Được khích lệ bởi những lời lẽ nồng nhiệt, người thợ săn vội vã đi tới chuồng ngựa, nơi con ngựa vụng về của ông đang đứng nhai những bắp ngô vàng mà Plutôn mang cho nó không hề hà tiện.
Plutôn cũng đang ở đấy, ngay cạnh con ngựa. Thường rất hay chuyện, nhưng lần này người hầu im lặng. Rõ ràng anh ta đang có chuyện gì đó bực mình.
Hiểu được trạng thái đó của anh ta không khó. Sự mất mát cậu chủ trẻ, người mà anh ta yêu quý nồng nhiệt, niềm cay đắng của cô chủ, mà anh ta cũng rất trung thành, sự cười nhạo khinh thường của Florinđa trong thời gian gần đây khi đối xử với anh ta và chắc là cái đạp của Kacxi Kolhaun, kẻ mà giờ đây tỏ ra rằng cả dinh cơ này đã thuộc quyền hắn. Tất cả những cái đó có thể giải thích được tâm trạng buồn rầu của Plutôn.
Zep cũng bận bịu với những ý nghĩ riêng tư đến nỗi không chú ý tới vẻ chán nản của người nô lệ. Thậm chí ông vội đến nỗi không để cho con ngựa của mình được bồi dưỡng một cách tử tế. Túm lấy mồm ngựa, ông đút chiếc hàm thiếc màu rỉ sắt vào giữa hai hàm răng nó, luồn hai tai dài của nó vào chiếc đai bằng da nứt nẻ, nhanh chóng quay ngựa sẵn sàng dắt ra khỏi chuồng.
Con ngựa cái trì lại. Hiếm khi nó được ăn thức ăn ngon lành như vậy. Zep phải dùng hết sức kéo đai cương để đưa con vật ra khỏi đống thức ăn.
- ôi, ôi, ngài Xtump – Plutôn can thiệp – Sao ngài vội vậy? Con ngựa tội nghiệp hãy còn đói. Hãy cứ để cho nó ăn no ngô đã. Điều này không có hại gì cho nó đâu.
- Ta không có thời gian, ta còn phải đi xa. Cần phải phi tới trăm dặm, mà thời gian còn không đến hai tiếng.
- Ngài sao vậy, ngài Xtump! Nó sẽ kiệt sức nếu phi như vậy! Ngài không đùa chứ ạ?
- Không, ta nói nghiêm chỉnh.
- Lạ lùng, người ta có thể đi nhanh như vậy trên đồng cỏ! Đấy, cả con ngựa này, chắc rằng nó phải phi hai trăm dặm trong một đêm.
- Con ngựa nào?
- Con ngựa hung này, cái con đứng xa hơn cả ấy. Con ngựa của ông chủ Kolhaun.
- Tại sao anh nghĩ rằng nó phi hai trăm dặm?
- Bởi vì người nó ướt đẫm. Nó mệt lả, nó lê theo cháu khi cháu đưa nó đi uống nước dưới sông. Nó bước như một con bê mới sinh vậy. Chao ôi, nó kiệt sức ghê gớm.
- Đó là lúc nào hở Plutôn?
- Khi nào ư? Để cháu nhớ xem… à, đúng, tất nhiên đó là lúc cậu Henri mất tích. Buổi sáng sớm khoảng một giờ sau khi mặt trời mọc. Cháu không nhìn thấy con ngựa hung từ lúc sáng sớm. Cháu đi từ lúc tờ mờ. Khi trở về chuồng ngựa, cháu nhìn thấy con ngựa ướt đầm khắp người, y như nó vừa bơi qua sông vậy. Nó thở hồng hộc, sùi bọt mép, dường như vừa mới qua bốn dặm đua ở oclêăng.
- Vậy ai cưỡi con ngựa này vào đêm hôm đó?
- Cháu không biết, ngài Xtump à. Chỉ có điều không ai cưỡi nó ngoài ông chủ Kolhaun. Hô, hô! Thậm chí không ai dám ngồi lên nó.
- Có nghĩa là ông ta đã cưỡi con ngựa này?
- Cháu không biết, ngài Xtump, cháu không biết gì hết. Cháu không nhìn thấy ngài đại úy dắt ngựa ra, không nhìn thấy con ngựa quay trở lại như thế nào.
