Ba Lạc mười chín năm, tháng ba ngày mười chín.
Trước đêm tranh tài.
Ba người Phong Trường Minh lần nữa tiến vào phủ Đông Sư, Mạc Nhân nhìn thấy Phong Trường Minh, mắng: "Ngươi còn dám tiến vào đại môn này?"
"Ta có cái gì không dám?"
Mạc Nhân buồn bực nói: "Đi theo ta, Đại công chúa đang chờ ngươi, ngươi ai không làm, vì sao lại làm nhị công chúa?"
Đảng Phương kinh ngạc mà nhìn Phong Trường Minh, nói: "Nữ nhi Ba Lạc Kim ngươi cũng làm?"
"Mấy ngày nữa ta đem ngươi cũng làm, ha ha. . . " Phong Trường Minh cười, đi theo Mạc Nhân vào chính sảnh, nhưng không có Mạc Cửu, chỉ là một bầy người tuổi trẻ, Tham Tiềm Nhi vừa thấy Doanh Cách Mễ vẫn là giống như bình thường nhào đầu về phía trước, trong miệng hoan hô nói: "Cách Mễ ca ca!"
Doanh Cách Mễ lông mày cau chặt, Tham Tiềm Nhi chuẩn bị nhào tới trước người hắn, Phong Trường Minh bên cạnh hắn đưa bàn tay to chụp tới, đem nàng ôm vào trong ngực, nói: "Cô bé, qua một bên đi, đừng phiền bộ hạ của ta."
Tham Bưu cả giận nói: "Ta địt con mẹ ngươi, Bạch Minh, ngươi đừng loạn ôm tiểu muội ta."
Phong Trường Minh buông Tham Tiềm Nhi, nàng liền hai tay chống nạnh, rất tức giận mà nói: "Ngươi đã nói không đụng ta đấy, ngươi vi phạm lời thề."
"Là thân thể của ngươi đụng vào cánh tay của ta, ngươi có thể hỏi Cách Mễ ca ca ngươi?"
Tham Tiềm Nhi hỏi: "Cách Mễ ca ca -- "
Doanh Cách Mễ không chờ nàng hỏi, liền nói: "Tiềm nhi, đích xác là ngươi đụng vào cánh tay hắn ."
"Ta còn chưa nói hết đấy. " Tham Tiềm Nhi hờn dỗi , dậm chân, nói tiếp: "Ta là muốn hỏi ngươi, vì sao luôn luôn trốn tránh Tiềm nhi?"
Lại vẫn cái vấn đề cũ này, Doanh Cách Mễ không nhịn được mà nói: "Bởi vì ta ghét ngươi."
"Oa. . . Ô ô. . . " Tham Tiềm Nhi lập tức khóc lên, làm người khác không thể tưởng tượng chính là, nàng thế nhưng nhào tới ***g ngực Phong Trường Minh khóc? !
"Xem ra nàng còn chưa hiểu rõ tim của mình. " Doanh Cách Mễ lắc đầu, bất đắc dĩ nói.
Phong Trường Minh tiện tay ôm nàng, cười nói: "Nàng dù sao cũng là cô bé mười sáu tuổi, chỉ hiểu được thưởng thức ngươi đẹp trai, nhưng ngươi đả thương tâm thiếu nữ của nàng."
"Ai bảo ta đã không phải là thiếu nam?"
"Hai người các ngươi lấy tiểu muội ta giễu cợt đủ không vậy? " Tham Bưu nói.
Cô gái xinh đẹp đứng ở bên cạnh Ba Lạc Ảnh đi tới, nói: "Là ngươi để cho nhị muội ta mấy ngày không xuống giường sao?"
Phong Trường Minh nhìn Ba Lạc Miểu trước mặt, nàng là thiếu nữ tuyệt đối thùy mị, cao chừng mét tám, gầy mà thanh khiết, khuôn mặt xinh đẹp thanh lệ thoát tục, mũi ngọc đặc biệt cao, một đôi mày đẹp dài mảnh phảng phất tựa như chuồn chuồn bay múa.
Nàng là nữ nhân không thường cười, song, nếu nàng cười lên tất nhiên là nghiêng toàn thành. . .
Phong Trường Minh nói: "Nếu không phải ngươi nhắc tới, bản thân ta đã đem mục đích tới nơi này đã quên. " hắn ôm Tham Tiềm Nhi, đi tới trước người Ba Lạc Ảnh, ôn nhu hỏi: "Ngươi khá hơn chút nào không?"
Ba Lạc Ảnh gật đầu, nói: "Có."
