Hôm sau, Phong Trường Minh mở hai mắt ra, nhìn thấy Đảng Phương nổi giận đùng đùng, không biết nàng vì sao tức giận, liền nói: "Ngươi làm sao vậy?"
"Làm sao? Ngày hôm qua ngươi chạy nơi nào? Vì một cô bé, ngươi thậm chí ngay cả tranh tài trọng yếu cũng không để ý?"
"Đảng Phương, ngươi ăn dấm? ta lại không nói không nhớ ngươi."
Đảng Phương lạnh lẻo nói: "Ngươi đừng cho Đảng Phương ta là gì của ngươi, đây chẳng qua là ngươi vọng tưởng, thế giới này trừ ngươi ra, còn có rất nhiều nam nhân, ngươi nghĩ không ai muốn ta? Chỉ cần ta tùy tiện vứt một cái ánh mắt, vô số nam nhân sẽ vì Đảng Phương ta nổi điên. . ."
Phong Trường Minh cười cười, rời khỏi giường, đứng ở trước mặt Đảng Phương, cúi đầu nhìn xử nữ cá tính này, một tay nâng cằm nàng lên, nói: "Nổi điên chính là ngươi? Ta xem ngươi mới là vọng tưởng, có ta ở đây, nam nhân nào dám động ngươi? Nữ nhân thật là ngu ngốc!"
"Ngươi. . . " Đảng Phương giận đến toàn thân phát run.
"Tốt lắm, đừng nóng giận, trước kia cũng không thấy ngươi tức giận, ngày hôm qua ta bất quá là cùng Tham Tiềm Nhi xuất ngoại vui chơi, cùng nàng cái gì cũng không phát sinh . " Phong Trường Minh đem nàng ôm vào trong ngực, nàng nói: "Ngươi cho rằng ta là vì ngươi cùng nữ nhân khác mà tức giận?"
"Không phải sao?"
"Ngươi trước kia với ai lên giường ta cho tới bây giờ đều không để ý, ta không có hứng thú đi để ý, nhưng lúc này không giống ngày xưa, Tây đại lục chiến tranh đã phát động, chúng ta cùng đế đô chính là nước lửa bất tương, ta hi vọng ngươi nhớ kỹ, vô luận như thế nào, Tham Tiềm Nhi là nữ nhi Tham Tán . . ."
"Chỉ có thế sao? " Phong Trường Minh rất ôn nhu nói.
Đảng Phương tựa hồ bình tĩnh lại rất nhiều, lời nói dịu xuống: "Tóm lại, ngươi không thể không để ý lúc tranh tài. . . Tối hôm qua trở lại cũng quá muộn. . ."
"Nói đến nói đi, ngươi vẫn là đang toan tính ta cùng với Tham Tiềm Nhi đi chơi rồi, nếu như nói trước kia ngươi đối với cảm tình của ta chẳng qua là như ẩn như hiện, nhưng bây giờ đã có manh mối, thâm tình tựa như biển. . ."
"Ta nhổ vào! " từ Đảng Phương phun ra hai chữ, Phong Trường Minh ôm nàng, cười nói: "Ngày hôm qua còn dư lại mấy người?"
Nói đến chuyện đứng đắn, Đảng Phương mới bình thường trở lại, mặc hắn ôm, nói: "Chỉ có hơn mười người, Phong Cơ Nhã, Điền Kim và Tham Tiềm Nhi đều thua, Phong Cơ Nhã kia -- "
"Phong Cơ Nhã làm sao? " không đợi Đảng Phương nói xong, Phong Trường Minh liền khẩn trương hỏi, đối với Phong Cơ Nhã, có thể nói là nữ nhân của hắn, hiện tại hắn đã minh bạch Phong Cơ Nhã nhưng thật ra là tỷ tỷ của hắn.
Đảng Phương lườm hắn, nói: "Phong Cơ Nhã không bị thương tích gì, chỉ là cái chuỳ gỗ của nàng bị đối thủ đánh nát rồi, nàng chỉ bị chấn động ngã trên mặt đất, rồi khóc lóc chửi rủa gì đó. . ."
Nàng đột nhiên không nói, bởi vì nàng nhìn thấy khóe mắt Phong Trường Minh rỉ ra hai giọt lệ trong suốt, nàng không rõ ràng chuyện gì, song cũng không cần hỏi .
Chuyện giữa Phong Cơ Nhã cùng Phong Trường Minh, nàng là nhất thanh nhị sở, nói như thế nào, Phong Trường Minh cũng từng cùng Phong Cơ Nhã phát sinh quan hệ thân thể, vô luận Phong Trường Minh đối Phong Cơ Nhã có tình cảm hay không, Đảng Phương đều cảm thấy, Phong Trường Minh quan tâm Phong Cơ Nhã là chuyện đương nhiên, ở điểm này, nàng bực không được.
Phong Trường Minh đa tình gần như lạm tình trong lòng nàng cũng nhất thanh nhị sở. . .
"Đảng Phương, hôm nay khi nào ta ra sân?"
"Xế chiều."
"Xế chiều ta sẽ đến đấu trường."
"Ngươi chuẩn bị đi nơi nào?"
"Ta đi xem Phong Cơ Nhã một chút. " Phong Trường Minh cũng không giấu diếm, Đảng Phương nói: "Ngươi cùng Phong Cơ Nhã không phải chỉ ngủ một lần sao, ngươi để ý như vậy để làm chi? Nàng lại không bị thương tích gì, có thể hôm nay nàng còn có thể tới."
Phong Trường Minh thở dài nói: "Ngươi không rõ ."
Đảng Phương sâu xa nói: "Ngươi thật muốn đi. . . Ngay cả cuộc thi đều không để ý?"
"Ta thiếu nàng quá nhiều, nàng khóc, làm nam nhân, ta hẳn là nên đi an ủi nàng, vô luận như thế nào, nàng vẫn là một nữ nhân, nàng khóc, chắc chắn nàng thương tâm, có lẽ làm nàng buồn chính là ta."
"Ngươi không phải là đệ đệ của nàng-- "
Phong Trường Minh cúi đầu hôn nàng, thân thể mềm mại của Đảng Phương run lên, nhắm hai mắt lại, cảm thấy một đôi ấm áp đang ép miệng của nàng, nàng khẽ nhếch miệng nhỏ, một cái cự vật nóng ướt tiến vào trong miệng của nàng, trong lòng nàng đang suy nghĩ: nam nhân này, không biết là hắn chưa có súc miệng sao?
Chẳng qua là sau một khắc nàng lại mê luyến bởi nụ hôn sáng sớm, ở trong lòng của nàng lại một lần khắc ấn . . .
Phong Trường Minh xuất hiện lần nữa ở trước Phong gia, hắn hiểu được vì sao khi hắn lần đầu tiên tới nơi này lại có loại cảm giác quen thuộc, vô luận quên lãng như thế nào, sẽ luôn luôn vẫn có một chút dấu vết mơ hồ vô cùng xa vời đối với thứ quen thuộc.
Trước đó, hắn đã từ Tham Tiềm Nhi hiểu rõ bản thân cùng quan hệ mật thiết với Phong gia -- nghĩ đến chuyện này thật không sai, hắn không phải là nhớ chính mình gọi Phong Trường Minh sao?
Bạch Kim Gia vì sao thành phụ thân của hắn, hắn không được biết, thật ra thì trong tư tưởng của hắn trừ cảm giác, đúng là không thể nhớ lại cái gì, chẳng qua là hắn cũng không phải là ngu ngốc, rất nhiều chuyện chỉ cần hơi nghĩ một chút là sẽ có kết quả , cái kết quả này chính là: hắn thật ra là tiểu nhi tử của Phong Yêu.
Người giữ cửa nhận ra hắn, vào trong thông báo rồi, Phong Yêu từ bên trong ra đón tiếp hắn, thời điểm hắn nhìn thấy Phong Yêu, cảm thấy trong lòng như có châm: đây rõ ràng là phụ thân của hắn, nhưng hắn lại không có một tí ti trí nhớ?
Hắn há mồm muốn nói lại thôi. . .
"Ngươi tới nhìn Cơ Nhã? " Phong Yêu trực tiếp nói.