- Nếu anh nói rằng nó đẫm mồ hôi, có nghĩa là phải có ai đó cưỡi nó.
- Vâng, vâng! Ai đó đã đi.
- Nghe đây, Plutôn. Ta nghĩ rằng anh nói thực và thật sự anh không biết ai đi con ngựa hung vào đêm hôm ấy. Nhưng anh thấy thế nào, liệu có thể là ai? Bởi anh biết rằng ngài Pôinđekter là bạn của ta và ta không muốn rằng có ai đó trong số những người da đen đã lén đem con vật đáng thương này ra khỏi đồn điền và cưỡi lên nó phi dọc ngang trên đồng cỏ. Có phải như thế không?
- Không, ngài Xtump, người da đen không nghĩ như vậy. Những người da đen bị cấm đi khỏi đồn điền. Họ cũng không dám đi vào chuồng ngựa. Không người da đen nào dám đưa con ngựa hung ra khỏi đồn điền.
- Quỉ quái, thế thì ai cưỡi nó cơ chứ? Có thể ông quản lý chăng? Anh nói gì về điều này?
- Không, không phải ông ấy đâu.
- Thế có nghĩa là chính chủ nhân của con ngựa chứ không ai. Nếu vậy thì ta không lo lắng gì cả. Ông ta có quyền phi con ngựa của mình đi đâu tùy thích, cho dù xuống tận địa ngục. Đấy chẳng phải là việc của ta.
- Và không phải việc của cháu, ngài Xtump ạ. ồ tức quá, tại sao cháu lại không nghĩ ra điều này sáng hôm nay!
- Tại sao anh lại phải than phiền về điều này! Có việc gì xảy ra vào sáng hôm nay vậy?
- ồ, những gì xảy ra sáng hôm nay! bất hạnh làm sao cho người da đen này! Xui xẻo làm sao!
- Nhưng việc gì chứ?
- Ôi ngài Xtump, cháu bị đá. Hôm nay đúng một giờ sau buổi trưa.
- Anh bị đá ư?
- Vâng, thế là cháu bay lộn khắp trong chuồng ngựa.
- À, ta hiểu rồi.
- Hoàn toàn không phải là ngựa, mà là chủ của nó, ông chủ của tất cả ngựa trong chuồng này, trừ có con đốm sao thôi. Ông chủ Kolhaun dùng chân đạp cháu.
- Vì sao vậy, quỉ quái? Anh, có lẽ, lại làm gì bậy bạ phải không anh bạn?
- Người da đen không làm điều gì xấu. Lúc bấy giờ cháu chỉ hỏi ngài đại úy việc gì đã xảy ra với con ngựa của ngài trong đêm, cháu hỏi tại sao nó lại trở về mệt nhọc như vậy. Ông chủ nói rằng không phải việc của cháu và cho cháu một cái đạp, sau đó ông còn đánh cháu bằng roi. Ông ấy nói rằng nếu cháu còn nhắc tới điều này thì ông ta sẽ đánh cháu một trăm roi da. Ông ấy chửi rủa. Ô, ông ấy chửi mới khiếp chứ! Plutôn chưa bao giờ thấy ông chủ Kolhaun giận dữ như vậy, chưa bao giờ trong đời.
- Bây giờ ông ta ở đây? Hôm nay ta chẳng thấy ông ta đâu cả, mà con ngựa hung thì lại ở đây, có nghĩa là ông ta không đi đâu.
- Chúa tôi, ngài Xtump, ông ấy bây giờ không có đây, ông ấy vừa đi xong. Bây giờ ông ấy đi suốt ngày và rất lâu không thấy trở về.
- Đi ngựa?
- Vâng. Giờ ông ấy đang cưỡi ngựa xám. Con ngựa hung không chịu được nữa. Từ cái đêm ấy ông ấy chỉ cưỡi nó có một lần. Có thể ông ấy muốn con ngựa hung được nghĩ ngơi.
- Nghe đây, Plutôn – Zep nói sau một lúc suy nghĩ – Đúng, thực ra sẽ tốt hơn nếu con ngựa già của ta được gặm thêm ít ngô nữa. Người ta nói không sai: “Đi từ từ - sẽ đi được xa.” Để nó ăn tùy thích. Khi nó nhai, có thể ta cũng nhai. Nào anh hãy chạy đến nhà bếp xem có tìm được gì ăn không. Một miếng thịt nguội và một khoanh bánh mì, không cần gì hơn. Cô chủ anh muốn đãi ta, nhưng ta sợ bị chậm và từ chối. Còn bây giờ, khi chờ đợi con vật của ta, ta có thể gặm một khúc xương, như vậy sẽ vui hơn.
