Emma ngồi ở bàn trong bếp của Fairley Hall, khâu một cái cổ đăng ten trắng vào, một chiếc sơ mi lụa mà Olivia Wainwright đã tặng cho cô cùng với một cái áo dài vải bông xanh và một cái khăn len dày màu đỏ sáng chói.
Trong bếp ấm cúm. Ngọn lửa reo vui trong bếp lò, mặt trời ùa vào qua những cánh cửa sổ lónh lánh và cả căn phòng bừng lên trong anh nắng chiều, nắng hắt vào những đồ đồng bóng loáng, chiếu lên sàng khiến nó cũng thành màu vàng. Không khí hết sức thanh thản, yên bình đó là chủ nhật. Murgatroyd vừa đi Pudseyđể thăm bà chị lão, và Annie cô hầu phụ đang ở phòng ăn trên gác theo chỉ địng của Emma và đang dọn dẹp bàn ghế để chuẩn bị bửa ăn tối. Ngọn lửa reo phần phật cùng tiếng nổ lách tách hầu như hòa cùng tiếng gáy của bà Turner. Bà bếp nằm trong ghế, ngủ trước ngọn lửa, mũ làm bếp nghiêng sang một bên, bộ ngực đồ sộ của bà nâng lên nâng xuống một cách mãn nguyện trong khi bà vẩn tiếp tục ngủ, mơ những giấc mơ yên ổn của mình. Những âm thanh duy nhất khác là tiếng tích tắc của chiếc dồng hồ và thỉnh thoảng tiếng rít của gió khi nó lách cách đập vào cửa sổ. Mặc dù trời nắng, và bầu trời trong xanh, nhưng ở bên ngoài là một ngày tháng tư ào ào gió.
Emma vuốt thẳng miếng lụa vả giơ chiếc sơ mi lên phía trước, ngắm nghiá nó một cách tán thưởng. Vớikiếu thẩm mỹ bẩm sinh và đôi mắt sắc sảo của mình, cô nhận ngay ra cái lịch sự của nó. Nó gần như mới, màu xanh rất dể thương. Như bầu trời bên ngoài, Emma nghĩ khi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Như đôi mắt của mẹ mình, cô thầm nhủ và quyết định sẽ đưa cho mẹ cô vào cuối tuần khi cô về nhà. Ý nghĩ là có thể trao cho mẹ một cái gì đó đẹp đến như vậy làm lòng Emma tràn đầy sung sướng và khuôn mặt vốn bình thản của cô đột nhiên chiếu rọi bằng một nụ cừơi vui. Cô nhặt một cái ren lên, dính nó vào một ống tay áo dài, đầu óc cô nghĩ tới Leeds và kế hoạch với chử K hoa của cô.
Vừa lúc đó, cánh cửa bếp bên ngoài mở tung rất mạnh tiếng kêu rấm làm Emma giật mình. Cô nhìn ra cửa, nghĩ chắc đó là do gió thổi ở bên ngoài. Khi cô sắp sửa đi đóng nó lại thì một bộ mặt vui vẻ xuất hiện ở ngưởng cửa. Những búp tóc đen bay trong gió, đôi mắt đen trong sáng rỡn đùa vui vẻ trên hai gò má đen, cái miệng rộng nở nụ cừơi tinh nghịch.
-“Anh hy vong em không tan biến đi trong cái ngày giá rét này”. Giọng nói đầy sắc thái địa phương, tiếng cười và niềm yêu đời. “Anh hy vọng em sẽ cho anh một cốc nước chè chứ”. “ Blackie!”, Emma kêu ré lên hoàn toàn quên bà turner đang ngủ, sung sướng cô nhảy lên chạy qua phòng, váy quấn vào cặp đùi dài, mặt cô rặng rở. Blackie lách tấm thân khổng lổ qua cửa, nhảy xuống bực ba bước một. Anh nhấc bổng Emma lên trong cánh tay nâu rám cũa mình quay cô mấy vòng cho đến khi căn phòng quay cuồng trước mặt cô, rối anh đạt cô xuống một cách cẩn thận. Anh ngắm cô nhẹ nhàng, dể cô cách môt sải tay,xem xét thật tỉ mỉ.
Mỗi lần anh gặp em em đều đẹp thêm ra em gái, anh reo lên. Anh tin em là cô gái đẹp nhất nước Anh, thề có Chúa, thật đó!
Emma đỏ bừng mặt xinh đẹp. “ Ấy. Blackie, anh chỉ dược cái hay trêu thôi, đừng ngớ ngẩn nữa.” Điều này dược nói một cách gay gắt, nhưng cô rạng rở vì sung sướng.
Tiếng ầm ỉ đánh thức bà bếp, bà giật mình ngồi dậy và dụi mắt. Bà chớp chớp, thoáng bối rối. “sao có chuyện gì thế?”, bà hét lên, trợn mắt nhìn Emma:”cô làm ầm ỉ đủ đánh thức cả ngừoi chết trở dậy”.
