Bên ngoài đế đô, Trạch Cổ thảo nguyên nhìn như khôn cùng, tiếng gió thổi cùng súc vật hí, mang cho lòng người một loại cảm giác tàn lụi. Trên thảo nguyên, lều trại và bãi cỏ rất thưa thớt, lại đang dần tàn lụi. Màu xanh, làm cho người ta cảm thấy là: tánh mạng.
Ở Con Mắt Đại Dương, có địa phương xanh, liền có sinh mạng, có sinh mạng, thì chém giết!
Sanh ở Con Mắt Đại Dương, tranh đoạt là mục tiêu của bọn hắn, chỉ có thông qua tranh đoạt, mới có thể nhận được mục tiêu theo đuổi: vinh quang.
Phong Trường Minh cũng không rõ mục tiêu của hắn là cái gì, bởi vì ngay cả trí nhớ của hắn cũng chỉ ngắn ngủi.
Nhưng trong trí nhớ ngắn ngủn của hắn cũng có thể tìm ra một vật, chính là: tranh đoạt.
Tranh đoạt hết thảy, chẳng lẽ chính là mục tiêu hắn sống sao?
Phong Trường Minh đi tới Trạch Cổ thảo nguyên hoài niệm; Doanh Cách Mễ cùng Đảng Phương không theo hắn tới, Doanh Cách Mễ đi cùng nữ nhân Phong Yêu vụng trộm rồi, Đảng Phương mấy ngày qua tựa hồ rất buồn bực hắn. Hắn chẳng biết tại sao muốn lựa chọn đến trên thảo nguyên này giải sầu, có lẽ, hắn nghĩ tại trong thế giới màu xanh, hồi tưởng Tham Tiềm Nhi thuần khiết.
Có lẽ, hắn cái gì cũng không muốn, chẳng qua là buồn bực phát sợ, ở chỗ này, hắn tạm thời không có mục tiêu -- Đế Mông đích xác là nữ nhân của hắn rồi, cách cường giả tranh tài còn có mười lăm ngày, hắn không giống Đảng Phương, có thể cả ngày buồn bực ở trong khách sạn. Hắn nghĩ, thời điểm nữ nhân soi gương là rất ít cảm thấy buồn bực .
Hắn đi tới, cũng không có mục tiêu, lại nằm xuống, nằm ở trên thảo nguyên. . . Hắn cảm thấy trên lưng hắn những cọng cỏ đã bị động vật gặm nhấm gần hết rồi.
Hắn đang suy nghĩ chính mình nếu ngủ có phải hay không phải người đem hắn đá tỉnh? Nếu không người đem hắn đá tỉnh mà nói, hắn ít nhất phải ở chỗ này ngủ lấy hai tháng sao, bởi vì hắn biết bổn nguyên tu luyện của hắn hình như là hai tháng làm một chu kỳ .
"Đát đát, đát đát, đát. . ."
Tiếng vó ngựa ở trên thảo nguyên vang lên, phảng phất cách hắn càng ngày càng gần, hắn cũng không phải là rất để ý, tiếp tục nhắm mắt ảo tưởng nếu hắn ngủ thiếp đi sẽ là ai tới đem hắn đánh thức, hắn vừa nghĩ tới chính là Đảng Phương khêu gợi . . .
"Đát đát. . . " tiếng vó ngựa gần ở bên tai của hắn!
"À? " một tiếng kinh hô rất nhẹ, Phong Trường Minh mở mắt ra, nhưng lại nhìn thấy vó ngựa dựng lên, hai vó bay lên không bay múa. . . Nếu đạp xuống, tuyệt đối dẫm lên ngực của hắn!
Hắn chợt thi triển ra "Băng Chung Cực ", một khối băng tuyết xuất hiện ở trước ngực của hắn, hơn nữa nhanh chóng đứng lên, nâng cặp vó ngựa kia . . .
Cô gái lập tức nhẹ nhàng nhảy xuống, ngón tay thon dài tùy ý vung lên, hai vó ngựa rơi trên cỏ!
