Tầng thượng là cái phần đẹp đẽ nhất trong ngôi nhà của người Mếchxich: sàn của nó là cái mái bằng của ngôi nhà, còn trần nhà – là vòm trời xanh ngắt. Khi đẹp trời tầng thượng được coi là phòng khách.
Ở đó vào sau bữa ăn trưa, khi mặt trời xế bóng chiếu ánh sáng hồng lên những đỉnh núi, chàng Kabalerô người Mếchxich chưng bộ đồ thêu đỏm dáng của mình trước các xênhorita (các bà các cô quí phái) xinh đẹp đang thổi khói xì gà thẳng vào mặt nàng. Người đẹp mắt đen lắng nghe những lời thú nhận yêu đương có vẻ khoan dung. Mà có thể nàng không nghe mà chỉ làm ra vẻ như vậy và nàng nhìn ra ngôi nhà nơi xa xôi, nơi người mà nàng trao trái tim đang sống ở đó.
Trước buổi hoàng hôn, khách khứa tiêu khiển giết thời gian trên sân thượng. Đây là cái phong tục rất dễ chịu mà tất cả những ai sống trong những ngôi nhà kiểu Mếchxích đều noi theo. Và lẽ đương nhiên là gia đình ngài chủ đồn điền người Luziana cũng làm theo nó.
Vào buổi chiều hôm đó, sau khi rời bàn ăn, khách khứa tụ tập không phải nơi phòng khách mà là trên mái nhà. Mặt trời đang lặn chiếu những tia xiên khoai vào đám khách rực rỡ và nhộn nhạo, rất hiếm khi thấy ở dinh cơ Kaxa-del-Korvô này. Khách dạo chơi trên sân thượng ghép bằng gỗ, họ đứng thành từng nhóm, dừng lại bên lan can, nhìn về phía xa.
Trong thời xa xưa, khi những người chủ đồng cỏ đầu tiên tự nhận mình là những nhà quý tộc Tây Ban Nha địa phương lâu đời trên toàn cõi Koaun và Tếchdát, thậm chí cả thời bấy giờ, ở đây cũng không tập trung được ngần ấy những người đàn bà xinh đẹp và những người đàn ông can đảm.
Những người tụ tập lại ở dinh thự Kaxa-del-Korvô để chúc mừng ngài Vili Pôinđekter, người mới mua được trang trại ở Tếchdát, thuộc xã hội được lựa chọn không chỉ bên bờ sông Lêông mà còn ở những vùng xa hơn. Đó là những khách từ Gôxalet, từ Kactrôvil, thậm chí từ Xan-Antôniô - những người bạn của ngài chủ đồn điền cũng như ông, họ di cư tới miền đông nam Tếchdát. Rất nhiều người trong số họ đã đi ngựa hơn trăm dặm để có mặt trong buổi lễ này.
Ngài chủ đồn điền không tiếc tiền, tiếc công để làm cho ngày lễ được huy hoàng. Những áo choàng và ngù vai sáng rực của các sĩ quan, dàn nhạc quân đội, những chai rượu cũ tuyệt diệu để lâu dưới hầm nhà Kaxa-del-Korvô làm cho bữa tiệc lớn có được vinh hạnh vẻ vang chưa từng thấy trên bờ của con sông Lêông này.
Nhưng vật trang sức chủ yếu của đám hội này chính là cô gái xinh đẹp của ngài chủ đồn điền. Lời ngợi ca sắc đẹp của nàng đã tới Tếchdát sớm hơn lúc nàng đến đây từ bang Luziana, nơi mà nàng cũng được coi là người đẹp số một. Cô chủ trẻ tuổi của ngôi nhà xuất hiện giữa đám khách khứa, tuyệt diệu như một nữ thần, với nụ cười nữ hoàng trên môi.
Hàng trăm cặp mắt hướng về phía nàng, người này dõi theo nàng thán phục, kẻ khác - với lòng ghen tỵ.
Nhưng liệu nàng có hạnh phúc hay không?
Câu hỏi này dường như lạ lùng và hầu như là vô nghĩa. Bè bạn, những kẻ hâm mộ vây quanh nàng. Kẻ này thì đã từ lâu yêu nàng một cách điên cuồng, những kẻ khác bắt đầu mê nàng. Trong số họ có những chủ đồn điền trẻ tuổi, các luật sư đang bắt đầu con đường công danh hay những nhà hoạt động quốc gia nổi tiếng, những đứa con của thần chiến tranh, còn đương mang vũ khí hay đã từ lâu cởi bỏ chúng, làm sao mà nàng không hạnh phúc cho được? Chỉ có những người không biết nàng mới đưa ra câu hỏi này, những người không quen với tính khí của những nàng krêôl và đặc biệt là tính tình của nàng Luiza Pôinđekter.