"Ừ, ta nghe nói nàng hôm qua đã khóc, muốn xem nàng một chút. " Phong Trường Minh đáp, lần này ngữ khí của hắn rất ôn hòa, so với trước kia lễ phép hơn nhiều, người trước mặt này bị mọi người nhạo báng bất nam bất nữ dù sao cũng là phụ thân của hắn, mặc dù giờ phút này hắn không nhận thức, nhưng hắn phải cho hắn tôn kính tuyệt đối.
Phong Yêu giọng nói bình thản: "Theo ta vào đi, Phong Tranh cũng muốn gặp ngươi."
Phong Trường Minh biết, Phong Tranh chính là cô bé tuyệt đẹp bị hắn cưỡng gian . . . Cái gì phải tới sẽ tới, hắn cũng muốn thưởng thức cô bé này đến tột cùng là có bộ dáng gì vậy?
Phong Trường Minh đi theo Phong Yêu, nhìn bóng lưng cao gầy, mặc dù không lộ vẻ già nua, nhưng làm cho người ta có một loại cảm giác chán chường, người này cùng Phong Trường Minh hắn có nhiêu liên quan a?
Hắn lặng yên đi theo Phong Yêu tiến vào phòng ngủ Phong Cơ Nhã, bên trong chỉ có Phong Cơ Nhã, nàng đứng ở trước cửa sổ, đưa lưng về phía Phong Trường Minh, nghe được tiếng chân của bọn hắn dừng lại, nàng liền nói: "Cha, người đi ra ngoài trước, ta có chút lời muốn nói cùng hắn."
"Đừng khi dễ con gái của ta nữa! " Phong Yêu đối Phong Trường Minh phân phó một tiếng, liền đi ra ngoài.
"Ngươi tới làm gì? " sau khi Phong Yêu rời đi, Phong Cơ Nhã hỏi.
Phong Trường Minh nhìn bóng lưng cao gầy thành thục, trong lòng vô cùng áy náy cùng thống khổ, nữ nhân đem tấm thân xử nữ hiến tặng cho hắn, làm sao lại thành tỷ tỷ của hắn rồi? Hắn có loại vọng động muốn khóc lớn . . .
Hắn đến gần phía sau của nàng, giơ tay nghĩ vuốt ve bờ vai xinh đẹp, nhưng lại đem tay để xuống!
"Ta nghe nói ngươi khóc -- "
"Ta khóc có liên quan gì tới ngươi?"
Phong Trường Minh trầm mặc, nếu là lúc trước hắn đã sớm có hành động rồi, mà giờ khắc này, hắn chỉ có thể yên lặng mà đứng ở phía sau của nàng.
"Ngươi không phải là rất lớn lối đấy sao? Vì sao nói cũng không dám nói rồi?"
"Haizz. . . " Phong Trường Minh thở dài.
Phong Cơ Nhã đột nhiên xoay người đối mặt với hắn, Phong Trường Minh nhìn gương mặt cực kỳ xinh đẹp, tìm không được bất kỳ điểm cùng hắn giống nhau, hắn cảm giác mình cũng không giống Nhã Hương và Phong Yêu, nhưng hắn biết cô gái xinh đẹp trước mặt này đúng là người hắn tuyệt không thể xâm phạm nữa-- tỷ hắn!
"Ngươi tới chỗ của ta, chỉ là vì để cho ta nghe ngươi thở dài sao?"
Phong Trường Minh nói: "Ta đột nhiên cảm thấy vô lực đối mặt với ngươi. . ."
"Hử? Ngươi nói lời này là có ý gì? " Phong Cơ Nhã cũng mê hoặc, Phong Trường Minh nói đưa tới lòng hiếu kỳ của nàng, muốn hận, nàng thật ra thì cũng không thật hận Phong Trường Minh.
"Ngươi có một đệ đệ gọi Phong Trường Minh phải không? " Phong Trường Minh cố giả bộ điềm tĩnh nói.
"Làm sao ngươi biết? Ngươi biết đệ đệ của ta ở nơi đâu? " Phong Cơ Nhã khẩn trương mà tóm lấy tay Phong Trường Minh, "Ngươi nói cho ta biết được không?"
Phong Trường Minh nói: "Ta chưa từng thấy đệ ngươi, chẳng qua là nghe người ta nói ngày hôm qua ngươi khóc vì đệ đệ của ngươi. . ."
Phong Cơ Nhã vô lực buông tay Phong Trường Minh, thì thào tự nói: "Ngươi làm sao có thể gặp qua em của ta. . . Ta nên nghĩ là không thể nào . . ."
Phong Trường Minh thừa dịp nàng không chú ý, cắn cắn môi, hai tay đưa đến sau lưng của nàng, đem nàng kéo vào trong ngực, nói: "Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề, đây cũng là nghe nói, đệ ngươi có phải hay không rất giỏi ngủ?"
"Ừ, thời điểm hắn ngủ, chỉ có đá cái mông của hắn hắn mới tỉnh . . ."
"Trên dương vật đệ ngươi có bảy viên thịt bảy màu?"
"Đúng . . . A nha. . . Làm sao ngươi biết? " Phong Cơ Nhã kinh ngạc mà hô, chuyện này trừ rất ít người trong nhà, ngoại nhân là không thể biết.
Phong Trường Minh kinh ngạc không thua Phong Cơ Nhã, mặc dù hắn biết rõ hắn là nhi tử Phong Yêu, nhưng bằng chứng từ trong miệng Phong Cơ Nhã nói ra, vẫn làm hắn chấn động vô cùng!
Phong Cơ Nhã cảm thấy thân thể hùng tráng của hắn ở trong nháy mắt run rẩy. . .
"Ta cũng nghe người ta nói. " thanh âm Phong Trường Minh cũng có chút phát run.
Phong Cơ Nhã nhìn hắn, nói: "Mạc Nhân nói?"
Trừ Mạc Nhân, nàng không nghĩ ra ai còn có thể đem những chuyện này nói cho Bạch Minh. . .
"Ừ. . . " Phong Trường Minh mơ hồ mà đáp, kinh ngạc vì ngay cả Mạc Nhân cũng biết bảo bối của hắn có bảy viên thịt nhỏ, không trách được Tham Tiềm Nhi nói hắn là của Mạc Nhân, nguyên lai là chính mình thật cùng tiểu mỹ nữ kia thoạt nhìn không thích để ý người có một chân?
Phong Cơ Nhã cả giận: "Mạc Nhân tại sao có thể tùy tiện mà đem những chuyện này nói cho ngươi biết? " nàng ngó chừng Phong Trường Minh, đột nhiên cả kinh, nói: "Ngươi có phải hay không cũng cùng Mạc Nhân có cái gì liên quan?"
"Không có."
"Thật không? Vậy làm sao nàng lại đem chuyện này nói cho ngươi nghe?"
"Này. . ."
Phong Cơ Nhã lạnh lùng thốt: "Ngươi tốt nhất đừng động vào Mạc Nhân, nàng là nữ nhân của đệ ta, mặc dù em của ta mất tích, nhưng hắn còn chưa chết! Ngươi đã động vào một nữ nhân của em ta, ngươi dám làm Mạc Nhân nữa, ta liền. . ."
Phong Trường Minh ngạc nhiên nói: "Ta động vào nữ nhân đệ ngươi ?"
Phong Cơ Nhã nói: "Đêm đó ngươi làm ta bị bất tỉnh, rồi làm người nào?"
"Phong Tranh."
"Nàng là nữ nhân của em ta."
Phong Trường Minh nói: "Ta không rõ. " hắn tại sao có thể có nữ nhân này?
"Nàng là do cha ta mua, từ nhỏ chính là một trong nữ đày tớ thuộc về em của ta ."
Phong Trường Minh kinh hãi nghĩ: ta rốt cuộc còn có bao nhiêu nữ nô?
Hắn nói: "Đệ ngươi có rất nhiều nữ đày tớ?"
"Không nhiều lắm, chỉ có năm."
"Năm? " Phong Trường Minh kinh hãi, hắn vẫn còn có năm nữ đày tớ?
Phong Cơ Nhã bất mãn nói: "Ngươi ngạc nhiên cái gì? Nam nhân Con Mắt Đại Dương có mấy nữ đày tớ coi là cái gì? Nam nhân khác thường hơn mấy trăm, ngươi cũng có không ít, chỉ ở đế đô, ngươi cùng mấy phụ nhân làm loạn rồi."
"Cùng ta nói một chút về đệ ngươi được không?"
"Vì sao phải cùng ngươi nói? Ngươi là người thế nào của ta?"
"Ta là. . . " Phong Trường Minh bỗng nhiên không biết trả lời như thế nào rồi.
Phong Cơ Nhã nói: "Ngươi buông."
Phong Trường Minh buông nàng ra, nàng đi tới trước ngồi xuống mép giường, rồi ra hiệu cho Phong Trường Minh ngồi ở bên cạnh, nàng liền khẽ tựa vào tay của hắn, trở nên vô hạn ôn nhu nói: "Thật ra thì ta vẫn cũng muốn đi tìm người ta nói chuyện em của ta. . ."
Nàng bắt đầu nói về chuyện tình đệ đệ của nàng, Phong Trường Minh lẳng lặng nghe, thời gian từ từ đi qua.
Đối với chuyện quá khứ của mình, Phong Trường Minh cuối cùng từ trong miệng Phong Cơ Nhã biết được một chút, tuy nói là không hoàn toàn trực tiếp, nhưng tin tức này có thể khẳng định rất nhiều suy đoán trong lòng hắn . . .
"Cái chuỳ gỗ kia là ta thường xuyên dùng để đánh đệ ta, mỗi lần thấy chuỳ gỗ ta đều nhớ tới hắn, trong lòng cảm thấy ấm áp; ngày hôm qua lại bị cái tên Ô Đông kia đánh nát rồi, sau này sẽ không còn nữa a..."
Phong Trường Minh nghe Phong Cơ Nhã nói xong, mới nói: "Ta không thể giúp ngươi cái gì, nhưng ta thề sẽ đem Ô Đông đánh nát."
"Ta không cần ngươi giúp."
"Ta muốn giúp ngươi. . ."
"Ngươi có thể giúp ta cái gì?"
Phong Trường Minh suy nghĩ một chút, nói: "Ta giúp ngươi làm một cái chuỳ gỗ, giống như cái trước như đúc, được không?"
"Nếu như ngươi có thể tìm về em của ta, ta liền tiếp nhận hảo ý của ngươi, ngươi có thể chứ?"
"Ta. . . Có thể. " Phong Trường Minh hạ quyết tâm nói ra từng chữ, muốn tìm trở về đệ đệ của nàng thật ra thì rất dễ dàng, nhưng muốn tìm trở về trí nhớ mất đi có lẽ rất khó, mà khi hắn lần nữa lấy thân phận đệ đệ của nàng xuất hiện ở trước mặt nàng, tình cảnh sẽ như thế nào đây? Hắn không hiểu, chỉ biết là hắn làm đệ đệ phá hủy xử nữ của tỷ tỷ.
Phong Cơ Nhã ngửa mặt nhìn hắn sâu xa nói: "Ngươi nếu tìm về em của ta, ta liền cho ngươi tất cả, cả đời đều cho ngươi. " nàng dứt lời, lại đem mặt dựa vào tay của hắn, nàng không biết, nàng dựa vào nam nhân thật ra chính là đệ đệ nàng từng mong nhớ.
"Ta không nên -- " Phong Trường Minh trong lòng có chút đau, vị tỷ tỷ này còn không biết hắn là đệ đệ của nàng, lại nói muốn đem cuộc đời của nàng hiến tặng cho hắn, hắn muốn nói "Ta không muốn ngươi ", nhưng hắn nói không nên lời, một khi hắn nói như vậy, bị thương không chỉ là tâm một nữ nhân, bị thương còn là trái tim tỷ tỷ của hắn, có lẽ vị tỷ tỷ này rất lỗ mãng, cũng rất kiên cường, chẳng qua là ngay tại lúc này, nàng cần một người đàn ông an ủi, hắn do dự một hồi, nói: "Ta không cần lời hứa của ngươi, nhưng ngươi muốn gì, ta đều sẽ giúp ngươi làm được."
Phong Cơ Nhã đột nhiên ngồi thẳng giương mắt lạnh lẽo nhìn hắn, nói: "Nếu ngươi không cần lời hứa của một nữ nhân, thì ngươi cũng không cần thiết hướng một nữ nhân hứa hẹn, ngươi chẳng lẽ chỉ biết thương tổn lòng của phụ nữ?"
"Ta. . . " hắn cuối cùng không thể phát ra lời nói, rất nhiều chuyện vốn là đơn giản sáng tỏ, nhưng hết lần này tới lần khác giữa hắn và Phong Cơ Nhã lại trở nên phức tạp vô cùng.
"Cơ Nhã, ta có thể vào không?"
Ngoài cánh cửa khép hờ truyền vào thanh âm Phong Tranh, Phong Trường Minh khẩn trương nói: "Nàng làm sao lại tới?"
"Chắc cha ta nói cho nàng. " Phong Cơ Nhã coi như là trả lời Phong Trường Minh, liền hướng cửa nói: "Phong Tranh, ngươi vào đi."
Cửa chậm rãi mở ra, ánh sáng càng ngày càng sáng ngời. . .
Một đạo sáng hồng chui vào ánh mắt Phong Trường Minh!
Phong Trường Minh lần đầu tiên nhìn thấy diện mạo Phong Tranh, lần này khiếp sợ cơ hồ cùng khi hắn thấy Ba Lạc Nhị ngang nhau rồi.
Nữ nhân chậm rãi đi vào trong nhà mặc một thân hồng bào, hồng bào đem thân thể mê người của nàng che đậy, nhưng Phong Trường Minh có thể từ ký ức đêm đó tưởng tượng ra thân thể xinh đẹp dưới lớp vải kia. . .
Nữ nhân này xinh đẹp cơ hồ nghiêng nước nghiêng thành, trong nữ nhân Phong Trường Minh gặp được , lấy bộ mặt xinh đẹp đơn thuần, chỉ có Ba Lạc Nhị, Ba Lạc Miểu, Mạc Nhân, Tham Tiềm Nhi có thể so sánh với nàng hoặc hơn nàng, những nữ nhân khác muốn so sánh với nàng đều thua kém một chút, song trừ vẻ đẹp ra, nàng còn có phong vận đặc biệt, đó chính là mười phần gợi cảm-- giống như Đảng Phương gợi cảm diêm dúa lẳng lơ.
Nàng có một mái tóc tuyệt mỹ màu vàng, tung bay trên hai vai và lưng của nàng, gương mặt đẫy đà hình trái xoan, cái cằ tròn trịa tạo nên khuôn mặt cực kỳ tinh sảo.
Phong Trường Minh khiếp sợ sau khi thỏa mãn: đây chính là nữ đày tớ Phong Yêu chọn sao?
Nếu mỹ nữ như vậy tồn tại ở đế đô, không thể nào không để cho người biết, nhưng nàng lúc trước không phải vẫn là xử nữ hay sao? Chẳng lẽ bởi vì nàng là nữ đày tớ của nhi tử Phong Yêu, nam nhân khác không dám đụng vào? Điều này thật không đúng. . .
Phong Trường Minh bắt đầu lo lắng cho nữ đày tớ rồi, hắn nào biết đâu rằng, Phong Yêu vì bảo đảm nữ nhân nhi tử không bị người khác cướp đi, không đồng ý cho Phong Tranh tỷ muội đi ra Phong gia một bước, cho dù là người tới Phong gia, Phong Tranh tỷ muội cũng phải trốn đi, không được để ngoại nhân nhìn thấy.
Về phần người Phong gia, cũng chỉ có rất ít người thấy được Phong Tranh tỷ muội, mà chứng kiến, mà hai tỷ muội cũng đều không muốn bước ra khỏi nhà, các nàng đem tất cả thời gian dùng để tu luyện "Linh Động Chi Thương ", mỗi thời mỗi khắc ở trong lòng hai nàng đều khắc ấn câu nói của Phong Trường Minh khi còn là tiểu hài tử: Trường Minh sẽ lớn lên, khi đó Trường Minh liền bảo vệ ngươi. . .
Vì vậy, Phong Tranh tỷ muội là tuyệt sắc trong tuyệt sắc ẩn tại đế đô!
Phong Tranh đi tới trước mặt Phong Trường Minh đang trợn tròn mắt há hốc mồm, lạnh lùng thốt: "Đã xem đủ chưa?"
"Nếu ta nói chưa đủ, ngươi sẽ thế nào ? Cho ta xem cả đời sao?"