Phong Trường Minh thu hồi lực lượng băng hệ, phát hiện cô gái này cao lớn mê người, đây là nữ nhân hắn gặp qua cao nhất rồi, phải được hai mét, hơn nữa vóc người vô cùng cân đối, cực kỳ thanh thoát, mặc một thân áo bào màu trắng, ở nơi hàn xuân này, nàng tựa hồ không cảm thấy lạnh.
Nhưng nàng cũng làm cho người ta cảm ứng vừa vặn là: lạnh.
Nàng giống như băng.
Mặt của nàng là tuyệt mỹ, cho dù là Mạc Nhân, Tham Tiềm Nhi thuần mỹ, so với nàng, cũng vẫn phải có chỗ thua kém, khuôn mặt nhìn như rất nhỏ nhắn, hoặc nói tinh sảo không có chỗ chê.
Chẳng qua chính là tuyệt mỹ như vậy, không gì sánh kịp, nhưng lại làm cho người ta cảm giác tuyệt đối . . . Lạnh như băng!
Ngay cả không khí chung quanh nàng, cũng bởi vì nàng đến, mà biến thành lạnh gấp mấy lần.
Phong Trường Minh sửng sốt một hồi lâu, mới từ trong kinh diễm tỉnh táo lại, nói: "Ngươi mới vừa rồi thiếu chút nữa để cho ngựa của ngươi đạp bộ ngực của ta. . ."
Thiếu nữ ngửa mặt, vẻ mặt lạnh như băng không có bất kỳ ba động, cứ như vậy mà nhìn hắn, làm hắn cảm thấy cả người không được tự nhiên, đây là hắn lần đầu ở trước mặt một nữ nhân cảm thấy khó ứng phó, hắn lại nói: "Hoàn hảo, ta và ngươi đều đại biểu cho -- băng."
Thiếu nữ vẫn không nói lời nào, Phong Trường Minh cảm thấy nhục chí, không biết nàng có phải là tượng đá? Hắn lúng túng nói: "Tính cùng nói chuyện với ngươi nhưng thật uổng phí sức lực, ta phải đi thôi, ngươi cho ta cảm giác không phải là nước mà là băng."
Hắn lách qua thiếu nữ, hướng phương hướng nàng tới-- đó là đế đô.
"Đem tên của ngươi lưu lại! " thanh âm lạnh như băng vang lên sau lưng hắn.
Hắn dừng bước, chỉ là không có quay đầu lại, hắn cũng nói: "Trước khi ngươi hỏi tên người khác, phải lễ phép, ngươi hẳn là trước tiên đem tên của ngươi nói ra."
"Ba Lạc Nhị."
Phong Trường Minh không ngờ thiếu nữ này dứt khoát như thế, hắn vốn tưởng rằng nàng tuyệt sẽ không nói họ tên trước, vậy là hắn hoàn toàn sai lầm rồi, lời của hắn mới vừa dừng lại, nàng liền nói ra nàng phương danh. . . Ba Lạc Nhị? Chẳng lẽ nàng lại là nữ nhi Ba Lạc Kim ? Vì sao nữ nhi Ba Lạc Kim một người so với một người muốn xinh đẹp hơn? Lúc trước ôm Tham Tiềm Nhi ra khỏi Tham tướng phủ, nhìn thấy Ba Lạc Miểu, đó cũng là một nữ nhân thanh mỹ tuyệt luân.
"Ngươi là nữ nhi Ba Lạc Kim ? " hắn nói.
Nhưng không được Ba Lạc Nhị trả lời, chỉ nghe được tiếng vó ngựa ở trên thảo nguyên nhẹ nhàng vang lên, hắn quay đầu nhìn lại, Ba Lạc Nhị chẳng biết lúc nào lên ngựa, đang giục ngựa ở trên thảo nguyên chậm rãi đi tới, trong lòng hắn nghĩ: di, nữ nhân này thật con mẹ nó kỳ quái, chưa nói đến hai câu, liền lại không để ý tới lão tử rồi, muốn chảnh!
