Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Truyện Dài >> Võ Thần Ngủ

  Cùng một tác giả
Không có truyện nào


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 44266 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Đăng bởi: suthan022 9 năm trước
Võ Thần Ngủ
aaaaaaa

Tập 5- Đế Đô Cuồng Vũ Chương 4: Cường Giả Tranh Đấu • Phong Cách Đổ Máu
Lúc Phong Trường Minh tiến vào thi đấu tràng đã là buổi chiều.

Phong Cơ Nhã cũng tới, bởi vì nàng biết trình tự Phong Trường Minh thi đấu. . .

Người dự thi đứng góc Nam sân đấu Phong Trường Minh quen thuộc có Ba Lạc Nhị, Ba Lạc Miểu, Tham Bưu, Mạc Già, Điền Lam, sáu người khác là Phong Trường Minh không quen thuộc, theo như thực lực, Ba Lạc Ảnh cùng Tham Lan thì so với Điền Lam, Mạc Già mạnh hơn, nhưng mà Điền Mạc hai người chưa bị loại bỏ, các nàng lại bị loại bỏ, xem ra là gặp phải đối thủ mạnh mẽ.

Phong Trường Minh rất lưu ý nhìn Mạc Già cùng Ba Lạc Miểu. Hai nữ nhân này, theo hắn biết, một là yêu hắn, một từng là vị hôn thê của hắn. . .

Hắn đi đến trước Đảng Phương hỏi: "Ba Lạc Ảnh bại?"

Đảng Phương nói : "Vừa bại, Tham Lan cũng là hôm nay mới bại."

"Ô Đông là người nào?"

Đảng Phương chỉ chỉ nam nhân cao to đen hôi đứng ở bên trái Tham Bưu, người này thân cao một trăm tám mươi cm, tại đây trời lạnh lại cởi trần lộ cơ bắp gồ ghề, trán rộng mũi đổ, miệng rộng thô ráp, vừa nhìn là biết cực kỳ hung hãn!

"Hôm nay đối thủ của ta là ai?"

"Tham Bưu."

"Ta muốn đổi đối thủ. . ."

Đảng Phương nói : "Ô Đông vừa rồi cùng Ba Lạc Ảnh chiến đấu đã thắng, như thế nào đổi, ngươi cũng không thể cùng hắn giao đấu."

Phong Trường Minh không cho là đúng nói: "Ngươi cảm thấy là như vậy sao?"

"Sự tình liền là như thế, cái gì mà cảm thấy?"

Đảng Phương biết hắn nóng lòng vì Phong Cơ Nhã báo thù, trong lòng nhiều ít có chút không vui.

Phong Trường Minh ôm nàng khêu gợi eo thon, dụ dỗ nói : "Ngươi lại ghen tị?"

Đảng Phương đẩy hắn, buồn bực nói : "Có quỷ ăn của ngươi dấm, qua bên kia xếp hàng, sau khi Mạc Già cùng Lăng Vũ đấu, chính là ngươi cùng Tham Bưu đấu."

Phong Trường Minh ở nàng co dãn mỹ đồn nắn nhẹ, buông nàng ra, cười ha ha tránh ra, Đảng Phương hướng về phía lưng hắn mắng: "Sắc quỷ. . ."

Phong Trường Minh đi đến giữa Tham Bưu cùng ô Đông, đem hai người tách ra, hắn lên tiếng: "Tham Bưu, muốn ta và ngươi đánh hay không?"

"Sao, tiểu tử ngươi sợ rồi sao?"

Phong Trường Minh nói : "Ta kháo, ta sợ ai cũng sẽ không sợ ngươi! Ta chỉ muốn cùng ngươi thương lượng một việc, ngươi không ra chiến được chứ?"

"Vì cái gì? Tiểu tử ngươi muốn ta làm bọn hèn nhát?"

"Ta muốn thay Cơ Nhã báo thù -- "

Ô Đông mặt đen méo mó cúi xuống, nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh.

Tham Bưu nói : "Ngươi cho ta suy nghĩ. . ."

Phong Trường Minh quay đầu đối ô long nói: "Ngươi có hứng thú cùng ta so đấu một hồi, ngay tại hôm nay hay không?"

Ô đông bình tĩnh nói: "Nếu người chịu trách nhiệm chính lên tiếng, ta thực có hứng thú đả bại ngươi, ngươi là cường giả trong tranh đấu lần này, một trong số ít có thể khiến cho ta hứng thú."

"Cám ơn!"

Phong Trường Minh nói một tiếng cám ơn, quay mặt hướng Tham Bưu nói : "Ngươi nghĩ xong chưa?"

Tham Bưu không đáp hỏi ngược lại: "Hắn đã đáp ứng?"

"Lỗ tai của ngươi không có điếc chứ?"

"Ta ngày mai chắc chắn đem ngươi đánh cho quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!"