"Nơi này có rất nhiều khuôn mặt ta không muốn gặp lại, nhưng là, trước lúc tranh tài, ta cảm thấy hẳn là nên tới thăm ngươi một chút."
"Cảm ơn ngươi, ta rất khỏe."
"Nhưng là rất nhiều người đều cho là ta có lỗi với ngươi, ta nói rồi bất kể yêu hay không thương, ta cũng sẽ thương ngươi . " Phong Trường Minh vươn ra cánh tay phải, "Tới , đến trong lòng của ta một chút."
Ba Lạc Ảnh nhìn hắn tay trái ôm Tham Tiềm Nhi, nói: "Ngươi ôm một nữ nhân."
Phong Trường Minh cúi đầu ở bên tai Tham Tiềm Nhi nói: "Đến trong ngực Cách Mễ ca ca ngươi khóc đi?"
Tham Tiềm Nhi từ trong ngực của hắn ngẩng mặt, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, khóc ròng nói: "Cách Mễ ca ca ghét Tiềm nhi."
"Vậy ngươi nói xem, lần này có tính là ta đụng ngươi hay không ?"
Tham Tiềm Nhi nói: "Ngươi trước kia không cần nhân gia đồng ý liền ôm nhân gia, bây giờ nhân gia cho ngươi ôm, ngươi còn trách cứ Tiềm nhi?"
"Tốt, ngươi từ từ khóc, khóc mệt thì ngủ, ta ôm ngươi trở về, như thế nào?"
"Ừ. . . Ô ô!"
Phong Trường Minh đối Ba Lạc Ảnh cười nói: "Thời điểm ta ôm vô số nữ nhân, cũng giống nhau đều thương ngươi ."
Ba Lạc Ảnh đi lên một bước, đầu nhập trong ngực của hắn, cánh tay phải của hắn ôm nhẹ nàng, Tham Tiềm Nhi quay mặt nhìn nàng một chút, khóc đến lại càng lợi hại, đem nước mắt lau ở trên áo Phong Trường Minh, còn len lén ở bộ ngực Phong Trường Minh cắn một cái. . .
Thời điểm Ba Lạc Ảnh ở trong ***g ngực Phong Trường Minh, không biết vì sao nước mắt chảy ra.
Ba Lạc Miểu đi tới bên cạnh bọn họ, nói: "Nhị muội, ta còn tưởng rằng là hắn cưỡng đoạt ngươi, nhưng không ngờ. . . Ai."
Phong Trường Minh nói: "Rất nhiều chuyện là ngươi không lường trước được, Đại công chúa."
Ba Lạc Miểu giương lông mày nhỏ nhắn, trong đôi mắt lóe lên một cái, lại khôi phục vẻ nhu hòa, nói: "Ta không biết ngươi có cái gì tốt, nhiều nữ nhân bị ngươi mê hoặc như vậy, ngươi tốt nhất không nên phụ nhị muội ta, nếu không ta diệt tộc ngươi!"
Ngạo khí trong lòng Phong Trường Minh bị chọc giận, cười lạnh nói: "Đại công chúa, nếu ngươi có thể theo ta ngủ một giấc, có lẽ ngươi có thể hiểu rõ ta làm thế nào mê hoặc bọn họ."
Nữ nhân lớn lên đều giống nhau, Điền Lam đi tới bên cạnh Ba Lạc Ảnh, nói: "Bạch Minh, nói chuyện với người khác chú ý chút."
"Ơ, ta còn tưởng rằng là ai kêu ta phải chú ý lời nói của ta đấy, nguyên lai là một tên lớn lên giống thiếu nữ. Làm sao, ngươi không thích nghe? Nhìn tiểu tử ngươi nhất định là thầm mến Đại công chúa rồi. Cẩn thận nga, không lại bị ta cướp đi! " Phong Trường Minh khinh thường mà nhìn hắn một cái, rồi quay sang Ba Lạc Ảnh đang trong ***g ngực nói: "Ảnh nhi, ta phải đi, ta không thích ở đây, ta ghét rất nhiều người nơi này."
Điền Lam bốc cháy lửa giận, hắn ghét nhất người khác nói hắn lớn lên giống thiếu nữ -- đây vốn là sự thật, sự thật luôn luôn phũ phàng!
"Bạch Minh, buông các nàng ra, ta và ngươi quyết đấu!"
Ba Lạc Ảnh thoát khỏi Phong Trường Minh, đi tới Ba Lạc Miểu bên kia, nói: "Tỷ, ta nói rồi, hết thảy cũng là ta tự nguyện , ngươi bây giờ tin chứ?"