"Ngươi đi chết đi! " Kiếm trong tay Phong Tranh loé ra một đạo quang mang, chém hướng cổ Phong Trường Minh. . .
"Trước khi ngươi xuất kiếm, trước hiểu rõ ta là ai! " Phong Trường Minh vận khí, tay trái bỗng nhiên vung mạnh, một khối băng che ở trước kiếm Phong Tranh, cùng lúc đó, thân thể Phong Trường Minh đứng thẳng lên, cánh tay phải vươn về trước muốn ôm vốn đang để cho Phong Cơ Nhã dựa vào, hồng ảnh trước người chợt lóe, từ trước mắt của hắn biến mất, sau đó xuất hiện trên đầu hắn đâm thẳng một kiếm vào thiên linh cái, hai tay của hắn giơ lên, cự băng đón nhận, chuẩn xác đỡ một chiêu của Phong Tranh. Phong Tranh bị cự băng đụng bay lên, sau khi rơi xuống đất không có tiếp tục công kích.
Phong Trường Minh quay đầu nhìn thấy Phong Cơ Nhã ngồi thẳng ở mép giường, cười nói: "Sự tình đột nhiên, làm ngươi ngã xuống giường rồi, ta hướng ngươi nói xin lỗi."
Phong Tranh nhìn nam nhân trước mặt phải khiếp sợ vì chiều cao người này, nàng vốn là cao một mét bảy mươi sáu, nhưng so với hắn, vẫn phải ngẩng mặt mà nhìn.
Phong Cơ Nhã nói: "Ngươi nên xin lỗi nàng. . ."
Phong Trường Minh lần nữa đón nhận Phong Tranh tức giận, biết rõ nữ nhân này là nữ đày tớ của hắn, nhưng vẫn cảm thấy lúng túng, buông lỏng tay, nói: "Ta cảm thấy ta không cần thiết hướng ngươi nói xin lỗi."
"Chỉ sợ ngươi nói xin lỗi một vạn lần, ta cũng không thể không giết ngươi!"
"Ngươi không có năng lực giết ta. . ."
"Thế giới này luôn luôn có người có năng lực giết ngươi."
Phong Trường Minh khó hiểu, nghi vấn nói: "Nhưng không phải là ngươi, chẳng phải sao?"
Trong ánh mắt Phong Tranh lộ ra vẻ cười nhạo, nói: "Nữ nhân muốn giết một người, cũng không cần chính mình tự xuất thủ."
"Ngươi có ý gì? " Phong Trường Minh quát hô.
Phong Tranh nói: "Nếu ta dùng thân thể của ta làm điều kiện, tin tưởng sẽ có vô số nam nhân nguyện ý tới giết ngươi."
Phong Trường Minh trong lòng bốc lửa, giận dữ hét: "Phong Tranh, ngươi thử xem?"
Phong Cơ Nhã cũng nói: "Phong Tranh, ngươi điên rồi sao?"
"Ta không có điên, hắn cưỡng gian ta! Mà cha ngươi đã khôi phục tự do cho ta, ta làm cái gì, cũng sẽ không có lỗi với đệ đệ của ngươi. . ."
"Băng Chung Cực? Lãnh Đống! " Phong Trường Minh quát một tiếng, trong nháy mắt Phong Tranh trước đông lại, hắn đi tới trước người Phong Tranh, khiêng Phong Tranh bị đóng thành tượng đá, đi ra phía ngoài, Phong Cơ Nhã nói: "Bạch Minh, ngươi muốn làm gì?"
Phong Trường Minh nói: "Ta muốn đem hận ý trong lòng nàng xoá đi, nữ nhân cố chấp này không để cho nàng xem một chút, nàng không biết ta là ai."
"Ngươi muốn dẫn nàng đi?"
"Ukm."
Phong Cơ Nhã trầm tư chỉ chốc lát, tiện tay ném ra một cái khăn, Phong Trường Minh nhận, nàng nói: "Đem mặt của nàng che kín."
"Ngươi. . ."
"Đi! " Phong Cơ Nhã không đợi Phong Trường Minh nói, liền hạ lệnh trục khách, Phong Trường Minh áy náy mà nói: "Thật xin lỗi."
"Đi nhanh! " Phong Cơ Nhã tức giận mà lập lại một lần!
Phong Trường Minh xoay người đứng một hồi lâu, rốt cục bước ra bước đầu tiên. . .
Phong Trường Minh cởi bỏ đông cứng cho Phong Tranh, Phong Tranh còn chưa kịp động đậy, đã bị hắn ôm, nàng giãy dụa không ngừng, nhưng rất nhanh nàng phát giác đã không phải khuê phòng Phong Cơ Nhã, mà là ở một gian phòng xa lạ, theo như trong bài biện, nàng suy đoán là gian phòng của nam nhân; thật ra thì không cần suy đoán, nàng cũng biết đây là gian phòng Phong Trường Minh.
Nàng cảm thấy tất cả động tác chỉ là vô lực liền hét lớn...
"Cứu mạng nha. . ."
Phong Trường Minh hôn lên cái miệng nhỏ của nàng đang cầu cứu, bất kỳ âm thanh nào cũng chỉ có thể tắc lại tại cổ họng, hoặc là từ miệng của nàng truyền sang cái miệng của hắn, bị hắn nuốt mất.
Lần nữa bị nam nhân thô lỗ này hôn, thân thể của nàng bắt đầu như nhũn ra. . .
"Nữ nhân nên nhỏ giọng nói chuyện thì hơn, nói to không phải là tác phong của nữ nhân. " Phong Trường Minh kết thúc nụ hôn, hơi uy hiếp nói.
"Buông. " Phong Tranh thanh âm quả nhiên nhỏ đi rất nhiều, cũng không có la nữa.
Phong Trường Minh cười nói: "Biết ta dẫn ngươi tới nơi này có mục đích gì chứ?"
"Không biết."
"Ta muốn ngươi."
Phong Tranh giận không nói gì.
"Nếu như ngươi nhất định phải giết ta, muốn dùng thân thể của ngươi làm điều kiện đổi lấy tính mạng ta, sao không đem thân thể của ngươi hiến tặng cho ta? Ta so với bất luận kẻ nào đều quý trọng ngươi hơn!"
Phong Tranh nhìn lên nam nhân, kinh ngạc vì sao hắn có thể ở cưỡng gian nàng rồi lại nói ra những lời như thế? Nếu không phải hắn là ngu ngốc, chính là nàng nghe nhầm.
"Ngươi cho rằng mỗi người đàn bà bị ngươi cưỡng gian đều sẽ yêu ngươi?"
Phong Trường Minh sửng sốt, nói: "Nữ nhân khác ta bất kể, nhưng ngươi phải yêu ta, bất kể là ngươi tự nguyện hay là ta cưỡng ép, ngươi cho tới bây giờ đều thuộc về ta!"
"Dám cưỡng ép ta lần nữa, buông ra."
"Ta cứ tái diễn một lần, ta đã chấm ngươi. " Phong Trường Minh ôm lấy Phong Tranh, đem nàng áp ở trên giường, hai tay của nàng bị một tay hắn khống chế, tay trái của hắn liền đưa đến bộ ngực của nàng lục lọi, hai chân của nàng đạp loạn bị nửa người dưới Phong Trường Minh ép tới không chỗ nào động, dần dà, rốt cục thân thể nàng mềm nhũn, nàng trợn mắt nhìn chằm chằm Phong Trường Minh, không làm bất kỳ động tác.
"Không còn khí lực sao? " Phong Trường Minh hỏi.
Phong Tranh quay mặt sang một bên, Phong Trường Minh liền cúi người hôn mặt của nàng, thân thể của nàng run rẩy tùy ý Phong Trường Minh hôn nàng. . .
"Lần này cũng không thể coi là ta cưỡng gian . " Phong Trường Minh cởi bỏ đai lưng trên áo bào nàng, nàng mặc chính là áo bào màu đỏ liên y dài đến đầu gối của nàng, nhưng chỉ có một cái nút áo trước ngực, một cái đai lưng màu đỏ, nút áo đã sớm bị Phong Trường Minh cởi bỏ, lộ ra áo lót màu lam nhu hòa bên trong, cái cổ tuyết trắng trơn mềm, hắn chịu không được gấp gáp hôn hít. . .
