Sau khi đã hứa sẽ đưa tàu đến Curacao, don Diego được giao các chức trách của hoa tiêu và được phép tự do đi lại trên con tàu vốn là của hắn. Tất cả mọi người đều tỏ ra kính trọng đức ông Tây Ban Nha, để đáp lại sự lịch thiệp tế nhị của hắn. Được như vậy không chỉ vì ngoài hắn không một ai có thể đưa con tàu ra khỏi vùng biển nguy hiểm gần bờ biển xứ Main, mà còn vì các nô lệ của Bishop trong lúc đang mải lo cứu mạng mình đã không trông thấy tất cả những khủng khiếp và bất hạnh mà Bridgetown phải gánh chịu, nếu không thì họ đã xử trí với bất kỳ một tên cướp biển Tây Ban Nha nào như với một giống dã thú tàn ác và xảo quyệt cần phải hạ thủ ngay tại chỗ. don Diego cùng ăn chung với Blood và các sĩ quan của chàng - Hagthorpe, Wolverstone và Dyke - trong một buồng rộng.
Họ nhận thấy don Diego là một người nói chuyện thú vị và dễ chịu, cảm tình của họ đối với hắn càng sâu sắc thêm bởi sự tự chủ và thái độ bình thản của hắn trong khi chịu đựng những bất hạnh đến với mình.
Không ai có thể ngờ nổi là don Diego lại giở trò tráo trở. Ngay từ đầu hắn đã chỉ cho họ thấy sai lầm của họ: rời khỏi Barbados, họ đã đi theo chiều gió, mà đáng ra từ quần đảo này muốn ra biển Caribbean thì họ phải bỏ Barbados nằm dưới gió mới phải. Muốn sửa chữa sai lầm ấy, họ buộc phải cắt ngang quần đảo một lần nữa mới đến Curacao được. Trước khi đưa tàu đi theo hướng ấy, hắn đã báo trước rằng con đường đi này là khá mạo hiểm. Tại bất kỳ điểm nào giữa các hòn đảo kia họ đều có thể đụng độ với các tàu mạnh bằng hoặc mạnh hơn tàu họ, và bất luận đó là tàu Tây Ban Nha hay là tàu Anh, họ cũng đều gặp nguy hiểm như nhau: “Cinco Llagas” thiếu người một cách trầm trọng nên họ không thể giao chiến được. Cố gắng giảm đến mức thấp nhất nguy cơ ấy, thoạt đầu don Diego đưa tàu xuống phía nam rồi sau đó mới quay sang hướng tây. Họ đã đi trót lọt qua giữa Tobago và Grenada, vượt khỏi khu vực nguy hiểm và ra được vùng nước tương đối an toàn trên biển Caribbean.
- Nếu không đổi gió, - don Diego xác định vị trí tàu rồi nói, - ba ngày nữa chúng ta sẽ đến Curacao.
Trong ba ngày ấy sức gió vẫn giữ nguyên, vào ngày thứ hai thậm chí còn mạnh hơn một tí, tuy nhiên, mãi đến đêm thứ ba vẫn chẳng thấy tăm hơi đất liền đâu cả. “Cinco Llagas” lướt nhanh, nhưng xung quanh vẫn trời nước mênh mông, tịnh không còn gì khác. Thuyền trưởng Blood lo ngại đem chuyện ấy nói với don Diego.
- Ngày mai chúng ta sẽ thấy bờ, - tên Tây Ban Nha đáp không chút lúng túng.
- Thề có tất cả các thánh thần, người Tây Ban Nha các ngài bao giờ cũng ngày mai, nhưng cái “ngày mai” ấy không bao giờ đến cả, ông bạn ạ.
- Đừng lo, lần này thì ngày mai sẽ đến. Khi thức giấc ngài sẽ được trông thấy bờ, dù ngài có dậy sớm đến đâu đi nữa, don Pedro ạ.
