- Ông còn chờ gì nữa, ông pạn? – Van der Kuylen lầu bầu.
- Phải, phải, vì Chúa, ông còn chờ gì nữa nào? – Willoughby cũng cáu kỉnh đế theo.
Đấy là vào lúc giữa trưa cùng ngày hôm ấy, hai chiếc tàu cướp biển nhẹ nhàng bập bềnh trên mặt sóng và làn gió thổi từ vụng tàu Port Royal ra uể oải vỗ những cánh buồm. Hai tàu nằm cách pháo đài bảo vệ eo biển dẫn vào vụng tàu không đầy hai dặm. Chúng đã nằm đây hơn hai giờ đồng hồ mà không một ai trên pháo đài cũng như trên các tàu của de Rivarol trông thấy, bởi vì giữa bọn Pháp và quân đồn trú của pháo đài đang diễn ra một trận đánh ác liệt và tiếng pháo cả từ bờ lẫn từ tàu nổ ra liên hồi làm rung động thinh không.
Sự chờ đợi thụ động kéo dài đã bắt đầu ảnh hưởng đến thần kinh của lord Willoughby và đô đốc Van der Kuylen.
- Ông đã hứa cho chúng toi xem cáy gì hay lắm cơ mà. Cáy hay lắm ấy của ông đâu rồi? – Viên đô đốc hỏi.
Blood đứng trước mặt viên đô đốc, mình mặc giáp trụ bằng thép đen nhánh, miệng mỉm cười đầy tự tin.
- Tôi không định lạm dụng lòng kiên nhẫn của các ngài nữa, - chàng nói. - Tiếng súng đã thưa dần rồi. Sô là chúng ta có vội vã cũng chẳng được gì, còn nếu biết ra đòn đúng lúc thì chúng ta sẽ được rất nhiều, và tôi sẽ chứng minh ngay cho các ngài thấy.
lord Willoughby ngờ vực nhìn chàng:
- Ông hi vọng rằng may ra Bishop về kịp hoặc giả hải đội của Van der Kuylen kéo đến chăng?
- Ồ không, thưa đức ông, tôi không hề nghĩ như vậy. Tôi thì tôi nghĩ thế này: theo chỗ tôi biết thì de Rivarol là một tướng tồi và trong trận đọ pháo với pháo đài thế nào hắn cũng bị những tổn thất nào đó, ít nhiều làm giảm ưu thế của hắn so với chúng ta. Còn chúng ta thì sẽ vào cuộc khi nào pháo đài đã bắn hết đạn.
- Đúng lắm! – Viên toàn quyền Tây Ấn gầy gò rít lên tán thành. – Tôi đồng ý với ý định của ông. Ông có những phẩm chất của một thuỷ soái tài năng, và tôi xin ông thứ lỗi vì đã không hiểu ông sớm hơn.
- Ồ, ngài bất tất phải khách khí như vậy, thưa milord! Ngài biết đấy, tôi đã có ít nhiều kinh nghiệm trong những trận đánh như thế này rồi. Tôi sẵn sàng chấp nhận mọi nguy hiểm không thể tránh được, nhưng trong những trường hợp không cần thiết thì không bao giờ tôi lại liều lĩnh vô ích... – Chàng dừng lại lắng nghe. - Phải, tôi đã không nhầm. Tiếng súng đã lặng dần. Nghĩa là Mallard đã kiệt sức rồi. Này, Jeremy!
Chàng cúi mình qua lan can gỗ chạm và rành rọt ra lệnh. Thuỷ thủ trưởng rúc một hồi còi chói tai và con tàu tưởng chừng đang ngủ chợt bừng tỉnh. Tiếng chân rầm rập trên mặt boong, tiếng ròng rọc nghiến ken két, tiếng buồm kéo lên đập phần phật. “Arabella” từ từ tiến, theo sau là “Elizabeth”. Blad gọi Ogle lên, và một phút sau Ogle lại lao về vị trí của mình dưới boong pháo.
Mười lăm phút sau họ đã đến lối ra vào vụng và đột ngột xuất hiện ngay trước mũi ba chiếc tàu Pháp ở cự li tầm bắn của các nòng pháo cỡ nhỏ.
