng hết sức trong sáng hầu như vui tươi. Mí mắt lúc trước sưng húp híp nay cũng mất cái quầng đỏ, nét xanh tái đã nhường chỗ cho ánh sáng thanh tao hoàn toàn thích hợp với chiếc áo ngủ xa tanh mầu hồng nàng mặc.
Chà, trông nàng đẹp quá, Emma nghĩ, và nói: "Thưa bà Feli, cháu đã mang cho bà chút ít để ăn. Chắc là bà phải đói lắm, bởi vì từ bữa sáng đến giờ bà đã ăn gì đâu Xin bà cố gắng ăn tý chút dù chỉ vài ba miếng". CÔ đặt khay cạnh Ađelơ trên giường và nói tiếp. cháu pha cả thứ trà buồn cười bà vốn thích nữa?".
Ađelơ cười và lần đầu tiên giọng nói của nàng có sự vui vẻ "Có phải cháu định nói là trà Lapsang Souchong không. Emma, cám ơn cháu .
- , Vâng, đúng ạ. Lapsang Souchong - " Emma nhắc lại chậm và ngập ngìmg. Rồi cô hỏi: "Cháu nói như vậy có đúng không ạ, thưa bà.
"Ðúng rồi", Ađelơ khăng định, vui vui đôi chút, trong khi nàng tự rót một tách cho mình.
Emma mỉm cười. CÔ thích học hỏi để sử dụng sau này. CÔ sẽ cần biết nhiều điều khi cô tới Li dơ để lập nghiệp. CÔ hắng giọng và nói: "Xin lỗi bà Feli, cháu muốn biết chắc xem là có điều gì sai sót không. CÓ cần phải sửa sang lại gì không. Cháu muốn nó thật hoàn hảo cho bữa tối nay. Cháu có làm phiền gì bà không ạ?". tất nhiên là không, Emma và nếu như không cần phải làm gì thêm đối với chiếc áo đó, cháu có thể Ở lại đây mà làm việc. Cháu không cần phải lên phòng cháu nữa. Nhưng tôi chắc nó không bị hư hỏng gì. Tôi đã mặc nó đâu?"
Ađelơ nói.
Trong khi Ađelơ uống trà, Emma lấy chiếc áo nhung đem ra, xem xét thật cẩn thận xem nó có khuyết tật gì không. NÓ còn rất đẹp, ngoại trừ một cái móc bị lỏng và một vài đường chỉ bị tụt Ở vạt, hẳn bà Feli đã giẫm phải.
Emma cũng nhận thấy nhiều sợi chỉ phía bên chiếc áo nơi cô đã cắt bỏ những bông hồng. CÔ đã phải nhẹ nhàng rút những sợi chỉ ấy ra để khỏi làm hỏng nhung đen đắt tiền.
Emma mang chiếc áo ra ghế và bắt đầu làm rất thận trọng, bởi vì cô là một người cầu toàn và làm bất cứ việc gì cũng hết sức cẩn thận. CÔ sung sướng được ngồi xuống một lát. CÔ đã chạy ngược chạy xuôi suốt ngày và sắp sửa phải trải qua một buổi tối dài và mệt nhọc, vì cô sẽ phải giúp Mớcgaroi phục vụ bữa tối. CÔ nghỉ ngơi trong khi làm việc và cái mệt mỏi cô kinh qua trước đây dần dần biến đi.
