Từ học âm, chuyển sang học vần, lớp nhộn hẳn lên.
Cô giáo cho các tổ thi nhau tìm tiếng có vần vừa học. Cô ghi không kịp lời chúng tôi. Chữ này chữ kia bám lưng nhau như chơi rồng rắn trên bảng đen:
Bánh cam, xe lam, bị cảm, can đảm, tấm cám, đám giỗ...
May mà hết giờ, nếu không hết phấn của cô chứ chẳng chơi.
Sáng mai học đến vần êm. Ngay chiều nay chúng tôi đã rủ nhau đi tìm
Tôi ra đầu hè, chỗ ông ngoại đang sửa xe đạp:
Ngoại ơi! Ngoại cho con xin một tiếng có vần êm
Ông ngoại gãi gãi cái kềm đang cầm trên tay vào mái đầu bạc:
ờ... ờ... Đây! Cái kềm
Cái kềm! Cảm ơn ngoại!
Tôi chạy ra ngoài vườn. Bà ngoại cho con một tiếng có vần êm
Cha! Bộ chê bánh rồi sao xin thứ đó. Khó hả. Mà đây, têm trầu
Têm trầu! Cảm ơn ngoại!
Tôi chạy xuống bếp. Má đang lúi húi bên ba ông Táo
Má! Má cho con xin một tiếng có vần êm!
Đêm trăng êm đềm...
Tiếng ấy sách của con có rồi
Đúng là đầu cơ tích "chữ". Lên coi sách của ba xem
Má đưa tôi lên kệ sách, rút một cuốn dày như hòn gạch lỗ. Má chưa kịp mở sách thì, xèo, từ dưới bếp bốc lên mùi gì thơm nức. Má buông sách chạy xuống, vừa chạy vừa nói:
Đó đó! Mắn năm, mắm nêm
Không biết tôi nên cảm ơn má, cảm ơn ngọn lửa bếp hay cảm ơn nồi mắm kho vừa trào ra cái tiếng thơm nức kia?