Con vịt nhốp nhúa đây rồi", người thợ hàn vừa nói vừa giật dây cương cho chiếc xe ngựa dừng lại ở đường Ioóc và chỉ ngón tay to bè, còn vấy bẩn vào quán trọ.
- "Nhưng biển đề là Thiên nga đen", Emma thốt lên, cô đọc tên trên biển đung đưa trong gió. Xác nhận những chữ đó là bức tranh của con thiên nga bằng gỗ mun, cố uốn cong lên một cách kỳ quặc đến nỗi không thể là một biểu hiện của một con chim thanh nhã.
Vợ của người thợ hàn, tóc xoắn tít, mặt đen đủi, nhăn nhúm hét toáng lên trước sự ngạc nhiên của Emma.
- "Ấy, con bé, ở Leads này người ta gọi con Thiên nga đen là thế đó. Con vịt nhốp nhúa. Cô không hiểu à?". Chị ta lại quàng quạc cái mồm phơi mấy cái răng vàng óng ánh như đôi bông tai, tòng teng buông xuống dưới chiếc khăn quàng đỏ và trắng thắt lên mái tóc Digan của chị ta.
- "Vâng, em hiểu", Emma nói với một nụ cười vui vẻ. Cô ôm chặt chiếc túi lưới và trèo xuống xe một cách cẩn thận. Người thợ hàn đưa cho cô chiếc vali lớn bằng da mà Etwin đã để vào phòng cô hôm qua cùng với năm pao. Cô nhìn lên người thợ hàn và bà vợ người Digan của ông ta, nói một cách long trọng, hết sức lịch sự: "Cám ơn anh rất nhiều đã cho em đi nhờ suốt từ Shipley đến đây. Anh thật tốt bụng quá."
- "Kìa, cô bé, không có gì là phiền cả." Người thợ hàn nói một cách tử tế. "Rất sung sướng được giúp đỡ một thiếu nữ xinh đẹp như cô". Anh giật dây cương và chiếc xe lọc cọc chuyển bánh, nồi niêu xoong chảo va vào nhau kêu leng keng cùng với những chiếc bánh xe cũ kỹ theo nhịp lóc cóc lóc cóc. Vợ của anh thợ hàn quay nhìn lại, hét lớn: "Chúc thật nhiều may mắn ở Leads này nhé, cô bé xinh đẹp". "Cám ơn", Emma hét to, giơ tay vẫy chiếc xe đi khuất dần. Cô đứng bên ngoài quán một lúc rồi xách valy lên, hít một hơi dài, đẩy những cánh cửa bằng gỗ nặng trịch, cánh cửa phía trên lắp kính mờ có hình hoa văn những bông huệ và những con thiên nga. Cô lập tức thấy mình trong một lối đi hẹp và tối sặc mùi chua, khói thuốc lá và mùi khí đốt từ những vòi phun trên tường dán giấy mầu nâu càng làm tăng thêm không khí ngăn cách, mặc dù có những luồng khí đốt toả ra, nhưng không có vẻ gì mời mọc hết.
Emma nhìn quanh một cách tò mò. Một cáo thị được in một cách cẩn thận đính trên tường bằng chữ to: Cấm phụ nữ quàng khăn ở đây!. Cô thấy hình như đó là một điều báo trước không hay. Tường đối diện là một bức hoạ gớm ghiếc một con bò mộng đang tấn công đặt trong một cái khung mạ cũng xấu xí như thế. Emma rùng mình, con mắt phê phán của cô khó chịu vì sự ghê tởm xấu xí của nó. Phía trước mặt cô là một hàng cửa bật ra bật vào cũng lắp kính mờ, cô vội vã bước lên đi qua chúng. Emma đứng ở lối vào cửa, trước đây hẳn là quầy rượu chính. Nó được thắp sáng và rõ ràng là vui tươi hơn nhiều, giấy dán tường màu sắc rực rỡ, in màu nâu đen hấp dẫn, một chiếc dương cầm kê ở một góc. Quầy rượu vắng không ngoài hai người đàn ông đang tựa lưng vào tường uống những vại bia đang sủi bọt, trò chuyện thân mật với nhau. Con mắt sắc sảo của Emma nhìn khắp chung quanh, không bỏ lỡ một cái gì. Hai phòng kia mở ra quầy rượu chính. Biển treo trên lối đi dẫn tới một phòng đề Saloon bar, phòng kia đè rượu. Trong phòng rượu, cô nhìn một người làm công đang chơi trò ném phi tiêu, hai ông già ngồi ở một bàn đang mê mải chơi domino, những ống điếu bằng đất sét gắn lấy bộ răng ám khói thuốc của họ, khói cuộn chung quanh. Emma liếc nhìn vào giữa quầy rượu, mấy chiếc gương lớn treo trên tường phía sau, mỗi chiếc làm tăng thêm giá trị của rượu bia Tetley và những loại bia khác của địa phương bằng chữ màu đen và vàng, rất nhiều chai rượu trên chiếc phông được kính rọi lóng lánh, ở dưới là những thùng bia lớn. Mấy quầy bằng gỗ đào hoa tâm dài, và rộng thênh thang, nhẵn và bóng lộng như gương, nhô lên trên quầy rượu gỗ đào hoa tâm là một mớ tóc vàng hoe. Emma bước một cách chững chạc qua phòng, đôi ủng của cô gõ khe khẽ trên sàn gỗ. Từ khoé mắt cô nhận thấy hai người đàn ông đang nhìn cô, nhưng cô không chú ý mà nhìn thẳng phía trước.
Khi tới quầy rượu, cô đặt vali xuống nhưng vẫn giữ chiếc túi lưới trong tay. Cái đầu có mớ tóc vàng bồng bềnh lên xuống dưới quầy, Emma hắng giọng: "Xin lỗi", cô nói.
Chiếc đầu tóc vàng quay lại để lộ khuôn mặt vui vẻ, cởi mở và thành thật. Đó là một bộ mặt màu hồng, trắng và hết sức đẹp, cặp má đầy đặn, lúm đồng tiền, đôi mắt nâu vui vẻ nhảy nhót dưới cặp lông mày màu vàng: "Cái gì thế, cưng?". Người đàn bà tóc vàng đứng lên chậm chậm và có vẻ suy nghĩ, tay cầm một chiếc cốc lớn và một mảnh vải.
Emma phải cố gắng nhịn ngáp, bởi vì khuôn mặt ấy, và cái đầu tóc vàng với những lọn tóc gọn khẽ trên một cái thân thể to béo khủng khiếp mà cũng cực kỳ cao lớn. Cái thân thể không thể tưởng tượng nổi ấy của chị được bó chặt trong chiếc áo vải bông màu vàng tươi, cổ vuông cắt thấp và tay áo bồng. Bộ ngực đồ sộ, vai long đình, cánh tay dài mập mạp trắng hồng và mềm mại.
