Quên người mình yêu tha thiết là không thể! Thời gian, tất nhiên là liều thuốc công hiệu cho trái tim không nhận được sự đền đáp trong tình yêu. Còn sự chia ly còn giúp đỡ nhiều hơn. Nhưng cả thời gian, cả sự xa cách cũng không làm vơi nỗi buồn về người bạn đã mất hay làm yên tĩnh trái tim còn chưa biết đến hạnh phúc của tình yêu.
Luiza không dễ dàng gì đấu tranh với tình cảm đã chiếm lĩnh nàng: mặc dầu nó mới bùng lên không lâu nhưng nó đã bốc lên, nhanh chóng vượt qua mọi trở ngại. Sự không hài lòng của người cha hay sự không cân xứng trong địa vị xã hội của họ cũng không ngăn cản được cô gái. Nàng đã trưởng thành và sự đồng ý hay không của cha đối với nàng không hẳn là nhất thiết. Những gì liên quan tới trở ngại thứ hai thì khi con người yêu chân thành, họ không sợ gì mà khinh thường những thành kiến xã hội. Bản chất tình yêu không nhỏ nhặt như vậy. Dù sao đi nữa, sự nhỏ nhen cũng không có trong tình cảm của Luiza Pôinđekter. Mà đây lại là sự say mê đầu tiên trong cuộc đời nàng. Và lại là nỗi thất vọng đầu tiên phá vỡ sự yên tĩnh của tâm hồn nàng.
Lúc đầu nàng những tưởng nàng sẽ chiến thắng nỗi đau của trái tim bằng sức mạnh của ý chí, lòng yêu đời bẩm sinh sẽ giúp đỡ nàng. Nhưng ngày lại ngày qua đi, sự nhẹ nhõm vẫn không đến. Nàng không thể quên được con người đã chiếm lĩnh toàn bộ những mơ ước của mình.
Đã có những giây phút Luiza căm thù chàng, hay đúng hơn là đã muốn căm thù chàng. Bây giờ nàng có cảm giác rằng nàng có thể giết chết chàng hay nếu người ta có giết chàng ngay trước mắt nàng, nàng cũng chẳng làm gì để cứu. Nhưng đấy chỉ là những tình cảm thoáng qua.
Càng suy nghĩ, nàng càng nhận thức ra được rằng, dù thậm chí chàng là kẻ thù độc ác nhất của nàng, kẻ thù của toàn thể loài người – là Luxifer, mà một lúc nào đó nàng đã so sánh – thì nàng cũng không thể không yêu chàng.
Luiza không đủ sức khinh bỉ và căm thù Moric. Nàng chỉ còn cách lãnh đạm với chàng. Nhưng nàng chỉ hoài công.
Ngày ngày, hầu như hàng giờ Luiza đứng trên sân thượng nhìn vào con đường, nơi lần đầu nàng gặp đối thủ của mình. Hơn nữa, mặc dầu nàng quyết định tránh gặp gỡ với con người gây cho nàng bất hạnh, nàng vẫn ngồi lên con ngựa để phi theo những con đường phố của khu cư dân chỉ với ý định gặp được chàng.
Ba ngày sau sự phát hiện không mấy dễ chịu từ sân thượng, nàng lại nhìn thấy xenhorita người Mếchxich đang đi về phía đồn biên cùng với người hầu cầm chiếc làn nơi tay. Vừa quan sát họ, Luiza vừa run lên vì ghen tuông, nàng ghen tỵ với cô gái nọ, hơn nàng vì được chăm sóc bệnh nhân.
Giờ đây, Luiza đã biết về nàng nhiều hơn trước kia, mặc dầu cũng chưa phải đầy đủ. Đó là tiểu thư Ixiđôra Kôvarubiô đơ Lox-Lianôx, con gái chủ nhân của môt gia sản lớn trên sông Riô-Granđ và là cháu gái một điền chủ lớn, mà dinh cơ cách Kaxa-del-Korvô khoảng một dặm về phía hạ lưu sông Lêông.
Nàng Mếchxich trẻ tuổi có tiếng cưỡi ngựa giỏi, tung lắcxô thành thạo, có khả năng chinh phục bất cứ một con muxtang nào với tất cả những thói đỏng đảnh của nó.
