"Phụ vương, ta nhất định phải giết Bạch Minh! " Ba Lạc Tủng hung hăng nói.
Ba Lạc Kim nghe Ba Lạc Tủng cùng Ba Lạc Ảnh trần thuật, tự nhiên có tức giận, cả giận nói: "Vương nhi, chưa từng có người dám đối với ta Ba Lạc đại đế bất kính như thế, phụ vương sẽ đem hắn cùng thế lực của hắn, đồng loạt diệt trừ, từ đó Con Mắt Đại Dương không có Bạch Minh."
Hậu viện đế cung vang lên Ba Lạc Kim rống giận.
"Cha, ngươi muốn giết Bạch Minh?"
Chẳng biết lúc nào, Ba Lạc Nhị đã từ Trạch Cổ thảo nguyên trở lại, mà mới vừa tiến vào hậu viện, đã nghe thấy phụ thân rống giận, trong các nữ nhi của Ba Lạc Kim, chỉ có Ba Lạc Nhị ở trước mặt hắn vẫn gọi "Cha " , Ba Lạc Kim nghe vậy, trong lòng luôn là rất thoải mái: đây mới là nữ nhi chân chính của hắn nha!
"Nhụy nhi, ngươi đã về rồi? Tới chỗ nào chơi? " Ba Lạc Kim khôi phục từ ái, ân cần hỏi.
"Trạch Cổ thảo nguyên."
Ba Lạc Tủng kỳ quái vì sao nàng biết Bạch Minh, theo hắn biết, Bạch Minh chẳng bao giờ cùng nàng đã gặp mặt, hắn nói: "Tam muội, ngươi biết Bạch Minh?"
"Không nhận ra."
Ba Lạc Tủng thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sợ Ba Lạc Nhị cùng Phong Trường Minh có giao tình, bởi vì Ba Lạc Nhị là nữ nhi phụ vương hắn thương yêu nhất, chỉ sợ hắn cũng không thể so với nàng, hắn không rõ vì sao như thế, chỉ biết đây là sự thật. Dĩ nhiên, ngoại nhân cũng không biết sự thật này, còn tưởng rằng Ba Lạc Nhị là đứa con Ba Lạc đại đế không thích nhất, bởi vì nàng luôn luôn lạnh lùng không có chút nhân tình.
Ba Lạc Tủng nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi biết tên mê gái đó, hắn thấy một người yêu một nươời, thấy Nhị muội thì đuổi theo Nhị muội, bây giờ chẳng những đem Phong Cơ Nhã đoạt đi, còn đem Đế Mông lão sư của ta đoạt đi, ta đang chuẩn bị để cho phụ thân xuất binh đem Kim Tà Kỳ tiêu diệt hết."
"Hắn thích người nào là chuyện của hắn, người nào muốn cùng hắn là bản lãnh của hắn. " Ba Lạc Nhị xem thường nói.
"Nhưng hắn đoạt nữ nhân đại ca của ngươi . . ."
Ba Lạc Nhị lạnh lùng thốt: "Đừng quên, Đế Mông lão sư là lão sư của chúng ta, không phải là nữ nhân của ngươi, ngươi chỉ là học trò của nàng."
Ba Lạc Kim nghe ra ý tứ trong lời nàng, liền hỏi: "Nhụy nhi, ngươi không đồng ý cách làm của cha?"
"Ngày hôm trước ta ở Trạch Cổ thảo nguyên gặp hắn, ta đem tên của ta nói cho hắn. " Ba Lạc Nhị nói dứt lời liền xoay người rời đi, trở về tẩm cung của nàng.
Ba Lạc Kim chấn động, Ba Lạc Nhị mặc dù không nói gì, nhưng một câu kia "Ta đem tên của ta nói cho hắn ", đủ để cho hắn giật mình, phải biết rằng, lấy tính cách nữ nhi này, có thể làm nàng tự động nói ra danh tính, người kia hẳn là được nàng coi trọng.
Ba Lạc kim vĩ đại cường hãn, rốt cục có lúc khó xử.
Ba Lạc Tủng khẩn trương nói: "Phụ vương. . ."
Ba Lạc Kim nói: "Vương nhi, người phải nhẫn nại, ngươi trước nhẫn nại một chút, ngày mai cho gọi Đế Mông vào cung, phụ vương tự mình hỏi nàng."
Ba Lạc Tủng nói: "Nàng. . . Đế Mông lão sư chắc là sẽ không tự nguyện ."
