Một trong những thứ nổi danh tại đế đô, chính là cuộc thi cường giả tranh tài. Cuộc thi này tổ chức ở quảng trường bên phía nam đế đô Trạch Cổ, là một nơi có thể dung nạp mấy vạn người. Đấu tràng hình tròn, phân chín tầng trùng điệp, thấp nhất chính là cường giả thi thố tài năng trên mặt đất, chiếm diện tích ba mẫu, tầng thứ hai là để cho cường giả không ra sân hoặc là đã xuất tràng ngồi, trong đó khách quý ở tầng thứ hai, trên tầng thứ hai là người xem, càng đi lên cao địa vị người xem càng thấp, có thể dung nạp nhân số càng nhiều .
Cường giả tranh tài, ở đế cũng đã trở thành ngày lễ, mỗi lần bắt đầu vào ngày hai mươi, người ở đế đô cũng sẽ tranh nhau tới xem, dĩ nhiên là cần vé vào cửa . Không có tiền mua được vé vào cửa tốt, tự nhiên cũng là thiếu một phần may mắn.
Theo như lệ cũ, tranh tài tiến hành trước năm ngày, đái khái cũng không có gì để xem, chỉ là thi vòng loại thường gặp: hàng năm người dự thi rất nhiều, nhưng có thể được xưng tụng là cường giả, thật ra thì cũng không có mấy người, chẳng qua là những người tới dự thi này so với người bình thường mạnh hơn rất nhiều, người bình thường gọi là "Cường giả "!
Ba Lạc Kim thiết lập cuộc thi này mỗi năm một lần, nguyên là muốn cho đại lục phía Nam phát triển phong cách hiếu chiến, song sau lại bị Mạc Cửu thay đổi. Lúc ban đầu tranh tài, chỉ cần là dự thi, tất có một phương chết trận, phương kia mới có thể thắng, vì vậy, khi đó tranh tài cực ít người tham gia, mà ở đây, cường giả cuối cùng sống sót -- có thể nói là cường giả chân chính -- chỉ có ba: Ma La, A Gia Lực, Áo Phỉ.
Tới lần thứ tư, nội quy tiến hành sửa đổi, ở tỷ đấu, chỉ cần xác định đối phương bị thua hoặc là đối phương nhận thua, thì phương thắng không thể công kích nữa, chớ nói chi là đuổi tận giết tuyệt. Vì vậy từ lần thứ tư, võ giả tỷ đấu liền ít có tử vong hơn. Dần dần, võ giả dự thi cũng nhiều hơn, đối với những người dự thi này, vô luận thắng bại, chỉ cần bọn họ nguyện ý, cuộc thi sau cũng có thể ở lại đế đô, trở thành một thành viên "Cường giả quân đoàn ", mà mỗi người vô địch sẽ là đầu lĩnh "Cường giả chiến sĩ " mới gia nhập .
Trong quân đoàn cường giả có ba Đại thống lĩnh là vô địch ba lần thi đầu. Vô địch năm lần thi sau, mặc dù trên thực lực có lẽ không thua vô địch ba lần thi đầu, cũng có thể so với vô địch ba lần thi đầu cường hãn hơn, nhưng vẫn phải vâng mệnh lệnh của vô địch ba lần thi đầu. Vô địch năm lần thi sau chia ra thống lĩnh người dự thi mỗi khoá, xưng là "Ngũ cường Thống soái ". Trong năm lần thi sau, mỗi lần tính ra đều hơn ngàn người, ở lần thứ tám, đạt tới ba ngàn người dự thi. Thống kê toàn bộ cường giả quân đoàn, tới này tổng cộng có năm ngàn người.
Đúng như Ba Lạc Kim nói, những người này cũng không đủ tư cách xưng là "Cường giả chân chính ", song về võ lực mà nói, những người dự thi này tất cả đều có thực lực cường hãn, bọn họ không có trái tim của cường giả chân chính, cũng có vũ kỹ của một cường giả, những người dự thi này yêu cầu chính là danh dự, quyền thế, kim tiền, Mạc Cửu liền thuận theo tâm lý của bọn hắn, hợp thành quân đội mạnh nhất đế đô -- cường giả quân đoàn, do Ba Lạc Kim trực tiếp thống lĩnh.
