Người thợ săn già không thích làm gì vội vã. Điều này thấy rõ trong cách uống rượu của ông, và giờ đây, như mọi khi, ông chậm rãi nhấm nháp.
Nàng krêôl nóng lòng sốt ruột, nàng không thể đợi được cho tới khi ông già tự nói.
- Zep thân mến, hãy nói cho cháu biết – Nàng nói, sau khi cho cô hầu rút lui - Tại sao người ta lại tống giam người Mếchxich đó? Cháu muốn nói tới Miguel Điac. Cháu có cảm giác bác biết một cái gì đó về hắn.
- Không chỉ một người đâu, tiểu thư Luiza à - nhiều người biết những thủ đoạn của tên vô lại này. Em trai tiểu thư… Nhưng về điều này chúng ta hãy khoan nói tới. Zep Xtump còn biết hoặc rất nghi ngờ rằng Miguel Điac có một mối liên quan nào đó tới… Tiểu thư hiểu tôi nói gì chứ?
- Bác nói tiếp đi!
- Thế là, ngay sau khi chúng ta từ Alamô trở về thì cùng xuất hiện những chàng trai đã đuổi theo bọn da đỏ. Họ đã phát hiện ra rằng đây hoàn toàn không phải dân Inđi. Chắc tiểu thư cũng đã nghe nói đến. Những tang vật tìm thấy trong bộng cây nói lên một cách rõ ràng rằng những người mà chúng ta nhìn thấy ở bờ vực không phải là người da đỏ. Tự tôi cũng nghĩ như thế khi tôi nhìn thấy những lá bài trong lều.
- Có nghĩa là chính chúng đã xuất hiện trong lều ban đêm và Felim đã nhìn thấy chúng?
- Không còn nghi ngờ gì nữa. Chính chúng là những tên Mếchxich đó.
- Tại sao bác lại nghĩ chúng là nhữngng Mếchxich?
- Rất đơn giản. Tôi đã khẳng định điều này. Tôi đã theo dõi từng tên trong bọn xem chúng lẩn đi đâu.
Nàng krêôl trẻ tuổi không hỏi thêm gì nữa. Câu chuyện của Zep đã khơi dậy niềm hy vọng mới trong nàng. Nàng hồi hộp chờ ông nói tiếp.
- Tiểu thư thấy đấy, những lá bài và một lời lẽ mà Felim nhắc lại với tôi làm tôi nảy ra ý nghĩ rằng bọn người này là dân Mếchxich, khẳng định được điều này rồi tôi dễ dàng đoán ra một cách gần đúng bọn chúng. Tôi biết khá rõ những người Mếchxich vùng này để có thể nhận ra mỗi đứa trong số bốn tên theo lời tả lại. Những mảnh giẻ gọi là của dân da đỏ ở trong người bọn chúng tôi không bỏ qua. Ngoài ra tôi đã đánh dấu một tên trong số bốn tên ấy.
- Dấu của bác ư? Làm thế nào được, hở bác Zep?
- Tiểu thư có nhớ tôi đã bắn không?
- Cháu nhìn thấy bác bóp cò, nhưng bắn vào ai thì cháu không nhìn thấy, bởi cháu đứng sau những gốc cây.
- Thế đấy, tiểu thư Luiza, khi mà già Xtump đã bóp cò thì viên đạn rất hiếm khi đi ngang qua mục tiêu. Tôi biết rằng nó đã trúng vào thằng ba que đó. Phải bắn từ xa, viên đạn vừa hết đà, nhưng tôi biết rằng nó đã găm vào mục tiêu. Tôi nhìn thấy hắn giật nẩy lên, tôi nghĩ: “Nếu tấm da mi mà không thủng một lỗ thì ta sẽ đổi da ta cho mi”. Sau đó những chàng trai của chúng ta quay về và cho biết đó là những người da trắng chứ không phải là da đỏ. Ta đã biết ai là những tên Inđi đó và có thể tóm chúng, nhưng tôi chưa vội làm điều này.