"Nếu ta lấy tồn vong Lạp Sa làm điều kiện thì sao? " Ba Lạc Kim cười nói.
Ba Lạc Ảnh kinh hãi hỏi: "Phụ vương, ngươi thực làm?"
Ba Lạc Kim tự đại nói: "Ở Con Mắt Đại Dương, người nào cùng ai đấu ta có thể không để ý tới, nhưng nếu có người nào không phục tòng ta, ta cho hắn diệt vong."
Ba Lạc Tủng hưng phấn nói: "Phụ vương, Đế Mông lão sư là nữ nhi Lạp Sa tộc tộc trưởng, nàng tất sẽ vì tộc suy nghĩ ."
"Như vậy là tốt rồi, Tủng nhi, phụ vương cũng rất muốn gặp tình địch của ngươi."
Ba Lạc Tủng hai mắt trợn to, nói: "Này. . ."
Lúc bóng đêm che phủ đế đô, trong phủ Đông Sư vẫn còn một gian phòng sáng ánh đèn.
"Mông, ngươi cùng Bạch Minh, làm cho ta hồ đồ. " Ninh Hinh nói.
"Đêm đó ta bị hắn ôm trở về, ngươi hẳn là rõ ràng chuyện gì xảy ra rồi, hắn muốn ta!"
Vào lúc này, Đế Mông lựa chọn lừa gạt Ninh Hinh, nàng phải như thế, mặc dù Ninh Hinh cùng Phong Trường Minh cũng có quan hệ thân mật, nhưng điều này cũng không thể biểu thị Ninh Hinh toàn tâm toàn ý với Phong Trường Minh .
Ninh Hinh nói: "Đúng, ta biết, nhưng ta cho là, ngươi bị hắn cưỡng bức."
Đế Mông thở dài nói: "Nếu ta không muốn, hắn không cách nào đối với ta cưỡng bức, Ninh Hinh, ta không phải là ngươi nha."
Ninh Hinh nói: "Ngươi là nữ nhân cường đại, ta là nữ nhân yếu đuối, đây có lẽ là điều mà ta không thể nào tự mình vì phu quân ta báo thù mà phải mượn tay người khác , cũng bởi vì như thế, ta cùng Bạch Minh xảy ra chuyện làm ta hổ thẹn với trượng phu đã mất."
"Ninh Hinh, ngươi thật sự cho rằng như thế? Chẳng lẽ ngươi đối với Bạch Minh một chút tình cảm cũng không có?"
"Ta chỉ dành tình cảm với trượng phu của ta, hắn chẳng qua là lời thề của ta, không có nửa phần tình cảm trong đó. Mông, bản thân ta cảm thấy kỳ quái, ngươi không phải nói ngươi từng cùng một người học trò của ngươi quan hệ sao, học trò kia là ai?"
Đế Mông trầm mặc một trận, nói: "Học trò kia mất tích."
"Ngươi đối với học trò kia có tình cảm sao?"
"Khi đó hẳn là không có , nhưng sau lại. . . Có, tình cảm rất sâu đậm."
Ninh Hinh thầm thở dài nói: "Trước kia, ta chưa từng nghĩ tới sẽ làm chuyện đó với nam nhân khác ngoài trượng phu của ta, ta nguyên tưởng rằng, thân thể nữ nhân, chỉ có thể để cho một người đàn ông tiến vào. . . Nhưng mà, thật ra là nam nhân khác cũng có thể dễ dàng mà làm được. Không thể phủ nhận, Bạch Minh đúng là chân chân thật thật tiến vào thân thể của ta, hơn nữa hắn còn cho ta khoái cảm không cách nào ngăn cản cùng hưởng thụ yêu thương chưa bao giờ có, loại khoái cảm này cùng phấn khích, trượng phu của ta chưa từng cho ta."
"Nhưng là, tâm của ta cứng rắn. Ta yêu trượng phu của ta, mặc dù hắn chết trên sa trường không lâu sau tân hôn, tình cảm của ta vẫn không thay đổi, vô luận hắn tới nơi nào, tình cảm của ta đều đi theo tới chỗ đó, cho dù là Địa Ngục!"