Một sự hợp nhau nào đó đã nảy sinh giữa Emma và bà Feli trong mấy tháng vừa qua. Tuy bối cảnh và tuổi tác của hai người khác nhau, họ hết sức thoải mái Ở bên nhau và mặc dù sự thông cảm này không thể bày tỏ ra được nó vẫn có giá trị. CÔ gái theo trực giác của mình đã cảm thấy nỗi lo âu khủng khiếp của người phụ nữ lớn tuổi hơn và mặc dù còn trẻ và thiếu kinh nghiệm, cô vẫn nhận ra được tấn bi kịch trong đời Ađelơ. Hoàn toàn tự động và không hề suy nghĩ trước, Emma biết cách xử sự thích hợp không hạ thấp, cũng không làm tăng thêm nỗi lo lắng cực kỳ của Ađelơ. Về phần mình, Ađelơ đã bắt đầu thích Emma, người mà nàng thấy là kiên nhẫn, tốt bụng, kín đáo khi cô làm việc trong phòng. Ađelơ cũng nghĩ là Emma xinh đẹp và điều này làm nàng vui lòng bởi vì nàng không thể chịu được sự xấu xí. Và một vòng ánh sáng yên lành bao phủ lấy hai người khi họ ngồi cùng nhau trong phòng, cô gái nhỏ thì mải miết khâu vá, người phụ nữ có tuổi hơn thì uống trà.
Phòng ngủ tràn đầy những ánh sáng dịu dàng nhất ùa vào qua nhũng cánh cửa cao và ngọn lửa nổ lách tách, bùng bùng trong lò sưởi, hắt ra ánh vui tươi, vùa ấm áp vừa dễ chịu. Nhưng tấm lụa màu táo nhạt phủ những bức tường. Những tấm cửa sổ buông xuống như những thác nước cuộn sóng từ bốn góc của chiếc giường bằng gỗ sồi chạm trổ tạo nên một cảm giác mát mẻ và nghỉ ngơi, một cảm giác làm Emma cảm thấy bình tĩnh và bởi vì phòng ngủ không bộn rộn những đồ tạp nhạp như phòng khách bên cạnh, nàng cũng thấy đỡ bực bội hơn khi Ở trong đó.
Và rõ ràng nó thoải mái hơn cái bếp nàng vừa bước ra, nó đầy huyên náo, ồn ào, hối hả, tức giận. Anni, cô hầu phụ, đang giúp bà bếp chuẩn bị thức ăn cho bữa tối, một bữa ăn cần kíp, cả mẹ Anni cũng phải đến giúp đỡ buổi tối đó. Bà Vên rai đã vạch một thực đơn tuyệt vời tất cả đều đồng ý, mặc dù bà bếp cứ tiếp tục lẩm bẩm hoài là mọi thứ hơi quá tân kỳ. Emma cho rằng cơn bực bội nho nhỏ của bà Tớcnơ, sự kêu ca phàn nàn của bà là do sự hồi hộp, lo ngại cực độ của bà phải chuẩn bị một bữa ăn hết sức phức tạp. Mặc dù bà Tớcnơ luôn tuyên bố là nấu nuộc kiểu Ioócshơ là sở trường của bà, từ lâu Emma đã hiểu đó là tiết mục biểu diễn của bà.
Vừa rút chỉ, Emma vừa nghĩ về cái thực đơn đó, cô lặng lẽ cười một mình khi cô nhớ lại bộ mặt của bà Tớnơ lúc bà đọc thực đơn đó sáng nay. Mắt mở tròn xoe, bà tức tối một tiếng đồng hồ liền. CÔ có thể hình dung được sự bực bội của bà lúc này. Bà bếp tội nghiệp chưa bao giờ phải chuẩn bị một bữa cơm như thế này trong suốt những năm tháng của bà Ở Feli. Trước tiên các vị khách được dùng trứng cá lạnh, trứng luộc thái thành lát, hành sống thái, những lát chanh và bánh đậu bày lên trên.
Sau đó là tới món tôm hùm rán phồng với nước xốt tôm, tiếp theo là xúp ba ba với xốt anh đào. "Ðừng cho nhiều anh đào quá đấy", bà Vên rai đã báo trước, vừa đủ để có hương vị thôi. Rồi đến món cá đô vơ nấu bằng rượu vang trắng, có kem với nấm hương và hẹ tây. Món chính là thịt bò rán với nước xốt cây cải ngựa. Khoai tây rán trong chảo với thịt, cà rốt, đậu Hà Lan, chấm với nước thịt bò ép CÓ những loại phó mát, Xtintân Chéctxơ và Vênxlêđên, phó mát với bích quy giòn và bích quy giúp cho tiêu hóa.