Trong đám đông khách khứa sặc sỡ, có một người khao khát săn đón từng cử chỉ của nàng và cố gắng đoán ý nghĩ của chúng. Đó là Kacxi Kôlhaun.
Hắn theo dõi nàng khắp nơi với một khoảng cách khá xa một cách vụng trộm, như một cái bóng, lén di chuyển từ chỗ này sang chỗ khác. Dù là trên gác thượng hay ở dưới nhà, hắn đứng dựa vào một góc với vẻ lơ đãng giả vờ, nhưng không một phút nào rời mắt khỏi nàng krêôl tuyệt sắc, như một tên mật thám vậy.
Thật lạ lùng, hắn không hề để ý đến những gì nàng nói và đáp lại những lời tán tụng mà những chàng trai, để tìm kiếm nụ cười của nàng, rắc đầy xung quanh nàng, thậm chí cả sự chăm sóc khá nghiêm chỉnh của viên sĩ quan kỵ binh Henkôt cũng không làm Kôlhaun lo lắng. Hắn lắng nghe tất cả những điều này một cách dửng dưng, như nghe những câu chuyện đã nhàm, chẳng liên quan gì tới hắn hay tới bạn bè hắn.
Chỉ khi tất cả mọi người leo lên tầng thượng, Kacxi Kôlhaun mới lộ mình ra: mọi người xung quanh không thể không chú ý tới cái nhìn dai dẳng, thử thách của hắn dõi theo Luiza khi nàng tiến lại gần lan can và nhìn ra phía xa. Những người khách đứng gần nhận thấy không chỉ một cái nhìn mà cử chỉ đó được nhắc lại vài lần.
Cứ vài phút, cô chủ trẻ tuổi của Kaxa-del-Korvô lại tiến tới gần lan can và nhìn ra phía xa, xuyên qua đồng bằng, dường như nàng đang tìm kiếm cái gì đó tít tận phía chân trời.
Tại sao nàng lại có cử chỉ như vậy? Không ai biết được và cũng không ai bận tâm vì điều này. Không ai hết, ngoài Kacxi Kôlhaun. Có một mối nghi ngờ nào đó đang hành hạ hắn.
Khi trên đồng cỏ xuất hiện những bóng dáng nào đó lướt trong những tia nắng vàng rực của mặt trời đang lặn, những người quan sát trên sân thượng rất nhanh chóng nhận ra đó là một đàn ngựa, được kèm bởi một vài kỵ sĩ, thì rõ ràng viên đại úy giải ngũ biết ngay người dẫn đầu đàn ngựa đó là ai.
Còn lâu mới tới lúc đàn ngựa làm cho khách khứa chú ý, vậy mà Luiza đã nhận ra nó trong đám bụi đang bốc lên phía chân trời. Thật ra, đám bụi lúc bấy giờ hãy còn rất nhỏ và không rõ rệt, để nhìn thấy nó chỉ có thể là một người đang căng thẳng chờ đợi, và giờ đây đàn ngựa đã hiện dần ra. Từ phút ấy, nàng Krêôl trẻ tuổi bắt buộc phải chuyện trò với các bạn gái, và ngấm ngầm theo dõi đám bụi đang tiến tới gần. Nàng đã đoán ra đám bụi tung lên bởi cái gì và nàng nghĩ rằng chỉ có một mình nàng là biết được điều đó mà thôi.
- Những con ngựa hoang! – Ông thiếu ta đồn biên thông báo sau khi nhìn qua ống nhòm – Có ai đó đang đưa chúng tới đây – Ông nói, một lần nữa nâng ống nhòm lên mắt. A! Giờ thì ta đã nhìn thấy: đấy là Moric-Muxtangher. Anh ta thỉnh thoảng vẫn mang ngựa đến cho chúng tôi. Hình như anh ta đang đi thẳng về hướng này, ngài Pôinđekter ạ.
- Rất có thể là chàng trẻ tuổi mà ông vừa nhắc đến - Chủ nhân Kaxa-del-Korvô trả lời – chàng Muxtangher nhận kiếm cho tôi hai, ba chục con ngựa và, có lẽ đang đưa chúng đến… Đúng, có như vậy thật – Ông nói sau khi nhìn vào ống nhòm.