Pháo đài chỉ còn là một đống gạch vụn, khói bốc nghi ngút. Những kẻ chiến thắng với những lá cờ đuôi nheo nước Pháp trên đỉnh cột buồm giữa, nhanh nhẹn thả xuồng và bơi vào bờ để đánh chiếm cái thành phố giàu có mà tiền đồn bảo vệ nó vừa bị hạ.
Blood chăm chú ngắm các tàu chiến Pháp và cười khẽ. “Victorieuse” và “Medusa” chắc chỉ mới hơi xây xát. Nhưng chiếc tàu thứ ba – “Baleine” – thì đã hoàn toàn bị loại khỏi vòng chiến. Một lỗ thủng toang hoác đen ngòm bên mạn phải nó và viên thuyền trưởng buộc phải thả trôi bằng mạn trái cho nước khỏi vào để cứu con tàu.
- Ngài thấy chưa! – Blood kêu lên với Van der Kuylen và không đợi tiếng làu bàu đồng tình của viên đô đốc, chàng ra lệnh: - Đè lái trái!
Hình ảnh con tàu đồ sộ đỏ rực với pho tượng gỗ thếp vàng trên mũi và những lỗ châu mai mở hoác đang xoay mạn về phía bọn Pháp đã làm kinh hoàng tên de Rivarol vừa mới đây còn đang phấn khích bởi chiến thắng. Nhưng trước khi hắn kịp rời vị trí để ra mệnh lệnh và nói chung là đang nghĩ xem phải ra mệnh lệnh gì thì một cơn cuồng phong của lửa và thép mang đầy chết chóc từ loạt pháo mạn của bọn cướp đã quét sạch mọi thứ trên boong “Victorieuse”. Tiếp tục giữ hướng, “Arabella” nhường chỗ cho “Elizabeth” để tàu này cũng làm đúng như vậy. Bị đánh phủ đầu, bọn Pháp bối rối và cơn hoảng loạn đã trùm lên chúng. Trong lúc đó thì “Arabella” quay gấp ngược hướng gió trở về hướng cũ nhưng ngược chiều và nã tiếp một loạt bằng tất cả các nòng pháo mạn trái, “Elizabeth” cũng lại bồi thêm một loạt nữa sau đó tay lính kèn của “Arabella” rúc lên một tín hiệu gì đó mà Hagthorpe biết rất rõ.
- Tiến lên, Jeremiah! - Blood hét lớn. - Xông thẳng vào chúng trước khi chúng kịp tỉnh lại! Tất cả chú ý! Chuẩn bị áp mạn! Hayton... lấy móc bấu!
Chàng ném chiếc mũ cắm lông chim của mình xuống và chụp chiếc mũ sắt do một gã trai da đen đem đến và chàng giải thích ngắn gọn cho các vị khách của mình:
- Áp mạn là cơ hội duy nhất của chúng tôi để giành chiến thắng. Bên địch có quá nhiều pháo.
Và dường như để chứng nhận cho lời chàng, một loạt pháo của các tàu Pháp liền đáp lại. Lại hồn sau cơn hoảng loạn, chúng nổ súng vào “Arabella”, đối thủ đáng gờm hơn trong hai tàu cướp.
Bọn cướp nã pháo lên mặt boong, còn trái lại, bọn Pháp thì nhằm vào thân tàu. Dưới loạt đạn khủng khiếp, con tàu của Blood chựng lại, mặc dù Pitt đã cố gắng đưa “Arabella” đi theo hướng thu nhỏ mục tiêu đến mức tối đa đối với tàu địch. Con tàu vẫn tiếp tục tiến, song phần mũi của nó đã bị dập nát và bên trên vạch mớn nước một chút đã thủng một lỗ to tướng. Để nước khỏi vào hầm tàu, Blood đã ra lệnh ném hết pháo mũi, mỏ neo và tất cả các thứ trên đó xuống biển.
Bọn Pháp ngoặt gấp và bắn tiếp vào “Elizabeth”. Nương theo gió thuận yếu ớt, “Arabella” cố đến sát địch thủ của mình. Nhưng trước khi bọn cướp làm được việc đó, “Victorieuse” đã bắn vỗ mặt vào “Arabella” một loạt pháo mạn phải. Trong tiếng pháo rền, tiếng các thiết bị buồm dây đổ rào rào và tiếng rên rỉ của những người bị thương, “Arabella” cố gượng tiến lên, chao đảo trong đám khói súng che mắt bọn Pháp. Nhưng sau đó từ phía mũi vọng lại tiếng Hayton báo rằng “Arabella” đang chúi mũi xuống nước.