Hắn hướng về phía bóng lưng của nàng nói: "Ta gọi Bạch Minh."
Ba Lạc Nhị quay đầu nhìn hắn một cái, không có bất kỳ tiếng nói cùng với vẻ mặt thay đổi, lại quay đầu cưỡi ngựa đi. . .
Phong Trường Minh nhìn nàng biến mất trên thảo nguyên, mới nhớ ra giấc ngủ của mình bị nàng đến phá mất rồi, có hay không cần phải trở về? Nhưng thâm tâm hắn rất muốn đuổi theo Ba Lạc Nhị, chỉ là nghĩ đến nàng lạnh như băng, hắn liền tự giễu mà cười nói: "Ta nên để tâm đến Ba Lạc Ảnh đi, nữ nhân kia tương đối dễ dàng, về phần Ba Lạc Miểu, cùng nàng cũng không có cái gì khác biệt, cha để cho ta tới tranh đoạt tiền thưởng của Ba Lạc Kim, bản thân ta cảm thấy tranh đoạt nữ nhi của hắn càng làm cho ta có động lực hơn."
Hắn quay đầu đi về phía đế đô, từ xa xa đã nhìn thấy Đảng Phương cỡi ngựa tiến đến, hắn lẩm bẩm: "Vẫn là nữ nhân này thời khắc nghĩ tới ta!"
Thân ảnh của hắn nhanh như cơn gió, khoảng khắc, hắn đã ngồi xuống sau lưng Đảng Phương, ôm nàng trên lưng ngựa, ở bên tai nàng nói: "Phương nhi, nghĩ tới ta rồi?"
"Người nào nhớ ngươi? Ta sợ ngươi ngủ quên ở đâu đó, cho nên đi nhìn."
"Sau khi trở về ngủ cùng ta nhé? Thân thể ngươi rất khêu gợi làm cho ta hưng phấn tới cực điểm, ngươi phải chịu trách nhiệm. . ."
Đảng Phương thối nói: "Đế Mông không phải là so với ta xinh đẹp hơn sao?"
"Nhưng ngươi là người ta có tình cảm nhất, này! " bàn tay to của hắn đưa lên bộ ngực mềm mại của, Đảng Phương vươn ra một cái tay đẩy ra ma trảo, sẳng giọng: "Đi mà sờ Đế Mông!"
"Ha ha! Đảng Phương, kẻ ngu cũng nhìn ra được ngươi yêu ta, bộ dáng ngươi ghen thật đáng yêu, để ta ôn nhu hôn một cái đi."
"Ta không cho!"
Phong Trường Minh đưa tay vén mái tóc đen của nàng lên, phát giác nàng có lỗ tai diêm dúa lẳng lơ như yêu tinh, hắn nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai của nàng. . .
Ba Lạc mười chín năm tháng ba ngày thứ bảy.
Phong Trường Minh cùng Doanh Cách Mễ đi đến phủ Đông Sư, trên đường, Doanh Cách Mễ nói: "Ta mấy ngày này thật con mẹ nó thoải mái, Mê Tâm kia lẳng lơ tìm tới thêm ba nữ nhân khác, thiếu chút nữa làm ta mệt chết, nữ nhân Phong gia chính là lợi hại, ta nguyên lai là có thể cả đêm mười nữ, đối phó ba nàng, nhưng luôn là lực bất tòng tâm."
Phong Trường Minh khẩn trương nói: "Trong ba nữ nhân có người nào gọi Phong Tranh không?"
"Các nàng chia ra gọi Mê Tâm, Phong Bình, Phong Âm, không có gọi Phong Tranh, làm sao? Phong Tranh rất đẹp?"
Phong Trường Minh thở phào nhẹ nhỏm, nói: "Ngươi tốt nhất không nên đụng Phong Tranh."
Doanh Cách Mễ nói: "Ngươi đừng quá lo lắng, ta căn bản không biết Phong Tranh mọc ra sao."
Phong Trường Minh nhục chí nói: "Thật ra thì ta cũng không biết."
