"Không ngần ngại để cho ta ôm sao? " Phong Trường Minh đi ra đấu trường, đột nhiên phá vỡ trầm mặc.
Tham Tiềm Nhi bị hắn ôm, nguyên là đóng chặt hai mắt, giờ phút này nàng mở ra ánh mắt đẹp như nước mùa xuân, nói: "Ngươi cũng đã ôm ta, còn hỏi nhiều như vậy? Cũng không phải là lần đầu tiên ôm. . ."
Phong Trường Minh nói: "Ta nghĩ ngươi sẽ giống như trước ghét ta. . ."
"Ngươi đã cứu ta, cho nên ta mới không ghét ngươi ."
Phong Trường Minh cười nói: "Ta sau này cần phải cứu ngươi nhiều hơn."
Tham Tiềm sẳng giọng: "Ta không cần ngươi cứu, ta cũng không phải thường xuyên bị đánh bại, trước kia cùng Nhân Nhân tỷ đấu, đều là ta thắng, Nhân Nhân luôn là trốn. . ."
"Mạc Nhân nha, nàng so với ngươi còn mạnh hơn ."
Tham Tiềm Nhi phảng phất giận, Mạc Nhân rõ ràng luôn là trốn, hắn lại nói Mạc Nhân so với nàng mạnh hơn, nàng sao có thể tiếp nhận điều này? Nàng nhắm mắt một hồi lâu, chợt nhớ cái gì đó mở mắt ra, nàng thấy Phong Trường Minh ôm nàng đi thẳng phía trước liền nói: "Ừ. . . Ngươi. . . Vì sao không thấy Cách Mễ ca ca?"
Trên đường phố người đi đường tấp nập, đối với Phong Trường Minh ôm Tham Tiềm Nhi ở trên đường đi, cũng không thấy kỳ quái, làm bọn hắn ngạc nhiên chính là chiều cao của Phong Trường Minh, bọn họ vô tình hay cố ý đều liếc hắn mấy lần, Phong Trường Minh không thèm để ý, nghe thấy Tham Tiềm Nhi đặt câu hỏi, cúi đầu nhìn nàng, nói: "Cách Mễ ca ca ngươi đã rời đế đô, có lẽ mất một thời gian mới có thể đến đây."
"Hắn vì sao không nói với Tiềm nhi một tiếng?"
Phong Trường Minh nói: "Bởi vì ngươi không có chỗ ở trong lòng hắn, ngươi đối với hắn mà nói, cũng không phải là trọng yếu ."
"Ngươi nói nhảm, Cách Mễ ca ca rất thương Tiềm nhi ."
"Doanh Cách Mễ thương yêu ngươi, là lễ phép. Mà ta cho ngươi, là tận đáy lòng ta, ta chỉ muốn đem ngươi ôm chặt vào trong lòng của ta. . ."
Bỗng nhiên, một cái tay giơ lên che lại cái miệng của hắn --
"Ta biết ngươi thương yêu ta, nhưng ngươi. . . Làm sao ngươi lại giết người? " Tham Tiềm Nhi nói.
Phong Trường Minh khẽ cắn ngón tay của nàng, nàng rút tay về, hắn thở dài nói: "Ngươi không thích ta giết người?"
"Không thích."
"Ta sau này ở trước mặt ngươi ít giết người là được."
Tham Tiềm Nhi vui mừng mà nói: "Thật?"
"Ta cho dù là ép buộc, cũng sẽ không lừa ngươi."
Tham Tiềm Nhi đột nhiên nói: "Chúng ta đi nơi nào?"
Phong Trường Minh nói: "Ta nghĩ ôm ngươi đi về nhà, ngươi hôm nay đã mệt rồi."
Tham Tiềm Nhi sâu xa nói: "Thật ra thì ta không mệt, ngươi ôm ta đến Trạch Cổ thảo nguyên nhé?"