Người phụ nữ nhìn cô dò hỏi. Emma nói lễ phép: "Em tìm cô Rosie. Người ta bảo em cô ấy là người bán rượu ở đây". Bộ mặt hồng hào rạng rỡ một nụ cười thân thiện rất hấp dẫn, và đầy sức quyến rũ tự nhiên: "Ô, thế thì đã tìm thấy cô ta rồi đấy, cưng ạ. Tôi đây. Tôi là Rosie đây. Cô cần gì?".
Thân hình căng thẳng của Emma giãn ra, cô thấy mình tự động mỉm cười đáp lại với cô Rosie đang mỉm cười rạng rỡ. "Em là bạn của Blakie O Neill. Anh ấy nói với em là "Chị có thể nhắn cho anh ấy hoặc cho cậu Pat của anh ấy".
Hô! Hô! Rosie nghĩ, cố giấu một cái nhìn am hiểu: "Vậy là Blackie lại giở trò với các cô gái nữa rồi! À, cái anh chàng biết cách kiếm họ", Rosie bình phẩm một mình. Cái cô bé này kháu khỉnh thật. Rosie đặt cốc và mảnh vải lên quầy và nói: "Phải rồi, cưng ạ, tôi có thể nhắn cho Blakie. Phiền một nỗi là, không giúp được gì cho cô đâu. Bây giờ anh ấy không ở Leads. Anh ấy đi hôm qua rồi. Lỡ mất rồi. Ò, anh ấy đi Liverport lấy tàu đi Ireland. Hình như là để gặp một ông thầy tu già ốm nặng, có lẽ đang hấp hối, Blackie nói với tôi như thế trước khi anh ấy đi".
- "Trời ơi", Emma nói, nỗi buồn hằn lên khuôn mặt cô rõ ràng đến nỗi Rosie không thể không nhận thấy. Cô gái bán bar to lớn như hộ pháp vươn cánh tay mập mạp của mình và để những ngón tay chuối mắn nhẹ nhàng trên bàn tay Emma. "Em có làm sao không cưng? Trông cô có vẻ muốn xỉu. Làm một chút rượu rum, rượu mạnh chăng? Tốt đấy."
Emma lắc đầu, cố gắng kìm nỗi lo ngại loé lên trong lòng cô. "Không, cám ơn chị, chị Rosie. Em không uống rượu mạnh." Cô lẩm bẩm. Cái khả năng Blackie đi xa chưa bao giờ đến với cô. Cô run hết cả người không thể nói lên được.
- "Thế một ly nước chanh nhé?", Rosie nói tiếp, chị nhìn Emma chăm chú. "Nó sẽ làm khỏe người, mà trông em tái xanh quá". Không đợi trả lời, Rosie mở nắp chai nước chanh và rót một cốc. Emma không muốn tiêu tiền vào nước chanh. Từng đồng penny đối với cô là quý giá và mặt khác cô lại không muốn làm Rosie một con người tốt bụng và thân thiện phật ý.
- "Cám ơn chị", Emma nói nhẹ nhàng và mở túi xắc. "Dạ, thưa bao nhiêu tiền ạ?".
- "Này, cô gái ơi, không mất gì cả. Cốc này nhà hàng chịu. Rosie chịu". Chị nói và đặt cốc nước chanh đầy tràn trước mặt Emma. "Nào, uống chút đi. Không chết đâu mà sợ", chị nói đùa và cười. Nét mặt vui vẻ của chị lắng xuống. Cô gái này mặt trắng bệch và Rosie nhận ra ngay lập tức, bàn tay nhỏ nhắn torng chiếc găng tay trắng móc run run khi cầm chiếc cốc lên.
- "Harry ơi! Lấy cho tôi một chiếc ghế trong phòng rượu ra đây mới! Cô thiếu nữ này hơi bị mệt". Rosie gọi một người đàn ông ở cuối phòng.
- "Có ngay, Rosie", người đàn ông mang tên Harry nói vậy. Anh quay lại ngay, mang theo chiếc ghế cao. Ghế đây, cưng, cô ngồi xuống, anh ta nói và nở một nụ cười thân mật với Emma trước khi anh ta trở lại với người bạn.
- "Cám ơn". Emma ngồi ngất nghểu trên chiếc ghế cao, cô thấy mình yếu hẳn đi, đầu quay cuồng choáng váng vì cái tin Rosie vừa cho biết về Blackie.
Rosie chống hai khuỷu tay lên quầy nhìn Emma chăm chú, vẻ quan tâm hiện lên nét mặt chị, cái vui vẻ của chị biến mất. "Này cưng, tôi biết không phải là việc của tôi, nhưng em có khó khăn gì không? Tôi thấy em có vẻ nghi ngại quá".
Emma do dự. Vốn hay hoài nghi cô hết sức tin ở câu châm ngôn cổ của miền Bắc "cái lưỡi yên lặng, cái đầu khôn ngoan" và vì thế cô không tâm sự gì với ai cả. Trí óc cô lúc này hoạt động nhanh chóng với sự tinh quái thường lệ của nó. Cô đang ở một chỗ lạ. Một thành phố mênh mông. Cô không biết đường hướng gì hết. Blakie ở Ireland, cô không có ai để nhờ giúp đỡ. Vì thế cô đi tới một quyết định nhanh chóng. Cô sẽ tin Rosie, nhưng tới một mức độ nào thôi. Thực tế, cô không còn một sự lựa chọn nào khác. Nhưng trước hết cô còn có một vấn đề khác, nó cực kỳ quan trọng.
- "Thế còn ông cậu của Blackie ạ? Em có thể đến gặp ông ấy và có lẽ biết được bao giờ Blackie trở về?".
- "À, đúng rồi, cưng ạ. Hai ba tuần nữa Blackie sẽ quay lại. Anh ta nói anh ta sẽ đi độ nữa tháng. Nhưng bây giờ em đến gặp Pat cũng không được, ông ấy đang xây dựng một công trình lớn. Tôi chắc ông ấy cũng phải đi một thời gian lâu".
Emma thở dài và nhìn chằm chằm vào ly nước chanh. Rosie kiên nhẫn đợi, không muốn tỏ ra mình muốn dính mũi vào, nhưng bị óc tò mò thôi thúc, chị nhấn thêm ý kiến của mình.
- "Tại sao cưng không nói cho tôi biết những khó khăn cảu mình? Có lẽ tôi có thể giúp đỡ".