- Đúng rồi, ngài Xtump, cháu sẽ chạy về ngay thôi.
Nói những lời này rồi Plutôn vội vã đi qua sân đến nhà bếp. Zep Xtump còn lại một mình trong chuồng ngựa.
Người da đen vừa đi khỏi, trên khuôn mặt của người thợ săn già không còn một chút bóng dáng của sự thản nhiên khi ông kết thúc câu chuyện. Ông chỉ làm ra bộ như vậy, điều đó không khó gì đoán ra được khi nhìn vẻ mặt tập trung đăm chiêu của ông lúc này.
Zep bước theo những tấm đá lát chuồng ngựa đến cái cột buộc con ngựa sắc hung.
Con ngựa lùi lại và run lên toàn thân, ép sát vào tường. Chắc là nó sợ vẻ quả quyết của người thợ săn già khi tiến tới gần nó.
- Đứng im, con vật ngu ngốc kia! – Zep càu nhàu – Ta không làm gì xấu cho mi đâu. Mi cũng dễ bị xúc phạm y như chủ mi vậy! Im nào, ta nói đấy! Cho ta xem cái móng của mi nào.
Nói xong Zep cúi xuống và thử nâng chân trước của con ngựa lên. Ông không làm được điều này. Con ngựa đột nhiên gõ móng và thở phì phì, dường như nó sợ một cái gì đó.
- Mi thật đáng nguyền rủa, đồ quái thai! – Zep giận dữ quát lên – Không đứng im được một phút à! Không ai định làm mày bực mình đâu. Nào – nào, đừng nghịch ngợm, bạn thân mến! Ông bắt đầu nói vỗ về - Ta chỉ xem mi được đóng móng như thế nào thôi.
Ông lại lần nữa thử nhấc chân con ngựa non, nhưng nó không cho.
- Thật ta không ngờ như thế đấy – Zep vừa lẩm bẩm vừa nhìn quanh, dường như hy vọng tìm lối thoát khỏi tình thế khó khăn – Làm gì nhỉ? Gọi người da đen đến giúp thì không nên. Anh ta chẳng cần biết tới chuyện này làm gì. Cần phải nhanh để anh ta khỏi bắt gặp ta bất ngờ, anh ta sẽ đoán ra hết! Làm sao ta xem được chân nó nhỉ?
Người thợ săn đứng im lặng đến vài phút. Ông bối rối ghê gớm.
- Mi thật đáng nguyền rủa, đồ súc sinh vô lại! - Ông kêu lên lần nữa - Thật chỉ muốn giết mi ngay tại chỗ!... A, được rồi! Ta đã nghĩ ra! Chỉ cần người da đen không quấy rầy ta thôi. Ta hy vọng rằng Florinđa sẽ giữ anh ta lại. Nào, mi cứ đợi đấy, ta sẽ bắt mi im lặng hay sẽ cho mi chết ngạt! Với cái cổ thế này mi không quay vòng nhiều được với ta đâu!
Vừa nói, Zep vừa tháo khỏi yên chiếc lacxô và ném chiếc thòng lọng vào cổ con ngựa hung. Sau đó ông kéo mạnh một đầu dây.
Con ngựa hý lên và bắt đầu lồng lộn trong ngăn chuồng. Nhưng bao nhiêu tiếng h1y đều biến thành tiếng rít khó khăn lám mới thoát ra được khỏi mũi nó.
Giờ đây Zep có thể bình tĩnh đi vào ngăn chuồng. Buộc chặt một đầu dây, ông bắt đầu nhanh chóng và chăm chú xem xét từng cái móng sắt. Ông để ý tới hình dạng vành, số lượng và phân bố các đinh – nói ngắn gọn, tất cả những gì giúp ông nhận ra dấu vết con ngựa này.