Tay của hắn lúc đang mở thắt lưng nàng giãy dụa mấy cái, tay trái hắn không an phận vuốt ve bờ eo thon nhỏ của nàng, rồi luồn vào trong cái yếm đưa lên tới bộ ngực của nàng nhẹ nhàng nắn bóp.
"Trước khi ngươi nghĩ hiến thân cho nam nhân khác, ngươi có nghĩ tới cảm thụ của ta hay không? " Phong Trường Minh ở bên tai nàng thì thầm, nhiệt khí xuyên vào trong tai nàng, làm nàng ngứa không chịu nổi.
Phong Tranh bị hắn khiến cho thở gấp hơn, nói: "Ta không có nghĩ qua hiến thân cho người khác -- không, ta chưa từng có để ý đến cảm thụ của ngươi, ngươi là người thế nào của ta? Ta vì sao phải để ý cảm thụ của ngươi?"
Phong Trường Minh khẽ cắn vành tai nàng :"Ta là nam nhân hưởng thụ lần đầu của ngươi, ngươi không thể nào lại quên nhanh như vậy chứ?"
"Ngươi -- "
"Không nên nói chuyện lớn tiếng, ngươi sẽ phá huỷ không khí ta tận tâm xây dựng. Từ trong miệng Cơ Nhã ta biết, ngươi nguyên là nữ đày tớ đệ đệ của nàng, bởi vì ta cưỡng gian ngươi, cho nên ngươi mới cảm thấy có lỗi với đệ đệ của nàng. . . Nhưng ta biết, đệ đệ của nàng đã mất tích lâu rồi, một chút tin tức cũng không có. Phong Yêu cũng đã giải trừ khế ước giữa ngươi và hắn, đem hai tỷ muội các ngươi nhận làm con gái nuôi, ngươi đã sớm là người tự do. Tội gì phải khoá chặt lòng của ngươi?"
"Chẳng lẽ ngươi đem thân thể của ngươi làm điều kiện hiến tặng cho nam nhân khác, sau đó để cho nam nhân khác tới giết ta, làm như vậy, ngươi lại không làm thất vọng ta và đệ đệ Cơ Nhã, không làm thất vọng chính ngươi sao?"
Phong Tranh cả giận nói: "Ta vừa rồi không có -- "
"Hư. . . " Nhiệt khí từ trong miệng Phong Trường Minh thốt ra đem lời nói Phong Tranh hòa tan, hắn nói: "Ta nghĩ đệ đệ Cơ Nhã cũng không hi vọng ngươi làm như vậy . . . Con Mắt Đại Dương bởi vì nguyên nhân chiến tranh kéo dài, nam nhân so với nữ nhân ít hơn một nửa, mà nam nhân tốt ít lại càng ít, trên khách quan mà nói, ta mặc dù lớn lên không phải là rất tuấn tú, nhưng cũng là rất có mị lực, nam nhân giống ta đã cùng ngươi xảy ra quan hệ thân mật, ngươi làm đem ta làm ưu trước tiên nghĩ đối tượng. Dù sao, ngươi cũng muốn cùng một người đàn ông, ngươi đã hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi rồi, sao không tương kế tựu kế, hãy cùng ta đây này? Chẳng lẽ là bởi vì đêm đó ta làm ngươi đau. . . Nữ nhân luôn là muốn đau -- "
"Ngươi đánh rắm đủ chưa? Ta chán loại người như ngươi, tự đại, vô sỉ, chỉ sợ Con Mắt Đại Dương không có nam nhân, ta cũng sẽ không cùng ngươi."
Phong Trường Minh đem áo bào nàng trải ra trên giường, tay trái từ trên bầu vú nàng rút ra, đặt ở giữa hai chân nàng, cách quần cộc mỏng cũng màu lam đùa nghịch chỗ kín của nàng. . .
Cái quần cộc màu lam không dài không ngắn vừa tới đầu gối, Phong Trường Minh lần đầu tiên chân chính nhìn thấy nàng, là lúc nàng đang đi lại, bởi vì rồi hai chân đưa về phía trước làm cái mông đánh qua lại khiến áo bào tự nhiên mà tách ra, hai cái chân như ẩn như hiện dưới áo bào, cái loại tư thái ẩn lộ đủ để hấp chết bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy.
Phong Tranh vốn là bị hắn giữ hai tay mở ra, nhưng bởi vì nàng không thể giãy khỏi một cái tay của hắn, nên hai tay của nàng bị một tay của hắn bóp chặt trên đỉnh đầu không thể động đậy, hắn giữ nàng đã lâu, lúc này lại bị tay trái của hắn ở chỗ kín vỗ về chơi đùa, hơi thở gấp lại càng nóng.
Phong Trường Minh chậm rãi đưa tay trái vuốt ve dọc theo giữa hai chân của nàng, hành động như thế giống như một con rắn dẫn dắt tình dục bốc lên. . .
Phong Tranh bộ ngực phập phồng có chút hứng thú, áo lót màu lam đội lên, nhìn từ dưới lên như hai quả đồi màu lam phập phồng mỹ lệ trên cao nguyên.
"Ngươi sẽ cùng ta đấy, bởi vì ngươi vốn là là nữ nhân của ta. " Phong Trường Minh cúi đầu cách lớp vải xanh mỏng manh cắn đầu vú nàng, nàng giãy dụa một hồi, sau đó giận giữ quay mặt cắn chặc hàm răng, không để cho cảm giác tê dại từ bộ ngực truyền tới chinh phục sự giận giữ trong nàng, nếu không nàng sợ chính mình có thể sẽ rên lên. . .
Thời gian dần qua lớp vải mỏng màu xanh bị nướt bọt Phong Trường Minh thấp ướt!
"Y phục ướt, mặc lên người sẽ ngã bệnh, tới, ta giúp ngươi cởi. " Phong Trường Minh tự cho là thông minh nói.
"Là nước miếng của ngươi. . . Ta thích ngã bệnh! Không, không nên cỡi. " Phong Tranh la hoảng lên, tay trái Phong Trường Minh đã vén nó lên, lộ ra cái bụng phẳng non mịn, nàng uấn éo cái eo, vừa vặn phối hợp động tác Phong Trường Minh, hắn tiếp tục trêu chọc, tới khuỷu tay của nàng, tay phải của hắn buông ra hai tay của nàng, hai cái tay nắm áo lót từ trên người của nàng cởi ra, rãnh giữa hai vú thật sâu . . .
Phong Tranh hai tay theo phản xạ che lại ngực, hai mắt khẩn trương bối rối nhìn Phong Trường Minh đang mê đắm, thanh âm rung động nói: "Không cho phép nhìn!"
Phong Trường Minh cười gian, nghĩ thầm: nữ nhân này, có khi lại lộ ra vẻ gần như ngu ngốc.
Nguyên là giãy dụa, hiện tại hắn cũng không có khống chế nàng, nàng lại lấy hai tay che bộ ngực thế nhưng quên mất nhân cơ hội phản kháng?
Tay trái của hắn túm được quần của nàng, tinh thần của nàng căng thẳng, liền cảm giác được phía dưới truyền đến một trận lạnh, rốt cuộc không thèm để ý thân, hai tay đưa xuống giữ lại quần không để cho Phong Trường Minh tiếp tục cỡi. . ."Ta, ta van ngươi?"
"Ta cảm thấy ngươi là nữ nhân rất hung hãn, làm sao lại van xin ta? Van xin ta cái gì nha?"
"Đừng cởi nữa! " Phong Tranh phảng phất là hữu khí vô lực mà đáp.
"Ngươi đang van xin ta?"
"Ừ."
"Ta đây cũng van xin ngươi một chuyện, ngươi nếu đáp ứng ta, ta cũng sẽ đáp ứng thỉnh cầu của ngươi, được không nào?"
"Ngươi. . . Ngươi nói."
"Cùng ta ân ái, ngươi đáp ứng không? " Phong Trường Minh rất chân thành nói.
Phong Tranh tròn mắt, miệng khép lại không nổi, nàng nói: "Ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi đây là cái thỉnh cầu gì? Ta nếu đáp ứng, cũng không phải đều giống nhau bị ngươi cởi y phục sao?"