Cuối cùng là ba loại tráng miệng để kết thúc bữa ăn mà bà bếp cứ luôn miệng gọi là một "bữa tiệc làm lóa mắt".
ÐÓ là mứt quả trộn, bánh ngọt chanh tươi phết kem dày, và một món kem mứt sôcôla mà bà Vên rai đã nói là phải xốp bông và thật hoàn hảo.
Emma biết một số món này đã căng hết tài năng của bà bếp, tài năng này thực ra chưa bao giờ được đưa ra thử thách đến như vậy, bản thân Emma cũng buộc phải hết sức vội vàng. CÔ đã làm món xúp và nước chấm cho món cá và những món thịt, chuẩn bị kem mút và cho rượu vào mứt hoa quả, theo sự chỉ dẫn của bà Vên rai từng ly từng tý.
Emma hết sức sung sướng được thoát trong chốc lát.
Giờ phút cuối, mọi sự rối rít, bà bếp quá lo lắng đến độ thô bạo đối với những ngươi hầu gái và cả mẹ của An ni, Emma lại mỉm cừơi. CÔ biết quá rõ bà bếp rất dễ cuống khi nào có một sự thay đối gì đó trong nhà bếp. Không phải chỉ có thế, đây là bữa tiệc lớn đầu tiên mà ông chủ thết trong nhiều năm nay, và làm cho tất cả mọi người xôn xao, vì bà Vên rai. Và bản thân mình, Emma nghĩ bụng, trong lòng cũng hơi tự phụ một chút khi nhớ lại nhũng lời khen của bà Vên rai về đầu óc bình tĩnh của cô sự làm việc có hiệu quả, bàn tay khéo léo của cô khi làm nước chấm và kem mút.
Mặc dù bản thân cô không được nếm qua những món ăn phong phú và phức tạp nhưng Emma thích nấu nướng và bắt đầu cảm thấy như một điều thách thức khi chuẩn bị những bữa ăn lý thú. Từ khi ôlivia tới, những món ăn nói chung đã trở nên phức tạp hơn bình phương đôi chút tại gia đình nhà Feli và gần đây Emma đã giúp việc bếp núc bà Tớcnơ. CÔ cũng học tập ở bà Vên rai rất nhiều, bà đã viết những chỉ dẫn rõ ràng cho mỗi món ăn mới và thường xuống bếp để kiểm tra. Emma đã giữ lại thực đơn cùng những chỉ dẫn và dán chúng vào một cuốn sách bài tập Ở trường cũ của cô. Bản năng của cô đã tự động nói với cô là một ngày nào đó cô sẽ cần dùng tới nó. Bây giờ cô nhắc mình phải ghi lại tên của các loại trà đặc biệt. Lapsang souchong vào sách của cô và tên của những loại rượu mà bà Vên rai nói rất kỹ lưỡng sáng hôm đó và lần đầu tiên trong đời cô được biết vang đỏ bao giờ cũng được phục vụ cùng với món thịt, vang trắng với cá, và xâm banh với đồ ăn tráng miệng. Những tên trên chai thật là buồn cười. !Tên Pháp" bà Tớcnơ đã bảo với cô với cái nhăn mặt ngạo mạn. Mớcgaroi trợn mắt. "Nhưng đó là thứ ngon nhất, đồ đàn bà dốt nát", lão đã vặc lại. Loại rượu vang cho chính cụ chủ ngày xưa đã để vào đó nhiều năm trước. Quanh đây không thể có một loại nào ngon hơn thế, ngay cả Ở Luân Ðôn nữa, lão nói huênh hoang.