Quyền lực của bọn hắn cơ hồ có thể cùng Mạc Cửu mấy khai triều Đại tướng chống đối.
Tới lần thứ chín, cũng là lần cường giả tranh tài cuối cùng, nhân số ghi danh dự thi đạt tới bốn ngàn người, chỉ cuộc thi vòng loại liền mất hơn nửa tháng, ở ngày thứ chín, nhân số từ hơn bốn ngàn người còn sót lại hơn bốn mươi người, cuộc thi càng về sau, người tới xem thi đấu càng nhiều, bởi vì ai cũng biết, càng là phía sau càng là hấp dẫn.
Trong ba người Phong Trường Minh, Đảng Phương đã bị loại vào ngày thứ mười ba rồi, về phần đám người tuổi trẻ từ học viện cường giả kia, lại không có người nào bị loại, điều này làm Ba Lạc Kim rất vui mừng, dù sao loại thành tích này cũng đã ra ngoài dự đoán của hắn rồi, Đế Mông quả nhiên đã đào tạo ra một đám hậu bối cho sau này, hơn nữa theo biểu hiện mấy ngày qua, nhi tử cùng nữ nhi hắn rất có thể đoạt được vinh quang cuối cùng.
Ba Lạc hai mươi năm, tháng tư ngày mùng bốn.
Phòng ngủ đế vương, Mạc Cửu đang cùng Ba Lạc Kim thương lượng, Ba Lạc Kim nói: "Cửu gia, ta tin tưởng Long Chí, chính là một cái Kim Tà Kỳ, không đủ để làm gì, huống chi kỳ chủ bọn chúng đang ở đế đô, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, nhi tử Bạch Kim Tà hắn sẽ phải táng thân ở đế đô!"
Mạc Cửu nói: "Đại đế, mặc dù Long Chí rất mạnh, nhưng Bạch Kim Tà tập hợp đại quân Hà Các tộc cùng Lật tộc, cùng với Lạp Sa Na Tịch Lý giúp đỡ, Long Chí cảm thấy quá sức, nếu không cũng sẽ không hướng đế đô cầu viện, hắn vẫn đóng ở Tây đại lục, lên hiểu rất rõ ràng thế lực quân địch."
"Nếu chúng cướp lấy Tây đại lục cửa thứ nhất -- Y Chi thành, chúng ta sau này muốn tiến quân Tây đại lục, phải phí rất nhiều công sức, đại đế hãy nghĩ lại."
Ba Lạc Kim khoác bàn tay to trên vai Mạc Cửu, cười nói: "Cửu gia, ngươi hẳn là hiểu được ta, ta thích chiến tranh cùng tru diệt! Cuộc sống yên bình nhiều năm nay làm cho ta không tìm được niềm vui thú sinh tồn. Nếu Tây đại lục có thế lực lớn như thế -- ừ, theo ngươi đã nói, không chỉ Kim Tà Kỳ, còn có Liệt Cổ Kỳ đấy! Bọn họ phát động chiến tranh, ta từ đáy lòng cảm thấy hưng phấn, cứ để cho bọn chúng cường tráng, ta chờ bọn chúng mạnh mẽ hơn, đến lúc đó, trò chơi mới bắt đầu. Trò chơi chiến tranh này, ta đã bao lâu không có chơi?"
Mạc Cửu nói: "Có hai mươi năm rồi! Chúng ta đều già rồi, nhưng đại đế vẫn giống như hai mươi năm trước."
Ba Lạc Kim nói: "Đây chính là điểm mà các ngươi không cách nào cùng Tủng Thiên Cổ Tộc so sánh được, ha ha, Cửu gia, cho Long Chí một mình đối kháng, nếu bọn họ không phải đối thủ Long Chí, thì để cho Long Chí diệt trừ bọn họ, nếu là Long Chí bại lui, thì để cho hắn suất binh trở về đế đô, để cho Kim Tà Kỳ ở Tây đại lục tiến thêm một bước, hắc hắc, trò hay sắp bắt đầu, mà là do Ba Lạc Kim ta một tay đạo diễn ha ha."