Tim Blood tuyệt vọng đến chết lặng. Nhưng đúng lúc đấy chàng trông thấy qua làn khói mịt mù khét lẹt vách mạn màu nước biển thếp vàng của “Victorieuse”. Nhưng “Arabella” mình mang đầy thương tích chỉ có thể bò rất chậm chạp và chàng thấy rõ rằng nó sẽ chìm trước khi đến được mạn “Victorieuse”.
Viên đô đốc Hà Lan cũng có ý kiến như vậy và cáu tiết văng tục ầm ĩ. lord Willoughby cũng rủa Blood rằng chàng đã dốc hết vốn liếng đặt ra chiếu bạc lúc quyết định xông vào áp mạn.
- Không còn cách nào khác! - Run bần bật như đang lên cơn sốt, Blood kêu lên. - Các ngài nói đúng, đây là liều lĩnh. Nhưng hành động của tôi là vì thực tế và vì không đủ lực. Tôi đã thua khi gần thắng.
Tuy nhiên bọn cướp vẫn không nghĩ đến chuyện bó tay. Hayton cùng hai chục tên hung thần vạm vỡ, tay lăm lăm móc bấu, lom khom nấp sau những đống gỗ vụn trên mũi tàu. Đến cách “Victorieuse” chừng bảy tám yard, “Arabella” dừng hẳn, và trong lúc mũi tàu chìm dần xuống ngay trước mắt bọn Pháp thì toán cướp của Hayton chồm dậy vừa gào thét man rợ vừa tung móc bấu. Hai chiếc trong số đó đã bấu được vào thành gỗ của “Victorieuse”. Bọn cướp biển dày dạn trận mạc đã hành động một cách chớp nhoáng. Chộp vội sợi xích của một trong hai chiếc móc đó, chúng bắt đầu nắm môi mắm lợi kéo mạnh để rút ngắn khoảng cách giữa hai tàu lại.
Đứng trên boong thượng quan sát bọn cướp gan lì ấy, Blood quát lên như sấm:
- Súng trường lên mũi!
Bọn xạ thủ súng lăm lăm trong tay đang chờ ở boong giữa thi hành mệnh lệnh với một sự nhanh nhẹn khủng khiếp vì chỉ nhờ có như vậy chúng mới mong thoát chết. Năm mươi tay súng lao vội lên và đạn réo xé gió bay qua đầu bọn ném móc bấu của Hayton từ dưới những đống gỗ vụn. Và thật là đúng lúc. Sau khi biết không thể gỡ nổi những móc bấu ấy ra khỏi mạn và boong tàu “Victorieuse”, bọn Pháp đã định nổ súng.
Hai chiếc tàu va sầm mạn phải vào nhau. Blood từ boong thượng chạy xuống boong giữa hò hét ra lệnh, và bọn cướp đi thi hành những mệnh lệnh với một sự nhanh nhẹn như chớp: buồm lập tức được hạ xuống, những sợi dây treo giằng ngang bị chém đứt phăng, tiền đội của nhóm cận chiến trong chớp mắt đã tập trung hết ở phía lái. Đúng vào lúc mạn hai tàu xô nhau, bọn cướp theo lệnh của Blood liền tung các móc bấu lên: “Arabella” đang chìm lập tức được buộc chặt vào “Victorieuse”.
Willoughby và Van der Kuylen nín thở đứng trên boong lái trố mắt thán phục sự nhanh nhẹn và chính xác trong các hành động của Blood và đội tàu cướp biển liều lĩnh của chàng. Và tên lính kèn nổi hiệu lệnh xung phong. Blood dẫn đầu toán cướp nhảy phắt sang boong tàu địch. Hậu đội của nhóm cận chiến do Ogle cầm đầu reo hò nhảy sang mũi tàu “Victorieuse” mà lúc này đã nằm ngang boong lái của “Arabella” đang chìm. Theo gương chủ tướng của mình, chúng nhảy xổ vào bọn Pháp như những con hổ lao vào đàn dê. Và theo sau đoàn cảm tử của “Arabella” tất cả bọn cướp còn lại cũng sang hết bên “Victorieuse”. Trên boong con tàu sắp đắm chỉ còn lại lord Willoughby và viên đô đốc Hà Lan, lúc này vẫn mải mê theo dõi trận đánh từ boong thượng.