- Nhưng tại sao vậy, bác Xtump? Bởi đấy có thể chính là những kẻ đã giết em trai tội nghiệp của cháu!
- Chính vì vậy nên bấy giờ tôi chưa muốn động đến chúng. Còn một nguyên nhân nữa. Tôi không muốn đi xa đồn biên. Tôi sợ rằng khi vắng tôi sẽ xảy ra điều gì đó không lành. Tiểu thư hiểu chưa? Và đúng hơn là tôi cho rằng còn sớm để đẩy sự việc tới cùng. Tôi muốn làm điều này không có sự nhầm lẫn.
- Và bác đã làm điều này?
- Chứ còn gì nữa! Tiểu thư thấy không, thời tiết đang khô ráo và đặc biệt là tôi không vội làm những gì mà tôi đã quyết định. Thế là tôi chờ cho đến khi quân lính trở về để tôi có thể yên tâm để ngài Moric lại dưới sự canh gác đáng tin cậy. Chỉ bấy giờ tôi mới đúng yên cương con ngựa già của mình và lên đường tới nơi người ta tìm ra những mớ tóc giả và lông chim: tôi dễ dàng tìm ra chỗ đó theo sự chỉ dẫn của những ai đã từng ở đó. Xpengler non nớt đã là người hướng đạo cho họ và tôi biết rằng họ không quan sát được đến nửa các dấu vết. Như vậy đối với tôi cũng khá đủ. Tôi không lầm. Bất cứ một thằng ngu nào đã sống ở đồng cỏ cũng có thể tìm được những dấu vết “lật ngược” về bọn người Komantri giả hiệu này. Một tay chủ quán bất kỳ cũng có thể theo dõi chúng, vậy mà ngài Xpengler và những người trong bọ họ lại không làm được thế. Tôi kiểm tra tất cả dễ như bỡn, mặc dù các dấu vết đã bị xéo nát rất nhiều. Tôi đi theo con đường của từng con một trong số bốn con ngựa về tới tận chuồng.
- Và sau đó?
- Sau đó tôi nói chuyện với ngài thiếu tá, qua nửa tiếng, cả bốn chàng bảnh trai kia đều lọt lưới. Đầu tiên họ tóm tên cầm đầu, nếu không, hắn có thể lỉnh mất. Tôi nói đúng, tôi đã làm dấu trên người ngài Miguel Điac. Viên đạn trúng vào tay phải y. Cho nên lúc bấy giờ y đã đánh rơi chiếc lacxo.
- Có nghĩa là chính hắn ư? – Luiza bất giác kêu lên và nàng suy nghĩ - Rất kỳ lạ - Nàng tiếp tục nói khe khẽ dường như tự nói với mình – Chính tên này ta đã nhìn thấy trong đám cây. Đúng, không còn nghi ngờ gì nữa. Còn cô gái Mếchxich đó – Ixiđôra … Chà! ở đây có một cái gì đó bí mật đen tối! – Ai có thể ngờ được cô ta?... Bác Xtump thân mến, bác hãy nói với cháu – Nàng quay lại, bước gần tới chỗ ông – Cô gái Mếchxich… Xenhorita này, cháu muốn nói… cô gái đã ở đó… Cô ta thường đến chỗ chàng không?
- Chỗ ai cơ? Tiểu thư hỏi về ai, tiểu thư Luiza?
- ở chỗ ngài Giêran.
- Có thể là hay đến, mà có thể là không, cả điều này lẫn điều kia tôi đều không biết. Chính tôi cũng rất ít khi tới đó. Tôi không hay đi săn về mạn đó. Chỉ thỉnh thoảng tôi mới ghé qua đó tìm gà tây hoặc nai cho đỡ nhàm, chúng tới kiếm ăn trên con sông này khá nhiều. Nếu tiểu thư hỏi ý kiến tôi thì tôi cho rằng cô gái ấy trước đó chưa bao giờ đến. Ít nhất là tôi chưa nghe nói gì. Nếu có thì Felim đã ba hoa rồi. Tôi chỉ nghe nói về một nhân vật nữ, đã tới làm khách ở túp lều này.