Tham Bưu hung tợn nói, nhưng Phong Trường Minh biết hắn đã đáp ứng rồi, chính là phương thức hắn đáp ứng làm cho người ta có điểm khó có thể nhận.

"Ngày mai quỳ ngã trên mặt đất tất nhiên là ngươi. . . Bất quá, ta vẫn phải cám ơn ngươi!"

"Con chó đẻ mới có thể nhận cảm ơn của ngươi."

Ô Đông hai mắt sáng lạnh chợt lóe, quay mặt nhìn Tham Bưu đi xuống, Phong Trường Minh nhẹ đặt chân lên chỗ Tham Bưu, Tham Bưu nhếch miệng cười. . .

Lăng Vũ nhìn như là một thiếu phụ hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi vóc người xinh đẹp, so với Mạc Già còn muốn thấp hơn, đại khái một trăm năm mươi tám cm, dáng người đều đặn, trong lúc nàng cùng Mạc Già đứng thành một hàng là lúc khán giả rất ít chú ý nàng, bởi vì nàng tư sắc đối với Mạc Già mà nói, xê xích nhiều đó.

Nếu Mạc Già là trăng sáng trên bầu trời, Lăng Vũ chính là côn trùng phát sáng trên mặt đất, nhưng, thực lực vũ kỹ của các nàng sao đây?

Phải so qua mới biết được, nhưng mà lúc chưa so, 90% mọi người đều thiên vị cho Mạc Già, về phần 10% hi vọng Mạc Già bị thua, có trên dưới chín phần là nữ nhân -- bởi vì các nàng đố kị cái đẹp của nàng, còn lại là phe Lăng Vũ.

Bởi vì Tham Tiềm Nhi, Phong Cơ Nhã, Phong Tranh tam nữ từng nói cho Phong Trường Minh có quan hệ với Mạc Già, nên hắn lần này đặc biệt lưu ý lấy nàng, vì từ nhỏ cảm tình nàng đối với hắn bảo lưu như một. Nàng rất yên lặng, xinh đẹp, nhưng hắn đã biết, thật ra nàng cũng không phải bộ dạng hiện giờ.

Hắn nghe nói, nàng trước đây rất nghịch ngợm, thích chỉnh hắn, biến nàng thành một loại sợ hãi đối với hắn. . . Nàng là cô gái rất thông minh, từ nhỏ liền đặc biệt nhiều mưu ma chước quỷ, nàng đều đặt ở trên người của hắn, từ sau khi hắn mất tích, nàng liền trở nên yên lặng, yên lặng như Mặt Trăng mất đi mặt trời-- lâu rồi không phát ra một lần ánh sáng.

Phong Cơ Nhã nói, hắn thường kêu nàng Già Già tiểu ác nữ hoặc là Già Già Tiểu ma nữ. . . Tuy là hắn không thể nhớ nổi chuyện cũ cùng nàng, nhưng hắn biết cái tên đó, ở trong lòng của hắn, có thể cảm thấy rất nhiều thỏa mãn.

"Khi đó, Mạc Già thường gọi hắn 'Trường Minh thúc thúc' . . ."

Nghĩ đến cái này danh hiệu, giờ phút này hắn cũng cảm thấy đau đầu.

Hắn nhìn nàng sắc mặt lạnh lùng, ẩn ẩn trong ánh mắt cất dấu vô tận sầu tư, còn có lanh lợi khó có thể phát hiện. . .

"Tiểu muội muội xinh xắn, ngươi không là đối thủ của ta."

Lăng Vũ mĩm cười nói, nàng nói những lời này có lẽ là xuất phát từ thiện ý, nhưng Mạc Già không lĩnh tình, nhưng cũng thân mật trả lời: "Tỷ tỷ, không có so qua làm sao biết?"

Lăng Vũ nói : "Ngươi so với ta nhỏ hơn, ngươi trước tiên ra chiêu."

"Ngươi so với ta già hơn, ta mời ngươi, cho ngươi ra chiêu trước."

Lăng Vũ cũng không giận, nói : "Cũng tốt, nhiều ngày qua, ta cũng biết vũ kỹ của ngươi sử dụng chính là thủ, cho ngươi trước công, lại là làm khó dễ ngươi, một khi đã như vậy, ta sẽ không khách khí. Mạc Già, tiếp chiêu, 'Thiên Vũ Mênh Mông'!"

Kỳ thật rất nhiều người ở chỗ này đều rõ ràng Lăng Vũ thực lực nếu so với Mạc Già cao hơn một mảng lớn, Mạc Cửu vốn rất ít xuất hiện ở nơi này, nhưng hôm nay cũng đứng ở tuyến đầu, đây là cháu gái duy nhất của hắn, hắn sao có thể không khẩn trương đây? Nếu không lúc trước cũng sẽ không mạo hiểm chọc giận Ba Lạc Kim, cự tuyệt Ba Lạc Kim cầu hôn. Khi hắn già nua tâm linh, Mạc Già là nơi an ủi lớn nhất . . .