- Tôi tin rằng đó là anh ta! – Con trai ông chủ đồn điền kêu lên – Tôi nhận ra kỵ sĩ này chính là Moric Giêran.
Con gái ngài chủ đồn điền cũng có thể nói như họ, nhưng nàng không để lộ ra rằng nàng quan tâm tới sự việc đang diễn ra đến như vậy. Nàng để ý thấy đôi mắt hung dữ của người anh họ đang theo dõi nàng một cách chăm chú.
Cuối cùng đàn ngựa đã tới gần. Đúng là Moric-Muxtangher đang phi về phía trước. Chàng kéo theo một con muxtang đốm sao bằng chiếc lăcxô.
- Con ngựa tuyệt vời! - Một vài người thốt lên khi con muxtang, bồn chồn bởi tình thế không bình thường, đang bị dẫn tới gần ngôi nhà.
- Phải xuống dưới để nhìn con vật hoang dã này mới được – Bà vợ ông thiếu tá, một bà tính khí dễ bốc đồng nhận xét – Ta xuống chứ, cô Pôinđekter?
- Nếu bà muốn như vậy – Câu trả lời của cô chủ trẻ được cả vòng người kiên trì lắng nghe và nhiệt liệt nhất trí.
Dưới sự dẫn đầu của bà vợ ông thiếu tá, các bà chạy xuống dưới theo những bậc thang bằng đá. Những người đàn ông đi theo họ. Vài phút sau chàng Muxtangher, vẫn còn đang ngồi trên ngựa cùng với tù nhân của mình lọt vào giữa vòng người thanh nhã đó.
Henri Pôinđekter chạy lên trước mọi người thân ái chào chàng.
Luiza khẽ nghiêng người chào Moric. Nàng tỏ ra chú ý nhiều hơn tới việc buôn bán ngựa, thậm chí nếu cho rằng chàng muốn được vinh dự làm quen với nàng, thì nàng cũng không định, bởi vì chắc gì giới cái bà, các cô quanh nàng thích điều này.
Trong tất cả các bà chỉ có vợ ông thiếu tá là chào chàng Muxtangher một cách niềm nở, nhưng bà làm điều này với vẻ kiêu kỳ, trong giọng bà vang lên vẻ khoan dung. Như để đền bù cho điều này, chàng được tặng một cái nhìn rất nhanh và đầy thiện cảm của nàng krêôl trẻ tuổi.
Thêm nữa, sự thán phục không chỉ có trong cái nhìn của một Luiza bởi vì cho dù bộ quần áo lầm bụi đường, chàng Muxtangher trông vẫn rất đẹp. Con đường dài dường như không làm chàng mệt mỏi. Ngọn gió thảo nguyên làm khuôn mặt chàng Iếclăng trẻ tuổi hồng lên, chiếc cổ mạnh mẽ, ánh lên màu đồng vì rám nắng nhán mạnh vẻ đẹp can trường của chàng trai. Trong toàn bộ dáng người cân đối của chàng trai ta cảm thấy sức chịu đựng mạnh mẽ khác thường. Không phải chỉ một cặp mắt ngắm trộm chàng, cố tìm cái nhìn của chàng. Người cháu gái xinh đẹp của ông sĩ quan hậu cần thán phục mỉm cười với chàng. Người ta nói rằng cả bà vợ của ông sĩ quan hậu cần cũng nhìn theo chàng, những điều này rõ ràng chỉ là sự vu khống từ phía bà vợ ông bác sĩ, một bà nổi tiếng hay đơm đặt.
- Không nghi ngờ gì nữa – Sau khi xem xét con muxtang, Pôinđekter nói – Đây chính là con ngựa mà Zep Xtump đã nói với tôi.
- Vâng, chính là nó – Người thợ săn già trả lời, ông tiến lại gần Moric để giúp chàng – Hoàn toàn đúng như vậy, ngài Pôinđekter ại, chính con ngựa ấy đấy. Chàng trai đã tóm được nó, trước khi tôi kịp đến báo với chàng. May mà tôi đến đúng lúc, con ngựa có thể về tay người khác, và điều này sẽ làm cho tiểu thư Luiza cay đắng.
- Đúng như vậy đấy, bác Xtump ạ. Bác đã rất quan tâm tới cháu. Của đáng tội, cháu không biết có lúc nào đó cháu tạ ơn được những điều tốt lành bác đã làm cho cháu – Luiza đáp lời.