Phải đấy. Mình phải nhớ khéo những tên rượu cẩn thận và hỏi bà Tớcnơ xin thực đơn bữa ăn và công thức chế biến mới được, Emma tự nhủ. CÔ kéo một sợi chỉ đen khỏi cuộn chỉ, liếm đầu chỉ xâu kim rồi bắt đầu viền gấu áo, đầu óc cô vẫn còn để Ở cuốn sách bài tập. Tất cả những gì có thể có giá trị đều ghi Ở đó. CÔ không biết những sự hiểu biết nào cô có thể cần đến Ở Li dơ khi cô đưa phương trình của mình với chữ K hoa vào hoạt động, cô phải hoàn toàn chuẩn bị về mọi mặt. Cuốn sách cũ, rách ghi nhũng món ăn đủ loại, rất nhiều công thức cách khâu vá những bức vẽ áo dài và mũ mà chính Emma đã thiết kế và một số bí mật về nhan sắc của bà Feli.
Bây giờ phải ghi lại tên các loại mũ, Emma nghĩ, cô thấy hài lòng. Emma khâu một cách kiên nhẫn, vừa khâu vừa nghĩ tới những ý tưởng đầy tham vọng của mình thỉnh thoảng lại liếc nhìn lên để quan sát bà Feli. CÔ phải chú ý chặt chẽ tới bà, để biết chắc là bà không bị hồi hộp, lo lắng trước bữa tiệc tối mà còn lâu mới tới.
Các vị khách sẽ đến lúc tám giờ mười lăm và bữa tiệc sẽ được bày đúng tám rưỡi, Mớcgaroi đã nói với cô như vậy cảnh cáo cô bằng cái giọng trưởng giả học làm sang là cô phải ăn mặc sạch sẽ gọn gàng. Cứ làm như cô không biết điều ấy.
Ađelơ Feli bình tĩnh một cách lạ thường khi nàng uống xong trà, cầm tờ báo lên và tiếp tục đọc. Nỗi lo sợ cơn thịnh nộ của Ðam, nếu như đêm nay nàng xuất hiện với tư thế lạ lùng đã làm nàng tự kiềm chế bản năng của mình, ước muốn cho gọi Mớcgaroi và yêu cầu đem rượu lên, cái duy nhất có thể làm dịu nỗi đau của nàng những ngày gần đây. Nàng đã quay ra uống rượu, xem nó như thuốc giảm đau cho những cơn ốm yếu của nàng mới nảy sinh từ năm ngoái và vẫn còn có khả năng chống đỡ khi hoàn cảnh buộc nàng phải làm như vậy.
ấy thế nhưng nàng không hề bị rượu làm cho u mê đần độn hoặc trở thành người nghiện ngập. Buổi chiều hôm ấy, nàng hết sức xua đuổi sự cám dỗ muốn uống bằng cách đi nằm. Phương pháp này tuy hèn nhát, nhưng nó lại giải quyết được vấn dề. Và nữa, Ađelơ không nhận ra là mình đã mệt mỏi như thế nào, nàng lập tức chìm trong giấc ngủ mê man và tê điếng. Khi tỉnh dậy, nàng thấy mình khỏe hơn và điều quan trọng hơn, cũng thật là đáng ngạc nhiên đối với nàng, là thấy đỡ lo âu hơn.
Nàng tập trung vào tờ báo, lại một mẹo nữa để làm cho đầu óc nàng bận rộn và ngăn nàng không nghĩ tới uống rượu, hoặc tới cái buổi tối lù lù một cách đầy hăm dọa Ở phía trước. Nàng giở sang trang và liếc nhìn mục thông tin. Triều đình đưa tin từ lâu dài Bơckin Ham.