"Ngươi. . . " Doanh Cách Mễ bị hắn làm cho ngã ngửa, chuyển đề tài nói: "Tại sao ngươi không theo ta đi an ủi những dâm phụ kia?"
"Đế Mông không cho phép ta đụng nữ nhân Phong gia."
Doanh Cách Mễ ngạc nhiên nói: "Ngươi nghe lời của nàng như vậy ?"
"Không nghe được không? Nàng là cha ta đã xác định, rồi hãy nói, ta chẳng biết tại sao, cảm giác, cảm thấy có lỗi với nàng. " Phong Trường Minh có chút mê mang nói.
Doanh Cách Mễ thay Phong Trường Minh mặc niệm trong nháy mắt, nói: "Ngươi sau này sẽ bị nàng trị đến sít sao ."
"Trong lòng ta có rất nhiều nghi vấn. . . " Phong Trường Minh nói, Doanh Cách Mễ không đáp để ý đến hắn, chạy tới trước cửa phủ Đông Sư, rất nhiều lời đều bỏ sau lưng.
Đi vào phủ Đông Sư, mới biết được phủ Đông Sư khách nhân quá nhiều .
Phong Trường Minh dùng ánh mắt của hắn đếm: Ba Lạc Tủng, Ba Lạc Ảnh, Điền Bằng, Tham Lan, Tham Tiềm Nhi, Tham Bưu, Tham Khải, Phong Cơ Nhã. . . Còn có hai người hắn chưa từng thấy, sau mới biết được là hai nhi tử Điền Kỷ là Điền Lam cùng tiểu nữ nhi Điền Kim.
Điền Lam không có cao như ca ca của hắn, nhưng cũng không thấp, hẳn là cao một mét tám, diện mạo cũng không giống Điền Bằng, lộ ra vẻ tương đối tuấn tú; Điền Kim có chút giống Điền Lam, không phải là tuyệt mỹ, chỉ là có chút vẻ thùy mị thôi, cao khoảng mét bảy, rất là thon thả.
Doanh Cách Mễ nói: "Ơ, chúng ta thật là tấu xảo, hôm nay là ngày tụ hội sao?"
Tham Tiềm Nhi vui mừng mà nói: "Cách Mễ ca ca, Tiềm nhi thật lâu không có gặp ngươi, ngươi vì sao không ở nhà chúng ta?"
"Cách Mễ ca ca không thích ăn không ở không nha, cho nên ở bên ngoài. " Doanh Cách Mễ tùy tiện cho Tham Tiềm Nhi một lý do, liền nháy mắt cho Phong Trường Minh, mà Phong Trường Minh làm như không thấy, hắn giờ phút này đang bị Phong Cơ Nhã nhìn chằm chằm, đâu thèm để ý Doanh Cách Mễ?
Phong Cơ Nhã tiều tụy rồi, ánh mắt đen nhánh ẩn chứa tức giận, nàng không để ý đến mọi người trước mặt, chậm rãi đi tới trước mặt Phong Trường Minh, liền giơ tay cho hắn một bạt tai, Phong Trường Minh đứng bất động, cho dù nàng đánh một cái.
Nàng quát: "Ngươi vì sao không tránh?"
"Cho ngươi giải hận! " Phong Trường Minh nói.
Trừ Đế Mông, ai cũng không biết chuyện gì xảy ra giữa hắn và Phong Cơ Nhã. Phong Cơ Nhã mặc dù dã man, nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà đi đánh một người? Dĩ nhiên, cõi đời này, trừ một người ngoại lệ, đó chính là đệ đệ của nàng Phong Trường Minh, rất nhiều người cũng biết Phong Cơ Nhã cầm cái chuỳ gỗ to đánh Phong Trường Minh là không cần bất kỳ lý do.
Chẳng qua là, Phong Trường Minh đã mất tích ba năm, hán tử cao lớn này chính là thống soái Kim Tà Kỳ, Phong Cơ Nhã thế nhưng cũng có thể tùy ý tùy tiện mà vứt bạt tai?