- “Tạ ơn”! Tiểu thư muốn nói rằng tiểu thư muốn làm điều tốt lành đó cho tôi ư? Điều này chẳng khó gì đâu, thưa tiểu thư. Bởi vì tôi chẳng muốn điều gì đặc biệt cả: chỉ dạo chơi trên đồng cỏ, chỉ vậy thôi. Và ngắm nhìn một sắc đẹp như thế, thêm vào đó một chiếc mũ cắm lông chim và chiếc váy có tua tung bay theo sau khi tiểu thư cưỡi lên con ngựa này. Vì điều đó, Zep Xtump này sẵn sàng chạy một mạch tới tận nút Xakit và chạy ngược về!
- Ôi bác Xtump, bác thật là một kẻ nói dối bất trị! Bác hãy nhìn xung quanh xem, bác sẽ tìm thấy rất nhiều người xứng đáng được bác ca ngợi hơn cháu ấy chứ.
- Được rồi, được rồi! – Zep vừa trả lời vừa ném cái nhìn lơ đãng về phía các bà – Tôi không phản đối rằng ở đây có nhiều sắc đẹp. Quỉ quái quá, nhiều sắc đẹp! Nhưng ở Luziana chúng ta, Luiza Pôinđekter thì chỉ có một.
Tiếng cười vang lên, trong đó có thể nhận ra một vài giọng phụ nữ đáp lại lời nói quá lịch sự của Zep.
- Tôi cần phải trả hai trăm đôla cho con ngựa này – Ngài chủ đồn điền vừa nói vừa chỉ vào con ngựa đốm sao – Hình như ngài Xtump đã thỏa thuận giá cả với ngài?
- Tôi không tham gia vào giao kèo này – Chàng Muxtangher nói và mỉm cười đầy ý nghĩa – Tôi không nhận tiền của ngài, con ngựa này không phải để bán.
- Vì sao vậy? – Pôinđekter lùi lại với vẻ tự ái.
Những chủ đồn điền và các sĩ quan khi nghe câu trả lời của Moric đều không giấu được sự ngạc nhiên quá đỗi. Hai trăm đôla cho một con muxtang chưa thuần, trong khi đó một con ngựa thường chỉ từ mười đến hai mươi đôla! Anh chàng săn ngựa này chắc là điên rồi.
Nhưng Moric không cho họ có thời gian bàn tán điều này.
- Ngài Pôinđekter – Chàng nói tiếp với vẻ lịch sự không thay đổi – Ngài đã trả cho tôi rất hậu vì những con muxtang khác và thậm chí còn trả trước khi bắt được chúng. Ngài hãy cho phéptôi cảm tạ lần nữa và tặng ngài một món quà, như ở đất nước Iếclăng của chúng tôi, người ta vẫn thường gọi nó là “lấy khước”. Theo phong tục Iếclăng chúng tôi, khi việc mua bán tiến hành tại nhà, người ta tặng món quà không phải cho khách hàng mà cho vợ hoặc con gái họ. Ngài cho phép tôi thực hiện phong tục Iếclăng này ở Tếchdát được chăng?
- Được đấy! - Một vài người tán thành.
- Tôi không phản đối, ngài Giêran ạ - Ông chủ đồn điền trả lời, từ bỏ sự bảo thủ của mình trước ý kiến chung – Ngài cứ tùy ý.
- Xin cám ơn các ngài, cám ơn! – Chàng Muxtangher nói, sau khi nhìn những người cho rằng mình cao quý hơn chàng một cách thương hại – Con ngựa này sẽ là món quà “lấy khước” và nếu như tiểu thư Pôinđekter vu lòng nhận nó thì tôi sẽ cảm thấy mình còn hơn là được tặng thưởng vì ba ngày săn đuổi không rời con vật hoang dại này. Bởi nó là cô nàng õng ẹo tinh ranh nhất, nên chinh phục được lại càng khó hơn.
- Tôi nhận món quà này, thưa ngài, và tôi nhận nó với lòng biết ơn – Nàng krêôl trẻ tuổi lần đầu tiên cất lời, và nàng giản dị bước lên trước – Nhưng tôi cảm thấy… - Nàng tiếplời, chỉ vào con muxtang và đồng thời nhìn vào mắt chàng Muxtangher dò hỏi – tôi cảm giác phải chăng tù nhân của ngài chưa thuần? Nó run lên vì sợ hãi trước một tương lai chưa rõ ràng. Có lẽ nó đang cố gắng giật giây mũi, nếu sợi dây đó không hợp với bản tính của nó, và tôi, con người đáng thương bây giờ còn biết làm gì nữa?