Sau khi do dự một phút nữa, Emma nói: "Vâng, quả là em có sự khó khăn. Em phải tìm một chỗ ở. Một nhà trọ. Có lẽ chị có thể cho em một lời khuyên, cô Rosie? Đó là lý do mà em muốn gặp Blackie".
- "Ấy, cô gái, tại sao em cứ luôn gọi cô Rosie vậy? Ở đây chúng tôi không khách sáo đâu. Mọi người đều gọi tôi là Rosie. Rosie thôi, ngắn gọn và đơn giản. Tại sao em không cho tôi biết tên em, bạn của một người bạn".
Emma nghĩ tới cha và khả năng ông đi tìm cô. Nhưng theo lá thư cô để lại, ông sẽ tin là cô đi Bradford và ông cũng không biết "Con vịt nhốp nhúa" hoặc họ của Blackie. Cô an tâm. "Em là Emma Harte, cô nói và nói thêm, truớc sự ngạc nhiên của chính mình : "Bà Harte".
Mắt Rosie mở to: "Cô lấy chồng rồi à?". Chị hỏi và suy nghĩ. Thế người chồng đâu? Nhưng kìm lại không hỏi thêm điều gì nữa lúc này. Cô làm chính mình ngạc nhiên hơn là Rosie.
- "Ồ, chúng ta đã quen nhau rồi, phải nói như vậy, và bây giờ tôi đã biết sự khó khăn của em, chúng ta hãy đi vào vấn đề cụ thể. Em đang đi tìm một chỗ để tá túc. Hừm! Để tôi nghĩ xem nào". Rosie cau mặt, đôi mắt chị tư lự.
- "Cái nhà trọ nơi Blackie sống có được không? Em có thể đến đó không?". Emma hỏi. Cô cảm thấy bình tĩnh hơn, suy nghĩ được rõ ràng hơn.
- "Ủa, không được!". Rosie thốt ra vội vã đến nỗi giật mình. "Tôi không thể để một thiếu nữ đáng yêu như cô đến đó, đến cái nơi bát nháo ấy. Đầy những tên du côn, anh chị. Không, không được đâu cưng ơi". Rosie nhăn mặt và suy nghĩ đến vấn đề nghiêm chỉnh, chị muốn giúp đỡ cô gái này. Một lát sau, nét mặt chị lấy lại được sự vui vẻ bình thường, chị mỉm cười. "Tôi có, em có thể đến gặp bà Daniel. Bà ấy cho thuê phòng ở nhà. Cách đây không xa lắm. Có thể đi bộ dễ dàng. Tôi có thể ghi địa chỉ cho cô. Nói với bà ấy là Rosie ở quán "Con vịt nhốp nhúa" bảo cô đến. Ở đây cô sẽ được an toàn. Bà ấy cũng khi cộc cằn một chú, cái bày Daniel ấy, nhưng là một người tốt".
- "Một phòng mất bao nhiêu tiền ạ?", Emma hỏi nhẹ nhàng, Rosie nhìn cô soi mói: "Cô không có nhiều xu phải không, cưng?". Chị dò hỏi nhưng không kém phần thông cảm. Cô gái trông vẻ bối rối và sự sửng sốt không tìm được Blackie càng lộ rõ. Không hiểu cái anh chàng đó đã giở trò trống gì. Nhưng cô bé nói cô ấy đã có chồng. Vả lại, chắc vấn đề không chỉ giản đơn, Rosie ranh mãnh quyết đoán như vậy.
Emma nhận thấy sự nghiên cứu tò mò của Rosie. Cô hắng giọng và lấy dáng vẻ bình tĩnh. "À, có, em có một ít gạo". Cô nói vẻ tự tin, vô tình nắm chặt lấy cái túi vốn không dời tay một giây phút từ khi cô rời Fairley buổi sáng sớm hôm đó. Nó đựng từng đồng penny cô có và một ít đồ tư trang.
Rosie mỉm một nụ cười làm Emma an tâm. "Ồ, thế thì tốt! Bà Daniel là người ngay thật. Bà ấy không moi của cô đâu. Tôi chắc bà ấy sẽ lấy một vài Shilling một tuần một phòng, thế thôi. Chắc bà ấy không cho cô ăn uống với số tiền đó. Nhưng cô có thể mua lấy thức ăn. Có một cửa hàng cá và khoai tây ở cuối phố, và có một ông có cái xe bán bánh ba tê và đậu Hà Lan".
- "Em sẽ lo liệu". Emma nói, cô nuốt mạnh. Dạo này cứ nghĩ tới thức ăn là lại làm cô buồn nôn. Sự nôn nao cô cảm thấy mỗi sáng đôi khi dường như kéo dài suốt cả ngày. Cô nói: "Rosie, em rất cảm ơn chị đã giúp đỡ em. Em hết sức cảm ơn. Và em chắc phòng của bà Daniel sẽ tốt".
- "Đúng, tốt cưng ạ. Bà ấy thật thà lắm. Này, em ngồi nghỉ chút đi. Để tôi vào phòng trong lấy mãnh giấy viết điạ chỉ bà Daniel cho em". Rosie dừng lại và nói thêm: "Em mới đến Leads lần đầu, phải không Emma?".
- "Vâng đúng thế, chị Rosie".
- "Vậy thì tôi chỉ dẫn tỉ mỉ cho em. Làm thế nào để tới đó. Nhanh thôi".
- "Cám ơn Rosie, chị tốt quá".
Rosie hối hả đi ra phòng khách, muôn ngàn ý nghĩ chen lấn trong đầu chị. Chị rất mến cô gái không biết xuất hiện từ đâu này. Thật ra, chị bị cuốn hút bởi cô gái này. Emma Harte đó - Rosie dừng lại trong phòng khách tìm một từ thích hợp để miêu tả Emma "Tư thế"! Đúng, chữ đó. "Cô cũng xinh đẹp nữa! Khuôn mặt ấy!". Rosie nghĩ, hơi bàng hoàng. Sao chưa bao giờ chị gặp một khuôn mặt nổi bật như vậy trong suốt cuộc đời chị trước đây. Cô là một hoa khôi, đúng thế, mặc dù là một kiểu hoa khôi khác. Không bình thường.
