Ixiđôra xuất hiện một cách bất ngờ và lạ lùng. Cái gì buộc nàng quay lại? Tại sao nàng lại phóng ngựa điên cuồng.
Để giải thích được điều này, chúng ta cần phải quay về với những ý nghĩ u ám của nàng, bị gián đoạn bởi cuộc gặp gỡ với những người Tếchdát.
Khi Ixiđôra phi nước đại khỏi bờ sông Alamô, nàng không ngoái lại một lần nào để kiểm tra xem có ai đó đi theo nàng không. Chìm đắm trong những ý nghĩ u ám và thù hận, nàng tiếp tục con đường của mình.
Việc Luiza dường như cũng chuẩn bị rời khỏi căn lều an ủi nàng rất ít. Với sự thấu hiểu của người phụ nữ nàng đã đoán ra nguyên nhân, nhưng tự nàng cũng đã biết quá rõ, đấy chỉ là sự hiểu lầm. Và Ixiđôra sung sướng một cách độc địa khi nghĩ rằng đối thủ của nàng, không biết đến hạnh phúc của mình nên cũng đau khổ như nàng vậy.
Nàng Mếchxich đang nghĩ về điều này với một niềm vui ảm đạm thì gặp đội những người Tếchdát tới.
Khi nàng quay lại cùng với họ, tâm trạng của nàng thay đổi. Luiza phải trở về theo con đường đó. Nhưng trên đường đi không nhìn thấy ai.
Chắc là nàng krêôl đã nghĩ lại và quay về căn lều, đang chăm sóc bệnh nhân, làm cái điều mà Ixiđôra mơ ước.
Giờ đây Ixiđôra được an ủi với ý nghĩ rằng đã đến lúc nàng có thể làm nhục địch thủ, người đã cướp mất hạnh phúc của nàng.
Những câu hỏi mà ngài Pôinđekter và những người bạn đường của ông đưa ra giải thích cho Ixiđôra rất nhiều, tất cả trở nên hoàn toàn rõ ràng sau những câu chất vấn của Kôlhaun… Khi đội ngũ đã đi xa, nàng dừng lại bên bìa rừng một chút, do dự đến Lêông hay quay lại căn lều để tự mình trở thành nhân chứng cho màn kịch dữ dội mà nhờ có nàng nó sẽ phải diễn ra nơi đó.
-o0o-
Ixiđôra đứng ở bìa rừng, trong bóng cây. Nàng ngồi trên lưng con ngựa xám, mũi của con muxtang phồng lên, nó liếc cặp mắt sợ hãi theo đội quân vừa ra đi và một con ngựa đơn độc sau cùng đang đuổi theo chúng. Con muxtang ngỡ ngàng không hiểu tại sao nó phải phi lui phi tới, song nó đã quen với tính khí thất thường của cô chủ.
Và nàng cũng nhìn theo hướng đó, nhìn lên đỉnh cây trắc bá nhô lên trên bờ dốc Alamô.
Nàng nhìn đội ngũ đang tụt dần xuống chỗ trũng và người cuối cùng, người đã hỏi han nàng tỉ mỉ. Khi cái đầu của ông ta khuất sau bờ dốc, Ixiđôra tưởng chừng chỉ còn mình nàng giữa khoảng trống mênh mông.
Nhưng nàng nhầm.
Nàng đứng tại chỗ do dự mất một lúc.
Chắc gì có ai đó có thể ghen tỵ với những ý nghĩ của nàng. Có thể nàng đã được báo thù, nhưng điều này đâu có làm nàng vui sướng. Cho dù nàng đã làm nhục được đối thủ mà nàng căm thù, nhưng nàng cũng có thể giết luôn con người mà nàng yêu. Cho dù tất cả những gì xảy ra, nàng vẫn yêu chàng như cũ.