Theo Lăng Vũ thân thể tản mát ra sương mù dường như khói trắng, rất nhanh đã đem chung quanh thân thể của nàng mê mang, người nhãn lực không tốt căn bản không thể nhìn thấy chân thân nàng trong sương khói, khi sương khói khuếch tán tới trước người Mạc Già thì Mạc Già thân thể cũng nổi lên lục sắc quang mang, làm sương khói chiếu rọi thành lục sắc sương khói.

Tại trong sương khói mê hoặc, Lăng Vũ phát động nàng tuyệt chiêu, lấy sương khói mơ hồ tầm mắt địch thủ, nàng nhưng có thể ở trong sương khói thấy rõ mồn một do đó nhanh chóng phát động thành công công kích, trường đao trong tay nàng xuyên thấu qua sương khói chém thẳng Mạc Già, đao kình vô cùng bá đạo như sấm rền xé trời mưa vô biên vô hạn. . .

Lấy khả năng Mạc Già, tuy có bị sương mù dày đặc chướng ngại, nhưng, cho dù không bằng con mắt, dựa vào cảm giác mẫn tuệ, nàng cũng có thể cảm giác được khí thế một đao này của Lăng Vũ, nàng kinh mà không hoảng, lục quang đại thịnh, đưa lục sắc quang mang chiếu lên màn sương, ở trong màu xanh lục, đao kình sáng choang giống như ngọn núi áp tới, thân thể của nàng không có bất cứ động tác gì lại theo thế bay ngược, giống lá cây theo gió mà lay động.

Lăng Vũ theo sát tới, Mạc Già hai chân huyễn ra từng vòng lục sắc đánh lên đao kình, đẩy Lăng Vũ một lần lại một lần mạnh mẻ cản trở về, mà Mạc Già lấy thân pháp trứ danh, Lăng Vũ rất khó bắt kịp, cứ như vậy, một cái đao chém tới, một cái bóng nhanh chóng thối lui, hai người vòng quanh xoay tròn, Lăng Vũ bản thân bức bắn ra huyễn vụ làm cả sân đấu cũng trở nên mê mang, người xem chỉ nhìn thấy một đạo lục sắc quang ảnh lấy phương thức lượn vòng, từ chỗ quang ảnh lóe lên thường thường ba động lên chút lục sắc quang mang, rất nhanh quang mang lại vỡ thành mảnh nhỏ. . .

Phong Trường Minh nhìn thấy Mạc Già thân ảnh mờ ảo bất định, nghĩ thầm: cô gái nhỏ này thục khó đối phó, nếu tiếp tục như vậy, nữ nhân kia nhất định bị nàng mệt thật, không biết nàng trước kia có phải là gây khó khăn cho ta như thế?

Ở trong học viện cường giả, trừ Tham Tiềm Nhi cùng Phong Cơ Nhã ra, cùng Mạc Già khá thân thiết có lẽ có thể coi là Ba Lạc Miểu, nàng đối với Mạc Già cũng không có hận ý gì, nhưng giờ phút chứng kiến loại tình cảnh này, nàng cảm giác Mạc Già không nên tới tham gia cường giả tranh đấu, loại phong cách trốn trốn tránh tránh này, thật sự là vũ nhục "Cường giả" hai chữ, có điều Mạc Già thế nhưng ở toàn bộ trận thi đấu kiên trì đến hiện tại mà không bại, có thể chính là nguyên nhân đưa địch thủ mệt đến không muốn đánh đi?

Mỗi khi thấy Mạc Già, nàng sẽ lại nhớ tới Phong Trường Minh, hắn từng là vị hôn phu nam hài của nàng, ở lúc ban đầu thì nàng đích xác khinh thường hắn, chính là, từ khi Phong Trường Minh lần đầu tiên vì nàng động thân mà ra, nàng đối với hắn cảm tưởng liền hoàn toàn cải biến, nàng bắt đầu thích hắn, nàng luôn luôn nghĩ hắn. . .

"Ngươi từ khi rất nhỏ liền là nữ nhân của ta, ngươi liền thuộc về ta!"

Phong Trường Minh khi mười bốn tuổi nói những lời này, nàng luôn luôn ghi ở trong lòng, đây là điều làm nàng không thể quên, những lời này tuy rằng rất đơn giản, nhưng thể hiện một người nam nhân khí phách cường đại tuyệt đối muốn giữ lấy, hay là tại khi đó, trong lòng của nàng, thật sâu khắc ấn hình tượng Phong Trường Minh!

Hình tượng một thiếu niên phảng giống như khờ dại và cường đại cuồng vọng. . .

Trong khi nàng hồi tưởng, trong sân cũng không biết vòng vo bao nhiêu lâu, Lăng Vũ cơ hồ đem toàn bộ vũ kỹ đều xuất ra, nhưng đánh vẫn không trúng Mạc Già, thân thể của nàng mặc dù không phiền lụy, tâm lại sinh ra cảm giác mệt mỏi, hơn nữa, thực phiền!

