Cuộc hành quân chống lại những người Komantri kéo dài không lâu – không hơn ba hoặc bốn ngày. Hình như dân Inđi của bình nguyên lớn hoàn toàn không định giao chiến. Những cuộc tấn công vào vùng đất thuộc địa của những người da trắng đơn giản chỉ là những trò ngỗ nghịch của đám tráng sĩ trẻ tuổi cố gắng dành danh hiệu người hùng mà thôi.
Những cuộc đột kích nhỏ như vậy của dân da đỏ là hiện tượng khá phổ biến ở Tếchdat. Chúng thường được tổ chức không có người cầm đầu và người thủ lĩnh của các bộ lạc. Những chiến binh trẻ thường thực hiện những cuộc tiến công này khi họ đi săn, lúc họ muốn trở về nhà không chỉ với những con thú mà với cả những chiến lợi phẩm khác: về những cuộc phiêu lưu của họ, thường mãi về sau mới biết được.
Theo luật lệ, những thủ lĩnh sẽ chống lại những cuộc tiến công ăn cướp như vậy, họ sẽ ngăn cản bởi vì họ cho rằng hành động đó không chỉ là điên rồ mà còn nguy hiểm đối với toàn thể bộ lạc.
Một lần đội kỵ binh xạ thủ chộp được những người Komantri trẻ tuổi giữa các ngọn đồi Xen-Xaba. Chúng đành phải bỏ lại đàn súc vật đang bị dong đi, nhưng chúng đã thoát được sau khi chạy vào khe núi Lianô Extakađô. Đuổi theo những người da đỏ trên các triền núi phẳng trơ trọi là rất nguy hiểm, bởi rất khó bố trí được đội quân tiếp viện, mặc dù những người bị thiệt mạng đòi sự trả thù không chậm trễ, người ta thuờng trả lời họ là cuộc hành quân trừng phạt cần được chuẩn bị chu đáo hơn.
Cho nên khi người Komantri rút lui ra sau giải đất trung lập thì đội quân chỉ còn việc quay về trại của mình và chờ đợi lệnh tiếp theo của bộ chỉ huy.
Đội quân của đồn biên Inđi, trấn giữ giải biên giới cho tới tận sông Nuexet, sau khi trở về đồn mới hay tin rằng có thể gặp những người Inđi mà không cần đi đâu hết. Các sĩ quan trẻ tuổi khao khát chiến công, trong số đó có Menkôt, không biết là gì vì buồn chán, thì cái tin người da đỏ xuất hiện ở Lêông làm họ sảng khoái hẳn lên.
Nhưng sự thất vọng lần nữa lại đến với họ: vào ngày hôm đó đội dân binh quay về từ Alamô báo tin rằng ở đó chẳng có người da đỏ nào cả.
Sự thông báo của họ còn được khẳng định bởi những bằng cớ bằng hiện vật. Họ đưa ra những mớ tóc giả bằng lông đuôi ngựa, những chiếc lông gà trống nhuộm màu xanh đỏ những chiếc quần bằng da hươu, những tấm da rắn và một vài thỏi màu. Tất cả những thứ đó tìm được trong bộng một cây bạch dương.
Không còn mơ tưởng gì được đến một cuộc hành quân mới chống lại những người da đỏ nữa, những kẻ tìm kiếm chiến công đành phải hòa giải với cơn bốc đồng của mình để bằng lòng với cuộc sống hòa bình, hơn nữa thời gian gần đây nơi khỉ ho cò gáy này diễn ra không ít những sự kiện bí hiểm và thú vị để có thể nghĩ ngợi và bàn tán về chúng. Trước hết là việc một giai nhân tuyệt sắc chuyển đến sống ở Lêông, sau đó là sự mất tích bí mật và những phỏng đoán về vụ giết người em trai của nàng, tiếp theo là sự xuất hiện còn bí hiểm hơn nữa của kỵ sĩ không đầu, câu chuyện tiếp theo về những người da trắng giả trang thành người da đỏ và, cuối cùng, tin giờ chót, kẻ bị tình nghi giết Henri Poinđekter đã bị bắt và đang nằm trong phòng giam của doanh trại trong trạng thái điên khùng dữ dội.
Những sĩ quan trẻ kể cho nhau nghe những tin tức thú vị, vì vậy họ không phải than phiền vì sự buồn chán. Tên của Ixiđôra Kovarubiô đơ Lox Lianox, của người đẹp xảo quyệt cũng luôn luôn vang lên trong các câu chuyện. Có tin đồn rằng nàng có một mối quan hệ như thế nào đó với những bí mật làm bận tâm tất cả mọi người.
Tất cả những sự việc diễn ra ở Alamô, việc bắt chàng Muxtanger đang ốm ở tại căn lều của chàng, cái quyết định treo cổ, sự phản đối của Luiza Poinđekter, quyết định xét lại vụ án sau này được chấp nhận nhờ hành động can đảm của Zep Xtump, tất cả những điều này là đầu đề cho những sự bàn tán và thêu dệt vô tận.