"Long Cơ đã rời đế đô ngày hôm qua, trở về giúp phụ thân của hắn rồi, Điền Kỷ cũng phái Điền Bằng đi, Tham Phiêu cũng suất quân đi trước. . . Đại đế, người có muốn đuổi bọn họ trở về hay không ?"
Ba Lạc Kim nói: "Không cần, để cho bọn họ đi, rèn luyện một chút cũng tốt, Cửu gia, ngươi cũng đã lâu không có tham chiến rồi, chiến tranh bắt đầu, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy hưng phấn?"
Mạc Cửu cười nói: "Đại đế, ta đã già, nhưng mà đối với làm sao có thể đánh bại địch nhân, vẫn còn có cảm xúc mãnh liệt của tuổi trẻ, ha hả, đại đế, đã như vậy, lão Cửu sẽ theo đại đế mấy năm nữa, sau đó có thể nhắm mắt."
Ba Lạc Kim đột nhiên chuyển đề tài nói: "Cửu gia, trước kia ta và ngươi đã đề cập tới hôn sự cháu gái của ngươi cùng điện hạ, ngươi nghĩ như thế nào?"
Mạc Cửu chi ngô nói: "Đại đế. . . Lão tướng thật khó xử. . ."
"Ha ha! Cửu gia, nếu đã làm khó cho ngươi, ta liền bất kể điện hạ. Ta vì hắn định hai hôn sự, hắn thua hai cả hai, nêu thêm một lần nữa thật khiến Ba Lạc Kim ta mất thể diện. Làm nhi tử của ta, hắn hẳn là nên dùng bằng bản lãnh của mình nhận được thứ hắn muốn, nếu không thật không xứng làm nhi tử của ta. Cửu gia, ngươi an bài hắn cũng đi Tây đại lục, để cho hắn tham gia chiến đấu, chỉ có chiến đấu mới có thể làm một người thành thục! Đi đi. . ."
"Trường Minh con ta, ta đã nhất thống Hà Các tộc cùng Lật tộc, hôm nay Bố tộc cùng Lật tộc giao kết đang lâm vào nội chiến, thế lực Liệt Cổ Kỳ mới cất lên vô cùng cường hãn, từ mấy trăm người phát triển đến bây giờ đã hơn ba vạn người chỉ dùng hai ba tháng, hôm nay chúng đã đánh bại toàn bộ bá chủ Bố tộc, giờ phút này chúng chĩa mũi nhọn vào Bố tộc tộc trưởng, muốn đoạt lấy Bố tộc, ta từ khi thấy hạnh động của bọn chúng đã biết chúng muốn nhất thống Bố tộc, rồi lấy Bố tộc làm cơ sở hướng các tộc khác phát động chiến tranh. Nhưng khi bọn hắn không thống nhất Bố tộc, tuyệt sẽ không hướng các tộc khác khuếch trương thế lực. Vì vậy, để tránh cho cùng bọn họ chiến tranh, ta phải trước tiên đoạt lại thành Tây Cảnh."
"Với binh lực chúng ta bây giờ, nếu Long Chí không được đế đô viện trợ, ta hoàn toàn có lòng tin đem hắn từ thành Tây Cảnh cưỡng chế di dời! Long Chí thật ra thì chỉ là một mặt trắng nhỏ, công lao hắn đối với Ba Lạc vương triều, chính là câu dẫn thê tử Lư Kính, lừa gạt Lư Kính tín nhiệm lấy đi binh quyền. Trên thực tế, hắn chưa từng có tham dự bất kỳ cuộc chiến nào, đối với người như thế, ta không có bất kỳ e ngại ."
"Ngày hai mươi tháng ba, cũng tức là ngày cường giả tranh tài, sẽ tiến vào lãnh địa Bố tộc, tập kích thành Tây Cảnh, tới lúc nhất định ta sẽ công khai thân phận của ta, để nhận được dân chúng Lạp Sa ủng hộ, ngươi ở đế đô ngàn vạn phải cẩn thận, nếu phát giác tình hình không đúng, lập tức trở về . . . Ta biết Đế Mông đã nhận thức ngươi và rời đế đô, nếu ngươi ở đế đô bị vây, hãy trốn vào Phong gia."