Mạc Già lại như không biết mệt, thường thường phát ra một ít cười khẽ, giống như tiếng cười ác ma trong thế giới xa vời truyền tới!

Lăng Vũ dù cho tính khí có tốt, cuối cùng cũng bị chọc giận, thi triển ra chiêu cuối cùng: Thiên Vũ Hồi Quy? Lăng Loạn Thiên Trảm!

Chỉ thấy sương mù trong nháy mắt tung bay, Mạc Già lục sắc thân ảnh còn đang nhẹ nhàng di động,Lăng Vũ ngừng lại, ngay khi Mạc Già nhanh chóng phiêu động đắc ý, chưa kịp ngừng, trong phút chốc Lăng Vũ xoay tròn tới trước người hai mươi thước, Mạc Già kinh hô một tiếng, lục ảnh phóng lên cao. . .

Lăng Vũ đã sớm vận sức chờ phát động, trường đao trong tay bay theo truy kích, thân thể đồng thời bay vọt theo, hai tay cấp tốc khẽ mở khẽ hợp, nàng tung đi trường đao liền phân hoá thành vô số đao ảnh đuổi theo lên Mạc Già.

Đao ảnh tốc độ vẫn không thể truy cản kịp Mạc Già tốc độ, rồi kỳ cảnh hiện ra, Mạc Già kinh ngạc thấy bốn phía đột nhiên huyễn hóa ra đao ảnh đồng dạng, trên mặt đất, trên không cũng đồng dạng đao ảnh trùng điệp, vô luận tốc độ của nàng như thế nào cực nhanh cũng không thể bỏ chạy, tốc độ càng nhanh chỉ có thể là càng nhanh mời nàng đón nhận đao ảnh trùng điệp vây quanh, đây là Lăng Vũ lúc này lần đầu tiên trong cường giả tranh đấu thi triển "Thiên Vũ Hồi Quy? Lăng Loạn Thiên Trảm" thật là đáng sợ, vô số người sợ hãi than!

Mạc Già thân ảnh nhất thời dừng trên không trung, loại ma kỹ tùy ý lơ lửng ở không gian này đủ thấy thần kỳ, nhưng mà nàng tất bại cũng cơ hồ trở thành kết cục đã định, phần lớn người không muốn thấy nàng bị loạn đao phân thây, vì thế đều nhắm lại hai mắt, cùng lúc đó, Mạc Già thủ hộ thuẫn -- Lục Hải Chi Nộ -- khẩn cấp phát động, lục quang giống như sóng lớn mãnh liệt mênh mông, lấy thân thể của nàng làm cơ sở hướng ra phía ngoài khuếch trương, ý đồ ngăn trở Lăng Vũ "Hồi Quy Vũ Đao" Mạc Cửu mặt đột nhiên biến thành tro tàn, thân ảnh già nua cơ hồ đứng không vững. . .

Tham Bưu ở bên cạnh Phong Trường Minh thở dài: "Lần này xong rồi, Mạc Già lực lượng căn bản không ngăn được Lăng Vũ, nàng tuyệt đối thủ không được!"

"Cuồng? Băng Chung Cực? Lãnh Đống!"

Thân ảnh Phong Trường Minh mang theo hơi thở hàn băng loé sáng bay đến, mấy chục đạo băng tiễn thần kỳ theo trên mặt đất bắn thẳng mà lên, ở chung quanh thân thể Mạc Già lấy hình tròn sắp hàng, lại thuấn gian bạo phát, khí kình cực lạnh cấp tốc khuếch tán, Lăng Vũ đao ảnh bị Băng Chung Cực lực lượng trở ngại, nhất thời trở nên chậm chạp,nhưng lực lượng của nàng cũng cũng đủ mạnh mẽ, không có bị lực lượng Phong Trường Minh đông lại, bị Phong Trường Minh lực lượng quấy nhiễu sau một lát, nàng thật sự tụ tập toàn bộ lực lượng, làm cho đao ảo ảnh lần thứ hai gia tốc áp hướng Mạc Già, đem nàng lục sắc hải đào trảm liệt. . .

Thân thể hắn bạo xạ mà đến, "Già già tiểu ác nữ, bỏ cái quang tráo, ta tới cứu ngươi. . ."

Hắn vừa lao đến đồng thời dùng nguyên bản thanh âm nói cho Mạc Già, những lời này chỉ có Mạc Già nghe được, lại giống như lôi điện oanh kích lên tâm linh của nàng, lệnh lực lượng của nàng ở trong phút chốc toàn bộ biến mất, thân thể cấp tốc rơi xuống, Phong Trường Minh tiếp được thân thể của nàng, đem nàng ôm chặt ở giữa không trung. . .

"Cuồng? Băng Chung Cực? Tình Đậm Tự Băng!"