Phong Trường Minh bỗng nhiên cười, khuôn mặt tục tằng nở ra nụ cười rực rỡ làm Tham Tiềm Nhi trong lòng giống như nai con nhảy loạn, phác thông phác thông. . .
Hắn nói: "Ta nghĩ hẳn là nên đi mượn hai con ngựa -- "
"Không, ta không lên ngựa, ta muốn ngươi ôm ta đi!"
Ngày không gió. . .
Nguyên là thời tiết sáng sủa, nhưng lại bỗng nhiên âm u, từng hạt mưa nhỏ lất phất.
Trạch Cổ thảo nguyên chìm trong mưa bụi càng lộ ra vẻ mù mịt.
Phong Trường Minh bế Tham Tiềm Nhi đi trên mặt cỏ; hắn không muốn nàng vì vậy ngã bệnh -- mặc dù đây đối với võ giả mà nói là rất khó, nhưng Tham Tiềm Nhi dù sao cũng là nữ hài tử.
"Chúng ta trở về đi thôi? " Phong Trường Minh nói.
"Tại sao muốn trở về? " Tham Tiềm Nhi ngậm chút ít mưa bụi.
Phong Trường Minh than thở cúi đầu, nhìn thân thể trắng noãn gần như lộ liễu của nàng ẩn hiện dưới lớp y phục ít ỏi ướt đẫm.
Hắn cảm thấy máu của mình đang sôi sùng sục. . .
"Ta sợ ngươi sẽ bệnh. . ."
"Ngươi quá khinh thường Tiềm nhi rồi, Tiềm nhi chưa từng có sanh bệnh . " Tham Tiềm Nhi có chút kiêu ngạo mà nói.
Nàng thấy Phong Trường Minh đã ôm nàng đi từ sáng, hắn liền không mệt mỏi sao? Nước mưa tuy nhỏ, cũng đã ướt đẫm toàn thân của hắn, xuyên qua áo mỏng, có thể nhìn rõ cơ bắp cuồn cuộn, rất rõ ràng đây là một nam nhân vô cùng cường tráng, nàng nghĩ.
Phong Trường Minh biết nàng đang nhìn hắn, cước bộ ngừng lại, nói: "Có thể nói cho ta biết. . . Ngươi vì sao thích Doanh Cách Mễ?"
Tham Tiềm Nhi rất dứt khoát nói: "Doanh Cách ca quá đẹp."
Phong Trường Minh bỗng cảm thấy đầu đầy máu, con ngươi trợn to, nói: "Chỉ đơn giản như vậy?"
"Đúng, chẳng lẽ còn có lý do khác sao?"
"Ta cũng không phải là rất khó coi, ngươi vì sao ghét ta?"
"Nhưng ngươi không đẹp. . ."
"Nếu có một ngày ta trở nên đẹp, ngươi có thể hay không cũng yêu thích ta?"
Tham Tiềm Nhi ngây ngẩn cả người, nhẹ nhàng mà nói: "Thật ra thì. . . Thật ra thì ta. . ."
Một chuỗi nước từ cái trán chảy tới khóe miệng của nàng, giờ phút này vừa lúc chảy vào trong miệng của nàng, nàng đem nước mưa nuốt xuống, khẽ liếm đôi môi, "Ta có thể không nói chứ?"
Phong Trường Minh nói: "Ta muốn biết."
Tham Tiềm Nhi giơ tay lau nước mưa trên mặt hắn, dùng một loại âm điệu mờ mịt như hạt mưa nói: "Cho dù ngươi không thay đổi, ta cũng nghe theo ngươi, ngươi nói ta làm cái gì cũng có thể, nói như vậy, ngươi hiểu chưa?"
Phong Trường Minh thấy mặt nàng ướt đẫm nước mưa tái nhợt dần biến đỏ, giống như mặt nước trong phản chiếu rặng mây đỏ trên trời . . .
