Mặt trời vừa mới nhô ra khỏi đường chân trời, chiếc đĩa tròn như một tấm mộc bằng vàng mười rực rỡ trên đồng cỏ. Những tia vàng của nó xuyên qua rừng rậm, rải rác đây đó những trảng cỏ. Vô số những giọt sương còn lơ lửng trên những cây xiêm gai, chúng đọng trên những chiếc lá hình lông chim, làm cành cây trĩu xuống. Cây như than khóc vì chia tay với đêm, với ngọn gió mát trong lành ẩm ướt, như sợ hãi đón cái nóng thiêu đốt của ban ngày. Bầy chim đã ríu rít trong các cành lá – không lẽ chúng có thể ngủ trong ánh bình minh như vậy! Chắc gì ở một nơi nào đó, ngoài đồng cỏ Tếchdát, có thể gặp trong một buổi sáng sớm như thế một con người sảng khoái. Nhưng ở miền này, lúc mặt trời mọc là thời gian dễ chịu nhất trong ngày và rất hiếm người giờ này còn ở trong chăn hay một mình trong căn phòng của mình.
Trên bờ sông Lêông, khoảng ba dặm phía dưới đồng biên Inđ có một người coi thường giấc ngủ vì cái thú đi dạo trong rừng. Người đó không đi bộ mà cưỡi một con ngựa rất nóng nảy, nó không thích người ta kìm cương nó. Mô tả như vậy chắc bạn sẽ tưởng rằng kỵ sĩ là một người đàn ông. Nhưng vì ở đây là miền Nam Tếchdát, nơi những người Mếchxich – Tây Ban Nha sinh sống, nên kỵ sĩ đó hoàn toàn có thể là đàn bà. Sự giả định này không mẫu thuẫn gì cả với chiếc mũ vành rộng trên đầu kỵ sĩ, cả với chiếc xerap rủ trên vai tránh khí lạnh buổi sáng sớm, cả cách ngồi trên yên theo kiểu đàn ông, kiểu ngồi ngựa mà ở Châu Âu người ta cho là khó coi đối với phụ nữ.
Hãy quan sát kỹ hơn một chút, bạn sẽ quả quyết đúng thực đó là một phụ nữ. Bạn hãy nhìn lên đôi tay bé nhỏ đang giữ dây cương, nhìn bàn chân nhỏ nhắn nơi bàn đạp, nhìn thân hình phụ nữ duyên dáng hiện lên thậm chí dưới chiếc xerap nặng nề và cuối cùng là bộ tóc đẹp rực rỡ cuộn lại thành một búi dưới vành chiếc xombrêrô.
Giờ đây không nghi ngờ gì nữa, trước mắt bạn là một người phụ nữ, mặc dầu nàng có một số thói quen rất khác thường đối với phụ nữ. Đó là đônha Ixiđôra Kôvarubiô đơ Lox-Lianôx.
Nàng đã qua tuổi hai mươi, mà theo cách hiểu của người Mếchxich, người ta không còn cho nàng là trẻ nữa. Là một cô gái tóc đen nồng nhiệt, nàng rất mực xinh đẹp. Nhưng sắc đẹp của nàng, đó là sắc đẹp của một con hổ cái, nó gởi lên sự e sợ hơn là một tình thương yêu dịu dàng.
Bạn hãy nhìn vào mắt nàng, bạn lập tức cảm thấy ở nàng một trí tuệ xuất sắc đối với phụ nữ, tính cứng rắn sự quả quyết, lòng can đảm vô hạn biểu hiện trên khuôn mặt kiều diễm. Trên những đường nét thanh tú dịu dàng không một bóng dáng của sự yếu đuối, không một biểu hiện nhút nhát. Màu hồng đậm trên làn da bánh mật trông rực rỡ đến nỗi dường như nó không thể mất đi thậm chí trong những giây phút nguy hiểm chết người.