Khi xem lần lượt đến chân trái phía sau, cái chân mà Zep xem cuối cùng, ông bỗng kêu lên ngạc nhiên và vui mừng. Tếing kêu buột ra khỏi miệng người thợ săn già vì chiếc cá sắt bị vỡ: nó hầu như không che hết một phần tư móng ngựa. Chiếc cá sắt bị sứt ở chiếc đinh thứ hai.
- Nếu ta biết được mày như thế này – Ông lẩm bẩm nói với những cá sắt – Thì ta đã không bận tâm để xem xét những cái khác. Làm sao mà không nhận được ra dấu vết của mi. Nhưng dù sao, để cho chắc chắn, ta sẽ mang mi theo.
Nói những lời này rồi Zep rút ra một chiếc dao săn lớn thọc vào dưới chiếc cá sắt. lôi nó ra cùng với tất cả đinh, đặt nó vào một trong những chiếc túi trên chiếc áo khoác của mình. Sau đó bằng một động tác nhanh nhẹn người thợ săn tháo chiếc dây và con ngựa hung cuối cùng lại có thể hít thở tự do.
Một phút sau Plutôn xuất hiện với một bữa trưa khá dồi dào. Trên chiếc mâm, cốc rượu uýtki lóng lánh. Zep ăn uống nhanh chóng và không hề đả động đến những gì xảy ra trong chuồng ngựa khi Plutôn đi vắng.
Dù vậy, anh này lập tức để ý thấy có cái gì đó không ổn xảy ra với con ngựa hung. Nó đứng, run rầy toàn thân và sợ hãi nhìn quanh.
- ôi, ôi! – Người da đen kêu lên – Cái gì xảy ra với nó thế? Hình như nó sợ ngài, ngài Xtump.
- Có thể… - Zep kéo dài giọng với vẻ thờ ơ rõ rệt – thì nó hơi sợ ta. Nó định cắn con ngựa già của ta, thế là ta vụt cho nó hai roi, vì thế nó không ưa ta.
Plutôn hoàn toàn thỏa mãn với sự giải thích đó và câu chuyện về đề tài đó chấm dứt.
- Plutôn, hãy nói xem – Zep lại bắt đầu hỏi – Ai đóng móng ngựa cho các anh? Chắc là chỗ các anh có thợ rèn làm việc này?
- Chứ gì nữa. Người chỗ chúng tôi làm đấy. Jek da vàng đóng móng cho chúng. Tại sao ngài lại hỏi điều này, hở ngài Xtump?
- Vì ta cần đóng móng cho con nghẽo già của ta. Chắc là Jek không từ chối làm điều này cho ta chứ?
- Tất nhiên rồi.
- Bao nhiêu thời gian, theo anh, cần để đóng cá sắt cả hai chân cho nó?
- ồ, không nhiều đâu, ngài Xtump! Jek là thợ rèn giỏi đấy. Tất cả đều nói như vậy.
- Anh ta có sẵn cá sắt không?
- Anh ta đóng móng cho con ngựa của tiểu thư Luiza cuối cùng, người đẹp đốm sao ấy. Nhưng không ăn nhằm gì. Anh ta vẫn còn những chiếc cá sắt làm sẵn. Cháu biết điều này rất rõ bởi anh ta còn phải đóng lại cá sắt cho con ngựa hung. Nó bị sứt một chiếc móng. Việc này xảy ra đã mười ngày nay. Ông chủ Kolhaun hạ lệnh tháo cái móng sứt ra. Sáng hôm nay, cháu nghe ông ấy nói với Jek.
- Quả thật là ta có ít thời gian – Zep nói, như bỗng nhiên thay đổi ý kiến của mình - Tốt hơn là gác việc đóng móng cho đến khi ta trở về. Chắc là bà già của ta sẽ qua được. Chúng ta đến đồng cỏ, đất ở đó mềm, chắc là không có gì xảy ra.
Từ chuồng ngựa Zep bước ra ngoài sân ngắm nhìn bầu trời.
- Đúng, đã đến lúc lên đường. Không nên để mất một phút nào. Nào, bây giờ, con bồ câu nhỏ, nhai thế là đủ rồi! Đến lúc phải đặt vào hàm răng của mày cái mảnh sắt này thay cho bắp ngô. Nào, bà chị!
Vừa nói chuyện lúc thì với Plutôn lúc thì với con ngựa. Zep lần nữa lại đeo hàm thiếc, dắt ngựa ra cổng, nhảy lên yên và giật dây cương.