Hắn cúi thấp mặt, một giọt nước vừa lúc rơi xuống mũi ngọc, hắn khẽ hôn chóp mũi, hôn tới giọt nước trong suốt, nàng không phản ứng tùy ý hắn hôn. . . Nước mưa lặng lẽ rơi chung quanh bọn họ. . .
Khi nụ hôn của hắn đặt lên môi nàng, hắn phát giác nàng rất tự nhiên để cho đầu lưỡi của hắn tiến vào bên trong, hơn nữa đáp trả hắn. . . Hắn trầm say cùng nàng triền miên, trầm say giữa trời đất!
Tham Tiềm Nhi mê mang ngẩng đầu nhìn Phong Trường Minh, hồi tưởng đến mới vừa rồi hôn thật lâu, cảm thấy sức nóng còn đọng lại trong miệng của nàng, trong lòng của nàng, nàng đến tột cùng khi nào thì bắt đầu hiểu được hưởng thụ nụ hôn của hắn rồi?
Phong Trường Minh đặt nàng xuống, nàng nhất thời không cách nào đứng vũng, bị hắn ôm quá lâu, hai chân của nàng có chút tê dại, hắn phải đỡ nàng, một lúc sau, hắn nói: "Ngươi đứng yên mà nhìn, được chứ?"
Tham Tiềm Nhi đứng ở trong mưa, càng lộ rõ thân thể lồi lõm mê người, khuôn mặt tái nhợt khảm đôi mắt bảo thạch đen bóng lộ ra vẻ mê mang, nàng nói: "Ngươi không ôm ta?"
Phong Trường Minh cười nói: "Ta muốn biến đẹp cho ngươi xem."
"Cái gì? " Tham Tiềm Nhi la hoảng lên, "Ngươi có thể biến đẹp?"
"Đúng, ta để cho ngươi nhìn diện mục thật sự. " Phong Trường Minh nói chuyện đồng thời mặt của hắn bắt đầu thay đổi biến trở về diện mục cũ, cũng tức là Lư Ti di truyền cho hắn -- khuôn mặt tuấn mỹ kiêu ngạo thế gian!
Tham Tiềm Nhi sợ ngây người, Phong Trường Minh cho là nàng bị hắn " đẹp " kinh hãi, nàng lại đột nhiên thét nói: "Trường Minh ca ca? Ngươi là Trường Minh ca ca?"
Phong Trường Minh trong lòng giật mình: Tham Tiềm Nhi làm sao biết hắn gọi Phong Trường Minh? !
"Trường Minh ca ca, ngươi thật sự là Trường Minh ca ca sao? Không, ngươi không phải. Trường Minh ca ca không có cao như vậy, còn có, ***g ngực của hắn cũng không có lông . . . Nhân Nhân mỗi ngày đều nhớ Trường Minh ca ca . . . Ngươi có phải Trường Minh ca ca không? Ngươi. . . Rất giốngTrường Minh ca ca đấy. . ."
Phong Trường Minh nghe nàng hồ ngôn loạn ngữ, nhiều ít cũng hiểu ý của nàng, trong lòng nghi điểm càng ngày càng rõ ràng, thân thể của hắn cùng lông ngực cũng là khi lớn lên, như vậy, "Trường Minh ca ca " mà nàng nói hẳn là cùng hắn không sai biệt lắm? Hắn, nhất định là người nàng đã biết hay sao?
Hắn nói: "Tiềm nhi, Trường Minh ca ca là người nào?"
Tham Tiềm Nhi run rẩy trong mưa. . . Nàng nói: "Ngươi không phải là Trường Minh ca ca , Trường Minh ca ca là của Nhân Nhân, Tiềm nhi không thể cướpTrường Minh ca ca trong lòng Nhân Nhân đi. . ."
"Ngươi rốt cuộc nói lung tung cái gì? " Phong Trường Minh đi lên một bước, đem nàng ôm vào ngực, "Ta cùng Mạc Nhân kia có quan hệ sao?"