Song những cuộc tranh luận sôi nổi nhất vẫn bùng lên quanh vấn đề tội lỗi của chàng Muxtanger, kẻ bị buộc tội đã giết Henri Pôinđekter.
- Giết người - Đại úy Xloumen trấn tĩnh nói vẻ triết lý - Đấy là một tội ác mà theo tôi, Moric – Muxtanger không có khả năng thực hiện. Tôi cảm thấy rằng tôi biết khá đầy đủ về anh ta để quả quyết điều này.
- Anh không thể phủ nhận – Kroxmen phản đối - Rằng tất cả bằng cớ đều chống lại anh ta. Tội lỗi của anh ta đã rõ ràng.
Kroxmen chưa bao giờ có thiện cảm với người Iếclăng trẻ tuổi. Có một lần anh ta cảm thấy rằng, cô cháu gái của người sĩ quan hậu cần, người đẹp của đồn biên quá ái mộ khi nhìn con người phiêu lưu vô danh này.
- Tôi không cho rằng những chứng cớ đã đầy đủ - Xloumen trả lời.
- Nhưng quả thật không ai nghi ngờ gì chuyện chàng Pôinđekter trẻ tuổi đã bị giết. Điều này khỏi phải bàn. Vậy ai có thể làm điều này cơ chứ? Kolhaun thề rằng anh ta đã nghe thấy người em họ của mình cãi nhau với Giêran.
- Kolhaun có thể thề bao nhiêu tùy ý, nếu điều này có lợi cho hắn – Chàng kỵ sĩ henket chen vào – Ngoài ra hắn còn có mối bất hòa với chàng Muxtanger, cho nên những lời khai của hắn không thể tin hoàn toàn được. Phải thế không nào?
- Nếu chúng ta cho rằng giữa chàng Pôinđekter trẻ tuổi và chàng Muxtanger xảy ra cãi lộn – Viên sĩ quan bộ binh nói tiếp – Thì nó có thể dẫn đến cái gì? Điều này chưa đầy đủ để chúng ta nói đến việc giết người.
- Có nghĩa là anh cho rằng giữa chàng Muxtanger và Henri Pôinđekter sẽ có trận quyết đấu chăng?
- Có thể có một cái gì đó tương tự hay thậm chí là chắc chắn. Điều này tôi không phủ nhận.
- Nhưng vì sao họ lại xung đột? Henkot hỏi – Tôi nghe nói rằng chàng Pôinđekter trẻ tuổi có quan hệ tốt với chàng săn ngựa, mặc dầu anh kia đã làm cho Kolhaun bị thương. Cái gì đã làm cho họ có thể cãi nhau?
- Anh mà cũng hỏi điều này ư, trung uý Henkot? – Xloumen nói đầy ý nghĩa - Chẳng lẽ đàn ông xung đột nhau vì cái gì ngoài…
- Ngoài chuyện đàn bà phải không? – Chàng kỵ binh cắt lời – Nhưng vì người đàn bà nào, tôi không thể hiểu, không phải vì người chị của chàng Pôinđekter.
- Ai mà biết được! – Xloumen vừa trả lời vừa nhún vai.
- Vô lý thật! – Kroxmen kêu lên – Chàng săn ngựa mà dám mơ tới tiểu thư Pôinđekter ư? Không chắc!
- Anh thật là một nhà quí tộc cuồng nhiệt, Kroxmen ạ! Chẳng lẽ anh không hiểu rằng tình yêu, theo bản chất của nó là dân chủ, và nó sẽ chế nhạo cái lý thuyết tưởng tượng của anh về môn đăng hộ đối ư? Trong trường hợp này tôi không dám quả quyết gì hết. Bỏi xung đột có thể xảy ra không phải vì tiểu thư Pôinđekter. Trên sông Lêông không ít những cô gái xinh đẹp khác, đó là chưa nói đến các bà, các cô ở đồn biên chúng ta…
- Đại úy Xloumen! – Kroxmen giận dữ ngắt lời – Tôi ngạc nhiên sự suy luận của nah. Các bà của chúng ta chắc gì sẽ biết ơn anh vì những lời ám chỉ có tính chất sỉ nhục như vậy.
- Những lời ám chỉ nào, thưa ngài!
- Không lẽ ngài nghĩ rằng có ai đó, dù chỉ là một trong số họ hạ mình đến nỗi nói chuyện với con người này ư?
- Với ai? Tôi đã nói tên hai người.
- Anh biết khá rõ tôi, Xloumen ạ, và tôi cũng biết anh. Các bà của chúng ta, hẳn sẽ hoàn toàn hả dạ nếu tên củahọ được nêu lên bên cạnh tên phiêu lưu ăn trộm ngựa đen tối, bị nghi ngờ là kẻ giết người.