Trong khi liếc nhìn cột báo với những dòng chữ in đen gọn ghẽ, nàng biết là các đại sứ Nga và Pháp được nhà vua tiếp hôm qua: hầu tước Lânđânđeri đã hội kiến với đức vua, sau cuộc họp: Hoàng hậu và công chúa Víctoria đã đi thăm một cuộc triển lãm tranh. Chán ngán, nàng giở qua trang cuối. Mắt nàng bắt gặp dòng chữ thị trường Brátfoóc. Nàng giở qua vội vàng. ÐÓ là tất cả những cái nàng cần: len sợi. Nàng đã biết nó đủ để kéo suốt cả cuộc đời nàng. Khi mắt nàng chiếu lên cái quảng cáo nrợu của Công ty Giônximit và Tétcaxtơ, Ađelơ quằn quại nghĩ tới uytxki và miệng nàng chợt khô đi. Nàng liếm môi, mắt nàng hồi hộp liếc qua trang khác. Nàng gấp đôi tờ báo và bắt đầu trầy trật đọc một cái truyện dài về cuộc đi săn của ngài Fituyliam Ở Ciptân gần đoneaxtơ. Nàng tập trung tất cả sự chú ý của mình vào đó cố gắng ngăn chặn hình ảnh dai dẳng của chiếc ly đựng chất lỏng màu hổ phách trôi nổi bồng bềnh trước mắt và đọng lại đầy cám dỗ Ở giữa trang báo. ***.
Tiếng bó ngựa, tiếng ngựa hí, tiếng người xôn xao nổi trôi Ở bên ngoài phá tan cái tâm trạng nhẹ nhàng và cái yên tĩnh của phòng ngủ. "Cái gì mà ồn ào khủng khiếp thế nhỉ? Tất cả những tiếng hò hét ấy?" Ađelơ kêu lên, đôi mắt nàng lóe lên kinh ngạc, khi những tiếng nói bên ngoài ngày một trở nên to hơn và giận dữ hơn.
Emma lắc đầu, cô cũng ngạc nhiên không kém. CÔ dể chiếc áo đang sửa dở và chạy lại cửa sổ. CÔ vén rèm nhìn xuống sân bên dưới.
- ,Dạ thưa, đó là các cậu, cô nói lặng lẽ, cắn môi, rồi quay lại nhìn bà Feh. "Ðó là cậu Giêron. Cậu ấy đang quát mắng cậu étwin ghê quá", Emma do dự hầu như sợ không dám nói tiếp. Ađelơ nhìn cô chờ đợi. Emma quết nước bọt. "Thưa bà Feli, cháu nghĩ cậu ấy đang khóc, tội nghiệp cho cậu étwin?".
- ,étwin", Ađelơ rít lên, nàng đẩy chiếc khay sang bên mạnh đến nỗi Emma nghĩ là tai nạn sẽ xảy ra. Ađelơ nhảy ra khỏi giường chạy băng qua phòng như một Vankiri(l) tóc nàng xõa xuống lưng. Nàng lao đi với một tốc độ chưa tùng thấy, Emma phải vội tránh sang một bên khi Ađelơ tới bên cửa sổ, giật mạnh tấm rèm sang một bên và nhìn ra. Cảnh tượng diễn ra Ở phía dưới làm cổ họng Ađelơ thắt lại và mặt nàng tái đi khủng khiếp.
Hai cậu bé vẫn còn đang trên mình ngựa, sau chuyến đi dạo. Giêron đang quát mắng étwin, cái mặt bự thịt của cậu ta sưng lên và đỏ vì tức giận, étwin mặc dù đẫm nước mắt, nhung vẫn dũng cảm cố gắng bảo vệ mình khỏi sự tấn công bằng miệng này. Ađelơ mở tung cánh cửa ra, sắp sửa can thiệp. Ðúng lúc này, Giêron thúc ngựa lại gần étwin. Ađelơ co dúm người lại, không dám thở nữa. Nàng nhìn Giêron cố ý đá chân đi ủng của mình vào xuống sườn phía dưới của con Rấtxết Ðon, con ngựa giống màu hạt dẻ của étwin. Khi chiếc ủng đá trúng, con ngựa giật mình nhảy dựng hai chân trước lên, kinh hoảng, sợ hãi, lỗ mũi phun phì phì, nó lao lên phía trước mãnh liệt .Nếu không phải là một tay ky mã cừ khôi như cha thì étwin đã bị quăng xuống mặt đường rồi. Cậu giữ vững đầu, ngồi chắc và với tài đi ngựa phi thường, cậu đã điều khiển được con Rấtxết Ðon.