- Ai vậy? – Nàng krêôl hỏi nhanh và ngay lập tức nàng tiếc vì điều đó. Một màu đỏ ửng bừng trên má nàng khi nàng để ý thấy cái nhìn đầy ý nghĩa của Zep – Nhưng điều này không quan trọng – Nàng nói tiếp, không đợi lời đáp – Bác nghĩ sao, hở bác Zep, bọn người Mếchxich này tham gia vào vụ giết em cháu phải không ạ?
- Nói thật, tiểu thư ạ, tôi cũng chẳng biết nghĩ thế nào… Trong đồng cỏ chưa bao giờ xảy ra sự việc bí hiểm như vậy. Đôi khi tôi nghĩ rằng đây là việc làm của bọn người Mếchxich, nhưng thỉnh thoảng những ý nghĩ khác lại len vào đầu tôi và bấy giờ tôi có cảm tưởng rằng có một bàn tay của ai đó khác nhúng vào sự việc đen tối này. Giờ thì tôi chưa nói là ai.
- Chỉ có điều không phải là chàng, bác Zep ạ, không phải là chàng!
- Không, không phải là chàng Muxtanger, ở đây chàng ta không là gì cả. Mặc dầu họ nói rất nhiều điều chống lại chàng, tôi không một phút nào không tin rằng chàng vô tội.
- Vâng, nhưng làm sao chàng có thể chứng minh được điều này? Tất cả các chứng cớ đều chống lại chàng. Và không ai muốn nói một lời nào để bênh vực chàng.
- Không, không hoàn toàn như vậy. Tôi còn chưa giải thích được điều này một cách rõ ràng. Lúc nào cũng không đủ thời gian. Tôi không rời mắt khỏi nhà tù và tất cả những cái khác. Nhưng giờ đây tôi đã có khả năng đó và tôi sẽ không bỏ qua. Đồng cỏ - đấy là một quyển sách lớn, tiểu thư Pôinđekter ạ, quyển sách lớn rất hay, chỉ cần biết cách đọc nó. Mặc dầu Zep Xtump không phải là người học hành nhiều, nhưng hắn đã có được sự thông thái đó, hắn có thể sẽ tìm được những bằng chứng rải rác trên đồng cỏ. Có thể sẽ tìm được cái gì đó trên bờ sông Alamô…
- Bác nghĩ rằng bác có thể tìm thấy được những dấu vết nào đó ư?
- Cần phải ra đi và xem xét kỹ mọi chỗ, đặc biệt là chỗ tôi tìm ra chàng Muxtanger trong móng vuốt của con báo. Có nghĩa là phải đến đó sớm hơn, nhưng tôi đã nói với tiểu thư tại sao tôi chưa thể làm được điều này. Ơn trời, trong thời gian này không có một giọt mưa và dấu vết, thậm chị được làm ra một tuần trước, có thể đọc được dễ dàng như vừa mới hôm qua. Tất nhiên, không thể trông cậy hết vào chúng được. Nhưng bây giờ tôi phải lên đường, tiểu thư Luiza ạ! Tôi ghé vào tiểu thư một phút để kể những gì đã làm được ở đồn biên. Không nên để mất thời gian. Sáng hôm nay người ta đã cho tôi vào thăm ngài Moric. Đầu óc anh ta đã bắt đầu tỉnh táo lại. Có thể phiên tòa sẽ được lập sau hai ba ngày gì đó. Tôi cần phải trở về trước khi phiên tòa bắt đầu.
- Hãy đi đi, Zep ơi, chúa sẽ phù hộ cho bác mọi điều tốt lành! Bác hãy trở về với những bằng chứng là chàng vô tội. Cháu sẽ mãi mãi mang ơn bác như… Không! Còn hơn là bác đã cứu sống cháu.