"Ngươi ôm ta như trước được không?"
Phong Trường Minh bế nàng lên, nàng nói: "Ngươi muốn biết Trường Minh ca ca? Vậy ngươi cũng không phải là Trường Minh ca ca rồi. . ."
"Ngươi rất sợ ta là hắn?"
"Ừ. " Tham Tiềm Nhi nhẹ giọng thừa nhận, "Trường Minh ca ca gọi Phong Trường Minh, là nhi tử Phong Yêu thúc thúc, từ nhỏ đã cùng Nhân Nhân chơi đùa đến lớn, Nhân Nhân trong lòng chỉ có một mình hắn, kể từ khi hắn bị Đế Mông lão sư đuổi đi, Nhân Nhân cũng không thích nói chuyện, thật ra thì Nhân Nhân trước kia rất nghịch ngợm, so với Tiềm nhi còn nói nhiều hơn đấy. . ."
Phong Trường Minh nghe Tham Tiềm Nhi nói, rốt cuộc hiểu rõ Bạch Kim Gia vì sao nói đế đô có thứ mà hắn cần, hơn nữa còn hiểu vì sao phải trốn đến Phong gia khi mình gặp nạn, bởi vì từ trong miệng Tham Tiềm Nhi, hắn hẳn là nhi tử Phong Yêu, nhưng hắn làm sao lại thành nhi tử Bạch Kim Gia đây?
Giống như trước làm hắn không cách nào hiểu được chính là, Đế Mông nếu là lão sư của hắn, vì sao thành nữ nhân của hắn?
Nếu Phong Yêu thật sự là phụ thân của hắn, như vậy, hắn cùng với Phong Cơ Nhã. . . Hắn cảm thấy đầu đau!
Hai tay ôm Tham Tiềm Nhi khẽ run rẩy. . .
"Ngươi lạnh không? " Tham Tiềm Nhi ân cần nói.
Nàng xem thấy hắn có vẻ mặt thống khổ, gương mặt tuấn tú bóp méo.
"Nếu ta thật là Trường Minh ca ca thì sao? " hắn thống khổ mà nói, quá nhiều dấu hiệu cho thấy hắn chính là Phong Trường Minh nhi tử Phong Yêu, nhưng hắn vì sao lại thành nhi tử Bạch Kim Gia?
"Ngươi không phải, ngươi không phải. . . Ta muốn ngươi biến trở về bộ dáng cũ! " Tham Tiềm Nhi khóc lên, nước mắt tràn đầy khuôn mặt tròn trĩnh. . .
"Đúng nha, biến trở về đi thôi, cần gì khuôn mặt dùng giả dối mê hoặc thiếu nữ? nam nhân nhàm chán!"
Chẳng biết lúc nào, phía sau Phong Trường Minh xuất hiện hai người, hắn thế nhưng không biết? Thời điểm hắn quay đầu, nhìn thấy một trung niên nam nhân cùng một thiếu nữ xinh đẹp, trung niên nam nhân nhìn thấy hắn lộ ra một nụ cười, nói: "Vẻ mặt ngươi bây giờ đến từ nơi nào? Ta nghĩ ngươi không thể nào gặp qua Lư Ti đại đế, ha hả!"
Khi hắn nói chuyện, Phong Trường Minh cảm thấy từ trên người hắn khí tức khủng bố phát ra. . .
"Thân cao cũng tương tự Lư Ti, nếu để cho người khác thấy, nhất định sẽ vì thế kinh ngạc. . . Bạch Minh? Nhi tử Bạch Kim Tà, ta nghĩ, Bạch Kim Tà hẳn là Bạch Kim Gia, chỉ có thành Tây Cảnh bạch kim gia, mới có kỹ năng ‘ băng biến ’ thần kỳ đặc biệt. . . Không nghĩ tới Bạch Kim Gia có nhi tử như ngươi . . ."