"Phong Yêu ở đế đô mặc dù không địa vị gì, nhưng cao thủ của hắn đều đến từ vu tộc, tâm phúc của hắn tám phần mười đều hướng hắn, chỉ lực lượng mà nói, Phong Yêu có thực lực mạnh nhất trong tướng lãnh của Ba Lạc Kim, chẳng qua là từ sua khi Ba Lạc Kim, hắn không được phong thưởng, cũng không có binh quyền. Nhưng mà, tướng lãnh vu tộc từng theo hắn nếu biết hắn ở đế đô bị tập kích, chắc chắn đại quân vu tộc sẽ trợ giúp."
"Phong Yêu là cứu tộc tộc trưởng vu tộc, chỉ sợ hắn bây giờ, ở đế đô bị người khinh bỉ, nhưng ở vu tộc, hắn là nhân vật anh hùng cái thế, hắn tuyệt đối có thể khiến cho cả vu tộc nổi dậy, mà hắn, cũng tuyệt đối sẽ vì ngươi mà chiến!"
"Nhi tử, đừng hỏi cha vì sao nói như thế, cha bây giờ chỉ có thể nói cho ngươi biết chừng này, ta biết trong lòng ngươi có thật nhiều nghi vấn, đến thời cơ thích hợp, cha sẽ cởi bỏ nghi vấn trong lòng ngươi, ta rất tự hào có nhi tử như ngươi vậy. Bắt đầu từ đế đô, hãy tạo hình tượng cường giả của ngươi, như vậy còn tạo được cả uy tín bá chủ của ngươi! Nhi tử, đem tất cả đối thủ ở đế đô hết thảy đánh bại, sau đó tuyên bố, ngươi là nhi tử Bạch Kim Gia ta!"
"Nhi tử của ta, cha nên vì thành tổ tiên mà chiến rồi! Ở đế đô, cho ta chúc phúc!"
"Ta chúc phúc ngươi, phụ thân! " Phong Trường Minh nhìn thư của Bạch Kim Gia tự đáy lòng nói.
Doanh Cách Mễ nói: "Trường Minh, ta muốn trở về tham gia chiến đấu, ta chưa bao giờ là cường giả, cũng không thích loại một đối một này, ta tương đối hứng thú với suất lĩnh các hài tử của ta xung phong liều chết trên chiến trường. Chúng ta đi đến từ chiến tranh, đem cả tánh mạng cũng hiến cho chiến tranh, mà không phải loại cường giả tranh tài nhàm chán này."
"Ngươi không vì Ba Lạc Ảnh lưu lại?"
Doanh Cách Mễ cười nói: "Nữ nhân đối với Doanh Cách Mễ ta mà nói, chỉ là một loại điều chỉnh tâm lý sau chiến tranh, hoặc là đồ chơi lúc nhàm chán, ta mặc dù vô cùng thích nàng, nhưng các con của ta đang chờ ta trở về dẫn dắt bọn họ xung phong trận địa địch, ta phảng phất nghe thấy bọn họ kêu gọi, ‘ doanh cách đại soái, trở lại đi, cùng chúng ta chiến đấu ’! Về phần Ba Lạc Ảnh, chờ ta đánh hạ đế đô sau, nàng sẽ trở thành tù binh của ta , vô luận là thân thể hay là tâm linh, nàng cũng sẽ bị ta tù đày!"
"Lão ca ngươi tựa hồ rất có lòng tin?"
"Không có lòng tin thì như thế nào chiến đấu?"
Hai người hội ý mà cười to, Đảng Phương lại nói: "Doanh Cách Mễ, ngươi không sợ Ba Lạc Ảnh thật lòng yêu tên khốn này?"
Doanh Cách Mễ ngưng cười, một hồi sau mới nói: "Cũng có loại khả năng này. . . Nhưng là, thế thì thế nào? Ngươi cũng biết, Con Mắt Đại Dương nữ nhân luôn luôn gấp hai nam nhân, mỹ nữ đương nhiên là đếm không xuể ."