"Ta thừa nhận, thân thể của ta luôn hoài niệm Bạch Minh, mỗi khi nghĩ đến hắn, hạ thể của ta đều nhanh chóng ươn ướt, hắn là quái vật, vật kia chẳng những to và dài đến đáng sợ, mà còn có bảy viên thịt màu sắc kỳ quái, còn có, khi hắn và ta làm. . . ta có thể ngửi thấy được một loại mùi thơm làm ta mê say, mùi thơm đó có điểm giống hoa lan, rất thơm rất nồng. . ."
"Ngày hôm đó, hắn giày xéo thân thể của ta, lúc đầu, ta thật hận, thật hận. . . Chẳng qua là chẳng biết tại sao, sau ta lại hoàn toàn trầm say vì hắn mạnh mẽ làm chuyện đó. . . Ta không biết lúc nào hôn mê rồi. . . Khi ta tỉnh lại, mới biết được hắn đem toàn bộ nữ đày tớ trượng phu trước kia của ta làm cho bất tỉnh."
"Mặc dù thân thể của ta thật vô cùng quyến luyến hắn ôm ấp, nhưng tâm của ta cũng không thể dung nạp hắn, ta tuyệt sẽ không dâng ra tình cảm đối với nam nhân nào ngoài trượng phu của ta, ta yêu trượng phu của ta, hơn cả chính mình. Bởi vì ta cho tới bây giờ đều không cho là một nữ nhân có thể để cho nam nhân thứ hai tiến vào thân thể của mình. . ."
"Mông, chẳng lẽ ngươi không cho là như vậy sao? Chẳng lẽ trừ tên học trò kia, ngươi còn có thể để cho nam nhân khác tiến vào thân thể của ngươi? Hoặc nói là có tình cảm với nam nhân khác sao?"
Đế Mông nghe nàng nói xong, nói: "Ninh Hinh, rất nhiều chuyện ngươi không rõ, ta. . . Thật ra thì. . . Ai, ngươi đã không muốn cùng Bạch Minh nói tình cảm, như vậy, chúng ta liền nói một chút chuyện về thân thể của hắn, như thế nào?"
"Ta không muốn nói, ta chỉ biết là vật kia của hắn so với trượng phu của ta to và dài gấp mấy lần, hơn nữa làm chuyện kia giống như dã thú, thật giống như không biết cái gì là mệt mỏi . . ."
"Mông, Ba Lạc Tủng điện hạ tựa hồ thề phải nhận được ngươi, mà Bạch Minh lại tựa hồ là rất để ý ngươi, ta sợ. . ."
"Ngươi sợ cái gì? " Đế Mông cố ý hỏi.
Ninh Hinh cắn cắn môi, nói: "Ta sợ hắn không còn mạng để rời đế đô."
Đế Mông cũng không còn chú ý trêu chọc nàng, "Ta cũng biết nếu ta không đáp ứng Ba Lạc Tủng, hắn tất nhiên sẽ trở thành đối tượng Ba Lạc Tủng phát tiết, chẳng qua là, ta không thể làm chuyện có lỗi với hắn, mà hắn, cũng sẽ không để ta làm như vậy. Hắn là người cuồng vọng, cho dù là chết, cũng sẽ không bao giờ hiểu được e sợ ."
"Ninh Hinh, đúng như hắn nói, ngươi ngày mai nên trở về Lạp Sa, hắn thật quan tâm ngươi."
"Ta không cần hắn quan tâm, hắn có tư cách gì quan tâm ta, ta trừ một lần cùng hắn, thì cũng không có quan hệ gì. " Ninh Hinh ôn nhu nói, lại nói rất kiên quyết.
Đế Mông nói: "Có lẽ thế. Ninh Hinh, chúng ta ngủ, chuyện ngày mai ngày mai gánh. Hắn là nam nhân cuồng vọng, Đế Mông ta cũng không nữ nhân dễ khi dễ. Có người muốn lấn đến trên đầu chúng ta, chúng ta cũng không e ngại. Ta chỉ sợ làm liên lụy tới nghĩa phụ của ta. . . Hắn, thật ra thì cũng không nên để ta đến đế đô, ai."
Một tiếng u thán, đèn tắt.
Ba Lạc mười chín năm, tháng ba ngày thứ tám.
Đế Mông cùng Mạc Cửu tiến vào chánh điện đế cung gặp Ba Lạc đại đế.
Khi Ba Lạc Kim nhìn thấy Đế Mông, mới hiểu được vì sao nhi tử hắn muốn lấy được nàng, thì ra là Đế Mông chẳng những là cường giả, còn là một cô gái mỹ lệ.
Ba Lạc Kim nghĩ, nhi tử bị nàng mê hoặc rồi.