Trận giáp lá cà kéo dài không quá nửa giờ. Bắt đầu từ mũi tàu, nó nhanh chóng tràn sang boong giữa. Bọn Pháp chống cự quyết liệt, tự khích lệ mình rằng chúng đông hơn và củng cố thêm quyết tâm của mình bằng ý thức rằng kẻ địch sẽ không thương xót gì chúng. Nhưng bất chấp lòng quả cảm tuyệt vọng của binh sĩ Pháp, bọn cướp dần dần đã dồn chúng sang một bên boong và cộng với sức nặng của “Arabella” buộc chặt vào đó, “Victorieuse” nghiêng hẳn sang mạn trái một cách nguy hiểm. Bọn cướp chiến đấu với sự gan dạ điên cuồng của những người hiểu rằng họ không còn đường rút và rằng họ chỉ có một cách lựa chọn: hoặc chiến thắng hoặc chết. Và cuối cùng chúng đã chiếm được “Victorieuse” mặc dù phải trả giá cho chiến thắng ấy bằng một nửa đội tàu. Các thuỷ thủ của “Victorieuse” còn sống sót bị dồn hết lên boong thượng và bị de Rivarol điền cuồng hò hét đốc thúc vẫn còn chống cự thoi thóp. Nhưng đến khi de Rivarol vỡ sọ ngã xuống thì bọn đồng bào của hắn còn sống sót vội quẳng vũ khí xin tha mạng.
Nhưng cả sau đó bọn cướp của Blood vẫn chưa được xả hơi. “Elizabeth” và “Medusa” quấn lấy nhau bằng những móc bấu tạo thành một bãi chiến trường và bọn Pháp đã hai lần đánh bật người của Hagthorpe ra khỏi tàu mình. Hagthorpe cần được cứu viện gấp. Trong lúc Pitt và đám thủy thủ chuẩn bị buồm dây còn Ogle dọn dẹp boong pháo dưới, Blood ra lệnh tháo móc bấu giải thoát con tàu khỏi gánh nặng mà nó đang phải đeo bên sườn. lord Willoughby và Van der Kuylen đã chuyển sang tàu “Victorieuse”, và khi quay tàu để đến tiếp cứu cho Hagthorpe, Blood đứng trên boong thượng nhìn lại một lần cuối “Arabella”, con tàu đã trung thành phục vụ chàng trong một thời gian dài và trở thành một bộ phận của thân thể chàng. Sau khi bị tháo rời ra, “Arabella” chao qua chao lại mấy phút trên sóng rồi từ từ chìm xuống; một chốc sau, ở nơi nó vừa đứng chỉ còn lại những xoáy nước nhỏ bên trên những đỉnh cột buồm vừa chìm khuất.
Blood im lìm đứng giữa những xác chết ngổn ngang và những mẩu gỗ, mắt chăm chăm nhìn vào nơi “Arabella” vừa biến mất. Chàng không nhận thấy ai đó vừa đến bên và chỉ sực tỉnh khi nghe tiếng nói từ phía sau vọng đến.
- Ngày hôm nay đây là lần thứ hai tôi phải xin ông thứ lỗi, thưa thuyền trưởng Blood. Chưa bao giờ tôi được chứng kiến lòng quả cảm đã biến điều không thể trở thành có thể và chiến bại chuyển thành chiến thắng như vừa rồi!
Blood quay phắt lại, và chỉ đến bây giờ lord Willoughby mới trông thấy vẻ dễ sợ của chàng. Chiếc mũ sắt trên đầu chàng bật sang một bên, tấm giáp che ngực móp xuống, những mẩu tay áo rách mướp để lộ cánh tay phải trần loang lổ máu. Từ mái tóc phờ phạc của chàng chảy xuống một dòng máu đỏ tươi - máu từ vết thương đã biến khuôn mặt đen sạm đau khổ của chàng thành một chiếc mặt nạ khủng khiếp.
Nhưng từ đằng sau chiếc mặt nạ ấy đôi mắt xanh sáng rực khác thường, và máu, bụi cùng với mồ hóng thuốc súng trôi xuống má chàng trong hai dòng nước mắt.