Tại loại thời khắc nguy hiểm này, Phong Trường Minh vì cứu Mạc Già, không tiếc ở trong khoảng thời gian ngắn liên tục thôi động hai lần "Băng Chung Cực" cũng là lần đầu thi triển ra hắn chung cực thủ hộ thuẫn -- Tình Đậm Tự Băng!

Chỉ thấy ở xung quanh thân thể hai người bọn họ bị băng nguyên tố bao quanh, hơi nước dường như khí kình nhanh chóng biến thành quả cầu băng lục giác trong suốt đem hắn cùng Mạc Già thân thể vây lại ở trong đó, Lăng Vũ huyễn đao lực lượng chém vào phía trên quả cầu băng lục giác không thể phá vỡ, đao ảnh nhất nhất bị đụng nát, Lăng Vũ vô lực liên tục công kích, quả cầu băng cũng dần dần hòa tan. . .

Phong Trường Minh bởi vì cường ngạnh ngăn trở Lăng Vũ đao ảnh, ngực bị lực lượng gián tiếp chấn động, đầy trời máu từ trong miệng hắn phun đi ra, làm y phục xanh của Mạc Già nhuộm đỏ!

Hắn ôm Mạc Già bị bắn xuống, lấy lưng rơi xuống đất, Mạc Già đặt ở trên ngực hắn, không có đã bị bao nhiêu chấn động. . .

Phong Trường Minh chịu chấn động cũng không phải nhẹ, khóe miệng của hắn phun ra hai vết máu, lúc này lại nhìn thấy Mạc Già mỉm cười!

"Ngươi. . . Ngươi không sao chứ?"

Mạc Già nằm úp sấp phủ ở trước ngực Phong Trường Minh, thân thiết hỏi han.

"Ngươi, ngươi đè lên ta rất tốt. . . Khó chịu!"

Phong Trường Minh thở hổn hển, nói cũng có chút khó khăn.

Mạc Già nguyên là kiều nhan tái nhợt trực tiếp bạo hồng, nhanh chóng rời đi Phong Trường Minh thân thể, ngồi ở bên cạnh hắn nói : "Ngươi là Trường Minh thúc thúc?"

"Cái gì?"

"Lời nói mới rồi không phải ngươi nói sao? Thanh âm kia giống như Trường Minh thúc thúc. . ."

"Là ta nói, nhưng ta nghĩ ngươi bị ảo giác, thanh âm của ta vẫn là thế này."

Phong Trường Minh lấy thô lỗ thanh âm nói.

Mạc Già trên tỏ ra thất vọng, lẩm bẩm: "Cảm giác ta bị sai sao? Có lẽ là vậy, ta rất muốn hắn. . ."

Phong Trường Minh cố gắng ngồi lên, nói : "Ta muốn hỏi ngươi vấn đề, Trường Minh thúc thúc là ai?"

Mạc Già đỏ mặt nói : "Ta. . . Ta không nói."

Lúc này, Lăng Vũ đã đi tới, hướng về phía Phong Trường Minh nói : "Ngươi đây là phạm quy, ở trong tranh tài cường giả,sợ chết là cường giả ô nhục, ngươi ô nhục Mạc Già, cũng ô nhục chính ngươi!"

Phong Trường Minh giận dữ hét: "Ta con mẹ nó còn muốn ô nhục ngươi! Ngươi nghĩ rằng ta không hiểu? Để cho ta trơ mắt nhìn nàng bị ngươi giết chết. . . Ta có thể cứu nàng, liền nhất định cứu sinh mệnh của nàng, quản cái gì phạm quy không phạm quy!"

"Quả thực là cố tình gây sự!"

Lăng Vũ buông những lời này, thối lui ra khỏi tràng.

"Vì sao phải cứu ta? Ta cùng với ngươi kỳ thật cũng không phải quen thuộc?"

Mạc Già nhỏ giọng hỏi han.

Phong Trường Minh cười khổ, nói : "Dì Đế Mông của ngươi trước khi đi, giao cho ta chiếu cố ngươi, không để ngươi bị bất cứ thương tổn gì."

Mạc Già nói : "Chỉ bởi vì như vầy phải không?"

"Ân."

Phong Trường Minh lảo đảo đứng thẳng, Mạc Già đứng lên đỡ lấy hắn, nói : "Ta đỡ ngươi đi."

Lúc này, nàng mới phát giác, nguyên lai nàng chỉ đến ***g ngực của hắn!

"Ngươi còn muốn tiếp tục trận đấu sao?"

Mạc Già hỏi.

"Ngươi cũng biết, ta cùng Phong Cơ Nhã có loại quan hệ bất thường, ta muốn giết Ô Đông, hắn không nên đập nát đại mộc chùy của Phong Cơ Nhã."

Phong Trường Minh nói được thực kiên định, nhưng Mạc Già lại lo lắng hắn căn bản không cách nào so đấu tiếp.

"Thân thể của ngươi. . ."