Nhưng trước khi Emma kịp báo sự đến của người khách bất ngờ, Blackie đả sải bước qua bếp để làm lành với bà bếp: “ Bà không nhìn thấy sao, bà Turner thân yêu”, Blackie nói: “ Cháu dây mà, cháu đến để chào bà và tặng bà cái này”. Anh dừng lại bên ghế của bà và với một chút khoa trương anh rút trong túi áo ra một gói giấy nâu, đưa cho bà và cuối chào lịch sự. Cơn cáu bẩn của bà Turner lập tức tan biến đi khi thấy Blackie O’neill người mà bà trở nên rất thích.
- “ Kìa. Blackie, cậu đấy à”, bà bếp hớn hở nói. Bà ngó nhìn vào trong gói và con mắt màu nâu giống như mắt chim của bà bừng lên. “ Ôi, Blackie, kẹo bơ và bạc hà món sở thích của tôi đây. Cám ơn cậu. Cậu thật chu đáo quá. Đúng thế. Và cậu có nghe thấy tin tức của chúng tôi không? Chúng tôi không cần phải lo ngại nửa”. Một vẻ đắc thắng hiện trên nét mặt bà bếp khi bà tâm sự .” “ Lỏa ta bị chặt vây cánh rồi, Backie ạ. Bị rồi. Mọi việc đã thay đổi ở đây từ khi bà Wainwight tới”. bà bếp nở một nụ cười thỏa mãn và rồi nói tiếp: “ Bà Wainwight rất tốt với tất cả chúng tôi. Phải, dúng thế. Bà ấy quả là một thiên thần”.
-“ Qua những điếu cháu nghe được thì đúng bà ấy là một thiên thần”, Blackie nói, đôi mắt anh vui vẻ. “ Và chẳng lẻ cháu lại không thấy việc đã tốt đẹp lên hay sao, bà Turner? Đúng là như vậy , cám ơn Chúa.”
Blackie liếc nhìn Emma rất nhanh và càng ngạc nhiên hơn. Cô đả nở hoa thành một thiếu nữ trẻ thực sự kiều diễm. Trông cô no đủ và tươi đẹp, nét mặt rặng rở và mái tóc óng mượt, cô mẵc áo màu xanh và chiếc tạp đề trắng cứng.
-“Vâng đúng thế, nó làm tôi ấm cả lòng khi thấy cô gái được ăn uống no đủ và mặc quần áo đẹp đẻ”. Blackie nói thêm, anh gật đầu tán thưởng. Bà bếp chặc lưởi hưởng ứng và ngã người trong ghế. Bà bỏ một chiếc kẹo bạc hà vào mồn co hai chân lên bệ lò sưởi.
Lúc này Blackie đã ngồi ở bàn đối diện với Emma. Anh móc ở phía trong áo khoát và đem ra một gói nhỏ: “Còn cái này cho em, cô gái”, anh nói một cách quan trọng, để nó trên bàn trước mặt cô. Cặp mắt đen vui tươi của anh nhìn cô trìu mến.
Emma nhìn cái gói rồi nhìn Blackie với đôi mắt to:” Cái gì thế?” cô hỏi, giọng thì thào.
-“ Vớ vẩn ấy mà. Quà sinh nhật cho em”. Blackie nói. Miệng anh co lại vì sung sướng khi anh quan sat nổi tò mò ngày một tăng lên với sự ngóng đợi của cô.
-“ Mãi đến cuối tháng tư mới là ngày sinh nhật của em cơ mà”, Emma nói. Cô cầm cái gói lên, lật nó trong tay. Xem xét nó với nổi thích thú mgày một tăng lên. Trứơc đây cô chưa bao giờ nhận được một món quà như thế này. Một món quà bọc trong giấy bạc buộc bằng giây bạc. Suốt đời cô, chưa bao giờ có như thế. Trông đẹp quá không dám mở ra nữa.
-“ Ồ, anh biết là bao giờ chứ”, Blackie nói với cô. “ nhưng cậu Pat anh bảo anh đi Harrgate để làm một công trình xây dựng lớn nah sẽ phải đi ba tuần hoặc hơn nữa. Anh không muốn lỡ cái ngày sinh trọng đại của em. Vì thế anh phải mang đến cho em hôm nay, cô gái tốt của tôi”.
Emma nhìn xuống món quà trong tay. Mặt cô đỏ ửng lên, đôi mắt sing động của cô lóng lánh ánh xanh. “Bây giớ em mở được không”. Cô hỏi, không giấu được sự kích động. “ Em không phải dợi chứ?”.
-“ Chắc chắn thế rồi, Emma. Em mở ngay đi”, Blackie nói hết sức dụi dàng.