- "Đây không phải là một cô gái bình thường hoặc một cô gái của giai cấp công nhân. Đó là một điều chắc chắn!". Rosie nói to trong căn phòng không có người. Rosie Miller, người tự coi mình biết đánh giá người, bởi vì chị tiếp xúc với đủ loại, đủ tầng lớp người trong quán rượu, biết rằng chị không thể bị đánh lừa bởi bất cứ ai. Đúng, cô gái này là một quí bà thực sự, Rosie khẳng định như vậy. CHẳng hạn như cái cách Emma nói. Không dùng địa phương ngữ hoặc tiếng lóng địa phương, chỉ có một chút giọng Yorkshire với lối nói học thức của cô. Không phải chỉ có thế, còn dáng vẻ và cách cư xử của cô nữa. Học thức, Rosie nói một cách hiểu biết. Quần áo của cô ấy nữa, chị bán ba suy nghĩ trong khi đi tìm một mảnh giấy và một cái bút chì. Phải, chiếc áo đen hơi cổ điển một chút, Rosie phải thừa nhận như vậy, nhưng nó được may bằng thứ hàng tốt, cắt rất thanh nhã. Và chiếc mũ màu kem đúng là của Leghorn, bông hoa cài trên đó là lụa nguyên chất. Rosie am hiểu về quần áo. Quả đúng là chị đã thấy những thiếu nữ quý phái đội những cái mũ như thế, ở thành phố Luân đôn. Còn đôi găng móc và chiếc túi da sang trọng với cái khung đồi mồi nữa. Nhưng cái đó chắc hẳn là sở hữu của một mệnh phụ cũng như chuỗi ngọc trai hổ phách. Rosie nghĩ tới chiếc va ly chị đã quan sát trên sàn. Đắt tiền, đúng thế, được làm bằng da thật. Phải, cô ấy thuộc tầng lớp quý tộc. Rosie kết luận, chị ngậm bút chì và bắt đầu viết theo kiểu chữ in địa chỉ bà Daniel. Khi Rosie viết, chị lại bị trí tò mò thôi thúc, không hiểu sao cô gái này lại tìm Blackie Oniel. Anh ta là một thanh niên đẹp trai, điều ấy không còn nghi ngờ gì. Nhưng mà anh ta vẫn là một người lao động. Sự liên hệ giữa hai người là thế nào? Rosie tự hỏi, càng thấy là huyền bí.
- "Tôi đây rồi", Rosie kêu lên và đi về phía sau quầy. Trông cô bé buồn quá. Rosie nghĩ khi liếc nhìn Emma. Emma nhảy lên. Cô đang suy nghĩ. "Địa chỉ đây, tôi đã viết cả những chỉ dẫn làm sao tới được nhà bà Daniel", Rosie nói tiếp và đưa tờ giấy cho Emma.
- "Cám ơn, Rosie". Emma đọc tờ giấy. Lời chĩ dẫn hoàn toàn rõ ràng.
Rosie nghiêng người trên quầy, thái độ tâm tình hơn: "Tôi đã nói trước tôi không muốn dính mũi vào chuyện người khác, nhưng hình như em vẫn lo ngại phải không, cưng? Tôi có thể giúp em được gì nữa không? Blackie là bạn thân của tôi. Tôi muốn đền đáp anh ấy bằng cách giúp đỡ một người bạn của anh ấy, nhất là một người bạn gặp bước khó khăn".
Emma vẫn yên lặng. Cô không có ý định tâm sự những điều khó khăn với Rosie, mặt khác, chị là một người đàn bà tốt bụng và rõ ràng là người sinh trưởng ở Leeds. - Emma nghĩ chị có thể cho một vài lời khuyên đối với vấn đề khác. Emma đưa mắt nhìn Rosie: "Vâng, quả là em còn một vấn đề nữa. Em phải tìm một việc làm", Emma thốt lên.
- "Ừ, cưng, tôi không biết một thiếu nữ trẻ đẹp như em có thể tìm được việc làm gì ở Leeds. Rosie nghiêng người lại gần hơn và hạ giọng, chị không thể kìm được hỏi: "Chồng em đâu cưng?".
Emma không bị bất ngờ. Cô đã chuẩn bị cho câu hỏi hiển nhiên trong lúc Rosie vắng mặt, vì cô đã nói với chị là cô đã có chồng... "Anh ấy ở trong hải quân Hoàng Gia - Hiện anh ấy đang làm nhiệm vụ ở Địa Trung Hải. Sáu tháng nữa". Điều này được nói lên một cách bình thản, chắc chắn, tự tin khiến Rosie tin ngay.
- "Thế em còn gia đình bà con gì không?".
- "Không, em không còn". Emma nói dối.
- "Nhưng trước đây, em sống ở đâu?", Rosie hỏi, đôi mắt sắc sảo của chị soi mói.
Thấy rõ Rosie càng ngày càng chú ý tới mình, Emma nói: "Với bà của anh ấy. Gần Ripon. Chồng em là một trẻ mồ côi, cũng như em. Bà của anh ấy mới chết gần đây, bây giờ em chỉ còn có một mình, vì Winston đang ở đại dương", nghĩa là, "em chỉ có một mình cho đến khi anh ấy nghỉ phép trở về". Mặc dù đã nói dối, không cố ý, một phần là do buồn phiền, Emma cố gắng bám vào sự thật chừng nào có thể được. Nó đơn giản hơn, và quan trọng hơn là nó dễ nhớ sau này.
- "Ra thế", Rosie nói và gật đầu. "Thế làm sao mà em gặp Blackie". Chị không còn kìm được sự tò mò của mình. "Blackie đến để làm một vài công việc cho... bà của chồng em". Emma bịa nhanh. "Anh ấy luôn luôn rất tốt, làm thâm việc cho chúng tôi mà lấy rất ít tiền. Anh ấy thích bà già, chị ạ. Anh ấy cũng biết rằng bà ấy không còn sống lâu trên cuộc đời này nữa. Em đã nói với anh ấy là khi nào bà mất, em muốn đi Leeds để tìm việc. Blackie bảo em tìm anh ấy". Emma dừng lời, nhấm nháp ly nước chanh để tranh thủ thời gian. Cô lấy làm ngạc nhiên vì cái tài đánh lừa của mình, và khả năng của cô kể một câu chuyện bịa như vậy. Mặt khác, cô phải nói tiếp và làm cho nó có tính thuyết phục: "Blackie gợi ý rằng em có thể tìm được việc tại một trong những cửa hàng mới, bán quần áo sang trọng cho các bà giàu có. Anh ấy nghĩ một người được học hành như em sẽ có ích trong một cửa hiệu. Em cũng có thể khâu vá và sữa chữa quần áo".