Phong Trường Minh lập tức nói: "Ta rất cường tráng, tin tưởng ta!"

"Ngươi là rất cường tráng, có điều. . . Không nói. Sau cuộc tranh tài, nếu ngươi còn sống, hãy đến nhà của ta tìm ta, ngươi nhắc tới Đế Mông, ta đang nhớ lại Ninh Hinh để lại cho ta một kiện vật phẩm, nàng bảo ta giao cho ngươi."

"Vật phẩm?"

"Một cây thương."

Phong Trường Minh trên mặt máu đã sớm lau khô, hắn đứng ngạo nghễ ở giữa sân, cùng Ô Đông đối diện. . .

Được người phụ trách ( Điền Kỷ ) can thiệp một phen, Điền Kỷ đồng ý thi đổi đối thủ mới, cho Phong Trường Minh cùng Ô Đông giao chiến.

"Ta sẽ làm Ô Đông ở thế giới này dập nát!"

Ở Ba Lạc Ảnh thay hắn lau vết máu ở khóe miệng là lúc, Phong Trường Minh đối Phong Cơ Nhã nói như thế.

Phong Cơ Nhã khi đó cũng không nói lời nào, chính là khi hắn rời đi, Phong Cơ Nhã hỏi Ba Lạc Ảnh: "Nhị công chúa, ngươi thích hắn?"

"Ngươi hẳn là hiểu được, không có nữ nhân nào đối một người nàng chán ghét dâng ra đêm đầu."

Phong Cơ Nhã mặt đỏ lên, nàng nghĩ đến lúc ban đầu cũng là chính mình đem hắn dẫn tới khuê phòng của nàng. . .

Ba Lạc Ảnh nói những lời này, Phong Trường Minh nghe được, đang ở đó khắc, hắn thể xác và tinh thần lâm vào chấn động, trước đây, hắn vốn tưởng rằng Ba Lạc Ảnh đối hắn không có cảm tình, nàng dâng ra lần đầu có lẽ là có nguyên nhân nào đó, bởi vì trước đây cùng với lúc này, nàng đối với hắn đều biểu hiện rất lãnh đạm; nhưng nàng cũng không phải một nữ nhân lãnh đạm, ít nhất ở trong ba tỷ muội, nàng là một người linh động nhất.

Khi nàng vừa rồi chủ động lại đây thay hắn lau máu thì trong ánh mắt của nàng hàm chứa một tia lệ quang, đó là hắn có thể chứng kiến cũng nhớ kỹ, nhưng mà cảm tình nàng đối với hắn biểu hiện ra ngoài, lại làm hắn nghĩ tới Doanh Cách Mễ, nàng là Doanh Cách Mễ yêu mến, cho nên hắn chưa bao giờ dám đối với nàng biểu lộ cảm tình, hắn sợ đến lúc đó, bị thương chính mình, cũng tổn thương Doanh Cách Mễ, hắn không thể không để ý đến Doanh Cách Mễ, dù sao, Doanh Cách Mễ vì hắn bỏ đi rất nhiều. . .

Vào lúc này muốn nói gì có lẽ là dư thừa, bởi vì không lâu sau hắn phải trở về đến tây đại lục, hắn và nàng là hai phe bất đồng, có lẽ cuối cùng phải lấy hình thức bi kịch chấm dứt quan hệ của hắn và nàng!

Doanh Cách Mễ cùng nàng cũng là khả năng không lớn. . .

Ngay khi Phong Trường Minh quay mắt về phía Ô Đông, hắn đã đem tâm tình hổn độn ổn định, đem những suy nghĩ cho ra sau đầu, Bạch Kim Gia trước kia thường dạy hắn: khi ngươi muốn chiến đấu thì hãy bỏ hết thảy những gì không thuộc về chiến trường vứt bỏ, cảm tình cùng tư tưởng đóng băng, để cho chiến đấu máu huyết sôi trào, thiêu đốt!

Thiêu đốt ý chí chiến đấu đem hắn vừa rồi một chút vết thương nhỏ bao trùm, tăng lên lực chiến đấu của hắn!

"Bạch Minh, nghe nói ngươi là nhi tử Kim Tà Kỳ kỳ chủ, ngươi có thể ở đế đô trắng trợn hành động cũng là một kẻ đặc biệt."

"Ách, bản thân ta cảm thấy được người xấu giống như ngươi sống đến bây giờ mới là một sự đặc biệt, ha ha. . ."

Phong Trường Minh cuồng vọng nở nụ cười, hắn quay mắt về phía khác tránh khỏi người cảm thấy vô cùng chán ghét này, theo trong lòng của hắn sinh ra tư tưởng diệt sạch, loại tư tưởng này làm cho hắn ngôn ngữ vô lễ cùng cười nhạo.

"Hỗn đản, ngươi tất nhiên so với ta chết sớm, con mẹ nó ngươi cũng dám không xem ta ra gì!"