Emma cởi chiếc giây bạc, bỏ giấy bọc ra một cách hết sứa cẩn thận. Một chiếc hộp nhỏ màu đen hiện ra, Emma mở to mắt nhìn, trái tim cô rung động. Chầm chậm, cô mở cái nắp ra. “Ô, Blackie, đẹp quá”, cô há miệng, mắt mở to hơn. Đôi tay run run, cô lấy ra một chiếc trâm nhỏ hình cung trang trí bắng đá xanh sáng. Cô giơ lên ánh sáng. Chiếc trâm nhỏ rẻ tiến lóng lánh, trong ánh mặt trời sự lòe loẹt của nó giảm đi, và trong bàn tay cô, hình như nó mang một vẻ đẹp đặc biệt đến blackie cũng phải ngạc nhiên.
-“ Bà xem này , bà Turner”, Emma rít lên, cô chạy lại cho bà bếp xem. Bà bếp nói” Ồ. Cháu là một cô gái may mắn, Blackie nhớ ngày sinh nhật thứ mười lăm của cháu thật là phải quá”. “Nó chỉ bằng thủy tinh thôi mà”. Blackie nói bằng một giọng như cáo lổi. Nhưng khi tôi nhìn thấy nó trong cử hiệu Leeds trong một lối đi lớn, toôi tự nhủ: “sao, đâ là màu mắt ngọc bích của Emma, đúng là như thế. Vì thế mà tôi mua, không một chút do dự”. Blackie cười cuốn hút. “Khi tôi làm một kẻ thương lưu, một triệu phú một ngày nào đó, tôi sẽ mua cho em một cái trâm đúng hệt như cái này, cô gái. Nhưng nó sẽ được làm bằng ngọc bích thứ thiệt, anh có thể hứa với em điều đó”. Anh tuyên bố bằng một niềm tin tuyệt đối. “anh không cần phải làm thế”, mma vội nói: ‘Cái trâm nay là cái đẹp nhất chưa bao giờ em thấy. Sao, em sẽ giữ nó mãimãi. Em không cần ngọc bích nòa hết, anh blackie ạ. Thế này là hoàn rồi. Cám ơn anh thật nhiều”. Cô cười với anh rạng rở và hôn lên má anh.
Anh ôm ghì cô và nói: “Anh sung sướng vì em thích nó, emma ạ”.
Emma ngồi xuống, nụ cười vẩn còn đọng trên môi, vài giây sau, cô để chiếc trâm trở lại an toàn vào hộp của nó, nhưng vẩn mở nắp để có thể ngắm nghía nó.
-“ Thế nào, bây giớ có làm một chén nước chè không, cậu hả, bà bếp nói vả nhỏm người khỏi ghế với nhiều tiếng phì phò. Bà sửa lại chiếc mũ, vuốt thẳng tạp dề và tiếp tục: “ Nước đang sôi, tôi sẽ pha cho”. Vừa nói bà bếp vừa lạch bạch ra chạn bát đĩa, lấy cái bình nâu, hộp đụng chè và bắt đầu làm vội vàng.
-“ Cám ơn bà Turner, như vaậy thì tốt qua”, lBackie nói, vắt đôi chân to lớn của mình, ngồi lại thoải mái trong ghế. Anh dồn tất cả mọi sự chú ý vào Emma. “chủ nhật mà em làm gì ở đây vậy, anh có thể hỏi được không?”, anh hỏi và cau mày. “ Anh cứ nghĩ là em được nghỉ như thường lệ. Anh đã định đến nhà ba em. gửi lại quà cho em, sau khi đến đây thăm bà Turner tí chút”.
-“Ông chủ thiết tiệc đêm qua, bà Wainwright bảo em làm việc thêm một ngày nghỉ, có nhiều công việc dọn dẹp phải làm”, Emma giải thích. “Thứ năm em mới về nhà, nhưng bà Wainwright rất tốt Blackie ạ, bà ấy đã cho em nghỉ bốn ngày liền, hai ngày để bù vào những ngày cuối tuần này, cả thứ bảy và chủ nhật tới nửa”.
- “ Như thế thì anh rất mừng”, blackie nói. “ Thế ông chủ thiết tiệc à? Anh chắc phải thịnh soạn lắm nhỉ? Rất nhiều người thượng lưu ở đây, anh nghĩ thế, Blackie cười. Không còn nghi ngờ gì nữa rồi à, đúng thế, có tiền thật là tuyệt vời.
Emma gật đầu long trọng mắt cô long lanh. “ Anh nói đúng, Blackie ạ, có tiền ai cũng có thể trở thành thượng lưu”. Cô nhìn anh một cách tán thưởng và nói tiếp: “Trông anh củng diện lắm. Có phải là một bộ quần áo mới không?”
Blackie rạng rở và ngồi thẳng lên hơn, vuốt chiếc áo vét màu xẩm, bằng pôpolin tốt. “Đúng thế. Và cà vạt mới nữa”, anh vừa nói vừa sờ chiếc cà vạt màu xanh xẫm một cách kiêu hảnh. Anh nháy mắt. “ Hôm nay anh mặc bộ quần áo chủ nhật đẹp nhất. Em không nghĩ là anh đến thăm một tiểu thư trong bộ quần áo công nhân chứ?”