Phong Trường Minh nói: "Ngươi yên tâm đi, ta vốn đối Ba Lạc Ảnh không có tình cảm, sẽ không đoạt người của ngươi, nếu không phải ngươi yêu cầu, ta cũng sẽ không đưa cho nàng quà sinh nhật đặc biệt như vậy."
"Ta ngày mai lên đường, các ngươi cứ ở lại nơi này quan sát. " Doanh Cách Mễ đối Đảng Phương nói.
Đảng Phương nói: "Ta chỉ quan sát cái mông của hắn. . ."
"Oa, Đảng Phương, con mẹ nó ngươi không đi thì bảo là không đi có được không? Đúng rồi, ngươi chỉ chiếu cố cái mông của ta, không có ý định chiếu cố bộ vị khác của ta sao? Ta nghĩ. . . " Phong Trường Minh tà tà mà nhìn Đảng Phương, thẳng mặt nàng đỏ lên trái tim phác thông phác thông. . .
Tháng tư ngày thứ năm, Phong Trường Minh cùng Đảng Phương tiễn Doanh Cách Mễ, sau đó mới đến tham gia cuộc thi, lúc đó, vừa vặnTham Tiềm Nhi ra sân, nàng vừa vào trong sân liền lẩm bẩm nói: "Làm sao còn không phải là Nhân Nhân, nếu vẫn không là Nhân Nhân, Tiềm nhi liền không đánh, những người này một chút cũng không nhường cho Tiềm nhi, chơi không vui."
Đứng ở trước mặt nàng là một nữ nhân ba mươi tuổi, vóc người tạm chấp nhận, chỉ là trong ánh mắt sát khí quá lớn, làm cho người ta cảm giác nàng là một nữ nhân cường hãn, nàng này tên là Ca Dũng. Mọi người cũng không hiểu vì sao tên của nàng có chút giống nam nhân mà ngạc nhiên, ở Con Mắt Đại Dương, bởi vì nam so với nữ ít hơn, vì vậy cho dù là nữ có khi cũng lấy tên phái nam.
Mấy vạn người theo dõi Tham Tiềm Nhi đều đã quen với câu nói kia của nàng mỗi khi ra sân. Nhưng thói quen của mỹ nhân xinh đẹp cùng đơn thuần mỗi lần nàng ra sân, cũng sẽ đưa tới tiếng động lớn xôn xao, hấp dẫn vô số ánh mắt.
Phong Trường Minh và Đảng Phương tiến vào, bởi vì rất nhiều người dự thi đã bị đào thải, cho nên tầng dưới chót người dự thi càng ngày càng ít, người có điều kiện một chút cũng mua vé đắt tiền đến tầng chót này quan sát, trừ những người này, những người còn lại đều là người quyền quý tại đế đô.
Ở phía nam, là người dự thi còn trụ lại, Phong Trường Minh biết không nhiều lắm, nhưng cũng không ít: Ba Lạc Nhị, Ba Lạc Miểu, Ba Lạc Ảnh, Tham Bưu, Tham Lan, Tham Khải, Điền Lam, Điền Kim, Mạc Nhân, Phong Cơ Nhã. . . Những người khác mặt lạ hoắc, mặc dù nửa tháng rồi, Phong Trường Minh ít nhiều gì cũng nhớ một ít khuôn mặt nhưng lại chẳng rõ tên họ. Bảo hắn đi nhớ tên người không liên quan, hắn thà đi ngủ còn hơn.
Tầng dưới chót này không thể ngồi, nên giờ phút này, chung quanh võ đài đứng gần ba trăm người, Đảng Phương đứng ở phía bắc; phía Đông có Mạc Cửu, Tham Tán, Phong Yêu, rất nhiều người đều biết, các quý tộc ở đế đô luôn chú ý huyết nhục của bọn hắn.
Tham Tán mỗi lần nhìn thấy tiểu nữ nhi ra sân, đều tránh không được phải đau đầu, sau đó chính là mỉm cười. . .
Ca Dũng nói: "Cô bé, ngươi nếu nhận thua, tỷ tỷ liền tha cho ngươi một mạng."