"Ta giết ngươi cũng không giải hận, ngươi. . . " Phong Cơ Nhã cơ hồ muốn khóc.
Ba Lạc Tủng nhìn ra có vấn đề trong đó, liền nói: "Cơ Nhã, hắn đối với ngươi làm cái gì?"
Phong Cơ Nhã quát: "Không liên quan đến ngươi."
"Ngươi là của ta. . . " Ba Lạc Tủng còn chưa nói xong, Phong Cơ Nhã liền đoạt nói: "Đó là ngươi nhận, Phong Cơ Nhã ta cho tới bây giờ cũng không thừa nhận qua chuyện đó, không nên ở trước mặt ta cường điệu ta là nữ nhân của ngươi, ngươi nếu muốn thân thể của ta, tự nhiên có thể có được, ta bây giờ có thể nằm ở trên giường mặc ngươi làm! Song ngươi nếu muốn để cho trong lòng Phong Cơ Nhã ta thừa nhận ngươi là nam nhân của ta , kiếp sau cũng không thể !"
Ba Lạc Tủng sắc mặt kịch biến, khuôn mặt tuấn tú trở nên có chút dữ tợn, cả giận nói: "Phong Cơ Nhã, ngươi đừng tưởng rằng ngươi khả ái, cho dù ngươi thật làm nữ nhân của ta, ngươi cũng chỉ có thể làm tình nô của ta, một con chó mẹ để ta phát tiết !"
Phong Cơ Nhã kịch liệt rung động. . .
Phong Trường Minh đột nhiên đem Phong Cơ Nhã trước người kéo lại, lạnh lời nói: "Cho dù là chó mẹ, nàng cũng là chó mẹ của một người là ta ! Ba Lạc Tủng, trở về đế cung gọi phụ thân của ngươi đến đây đi!"
Doanh Cách Mễ không ngờ được Phong Trường Minh vọng động như thế, hoặc nói cuồng vọng, song, hắn cũng không trách Phong Trường Minh, từ khi Phong Trường Minh cứu sống hắn dưới đao Niếp Thông, hắn, Doanh Cách Mễ, liền thuộc về Phong Trường Minh, vì Phong Trường Minh mà chiến!
Tất cả mọi người kinh ngạc!
Nhưng có một người trong lòng cũng ít nhiều có chút vui mừng, đó chính là: Điền Bằng.
Điền Bằng không phải so với Ba Lạc Tủng yếu hơn, chẳng qua là Điền Bằng phải phục tòng cho Ba Lạc Tủng, bởi vì phụ thân của hắn Điền Kỷ phục tòng cho phụ thân Ba Lạc Tủng Ba Lạc đại đế. Trước khi đến, Điền Bằng sớm đã nghe Điền Kỷ nói, Ba Lạc đại đế muốn cho Đế Mông lão sư trở thành chánh thê Ba Lạc Tủng, cũng tức là kế nhiệm Hoàng Hậu.
Điền Bằng ở học viện cường giả, là số tuổi lớn nhất , hắn chỉ so với Đế Mông nhỏ hơn hai tuổi, vào tới học viện không lâu, liền thầm mến Đế Mông, cho tới hôm nay. Ở trong lòng Điền Bằng, hắn yêu hai nữ nhân, một người là Đế Mông lão sư, một người là Ba Lạc Nhị.
Khi hắn nghe tin Ba Lạc đại đế muốn đem Đế Mông giao cho Ba Lạc Tủng, hắn liền nổi giận, chẳng qua là hắn vô lực cùng Ba Lạc Kim đối kháng, rồi hãy nói, hắn thích nhất, có lẽ hẳn là nữ nhi thứ ba của Ba Lạc Kim -- Nhị công chúa.
Giờ phút này phát sinh chuyện bực này, nhất định sẽ khiến Ba Lạc Tủng cùng Phong Trường Minh tranh đấu, mà Ba Lạc Tủng bị người khác cướp đi nữ nhân, để cho hắn có một loại khoái cảm trả thù gián tiếp.