Cô gái đi một tmình trong thung lũng bên rừng cây của con sông Lêông. Xa xa nhìn thấy rõ một dinh cơ, đó là ngôi nhà nàng đang rời xa, dinh cơ của bác nàng, đông Xilviô Martine nơi mà nàng vừa rời khỏi cổng không lâu.
Nàng Mếchxich trẻ tuổi ngồi thoải mái vững vàng trên yên. nàng cưỡi một con ngựa rất nóng tính, nó thường hay nhảy dựng lên, nhưng bạn chớ lo sợ cho nàng kỵ sĩ trẻ. Nàng biết điều khiển nó một cách điêu luyện.
Nhẹ nhõm, vừa với sức phụ nữ, một chiếc lắcxô được treo trên mỏ yên, nó được cuộn lại cẩn thận: rõ ràng Ixiđôra đã không tiếc thời gian dành cho nó và chắc chắn là nàng biết sử dụng nó. Đúng như vậy. Nàng biết tung nó lên với sự khéo léo của một tay săn ngựa hoang lành nghề. Ixiđôra tự hào vì tài nghệ của mình – đây là một trong những thú tiêu khiển của nàng
Nàng không đi theo con đường lớn dọc bờ sông mà theo rìa con đường mòn từ dinh cơ của bác nàng tới con đường lớn và nàng chỉ đi tới đỉnh đồi gần nhất – hay nói đúng hơn đó là bờ dốc của con sông..
Con đường mòn rất dốc – nó dốc đến nỗi mà con ngựa bắt đầu thở nặng nhọc. Cuối cùng nữ kỵ sĩ đã lên tới đỉnh dốc, nơi con đường lớn đi ngang qua bên cạnh.
Ixiđôra kéo dây cương, nhưng không phải để cho con ngựa nghỉ ngơi mà vì nàng đã đạt được mục đích chuyến đi của mình.
Gần con đường là một khoảng trống rộng chừng hai hoặc ba akr, nó được phủ đầy cỏ. Đó đúng là một đồng cỏ thu nhỏ lại, hoàn toàn không giống khoảng rừng mà Ixiđôra vừa đi khỏi. Vây quanh khoảng trống về mọi hướng mọc toàn những bụi cây có gai. Đi khỏi khoảng trống có ba con đường mòn mờ mờ cắt qua những bụi gai.
Đến giữa khoảng trống, Ixiđôra kéo dây cương và vỗ về vào cổ con ngựa để trấn an nó. Mặc dù chắc gì điều này là cần thiết - dốc dựng đứng làm con ngựa mệt nhoài đến nỗi nó không còn chồm ra phía trước và không hề tỏ ra nóng ruột.
- Ta tới sớm hơn giờ đã định! - Nữ kỵ sĩ trẻ tuổi thốt lên vừa lấy ra trong chiếc xerap một chiếc đồng hồ vàng – Có thể chàng sẽ không đến chăng? Ôi chỉ cần chàng đủ mạnh để đi tới đây!... Ta run lên rồi. Hay là con ngựa của ta đang thở? Ồ không, đó là cơn run đang hành hạ ta. Ta chưa bao giờ phải hồi hộp như thế này. Đấy là nỗi khiếp sợ? Đúng, có lẽ. Lạ lùng làm sao, ta lại sợ con người mà ta yêu quí, con người độc nhất mà ta đã yêu! Bởi không thể gọi là tình yêu được những gì ta đã trải qua với Đông Miguel. Đó là sự tự lừa dối. Thật hay là ta đã thoát khỏi nó! Trong hạnh phúc của mình, ta đã nhận ra hắn là thằng hèn, sự phát hiện này đã hạ người hùng trong mộng tưởng của ta khỏi cái bệ của nó. Ta vui vì điều này làm sao! Giờ đây ta căm thù Đông Miguel, bởi vì hắn ta hình như đã trở thành… Lạy mẹ rất thánh, không lẽ đó là sự thật, hắn đã trở thành thằng ăn cướp! Nhưng ta cũng không sợ phải gặp hắn thậm chí ở nơi đơn độc này. Chúa tôi, sợ người mà mình yêu, đồng thời lại không hề khiếp hãi người mà mình căm thù sâu sắc, bởi biết rằng hắn tàn nhẫn và xảo quyệt! Thật khó quá! Không thể hiểu được! Dù sao trong đó cũng có một cái gì đó không giải thích được. Ta run lên không phải vì sợ hãi trước nguy hiểm mà vì sợ sự hiện diện của người mình yêu. Đó là lý do vì sao ta run rẩy. Vì sao ta không thể nào ngủ yên vào ban đêm từ ngày Moric Giêran cứu ta thoát khỏi bọn say rượu. Ta chưa bao giờ nói với chàng những tình cảm của ta. Vả lại ta không biết chàng sẽ đón nhận sự tự thú của ta như thế nào. Nhưng dù sao chàng cũng cần phải biết. Ta không thể chịu đựng hơn nữa sự mơ hồ nặng nề này. Ta sẽ thất vọng, thậm chí có thể chết, nếu những mơ ước của ta đánh lừa ta… A! Ta nghe thấy tiếng vó ngựa! Một con ngựa đang phi trên đường. Đấy là chàng? Đúng rồi! Ta thấy qua những hàng cây bộ quần áo dân tộc rực rỡ của chúng ta. Moric Giêran thích mặc bộ đồ này. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên, nó rất hợp với mặt chàng. Lạy mẹ rất thánh! Ta quấn mình trong chiếc xerap, trên đầu ta là chiếc xombrerô. Chàng lại tưởng ta là đàn ông mất! Đả đảo sự giả trang xấu xí này. Ta là phụ nữ, và chàng phải thấy trước mặt mình là người phụ nữ.
Trong khoảnh khắc, Ixiđôra hất chiếc xerap và chiếc mũ ra khỏi mình, thậm chí trên sân khấu biến hóa chắc gì đã nhanh hơn. Và trên nền những bụi cây gai dày đặc vẽ nên một thân hình phụ nữ nhẹ nhõm và cái đầu tuyệt đẹp, xứng đáng được Kanôva tạc tượng.
Tì chân trên bàn đạp, hơi nghiêng người về phía trước, nữ kỵ sĩ kiều diễn ngóng đợi.
Bất chấp tất cả, nàng không để lộ ra một chút sợ hãi, môi nàng không run lên, khuôn mặt nàng không tái đi. Trái lại trong cái nhìn đăm đăm của nàng về phía trước – là tiếng gọi của tình yêu kiêu hãnh. Tiếng gọi của con chim ưng cái, đang chờ đợi con chim ưng của mình.
Nhưng khuôn mặt nàng bỗng dưng thay đổi đột ngột. Nàng đã nhận ra người kỵ sĩ đang tiến gần lại. Những hình thêu vàng làm nàng nhầm lẫn. Kỵ sĩ bận bồ đồ Mếchxich – không phải là Moric Giêran mà là Miguel Điac.
Niềm vui trên mặt nàng thay bằng nỗi chán nản. Cô gái ngồi phịch xuống yên, thở dài, tiếng thở dài rứt ra từ lồng ngực. Gần như một tiếng kêu tuyệt vọng. Trên khuôn mặt nàng không phải là sự khiếp sợ mà là sự thất vọng và nỗi bực tức.
Sói đồng lên tiếng trước.
- Ái chà, đây là cô xenhorita! Ai mà ngờ lại gặp cô ở một nơi vắng vẻ như thế này - một bồng hông giữa những bụi gai!
- Thì sao, nói chung, việc gì đến ngài, Đông Miguel Điac?