Tham Tiềm Nhi chu cái miệng nhỏ nói: "Ta vì sao phải nhận thua? Như này! Tỷ tỷ, ngươi nhường ta một chút đi, ta đánh còn ngươi bỏ chạy có được hay không?"
Trước kia nàng cùng Mạc Nhân tỷ đấu, Mạc Nhân trong lúc đánh nhau thường trốn qua một bên, còn nàng đuổi theo, sau đó các nàng liền ngừng chiến, ở trên mặt tuyết chơi tiếp. . .
"Đầu ngươi cùng vẻ đẹp của ngươi quả thực là trái ngược! " Ca Dũng nói.
Tham Tiềm Nhi nói: "Ngươi còn muốn đánh?"
"Dĩ nhiên đánh, nếu không ta tới nơi này làm gì?"
"Nhưng ta không thích cùng ngươi đánh -- "
"Ngươi dám khinh thị ta? " Ca Dũng bị Tham Tiềm Nhi vô tình chọc giận, toàn thân nội khí bộc phát, mười ngón tay thành trảo phát ra sát khí bức người rất giống Mẫu Dạ Xoa!
"Thật không xinh đẹp. " Tham Tiềm Nhi thành thực nói, từ ngang hông rút ra nhuyễn kiếm, thân thể của nàng nổi lên lam quang nồng đậm . . .
"Tiểu nhi vô tri, dám vũ nhục quỷ hàn trảo của ta? Tiếp chiêu! Quỷ Hàn? Loạn Vũ "
Ca Dũng lao hết tốc độ về phía trước, hai móng huyễn thành vô số trảo ảnh hiện đầy quanh thân, trảo ảnh lóe ra nội khí u ám, từ trong trảo ảnh, Tham Tiềm Nhi thấy Ca Dũng sắc mặt tái nhợt, ngay cả đôi mắt cũng trở thành trắng dã, loại hình tượng kinh khủng này làm lòng của nàng cảm thấy sợ hãi, nhuyễn kiếm trong tay nàng đưa ra trước chọn lựa tư thế phòng thủ, ở trước ngực của nàng huyễn múa ra rất nhiều bóng kiếm, giống như một cái kiếm tường, đây chính là « Chân Linh kiếm » trong "Chân Linh? Vô Tâm Thác."
Quanh võ đài vang lên một mảnh hoan hô, đây là bởi vì chiêu thức Tham Tiềm Nhi thật sự là đẹp mắt, về phần thực dụng hay không, mấy ngày qua cũng không thấy nàng bị bại, cũng hẳn là còn có thực dụng, chủ yếu nhất đúng là: xinh đẹp.
Trảo ảnh cùng bóng kiếm giao kích, nhuyễn kiếm Tham Tiềm Nhi không cách nào thương tổn được Ca Dũng, quỷ hàn trảo Ca Dũng cũng rất khó bắt được nhuyễn kiếm phiêu hốt, nội khí trên thân hai người va chạm giằng co, chỉ thấy hai nàng bị bóng kiếm cùng trảo ảnh bao phủ.
Qua mười năm phút, Ca Dũng vẫn không cách nào đột phá kiếm tường thủ hộ củaTham Tiềm Nhi, chiêu thức của nàng biến đổi, thân thể xoay tròn xung quanh Tham Tiềm Nhi, kèm theo huyễn ảnh khô lâu bay đầy trời, mỗi cái khô lâu đều vươn ra một quỷ trảo, dường như muốn đem linh hồn Tham Tiềm Nhi bẻ vụn, Tham Tiềm Nhi thi không nhìn thấy chân thân Ca Dũng, chỉ thấy khô lâu cùng trảo quỷ dày đặc làm người ta sợ hãi, nàng tâm linh đơn thuần bắt đầu khủng hoảng. . .
Nàng cơ hồ muốn nhắm lại hai mắt rồi, nàng vốn là có vũ kỹ không kém, nếu không cũng không thể kiên trì đến bây giờ, tâm linh bị ảnh hưởng bởi huyễn ảnh là nhược điểm lớn nhất của nàng giờ phút này, chỉ sợ vũ kỹ của nàng cao tới đâu cũng vô ích, nàng dù sao cũng chỉ là một cô bé mười sáu mười bảy tuổi a!