Thuyền trưởng Blood yên tâm đến thăm bệnh nhân của chàng là Jeremiah Pitt, người do bệnh tình đã cứu mạng don Diego. Hai ngày nay Pitt đã dứt sốt và những vết thương bắt đầu liền miệng. Sức khoẻ khá lên đến mức anh đã bắt đầu than phiền vì cứ phải nằm bẹp trong căn buồng ngột ngạt. Không thể khước từ những đòi hỏi ấy, Blood đành phải cho phép người bệnh được hít thở không khí trong lành, và chiều hôm đó, vịn cánh tay thuyền trưởng, Jeremiah Pitt bước ra boong.
Ngồi trên nắp cửa khoang, anh khoan khoái hít thở không khí ban đêm mát rượi, ngắm nhìn mặt biển và theo thói quen của thuỷ thủ, ngửa mặt ngắm vòm trời xanh đen rải đầy hàng tỉ ngôi sao. Anh cứ ngồi như vậy một lúc lâu, sung sướng và thanh thản, rồi bồi hồi nhìn quanh, dõi mắt ngắm nhìn những chòm sao sáng rực lung linh trên mặt đại dương mênh mông. Vài phút sau, Pitt đưa mắt sang thuyền trưởng Blood.
- Anh có hiểu gì về thiên văn không Peter? - anh hỏi.
- Thiên văn ấy à? Rất tiếc, mình chẳng biết dải Nhân sư với Hải sư gì cả.
- Tiếc thật. Mọi người khác trong đoàn thuỷ thủ hổ lốn của chúng ta cũng đều dốt nát về vấn đề này như anh hết sao?
- Cậu sẽ gần sự thật hơn nếu bảo rằng họ còn biết ít hơn mình.
Jeremiah chỉ một chấm sáng trên bầu trời phía bên phải mũi tàu, nói:
- Kia là sao Bắc cực, anh thấy chứ?
- Tất nhiên là thấy rồi, - Blood uể oải đáp.
- Nhưng nếu sao Bắc cực nằm đằng trước chúng ta mà lại ở bên mạn phải thì như vậy có nghĩa là chúng ta đang đi hướng Bắc - Tây Bắc, hoặc có thể là Tây Bắc, bởi vì tôi không nghĩ là hướng đi của chúng ta lớn hơn mười độ phía Tây.
- Thì sao? - Thuyền trưởng Blood ngạc nhiên.
- Anh bảo tôi rằng chúng ta xuyên qua giữa hai đảo Tobago và Grenada đi về phía tây quần đảo để đến Curacao. Nhưng nếu đi hướng ấy thì sao Bắc cực phải nằm ở chính ngang của ta mới phải, ở kia kìa.
Cái uể oải đang chế ngự Blood lập tức tan biến. Một linh cảm đen tối đè nặng lên chàng và chàng đang định nói gì đó. Đúng lúc ấy, một luồng ánh sáng từ cửa ngăn buồng phía lái rạch ngang mà màn đêm ngay trên đầu họ. Cánh cửa đóng lại và hai người nghe thấy tiếng chân bước xuống thang. Đó là don Diego. Thuyền trưởng Blood bóp vai Jeremiah đầy ngụ ý rồi gọi tên Tây Ban Nha lại và nói với hắn bằng tiếng Anh như chàng vẫn thường làm khi có mặt những người không biết tiếng Tây Ban Nha.
- Nhờ ngài phân giải giúp chúng tôi một cuộc tranh cãi nho nhỏ, don Diego, - chàng nói, giọng cười cợt. - Tôi với Pitt đang cãi nhau xem sao, nào là sao Bắc cực.
- Chỉ có thế thôi à? - tên Tây Ban Nha thản nhiên hỏi, giọng hắn lộ rõ vẻ khôi hài. Nếu tôi nhớ không nhầm thì ngài có nói rằng ông Pitt đây là hoa tiêu của ngài kia mà.
- Vâng, thằng chột làm vua xứ mù thôi, - thuyền trưởng đùa cợt nói bằng giọng coi thường. - Nhưng tôi vừa đánh cuộc với anh ta một trăm pêxô rằng Bắc cực là ngôi này kìa - và chàng hờ hững khoát tay chỉ vào một điểm sáng vừa chợt nhìn thấy trên bầu trời.