- Đúng vậy, Moric ạ - Viên thiếu tá nói, ông hoàn toàn không hiểu được ẩn ý của những lời lẽ vừa được nói ra, ông nói với chàng trai, người duy nhất hiểu được chúng - Tiểu thư Pôinđekter nói đúng đấy. Con muxtang chưa được thuần dưỡng, điều này aicũng thấy rõ. Nào anh bạn lịch sự, hãy dạy bảo nó một chút!... Thưa các cô và các ngài! – Viên thiếu tá nói với những người đứng xung quanh – Cái này thật đáng để xem đấy, đặc biệt cho những ai chưa thấy cảnh tương tự như thế này – Nào…Moric, hãy nhảy lên nó và chỉ cho chúng ta thấy những kỵ sĩ đồng cỏ có khả năng như thế nào. Nhìn bộ dạng con vật này! Nhiệm vụ của anh không phải dễ đâu nhé.
- Ngài nói phải, ngài thiếu tá nhiệm vụ thật không phải dễ! – Chàng Muxtangher trả lời, sau khi liếc nhanh mắt nhìn không phải vào tù nhân bốn chân của mình mà là vào nàng krêôl trẻ tuổi.
Gắng hết sức để không lộ tình cảm của mình, cô gái vừa run vừa lùi lại, lẩn vào đám đông khách khứa.
- Không sao, Moric, không sao! – Viên thiếu tá quả quyết bằng một giọng trấn an – Cho dù mắt nó cháy lên giận dữ, chân nó giậm giựt, hãy đánh bật tính gàn dở của nó đi. Nào thử xem!
Từ chối lời đề nghị của viên thiếu tá là không thể. Niềm tự hào nghề nghiệp không cho phép. Công việc này đòi hỏi sự khéo léo, kỹ năng thuần thục của kỵ sĩ. Để được công nhận ở nơi đồng cỏ này không phải là dễ.
Moric chấp thuận bằng cách khéoléo nhảy khỏi yên ngựa, đưa cương ngựa của mình cho Zep Xtump và tiến gần tới con muxtang đốm sao.
Chàng thợ săn trẻ không để phí thời gian cho bất cứ sự chuẩn bị nào, chàng chỉ yêu cầu mọi người giải phóng chỗ. Điều này được thực hiện trong khoảnh khắc: một phần lớn khách khứa, trong số đó tất cả các bà đã trở lại sân thương.
Moric nhảy lên lưng con muxtang, trong tay cầm một đầu của chiếc lăcxô mà vòng thòng lọng chàng đã tung vào hàm dưới và kéo cong đầu con ngựa lại như chiếc dây cương.
Lần đầu tiên con ngựa hoang cảm thấy con người tác động lên mình, lần đầu tiên nó bị nhục nhã như vậy.
Tiếng hý chói tai biểu lộ sự chống đối quyết liệt khi nó bị xâm phạm quyền tự do.
Con ngựa nhảy dựng lên và giữ cân bằng trong tư thế đó khoảng một vài giây. Chàng kỵ sĩ không nao núng, chàng vòng cả hai tay ôm lấy cổ ngựa, gắn liền vào nó và dùng hết sức ghì chặt cổ họng nó. Nếu chàng không làm được điều này, con ngựa có thể tung lưng hất kỵ sĩ ra và xéo nát dưới chân.
Sau đó con ngựa bắt đầu đập vó đằng trước, đằng sau, trong trường hợp tương tự những con ngựa hoang luôn luôn hành động như vậy. Điều này đặt người kỵ sĩ vào tình thế đặc biệt khó khăn: có khả năng bị ném ra khỏi lưng ngựa. Tin tưởng vào sự khéo léo của mình, chàng Muxtangher, không yên cương và bàn đạp, mà nếu có giờ đây nó sẽ giúp chàng rất nhiều, nhưng chinh phục một con ngựa đã đóng yên cương, ở đồng cỏ này người ta không tính đó là chiến công.
Chàng điều chỉnh sao khi khi con ngựa đá chân sau, chàng nhanh chóng xoay người trên ngựa, dùng tay ôm chặt sườn, bấm chặt chân vào xương vai nó, không để bị hất ra khỏi lưng.