Emma mỉm cười cô không để ý tới lời bình luận đó và nói: “ Già mà anh nhìn thấy bà Fairley và bà Warnwright nhỉ. Trông hai bà thật đẹp. Y như tranh của những tờ họa báo. Thanh lịch thật sự”.
-“ Anh cũng có thể hình dung ra được”, Blackie nói. Anh nhìn Emma một cáh triều mến và nói, “ và một ngày nào đó, em sẽ cũng như thế, cô gái nhỏ của anh, khi em là một bà mệnh phụ”. Emma đỏ bừng mặt. “Ôi, không phải đâu”, cô lẩm bẩm, bổng nhiên e thẹn. “Nhưng anh hãy kể cho em nghe nhửng chuyện ở Leeds đi, Blackie. Gần đây anh làm gì ở đó”.
-“Cũng chẳn có chuyện gì nhiều", Blackie nói một cách thận trọng, đôi mắt anh cẩn thận khi anh nhận thấy cái dáng vẻ đó trên nét mặt nàng, cái dáng vẻ đó luôn luôn xuất hiện khi cô nhắc đến thành phố này. " Mọi sự vẩn nhừ thế, anh nghĩ, anh chẳng có chuyện gìlý thú để kể với em cả, em gái ạ, anh nói thật đấy. Tất cả những việc anh làm từ khi anh gặp em lần cuối vào tháng ba là làm quần quật. Anh và cậu Pat của anh có quá nhiều việc quá sức, không kham nổi. Nhờ ông chủ. Đúng thế, chính ông chủ đã giúp cậu cháu anh làm ăn phát đạt. Đã giới thiệu cho cậu cháu nah và tất cả những chuyện đó”. Lúc này không giấu nổi niềm vui, anh hể hả nói thêm mà không xem tác dụng nó gây cho cô. “ Emma, anh không nói dối em đâu khi anh nói công việc làm ờ Leeds rất phát đạt”.
Emma nhìn Blackie chăm chú. Cô nghĩ: Thế thì thế nào mình cũng phải sớm tới đó, nhưng cô lại nói: “ Thế ông chũ được cái gì?”
Blackie hất chiếc đầu khổng lồ cũa mình về phía sau cừoi phá lên. “Ông chủ chẳng được cái gì cho bản thân mình”, anh lại nói, “ Tại sao em lại nghĩ ra một chuyện như thế , em gái?” Blackie rút ở túi ra một cái mùi soa đỏ, lau mắt và hỷ mũi.
-“ Bởi vì em biết ông chủ, ông ấy không bao giờ làm cái gì không cả”, cô nói một cách rắn rỏi, sự khinh bỉ hằn trên khóe miệng cô. “Ông ấy thì chai sạn lắm”.
Blackie lại cười và vổ đùi: “ Emma! Emma! Không phải ai cũng cần có đi có lại đâu”, anh cãi lại nhẹ nhàng. “ Nhất là một nhà quí tộc như ông chủ. Ông ấy giới thiệu cậu cháu anh bởi vì ông ấy quen với công việc của anh. Ông ấy biết cậu cháu anh là những người thợ nề và nhà xậy dựng tốt, anh và cậu Pat. Đúng là như vậy”. Anh dừng lại và nói một cáh chắn chắn. “ anh nghĩ ông ấy cũng giới thiệu cậu cháu anh bởi vì ông ấy thích cậu cháu anh”.
- “Ồ, À”, Emma nói một cách khô khan, đôi ắt cô ngờ vực. Cô thấy khó có thể tin điều đó.
Blackie tựa ngừoi qua bàn nói với vẻ tâm sự. “Ờ, hơn cả thích nữa: em biết không em gái. Ông cậu Pat của anh đã cứu sông ôg chủ ba năm trước đây và ông ấy rất biết ơn”. “ Cứu sống ông chủ”, Emma lập lại một cách lạnh lùng. “Ông chủ anh làm thế nào”.
-“ Lúc đó ông chủ đang dắt xe độc mã qua Leeds, xuống Briggate, anh nghĩ thế, thì ngựa lồng lên. Đúng thế. Ông cậu Pát của anh thấy vậy, với sự nhạy cảm cao độ, cậu nhãy lên lưng ngựa đó kìm nó lại”, Blackie nói, bất giác ưỡn hai vai ra sao. “Ông cậu Pát của anh vốn là ngưởi to lớn, nhưng ong cũng phài ráng hết sức mới làm nổi! Nếu không có ông cậu Pát của anh, thì hẳn là ông chủ đã chết rồi, chắc chắn là như thế, thực là cực kỳ nguy hiểm. Sau nữa, ông cậu Pát cũa anh có thể bị ngựa dẩm lên và tàn tật suốt đời”.