Sau này, Blood đã thú thực với Pitt rằng nếu lúc đấy don Diego đồng ý với chàng thì chàng đã giết phăng hắn tại chỗ rồi. Thế nhưng tên Tây Ban Nha đã tỏ ý khinh bỉ ra mặt những kiến thức thiên văn của Blood.
- Lời quả đoán của ngài là dựa trên cơ sở dốt nát, thưa don Pedro. Ngài đã thua cuộc, sao Bắc cực là sao này kia, - đoạn hắn chỉ ngôi sao.
- Ngài dám chắc đấy chứ?
- don Prêđrô thân mến của tôi! - tên Tây Ban Nha cự lại, hắn thấy thu thú câu chuyện. Tôi mà lại nhầm thì nghe có được không kia chứ? Vả lại chúng ta còn một chứng cớ nữa là la bàn. Mời ngài quá bộ đến xem chúng ta đang đi hướng nào.
Sự thành thật cởi mở và sự bình thản của một người không có gì phải giấu giếm đã xua tan ngay những nghi kị của Blood. Tuy nhiên để thuyết phục được Pitt thì không phải dễ như vậy.
- Nếu thế thì, don Diego, - anh hỏi, - tại sao chúng ta lại đi đến Curacao theo một hành trình lạ lùng như vậy?
- Ông có đầy đủ cơ sở để hỏi tôi câu ấy. - don Diego đáp không chút bối rối và thở dài - tôi tưởng thiếu sót của tôi sẽ không ai nhận thấy chứ. Thông thường tôi không quan sát thiên văn bởi vì tôi hoàn toàn tin cậy cách tính đường theo phương pháp hàng hải. Nhưng than ôi, không bao giờ được quá tự tin. Hôm nay khi cầm đến thước đo góc tôi mới xấu hổ phát hiện ra rằng mình đã bị chệch nửa độ về phía nam. Chính sai lầm ấy đã dẫn đến sự chậm trễ trên đường đi. Nhưng bây giờ thì ổn cả rồi, sáng mai chúng ta sẽ đến nơi.
Lời giải thích ấy thẳng thắn và chân thành đến nỗi không thể nghi ngờ gì ở lòng trung thực của don Diego được. Và khi tên Tây Ban Nha đi khỏi, Blood nhận xét rằng nói chung nghi ngờ gì đó về hắn là rất lố bịch bởi vì hắn đã chứng minh lòng trung thực của mình lúc khảng khái tuyên bố thà chết chứ quyết không chịu làm bất cứ điều gì trái với danh dự.
Lần đầu tiên trôi dạt đến biển Caribbean và chưa biết kiểu chơi của bọn giang hồ ở đây nên thuyền trưởng Blood vẫn còn vài ảo tưởng đối với đối với chúng.
Tuy nhiên các sự kiện hôm sau đã quét sạch những ảo tưởng ấy.
Bước ra khỏi boong tàu khi mặt trời còn chưa mọc, chàng trông thấy trước mặt mình một giải đất mà tên Tây Ban Nha đã hứa với họ đêm qua. Bờ biển cách con tàu chừng mười dặm trải dài theo đường chân trời sang mãi phía đông và phía tây. Thẳng hướng mũi tàu là một doi đất rộng. Dải bờ ấy làm Blood khó chịu, chàng nhăn mặt vì chẳng bao giờ nghĩ rằng đảo Curacao lại lớn đến thế. Trước mặt chàng dường như không phải hòn đảo mà là đất liền hẳn hoi.
Bên mạn phải, cách đó chừng ba bốn dặm, một chiếc tàu lớn có lượng dãn nước không thua gì, nếu không phải là lớn hơn “Cinco Llagas”, đang lướt sóng. Trong khi Blood đang theo dõi thì chiếc tàu bỗng đổi hướng vòng lại và ngược gấp hướng gió tiến đến gần.
Hơn chục người trong đội tàu của Blood lo lắng chạy lên boong mũi, sốt ruột nhìn vào bờ.
- Chính là đất hứa đấy don Pedro, - chàng nghe thấy phía sau có người nói bằng tiếng Tây Ban Nha.
Vẻ đắc chí ngấm ngầm trong giọng nói ấy lập tức khơi dậy những ngờ vực của Blood. Chàng quay phắt lại phía don Diego, nhanh đến nỗi nụ cười chế giễu chưa kịp tắt trên bộ mặt của tên Tây Ban Nha.