- Thánh nữ thiêng liêng! – Nàng thì thầm run lên vì lo lắng – Ta đã làm gì nhỉ? Nếu như những kẻ hung dữ này cho rằng chàng có tội thì sự việc sẽ kết thúc ra sao? Chàng sẽ chết! Thánh nữ ơi, ta không muốn điều này! Chỉ cần không phải vì tay họ! Không – không! Những khuôn mặt của họ mới khắc nghiệt, độc ác làm sao! Khi ta chỉ đường cho họ, họ lao ngay về phía trước và lập tức quên mất ta! Họ đã quyết định là đông Morixiô phải chết. Chàng ở đây xa lạ với tất cả. Chàng sinh ra ở một đất nước khác. Một mình không bạn bè, xung quanh chỉ có kẻ thù… Ta đã làm trò gì vậy! Cái người cuối cùng hỏi ta có phải là anh họ của cái người bị giết không nhỉ? Giờ ta hiểu rồi, vì sao hắn lại hỏi han ta.
Cái nhìn của cô gái mông lung trong đồng cỏ. Con muxtang xám vẫn bình thản như trước, mặc dầu đội ngũ từ lâu đã mất dạng. Nó cảm thấy người nữ kỵ sĩ của nó đang lo lắng một điều gì. Con ngựa là người đầu tiên để ý thấy nguy cơ. Bỗng dưng nó hý lên khe khẽ và quay đầu vào rừng, dường như muốn mách bảo rằng kẻ thù đang ở gần nơi đây.
Ai đấy nhỉ?
Lo lắng vì hành động của con muxtang, Ixiđôra cũng quay nhìn con đường mà nàng vừa đi qua. Đấy là con đường dẫn đến sông Lêông. Chỉ nhìn thấy rõ khoảng hai trăm acđơ, sau đó thì bị cây cối che khuất. Trên đường không thấy một ai ngoài hai hoặc ba con sói gầy nhom lẩn quẩn trong những bóng cây, chúng ngửi những dấu ngựa, hy vọng tìm thấy cái gì có thể ăn được. Không, không phải chúng làm kinh động con ngựa xám. Nó nhìn thấy chúng, nhưng chúng thì gây được cái gì? Sói trên đồng cỏ đối với nó là một quang cảnh quá thường. Nó đánh hơi được một cái gì đó khác kia.
Ixiđôra nghe ngoáng, nhưng không hề có gì xao động. Chó sói sủa giật giọng, nhưng cũng không có gì đáng sợ, đặc biệt là giữa ban ngày ban mặt. Nàng không nghe được gì hơn.
Ý nghĩ của nàng quay về với những người Tếchdát. Và đặc biệt với người cuối cùng của bọn họ. Nàng suy nghĩ, hắn hỏi như vậy làm gì, nhưng con ngựa lại làm gián đoạn suy nghĩ của nàng. Tại sao con ngựa của nàng lại tỏ ra sốt ruột, không chịu đứng yên lấy một chỗ, nó thở phì phì và cuối cùng hý to hơn trước.
Lần này có tiếng hý của một vài con ngựa trả lời nó, có lẽ chúng đang phi trên con đường nhưng chưa hiện ra sau đám cây. Và đây, tiếng vó ngựa đã vọng tới.
Sau đó tất cả đều lắng đi. Bọn ngựa hoặc là đã dừng lại hoặc là đã chuyển sang bước một.
Ixiđôra dự đoán ngay. Nàng nghĩ rằng các kỵ sĩ dừng ngựa lại khi nghe thấy tiếng hý của con ngựa nàng. Nàng vỗ về nó và lại lắng nghe. Từ sau đám cây bay tới một tiếng rì rầm yếu ớt. Có thể phân biệt được một vài tiếng đàn ông thì thào.
Nhưng họ im lặng ngay, sau đám cây lại im ắng. Các kỵ sĩ, dù cho họ là ai đi chăng nữa, có lẽ đã dừng lại vì do dự.
Ixiđôra không ngạc nhiên mà cũng chẳng sợ hãi.
Có ai đó đi đến Riô Granđ hay có thể là những kỵ sĩ của đội ngũ những người Tếchdát chậm lại. Họ nghe tiếng ngựa hý và dừng lại, chắc là vì thận trọng, điều này cũng dễ hiểu, mọi người đều rõ là những người da đỏ đã tuyên chiến.