Blackie nhìn emma có vẻ am hiêu. “ Phải rồi, cô gái ơi, ông chủ biết ơn, như anh đã nói đó, và có ấn tượng rất tốt đẹp với lòng dũng cảm của cậu Pat và muốn đền đáp ông”. Blackie lắc đầu và tiếp tục một cách đùa cợt, “ông cậu Pát của anh, không chịu lấy tiền. chỉ một kẻ ngoại đạo, mới lấy tiền khi cứu mạng một người khác. Ông cậu anh nói như thế; Vì thế, ông chủ, với lòng biết ơn đời đời, đã cho cậu cháu anh công việc và giới thiệu chúng tôi”, Blackie kết luận một cách đắc thắng và gật đầu. “ Chúng tôi vui sướng có dược công việc dó, cô gái ạ”.
-“ Ông cậu Pát của anh hẳn rất dũng cảm”, Emma nói. Cô suy nghĩ một lát, rồi mím môi lại thành một đường thẳng. “ Vâng em hy vọng anh đòi ông chủ nhiều tiền và những ngừơi ông ấy giới thiệu”, cô bình luận một cách chua chát.
-“ Kìa Emma Harte! tại sao lại nói như thế”. Blackie kêu lên vờ hốt hoảng. Anh giấu nổi thích thú của mình và thốt lên, “ anh có thể thấy em lớn lên thành một cô gái Yorkshire ương bướng”
- “ Chè được rồi!”, bà bếp tuyên bố, cắt đứt cuộc nói chuyện của họ. “ Emma cháu hãy mang những đĩa, tách đẹp nhất ra và trải khăn thêu đẹp nhất lên bàn, hôm nay chủ nhật và chúng ta có khách”. Bà bếp lạch bạch bưng khay trà tới. “Cháu có thể làmgì để giúp bà, thưa bà Turner?”, Blackie đứng lên hỏi.
- “ Không có gì hết, cậu cả. Cậu cứ ngồi. Chút xíu nữalà xong thôi”. Bà lại tất bật bỏ đi, mấy giây sau, bà quay lại với một chiếc khay nữa, chất đầy những đĩa đựng sanuých, thịt lợn mứoi, những khoanh bánh mì thịt bê và thịt lợn muối ngon lành, những khoanh xúc xích nóng, nhửng dĩa nhỏ đựng hành muối, củ cải, các loại rau trộn, bánh nướng nóng phết bơ, mứt dâu, và một chiếc bánh hạt caraway thật lớn.
- “ Cháu thề là chưa nhìn thấy một bửa tiệc trà nào như thế này, bà Turner. Thề đó là sự thật”. Blackie nói. “ Bà đã làm quá sức của mình, bà Turner thân mến. Đúng đấy, là bửa tiệc sang trọng nhất đời cháu”.
- “ Tôi chắc cậu đã hôn tảng đá Blarney Stone(1) trước khi cậu rời Ailen”, bà bếp nói nhưng đôi mắt bà tươi cười và đầy vui thú. Bà nhìn blackie thân thiết vổ vai anh.” Nào, thôi đi cậu. Nịnh bà già như tôi thì Được gì “.
Vừa lúc này, Annie, cô hầu phụ từ trên gác đi xuống. Cao lớn, nước da trắng hông, tóc hoe, đôi mắt xanh nhạt. Annie giống hệt như một cô gái vắt sửa và dáng điệu của cô cũng nặng nề chậm chạp.. Emma bàu dĩa tách ra, cô nhìn lên: “ Cậu đã don dẹp xong mọi thứ ở trên gác chưa, Annie? mọi sự ổn cả chứ, mình”; Annie gật đầu chậm chạp, nhưng vẻ bình thản thường nhật của cô đã biến mất, và Emma đã nhận thấy ngay. “ Ra chậu rửa tay đi cưng, chúng mình sẽ dùng trà.”. Emma nói vội vàng, dắt Annie qua bếp, không để cho bà bếp nghe thấy,” Có phài cậu vừa đánh vở cái gì không, cưng”, emma hỏi. “ Không, Emma ạ, mình rất cẩn thận như cậu đã dặn mình đấy”. Annie nói.
- “Vậy thì có chuyện gì trong cậu lo lắng bồn chồn quá đi. Mình trông thấy cậu thế nào ấy”.
- “ Bà fairley, Annie thì thào bí mật: “ Bà ấy làm mình ngạc nhiên quá, thật dấy, emma ạ”.
-“ Có chuyện gì xãy ra?”. Emma mở vòi nước làm như rửa tay để cho át tiếngnói của hai người.
-“ Mình lên gác để xem bà chủ, như cậu đã dặn mình, sau khi mình đả dọn bàn xong. Nhưng khi mình gõ cửa , bà không trả lời. mình mói đi vào phòng khách thì thấy bà ở đó, ngồi trong bóng tối và nói lầm bầm.
- “ Thế thì có làm sao?”, emma gắt lời một cách sốt ruột. “ Cậu không hiểu, Emma! Không có ai ở đó với bà cả, bà ấy nói với cái ghế không”, Annie thì thầm mắt cô mở to như cái dĩa. “ Này Annie cưng, không thể như thế được. Có lẽ bà warnwright ở đó. Có lẽ bà ấy ở nơi nào đó trong phòng mà cậu không để ý thấy”, Emma nói và cau mặt dù cô cũng nghĩ là không thể như thế được.