- Ừ, ý kiến hay đấy". Rosie nói, chị thấy rất hài lòng với chính mình. Chị đã xét đoán đúng về cô gái xuất thân từ tầng lớp trên này. Chị thấy rõ ràng Emma chỉ có thể gặp Blackie với khả năng làm thợ của anh, và sửa chửa tại nhà cô. Giai cấp quý tộc bị bần cùng. Emma Harte là như vậy. "Để tôi nói em sẽ làm gì, cưng". Rosie nói tiếp: "SÁng sớm ngày thứ hai hãy ghé tới Briggate. Em sẽ tìm thấy đường dễ thôi. Đó là một phố lớn. Có rất nhiều cửa hiệu mới ở dãy cuối. Em có thể tìm thấy cửa vào..." Rosie ngừng bặt, một nhóm người đã vào trong quán và đang tiến lại gần quầy rượu. Chị thở dài rồi mỉm cười hiền lành với Emma. "Emma, em ngồi một lát, nếu em muốn. Nhưng quán sắp sửa rất bận rộn. Tôi không còn nhiều thời giờ để trò chuyện với em nữa, cưng".
- "Cám ơn chị, nhưng có lẽ em đi gặp bà Daniel để giải quyết phòng ở thì tốt hơn". Emma đứng lên. Cô mỉm cười rạng rỡ. "Xin cám ơn chị một lần nữa, chị Rosie, đã giúp đỡ em. Em rất cảm kích".
Rosie gật đầu: "Thực sự tôi có làm gì đâu. Cứ liên hệ với tôi nhé! Bao giờ dọn nhà đi không ở nhà bà Daniel thì cho tôi biết với. Để tôi có thể nói với Blackie em ở đâu. Và hãy đến thăm tôi nếu em cảm thấy cô đơn hay nếu em cần gì khác, cưng nhé".
- "Vâng, em sẽ tới, chị Rosie. Cám ơn chị một lần nữa. Tạm biệt chị". Emma xách valy lên và với một nụ cười nữa, cô rời khỏi quán rượu.
Đôi mắt nai dịu hiền của Rosie nhìn theo cô đầy suy tư. Lạy Chúa, cầu cho cô ấy được yên ổn, chị thầm nói. Thật là một cô gái quá dễ thương. Và đơn độc trên đời này. Quả là tội nghiệp. Rosie hy vọng sẽ gặp lại cô. Có một cái gì đó đặc biệt ở con người Emma Harte.
Khi đã ra đến ngoài quán, Emma xem mãnh giấy mà Rosie đã đưa cho cô, đút nó vào túi và kiên quyết đi tìm nhà bà Daniel. Sự thật, có rất nhiều phòng cho thuê ở chung quanh quán "Con vịt nhốp nhúa", nhưng, Rosie đã cố ý chọn nhà trọ của bà Daniel cho Emma, mặc dù thực sự nó xa hơn là chị đã chỉ. Rosie muốn cô gái này lánh xa cái vùng Leeds khủng khiếp, bởi vì con đường York tứ bề là những hàng xóm du côn du kề, ở đó ngay cả người lớn cũng không an toàn, nói gì đến một cô gái không có gì bảo vệ. Và vì thế nỗi lo sợ của Rosie vươn ra như một cánh tay hầu che chỡ cho Emma.
Hầu hết những phố cách xa cái khu ghê gớm này đều an toàn, nhưng chúng hẹp, xấu xí, với những ngôi nhà giáp lưng nhau, trông bần tiện, cái nọ ẹp sát cái kia, một di sản tàn hại từ thời Victoria, những ngôi nhà khốn khổ cho giai cấp công nhân. Emma tập trung vào những tên phố, cô gắng đi hết sức mình, bởi vì cái thành phố vĩ đại này, đầy những con người vội vã hối hả, xe và ngựa, xe điện thật là hoang mang và xa lạ đối với cô sau cái tĩnh mịch của "làng Fairley". Tuy vậy, ngược lại, cô không khiếp sợ. Dù sao, cô không dừng lại để quan sát những cảnh tượng mới lạ này hoặc trố mắt ra mà nhìn chúng. Emma chỉ tập trung vào một vấn đề trong mỗi lúc và lúc này, mục đích của cô là tìm đuợc ở một phòng, tìm một công việc, đợi Blackie trở về theo thứ tự như vậy. Cô không dám nghĩ tới điều gì khác, đặc biệt là đến đứa bé. Cô để mắt nhìn về phía trước nhưng cảnh giác, để ý những tên phố cô lướt qua, một tay nắm chặt túi xách, tay kia nắm chiếc valy da.
Sau ba mươi phút rảo bước, không ngừng nghỉ, cô thở dài nhẹ người. Đó, trước mặt cô là cái phố nơi có nhà của bà Daniel. Sự chỉ dẫn của Rosie là rõ ràng. Lúc này, lần đầu tiên Emma dừng lại, đặt valy xuống và rút tờ giấy ra khỏi túi... nhà bà Daniel số năm. Phố này cũng tăm tối, có vẻ nghèo khổ, nhưng Emma vui lên nhiều khi cô tới số năm. Đó là một ngôi nhà cao hơn cô nghĩ, hẹp, ép giữa hai ngôi nhà khác, những bức tường Victoria của nó đen lại vì khói nhà máy và những năm ám bụi than công nghiệp, những tấm rèm đăng ten ở những cửa sổ lóng lánh sáng khô và trắng. Quả đấm cửa sáng lên trong ánh mặt trời nhạt buổi chiều. Bậc tam cấp trước nhà được lau cọ, sáng lên màu bạc qua năm tháng, những mép cạnh vàng ánh vì hòn đá kỳ được dùng hàng ngày.
Emma chạy lên bậc thềm và đập quả đấm cửa mấy lần. Một lát sau, cánh cửa mở. Một người đàn bà gầy gò, tóc bạc, một vẻ chua chát trên nét mặt võ vàng, nhiều nếp nhăn nhìn xuống Emma.
- "Ồ, cô muốn gì?". Bà hỏi một cách dứt khoát.
- "Làm ơn cho tôi nói chuyện với bà Daniel".
- "Tôi đây", người đàn bà nói ngắn gọn.
Emma kiên nhẫn không hề nao núng hay sợ hãi vì giọng nói khó chịu và thái độ thiếu tính mến khách của người đàn bà này. Cô phải kiếm một phòng ở đây bằng mọi giá hôm nay. Cô không có thì giờ đi lang thang ở Leeds tìm kiếm nhiều hơn nữa. Và thế là cô mỉm cười rạng rỡ nhất, cô làm dáng điệu thật tươi, hấp dẫn mà cho đến chính phút này cô cũng không hề biết là mình lại có được. "Cháu rất hân hạnh được gặp bà, thưa bà Daniel. Tên cháu là Emma Harte. Rosie ở quán "Con vịt nhốp nhúa" nói cháu đến gặp bà. Chị ấy nghĩ là bà sẽ vui lòng cho cháu thuê một phòng".
- "Tôi chỉ cho các quý ông thuê thôi", bà Daniel giọng đỡ phức tạp. "Vả lại, nhà tôi đầy khách rồi".