- Câu hỏi kỳ lại, xenhorita ạ. Tất nhiên, chính cô cũng biết đây là việc của tôi. Cô biết quá rõ là tôi yêu cô đến mất trí. Tôi đã ngu ngốc khi thú nhận điều này và tuyên bố mình là nô lệ của cô. Vì vậy tình cảm của cô mới nguội lạnh đi nhanh chóng như vậy.
- Ngài nhầm rồi, Xenhor ạ. Tôi chưa bao giờ nói rằng tôi yêu ngài. Nếu tôi đã nói rằng tôi khâm phục nghệ thuật đi ngựa của ngài, thì ngài không có quyền hiểu lời tôi khác đi. Và ngoài ra, điều này đã xảy ra từ ba năm trước. Lúc bấy giờ tôi chỉ mới là một cô bé, trong lứa tuổi mà những cái đó gây nên xúc động mạnh mẽ, khi chúng ta còn ngu dại, đến nỗi coi trọng sự hào nhoáng bên ngoài hơn những phẩm chất của tâm hồn. Nhưng giờ đây, tôi đã trở nên già dặn hơn, và hoàn toàn tự nhiên rằng tôi đã đánh giá nhiều thứ khác đi.
- Quỉ tha ma bắt, nhưng tại sao cô lại gây nên cho tôi những hy vọng hão huyền? Cô có nhớ cái ngày đóng dấu súc vật, khi tôi đã kiềm chế được con bò đực điên rồ nhất và chinh phục được con ngựa hoang dã nhất của cha cô không? Không một vakerô nào dám tới gần nó. Ngày ấy cô đã nhìn tôi, mỉm cười với tôi tràn ngập yêu đương. Đừng chối cãi điều này, đônha Ixiđôra! Tôi khá hiểu con người và tôi có thể dễ dàng đoán được cảm giác và ý nghĩ trên gương mặt cô. Nhưng giờ đây cô đã thay đổi. Tại sao vậy? Bởi vì tôi đã bị chinh phục bởi vẻ quyến rũ của cô, bởi vì tôi đã ngu ngốc thú nhận điều này. Và cô, như thói thường của đàn bà, đã mất sự quan tâm tới kẻ bị chinh phục. Đúng như vậy, xenhorita ạ, đừng chối cãi!
- Không, không phải như vậy, Đông Miguel Điac ạ. Tôi chưa bao giờ bằng một lời nói hay một cái nhìn công nhận tình yêu với ngài. Đối với tôi đơn giản ngài chỉ là một kỵ sĩ tài ba, và một vakerô can đảm. Ít nhất là theo cảm giác của tôi lúc bấy giờ. Nhưng bây giờ ngài đã trở thành người như thế nào? Ngài có biết người ta nói gì về ngài ở đây và ở Riô-Granđ không?
- Tôi không cho rằng phải trả lời những điều vu khống bởi những tên phản bội hay những kẻ thù dối trá. Tôi đến đây để yêu cầu được giải thích chứ không phải để đưa ra những lời giải thích.
- Lời giải thích của ai?
- Của cô, Đônha Ixiđôra kiều diễm ạ!
- Ngài quá tự tin đấy, Đông Miguel Điac, Xenhor ạ, ngài chớ quên rằng ngài đang nói chuyện với ai! Hãy nhớ rằng tôi là con gái…
- … Của một trong những ông chủ giàu có và kiêu hãnh nhất vùng Ta-maulipac và cháu gái của một chủ đồn điền không kém phần kiêu ngạo ở Tếchdát. Tôi đã nghĩ hết mọi điều. Tôi cũng nhớ có một thời nào đó tôi đã làm chủ một cái trại, nhưng bây giờ tôi chỉ là một tay chăn ngựa. Mẹ kiếp! Nhưng cũng chưa phải là tai họa! Cô không phải là loại đàn bà có thể khinh bỉ một con người vì hắn không giàu có. Một tên săn ngựa nghèo khổ cũng có thể mong chờ sự khoan dung của cô như một chủ nhân của hàng trăm gia súc. Tôi có bằng chứng về sự khoan dung đó của cô.