Phong Trường Minh sợ ngây người, người này biết phụ thân của hắn là Bạch Kim Gia thành Tây Cảnh? Hắn cẩn thận mà đánh giá nam nhân trước mặt, nam nhân này thân cao một mét tám mươi năm, diện mạo khôi ngô hùng dũng, hai hàng lông mày xếch lên, hai mắt như sao, toàn thân tản ra thành thục, khí chất mạnh mẽ làm lòng người khuất phục.
Hắn lại nhìn một chút nữ lang mỹ lệ đứng bên cạnh trung niên nam nhân, nàng đại khái hơn hai mươi tuổi, cao chừng một mét bảy mươi tám, đang mặc áo choàng màu đỏ nổi bật lên cái cổ cao xinh đẹp, ánh mắt sắc bén như ưng, hai hàng lông mày đậm và dài, tóc quăn màu xám bạc rủ xuống tới ngực. Dưới cái mũi cao thẳng là đôi môi gợi cảm,tròng mắt nàng loé lên lam quang theo dõi hắn, làm hắn cảm thấy một loại cảm giác bị khinh thị mãnh liệt.
Hắn sinh ra đã có bản tính cuồng ngạo, gặp phải ánh mắt của nàng hắn liền giận giữ. . .
Một nữ nhân xa lạ lại dám miệt thị hắn? !
Tham Tiềm Nhi trong lòng ngực của hắn cảm thấy sự phẫn nộ của hắn, cẩn thận nói: "Ngươi. . . Sinh khí ? Ta muốn ngươi biến đổi lại, không nên tức giận được không? Thật ra thì. . . Trường Minh ca ca là nhìn rất đẹp, Tiềm nhi trước kia cũng có chút thích. . . Chẳng qua, hắn là của Nhân Nhân . . ."
"Ngươi thành công đem lòng của nàng bắt đi rồi, chỉ bằng gương mặt đẹp này. . . Nhưng gương mặt này dù sao cũng không phải là của ngươi -- " thiếu nữ cười nói.
Phong Trường Minh giận dữ hét: "Nữ nhân, ngươi nói đủ chưa?"
"Di? " thiếu nữ sợ hãi than, nàng không ngờ được Phong Trường Minh dám rống to với nàng . . .
"Ta từ trước đến giờ không thích nhiều lời -- " thiếu nữ nói.
"Vậy thì ngậm cái mỏ chim!"
Sắc mặt của cô gái chợt biến, quang mang màu tím từ trên người của nàng toả ra, cặp mắt cũng trở thành màu tím, phảng phất thiêu đốt lên ngọn lửa màu tím. . .
Trung niên nam nhân nói: "Lực Cơ, bỏ qua đi!"
Thiếu nữ nói: "Cha, hắn quá cuồng vọng vô lễ, nữ nhi giáo huấn hắn một bữa!"
"Tiềm nhi, ngươi đứng yên! " Phong Trường Minh để Tham Tiềm Nhi xuống cho nàng đứng ở một bên, bước đến trước mặt Lực Cơ, nói: "Đánh ngã nữ nhân là ham mê của ta!"
Trung niên nam nhân nói: "Người tuổi trẻ, ngươi bây giờ còn không phải là đối thủ con gái của ta, tiềm năng của ngươi còn cần khai phá-- "
"Lôi thôi dài dòng, xem chiêu! Băng Chung Cực? Tuyết Trùng!"
Hai tay của hắn đẩy ra trước, một đoàn băng tuyết từ trước ngực của hắn bắn thẳng vào thiếu nữ. . .
Mái tóc và áo choàng Lực Cơ không gió mà bay, tay phải đưa ra thành chưởng, một thanh đao màu tím bổ vào băng tuyết, xông thẳng Phong Trường Minh. . ."Tử Sắc? Trảm Hải!"