- Vẻ vui mừng của ngài khi nhìn thấy miền đất này, theo tôi nói nhẹ ra cũng là rất khó hiểu.
- Vâng, đúng thế! - Tên Tây Ban Nha đang xoa hai bàn tay vào nhau và Blood nhận thấy chúng run run. - Đó là nỗi vui mừng của một thuỷ thủ.
- Hay đúng hơn là của một tên phản bội. - Blood điềm tĩnh nói. Tên Tây Ban Nha biến sắc lùi lại. Cái đó đã xua tan mọi ngờ vực của Blood. Chàng trỏ tay vào đất liền gắt hỏi: - Bây giờ ngài có còn đủ càn rỡ nhắc lại rằng đây là bờ đảo Curacao nữa không? - chàng quả quyết bước lại phía don Diego lúc này đang từng bước từng bước lùi dần. - Hay ngài muốn tôi bảo cho ngài biết miền đất này là đâu? Ngài có muốn không?
Sự vững tin toát ra trong câu nói của Blood dường như đánh gục tên Tây Ban Nha. Hắn lặng thinh không thốt lên một tiếng. Và thế là thuyền trưởng Blood liều nói bừa - nhưng chưa biết chừng không hoàn toàn nói bừa - dự đoán của mình. Bờ biển kia nếu không phải xứ Main thì rất có thể là Cuba hoặc là Haiti. Nhưng đảo Cuba chắc phải nằm xa hơn về phía bắc và Blood hiểu ngay rằng sẵn âm mưu phản bội, don Diego có thể đã đưa họ đến lãnh thổ gần nhất của Tây Ban Nha.
- Nghe đây, tên phản trắc và thề gian kia, miền đất ấy là đảo Haiti!
Chàng nhìn chằm chằm vào bộ mặt rám nắng nhưng lúc này tái nhợt của tên Tây Ban Nha, để xem hắn phản ứng như thế nào. Nhưng tên Tây Ban Nha lúc ấy đã lùi đến giữa boong sau, nơi cánh buồm lòng sau đã che lấp không cho các đồng đội người Anh nhìn thấy Blood và don Diego. Tên Tây Ban Nha nhếch môi cười khinh bỉ.
- Mày biết nhiều quá đấy, con chó Anh kia! - hắn vừa thở dốc vừa nói, đoạn nhảy xổ vào Blood và chịt lấy cổ chàng.
Hai người ghì chặt lấy nhau, quần nhau quyết liệt. Blood gạt chân tên Tây Ban Nha và cả hai cùng ngã nhào xuống mặt boong. Quá tự phụ với sức vóc của mình, tên Tây Ban Nha đã tính rằng hắn có thể bóp cổ Blood và tranh thủ hơn được nửa tiếng đồng hồ quý báu để con tàu đẹp đẽ đang nhằm hướng tàu họ lao đến kia tới kịp. Chiếc tàu ấy chắc chắn là tàu Tây Ban Nha, điều đó không còn nghi ngờ gì nữa, bởi vì không có tàu nước nào lại dám nghênh ngang tung hoành trên hải phận Tây Ban Nha gần bờ biển Haiti. Tuy nhiên, những tính toán của don Diego đều sai bét, còn hắn thì lại hiểu ra quá muộn, khi những bắp thịt bằng thép đã bóp chặt lấy hắn như những gọng kìm. Dùng đầu gối đè dí tên Tây Ban Nha xuống mặt boong, Blood lớn tiếng gọi các bạn chàng đang theo cầu thang chạy bổ lên.
- Đã đến lúc mày sám hối cho cái linh hồn bẩn thỉu của mày rồi đấy. - Blood quát đầy thịnh nộ.
Nhưng mặc dù đang ở trong tình thế hoàn toàn tuyệt vọng, don Diego vẫn gượng cười và đáp lại một cách nhạo báng.
- Thế ai sẽ cầu nguyện cho linh hồn chúng mày khi chiếc galion kia áp mạn bắt sống chúng mày?!