Phong Trường Minh cười nói: "Cũng không hẳn như thế. Nếu bản thân ngươi tự nguyện cùng ta ân ái, bản thân ngươi tự nhiên có thể tự cỡi quần áo, ta chỉ nói đáp ứng không cỡi y phục của ngươi, nhưng không có nói ngươi không cần cỡi quần áo, ngươi thấy thế nào?"
Phong Tranh á khẩu: để cho nàng tự cởi quần áo?
Nàng nói: "Ta không cởi."
"Nói như vậy, ngươi không đáp ứng thỉnh cầu của ta rồi, ngươi đã không đáp ứng ta, ta cũng sẽ không nghe lời ngươi, thả hai tay ngươi ra, nếu không ta xé quần, xem ngươi mặc cái gì trở về?"
"Ta đã cho ngươi được như ý một lần, mà đó là một lần quý giá nhất . . . " nàng lộ ra giọng nói bất đắc dĩ mềm yếu, "Nếu ngươi lần này nhất định phải như vậy, ta liền. . ."
Phong Trường Minh chuyển thân, bóp mồm của nàng, hắn nói: "Ngươi nghĩ cắn lưỡi tự vẫn?"
Hắn buông quần nàng, hai tay của nàng đem quần kéo lên, hắn rời ra thân thể của nàng, ngồi ở trên giường, nhìn nàng nói: "Ta thả ngươi ra, ngươi đừng giở trò?"
Từ Phong Tranh trong lổ mũi "Ừ " ra một tiếng, Phong Trường Minh tay trái từ từ buông lỏng, nàng lập tức cầm lấy nội y bắt đầu mặc lại. . .
"Ngươi thật là đủ kiên trinh, vì Phong Trường Minh?"
"Cùng không liên quan, dù sao ta tình nguyện chết, cũng không cho ngươi vũ nhục ta."
"Ngươi chẳng qua là một nữ đầy tớ -- "
"Ta biết ta là nữ đày tớ, nhưng ngươi cho rằng ta nghĩ sao? Chúng ta nguyên là có cha mẹ rất tốt, nhưng bọn họ rất sớm ở trong chiến loạn bị tàn sát rồi. Chúng ta bị bọn buôn lậu thu dưỡng, đến mười tuổi đem chúng ta bán cho Phong gia. . . Ngươi cho rằng ta nghĩ sao? Nha, ngươi cho rằng. . . " Phong Tranh cảm thấy ủy khuất, mặc dù Phong gia đối với tỷ muội các nàng rất tốt, chẳng qua chỉ là danh nghĩa "Nữ đày tớ " , các nàng dù sao cũng vẫn không có tự do, không có tôn nghiêm. Hôm nay Phong Yêu thu các nàng làm nghĩa nữ rồi, nhưng các nàng nhớ tới các nàng lưng đeo hơn hai mươi năm "Nữ đày tớ ", trong lòng nàng liền chua xót không chịu nổi, mọi tư vị đều xông lên đầu, hai chân đạp đá Phong Trường Minh.
"Này, con mẹ nó ngươi đừng đá ta cái mông, ta tỉnh, ghét nhất người khác đá mông đít!"
Phong Tranh ngây ngẩn cả người, nội y của nàng mới vừa kéo qua đầu, giắt trên cổ, cái áo mới chạm tại hai vú của nàng, lại càng lộ ra nàng đầy đặn cao thẳng, Phong Trường Minh thấy vậy nuốt một ngụm nước bọt, nàng liền nói: "Ngươi đem lời nói mới rồi nói lại một lần?"
Vô luận một người biến hoá như thế nào, luôn là có một chút dấu vết, mặc dù Phong Tranh có thật nhiều năm không thấy Phong Trường Minh rồi, nhưng Phong Trường Minh lúc nhỏ, mỗi khi nàng đá cái mông của hắn khi hắn tỉnh, hắn cũng sẽ hung hăng nói một câu: "Con mẹ nó ngươi đừng loạn đá cái mông của ta khi ta tỉnh!"
Mặc dù Phong Trường Minh thanh âm có chút biến hóa, nhưng khi nói những lời này, nghe vào trong tai Phong Tranh làm nàng cảm thấy quen thuộc cùng khiếp sợ!
Nàng túm lấy hai cánh tay Phong Trường Minh loạng choạng rung, hô: "Ngươi nói lại lần nữa xem, ngươi vì sao chán người khác đá cái mông của ngươi?"
"Ngươi không mặc y phục của ngươi?"
Phong Tranh ổn định tâm tình, nói: "Ngươi trả lời ta."
"Có thể, nhưng ngươi trước trả lời ta hai vấn đề?"
Phong Tranh rất dứt khoát mà nói: "Có thể."
Phong Trường Minh nói: "Ngươi sau khi cùng ta làm lần trước, có hay không cùng nam nhân khác lên giường?"
"Không có."
"Ngươi không phải nói muốn dùng thân thể của ngươi làm điều kiện -- "
"Ta nói cũng chưa có làm, ta thường xuyên nói nhảm, ngươi cũng đừng cho là. . . Không biết! " nàng cúi gằm mặt xuống, khuôn mặt nàng nhè nhẹ đỏ.
"Hồng đến thật đáng yêu! " Phong Trường Minh nâng mặt nàng lên, nói: "Nếu ta là Phong Trường Minh, cũng tức là nói ta là chủ nhân ngươi, ngươi còn có thể cự tuyệt ta chứ?"
Phong Tranh run rẩy dữ dội, rút lui trở về, thân thể dựa vào thành giường, ánh mắt phức tạp mà nhìn nam nhân trước mặt, thật lâu mới nói: "Ngươi nói cái gì?"
Phong Trường Minh cười nói: "Ngươi làm gì khẩn trương như vậy, muốn ta nói lại ? chẳng lẽ không phải trong lòng ngươi hoài nghi ta chính là Phong Trường Minh yêu ngủ sao?"
Phong Tranh ánh mắt lần nữa mở rộng. . .
"Ngươi. . . Ngươi nói ngươi là Trường Minh? " Phong Trường Minh rời đi nàng lúc mới mười tuổi, nàng đối với Phong Trường Minh lớn lên không có bất kỳ ấn tượng, ở tư tưởng của nàng, có lẽ Phong Trường Minh lớn lên thật sự là cái bộ dáng này.
Phong Trường Minh cười cười, nói: "Nghe nói hai người tỷ muội các ngươi từ nhỏ cùng chủ nhân ngủ ở chung một chỗ, các ngươi hẳn là rõ ràng trên người hắn có thứ đặc thù chứ?"
Phong Tranh vẫn chỉ nhìn hắn, hắn lại nói: "Ngươi có thể nhớ lại một chút ta đêm đó tiến vào ngươi có cảm giác gì? Mặc dù là trong bóng tối, nhưng đối với thứ lần đầu tiên tiến vào thân thể của ngươi, ngươi hẳn là có chút ấn tượng, thử nghĩ xem sao!"
"Đem y phục ngươi toàn bộ cởi ra! " Phong Tranh quát hô, trải qua Phong Trường Minh nhắc, nàng nhớ tới Phong Trường Minh đêm đó tiến vào nàng, cho nàng cảm giác chính là vật kia không bình thường. . .
"Ta làm gì phải nghe ngươi? " rốt cục đến phiên Phong Trường Minh nổi cáu rồi, trong lòng hắn lại len lén vui sướng.
"Ngươi không cỡi, ta giúp ngươi cỡi. " Phong Tranh cũng không để ý y phục của mình còn không có mặc xong, liền nhào đầu về phía trước, hai tay gọn gàng linh hoạt muốn cởi quần Phong Trường Minh, Phong Trường Minh cũng rất phối hợp nàng, mặc nàng giúp hắn cởi quần, hắn liền nói: "Ngươi không sợ ta cưỡng gian ngươi?"
"Ngươi nếu không phải Trường Minh, còn dám đi vào, ta liền tự vẫn cho ngươi xem."
"Nữ nhân cũng chỉ có một chiêu này sao?"
"Nữ nhân chiêu thức có rất nhiều, nhưng chiêu này hữu dụng nhất, nữ nhân muốn đối phó một người đàn ông thương yêu, nhất định phải dùng nước mắt, muốn uy hiếp một người đàn ông, đối với nữ nhân mà nói, tốt nhất không gì bằng phương thức tự sát."