Con muxtang hai ba lần lặp lại thử thách này, nhưng lần nào cũng phải chịu thua sự khéo léo của kỵ sĩ. Cuối cùng dường như đã hiểu ra sự bất lực của mình, con ngựa thôi đá hậu, điên cuồng bứt lên lao như tên bắn, dường như muốn mang người kỵ sĩ đi tới cùng trời cuối đất.
Đến một nơi nào đó thì nước phi điên cuồng sẽ kết thúc, nhưng nó đã ở ngoài tầm mắt của những người tụ tập trên sân thượng đang nóng lòng chờ chàng trở về. Nhiều người dự đoán chàng bị ngã ngựa hay ít nhất cũng bị thương. Trong số những người có mặt có một người ngấm ngầm mong ước điều này, còn với một người khác thì điều đó ngang với cái chết của chính mình. Luiza Pôinđekter, con gái một chủ đồn điền kiêu ngạo ở Luziana, một người đẹp lừng danh, có thể kết hôn với một người nổi tiếng và giàu có nhất, tại sao nàng lại cho phép mình bị quyến rũ hay thậm chí mơ ước đến chàng thợ săn Tếchdát nghèo khổ. Đây là một điều bí mật, mà thậm chí nàng cũng không đoán nổi, dầu với trí tuệ rất ưu việt của mình.
Có thể nàng còn chưa đi quá xa trong nỗi đam mê đến như vậy, hay chính nàng còn chưa nghĩ tới điều này.
Nàng chỉ nhận thức được trong lòng nàng bừng lên một mối cảm tình lạ lùng với con người kỳ lạ đó, nàng đã làm quen với chàng trong những tình thế thật lãng mạn, chàng khác xa những con người tạo nên cái gọi là xã hội thượng lưu.
Nàng cảm thấy tình cảm đó, được gợi lên bằng những lời nói, những cái nhìn, những cử chỉ nàng nghe và nhìn thấy giữa đồng cỏ bị thiêu cháy, thay vì lụi tàn đi thì ngày qua ngày nó càng lớn thêm lên.
Trái tim Luiza đập dồn dập khi Moric-Muxtangher lại xuất hiện trên lưng con ngựa, nhưng giờ đây không còn là con ngựa hoang nữa, mà đã thuần nó không kiếm cách hất chàng ra khỏi lưng, mà lặng lẽ và ngoan ngoãn công nhận chàng là chủ.
Nàng krêôl trẻ tuổi cũng trải qua cảm giác như vậy, mặc dù không ai để ý thấy điều này và chính nàng cũng không cảm nhận hết được điều này.
- Tiểu thư Pôinđekter – Chàng Muxtangher vừa nói vừa nhảy ra khỏi lưng ngựa, không hề đế ý đến tiến vỗ tay vang dội chào đón chàng – Tôi có thể mời tiểu thư tới gần con ngựa, ném lên cổ nó chiếc lăcxô và đưa nó vào chuồng được chăng? Nếu tiểu thư làm như vậy, nó sẽ coi tiểu thư là người chinh phục nó và từ đây mãi mãi về sau nó sẽ trở nên ngoan ngoãn làm theo ý muốn của tiểu thư, chỉ xin tiểu thư nhớ cho rằng, tiểu thư là người đầu tiên lấy đi tự do của nó.
Nếu là một người đẹp kiêu ký, nàng sẽ giận dữ với lời đề nghị như vậy, nàng sẽ đỏng đảnh, sẽ cự tuyệt chàng, còn một cô gái nhút nhát sẽ sợ hãi.
Nhưng Luiza, cháu gái của một nữ kiều dân Pháp, không một phút nào dao động, chẳng có một bóng dáng gì làm bộ làm tịch và sợ hãi, nàng đứng lên rời bỏ những người bạn gái quí tộc của mình. Theo sự chỉ dẫn của chàng Muxtangher, nàng cầm lấy chiếc dây bện bằng lông đuôi ngựa, ném vào cổ con muxtang đã thuần và đưa nó vào chuồng ngựa Kaxa-del-Korvô.
Lời nói của chàng Muxtangher vang lên bên tai, hồi âm của nó đập vào trái tim nàng, “nó sẽ coi tiểu thư là người chinh phục nó và từ đây đến mãi mãi về sau nó sẽ trở nên ngoan ngoãn tuân theo ý muốn của tiểu thư, chỉ xin tiểu thư nhớ cho rằng, tiểu thư là người đầu tiên lấy đi tự do của nó”.