- Chiếc galion kia? - Blood hỏi lại, đau đớn nhận ra không thể nào tránh khỏi hậu quả của sự phản phúc được nữa.
- Phải, chiếc galion kia! Mày có biết đó là tàu gì không? Đó là “Encarnacion”, kì hạm của tư lệnh hạm đội Tây Ban Nha tại vùng biển này - đô đốc don Miguel de Espinosa, anh tao. Một cuộc gặp gỡ hết sức đúng lúc. Mày thấy không. Đấng tối linh cũng chăm lo cho những lợi ích của nước Tây Ban Nha công giáo đấy chứ!
Đôi mắt xanh biếc của thuyền trưởng Blood loé sáng, nhưng vẻ mặt chàng lại hết sức nghiêm nghị.
- Trói chân tay nó lại! - Blood ra lệnh cho người của mình rồi thêm: - Nhưng không được để rụng một sợi tóc nào trên cái đầu quý giá của thằng khốn ấy!
Câu nhắc nhở ấy hoàn toàn không thừa. Bởi vì, đang phát điên lên với ý nghĩ rằng một cuộc đời nô lệ mới còn khủng khiếp hơn cả cuộc đời họ vừa mới thoát ra đang đe doạ, các cựu nô lệ chỉ chực phanh thây xé xác tên Tây Ban Nha ra từng mảnh. Và nếu bây giờ họ chịu phục tùng thuyền trưởng của mình và không làm việc đó thì chỉ bởi chất thép trong giọng nói của Blood hứa hẹn cho don Diego de Espinosa y Valdez không phải một cái chết bình thường mà một thứ tàn độc hơn nhiều.
- Quân cướp biển khốn kiếp! - Blood khinh bỉ thốt lên - lời thề danh dự của mày đâu rồi, thằng chó đẻ!
don Diego liếc nhìn chàng và cả cười.
- Mày chưa đánh giá hết tao đâu, - hắn nói bằng tiếng Anh để tất cả đều hiểu được, - đúng thế, tao đã nói rằng tao không sợ chết, và tao sẽ chứng tỏ cho mày thấy! Hiểu chưa, đồ chó Anh?!
- Chó Ailen, nếu mày muốn thế, - Blood đính chính - Nhưng lời thề danh dự của mày đâu rồi, đồ súc sinh Tây Ban Nha?
- Chẳng nhẽ mày lại nghĩ rằng tao chịu trao con tàu tuyệt vời này vào những bàn tay bẩn thỉu của chúng mày để đánh lại Tây Ban Nha ư? Ha ha ha ! - don Diego cười ngạo nghễ. - Đồ ngu xuẩn! Chúng mày có thể giết tao, nhưng tao chết đi với ý thức rằng đã hoàn thành bổn phận. Chưa đầy một giờ nữa, tất cả chúng mày sẽ bị gông cổ tuốt tuột, và “Cinco Ligas” sẽ được hoàn trả cho Tây Ban Nha.
Khuôn mặt bình thản của Blood tái nhợt đi mặc dù nước da chàng vốn sạm nắng, chàng nghiêm khắc nhìn chằm chằm vào mặt tên tù binh. Đội thủy thủ của Blood tức tối vây quanh, một hai đòi xé xác hắn. Họ đang đòi trả máu.
- Không được động đến hắn! - thuyền trưởng Blood oai nghiêm ra lệnh, đoạn quay phắt bước đến mạn tàu và lặng đi trong suy nghĩ.
Hagthorpe, Wolverstone và pháo thủ Ogle đến bên chàng. Họ lặng lẽ nhìn con tàu đang tiến lại. Bây giờ nó đang cắt ngang hướng đi của “Cinco Llagas”.
- Nửa giờ nữa nó sẽ đến gần chúng ta và những khẩu pháo của nó sẽ quét sạch mọi thứ trên mặt boong tàu ta, - Blood nói.
- Chúng ta sẽ đánh trả! - lão khổng lồ một mắt gầm gừ, thề độc.