Ađelơ quá kinh hoàng, quá ghê tởm, quá tức giận vì cái hành động tàn ác này, toàn thân nàng run lên và trong một giây lát, cổ họng nàng thắt lại. Từ lâu Ađelơ đã tự thú nhận là bà sợ Giêron. Nhưng giờ đây nỗi căm giận kinh khủng và sự lo lắng của nàng cho étwin đã giúp nàng vượt qua nỗi sợ cố hữu, nỗi sợ làm tê liệt.
Cả sân đột nhiên yên ắng như chết. Giêron thực sự là đang nhăn nhở. étwin đang lấy mu bàn tay lau đôi má ngấn nước mắt. Ađelơ nắm lấy cơ hội này. Nàng nghiêng người ra ngoài cửa sổ thét lên bằng một giọng nghiêm khắc khác thường. "Sự lộn xộn này là nghĩa làm sao. Giêron? Tại sao lại có sự cãi lộn khủng khiếp này!
con đang hành động một cách bỉ ổi nhất, ta không thể nào tha thứ được".
Giêron nhìn lên, nheo mắt, kinh ngạc vì sự xuất hiện không chờ đón trước của mẹ Ở cửa sổ và cũng bởi sự nghiêm khắc trong giọng nói của bà. Giêron vẫn khinh miệt mẹ từ lúc cậu ta còn nhỏ. Cậu ta nghĩ là bà ngu ngốc hão huyền, cậu ta chế giễu mẹ sau lưng.
Lúc này cậu ta bồn chồn trên lưng ngựa và hắng giọng. "Không có gì quan trọng đâu mẹ ạ; Cậu con quý tử của mẹ hoàn toàn có khả năng tự chăm sóc lấy mình, mặc dù nó là một thằng bé con lớn xác, do sự nuông chiều của mẹ". Cậu ta nói với một sự ngạo nghễ thô bỉ.
"Mẹ đi ngủ đi. Chúng con không muốn mẹ can thiệp vào chuyện của chúng con, như một giám định viên, vì việc này".
- "Tại sao mày dám nói với tao một cách hỗn hào như vậy", Ađelơ thốt lên với tất cả sự lạnh lùng, bà choáng váng vì sự láo xược của Giêrôn. "Tao muốn có một sự giải thích về chuyện này, nếu không mày sẽ phải trả lời ba. Hãy vào thư viện ngay. Và hãy tháo cái đôi ủng bẩn thỉu của mày ra trước khi làm như vậy".
Giêron quá ư bàng hoàng trước sự thay đổi bất thường trong thái độ của mẹ, bình thường là nhu mì không biểu lộ gì rõ rệt, cậu ta há hốc mồm nhìn bà, sự cãi cọ cố hữu của cậu ta không bật ra được. étwin không ngạc nhiên chút nào, nhưng cậu lo thay cho mẹ, một thoáng lo âu hiện trên nét mặt nhạy cảm của cậu.
,Nhưng chẳng có". - Giêron bắt đầu.
- "Ngay lập tức, tao bảo rồi Ađelơ quát, đập mạnh cánh cửa sổ trước mặt cậu ta, một nét dữ dội hằn trên khóe miệng nàng. Thế rồi nàng bắt đầu run rẩy, gần như là co quắp, mặc dù đó là do tức giận hơn là vì những xúc cảm khác. Nàng bíu lấy tấm rèm bằng lụa xanh để đứng vững.
Emma tiến lại gần hơn và nắm lấy cánh tay nàng.
"ồ, thưa bà Feli, xin bà đừng xúc động như vậy. Xin bà.
Bà hãy nhớ bữa tiệc tối nay. Bà phải giữ bình tĩnh cho buổi tối nay. Bà đùng để ý đến cậu Giêron cả, thưa bà.
Bà biết thanh niên là như thế mà, luôn luôn cãi nhau vặt".