"Cửu gia, vị này chính là Đế Mông lão sư sao? " Ba Lạc Kim cười hỏi.
"Đế Mông bái kiến Ba Lạc đại đế!"
Nàng đang muốn quỳ gối, Ba Lạc Kim nói: "Đế Mông lão sư, không cần đa lễ, Ba Lạc Kim ta cũng xuất thân từ binh sĩ, không cần câu nệ lễ tiết."
Mạc Cửu nói: "Đại đế, đây chính là nghĩa nữ của ta, Lạp Sa Đế Mông."
Ba Lạc Kim nói: "Cửu gia, nghĩa nữ này của ngươi mỹ lệ hơn xa danh hiệu cường giả, không trách được điện hạ đối với nàng yêu thầm như thế."
Đế Mông sắc mặt lạnh nhạt, ngay tại lúc này nàng lựa chọn không nói, Mạc Cửu lại nói: "Đa tạ điện hạ khen ngợi."
"Nhưng nghĩa nữ này của ngươi tựa hồ cũng không hiểu được loại khen ngợi này a, ha hả."
Đế Mông mày đẹp nhíu lại, nói: "Đại đế, ta cùng với điện hạ, chẳng qua là quan hệ thầy trò, ta đối với hắn không có tình cảm, đến khi biết hắn có ý đồ đoạt lấy lão sư của hắn, ta đối với hắn cảm thấy rất thất vọng."
"Chúng ta làm cha mẹ, có đôi khi dù thế nào cũng phải thỏa mãn nguyện vọng con cái."
"Nói như thế, đại đế muốn bắt buộc tiểu nữ tử hàng phục dâm nguyện của điện hạ rồi?"
Ba Lạc Kim lộ ra nụ cười rất tự nhiên, hắn nói: "Đế Mông lão sư, nếu điện hạ có thể có được ngươi phụ trợ, tương lai nhất định có thể đủ đem Con Mắt Đại Dương thống trị tốt hơn, vì Con Mắt Đại Dương phồn vinh an bình, ta hi vọng Đế Mông lão sư có thể cùng điện hạ kết duyên, sau khi ta thối vị, Con Mắt Đại Dương chính là của các ngươi."
Đế Mông bình tĩnh nói: "Đại đế, Đế Mông không dám có dã tâm này, Đế Mông chỉ muốn cùng người mình yêu ở chung một chỗ, thế là đủ rồi, về phần đại đế nói những lời kia, Đế Mông cũng không có hứng thú."
"Nếu ta lấy tồn vong tộc các ngươi, ngươi cảm thấy như thế nào?"
Đế Mông ngửa đầu nhìn Ba Lạc Kim so với Phong Trường Minh thấp hơn, nàng hiểu được ý tứ Ba Lạc Kim, nhưng cố ý nói: "Đại đế, tiểu nữ tử không hiểu ý của ngươi."
Ba Lạc Kim giải thích: "Ta nói như vậy, nếu Đế Mông lão sư quyết ý không cùng điện hạ kết duyên, thì Lạp Sa liền ở Con Mắt Đại Dương xoá tên, ngươi cảm thấy cái này như thế nào?"
Đế Mông trước khi đến, cũng biết Ba Lạc Kim đối với nàng sẽ có uy hiếp, nàng nói: "Ta cảm thấy thật không tốt."
Ba Lạc Kim cười nói: "Bản thân ta là cảm giác rất tốt, bởi vì ta đã lâu không lãnh binh chinh chiến rồi, trong lòng rất khó chịu, Đế Mông lão sư, ngươi hẳn là rõ ràng, Con Mắt Đại Dương mỗi một thời đại đế vương, đều đến từ chiến trường."
Hắn nhìn như bình thản nhưng lộ ra mùi máu tươi nồng đậm, Đế Mông biết cái này cũng không chỉ là một uy hiếp, nếu nàng trực tiếp cự tuyệt Ba Lạc Kim, uy hiếp này liền là huyết thệ -- Ba Lạc Kim chắc chắn diệt sạch Lạp Sa!
Nàng nói: "Nữ nhi xuất giá, dù sao cũng phải hỏi phụ thân ."
"Như vậy là tốt, ta cũng có nữ nhi mà. " Ba Lạc Kim cười nói.
Đế Mông nói: "Ta trở về một chuyến, để cho phụ thân quyết định."