Ca Dũng ngày càng ép tới, lòng của nàng bắt đầu bối rối không cách nào ổn định được khí, quát một tiếng, ánh sáng màu lam vỡ ra, giống như biển xanh đột nhiên gầm rú. . .
"Chân Linh? Thác Tâm Kết!"
Tham Tiềm Nhi nhắm hai mắt lại cảm thụ chân thân Ca Dũng, thu lại kiếm tường, vô số bóng kiếm trong nháy mắt hiện ra. Kiếm trong tay bắn ra lam quang, kiều thể vọt lên. . .
Ở giữa không trung Ca Dũng quát lên: "Ta chờ chính thời khắc này, không có người có thể giữ tĩnh táo dưới chiêu ‘ Quỷ Hàn? Loạn Tâm ’ này của ta, cô bé, ngươi rốt cục mất đi nhẫn nại rồi, ‘ Quỷ Hàn? Bách Quỷ Quy Thân ’! Đi chết đi!"
Khô lâu cùng quỷ trảo trong nháy mắt tập hợp ở hai trảo của Ca Dũng, tạo thành một cái khô lâu cự đại kinh khủng, từ trong khô lâu phun ra một luồng khí lạnh âm trầm bức người hình quỷ trảo theo quỹ tuyến vòng cung bắt lấy Tham Tiềm Nhi. . .
Quỷ trảo ở giữa sân tạo lên gió lốc khổng lồ, đem y phục của hai người bay phần phật, Tham Tiềm Nhi đâm chính giữa quỷ trảo, trong nháy mắt trảo cùng kiếm muốn tiếp xúc, quỷ trảo khổng lồ đột nhiên sinh ra một tiểu quỷ trảo -- đây chính là trảo bằng tay của Ca Dũng, sát chiêu chân chính của "Bách Quỷ Quy Thân "!
Tham Tiềm Nhi không ngờ Ca Dũng dấu diếm sát chiêu như vậy, sinh lòng bối rối, nhuyễn kiếm đã bị Ca Dũng nắm chặc, cảm thấy nắm tay chấn động, muốn bỏ kiếm tránh đã không kịp, quỷ trảo khổng lồ đụng vào trước ngực của nàng, đánh vỡ thủ hộ lam quang, thân thể nàng bắn ngược ra xa. . .
Ca Dũng đuổi theo ép sát, trảo trái tóm hướng thiên linh cái Tham Tiềm Nhi. . .
"A. . . Nha. . . " cả đấu trường kinh hô!
Ở trong tiếng kinh hô có thể nghe được rất nhiều thanh âm quen thuộc --
Tham Tán quát lên: "Không được giết con gái của ta!"
"Tiểu muội. . ."
"Tiềm nhi, Nhân Nhân tới giúp ngươi!"
"Nữ nhân này chọc giận lão tử! " Phong Trường Minh phẫn nộ quát.
"Băng Chung Cực? Lãnh Đống? Cuồng!"
Trong khi những người khác không cách nào cứu kịp, trong (giữa) Phong Trường Minh giận dữ đã phát động cuồng bạo, ở trong một sát na hắn đem "Băng Chung Cực? Lãnh Đống " thôi động đạt tới cảnh giới cuối cùng, hai tay mãnh liệt đẩy ra khí lạnh bay tới Ca Dũng, mặc dù không cách nào làm Ca Dũng lập tức dừng lại động tác, nhưng lại làm công kích của nàng chậm chạp mấy chục lần, cùng lúc đó, thân ảnh Phong Trường Minh nhanh hơn so với mọi người, cắt ngang trước người Ca Dũng, quát lên: "Quỷ nữ, đến Địa Ngục đi!"
"Băng Chi Thế Kỷ? Băng Toản? Cuồng!"
Hữu quyền của hắn đấm thẳng vào ngực Ca Dũng, đầu quyền huyễn hóa ra băng trụ hình nón mang theo hàn khí có thể đóng băng hết đấm nát trái tim đông lại máu của nàng, khi Phong Trường Minh thu hồi quyền, thân thể nàng cứng ngắc như lưu tinh rơi xuống, nhưng không thấy nửa giọt máu rỉ ra, đây chính là "Giết người không thấy máu "!