"Ngươi hiểu được còn rất nhiều-- "
"A? ! " Phong Tranh đang cởi quần Phong Trường Minh, nhìn thấy côn thịt Phong Trường Minh có bảy viên thịt màu, kinh hãi chấn động bỗng nhiên hô, ngửa mặt đưa mắt nhìn Phong Trường Minh, trong đôi mắt đã chảy ra hai dòng nước mắt, lúc này hai khỏa con ngươi liền giống nhu hai viên mã não, "Trường Minh? Ngươi thật là Trường Minh! ?"
Phong Trường Minh thấy nàng kích động vui mừng như thế, biết mình ở trong lòng của các nàng rất quan trọng, song hắn làm sao cũng không nhớ nổi khi cùng các nàng chung đụng.
Nàng nhào vào trong ngực của hắn -- có lẽ phải nói nàng uốn tại ***g ngực của hắn khóc, hai tay của hắn vòng ra sau lưng nàng nhẹ nhàng vuốt ve, "Đừng khóc, ta đã trở về, ngươi còn khóc cái gì?"
"Ngươi lớn lên không giống như trong tưởng tượng của chúng ta, Trường Minh khi còn bé là một tiểu suất ca, ngươi nhưng lớn lên thô lỗ cực kỳ, mà làm việc cũng vô cùng thô lỗ, ngươi lần trước làm lòng ta đau, ô ô!"
"Nhưng là ngươi làm bộ ngực của ta ướt rồi."
"Ta chẳng lẽ không nên khóc sao? " Phong Tranh ngước mắt nhìn lên, Phong Trường Minh cúi đầu hôn nàng lệ, ở trên khuôn mặt của nàng mút lấy, hắn nhẹ giọng nói: "Ta chưa từng có gặp qua ngươi cười, rất muốn xem ngươi cười một hồi, nhưng từ khi ngươi xuất hiện ở trước mắt, một lát là giận, một lát là khóc ."
Phong Tranh mê hoặc mà nói: "Ngươi chưa từng thấy ta cười? Ngươi trước kia. . ."
"Hư. . . Nếu là ta còn nhớ rõ chuyện trước kia, ta đã nhớ rõ ngươi. Ta là gần đây mới tra ra ta nguyên lai là nhi tử Phong Yêu Phong Trường Minh, ta sớm biết như thế, ta còn sẽ cùng Cơ Nhã phát sinh loại chuyện đó sao? Nàng là tỷ tỷ ta nha? Được rồi, Phong Tranh, chúng ta không nói những thứ này, nếu như ta từng đã là chủ nhân, ngươi có phải hay không hẳn là nên hầu hạ chủ nhân của ngươi bất luận cái yêu cầu gì?"
Phong Tranh nói: "Ngươi không chỉ từng đã là chủ nhân. . . Ngươi vẫn là tánh mạng Tranh Tranh, chủ nhân, Tranh Tranh bất cứ lúc nào cũng thuộc về ngươi. " Khi nàng đang nói câu này, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt, mặt nước mắt đỏ ửng bò dậy, giống như là treo một tấm màn mưa phùn ẩn ẩn có cả cầu vồng tuyệt đẹp mà ấm áp!
"Như vậy, chúng ta có thể ân ái rồi? " Phong Trường Minh đưa hai tay ra sau lưng của nàng nắm lấy nội y muốn xé, hai tay của nàng nhưng lại giữ lại, không để cho hắn cỡi quần áo, chỉ nghe nàng nói: "Ngươi để cho Tranh Tranh thích ứng được không? Ngươi là Trường Minh, Tranh Tranh thủy chung cũng là người của ngươi, nhưng là, này tới quá đột nhiên, tâm của ta thoáng cái không thể thích ứng, ta sợ đến lúc đó hầu hạ không tốt chủ nhân. . ."
"Tốt lắm, ta rõ ràng, nói đến nói đi ngươi vẫn là muốn trốn tránh."
"Ta. . . " Phong Tranh vừa định nói chuyện, Phong Trường Minh ngăn cản nàng nói tiếp, lấy ra hai tay của nàng, nói: "Nhìn kỹ ta, ta đem chân diện mục cho ngươi xem, có phải hay không cùng bộ dáng trong ấn tượng của ngươi còn lưu lại?"
Hắn vừa nói đồng thời bộ mặt bắt đầu biến hóa, rất nhanh biến trở về diện mạo chân thực hắn vốn kiêu ngạo, Phong Tranh thấy vậy trợn mắt hốc mồm, hồi lâu, nàng lẩm bẩm nói: "Ngươi quả nhiên là Trường Minh, chúng ta nghĩ, Trường Minh sau khi lớn lên chính là bộ dáng này, tuyệt thế phong tiêu, mang một ít khí chất lớn lối cuồng ngạo làm nữ nhân khuynh đảo, ánh mắt thường xuyên lộ ra nhè nhẹ phong lưu thần thái!"
Lúc này, Phong Trường Minh khàn khàn nói: "Phong Tranh, ta nghe tỷ tỷ nói, ngươi trước kia đối với ta là rất hung, hai ba ngày phải tìm ta gây lộn, làm sao bây giờ đối với ta tốt vậy?"
Phong Tranh mặt lại đỏ, nàng cúi đầu nói: "Ngươi khi đó vẫn là con nít chưa mọc lông, ngươi đã kiêu ngạo như vậy, mà muội muội lại ngàn theo trăm thuận, nếu ta đối với ngươi quá tốt, sẽ làm hư ngươi, bởi vì ngươi là do hai tỷ muội chúng ta trông coi . . . Ta không muốn chủ nhân chúng ta sau khi lớn lên là một nam nhân vô dụng, thật ra thì bình thường ta cũng đối với ngươi rất tốt, chẳng qua là ngươi lười biếng thời điểm ta mới hung đấy."
"Ta cảm giác, cảm thấy ngươi cùng tỷ tỷ nói có chút khác. . ."
"Cái gì nha? Ngươi không tin cũng được, ta rất hung, hung vẫn không bằng chị ngươi. . . Đúng rồi, ngươi đối với chị ngươi làm ra chuyện như vậy, ngươi định làm như thế nào?"
Phong Trường Minh thống khổ mà nói: "Ngươi đừng hỏi ta, ta đã không nhớ chuyện trước kia rồi, kể từ khi biết chính mình nhưng thật ra là nhi tử Phong Yêu, chuyện này tựu thành một cây châm không nhổ ra rồi, mỗi khi động một chút, trong lòng ta đều cảm thấy đau nhói đấy!"
Phong Tranh nhìn Phong Trường Minh méo mó, nói: "Chủ nhân. . . Tranh Tranh sau này khi không có người sẽ gọi ngươi chủ nhân được không? Ta vẫn luôn là nữ đày tớ của ngươi, mặc dù phụ thân ngươi nhận thức tỷ muội chúng ta làm con gái nuôi, nhưng ở trong lòng của chúng ta, chúng ta vẫn là nữ đày tớ xinh đẹp nhất của ngươi."
"Ta cũng vậy thích ngươi gọi ta là chủ nhân. . . Bởi vì ngươi thật sự là nữ đày tớ xinh đẹp. Phong Tranh, muội muội của ngươi có hay không xinh đẹp như ngươi?"
Phong Tranh ánh mắt trợn to, nói: "Chủ nhân, Cơ Nhã không cùng ngươi nói tỷ muội chúng ta là sanh đôi sao? Ta cùng muội muội lớn lên giống nhau như đúc, chỉ có khí chất cùng tính cách thì có chút khác biệt. . ."
"Các ngươi là sanh đôi? Lớn lên cùng một bộ dáng? " Phong Trường Minh kinh hô, Phong Cơ Nhã chỉ nói hắn có hai tỷ muội là nữ đày tớ, cũng không có nói các nàng là sanh đôi. . . Hắn thậm chí có một đôi nữ đày tớ sinh đôi xinh đẹp vô cùng?
Phong Tranh gật đầu nói: "Ừ, là như vậy. Xem ra chủ nhân thật không nhớ rõ, nhưng là chủ nhân là thế nào mất trí nhớ, có thể nói cho Phong Tranh chứ?"
Phong Trường Minh bất đắc dĩ nói: "Nếu biết chính mình là thế nào mất trí nhớ, còn nói mất trí nhớ sao? Ta chỉ biết trí nhớ của ta bắt đầu là từ Bạch Kim gia, có lẽ cả chuyện này cũng là hắn bày ra . . ."