- Bằng chứng nào? – Cô gái vội hỏi, lần đầu tiên nàng tỏ ra lo sợ - Bằng chứng sự khoan dung ấy ở đâu, cái bằng chứng mà ngài đã có lòng tốt nghĩ ra đó?
- Trong lá thư đắm đuối này. Nó đây, trong tay tôi đây, nó được ký tên bởi Ixiđôra Kôvarubiô đơ Lox-Lianôx. Bức thư cũng gửi cho một người săn ngựa nghèo khổ như tôi. Cô nhất thiết phải cầm lấy nó làm gì? Cô có thể nhận ra nó từ xa kia mà?
Nàng đã nhận ra bức thư. Cái nhìn nảy lửa ném vào Điac nói lên điều này.
- Làm sao nó lại rơi được vào tay ông? – Ixiđôra vừa hỏi vừa cố giấu sự phẫn uất của mình.
- Điều đó không quan trọng. Nó đã ở trong tay tôi, và trong tay tôi đã lâu. Không phải để cô biết rằng cô đã thôi quan tâm tới tôi - Đối với tôi điều này đã rõ như ban ngày – Nhưng để chứng tỏ rằng cô đã say mê người khác. Cô đã yêu hắn, rõ quá rồi còn gì. Cô mơ tưởng nhìn vào cặp mắt đẹp của hắn. Cô hãy biết cho rằng cô sẽ không bao giờ nhìn thấy chúng nữa đâu.
- Thế là thế nào, Đông Miguel Điac?
Giọng nàng run lên, dường như nàng sợ hãi câu trả lời.
Điều này không có gì đáng ngạc nhiên: vẻ mặt Sói đồng trông rất dễ sợ.
Nhận thấy sự sợ hãi của nàng, hắn nói:
- Mối nguy hiểm đối với cô là hoàn toàn có thể. Nếu tôi bị mất cô, đônha Ixiđôra ạ, thì cô cũng sẽ không thuộc về ai cả, cả Moric-Muxtangher cũng vậy.
- Thế đấy!
- Phải! Chính thế. Hãy hứa với tôi rằng cô sẽ không bao giờ quan tâm tới hắn nữa, hoặc là cô sẽ không đi khỏi được nơi đây!
- Ngài đùa, Đông Miguel!
- Không, tôi nói hoàn toàn nghiêm chỉnh, đônha Ixiđôra à.
Không còn nghi ngờ gì vào sự thành thật của những lời lẽ này. Mặc cho sự sợ hãi của cô gái Mếchxich, cái nhìn của hắn ánh lên sự quả quyết tàn nhẫn và lạnh lẽo, và tay hắn đặt vào chuôi dao găm.
Đến Ixiđôra gan dạ cũng phải run sợ. Nàng đã nhận thức được mối nguy hiểm đang đe dọa nàng, thậm chí thoát khỏi nó không phải là dễ. Ngay từ đầu, cuộc gặp gỡ đã làm nàng lo lắng, nhưng nàng hy vọng sự xuất hiện của Moric sẽ cắt đứt cuộc nói chuyện và chuyển nó sang một hướng khác.
Nàng Mếchxich trẻ tuổi căng tai ra nghe ngóng xem có tiếng vó ngựa vang lên hay không, thỉnh thoảng nàng ném cái nhìn vào đám cây về hướng mà nàng chờ đợi tiếng động.
Giờ đây niềm hy vọng đó đã tan vỡ. Bởi lá thư đã ở trong tay tên Mếchxich, có nghĩa là nó không tới được địa chỉ nó cần phải tới. Chờ đợi sự cứu viện là uổng công, nàng cũng nghĩ tới việc chạy trốn. Nhưng điều này gắn liền với nhiều khó khăn và nguy hiểm chết người. Nàng có thể quay ngựa phóng đi, nhưng khi đó có khả năng nhận một viên đạn từ sau lưng, bởi cái báng súng lục cách tay Sói đồng cũng không xa hơn cái chuôi dao găm.