Tham Bưu nhưng không có mừng thầm như Điền Bằng, trong lòng hắn mang một bụng khí, hắn vốn là rất thích Phong Cơ Nhã, nhưng Phong Cơ Nhã là hôn thê của Ba Lạc Tủng, hắn không dám đụng vào, lúc này thấy Phong Cơ Nhã liều lĩnh gần gũi Phong Trường Minh, hắn có thể nào không tức? Kẻ tức giận nhất liền chính là bản thân hắn!
Đế Mông biết sự tìnhnghiêm trọng.
"Ba Lạc Tủng ta không phải là tên hèn nhát như vậy, nữ nhân này vô sỉ đến loại tình trạng này, dù sao từ nhỏ ta đã chán ghét nàng, nếu không phải nhìn thân thể của nàng còn có một chút mị lực, ta đã sớm bảo phụ thân ta từ nàng. Bây giờ tốt rồi, nàng muốn ai hay cùng người nào thì mặc nàng, ta Ba Lạc Tủng từ nay cùng nàng đoạn tuyệt hết thảy quan hệ, đem con chó hoang này vứt bỏ. Bạch Minh, ngươi coi thường ta, chuyện này, còn không đến mức phải để phụ thân vĩ đại của ta ra tay, ngươi không phải là cũng ghi danh cường giả tranh tài sao? Ta bây giờ không đếm xỉa tới các ngươi, đôi cẩu nam nữ, tất cả hận thù, chúng ta ở trong tỷ đấu đều chấm dứt."
Ba Lạc Tủng buông tay cũng rất mau, bởi vì hắn thích là Mạc Nhân, trong lòng muốn đoạt nhất chính là Đế Mông lão sư. . .
Về phần Phong Cơ Nhã, đúng như hắn nói, hắn cho tới bây giờ không có thích qua.
Tham Bưu vui vẻ nói: "Điện hạ, ngươi thật cùng Cơ Nhã đoạn tuyệt hết thảy quan hệ sao?"
Ba Lạc Tủng xoay mặt, cười nói: "Ta biết ngươi vẫn thích nàng, ngươi bây giờ không cần băn khoăn ta, có thể buông tay làm."
"Cảm ơn điện hạ! " Tham Bưu tự đáy lòng nói.
Đế Mông thở phào nhẹ nhỏm, Ninh Hinh khẩn trương cũng dần bình tĩnh lại.
"Buông, ta không muốn ngươi ôm! " Phong Cơ Nhã giãy dụa, Phong Trường Minh buông nàng ra, ngược lại đối Ba Lạc Tủng nói: "Các ngươi ! bất cứ người nào nơi này, trong cường giả tranh tài, chờ bị ta dẫm ở dưới chân đi, con lừa ngu ngốc, lấy cái gì mà cùng cường giả trời sinh ta đây đấu? Ha ha. . ."
Hắn cuồng ngạo mà cười, thân thể cao lớn toả ra hàn khí, người ở chỗ này đều nhìn hắn, trong ánh mắt Mạc Nhân hiện lên một tia quang mang kỳ lạ, nhìn cự hán giờ phút này, nàng đột nhiên đang nhớ lại Phong Trường Minh thường nói : ta chính là cường giả trời sanh . . .
Hắn cùng Phong Trường Minh có rất nhiều điểm giống nhau, chẳng qua là, những người khác không có chú ý, Mạc Nhân thì luôn nhớ đến Phong Trường Minh, cuộc đời của nàng, từ nhỏ đến lớn, đều quấn quanh Phong Trường Minh.
"Ngươi đánh giá cao mình đấy, cuồng vọng tự đại! " Điền Bằng khinh thường nói.
Phong Trường Minh nói: "Điền Bằng, ta còn đánh giá thấp chính mình đấy, có muốn hay không hai ta thử chút, xem ai hơn ai? Còn có, ta cũng so với ngươi lớn hơn, đây là tuyệt đối, có dám hay không cởi quần áo ra cùng ta so?"
Điền Kim cả giận nói: "Ngươi cho sinh ra cao lớn liền so với ca ta mạnh hơn sao? Đại ca của ta có thể một quyền đánh chết ngươi!"