Ô Đông bị Phong Trường Minh chọc giận, kình khí bắn ra bốn phía, nắm tay đấm lên trời, kỳ cảnh chợt hiện, Hắc Sắc Cự Long hiện lên ở Thiên Không, giương nanh múa vuốt, hướng Phong Trường Minh trên mặt đất mãnh liệt lao tới. . .

"Ô Long Quyền? Phi Long Tại Thiên!"

"Băng Chung Cực? Tuyết Trùng!"

Băng trụ vô cùng lớn đón nhận đầu ô long, cùng ô Long Tại Thiên trên không chạm vào nhau. . .

Trên mặt đất hai người riêng biệt thối lui ba bước, Ô Đông lúc này lại gian nan rùng mình một cái, hiển nhiên là bị Phong Trường Minh Băng Hàn khí xâm nhập thân thể.

Ô Đông không dám tin nhìnPhong Trường Minh, hắn nguyên tưởng rằng Phong Trường Minh lực lượng không đủ để cùng hắn đối kháng, ai ngờ lại cùng hắn ngang tay, vả lại Phong Trường Minh hàn khí không chỗ nào không có, hiện giờ toàn bộ thi đấu tràng nhiệt độ không khí cấp tốc giảm xuống, cũng là bởi vì Phong Trường Minh thôi động lên hàn băng cực đại năng lượng.

"Nhìn không ra tiểu tử ngươi thật sự có vài phần hỏa hầu, vậy quyết nhất thắng bại đi!'Ô Long Quyền? Cường Long Áp Đỉnh!' Phong Trường Minh, tiếp ta chiêu này, lực lượng của nó so với 'Phi Long Tại Thiên' vừa rồi gấp hai lần, ngươi nhất định phải chết!"

Ngay khi Ô Đông nói chuyện, nửa thân thể hắn bạo vọt lên, hai tay nắm chặt một cái giơ lên đỉnh đầu, từ trên cao đập xuống, cự long điên cuồng bắn ra so với vừa rồi lớn hơn, Hắc Long giũ ra hắc quang chiếu rọi toàn bộ thi đấu tràng, làm cho ban ngày cũng tối đi!

Lực lượng mênh mông làm Phong Trường Minh cảm thấy không thể chống cự, hắn liền sử dụng ma kỹ thần kỳ "Né tránh" ma kỹ —— "Băng Chung Cực? Hình Ảnh Bất Ly" đây là nước đóng lại thành băng, có thể làm thân thể hắn thuấn gian di động đến bên kia, mà ở chỗ cũ vẫn bảo lưu lấy huyễn ảnh của hắn, Ô Đông lúc này công kích đúng là Phong Trường Minh ảo ảnh. . .

Ô Đông đã cho thấy lực lượng quá cường đại, ngay cả cuồng ngạo Phong Trường Minh cũng không thể không né tránh, ở Ô Đông Cự Long bắn vào chỗ Phong Trường Minh huyễn ảnh làm mặt đất oanh ra một cái hố sâu mười thước, Phong Trường Minh đã thi triển ra cường chiêu cuối—— "Băng Chung Cực? Cuồng? Cự Tuyệt Dung Hóa!"

Hơi nước trong thiên địa phút chốc hình thành "băng viên" (quả cầu băng) bọc lấy Ô Đông, "Cự Tuyệt Dung Hóa" là chiêu ma kỹ băng hệ cuối cùng trong gia tộc Bạch Kim Gia, chẳng những vô cùng lạnh, mà đối thủ tuyệt không có khả năng né tránh chiêu này, nó gần như hút toàn bộ lực lượng người thi triển để đóng băng không khí bao bọc đối thủ ở trong đó, vả lại có thể trong thời gian ngắn nhất làm cho "Băng viên" giảm xuống vài chục độ C, muốn phá "Cự Tuyệt Dung Hóa băng" này nhất định phải có lực lượng gấp rưỡi so với người thi triển, nếu không sẽ bởi vì băng kính phản xạ cùng với lực lượng không thể tiết ra ngoài làm cho bị thương chính mình.

Lúc trước dùng chiêu này với Lương Sĩ nếu không có Bạch Kim Gia giúp đỡ, Phong Trường Minh đã hấp thụ một phần ba năng lượng trên người Bạch Kim Gia, thì hắn cũng vô pháp vây chết Lương Sĩ mạnh hơn hắn rất nhiều ở bên trong "Băng viên". . .

Lúc này ở trong "Băng viên" Ô Đông cũng đang gặp phải tình trạng như Lương Sĩ, hắn ở bên trong huy động quyền đập loạn xạ, Hắc Long ảo ảnh càng không ngừng cùng "Băng viên" va chạm, nhưng mà cuối cùng không thể đục "Băng viên" ra một cái chỗ hổng. . .