Thực tế thì quả là mình biết thanh niên là thế nào, đặc biệt là cái con quỷ nhỏ bỉ ổi đó, Ađelơ nghĩ, nhưng nàng nói, hơi run rẩy: "Ðúng thế, Emma, chừng mực nào đó cháu nói đúng. Nhưng thỉnh thoảng trẻ con cũng phải quở mắng khi chúng xử sự sai trái và dạy chúng sự khác nhau giữa phải, quấy. Nào, chiếc áo choàng của ta đâu nhỉ?".
- ,,Ðây thưa bà", Emma nói, cô cầm chiếc áo dài nhung đỏ đính xa tanh hồng để phù hợp với chiếc áo ngủ vắt ngang Ở ghế trước bàn trang điểm. "Và đây là dép của bà ạ", cô nói tiếp, với đôi dép đế mỏng nhung tím trang trí bằng lông chim ưng biển màu hồng. CÔ đưa chúng cho Ađelơ.
- ,Cám ơn cháu. ông chủ đâu?", Ađelơ vừa hỏi, vừa vội vã mặc chiếc áo khoác và thọc chân vào dép.
- "Thưa, ông chủ đi Li dơ ạ. Và cháu biết đến sáu giờ tối ông mới về. Cháu nghe ông nói với Mớcgaroi thế ạ " Emma nói.
- . Thế à. Bà Vên rai đâu? CÓ lẽ cháu đi tìm bà ấy.
Emma, và bảo bà ấy vào thư viện với tôi", Ađelơ nói.
- ,!Thưa bà, bà ấy cũng không có Ở đây ạ. Bà ấy đi vào làng gặp cha Mác tin về vấn đề gì đó có liên quan tới nhà thờ", Emma giải thích, cô tự hỏi không hiểu bà Feli sẽ giải quyết thế nào với một mình Giêron. Cậu ta có thể là một con quỷ khi cậu ta muốn và là một gã ti tiện. CÔ biết điều ấy quá rõ.
Ađelơ thở dài nặng nề và nhìn emma nhưng không bình luận gì, đôi mắt ánh bạc của nàng đầy tư lự. Nàng kiên quyết đẩy nỗi kinh sợ bắt đầu xâm chiếm sang bên.
Lần đầu tiên trong đời nàng phải đương đầu với tình thế khó chịu một mình. Trước đây, bà đã quyết tâm khẳng định mình trong ngôi nhà này và bây giờ rõ ràng là dịp ấy đã đến. Dù cho có khó khăn đến mấy, nàng phải đương đầu với nó bằng mọi giá. Cái thằng quỷ nhỏ đáng khinh bỉ sẽ không thoát một cách dễ dàng như nó tưởng, nàng quyết định như vậy Nàng thở một vài hơi thật sâu, rồi soi mình trong gương Vơnidơ trên bàn trang điểm. Nàng quấn tóc thành búi, cài bằng nhiều chiếc lược đồi mồi.
Thỏa mãn với diện mạo của mình, nàng uỡn ngực rồi bước ngang qua phòng một cách tự tin, lạnh lùng trong tư thế.
Nhung nàng do dự Ở cửa, nhìn trở lại Emma đang đứng câm lặng, cô kinh ngạc vì biểu hiện sức mạnh bất bình thường này.
- , Có lẽ cháu nên đi cùng tôi vào thư viện, Emma", Ađelơ nói khẽ. Mặc dù tim nàng đang đập dồn dập, và nàng cảm thấy thể xác rất yếu, cái quyết tâm sắt thép của nàng đương đầu với Giêron là không thay đổi. Tuy nhiên nàng tin rằng sự hiện diện của Emma sẽ nâng đỡ lòng dũng cảm của nàng hơn lên.
- ,Vâng, thưa bà Feli, tất nhiên cháu sẽ tới cùng bà", Emma nói: cô thấy nhẹ hẳn người vì được yêu cầu. Nếu như có chuyện gì rắc rối cô có thể chạy đi tìm Mớcgaroi lão ta có thể là một bạo chúa Ở trong bếp, nhưng lão ta trung thành với bà Feli. . . . .