Băng tuyết bị "Trảm Hải " chém làm đôi, thanh đao màu tím vẫn hung hãn bổ vào Phong Trường Minh, hắn cấp tốc né tránh, thanh đao bổ xuống thảo nguyên tạo thành cái rãnh dài mười thước.
"Băng Chung Cực? Tuyết Băng! " vô số băng tuyết lấy Lực Cơ làm trung tâm bao bọc lại, từ trong thân thể nàng bộc phát ra tử sắc quang mang tạo thành vòng bảo hộ màu tím xung quanh thân thể.
Phong Trường Minh không cánh nào đột phá vòng bảo hộ, chớ nói chi là thương tổn được nàng. Nàng từ trong vòng bảo hộ phất tay, mười mũi tên màu tím bắn ra, bắn thẳng về phía Phong Trường Minh, mà lúc này sau lưng Phong Trường Minh chính là Tham Tiềm Nhi, nếu hắn né tránh, Tham Tiềm Nhi tất nhiên trúng chiêu, giờ này khắc này, hắn chỉ có thể lựa chọn cứng rắn ngăn chặn, hắn liều mạng tạo vòng thủ hộ, một cái tường băng tuyết dầy xuất hiện ở trước hắn, mười mũi tên có ba đạo xuyên qua băng tường đâm thủng ***g ngực của hắn, hắn rên nhẹ một tiếng, thân thể lui về sau. Tham Tiềm Nhi ôm lấy lưng hắn, hai người đồng thời lui thêm hai bước, mới không có tiếp tục lui về phía sau. . .
Tham Tiềm Nhi ôm hắn, ân cần hỏi: "Ngươi. . . Bị thương?"
Từ khóe miệng Phong Trường Minh tràn ra hai dòng máu tươi, hắn xoay người nhìn Tham Tiềm Nhi, nói: "Đụng đau ngươi không vậy?"
Tham Tiềm Nhi cảm thấy lỗ mũi cay cay, giơ tay lau miệng cho hắn, chui vào trong ngực của hắn, khóc nói: "Ngươi luôn đối Tiềm nhi tốt như vậy. . ."
"Người tuổi trẻ, thật ra thì ngươi cũng không cần biến đổi gương mặt, cô bé này tâm đã sớm cho ngươi. " trung niên nam nhân nói, "Chẳng qua là, thân hình của ngươi cùng nàng dù sao có chút không tương xứng, ‘ băng biến ’ mặc dù có thể thay đổi khuôn mặt, lại không thể biến hóa hình thể ."
Phong Trường Minh ôm Tham Tiềm Nhi quay đầu, đối mặt với trung niên nam nhân thời khắc đều cho hắn một loại cảm giác bị áp bách trầm trọng, nói: "Ngươi mặc dù biết rất nhiều, nhưng có một điều, nếu ta không nói, ngươi vĩnh viễn không biết."
"Nga? " trung niên nam nhân ra vẻ nghi ngờ cùng tò mò.
Phong Trường Minh nói: "Ta liền thích nàng nhỏ nhắn như vậy, thích ôm nàng vào trong ngực, ta muốn nàng giống như một con mèo nhỏ khả ái nằm tại trong ngực của ta, đem nàng cưng chìu giống như một bảo bối-- đây chính là điều ngươi không biết ."
Trung niên nam nhân bỗng nhiên cười. . .
Lực Cơ bĩu môi nói: "Nam nhân nhàm chán, chỉ biết ôm nữ nhân!"
Phong Trường Minh giận dữ quát: "Nữ nhân, ngươi đừng lớn lối, đem ta chọc giận, ta liều mạng bạo liệt thân thể kéo ngươi đi bồi!"
"Ngươi có khả năng đó? Ngươi -- "
Trung niên nam nhân đột nhiên cắt đứt lời nữ nhi của hắn, nói: "Lực Cơ, hắn nếu thật làm như vậy, đúng là có thể cùng đồng quy vu tận!"
