Nữ kỵ sĩ, bị những người da đỏ rượt theo đã cách mép bờ vực một khoảng chừng ba trăm acđơ, từ nơi đó nhô lên cây trắc bá.
Nàng liếc nhìn lần nữa phía sau.
“Ta chết mất! Không cứu được nữa!”
Người da đỏ phía trước giật chiếc lăcxô khỏi mỏ yên và quay tít nó trên đầu.
Trước khi cô gái kịp đến bãi nông, dây thòng lọng sẽ vòng quanh cô nàng. Và lúc bấy giờ…
Bỗng nhiên một ý nghĩ khôn ngoan nảy ra trong đầu Ixiđôra.
Đến chỗ đi xuống được còn xa, nhưng bờ vực thì ngay cạnh. Nàng nhớ rằng bờ vực được nhìn thấy rõ từ căn lều.
Nữ kỵ sĩ nhanh chóng giật dây cương thay đổi đột ngột hướng đi, thay vì phi tới cây trắc bá, nàng lao tới bờ vực.
Những kẻ đuổi theo nàng lúng túng, nhưng đồng thời chúng cũng vui mừng – chúng biết rất rõ chỗ này và giờ đây chúng tin rằng cô gái không thể thoát khỏi tay chúng.
Tên cầm đầu lại cầm lấy lăcxô, nhưng không tung lên, bởi hắn đã tin chắc vào thắng lợi.
- Mẹ kiếp! – Hắn lẩm bẩm – Thêm tý nữa là cô ta sẽ lao xuống vực.
Nhưng hắn nhầm, Ixiđôra không rơi xuống vực. Nàng lại giật mạnh cương, làm một bước ngoặt bất ngờ rồi lao theo sát mép bờ vực để hướng sự chú ý của những người Tếchdát, đó chính là lúc Zep kêu lên hồi hộp “Trời ạ!”
Và dường như để trả lời tiếng kêu của người thợ săn già, tiếng kêu cứu của nữ kỵ sĩ can đảm vọng tới:
- Los Inđies! Los Inđies!
Những ai đã tới miền Nam Tếchdát, dù chỉ đôi ba ngày cũng hiểu ngay ý nghĩa của những từ này, dù nó được nói bằng thứ tiếng gì đi nữa. Đây là tín hiệu báo động mà trong vòng ba trăm năm nay vang lên trên khoảng ba nghìn dặm dải biên thùy bằng ba thứ tiếng – Pháp, Tây Ban Nha và Anh: “Los Inđies!” “Los Inđies!” “The Inđians”
Đối với những người đứng dưới kia, cạnh căn lều, họ hiểu tiếng kêu này không cần tới phiên dịch. Lần nữa tiếng kêu cứu lại vọng tới.
- Người Tếchdát! Các bạn! Cứu với! Cứu với! Người Inđi đuổi theo tôi! Chúng rất gần!
Nàng vẫn tiếp tục kêu, tuy không thể phân biệt được từng lời. Nhưng không cần giải thích thêm những gì đang xảy ra ở đồng cỏ trên kia.
Phía sau nữ kỵ sĩ, trong ánh sáng giữa các ngọn cây hiện ra một tên da đỏ lao như điên cuồng. Hình dáng hắn hiện ra rõ nét trên cái phông màu xanh da trời.
Như một cao thủ, hắn quay tít thòng lọng lăcxô trên đầu. Mải đuổi theo, hắn không chú ý tới những lời lẽ của cô gái. Bởi khi kêu gọi những người Tếchdát đến cứu, nàng không dừng ngựa lại. Hắn nghĩ rằng những lời này là nói với hắn, rằng đây là những lời van xin sự thương xót cuối cùng.
Hắn chợt hiểu là hắn đã nhầm, khi từ phía dưới vang lên một tiếng rít rất đanh của khẩu súng săn và cái đau rát bỏng khiến hắn đánh rơi chiếc lăcxô, hắn ngỡ ngàng nhìn quanh.
Hắn nhận thấy trong thung lũng có một đám khói thuốc súng. Chỉ thế là đã đủ thay đổi hành động của tên da đỏ. Hắn đã nhìn thấy hàng trăm người có vũ trang.
Cùng lúc đó ba tên đồng bọn cũng nhận ra điều này.
Đúng như dự tính, cả bốn tên cùng quay ngoắt ngựa lại và lao đi cũng nhanh như lúc chúng lao tới.
- Chán quá! – Zep Xtump vừa nói vừa nạp lại đạn khẩu súng săn. Nếu cái chết không đe dọa cô bé, ta đã để cho chúng phi xuống đây với các ngài. Bắt chúng làm tù binh, các ngài có thể biết được thêm cái gì đó liên quan tới sự việc còn chưa sáng tỏ của chúng ta. Còn bây giờ thì không thể đuổi theo chúng được.
-o0o-
Sự xuất hiện của những người da đỏ đã làm thay đổi tâm trạng của đám đông đang đứng cạnh căn lều của chàng Muxtangher.
Những người cho rằng Moric Giêran là kẻ giết người giờ đây còn lại rất ít. Những người đáng kính hơn cả trong số những người có mặt nghĩ rằng chàng không có tội.
Kôlhaun và đồng bọn không còn làm chủ tình thế nữa. Theo lời đề nghị của Xem Menli, phiên toà được hoãn lại.
Một kế hoạch hành động mới được nhanh chóng ấn định. Người bị buộc tội sẽ được chuyển về khu cư dân, và ở đấy sẽ tiến hành xét xử theo những điều luật của đất nước.