- "Ôi trời ơi", Emma nói nhẹ nhàng, đôi mắt to của cô nhìn xoáy người đàn bà. "Thế mà Rosie lại chắc chắn là bà còn một phòng. Một phòng nhỏ cũng được". Emma ngước nhìn lên. "Nhà ta rộng lắm mà".
- "Đúng là rộng, nhưng hai phòng ngủ tốt nhất của tôi đã cho thuê rồi. Chỉ còn lại phòng gác xếp mà tôi không bao giờ cho thuê phòng đó cả".
Emma xỉu người, nhưng nụ cười vẫn không nao núng. "Có lẽ bà nên cho cháu thuê cái gác xép ấy, thưa bà Daniel. Và cháu chắc chắn sẽ không gây phiền hà gì. Rosie sẽ cho cháu một giây giới thiệu nếu..."
- "Không phải vậy". Bà chủ nhà ngắt lời ngay bằng một giọng sỗ sàng. "Tôi đã bảo đầy chật rồi mà". Bà trợn mắt nhìn Emma. "Tôi chỉ có thể chứa được hai người và tôi đã có đủ số rồi". Bà định đóng cửa lại..
Emma vội mỉm cười chinh phục. "Bà Daniel, xin bà đừng vội vàng. Nếu bà cho cháu thuê cái gác xép một vài tuần thì thật là tốt quá. Cháu sẽ thuê chừng nào bà thấy tiện cho bà. Nó sẽ cho cháu đủ thời gian để đi tìm một chỗ khác. Rosie nói, chắc chắn thế nào bà cũng vui lòng. Chị ấy ca ngợi bà hết nước. Chị ấy bảo bà có một ngôi nhà sạch sẽ, đàng hoàng, và ở đây cháu sẽ được an toàn. Rosie nói bà là một phụ nữ tốt và lương thiện".
Bà Daniel không nói gì, nhưng bà lắng nghe chăm chú - "Thưa bà, cháu không phải là người ở Leeds", Emma vội nói tiếp, cô quyết định làm cho người đàn bà này phải nhập cuộc. Cô muốn thuyết phục bà là cô sẽ không làm một mối phiền hà và đánh tan sự hằn thù rõ rệt của bà đối với người thuê nhà là phụ nữ. "Cháu sống ở gần Ripon với bà của chồng cháu nhưng bà cháu vừa mới chết". Emma để ý thấy vẻ ngạc nhiên trên nét mặt bà Daniel khi nghe nhắc tới một người chồng, nhưng trước khi bà kịp nói một điều gì, Emma đã giải thích tiếp, "Chồng cháu ở hải quân Hoàng gia. Ở ngoài khơi sáu tháng. Cháu sẽ rất biết ơn nếu như cháu có thể ở với bà chỉ một vài tuần thôi. Nó sẽ cho cháu thời gian để tìm chỗ cho chúng cháu, bởi vì chồng cháu sẽ được về nghỉ phép".
Người đàn bà yên lặng, rõ ràng là suy ngẫm câu chuyện của Emma. Đầu óc Emma suy nghĩ rất nhanh. Thuyết phục, tâng bốc, duyên dáng đều không có tác dụng gì. Có lẽ cô khêu gợi lòng tham của bà chăng. "Cháu có thể trả trước cho bà một tháng tiền nhà, thưa bà Daniel. Xét cho cùng, một chút tiền thêm cũng có ích phải không ạ? Bởi vì cái phòng gác xép ấy bà chưa bao giờ cho thuê." Emma nói một cách chắc chắn và bắt đầu mở túi tiền.
Gertrude Daniel, người đàn bà góa không con thực ra không phải là con người khó tính khó nết như bề ngoài. Sự thật, thái độ khăng khăng khó lay chuyển của bà, bộ mặt nhẫn tâm của bà ngược với tấm lòng khá nhân hậu và óc hài hước mạnh mẽ. Tuy nhiên, bà có một ao ước mạnh mẽ là đóng xầm cửa trước mặt cô bé. Bà không quan tâm tới tiền. Và bà không thích những người thuê nhà là phụ nữ. Họ là những kẻ gây rối. Tuy nhiên có một cái gì đó ở người con gái đặc biệt này làm bà chú ý, và cô ta nói là cô ta đã có chồng. Ngược với ý định của mình và với sự ngạc nhiên lớn, bà nói: "Tốt nhất là nên vào trong. Tôi không muốn bàn chuyện ở bậc thềm này, trong khi tất cả hàng xóm láng giềng dòm ngó sau rèm của họ. Không phải là tôi đã cho cô thuê căn gác xép rồi nhé. Nhưng có lẽ tôi sẽ mách cho cô một nơi khác để cô thử đến xem".
Nói như vậy, bà mở cánh cửa rộng hơn và để cho Emma vào căn phòng nhỏ xíu dẫn tới phòng khách phía trước. Bà Daniel lúc này rõ ràng là bối rối. Bà không bao giờ có thể biết được tại sao bà lại cho cô gái vào nhà. Bà đã phá vỡ luật của chính mình. Ông chồng Bert của bà đã bỏ đi cùng với người phụ nữ thuê nhà nhiều năm trước đây. Tuy nhiên, Bert bây giờ cũng đang ngủ với giun rồi. Tuy vậy, từ đó đến giờ ba chưa bao giờ cho một người phụ nữ thuê phòng và bây giờ bà cũng vẫn không có ý định ấy.
Phòng khách phía trước sắp xếp ngỗn ngang. Nó chất đầy sopha đen bằng vải lông ngựa, ghế và những đồ bằng gỗ hoa tâm. Vải dày viền màu tím phủ một chiếc bàn, một cái piano và một cái giá ô lớn. Trên tường có những phiên bản của những sơn dầu nổi tiếng được phủ bằng giấy hồng điều làm nhức mắt.
- "Cô ngồi xuống đi", bà Daniel nói, giọng vẫn còn khắc nghiệt. Emma đặt chiếc vali trên tấm thảm Thổ Nhĩ Kỳ, đỏ tím rực rỡ và ngồi chênh vênh trên một chiếc ghế cao bằng vải lông ngựa, tay nắm chặt lấy túi xách. Cô mong muốn đến tuyệt vọng là nghĩ ra được một điều gì có sức thuyết phục và vui vẻ để nói th2i bà Daniel cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
- "Đây là phòng khách sang trọng nhất". Bà chủ nhà nói, làm duyên làm dáng: "Đẹp chứ nhỉ?"
- "Ồ vâng, đẹp lắm". Emma vội đáp, cố lấy giọng nói chân thành nhất, trong khi cô lại nghĩ nó thật là khủng khiếp.