-“ Bà warnwright di Kirkend chưa về”, Annie lẩm bẩm: “ Vả lại, khi bà Fairley trông thấy mình, bà ấy thôi không nói nữa. Mình hỏi bà ấy có dùng trà không, hỏi hết sức lễ độ, như Emma dặn mình ấy, bà ấy nói bà ấy không, nhưng bảo mình bảo với cậu là bà ấy sẽ dùng cơm tối sau đó”, Annie nói. Cô bắt đầu thở dể dàng hơn khi đã an toàn trở lại bếp.
- “ Có lẽ tôi nên lên xem bà ấy thế nào”, Emma nói một cách lo ngại.
-“ Không cần đâu, Emma ạ. Bà chủ nói với mình bà ấy mệt lắm, vì thế mình đã đở bà ấy lên giường rồi. bà ấy đã nằm và một vài phút nữa sẻ ngủ”. Annie dừng lại và nắm cánh tay Emma. “ Emma này-“ cô ngập ngừng và im lặng.
- “Ờ, còn cái gì nữa thế cưng?” emma hỏi.
- “ Bà fairkey có mùi lạ quá, bà ấy có mùi Whiskey. Hay ít nhất mình cũng nghĩ như thế”, annie tâm sự.
Mắt Emma nheo lại, như giọng nói cô hoài nghi: “Ố annie chắc cậu tưởng tượng”.
-“ Không, mình không tưởng tượng đâu. Thật đấy, Emma ạ”.
Emma trợn mắt nhìn Annie. Trước hết alm2 sao cô biết mùi whiskey như thế nào , Annie Stead? Ông bà cô chỉ có uống bia thôi”. Cô nhìn xoáy vào Annie rồi nói thêm, giọng bao dung. “ Bà Fairley dùng một loại thuốc đặc biệt. Đó là các mùi mà cô ngửi thấy đó, Annie stead.
-“ Nếu chị nói thế”, Annie nói, bởi vỉ cô phục và cũng sợ Emma nữa. Dù sao, cô cũng tìm được đủ can đảm để nói thêm: “ Nhưng bà chủ cứ nói chuyện một mình. Điều ấy thì không còn lầm lẩn vào đâu được nữa”.
Emma, cảm thấy buộc phải bảo vệ Adele Fairley, cô nghĩ nhanh và nói với nụ cười hiểu biết. Chắc hẳn bà ấy đang làm như vậy khi cậu vào. Có diều cậu không để ý thấy quyển sách thế thôi”. Cô nhìn Annie một cách hăm dọa khiến cho cô này tái mặt đi và co dúm người lại. “ Nhưng nếu cậu quan tâm đến như vậy, tôi sẽ llên thăm bà ấy ngay bậy giờ”, emma nói lạnh lùng, Annie lắc đầu.
-“Không! Không! Cứ để bà một mình Emma. Bà đang ngủ rất say khi tôi xuống mấy phút trước đây”.
-“Này, các cô! Làm gì mà thì thà tì thào ờ chậu rửa thế. Các cô có biết tôi không thích cái kiểu ấy đâu”, bà Turner kêu lên một cách tức giận. Bà vỗ tay: “ Emma, Annie! Lại đây uống trà đi. Tôi không cho phép thì thào nữa”.
-“ Không được nói gì với bà bếp đấy”, Emma dặn. Cô tắt vòi nước, lau tay khô và làm ra vẻ như không có chuyện gì. Như vậy là cả Annie cũng ngưởi thấy mùi rượu, Emma buồn phiền nghĩ. Nhưng khi ngồi xuống bàn, cô thừa nhận với mình là lên gác bây giờ thì phi lý nếu như bà Fairley đang ngủ. Đó là tốt nhất cho bà lúc này, Emma quyết dịnh, với sự khôn ngoan vốn có của cô.
Do ảnh hưởng sôi nổi cua Blackie, emma chẳng bao lâu thấy vui vẻ lên. Anh là một người kể chuyện tuyệt vời, và làm mọi người cười suốt buổi trà với những câu chuyện vui vẻ và những lời trêu chọc của anh. Emma thấy rằng cô đã hoàn toàn gạt được Adele Fairley ra khỏi đâu óc cũa mình và cô bắt đầu thích thú như những người khác. Cô cười rất nhiều làm Blackie hết sức vui. Theo ý anh, cho đến nay, Emma lúc nào cũng quá nghiêm trang vì vậy thấy cô vui vẻ anh hất sức sung sướng.
Không khí cởi mở, bếp vang lên tiếng cười ầm ỉ của Blackie, những tiếng khúc khích, tiếng ré lên sung sướng và thình thoảng tiếng mắng của bà bếp khe khẻ mồn thôi, thốt lên một cách khoan nhượng qua những tiếng cười dòn của chính bà.
Khi họ ăn xong, Emma nói: “ Hát cho chúng em nghe đi, Blackie”.