Hoàn toàn tự nhiên rằng nàng cần phải thận trọng, dù những kỵ sĩ kia chưa rõ là ai đi chăng nữa. Với ý nghĩ này Ixiđôra nhẹ nhàng lùi về một bên và đứng khuất vào sau cây xiêm gai. Ở đây nàng lại tiếp tục nghe ngóng.
Lát sau những kỵ sĩ tiến lại phía nàng, nhưng không phải theo con đường mà xuyên qua khoảng rừng. Hình như họ đã chia nhau ra và cố gắng bao vây nàng. Nàng đoán ra điều này vì những tiếng vó ngựa khe khẽ vọng lại từ nhiều phía, các kỵ sĩ giữ im lặng tuyệt đối – hoặc là vì thận trọng hoặc là vì xảo quyệt. Họ có ý định thù địch hay không.
Làm sao mà nàng biết được.
Nàng có kẻ thù, và đặc biệt một trong số đó rất nguy hiểm: Đông Miguel Điac. Ngoài ra những người Komantri bao giờ cũng đáng sợ, hơn nữa bây giờ họ đang tuyên chiến.
Nỗi lo ngại xâm chiếm nàng. Từ nãy đến giờ nàng bình tĩnh, nhưng giờ đây hành động của các kỵ sĩ làm nàng đâm nghi ngờ. Nếu đây là những lữ khách bình thường thì họ sẽ đi trên con đường chứ không luồn qua rừng.
Nàng xem xét lại chỗ nàng đang nấp, đám lá xiêm gai hình lông vũ mỏng không che hết nàng nếu họ đi gần lại.
Tiếng vó ngựa cho thấy những kỵ sĩ đã lại gần. Họ sẽ thấy nàng ngay bây giờ…
Ixiđôra vọt ra khỏi rừng lao trên đồng cỏ rộng mở tới Alamô.
Nàng quyết định phi xa khoảng hai ba trăm acđơ rồi quay lại để xem xem ai đang đi lại gần: bạn hay thù?
Và nếu là kẻ thù, nàng sẽ trông cậy vào sự nhanh nhẹn của con muxtang, và tới nhờ sự bảo vệ của những người Tếchdát.
Nhưng đã muộn, các kỵ sĩ lao ra khỏi rừng, phi hết tốc lực về phía nàng.
Ngoái lại, nàng nhìn thấy những thân hình trần nửa người màu đồng hun, những sắc màu chiến tranh trên mặt, những chiếc lông vũ như lửa cài trong tóc.
- Người da đỏ… Nàng Mếchxich thầm kêu lên và dùng hết sức lao về phía cây trắc bá.
Cái nhìn qua vai quả quyết với nàng rằng chúng đang đuổi theo nàng mặc dầu nàng cũng đã đoán ra được điều này. Chúng đã tới gần - gần đến nỗi mà bất chấp cả thói quen, chúng không làm ầm ỹ lên bằng những tiếng hò reo chiến đấu.
Sự im lặng của chúng chứng tỏ rằng chúng muốn bắt nàng làm tù binh và đã bàn tính trước với nhau điều này.
Từ trước tới nay Ixiđôra hầu như không sợ gặp những người da đỏ. Thời gian gần đây họ sống hòa bình với những người Mếchxich cũng như người Tếchdát. Nhưng giờ đây thời ký hòa bình đã chấm dứt. Cái chết đang đe dọa Ixiđôra.
-o0o-
Ixiđôra lao đi trên bình nguyên rộng mở, bằng lời, bằng roi, bằng đinh thúc, nàng giục giã con ngựa của mình.
Chỉ nghe thấy tiếng nói của nàng. Còn những kẻ rượt đuổi như những bóng ma không hề thốt lên một lời.
Nàng ngoảnh lại lần thứ hai. Chúng nó tất cả bốn tên: bốn chọi một, thật quá chênh lệch, đặc biệt lại chọi một người đàn bà.
Hy vọng duy nhất của nàng là những người Tếchdát.
Ixiđôra lao tới cây trắc bá.