Còn giờ là lúc tính toán với bọn Inđi, những kẻ đã bất ngờ phá vỡ tất cả các kế hoạch và thay đổi tâm trạng của mọi người.
Đuổi theo chúng ư? Đúng vậy!
Nhưng đến khi nào? Ở đâu?
Sự thận trọng mách bảo họ là không nên.
Họ chỉ nhìn thấy bốn tên, nhưng chúng có thể có cả một đội quân hàng bốn trăm tên.
- Chúng ta hãy chờ cho người đàn bà kia xuống tới đây. Một trong số những người nhút nhát hơn cả khuyên – Chúng không đuổi theo cô ta nữa. Hình như tôi nghe thấy tiếng vó ngựa. Chắc cô ta đang xuống dốc. Cô ấy phải biết rõ đường, bởi chính cô ấy đã chỉ đường cho chúng ta.
Lời khuyên này tỏ ra có lý đối với phần đông trong số những người có mặt. Họ không phải là nhát gan. Mà bởi chỉ có rất ít người trong số họ đã tham gia vào những cuộc giao tranh thật sự với những người da đỏ. Nói chung nhiều người mới chỉ nhìn thấy người da đỏ tới đồn biên buôn bán.
Và thế là đề nghị được chấp nhận. Tất cả chờ Ixiđôra!
Tất cả đứng cạnh ngựa của mình, một vài người trốn sau những gốc cây. Họ sợ rằng cùng với cô gái Mếchxich hay sau nàng có thể xuất hiện cả một đội quân Komantri.
Trong thời gian đó Zep gỡ thanh gỗ trong miệng người tù tạm được ân giảm và tháo chiếc dây trói được buộc chặt.
Luiza căng thẳng chăm chú quan sát ông, nhưng nàng không giúp đỡ ông. Nàng đã làm tất cả những gì nàng có thể, mà còn làm quá lộ liễu nữa là khác. Bây giờ nàng không muốn làm mọi người chú ý tới nữa.
Nhưng người cháu gái của Đông Xilviô Martinec ở đâu kia chứ?
Vẫn chưa thấy nàng. Tiếng gõ móng con ngựa của nàng cũng không còn nghe thấy nữa. Nàng đã có đủ thời gian và còn hơn thế nữa, để phi tới căn lều.
Điều này gây nên sự ngạc nhiên, lo lắng và sợ hãi.
Sự xuất hiện của nàng Mếchxich gây nên sự xúc động mạnh mẽ, trong đám đông có những người hâm mộ nàng.
Không lẽ bọn chúng đã bắt nàng làm tù binh?
Câu hỏi này nảy ra ở tất cả mọi người. Nhưng không ai có thể trả lời được nó.
Những người Tếchdát cảm thấy bị lương tâm quở trách. Bởi chính một cô gái đã kêu gọi lòng hào hiệp và sự can đảm của họ: “Người Tếchdát! Các bạn! Cứu với!”
Không lẽ cô gái xinh đẹp này bị bọn người rừng bắt làm tù binh?
Họ căng thẳng nghe ngóng.
Nhưng chẳng nghe thấy gì. Không có tiếng vó ngựa, không có giọng nói phụ nữ. Không có gì ngoài tiếng loảng xoảng hàm thiếc những con ngựa của họ.
Không lẽ nàng đã bị bắt làm tù binh?
Tất cả những giận dữ tích lại trong lồng ngực họ, giờ đây không còn hướng tới chàng Muxtangher mà hướng tới kẻ thù lâu đời.
Những người trẻ tuổi và nồng nhiệt hơn không thể ở tình trạng mập mờ lâu hơn nữa. Họ nhảy lên yên và lớn tiếng tuyên bố quyết định của mình là đi tìm cô gái, cứu nàng hoặc là sẽ chết.
Ai có thể phản đối họ? Những kẻ rượt theo cô gái có thể là những kẻ mà họ đang đi tìm. Những kẻ giết Henri Pôinđekter.
Không ai ngăn cản họ. Họ đi tìm Ixiđôra, đuổi theo những tên cướp của đồng cỏ.
Một số ở lại căn lều, trong số họ có Zep Xtump.
Người thợ săn già không phát biểu ý kiến của mình, đuổi theo những người da đỏ làm gì. ông im lặng. Dường như mối quan tâm duy nhất của ông là giúp đỡ bệnh nhân. Moric vẫn còn bất tỉnh.
Nhưng không chỉ có Zep mới trung thành với chàng Moric-Muxtangher bất hạnh. Trung thành với chàng còn có hai người nữa. Một cô gái kiều diễm không rời mắt khỏi chàng, mặc dầu nàng cần phải che dấu nỗi cảm thương cháy bỏng của mình. Người thứ hai là con người thô mộc, ngộ nghĩnh đang ngồi bên đầu bệnh nhân, người mà hắn gọi là cậu chủ Moric: đó là Felim. Suốt từ lúc hắn trốn trong đám lá rậm lòa xòa của cây sồi, hắn im lặng theo dõi tất cả những gì xảy ra. Cuối cùng sự thay đổi tình thế đã cho phép hắn nhận ra không có gì là mạo hiểm, hắn bèn tụt xuống đất và bắt đầu chăm sóc cậu chủ, bởi hắn đã cùng chàng vượt qua Đại Tây Dương.
Các sự kiện tiếp theo sẽ diễn ra ở rất xa bờ Alamô. Qua một giờ nữa căn lều sẽ trống rỗng, và Moric-Muxtangher có thể không bao giờ còn trở lại sống dưới mái nhà hiếu khách của mình nữa.