Phong Trường Minh cũng không thể nào dễ chịu, hắn trên mặt đất tiếp tục điều khiển lực lượng của hắn, Ô Đông công kích đối với hắn tạo thành sát thương gián tiếp, lấy lực lượng dẫn đường, hắn cũng phải chịu một nửa lực công kích, hắn đang chống cự những lực lượng này phản chấn đồng thời phải duy trì lực lượng tiếp ứng cho "băng viên", mỗi lần Ô Đông phát ra một quyền lên "Băng Viên" là hắn phải thụt lùi cước bộ.

"Băng viên" dần dần thu nhỏ lại, lực lượng Ô Đông phản chấn cùng không khí cũng nén lại, Ô Đông cảm thấy tử vong ở trong lòng của hắn xuất hiện. . .

"Ô Đông, ta nói rồi muốn đem ngươi dập nát, ngươi chịu phận bất hạnh đi!"

Phong Trường Minh cuồng ngôn dọc theo lực lượng của hắn xuyên vào trong băng viên, Ô Đông thanh âm lại xuyên thấu qua băng viên khuếch tán đi ra, "Bạch Minh, ngươi quá ngây thơ rồi, ta Ô Đông há lại như thế mà chết?"

Trong băng viên toàn toàn bộ mọi thứ bị hắn hấp thu tiến vào trong thân thể, thân thể hắn thừa nhận quá nhiều năng lượng mà bành trướng, hai đấm cùng đánh, theo hắn va chạm hai đấm với băng viên tuôn ra một cỗ lực lượng hắc ám vô cùng mạnh mẻ, hắc ám nhanh chóng hóa thành Hắc Long, điên cuồng gào thét xông về phía trước thẳng hướng. . .

"Ô Long Quyền? Mãnh Long Quá Giang!"

"Nổ tung đi, Băng Vô Năng!"

Ô Đông gầm rú, lực lượng theo đó tăng cường bộc phát ra, ở Hắc Long cùng băng viên chạm vào nhau trong nháy mắt, "Ầm" một tiếng bạo vang, băng viên nổ tung, thân thể Phong Trường Minh giống như bị vật thể đánh bay. . .

Ô Đông thân thể cũng bị quẳng ra ngoài, một dải máu theo hắn bay đi qua hóa thành một đạo huyết cầu vồng!

Phong Trường Minh rơi xuống trên mặt đất, chậm rãi đi đứng lên, khóe miệng của hắn trào máu trông dữ tợn, hắn loạng choạng thân thể từng bước một đi hướng Ô Đông nằm trên đất. . .

Còn có ba bước. . . Hắn muốn đi đến bên cạnh Ô Đông, ngực hắn đau nhức vô cùng, đầu giống như thiếu máu, cơ hồ không thể thấy rõ ràng sự vật trước mặt, càng làm hắn có loại cảm giác vô năng muốn ngã xuống, long quyền Ô Đông một khắc vừa rồi điên cuồng xâm nhập thân thể hắn, nếu không có một loại gần như thần kỳ, hắn không thể minh bạch bản thân lại có thể hấp thu gần một nửa năng lực quyền kình này, hắn sớm đã bị Ô Đông quyền kình giết chết.

Tính cách cuồng ngạo giúp hắn ngã xuống lại lập tức đứng lên!

Ô Đông nhưng không có vận tốt như vậy, cố chấp tự mình tăng lên lực lượng đối với hắn hình thành sát thương không thể dự đoán, hơn nữa Phong Trường Minh băng năng lượng phản kích, thân thể hắn nhận lấy sát thương trước nay chưa có, mà loại lực lượng mang theo tính chất đóng băng khi hắn không thể chống cự là lúc xâm nhập thân thể hắn, làm thân thể hắn một vài địa phương bắt đầu đóng băng. . . Hắn nằm trên mặt đất run rẩy!

Phong Trường Minh một cước đạp ở ***g ngực của hắn, ngay tại khi hắn muốn há mồm muốn nói chuyện, máu tươi từ trong miệng của hắn nén xuống ngăn không được phun ra, phun ở thân thể Ô Đông, "Ô Đông, ngươi cho là ngươi phá được cường chiêu của ta sẽ không chết sao? Ngươi sai lầm rồi. . ."

Chân của hắn chậm rãi nhắc tới, ngay tại khi chân của hắn dùng sức muốn đạp xuống Ô Đông là lúc hắn bỗng cảm thấy không thể khống chế nổi thân thể cao lớn, chỉ cảm thấy thân thể mất thăng bằng ngã xuống. . .

Trong mơ hồ, hắn cảm giác được chính mình ngã vào một bộ ngực mềm mại. . . Sau hắn mới biết được, đó là bộ ngực xinh đẹp to lớn của tỷ tỷ hắn!
<< Tập 5- Đế Đô Cuồng Vũ Chương 3: Chân Tướng Bí Mật | Tập 5- Đế Đô Cuồng Vũ Chương 5: Sáu Mươi Xử Nữ Tiên Huyết >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 566

Return to top