Về đến cổng làng, Jimmy dừng lại xốc Bé Tí trên lưng cho ngay ngắn rồi thở dài: "Em cõng Bé Tí về nhà. Anh lo chuyện con Lou, nhớ bắt họ phải đồng ý trước."
Tôi kéo Bé Tí xuống khỏi lưng Jimmỵ "Thôi bỏ chuyện đó đi. Chuyện mày nhờ tao không làm được đâu. Chúng ta tìm cách khác."
Trời đã tối. Đường sá vắng tanh, một vài con đom đóm lập lòe trong các bụi cây. Con hẻm dẫn về nhà chúng tôi như dài vô tận, nhưng càng về đến gần, mùi ổi chín trong vườn nhà dượng tôi càng thơm nồng. Con chó của em tôi rên lên mấy tiếng nho nhỏ khi vào đến cửa nhà. Jimmy vỗ nhẹ vào đầu giữ nó im lặng. Đèn cả hai nhà đều cháy sáng. Có nhiều bóng người trong phòng ông bà ngoại tôi. Một người nào đó nhận ra chúng tôi qua khung cửa sổ, và kêu thét lên.
Phường trưởng, ông Qui Bá, chạy vội ra cửa, theo sau là mẹ tôi. Sau lưng họ là bà Đặng và mấy người công an. Trông thấy chúng tôi, mẹ tôi òa ra khóc. Chúng tôi ôm cứng lấy nhau trong cơn xúc động tràn ngập làm em gái tôi gần muốn ngẹt thở. Mẹ tôi run lẩy bẩy.
Bà bồng Bé Tí lên, nhận ra những vết bầm trên mặt tôi mẹ tôi gặng hỏi lý dọ Dưới ngọn đèn đường vàng vọt, tôi chỉ cho mẹ tôi thấy những vết sưng, vết bầm mà Tín đã để lại trên lưng tôi trong khi Jimmy kể cho mẹ tôi nghe về vụ mấy củ khoai. Mặt mẹ tôi đỏ rực lên như mảnh than hồng trong nỗi đau đớn và tức giận.
Quay sang ông Qui Bá, mẹ tôi chùi nước mắt bằng lưng bàn taỵ Ông phường trưởng nhíu mày suy nghĩ. Mẹ tôi tằng hắng. "Ông chứng kiến hết mọi chuyện, xin ông xử cho chúng tôi. Tôi đòi hỏi sự công bằng."
Ông ta lên tiếng:
"Chị còn đòi hỏi gì đây chị Khuôn? Chị bỏ đi chín ngày, để con cái lại đây. Chúng tôi ai cũng nghĩ là chị bỏ con chị rồi. Mai ra trụ sở rồi chuyện gì giải quyết sau. Bây giờ khuya rồi, các con chị đã trở về bình yên, hãy đi nghĩ đị"
Không đếm xỉa gì tới những lời khuyên của ông phường trưởng, mẹ tôi đi thẳng tới trước nhà dì tôi xô cửa bước vào đứng chống nạnh ngay giữa phòng khách, mẹ tôi hét to kêu tên thằng Tín. Giọng mẹ tôi rít lên trong màn đêm, không một chút sợ hãi.
Trong phòng mình, Ánh Nguyệt thức giấc và bắt đầu họ Tiếng dì tôi hét lại: " Cô làm gì mà la hét ồn ào lên như vậy? Muốn làm gì nó không đợi đến sáng mai được hả?" Dì tôi hiện ra ở cửa phòng ngủ bà chia chung với bốn cô con gái út từ mấy năm nay.
Mẹ tôi hét:
"Tôi muốn tính ngay bây giờ."
"Tốt!" Dì tôi cũng hét lên "Tín, ra đây ngaỵ"
Ông Qui Bá chen vào:
"Tôi không muốn bắt bất cứ người nào về trụ sở. Đừng có gây rối lên nữa."
Tiếng công tắc điện bật lên rồi ánh sáng tràn ngập căn phòng. Tín bước ra với vẻ bồn chồn đến đứng đối diện với mẹ tôi. Mẹ tôi liếc nhìn nó, rồi nhìn sang cha mẹ nó.
"Bữa nay suýt chút nữa là mày giết thằng con tao chỉ vì ba củ khoai lang." Mẹ tôi nói. "Mày coi mạng sống của con tao rẻ đến như vậy đó hả? Mày thử nhìn chung quanh mày coi, mày có thấy gì không?"
Tín nhúc nhích hai chân một cách khó khăn.
"Mày có thấy gì không?" Mẹ tôi hỏi Tín một lần nữa, nhưng rồi bà tự trả lời: "Tất cả những thứ này, căn nhà này, đồ đạc bàn ghế, ngay cả đồ ăn còn đang dính trong kẻ răng của mày đều là do tao cung cấp cả đấy. Đó là sự thực. Mày không tin cứ hỏi cái thứ cha mẹ bất tài của mày thì biết. Mày có thể không coi trọng tao, không thương mến con cái tao, nhưng mày không thể phủ nhận cái sự thực là mày sống tới ngày hôm nay là nhờ con đĩ mạt hạng này đó. Mày liệu hồn từ nay đừng có đụng đến mấy đứa con của tao. Tao mà còn thấy mày đụng một ngón tay tới con cái tao thì tao sẽ đốt cái nhà này. Tao không còn gì để mất nữa, đừng dồn tao đến chân tường."
"Còn bà... " Mẹ tôi chỉ ngón tay vào dì tôi đang đứng mặt mày tái xanh vì ngượng. "mỗi lần bà nói tôi là con em gái duy nhất của bà, trong thâm tâm tôi cũng rán tin như vậy, nhưng bây giờ tôi không còn tin được nữa. Vì luôn luôn kết cuộc nó chỉ làm cho tôi thêm đau lòng. Ngày hôm nay, thằng con trai của bà đánh con tôi thừa sống thiếu chết, bữa nay tôi từ bà. Từ giờ trở đi, chúng ta chỉ là hai gia đình xa lạ chia chung một cái giếng nước và cái cầu tiêu. " Mẹ tôi dậm chân nói tiếp: "Bà thử nhìn lại bà coi. Bà có biết tại sao bà để cho đám con của bà hiếp đáp mấy đứa con của tôi không? Là vì bà ganh tị. Bà ganh tị vì cả mười bốn đứa con của bà, trong mắt ba cũng không bằng một thằng con lai của tôi. Việc đó làm cho bà tức lắm, có phải không? Bà biết đám con của bà sẽ chẳng bao giờ khá được. Mà làm sao chúng có thể khá lên được? Cứ nhìn chúng rồi nhìn cái thứ cha mẹ đẻ ra chúng thì biết. Tôi mong sao từ nay sẽ không bao giờ còn thấy mặt bà nữa."
Mẹ tôi giật cánh cửa đóng sầm lại rồi dắt chúng tôi trở về nhà. Bà Đặng đi theo phía sau. Ông phường trưởng và mấy người công an vẫn đứng ở sân nhà dì tôi. Ông ta lấy lại bình tỉnh và nói lớn lên với mẹ tôi: "Bà Khuôn, mai ra gặp tôi ở trụ sở."
Quay sang chúng tôi, lần đầu tiên từ lúc trở về, mẹ tôi nhận ra nét mặt xanh mét của em gái tôi. Bà hỏi: "Con thấy thế nào?"
"Ăn." Em gái tôi thều thào.
"Được. Thật không biết mẹ đang nghĩ gì nữa." Mẹ tôi nói tiếp "Mình đi ăn phở. Chị Đặng, chị có đi với chúng tôi không?"