"Ha hả, Đế Mông lão sư, phụ thân ngươi sẽ vì nữ nhi của hắn có thể gả cho điện hạ mà kiêu ngạo, ta chỉ mong nhanh chóng nghe được tin vui, ta ở đế đô mong đợi ngươi trở về! Ta hi vọng điện hạ có thể ở cường giả tranh tài đoạt giải quán quân, đến lúc đó, có thể nói song hỷ lâm môn."
Đế Mông biết Ba Lạc Kim đã đồng ý đề nghị của nàng, nàng nói: "Tiểu nữ tử cáo lui trước."
Ba Lạc Kim nói: "Cửu gia, hảo hảo chiếu cố Hoàng Hậu tương lai ."
"Ngươi quyết định ngày mai trở về Lạp Sa? " Phong Trường Minh ôm Đế Mông, cùng nàng cùng cưỡi trên lưng ngựa, bôn tẩu Trạch Cổ.
Đế Mông nói: "Nếu có một ngày, thổ địa này thuộc về ngươi, liền không ai dám uy hiếp ta."
Phong Trường Minh ngưng mắt nhìn phương hướng đế đô, nói: "Một ngày kia sẽ không quá xa, Đế Mông, ngươi trở lại Lạp Sa, để cho phụ thân của ngươi cùng phụ thân ta liên thủ, ta muốn đoạt lại thành Tây Cảnh của tổ tiên ta!"
Đế Mông cả kinh nói: "Lạp Sa Tây cảnh là thành tổ tiên của ngươi?"
"Đúng, cha của ta tên thật gọi Bạch Kim Gia!"
"Bạch Kim Tà? ! " Đế Mông kinh hô.
"Ngươi cũng đã nghe nói đến cha ta?"
"Phụ thân ta từng nhắc tới, ta nghĩ, phụ thân ta sẽ nguyện ý cùng phụ thân ngươi kết minh, tộc nhân Lạp Sa, cũng sẽ không bỏ mặc Tây Cảnh, nếu bọn họ biết Bạch Kim Gia cũng không buông bỏ Tây Cảnh, thì Lạp Sa cũng sẽ không vứt bỏ hắn. Trường Minh, nếu đến lúc đó chúng ta thật kết minh, phát động chiến tranh, ngươi ở đế đô có an toàn hay không?"
Phong Trường Minh ngạo nghễ nói: "Đế đô trói không được ta."
Đế Mông nói: "Nếu như ngươi không cách nào chạy ra ngoài, ngươi phải cưỡng đoạt Mạc Nhân, đem thân thể của ngươi cho Phong Cơ Nhã nhìn, các nàng sẽ dốc hết mọi năng lực giúp ngươi."
"Việc này hình như không thể thực hiện được. Tiểu Mạc Nhân kia cho tới bây giờ không thèm nhìn ta đấy, Phong Cơ Nhã nha, thật giống như muốn giết ta vậy."
"Ai kêu ngươi đoạt lấy nàng trong đêm tối?"
Phong Trường Minh cười nói: "Ta đây lần sau chơi nàng giữa ban ngày ban mặt."
Đế Mông cười mắng: "Ngươi cùng Phong Cơ Nhã, không thể có lần sau nữa, ngươi nhớ, Mạc Cửu có lẽ sẽ không giúp ngươi, Phong Yêu tuyệt đối sẽ giúp ngươi, lúc thật cần thiết, ngươi mới có thể lại gian Phong Cơ Nhã một lần nữa, dù sao ngươi cùng nàng cũng đã làm chuyện đó rồi, ta có nghe nói qua vu tộc hình như không coi trọng việc này. Nhưng ngươi nhớ kỹ, nếu ngươi phải lần nữa đoạt lấy Phong Cơ Nhã là phải trong ánh sáng."
Phong Trường Minh nói: "Tựa như ta với ngươi?"
Tay của hắn vuốt ve bộ ngực mềm mại của nàng, giống như vuốt ve hoa cỏ. . .
"Ngươi lại hư! " Đế Mông ôn nhu nói.
"Chúng ta tìm địa phương khá hơn chút, tỷ như nơi không có ai cả, chỉ có ta và ngươi, còn có con ngựa, ừ, thưởng thức tự do trên thảo nguyên mênh mông này mà ân ái. . ."
. . .
Hôm sau, Đế Mông cùng Ninh Hinh rời đế đô, Ninh Hinh trước khi rời đi đem "Băng Phách " giao cho Mạc Nhân.