- "Cô có thực sự thích nó không?" Bà Daniel hỏi, giọng bà đột ngột dịu dàng hơn rất nhiều.
- "Cháu thích, thích lắm". Emma liếc nhìn chung quanh. "Đúng, đây là một trong những phòng thanh lịch nhất cháu được thấy. Thật là tuyệt diệu. Bà Daniel, bà có một khiếu thẫm mỹ tuyệt vời". Emma nói một thôi một hồi, cô nhớ lại những lời cô đã nghe được của Olivia Wainwright, thường dùng trước đây. Cô mỉm một nụ cười ngưỡng mộ với bà Daniel.
- "Ồ, cám ơn cô lắm". Bà Daniel rất tự hào về phòng khách trước này và lần đầu tiên mặt bà dịu đi.
Emma nhận thấy ngay, cô nắm lấy cơ hội. Cô cố ý mở túi xách: "Bà Daniel, bà làm ơn cho cháu thuê cái phòng gác xép ấy. Cháu đã nói, cháu sẽ trả tiền trước. Nếu bà ngại chuyện tiền, cháu..."
- "KHông, không phải thế", bà Daniel ngắt lời. Nếu Rosie đã giới thiệu cô, thì tôi biết không ngại, chuyện tiền... Daniel lúc này đang do dự, đôi mắt bà nhìn Emma có thiện cảm. Bà đã nhìn kỹ cô ngay từ phút bà mở cửa. Giống như Rosie trước đó, bà đã để ý đến quần áo của cô gái ngay lập tức. Chiếc áo choàng hơi cũ một chút, nhưng tốt. Bà cũng ngày càng chú ý tới cung cách của cô gái, vẻ đàng hoàng, chững chạc, thanh lịch và giọng nói học thức của cô. Đó là chất, bà nghĩ, và trước khi bà kịp ngăn mình, bà nói: "À, tôi cũng không biết gác xép có thích hợp cho cô không vì cô là một thiếu nữ sang trọng như vậy. Nhưng vì lúc này cô không còn chỗ nào khác nữa để đi, tôi sẽ dẫn cô lên. Cô nhớ cho là, chỉ trong một vài tuần thôi đấy".
Emma muốn ôm choàng lấy cổ bà ta vì đã trút đi được một gánh nặng, nhưng cô vẫn giữ ngay người: "Thưa bà Daniel, bà thật là tốt bụng. Cháu cảm ơn bà". Cô nói một giọng đĩnh đạc, lại bắt chước Olivia.
- "Vậy chúng ta lên gác". Bà chủ nhà vừa nói vừa đứng lên. Bà quay nhìn Emma dò hỏi, lông mày rướn lên! "Tại sao một thiếu nữ lịch sự như cô lại biết Rosie ở quán "Con vịt nhốp nhúa". Bà hỏi và đột nhiên thấy bối rối vì sự quen biết kỳ lạ này.
Hãy bám vào sự thật, một giọng nho nhỏ báo cho Emma. Cô nói, không một chút do dự: "Một người thợ, trước đây thường đến nhà bà cháu để sữa chữa nhà cửa, anh ấy biết bà cháu không thể sống lâu trên đời này. Cháu đã nói với anh ấy cháu hy vọng tới Leeds một ngày nào đó để làm một ngôi nhà cho Winston, đó là tên người chồng thân yêu của cháu, và cháu có lẽ sẽ tìm công việc ở một trong những cửa hàng. Anh ấy là con người thân mật và anh ấy bảo cháu đến gặp Rosie khi nào cháu đến Leeds. Anh ấy cảm thấy chị Rosie sẽ giúp đỡ được".
Bà Daniel đã chăm chú lắng nghe, nhận định câu chuyện kể của cô gái. Cô ta nói rất thành thật, thẳng thắn, rõ ràng là lời nói thật. Và nó có ý nghĩa. Bà gật đầu, hài lòng với cô gái. "Vâng, tôi hiểu. Và Rosie là một cô gái tốt. Cô ấy giúp đỡ tất cả mọi người. Miễn là họ đáng". Bà lại gật đầu và ra hiệu cho Emma đi theo mình.
Gác xép quả là bé, nhưng đồ đạc của nó gọn ghẽ, gồm một giường đơn, một tủ áo, một chậu rửa dưới cửa sổ nhỏ xíu, một cái tủ commốt, một cái ghế, và một bàn nhỏ. Nó cũng sạch như lau như li, Emma thoáng cái đã nhìn thấy ngay.
- "Cháu thuê nó", cô nói.
- "Ba shilling một tuần", bà Daniel nói để bảo vệ. "Có vẻ là nhiều, nhưng đó là cái giá tốt nhất tôi có thể cho cô".
- "Vâng, giá tốt". Emma đồng ý, và mở túi xách. Cô đếm tiền thuê nhà một tháng. Cô muốn chắc chắn là cô có một mái nhà trên đầu cho đến khi Blackie trở lại Leeds.
Bà Daniel nhìn số tiền Emma để trên bàn. Bà thấy ngay là cô gái đã trả trước cả một tháng. Bà không biết là bà có muốn cô ở đây lâu như thế không. Hầu như là ngược lại ý muốn của mình, bà cầm mười hai shilling lên và đút nó vào túi. "Cám ơn cô. Tôi sẽ mang vali của cô lên".
- "Ồ, không, xin bà đừng phiền. Để cháu mang...". Emma nói - "Không có gì là phiền cả". Bà Daniel nói trong khi đã bước thình thịch xuống gác. Bà quay trở lại hầu như ngay lập tức cùng với chiếc vali và để nó bên trong gác. Bà nhận ra nó được làm bằng da thật, và thực ra thì bà đã xem xét nó kỹ lưỡng và một ý nghĩ nữa đến với bà trong khi bà leo lên những bậc cầu thang. Bà nhìn Emma dữ tợn và nói. "Còn một điều tôi quên chưa nói với cô. Vì tôi chỉ có thể trông nom được hai phòng của hai quí ông thôi, nên cô sẽ phải dọn giường lấy và lau gác". Đôi mắt bà lướt nhìn Emma đang đứng trước mặt, cao đẹp và thanh lịch quá. Mắt bà nheo lại. "Tôi trông như là cô đã từng sống cuộc đời của một thiếu nữ quí tộc, một cuộc sống thoải mái từ khi cô sanh ra đời, nếu cô không phiền tôi nói điều đó. Cô có biết làm công việc nhà không?".
Emma mặt nhìn thẳng: "Cháu có thể học được dễ dàng." Cô nói, không dám nói thêm gì nữa vì sợ sẽ bật cười lên mất.