Ba Lạc Miểu thở dài nói: "Chỉ mong ngươi không có làm sai."
"Doanh Cách Mễ, giúp ta băm nát tên này! " Phong Trường Minh tiếp tục ôm Tham Tiềm Nhi, quát hô.
Doanh Cách Mễ đưa tay phải đến vai rút ra Trường Đao, khôi phục khí thế một bá chủ đứng ở trước mặt Điền Lam, cười nói: "Điền Lam, nhị nhi tử Điền Kỷ ?"
"Đúng vậy."
Doanh Cách Mễ nói: "Ngươi nếu đánh bại ta, ngươi mới có tư cách khiêu chiến bá chủ chúng ta, mời!"
Đao của hắn tùy ý buông xuống dưới chân, hai chân giang rộng ra một chút, chuẩn bị nghênh chiến Điền Lam.
Phong Trường Minh nhỏ nhẹ ở bên tai Tham Tiềm Nhi : "Cách Mễ ca ca ngươi muốn hiển uy phong rồi, ngươi không nhìn?"
Tham Tiềm Nhi nhảy ra ngoài, nói: "Thật? Ta đây phải xem, Cách Mễ ca ca nhất định sẽ thắng ."
Những lời này của nàng nói ra làm rất nhiều người xem thường, khi nàng nói xong quay đầu lại nhìn Phong Trường Minh, đã thấy Phong Trường Minh cùng Đảng Phương đi ra ngoài, nàng liền hô lớn: "Đại Bổn Tượng, ngươi đi đâu vậy?"
"Ta đi, nơi này phiền, ta phải đi về ngủ."
Mạc Nhân nhìn bóng lưng của hắn, phát giác tư thế hắn bước đi cũng giống như Phong Trường Minh. . . Chẳng lẽ đây là bởi vì nàng quá tưởng niệm Trường Minh thúc thúc, mới có loại ảo giác này hay sao?
Một câu nói vừa nãy của hắn "Ta phải đi về ngủ ", làm lòng của nàng lại run lên!
"Này, Điền Lam, ngươi còn ngây ngốc cái gì? " Doanh Cách Mễ cũng vội vã rời đi.
Điền Lam nói: "Trận chiến này, tạm gác lại ngày mai!"
"Tùy tiện, cũng không phải là nữ nhân ta thích bị đoạt. " Doanh Cách Mễ thu hồi trường đao, đi qua trước mặt Ba Lạc Miểu, nói: "Đại công chúa, ta đề nghị ngươi không nên thích loại nam nhân không giống người này, muốn yêu hãy yêu bá chủ chúng ta một nhân vật anh hùng, khí thế thôi cũng đủ áp đảo Điền Lam một vạn năm, ha ha, Nhị công chúa, có cơ hội ta cũng vậy hẹn ngươi đi Trạch Cổ thảo nguyên một chút, nghe nói nơi đó phong cảnh rất tốt."
"Này, hai người các ngươi, đừng lưu lại một mình ta ở chỗ này để bị xem thường! " Doanh Cách Mễ vừa hô vừa đuổi theo, Phong Cơ Nhã cũng đi theo tới. . .
"Nhân Nhân, ta cũng muốn đi, ngày mai tranh tài có phải hay không cũng giống như trước? Ngươi nên nhường cho ta. . . Cách Mễ ca ca, ngươi chờ ta một chút nha, cách Mễ ca ca -- "
Phía ngoài, Doanh Cách Mễ kêu to xui xẻo, thuận miệng nói: "Bạch Minh, ngươi ứng phó nàng, ta trước biến. " hắn chạy biến mất, Tham Tiềm Nhi đi ra ngoài, đã không thấy tung tích của hắn, nàng lại hỏi: "Di, Cách Mễ ca ca đâu rồi? Làm sao không thấy?"
Phong Trường Minh nói: "Ngươi đuổi theo hắn không phải sẽ thấy?"
"Nhưng ta không biết hắn chạy đâu rồi, làm sao đuổi theo nha?"
Phong Trường Minh nhìn thấy lệ trên mặt nàng giọt còn chưa khô, nói: "Ngươi. . . Tới đây!"
"Chuyện gì? " Tham Tiềm Nhi đi tới trước mặt hắn, hắn giơ tay lau nước mắt của nàng, thương tiếc nói: "Ngươi ngay cả thời gian lau nước mắt cũng không có sao?"
Tham Tiềm Nhi nói: "Hình như là ngươi để cho ta chảy nước mắt nha, hẳn là ngươi phải giúp ta lau nước mắt."