"Người này thật tàn nhẫn! " Phong Tranh vô cùng bất mãn nói.
"Phong Tranh, không nên nói hắn như vậy, chỉ sợ thật là hắn làm cho ta mất trí nhớ, nhưng vì hắn đối với ta là thật lòng, hắn đem ta trở thành nhi tử. . . Hắn không có con cái, lại mất đi toà thành của hắn, hắn nhưng thật ra là lão đầu đáng thương ! Bất kể sau này ta khôi phục trí nhớ hay như thế nào, ít nhất vào lúc ta nhớ lại thì hắn vẫn là thật đem hi vọng cùng mọi thứ đều ký thác vào trên người của ta , ta rất thương hắn, cũng rất tôn kính hắn."
"Trước kia, hắn cũng ám hiệu cho ta một tí tin tức, chỉ là ta không rõ thôi. Ở trong lòng của hắn, hắn là thời khắc đều sợ mất đi ta đây. . . Hắn già rồi, vì tạo nên ta, hắn cũng mất đi lực lượng cường đại của hắn, từ góc độ khác mà nói, hắn là một lão đầu tử chân ái của ta, vô luận lúc nào, trong lòng ta, ta cũng vẫn thừa nhận hắn là phụ thân của ta. . ."
"Khi ta chưa khôi phục, ta không muốn cùng người trước kia gần gũi quá. Nếu biết rõ người trước mặt là người mà ngươi quen thuộc, ngươi lại tìm không tới bất kỳ tin tức về bọn hắn, đó là một loại cực độ thống khổ. Phong Tranh, ta muốn hỏi ngươi một chuyện? Trong mọi người, trước kia người nào rất tốt với ta? Tỷ như Ba Lạc đại đế, Điền Bằng, bọn họ cùng ta quan hệ thế nào?"
Phong Tranh nghe xong, thầm thở dài, nói: "Rất nhiều chuyện nói ngươi cũng là không có ấn tượng, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, ở đế đô, trừ người Phong gia và cháu gái Mạc Quốc Sư Mạc Nhân, không có bất kỳ một người đối với ngươi là thật tốt, thượng lưu xã hội đế đô đều xem cha ngươi làm thành một truyện cười, mà bởi vì ngươi chỉ biết ngủ nên ở học viện cường giả biểu hiện thấp kém, ngươi chính là một cái trò cười. Sau ngươi mất tích, Ba Lạc Kim huỷ bỏ hôn ước ngươi cùng Đại công chúa, rồi chuyện ngươi cùng Cơ Nhã khiến cho hôn sự Cơ Nhã cùng Ba Lạc vương tử thất bại, cha ngươi ở đế đô địa vị liền xuống dốc không phanh!"
Phong Trường Minh thở phào một hơi, nói: "Theo như ngươi nói, ta liền không có gì cần lo lắng, lo ngại, ta nguyên tưởng rằng ta là nhi tử Phong Yêu, hẳn là đứng ở trận doanh Ba Lạc Kim, thì ra chúng ta chẳng qua là con tốt, ta đây liền theo như Bạch Kim gia an bài. . ."
"Ngươi còn muốn trở về Tây đại lục?"
"Đúng, ta không có lựa chọn, ta phải trở về, bởi vì trí nhớ của ta là từ Tây đại lục bắt đầu, tánh mạng ta chân chính đến từ Tây đại lục, đến từ một người tên là Bạch Kim gia lão nhân khả kính, hắn là cha của ta, ta phải trở về hoàn thành tâm nguyện của hắn!"
"Phụ thân của ngươi là Phong Yêu -- "
"Ngươi không hiểu được tâm tình ta bây giờ, mặc dù ta biết Phong Yêu mới chân chính là phụ thân của ta, nhưng mà ta tìm không được trí nhớ về phụ thân này, ta. . . Rất thống khổ, ta cần phải mau chóng rời đi thôi! Phong Tranh, ta nếu lấy lại trí nhớ hoặc là ta tấn công đế đô lúc, ta mới trở lại. . . Nếu không, ta vĩnh viễn không bước vào đế đô, bởi vì cái chỗ này không có bất cứ thứ gì trí nhớ của ta, chỉ có thống khổ vô vị hồi tưởng, ngươi hiểu chứ?"
"Ta không hiểu, ta chỉ hiểu ngươi mang theo ta ở bên cạnh ngươi, chủ nhân, ta là nữ đày tớ của ngươi, hẳn là thời khắc đều phải ở bên cạnh hầu hạ ngươi."
Phong Trường Minh lắc đầu, nói: "Phong Tranh, giúp ta bảo vệ những bí mật này, đối với người nào cũng không nên nói."
"Ừ, ta sẽ bảo vệ bí mật cho chủ nhân . . . Chủ nhân, ngươi có thể nói cho Tranh Tranh chuyện sau khi ngươi mất trí không? Tranh Tranh rất muốn nghe những năm này chủ nhân sống như thế nào."
"Rất muốn nghe?"
"Ukm, rất muốn nghe đấy."
"Nhưng ta muốn yêu ngươi ngươi không cho, ngươi muốn nghe ta cũng không nói, ha ha. . . " Phong Trường Minh đắc ý nở nụ cười, hắn cảm thấy đùa nữ đày tớ tuyệt đẹp thuộc về hắn vô cùng sảng khoái.
"Ngươi. . . Ta không để ý tới ngươi. " Phong Tranh tức giận đấm ***g ngực cường tráng, buồn bực nói.
Phong Trường Minh ôm nhẹ nàng, ôn nhu nói: "Ngươi nếu cùng ta ân ái, chúng ta một bên ân ái, một bên ta đem chuyện xưa của ta nói cho ngươi nghe, ngươi nói được không?"
"Vậy chúng ta bây giờ liền yêu. " Phong Tranh lớn mật thẳng thắn nói.
Phong Trường Minh cười to, đem tiểu nội y nàng kéo ra, nói: "Ta thật không có thích ứng kịp ngươi đột nhiên hàng phục. . . Tranh Tranh, chúng ta đi ra ngoài, ngươi đem mặt che lên, ta dẫn ngươi trở về Phong gia, sau đó ta muốn đi đánh nhau. Cái tên kia đánh nát ấn ký tâm về ta trong tỷ tỷ, ta thề đem đầu hắn cũng đánh nát."
Phong Tranh kinh ngạc nhìn hắn, nói: "Ngươi khi nào trở nên tàn khốc như thế?"
"Ta vẫn tàn khốc như vậy."
"Ngươi không phải, ngươi vốn không phải. . ."
"Có lẽ là một người phụ thân khác của ta làm ta thay đổi, hoặc là hắn hoàn toàn tạo cho ta! Từ thái độ Phong Yêu đối với người khác, hắn sẽ không dạy ra nhi tử như vậy, hắn là người đối với mọi chuyện đều quá ôn hòa. . . Nhưng Bạch Kim gia, hắn luôn luôn tàn khốc, hắn đem yêu thương cho của ta đồng thời cũng đem tàn khốc khắc ở tâm linh ta!"
"Phong Tranh, ngươi cảm thấy ta không phải là chủ nhân trong tưởng tượng của ngươi? " Phong Trường Minh hơi sầu lo hỏi.
Phong Tranh ôm cổ hắn, ngửa mặt hôn hít hắn, kiên định mà nói: "Ngươi thật sự không phải là chủ nhân giống như ta nghĩ, nhưng ngươi vĩnh viễn cũng là chủ nhân của ta, ta dùng tánh mạng của ta chờ đợi được hầu hạ ngươi. . ."
"Ngươi không đi hiến thân cho nam nhân khác rồi?"
"Ngươi người này thật xấu, còn nói ta liền ghét ngươi. . . Chủ nhân, ngươi tin tưởng ta chứ? Ta chưa từng có nghĩ tới đem thân thể hiến tặng cho nam nhân khác, ta nói ra lời kia nhưng không muốn làm như vậy, ta nhất thời không biết tại sao lại nói ra, bởi vì, bởi vì ngươi làm ta quá giận thôi, ta, ta liền nói như vậy. . . Ừ. . . Ừ. . ."
Phong Tranh đang nói thì bị Phong Trường Minh hôn lên, trong phòng tối vang lên tiếng thở gấp gáp. . .