- "Tôi mừng khi nghe cô nói thế". Bà chủ nhà nói buột. "Và nữa, tôi không cung cấp thức ăn đâu. Khi chỉ có ba shilling một tuần, với giá cả như hiện nay". Bà Daniel tiếp tục quan sát cô gái yên lặng, một vầng hào quang bình tĩnh và tự trọng bao quanh con người cô, và vì một lý do gì đó bà không thể biết được, bà nói thêm, "nhưng cô có thể dùng bếp của tôi nếu cô muốn, miễn là dùng xong thì lau chùi nó. Và tôi sẽ tìm một chỗ trong một chiếc chạn cô có thể để thức ăn vào đó".
- "Cám ơn bà", Emma nói, xuýt nữa thì nghẹn lại vì cười - "Vâng, xin phép bà, bà Harte, để bà nghĩ". Bà Daniel gật đầu thân mật hơn và khép cửa.
Emma lấy tay bưng miệng, tai lắng nghe tiếng bước chân thình thịch của bà Daniel bước xuống cho đến khi nó tắt hẳn. Cô chạy băng qua gian gác xép, úp mặt vào gối, bây giờ cho phép mình cười không thể nín nổi cho đến khi nước mắt tràn xuống hai má. Tôi có biết làm công việc nhà không! Cô cứ suy nghĩ mãi và một chuỗi cười mới lại bắt đầu nổi lên. Nhưng cuối cùng cơn vui của cô lắng xuống, cô ngồi dậy lau mắt. Cô tháo đôi găng tay ra. Cô nhìn xuống đôi tay mình và cười thích thú. Chúng không đỏ ửng lên vì làm việc như nó vốn có, nhưng chúng chẳng thể là bàn tay của một tiểu thư. Chưa, có lẽ cứ đeo găng cả ngày, cô nghĩ, chứ không tay mình có thể làm lộ tung tích của mình mất.
Emma lúc này đứng lên và đi về phía chậu rửa tay. Cô nhìn hình bóng mình trong chiếc gương treo. Chiếc áo dài đen và cái mũ màu kem là của thải từ tủ quần áo của Olivia và chất lượng của nó thì không còn chê vào đâu được nữa. Việc bắt chước tỉ mỉ giọng nói của Olivia không phải là việc khó làm một khi cô đã bắt đầu giọng nói như thế. Sự thật thì nói kiểu quý tộc đã trở thành hết sức tự nhiên đối với cô, bởi vì cô có cái tai tốt và đã thực tập với Edwin. Anh thợ hàn cùng với bà vợ digan của anh, Rosie, bà Daniel, tất cả đều tin rằng cô là một thiếu nữ con nhà gia thế, nhưng bị sa sút. Và điều ấy chẳng phải là tình cờ. Đó chính là cảm giác mà cô cố gắng tạo ra và hy vọng thiết lập được ngay điều ấy.
Trước khi dời Fairley, Emma quyết tâm ở Leeds và cô có ý định tiếp tục trở thành một bà lớn. Và là một người giàu có. Cô lại mỉm cười, nhưng bây giờ nụ cười cay độc và đôi mắt cô đen lại vì tính toán, trong một giây lát, nó rắn lại như kim cương, quá giống kim cương. Cô sẽ cho nhà Feli biết, nhưng, cô không thể triền miên vào chuyện đó lúc này. Thời giờ của cô là quý giá, nó phải hoạch định một cách thật chính xác và sử dụng một cách triệt để. Phải tính từng phút một. Cô sẽ làm việc mười tám tiếng một ngày, bảy ngày một tuần nếu cần thiết, để đạt được mục đích của mình... Để trở thành người đàn bà đích thực.
Cô đột ngột quay đi khỏi gương, tháo mũ ra, đặt nó lên tủ và vội vã tới giường. Emma kinh sợ bẫn thỉu điều đó như một nổi ám ảnh, và trong khi căn phòng tỏ ra sạch sẽ như lau như li, cô buộc phải xem chiếc khăn trải giường. Mảnh chăn cũ nhưng chưa sờn rách. Cô lột nó ra nhìn vào tấm chăn trải với đôi mắt tinh tường của mình. Chúng không mới, sự thật, nó được mạng gọn gàng ở nhiều chỗ, nhưng nó không có một vết bẩn nào và mới được giặt là. Để chiều lòng mình hoàn toàn, cô lột mọi thứ ra, xem xét tỉ mỉ, lật qua lật lại và với một tiếng thở dài mãn nguyện, cô làm lại giường nhanh với tài khéo léo thường nhật của cô.
Mặc dù rất mệt, cô vẫn mở vali, xếp đặt quần áo của cô gọn gàng vào trong tủ áo và commết. Trong ngăn kéo cuối, cô tìm thấy hai chiếc khăn mặt sạch. Khi cô lấy khăn ra, mắt cô nhìn thấy mấy quyển sách nằm trong ngăn kéo. Trí tò mò của cô được khơi dậy, cô cầm một cuốn lớn. Đó là tập thơ William Blake bọc bằng da đen thẳm và những bản in khác minh hoạ rất đẹp. Cô mở sách ra và nhìn vào tờ để trắng ở đầu sách. Cô chầm chậm đọc to: "Albert H. Daniel. Sách của ông ấy". Cô để cuốn sách lại và nhìn những cuốn sách khác cũng được đóng rất đắt tiền. Miệng cô nhẩm đọc những tên không quen: Spinoza, Plato, Aréstotle. Cô xếp cả lại một cách cẩn thận trong ngăn kéo, tự hỏi không hiểu Albert H.Daniel là ai, cô nghĩ Frank mà đọc được những cuốn sách này chắc nó thích lắm.
Frank, bé Frankie. Cô nín thở và ngồi nặng nề, tim cô đập rộn ràng. Cô nghĩ đến cha, lòng tràn đầy một nỗi buồn nhuốm một điều mong mỏi da diết và rồi một cảm giác tội lỗi ào ạt tới làm cho cô yếu và bạc nhược hẳn đi. Cô rũ người xuống trong ghế. Buổi sáng hôm ấy, cô đã để lại cho ông một mãnh giấy nói là cô đã đi Bradford tìm một chỗ làm tốt hơn tại một gia đình lớn. Cô đã giải thích là cô để dành được một số tiền đủ cho cô trong vài tuần. Cô đã bảo ông đừng lo và hứa sẽ quay lại ngay, nếu cô không tìm được chỗ thích hợp, cô còn viết thêm là nếu cô may mắn tìm được một chỗ làm tốt cô sẽ viết cho ông địa chỉ của cô.
"Và mình sẽ viết gì đây? " Cô tự hỏi một cách lo âu. Cô không biết. VÀ còn nhiều thứ quan trọng hơn để nghĩ trong mấy ngày tới "sống". Điều đó là trên hết.