- Đánh trả? - Blood mỉm cười giễu cợt - Chúng ta chỉ vẻn vẹn hai chục người mà đòi đánh trả ư? Không, chúng ta chỉ có một lối thoát duy nhất: phải làm cho tên thuyền trưởng tàu kia nghĩ rằng chúng ta là người Tây Ban Nha, rằng mọi việc ở đây đều ổn thoả rồi đường ai nấy đi.
- Nhưng làm sao làm được việc đó? - Hagthorpe hỏi.
- Làm sao ấy à? - Blood nhắc lại - Tất nhiên nếu như... - Chàng im bặt và trầm ngâm nhìn ra mặt nước xanh ngắt.
Vốn hay châm chọc, Hagthorpe đề nghị:
- Nếu như chúng ta có thể đưa don Diego cùng các tay chèo Tây Ban Nha đến bảo với ông anh đô đốc của hắn rằng tất cả bọn ta là thần dân của đức vua Tây Ban Nha công giáo...
Thuyền trưởng nổi giận quay phắt lại phía anh ta, định xạc cho kẻ ngứa mồm một trận. Nhưng đột nhiên vẻ mặt chàng thay đổi hẳn, cặp mắt ánh lên vẻ phấn khích.
- Khỉ thật, anh nói phải! Tên cướp biển đáng nguyền rủa kia không sợ chết, nhưng có lẽ thằng con hắn nghĩ khác. Đạo hiếu là tình cảm rất phổ biến và mạnh mẽ ở Tây Ban Nha... Này, các bạn! - chàng quay lại nói với những người của mình đang xúm quanh tên tù binh.- Đem nó xuống dưới này!
Rồi đi trước dẫn đường, Blood chui qua cửa khoang xuống hầm tàu tranh tối tranh sáng rực mùi nhựa thông và mùi thừng chão. Sau đó chàng quay xuống lái và mở toang cửa bước vào gian công thất rộng thênh thang.
Mấy người lôi xềnh xệch tên Tây Ban Nha đã bị trói gô xuống theo.
Tất cả những người có mặt trên tàu đều muốn chạy đến đây xem Blood sẽ xử trí tên phản phúc như thế nào, nhưng thuyền trưởng đã ra lệnh cho họ không được rời khỏi mặt boong.
Trong gian công thất có ba khẩu pháo đã nạp đạn, chĩa nòng về phía đuôi tàu qua những lỗ châu mai mở toang.
- Bắt đầu đi, Ogle! – Blood quay sang anh chàng pháo thủ thấp lùn ra lệnh, chỉ tay vào khẩu pháo nằm giữa - Kéo lui nó lại.
Ogle lập tức thi hành mệnh lệnh của thuyền trưởng. Blood hất hàm ra hiệu cho những người đang giữ don Diego.
- Trói nó vào họng pháo! - chàng ra lệnh và trong khi họ vội vã thực hiện mệnh lệnh của chàng, Blood quay sang nhìn những người khác nói: - Các anh đến khoang lái đưa bọn tù binh Tây Ban Nha tới đây. Còn anh, Dyke, chạy ngay lên trên bảo họ kéo cờ Tây Ban Nha.
Bị buộc vào họng pháo, don Diego mắt long sòng sọc luôn mồm chửi rủa thuyền trưởng Blood. Hai tay tên Tây Ban Nha bị trói giật cánh khuỷu ra sau lưng bằng những sợi thừng xiết chặt, còn chân hắn thì bị buộc vào bệ pháo. Ngay cả một người dũng cảm dám can đảm nhìn thẳng vào cái chết có thể cũng khiếp sợ khi biết trước mình phải chết một cái chết như thế.
Mồm tên Tây Ban Nha sùi bọt nhưng hắn vẫn không ngừng nguyền rủa và thoá mạ kẻ hành hạ mình.
- Đồ man rợ! Đồ súc vật! Đồ tà đạo đáng nguyền rủa! Mày không thể giết tao bằng cách nào đó như người có đạo hay sao?
Thuyền trưởng Blood không thèm nói với hắn một lời, quay lại mười sáu tên tù binh Tây Ban Nha đeo cùm vừa bị vội vã xua đến gian công thất.