"Ngươi tên là gì? " Phong Trường Minh nói.
"Điền Kim."
"Nga, nguyên lai là Điền Kim tiểu thư, ngươi có tin hay không ta dùng một thương liền thọc tận cùng của ngươi? " Phong Trường Minh trêu chọc nói.
Điền Kim nhất thời không rõ ý hắn, nhưng một số người đã sớm hiểu được, Điền Bằng phẫn nộ quát: "Bạch Minh, đừng ép ta xuất thủ!"
"Đó là lời thật! " Doanh Cách Mễ cười nói.
Đang vào lúc này, Tham Bưu đi tới bên cạnh Phong Cơ Nhã, nói: "Cơ Nhã, có cái gì ủy khuất, ta làm ngươi hết giận."
"Cút ngay, chớ tới gần ta! " Phong Cơ Nhã cũng không thèm nhìn hắn, liền hướng đại môn phủ Đông Sư đi tới, rất nhanh liền biến mất.
Phong Trường Minh ngó chừng Tham Bưu ngây ngẩn cả người, thẳng thắn nói: "Tham Bưu, nàng đã là nữ nhân của ta, ngươi nếu muốn đánh chủ ý nàng, hãy hỏi Doanh Cách Mễ đại nhân bên cạnh ta ."
Doanh Cách Mễ tiếp lời nói: "Xin hỏi Trường Đao trên lưng ta."
Tham Bưu cũng nhìn ra Doanh Cách Mễ đối với hắn không chút khách khí, điều này cũng không trách được Doanh Cách Mễ, là Tham gia bọn hắn thiếu Doanh Cách Mễ ân tình, cũng không phải là Doanh Cách Mễ thiếu Tham gia hắn, đối mặt với Doanh Cách Mễ bức nhân, hắn nhất thời không biết nên xử lý như thế nào, cũng là Tham Tiềm Nhi ở một bên hét lên: "Cách Mễ ca ca, ngươi cũng giúp đỡ Đại Bổn Tượng?"
"Ngươi tới! " Doanh Cách Mễ đối Phong Trường Minh nói hai chữ, bước đi đến trước mặt Ba Lạc Ảnh, cười nói: "Vị này là nhị công chúa sao? Tại hạ Doanh Cách Mễ."
"Ta không nhận ra ngươi. " Ba Lạc Ảnh nói.
Tham Tiềm Nhi thấy Doanh Cách Mễ chủ động đến gần Ba Lạc Ảnh, trong lòng sinh khí, bỉu môi, đi tới bên cạnh hắn, gắt giọng: "Cách Mễ ca ca!"
Doanh Cách Mễ nhíu nhíu mày, nhẫn nại nói: "Tiềm nhi, chuyện gì?"
"Tại sao không để ý tới ta?"
Doanh Cách Mễ chi ngô nói: "Ta. . . Ừ. . . Ta đây không phải là để ý ngươi, ai."
"Doanh Cách Mễ, ta giúp không được gì, ta lần đó ôm nàng trở về, ta cùng nàng đã đánh cuộc, nếu như nàng dám ở trong lòng của ta ngủ, ta sau này cũng không chọc nàng. " Phong Trường Minh bất đắc dĩ nói.
Tham Tiềm Nhi rất đắc ý, cười nói: "Đúng đấy, hắn thua, hắn là Đại Bổn Tượng, Tiềm nhi không sợ hắn, trước kia đã nằm ngủ một lần, hắn đánh cuộc chịu thua."
Doanh Cách Mễ vốn là nghe nàng nói chuyện , đột nhiên nhìn thấy thần sắc Phong Trường Minh có cái gì không đúng, đã nghe Ba Lạc Tủng nói: "Đế Mông lão sư, ta lần này tới nơi này là hướng ngươi cầu hôn, mặc dù phụ vương cho tới nay muốn dùng quyền lực của hắn thúc đẩy ta cùng lão sư, nhưng ta kiên trì để cho chính mình có cơ hội đối lão sư nói, lão sư. . ."