Phong Trường Minh mở trừng hai mắt, sửng sốt!
Đảng Phương cũng cảm thấy kỳ quái, nói: "Ngươi là bởi vì Doanh Cách Mễ nói chán ngươi mới khóc a?"
Tham Tiềm Nhi nói: "Nhưng mà, nếu như hắn trước kia không loạn ôm Tiềm nhi mà nói, Cách Mễ ca ca cũng sẽ không ghét Tiềm nhi. Cơ Nhã tỷ tỷ, ngươi nói sao?"
Phong Cơ Nhã không khách khí nói: "Ta mặc kệ chuyện của ngươi."
Tham Tiềm Nhi trừng trừng hai mắt, nói: "Cơ Nhã tỷ tỷ, ngươi hình như cũng bị Đại Bổn Tượng khi dễ, ngươi giúp Tiềm nhi chính là giúp ngươi nha."
Phong Cơ Nhã không để ý tới nàng nữa, đối với Phong Trường Minh nói: "Cha mẹ ta muốn gặp ngươi."
"Muốn tìm ta tính sổ sao? " Phong Trường Minh lạnh nhạt nói.
"Ngươi rốt cuộc có theo ta trở về hay không?"
"Ta theo! Ta không theo được sao?"
Đảng Phương nói: "Ngươi sớm một chút trở lại, đừng chậm trễ ngày mai tranh tài rồi, ta đi về trước."
Vì vậy, Phong Trường Minh theo Phong Cơ Nhã đi đến Phong gia, chợt nghe được phía sau Tham Tiềm Nhi khóc lên, hắn quay đầu lại nói: "Ngươi vô duyên vô cớ khóc cái gì?"
"Cách Mễ ca ca không để ý tới Tiềm nhi, Cơ Nhã tỷ tỷ cũng không để ý Tiềm nhi, còn ngươi nữa. . . Ngươi. . . Ô ô! " nàng ngồi xổm xuống khóc một trận, kiều thể rụt lại run rẩy, Phong Trường Minh đi tới đưa tay phải ra, nói: "Đi theo ta!"
Tham Tiềm Nhi giơ mặt đầy nước mắt nhìn tay hắn, rồi vươn tay trái đặt ở trong tay của hắn, khóc nói: "Chúng ta. . . Đến nhà Cơ Nhã tỷ tỷ?"
"Ừ. " Phong Trường Minh nhẹ giọng đáp.
Ở Phong gia phòng khách, giờ phút này đang ngồi năm người chính là: Phong Trường Minh, Tham Tiềm Nhi, Phong Cơ Nhã, Phong Yêu, Nhã Hương.
Phong Yêu trực tiếp tiến vào chánh đề: "Bạch Minh, ngươi cùng Cơ Nhã đã xảy ra chuyện kia, Ba Lạc vương tử cũng tuyên bố huỷ hôn ước giữa hắn cùng với Cơ Nhã , ngươi tính đối đãi Cơ Nhã như thế nào?"
Tham Tiềm Nhi ngây ngốc hỏi: "Phong thúc thúc, hắn và Cơ Nhã xảy ra chuyện gì nha?"
Phong Yêu vốn là đối với Phong Trường Minh mang theo Tham Tiềm Nhi tới đây đã không vui, giờ phút này nghe nàng hỏi, hắn đáp: "Tiềm nhi, không có chuyện của ngươi."
"Phong thúc thúc, ngươi thật hung dữ nha!"
Nhã Hương nói: "Tiềm nhi, ngươi tới đây."
Tham Tiềm Nhi rất nghe lời đến ngồi bên Nhã Hương, Nhã Hương liền nắm tay nàng, cười nói: "Phong thúc thúc tâm tình không tốt, Tiềm nhi nên yên lặng, đừng nói gì."
Phong Yêu tâm tình đúng là cũng không khá, nhi tử thì không thấy, Ba Lạc Kim liền đem hôn ước Phong Trường Minh và Ba Lạc Miểu giải trừ, hôm nay Ba Lạc Tủng cũng từ Phong Cơ Nhã, địa vị hắn ở đế đô lại rơi nữa, hơn nữa hắn vì nhi tử chuẩn bị Phong Tranh, nhưng lại cùng con gái của mình bị một nam nhân hoàn toàn không biết phá hủy trong sạch, Phong Yêu hắn còn có thể cao hứng được sao?
Phong Trường Minh nói: "Ngươi hi vọng ta đối đãi con gái của ngươi như thế nào?"
Phong Yêu cả giận nói: "Đây là ta hỏi ngươi ."