Trên đường đến đây, chúng đã nghe thấy tiếng kêu gào của don Diego và bây giờ thì kinh hãi trông thấy hắn đang bị trói trong tư thế như vậy. Một cậu trai dễ thương với nước da màu ô liu, nổi bật giữa đám tù binh bởi trang phục và cử chỉ, lao bổ tới hét lên:
- Cha!
Vùng vẫy trong tay những người tóm giữ mình, cậu ta cầu trời khấn đất đừng để cơn ác mộng ấy xảy ra rồi quay lại thuyền trưởng cầu xin lòng thương của chàng. Lời cầu khẩn ấy vừa điên dại, lại vừa não nuột. Nhìn cậu bé Tây Ban Nha, thuyền trưởng Blood hài lòng nghĩ rằng giọt máu của don Diego có khá đủ tình cảm quyến luyến của một đứa con có hiếu.
Sau này Blood thú nhận rằng đã có lúc tình cảm của chàng lên tiếng chống lại kế hoạch tàn nhẫn do mình vạch ra. Và để xua đuổi cảm giác ấy, chàng đã phải viện đến ký ức về những việc làm man rợ của bọn Tây Ban Nha ở Bridgetown. Chàng nhớ lại khuôn mặt trắng bệch của Mary Traill lúc cô khiếp đảm chạy trốn tên sát nhân dâm ô mà chàng đã hạ sát; chàng nhớ đến những cảnh tượng không bút nào tả xiết của cái ngày khủng khiếp ấy và nhờ đó đã giữ được lòng cứng rắn đang sắp chảy tan của mình. Bọn Tây Ban Nha tàn nhẫn và khát máu, với lòng cuồng tín tôn giáo, không hề mang trong mình dù là chút ít tín ngưỡng Thiên chúa giáo mà biểu tượng của nó đang phấp phới bay trên đỉnh cột buồm con tàu đang tiến lại gần. Mới một phút trước, lòng đầy hận thù và ác độc, don Diego đã khẳng định rằng Đức Chúa trời giáng phúc cho nước Tây Ban Nha công giáo. Không sao, don Diego sẽ bị trừng phạt tàn khốc vì sự hồ đồ ấy.
Cảm thấy sắt đá đã trở lại trái tim mình, Blood ra lệnh cho Ogle đốt bùi nhùi và mở nắp che ổ dẫn lửa trên khẩu pháo mà don Diego đang bị trói. Espinosa con lại sa sả nguyền rủa lẫn van xin, lúc ấy Blood quay phắt lại phía cậu ta.
- Im ngay! - chàng giận dữ quát. - Im đi mà nghe đây! Ta hoàn toàn không có ý định đưa cha chú xuống địa ngục như hắn đáng phải thế. Ta không muốn giết hắn, chú hiểu chứ?
Sửng sốt trước lời tuyên bố ấy, con trai don Diego im bặt ngay tức thì. Blood cất giọng bằng thứ tiếng Tây Ban Nha rất chuẩn, chàng rất thạo thứ tiếng này, đó là điều may mắn cho cả don Diego lẫn cho chính chàng.
- Vì sự phản bội bỉ ổi của cha chú mà chúng ta đang lâm vào một tình thế cực kỳ khó khăn. Bọn ta có đầy đủ mọi cơ sở để lo ngại rằng chiếc tàu Tây Ban Nha kia sẽ bắt sống “Cinco Llagas”. Lúc “Encarnacion” đến gần, ông bác của chú sẽ hiểu ngay có chuyện gì đã xảy ra ở đây. Họ sẽ nã pháo vào chúng ta, hoặc sẽ áp mạn bắt sống. Cha chú hiểu rằng bọn ta không đủ sức đánh trả vì quá ít người, nhưng bọn ta sẽ không ngoan ngoãn bó tay đầu hàng đâu, bọn ta sẽ đánh đến cùng! - chàng đặt tay lên giá pháo nơi don Diego đang bị trói - Chú phải hiểu cho rõ điều này: đáp lại phát đạn đầu tiên của “Encarnacion” sẽ là khẩu pháo này. Ta hy vọng rằng chú đã hiểu.
Espinosa con hoảng hốt rung lên bần bật nhìn vào cặp mắt không biết thương xót của Blood, và khuôn mặt màu ô liu của cậu ta tái xám đi.