Đế Mông mỉm cười đột nhiên ngưng, nàng tuy là biết chuyện này, nhưng không thấy Ba Lạc Kim tự mình đến đề cập tới, không ngờ giờ phút này Ba Lạc Tủng lại nói ra, nàng nhất thời ngây ngẩn cả người.
Phong Trường Minh cả giận nói: "Ba Lạc Tủng, ngươi đừng chọc giận ta."
Ba Lạc Ảnh nói: "Mắc mớ gì tới ngươi?"
Doanh Cách Mễ đáp: "Đế Mông lão sư là nữ nhân bá chủ chúng ta, anh của ngươi đây là đang đoạt bá chủ phu nhân chúng ta ."
Trừ Doanh Cách Mễ biết sự tình, những người khác đều kinh ngạc: Đế Mông lão sư là nữ nhân cự hán này?
Mạc Nhân lần đầu lên tiếng nói: "Đế Mông a di, hắn nói là sự thật?"
Đế Mông nhìn chúng học sinh, gật đầu, kiên định mà nói: "Hắn là nam nhân của ta, đây là không cần hoài nghi ."
"Ha ha. . . Ba Lạc Tủng, ngươi là người hoàn toàn thất bại! " Phong Trường Minh cười như điên, trong tiếng cười của hắn mang theo tức giận đè nén không được .
Ba Lạc Tủng, dám đoạt Đế Mông? !
Tham Tiềm Nhi nói: "Sẽ không đâu, sẽ không đâu, Đế Mông lão sư, làm sao ngươi lại thích Đại Bổn Tượng thô lỗ?"
Điền Bằng cười thảm nói: "Đây là chuyện hôm nay ta nghe được buồn cười nhất, chê cười. . ."
"Phong Trường Minh, ta cũng không phải một người thất bại, vô luận Đế Mông lão sư là người thế nào của ngươi, ta cũng muốn nhận được nàng! " Ba Lạc Tủng sau khi khiếp sợ, rống giận mà nói, đồng thời trầm trọng đi ra phủ Đông Sư, Ba Lạc Ảnh đi theo hắn đi ra ngoài.
Đế Mông nói: "Các ngươi cũng trở về đi thôi."
Chốc lát, chỉ còn dư lại sáu người: Mạc Nhân, Tham Tiềm Nhi, Ninh Hinh, Đế Mông, Doanh Cách Mễ cùng Phong Trường Minh.
Doanh Cách Mễ nói: "Ta nghĩ lần này hắn sẽ mời ra Ba Lạc đại đế!"
"Xem tình hình là như thế rồi. " Đế Mông thở dài nói.
Ninh Hinh nhưng chỉ quan tâm quan hệ giữa Đế Mông cùng Phong Trường Minh, nàng nói: "Mông, ngươi cùng hắn. . . Là chuyện gì xảy ra?"
Đế Mông nói: "Sau này sẽ giải thích đi, ngươi chỉ phải nhớ kỹ, hắn thật sự là nam nhân của ta."
"Doanh Cách Mễ, chúng ta trở về đi thôi, phải chuẩn bị một chút, chắc là đợi không được tháng ba ngày hai mươi ngày rồi. " Phong Trường Minh hướng đại môn đi tới, đi năm sáu bước, bỗng nhiên quay đầu lại nói: "Ninh Hinh, ngươi hãy mau chóng rờiđế đô, ngươi không thích hợp ở chỗ này, đây không phải là địa phương ngươi nên tới."
Ninh Hinh oán thanh nói: "Ngươi không cần quản ta."
Phong Trường Minh thở dài nói: "Ta cũng không muốn quản ngươi, chẳng qua là, ta không muốn ngươi bị bất cứ thương tổn gì, ngươi quá nhu nhược."
Hắn xoay người rời đi, Doanh Cách Mễ đi theo hắn, phủ Đông Sư chỉ còn dư lại bốn mỹ nữ tuyệt thế : một nửa là thiếu nữ, một nửa là thiếu phụ.