Những phẩm chất này không hề làm mất đi sự nghi ngờ lẫn lòng ghen tuông của nàng krêôl - ngược lại nó lại càng củng cố chúng.
Nàng thích những đặc điểm tính cách như vậy. Tự nàng cũng thích độc lập. Luiza cảm giác rằng người khác cũng thích điều này. Moric Giêran chắc gì đã là ngoại lệ.
Vài ngày nữa qua đi, cô gái với chiếc lắcxô không xuất hiện nữa.
“Vết thương của chàng đã lành, chàng không cần tới sự chăm sóc ân cần đó nữa”. – Nàng Krêôl nghĩ như vậy khi đứng trên sân thượng. Nàng nhìn về phía xa, tay vẫn giữ chắc chiếc ống nhòm trên mắt.
Đó là vào một buổi sáng, mặt trời vừa mới mọc, vào cái giờ mà nữ kỵ sĩ hay đi qua.
Cô gái nhìn về hướng mà từ đó mấy ngày trước đối thủ của nàng vẫn hay xuất hiện.
Nhưng khi nhìn về phía đối diện, Luiza bỗng lạnh người, không tin vào mắt mình nữa. Nàng nhìn thấy Moric Giêran trên ngựa. Chàng đang từ phía đồn biên tiến dần lại.
Dù chàng ngồi trên yên có vẻ hơi ráng sức và đi nước kiệu nhỏ, nhưng không nghi ngờ gì nữa, đó chính là chàng. Luiza nhìn rõ qua chiếc ống nhòm và lập tức nhận thấy ngay tay trái chàng được treo bất động.
Nhận ra chàng, nàng krêôl trẻ tuổi liền nấp sau lan can và thốt lên những tiếng nghẹn ngào.
Cái gì đã làm nàng kêu lên buồn thảm như vậy? Vì cô gái thấy cánh tay bị thương của chàng hay qua chiếc ống nhòm nhận thấy gương mặt ốm yếu tái mét của chàng?
Không, đây không phải là tiếng kêu thương hại hay ngạc nhiên. Đó là tiếng rên rĩ của trái tim đau đớn.
Người bệnh đang bình phục. Chàng không còn cần tới sự chăm sóc của cô hộ lý nhân hậu. Giờ đây chàng tìm tới nàng.
Giấu mình sau lan can sân thượng, dưới tán lá xanh của cây ngọc giá đang nở hoa, Luiza theo dõi chàng kỵ sĩ đang trên đường. Nâng ống nhòm lên mắt, nàng có thể thấy mọi cử chỉ của chàng, thậm chí cả nét mặt chàng.
Nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút khi nhận thấy chàng không chỉ một lần nhìn về phía dinh cơ Kaxa-del-Korvô, và nàng cảm thấy dễ chịu hơn nữa khi thấy Moric dừng lại dưới bóng cây ven con đường rừng chăm chú nhìn về phía dinh cơ.
Luiza thoáng hy vọngrằng chàng sẽ nghĩ tới nàng khi nhìn như vậy.
Nhưng đấy chỉ là niềm vui thoáng qua, nó bị tắt đi như ánh sáng mặt trời trong thời gian nhật thực, và lại thay vào đó bằng nỗi buồn u ám.
Moric Giêran đã giục ngựa và khuất sau đám cây cối rậm rạp che khắp con đường.
Chàng đi đâu vậy nhỉ? Tất nhiên là để gặp Ixiđôra Kôvarubiô đơ Lox-Lianôx.
Làm sao mà nàng nguôi được, rằng chưa đến một giờ chàng đã quay lại. Có lẽ họ đã gặp nhau ở khu rừng gần đây, khu rừng nằm trong tầm mắt của người địch thủ ghen tuông, đang nấp sau đám lá thưa.
Cũng không thể an ủi được nàng, ngay cả khi đi ngang qua lần sau, chàng Muxtangher lại nhìn vào dinh cơ, lần nữa chàng lại dừng sau cánh rừng và nhìn hồi lâu về phía Kaxa-del-Korvô.
Cái nhìn giễu cợt, hay là đắc thắng chăng? Tất nhiên, Moric có thể đắc thắng. Nhưng tàn nhẫn như vậy làm gì? Chàng dừng lại làm gì, khi trên môi chàng còn chưa nguội cái hôn của Ixiđôra?