- Tôi hiểu không ư? - cậu con lắp bắp nói. - Nhưng tôi phải hiểu gì mới được chứ? Nếu như còn khả năng tránh được đụng độ và tôi có thể giúp được các ông thì xin ông hãy cho tôi biết.
- Trận đánh có thể sẽ không xảy ra nếu don Diego de Espinosa chịu sang tàu anh mình và làm cho ông ta tin rằng “Cinco Llagas” vẫn thuộc về Tây Ban Nha như lá cờ trên cột buồm của nó chứng tỏ và mọi việc trên tàu vẫn ổn thoả. Nhưng don Diego không thể đích thân đến thăm ông anh được vì... đang còn bận việc khác. Chẳng hạn, ông ta đang lên cơn sốt nhẹ và buộc phải nằm trong buồng mình. Là con trai ông ta, chú có thể nói tất cả điều đó cho ông bác hay, và bày tỏ lòng tôn kính của mình đối với ông bác. Chú sẽ đi cùng với sáu tay chèo người Tây Ban Nha mà chú tự chọn trong số những kẻ kín tiếng nhất, còn ta, một nhà quý tộc Tây Ban Nha được bọn các chú giải thoát khỏi ngục tù Anh ở Barbados sẽ đi cùng với chú. Nhưng nếu có gì rắc rối xảy ra thì phía chúng ta sẽ bắt đầu trận đánh, như ta đã báo trước với chú, bằng phát đạn bắn ra từ chính khẩu pháo này và cha chú sẽ là nạn nhân đầu tiên của trận đánh.
Chàng ngừng lời. Trong nhóm các bạn của chàng vọng lên những lời đồng tình, còn bọn tù binh Tây Ban Nha thì xao xuyến trông thấy. Espinosa con thở hổn hển chờ xem cha có dặn dò gì không, nhưng don Diego vẫn im lặng. Xem ra trong cuộc thử thách tàn khốc này lòng can đảm đã rời bỏ hắn và hắn để con trai toàn quyền quyết định, bởi vì có lẽ hắn không dám khuyên con bác bỏ yêu cầu của Blood, hoặc đúng hơn, hắn coi là một điều sỉ nhục đối với mình nếu bắt con chấp nhận điều kiện của thuyền trưởng.
- Thôi đủ rồi! - Blood nói. - bây giờ thì chú rõ cả rồi. Chú nói sao?
don Esteban đưa lưỡi liếm đôi môi khô khốc và run run gạt mồ hôi rịn ra trên trán. Cậu ta tuyệt vọng nhìn bố như muốn khẩn cầu bố lên tiếng, nhưng don Diego vẫn tiếp tục im lặng. Cậu con nấc lên, cổ họng bật ra một tiếng gì như nức nở.
- Tôi... đồng ý, cuối cùng cậu ta lên tiếng và quay sang bọn Tây Ban Nha. Và các người... các người cũng đồng ý! - Cậu ta nói, kích động và quả quyết. - Vì don Diego, vì ta, vì tất cả chúng ta. Nếu các người không đồng ý thì chúng sẽ không thương xót gì chúng ta đâu.
Vì don Esteban đã đồng ý, mà chủ tướng không bảo chúng chống lại thì chúng phải tỏ khí tiết anh hùng một cách vô ích làm gì? Không đắn đo, cả bọn đồng thanh đáp rằng sẽ làm tất cả những gì cần thiết.
Blood quay lại, bước tới bên don Diego.
- Rất tiếc tôi buộc phải để ngài trong tư thế bất tiện này một lát... - Tới đó chàng tự ngắt lời mình một chút, nhíu mày chăm chú nhìn tên tù binh và sau một giây nghĩ ngợi rất khó nhận thấy, chàng nói tiếp. - Nhưng tôi nghĩ rằng ngài không còn gì phải lo lắng nữa. Hy vọng rằng điều xấu nhất đã qua rồi.
don Diego vẫn một mực lặng thinh.
Blood một lần nữa chăm chú nhìn tên cựu thuyền trưởng của “Cinco Llagas”, sau đó chàng khẽ nghiêng mình chào hắn và bước ra.