-“Ừ, nhất định rồi em gái, thế em thích nghe bài gì?”. “ Anh hát bài Dannyboy dược không Blackie?. Bà Turner thích…”. Emma dừng lại và nhìn ra ngoài cửa bếp bị bật mở tung ra rung bần bật trong gió. Cô hà hốc miệng vì khinh ngạc khi thấy cậu em trai Frank đứng ở ngưỡng cửa. Cậu đóng sầm cửa lại một cách giận dữ và bước xuống những bậc đá, đôi ủng cậu kêu ầm ầm, bộ mặt nhỏ trắng và lạnh, thân hình gầy gò của cậu run lên bần bật trong chiếc áo vét sờn rách. “ Trời đất ơi! Thế này là thế nào?”, bà Turner kêu lên bối rối.
Emma chồm lên, chạy qua phòng. “ Em Frank, có chuyện gì thế?”, cô vừa hỏi vừa kéo cậu lại một cách che chở, Frank hà miệng thở, đôi mắt cậu mở to vì khinh hoàng, những vết tàn nhang nổi trên bộ mặt mệt mỏi của cậu. Emma nhẹ nhàng dắt em tới bên ngọn lửa dổ dành như bà mẹ và vổ vai an ủi. Hơi thờ của cậu bé nặng nhọc, bởi vì cậu chưa thể nói lên được. Cuối cùng cậu mở dược miệng: “Bố nói chị phải về nhà ngay, Emma. Ngay bây giờ!”.
-“ Có chuyện gì thế?” Emma nói, cô hôt hoảng nhìn vào mặt em, đầu óc quay cuồng. Mắt Frank đấy nước mắt, trước khi cậu nói theo bản năng, Emma đã hiểu một cách chính xác em muốn nói gì. Cô nín thở và cầu chúa là mìn lầm.
-“Mẹ của chúng mình Emma. Bố sai em đi báo cho chị là mẹ mệt lắm. bác sỉ Mac cũng có mặt. nhanh lên!”. Cậu gào lên, túm lấy cánh tay chị một cách điêm cuồng.
Mặt Emma trắng bệch và sự sợ hải làm mắt cô tối đen lai, nó mang màu Malachite. Cô cởi tạp dề, chạy vào chạn bếp, nắm lấy áo khoát và khăn không nói một lời. Blackie và bà Turner trao đổi cái nhìn lo ngại. Bà Turner nói: “ Cháu, bác nghĩ không có gì trầm trọng đâu. Đừng hốt hoảng. Cháu biết gần đây mẹ cháu đả khá hơn nhiếu mà”. Giọng bà an ủi, nhưng bộ mặt to béo của bà đầy lo âu.
Blackie đứng lên, ân cần giúp Emma mặc áo. Anh nắm chặc tay cô, nói nhe nhàng:” bà Turner nói đúng đấy. Chắc chắn là bà ấy nói đúng. Emma ạ. Đừng sợ. Mẹ em có bác sĩ tốt chăm nom”. Anh dừng lại nhìn bộ mặt khinh hoàng của cô. “ Em có muốn anh đi cùng với em không?.
Emma nhìn lên và lắc đầu “ Nhưng nếu bác sỉ Mac ở đó cùng với mẹ thì tình hình hẳn là nguy kịch”. giọng của Emma run rẩy, mắt cô ngấn nước mắt.
-“ Emma đừng vội kết luận’, Blackie nói hết sức nhẹ nhàng, cố gắng làm cho cô bớt sợ. “ Mẹ em sẽ khỏe thôi, em gái. nhất định thế”. Emma ngước nhìn lên buồn bả nhưng không trả lời. blackie choàng hai cánh tay khỏe mạnh quanh Emma và ôm lấy cô. Sau vài giây, anh buông cô, sờ mặt cô một cách triều mến: “ Em phải có lòng tin”, anh thì thầm khe khẻ vừa nhìn vào trong mắt cô.
-“ Vâng, anh Blackie”, cô vửa thì thào vừa thắt chặt khăn quàng. rồi cô nắm lấy bàn tay Frank dắt em vội qua phòng. “ Cháu nghĩ là cháu không trở lại kịp để giúp bà chuẩn bị bửa cơm chiều, bà Turner”, cô gọi với, và chạy lên những bậc thềm. Nhưng cháu sẽ cố gắng”. cánh cửa sập lại đằng sau Emma và Frank.
Bà Turner ngồi xuống một cách nặng nề xuống ghế. “ quá tốt đẹp không thể lả thật được. Mấy tuần qua, mẹ cô ấy khá lên nhiều. Sự bình tình lại trước cơn bảo nếu cậu hỏi tôi”, bà lẩm bẩm một cách khắc khổ. “ Tội nghiệp con nhỏ đã có một thời nó từng sung sướng”.