Lực Cơ kinh ngạc nhìn phụ thân của nàng, không thể tin được cha của nàng sẽ nói như thế, bởi vì Phong Trường Minh mới vừa rồi chẳng qua là hai ba chiêu liền bị thua, hắn lại có năng lực gì cùng nàng đồng quy vu tận?
"Bạch Kim Gia không thể không coi là một cường giả, chỉ là cuộc đời của hắn bận về việc tranh bá sự nghiệp, tu vi suy giảm, hắn chỉ có thể chen vào hàng ngũ trung cấp cường giả, mà ngươi, chỉ có thể miễn cưỡng được cho là cường giả. Đế đô cử hành cường giả tranh tài, ta mỗi lần đều đến. Trong đó mạnh nhất vẫn là Ma La, Nặc Tân, Áo Phỉ cùng Bố Ny. . . Mà lần cuối cùng này, theo quan sát của ta, thì Long Cơ cùng với Điền Bằng đều vượt trội hơn ngươi, chỉ là bọn hắn đã tham dự chiến tranh Tây đại lục rồi. Chỉ sợ hai người này không có ở đây, ngươi muốn thắng được Ba Lạc Nhị cũng không có nhiều hi vọng, nhưng ngươi hơn bọn hắn ở tiềm lực. . ."
"Ta thấy ngươi nói đã nhiều, ngươi không mệt? " Phong Trường Minh vô lễ cắt đứt lời trung niên nam nhân.
Trung niên nam nhân cũng không giận, chẳng qua là thở dài một tiếng, xoay người rời đi. . .
"Ngươi ngay cả nữ nhân cũng đánh không lại, phế vật, cha ta khinh thường để ý ngươi! Ta khuyên ngươi không cần tiếp tục tham gia cường giả tranh tài rồi, cha ngươi ở Tây đại lục đang cùng Long Chí liều chết, ngươi lại ở nơi này ôm kẻ địch. . . Nam nhân như ngươi chỉ có thể ở bộ ngực mềm mại của nữ nhân tìm kiếm thỏa mãn nào đó mà thôi -- "
"Câm miệng! " Phong Trường Minh rống giận, nhìn chằm chằm Lực Cơ, lạnh lùng thốt: "Ngươi đang ở đây khảo nghiệm sự nhẫn nại của ta?"
Lực Cơ cười mang theo một loại đùa cợt khinh bỉ, nàng nói: "Ta không có thời gian tiếp loại người như ngươi. . ."
Nàng khẽ cười xoay người đuổi theo phụ thân của nàng, phụ thân của nàng quay đầu lại, đối Phong Trường Minh nói: "Người tuổi trẻ, sau này không có chuyện gì không nên dùng khuôn mặt này, ta không muốn ngươi vũ nhục hắn!"
"Con mẹ nó ngươi chính là người nào? Lão tử từ nhỏ chính là khuôn mặt này, ngươi quản được ?"
Trung niên nam nhân nói: "Ta gọi Thiên Thị!"
Phong Trường Minh nhìn bọn họ đi xa, lẩm bẩm: "Thiên Thị? Thiên Lực Cơ? ! Ta nhớ ngươi, sẽ có một ngày, ta sẽ cho ngươi hiểu được, nữ nhân khinh thị nam nhân là một loại sai lầm trí mạng!"
"Ngươi. . . Là Trường Minh ca ca hay là Đại Bổn Tượng? " Tham Tiềm Nhi nói.
"Ta là Đại Bổn Tượng của ngươi."
"Thật?"
"Tiềm nhi, chúng ta trở về đi thôi, mưa đã tạnh!"
"Mưa đã tạnh sao?"
"Nhưng nước mắt của ngươi vẫn còn, ha ha! " Phong Trường Minh bỏ qua chuyện mới vừa rồi, lại bắt đầu chêu trọc nàng. . .
Thảo nguyên hiện ra sáng rỡ!