Phong Trường Minh rơi xuống đất đồng thời vung một cước đem thi thể trên mặt đất đá bay, lúc xoay người lại nhìn, Tham Tán đã ôm lấy tiểu nữ nhi hắn rồi, hắn đi tới, nhìn thấy Tham Tiềm Nhi sắc mặt tái nhợt, vết máu ở khóe miệng còn chưa lau đi, lúc này Tham Tán đang dùng lực lượng bản thân trị thương cho nữ nhi của hắn. . .
Tham Bưu, Tham Lan, Mạc Nhân đều đi qua, Tham Bưu ân cần mà nói: "Cha, tiểu muội không có sao chứ?"
Tham Tán nhất thời không cách nào trả lời, qua một hồi lâu mới thở phào nhẹ nhõm, thu lại tay trên lưng Tham Tiềm Nhi, thở dài nói: "Lực lượng thủ hộ của nàng bị Ca Dũng phá vỡ, nhưng cũng may Ca Dũng bị làm chậm nên suy yếu rất nhiều, mặc dù đả thương nàng, nhưng không đáng lo ngại, hơn nữa nhận được lực lượng của ta rót vào, hẳn là sẽ tốt lên, chẳng qua là thân thể có chút suy yếu, ai, sớm biết vậy không để cho nàng tới tham gia cuộc so tài này rồi, nàng cùng các ngươi bất đồng."
Tham Lan nói: "Tiểu muội không có chuyện gì là tốt rồi. . ."
"Lau máu đi cho nàng. " Mạc Nhân nói.
Tham Tán cúi đầu nhìn nữ nhi của hắn, phát giác nữ nhi của hắn đang yên lặng nhìn Phong Trường Minh, hắn đã nghĩ thay nữ nhi lau đi vết máu ở khóe miệng, Phong Trường Minh đột nhiên nói: "Đem nàng giao cho ta!"
Tham Tán đỡ nữ nhi, ngửa đầu nhìn Phong Trường Minh, liền yên lặng gật gật đầu.
Phong Trường Minh ngồi chồm hổm xuống, dùng ống tay áo lau đi vết máu ở khóe miệng nàng, nàng cũng không nói gì, chẳng qua là ngơ ngác tùy ý Phong Trường Minh, bộ dạng ngây ngốc này khiến người vừa yêu vừa thương. . .
Phong Trường Minh ôm Tham Tiềm Nhi đi tới gần Đảng Phương nói: "Phương, hôm nay ta không có tâm tình, nơi này liền làm phiền ngươi."
Đảng Phương cả kinh nói: "Ngươi không thi đấu?"
Phong Trường Minh nhìn người dự thi đứng ở phía nam, nói: "Hôm nay đối thủ của ta hẳn là không tiếp nổi mười chiêu, đợi đến phiên ta ra sân, ngươi để cho nhị công chúa thay thế ta ra sân, ta nghĩ nàng sẽ không cự tuyệt, ngươi cứ nói là ta van xin nàng là được."
Đảng Phương biết không cách nào thay đổi quyết định của hắn, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, ta thử một chút."
Tham Bưu nói: "Không cần làm phiền nhị công chúa, Tham Bưu ta thay ngươi ra sân, cũng là mười chiêu đem tên kia đánh ngã."
Phong Trường Minh đối với hắn cười cười, nói: "Vậy thì cám ơn ngươi. . . Chẳng qua là, ngươi đừng thừa dịp lúc ta không có ở đây, đánh chú ý Đảng Phương, nàng là người của ta, trừ phi ngươi cũng muốn chọc giận ta."
Tham Bưu nói: "Ta chửi con mẹ nó chứ, ngươi cũng quá lạm tình rồi, ôm muội muội của ta còn độc chiếm nữ nhân khác?"
"Chẳng lẽ ngươi không phải sao?"
Hai người lúc nói chuyện rất lớn tiếng, rất nhiều người đều nghe thấy rõ ràng, trong sân truyền ra rất nhiều tiếng cười ngầm hiểu lẫn nhau của nam nhân . . .