-“ Bà Turner, xin bà đừng nhìn vào khía cạnh đen tối. Mẹ cô ấy có thể bị một cơn nhỏ thế thôi. Có thể la một nổi hốt hoảng hiểu lầm”, blackie nói voới điệu bộ vui vẻ nhưng trong lòng anh thì nặng trĩu và nổi u buồn phủ lên đôi mắt đen của anh.
Khi hai chị em ra đến ngoài, Emma không có ý định hỏi Frank gì hết. Cô biết, từ trong xương tủy mình, rằng cô cần phải về tới nhà sớm chừng nào hay chừng đó, không để lãng phí một chút nào thời gian quý báu. Nếu mẹ cô không nguy kịch hơn thì không đời nào cha lại cho gọi cô. Mặc dù những lời an ủi của Blackie và bà Turner, Emma vẫn hoàn toàn khẳng định như vậy và cô run lên khi nổi sợ hải bùng lên thành một cơn hoảng loan lạnh toát.
Nắm tay nhau, Emma và Frank chạy qua chuồng ngựa xuống dường, qua bãi bồi lớn và qua cánh đồng Bastist. Họ cùng chạy ngược lên con dốc nhỏ dẩn tới đoan bằng của đầm lầy và con dường rộng về làng. Lúc này, Frank thơ hồng hộc cậu thấy khó theo kịp Emma. Cô nắm tay em chặt hơn, kéo cậu theo một cách tàn bạo, phớt tất cả sự phản đối và những tiếng kêu nho nhỏ của cậu.
Cậu vấp ngã nhưng Emma không dừng lại, mà cũng không chú ý gì đến cậu cả. Với một sức mạnh gần như siêu phàm, cô lôi em xềnh xệch theo liền sau mình, cái thân hình nhỏ bé của cậu kéo lê trên đất theo chị. Tiếng rên rỉ và kêu la chói tay của cậu cuối cùng cũng dược ghi nhận, cô sững lại.
Frank! Trời đất ơi, cô hét lên man dại, nhìn xuống cậu em mình một cách giận dữ. “Đứng lên, đứng lên lập tức”. Cô toan kéo em dậy, nhưng Frank nằm bất động trên đường.
-“Em không thể nào theo kịp dược chị, chị, Emma”. Emma bản chất không phải là người tàn ác lúc này bối rối đến độ điên loạn. Ý nghĩ duy nhất của cô là về nhà với mẹ, người đang cần tới cô. “ Vậy thì em phải đi theo chị”, cô hét lên lạnh lùng.
Emma tiến lên con đường gập ghềnh, ý chí sắt thép của cô đẩy cô đi tới một nghị lực siêu phàm. Cô chạy nhanh hơn, váy bay tung theo gió. Và một ý nghĩ choán lấy đầu óc cô trong khi chạy. Đừng để cho mẹ chết. Đấy là một lời cầu nguyện thực sự và cô nhắc đi nhắc lại “ xin Chúa để cho mẹ con chết”.
Khi tới Ramsden Ghyll cô dừng lại và quay nhìn về phía sau. Nhưng cô không thể đợi em, cô loa xuống đèo Ghyll, không giảm tốc độ. Có lúc cô vấp và suýt ngã, nhưng cô lấy lại dược thăng bằng nhanh chóng và chạy tiếp tục, chạy như bay. Đèo Ghyll tối, những tảng đáa nhô hắt ra những hình bóng khổng lồ và làm tắt mọi ánh sáng, nhưng Emma không để ý tới sự kỳ quái hay là bóng tối. Chẳng mấy chốc, cô đả leo lên con đường bên kia đèo Ghyll bước vào ánh sáng chan hòa.
Cô thở hồng hộc, thở không thể nào dừng lại được. Thế nhưng cô vẩn không dừng lại. Cô lao lên con đường phía trước, đá và đất bay tứ tung ở phía sau, cho đến khi vừa khóc vừa đứt hơi cô lảo đảo đi lên Ramsden Craigs. Cô tựa người vào một phiếm đá, cố lấy lại hơi. tiếng vó ngựa nện rầm rập trên đường đột nhiên phá vở sự yên lặng. Emma nhìn trở lại, giật mình. Cô ngạc nhiên thấy Blackie trên lưng con ngựa của ông chủ đang tới gần. Anh ôm Frank ở phía trước.
Blackie dừng ngựa và Emma nhận ra con Russet Dawn con hạt dẻ cua cậu Edwin. Blackie nghêng người xuống đưa bàn tay to lớn của anh ra cho cô. Anh đưa chân ra và nói: “ Nhảy lên. Emma. Dẩm lên chân mà trèo lên”. Emma làm theo trèo lên phía sau anh. “ Nào”. Anh kêu lên và họ lao đi, ngựa phi nước kiệu. chẳng bao lạu họ đã nhìn thấy dòng xoắn ốc của nhà thờ và trong vòng vài phút họ đã phi ngựa lên đỉnh Fold.
-------------------------------
(1) Blarney Stone, một tảng đá ở lâu đài Blarney, ở miền Tây nam nước CH Ailen, tục truyền là người nào hôn nó sẽ được phú cho tài ăn nói đường mật.