Ixiđôra hoàn toàn đánh giá được tình thế hiểm nghèo của mình. Bất cứ một người đàn bà nào ở vào tình thế của nàng cũng phải hoảng hốt, nhưng Ixiđôra Kôvarubiô thậm chí không để lộ một chút xúc động nào về mối nguy hiểm đang đe dọa nàng.
- Vớ vẩn! Nàng kêu lên làm bộ không tin – Ngài đùa đấy, xenhor ạ. Ngài muốn dọa tôi. Ha ha ha! Tại sao tôi lại sợ ngài nhỉ? Tôi đi ngựa cũng không kém gì ngài. Và lắcxô tôi tung cũng nhẹ nhàng và xa như ngài. Hãy xem, tôi sử dụng nó khéo không này!
Mỉm cười khi nói những lời này, cô gái gỡ chiếc lắcxô ra khỏi yên và bắt đầu quay nó trên đầu dường như nàng đang trình diễn nghệ thuật của mình.
Điac không đoán được rằng nàng có ý định hoàn toàn khác. Hắn ngỡ ngàng trước hành động của Ixiđôra và lặng lẽ nhìn nàng.
Chỉ khi tên Mếchxich cảm thấy chiếc thòng lọng đã quấn chặt quanh khuỷu tay hắn mới hiểu ra tất cả, tự vệ thì đã muộn. Chỉ một khắc sau tay hắn đã bị ép chặt vào sườn làm hắn không thể lấy được cả dao lẫn súng.
Hắn muốn thoát khỏi vòng dây, nhưng trước khi hắn kịp giật lấy lắcxô thì một cú giật mạnh làm hắn nhào ra khỏi yên và nằm bất tỉnh nhân sự trên mặt đất.
- Thế nào, Đông Miguel Điac – Ixiđôra kêu lên, sau khi quay ngựa đi – Đe dọa tôi nữa đi! Chớ có tháo ra! Ngài mà chỉ động đậy một ngón tay thôi là tôi sẽ phi về phía trước! Quân độc ác nham hiểm! Mặc dầu mi rất hèn nhát, nhưng mi muốn giết ta, ta đã đọc thấy điều này trong mắt mi. Nhưng vai trò của chúng ta đã thay đổi, và bây giờ…
Không nghe thấy câu trả lời, nàng lặng im và không rời mắt khỏi con người đang nằm trên mặt đất.
Sói đồng nằm bất động. Cú ngã từ trên ngựa làm hắn ngất lịm.
Hắn không chỉ không nói được mà còn không cảm giác được gì nữa. Hắn gần như chết rồi.
- Ôi, Thánh nữ! Không lẽ ta đã giết hắn! – Nàng kêu lên sau khi lùi ngựa lại một chút, nhưng nàng không hề quay lại và trong tư thế lúc nào cũng có thể phi đi được – Ta chẳng muốn điều này, mặc dầu ta hoàn toàn có quyền - Bởi hắn đã định giết ta… Hắn chết rồi hay hắn giả vờ để lừa ta tới chỗ hắn nhỉ? Hãy để cho kẻ khác giải quyết điều này. Bây giờ ta có thể mạnh dạn mà đi về nhà - Hắn chẳng theo ta được. Bọn đầy tớ trong dinh cơ sẽ đến gỡ dây cho hắn. Chúc mọi điều tốt lành, Đông Miguel Điac.
Nói những lời này xong, Ixiđôra lấy từ trong xắc cốt ra một chiếc dao găm nhỏ, cắt sợi dây gần mỏ yên và rõ ràng không hề cảm thấy lương tâm cắn rứt, nàng phi thẳng về nhà, chẳng buồn giải phóng cho Điac đang nằm trên mặt đất khỏi chiếc lắcxô.