"Để ta cho ngươi biết, ta cùng con gái của ngươi không thể nào bất kỳ kết quả gì, ngươi tìm một nam nhân khác cho nàng đi."
"Ba " một tiếng, Phong Cơ Nhã ngồi ở bên cạnhPhong Trường Minh cho hắn một bạt tai.
"Oa, Cơ Nhã tỷ tỷ, làm sao ngươi đánh hắn? " Tham Tiềm Nhi oán trách. . .
Phong Trường Minh tiếp tục nói: "Ta đây là vì muốn tốt cho Phong gia các ngươi, ta đến từ Tây đại lục Kim Tà Kỳ, các ngươi có thể đoán được phương hướng của ta, ta không hi vọng các ngươi bị liên luỵ . . ."
Phong Yêu cũng rõ ràng ý tứ của hắn, thở dài nói: "Có lẽ ngươi nói đúng, Cơ Nhã đi theo ngươi, đối với nàng và cả gia tộc cũng không có lợi, nhưng ngươi dù sao cũng phải vì thế mà chịu trách nhiệm chuyện này."
"Ta muốn chịu trách nhiệm, nhưng trách nhiệm của ta đối với các ngươi mà nói, có lẽ là tai nạn. Ta cảm thấy, các ngươi tốt nhất không nên cùng ta có bất kỳ liên lạc, trừ phi các ngươi muốn cùng Ba Lạc Kim là địch."
Phong Yêu cả kinh nói: "Ngươi muốn cùng Ba Lạc Kim là địch?"
"Chẳng lẽ hắn trời sanh chính là đế vương Con Mắt Đại Dương ?"
"Hắn không phải. " Phong Yêu cũng phải thừa nhận điểm này.
Phong Trường Minh nói: "Vậy là được, ta nói rồi, ta có thể chiếm đoạt. Ngươi sẽ không đem những lời này nói cho Ba Lạc Kim, ta tin tưởng ngươi sẽ giữ bí mật . Ta chẳng biết tại sao lại dễ dàng mà tin tưởng ngươi như vậy, có lẽ là bởi vì ngươi cho ta một loại cảm giác rất thân mật, thật giống như ta trước kia đã biết ngươi. . . Thật ra thì, thời điểm ta tiến vào nơi này, ta liền có một loại cảm giác quen thuộc! Nhưng ta có thể khẳng định, ta trước kia cho tới bây giờ chưa từng tới đế đô, cũng chưa từng thấy qua các ngươi!"
Phong Yêu ngưng mắt nhìn Phong Trường Minh, thật lâu mới nói: "Ngươi có thể trở về, chuyện tình Cơ Nhã, ta sẽ xử lý ."
Nhã Hương cùng Phong Cơ Nhã kinh ngạc mà ngó chừng Phong Yêu, không biết hắn vì sao đột nhiên hạ quyết định này?
Đó là bởi vì trong lòng Phong Yêu nhiều hơn một tia hoài nghi. . .
Phong Trường Minh đối Tham Tiềm Nhi nói: "Ngươi không muốn trở về sao?"
"Không ăn cơm sao? Đến nhà người khác hẳn là ăn cơm rồi mới đi, nếu không là không lễ phép rồi."
Phong Trường Minh nói: "Vậy ngươi ở lại ăn cơm, ta còn muốn trở về ngủ, ngày mai phải đem những tên khốn kiếp kia dẫm ở dưới chân, mẹ kiếp, có mấy người chọc giận ta!"
"A di, ta lần sau lại đến nhà các ngươi ăn cơm. " Tham Tiềm Nhi dứt lời liền chạy đến bên cạnh Phong Trường Minh, Phong Trường Minh liền xoay người đi ra cửa, nàng ngơ ngác chưa đi tới, Phong Trường Minh đã quay đầu lại vươn ra một cái tay, nói: "Tới đây, tiểu ngốc nghếch, cho ngươi mượn một cái tay !"
Tham Tiềm Nhi vui mừng nhảy tới nắm bàn tay to, đi theo hắn. . .
Phong Yêu nhìn bóng lưng của bọn hắn, đột nhiên nói: "Giống như. . . Chính xác. . . Bước đi cùng tư thế cùng bóng lưng đều quá giống. . ."
Nhã Hương nghe thấy hắn tự nói, hỏi: "Hắn như cái gì?"
"Giống như một người."
"Người nào?"
"Lư Ti đại đế."
Đại sảnh vang lên tiếng Nhã Hương sợ hãi than. . . Nàng cũng đã từng gặp Lư Ti! !