- Moric Muxtanger không phải là kẻ ăn cắp ngựa cũng không phải là một tên phiêu lưu. Những gì liên quan tới sự quả quyết của anh cho rằng hình như không một người nào trong số các bà các cô của chúng ta hạ mình nói chuyện với chàng ta, về điều này, cũng như trong nhiều cái khác, anh nhầm rồi đấy, thưa tôn ông Kroxmen. Tôi biết anh ta rõ hơn, tôi khẳng định rằng anh ta được giáo dục không tồi hơn một ai trong số chúng ta. Các bà, các cô của chúng ta không việc gì phải sợ làm quen với anh ta, và nếu chúng ta đã nói đến đề tài này, tôi có thể nói thêm rằng chắc gì họ, ít nhất là một vài người trong số họ đã sợ điều này. Moric Muxtanger, như tôi tự nhìn thấy, luôn luôn có chỗ của mình ở nơi tụ tập của các bà. Ngoài ra tôi ngờ rằng có một ai trong số họ rất quan tâm tới anh ta.
- Cụ thể xem nào? Thật là diễm phúc cho ai có thể là đối thủ của anh ta!
- Xin mời – Xloumen trả lời bình tĩnh.
- Có thể - Henkot nói, với sự mong muốn xoá đi cuộc đấu khẩu không mấy dễ chịu này – Có thể nguyên nhân sự xung đột giả định này là Xenhorita xinh đẹp, người mà bây giờ người ta nói đến rất nhiều chăng? Tôi còn chưa được njhìn thấy nàng, nhưng những gì tôi nghe nói về nàng cho phép tôi nghĩ rằng, vì nàng có thể xảy ra không chỉ một cuộc quyết đấu.
- Tất cả đều có thể… - Kroxmen dài giọng, anh ta vui mừng vì giả thiết rằng chàng Iếclăng đẹp trai kia mơ ước hoàn toàn không phải cô cháu gái của ngài sĩ quan hậu cần.
Henkot liền báo cái tin mà anh ta vừa biết được:
- Người ta đã giam anh ta vào nhà tù của doanh trại cùng với tên hầu kỳ quặc của anh ta. Thiếu tá đã ra lệnh tăng gấp đôi người gác. Thế là thế nào hở đại úy Xloumen? Anh có thể giải thích điều này tốt hơn những người khác. Chắc hẳn người ta không chờ đợi anh ta chạy trốn!
- Tôi không nghĩ vậy – Xloumen trả lời - Đặc biệt nếu để ý kỹ thì anh ta không còn biết là anh ta đang ở đâu nữa. Tôi vừa mới đảo qua đó để nhìn anh ta. Anh ta mất trí đến nỗi không còn nhận ra mình trong gương nữa.
- Mất trí ư?... Anh muốn nói đến điều gì vậy? – Henkót và các sĩ quan khác còn chưa biết tất cả mọi chi tiết của những sự việc xảy ra, bèn hỏi.
- Anh ta bị sốt, anh ta mê sảng.
- Không lẽ vì vậy mà tăng cường canh gác? Quá lạ! Có lẽ chính ngài thiếu tá cũng hơi điên điên.
- Có thể đề nghị này, hay nói chính xác hơn, lệnh này là của bà thiếu tá chăng? Ha ha ha!
- Như vậy có nghĩa là như thế nào! Không lẽ ông già của chúng ta thật sự sợ tay Muxtanger trốn khỏi đây?
- Theo tôi, sự thể không phải là như vậy. Ngài thiếu tá, rõ ràng là sợ những kẻ nào đó đột nhập vào đây hơn.
- À ra thế đấy!
- Vâng, đối với Moric – Muxtanger, nằm trong nhà giam là an toàn hơn cả. Có những nhân vật khả nghi đang lượn lờ khắp khu cư dân, và toà án Linsơ lại bắt đầu được nói tới. Rất may cho anh ta là có người thợ săn già nói giúp và chúng ta đã về đúng lúc. Nếu chậm một ngày không chắc chúng ta còn gặp Moric Giêran còn sống. Giờ đây ít nhất con người tội nghiệp kia sẽ được xét xử một cách công minh.
- Bao giờ thì tòa ra mắt?
- Khi nào chàng trai tỉnh lại.
- Điều này có thể, phải đợi đến cả tháng…
- Cũng có thể tất cả sẽ qua đi trong vài ngày hoặc vài giờ. Những vết thương của anh ta rõ ràng là không nghiêm trọng. Anh ta mất trì vì bị chấn thương về tinh thần thôi. Tất cả có thể thay đổi trong một ngày. Và theo như tôi biết, có những yêu cầu xét xử anh ta không chậm trễ, nếu anh ta tỉnh lại. Họ không định chờ cho những vết thương của anh ta lành hẳn.
- Có thể anh ta sẽ biện hộ được cho mình chăng? Tôi hy vọng như vậy – Henkot nói.
- Tôi không nghĩ vậy – Kroxmen trả lời, sau khi lắc đầu - Cứ sống rồi sẽ thấy.
- Còn tôi thì tin vào điều này, - Xloumen nói. Trong giọng nói của anh ta có bao nhiêu tin tưởng thì chưa rõ, nhưng thấy rõ nó chứa đựng bao nhiêu mong ước để sự việc được như vậy.