Bị choáng váng bởi cái chứng cớ khủng khiếp kia, mất trí vì đau đớn, nhanh như cắt người cha nhảy ngay lên con ngựa vấy máu phi tới đồn biên.
Kôlhaun phi nối theo ông.
Tin tức về những điều vừa xảy ra loang đi khắp vùng. Những kỵ sĩ nhanh nhẹn mang tin tới thượng lưu, hạ lưu con sông và tới những đồn điền xa nhất.
Người da đỏ đã tuyên chiến – chúng cắt da đầu, mọi việc đã xảy ra – Henri Pôinđekter đã trở thành vật hy sinh đầu tiên cho chúng.
Henri Pôinđekter, một chàng trai hào hiệp và rộng lượng, một người không hề có một kẻ thù ở Tếchdát. Còn ai nữa, nếu không phải là bọn da đỏ có thể làm chảy dòng máu vô tội đó? Chỉ có thể bọn da đỏ Komantri mới độc ác như vậy.
Không ai trong số các kỵ sĩ, tụ tập ở sân đồn biên Ind nghi ngờ rằng tội ác này gây nên bởi bọn Komantri. Chỉ có điều họ chưa biết - sự việc xảy ra như thế nào, lúc nào và ở đâu.
Những giọt máu rõ ràng đã trả lời câu hỏi đầu tiên. Người chủ con ngựa đã bị trúng tên hay bị phóng lao. Về phía sườn phải máu nhiều hơn, trông như là bị phết lên vậy, máu rất nhiều trên vai ngựa và trên sườn yên cho thấy rằng đó là vết mà thân người kỵ sĩ trượt xuống đất để lại.
Một vài người trong số những kẻ có mặt, khôn ngoan do kinh nghiệm sống nơi biên thùy, thậm chí phỏng đoán một cách khá tin tưởng thời gian xảy ra tội ác.
Theo lời họ, máu chảy không quá mươi tiếng đồng hồ.
Bấy giờ đã giữa trưa. Có nghĩa là án mạng xảy ra lúc hai giờ đêm.
Câu hỏi thứ ba là câu hỏiquan trọng nhất, cho dù giờ đây tội ác đã xảy ra rồi.
Tội ác xảy ra ở đâu? Tìm xác chết ở đâu?
Và cuối cùng, tìm kẻ giết người ở đâu?
Hội đồng các quân nhân và các chủ đồn biên được nhanh chóng triệu tập tại đồn để thảo luận những vấn đề này. Chủ tịch là ông đồn trưởng. Người cha chết lặng vì đau đớn đứng cạnh ông.
Tìm đâu cho ra thủ phạm và nơi xảy ra tội ác?
Trên đồng cỏ, cũng như trên địa bàn của những người đi biển chia ra ba mươi hai hướng cho nên đoàn thám hiểm được cử đi tìm đoàn chiến binh của bộ lạc Komantri sẽ có được ba mươi hai khả năng, mà chỉ một hướng trong chúng là đúng thôi.
Tất cả đều biết rằng bộ lạc Komantri sống ở miền Tây. Nhưng điều này quả là khó xác định, bởi vì họ du mục trong khoảng không gian hàng trăm dặm.
Ngoài ra, khi những người da đỏ tuyên chiến, đối với những khu cư dân tách biệt như khu cư dân trên sông Lêông chúng có thể tấn công từ phía Đông: đấy là chiến lược ranh mãnh thường thấy của bộ lạc Komantri - những chiến binh dày dạn.
Đi hú họa thì thật ngu xuẩn, nhưng làm sao biết được hướng nàolà đúng trong số ba mươi hai hướng có thể đi.
Đề nghị chia ra những nhóm nhỏ đi về những hướng khác nhau không được hoan nghênh và ngài thiếu tá từ chối phương án đó.
Người da đỏ có thể có hàng nghìn, chống lại chỉ có thể là một đội chừng một trăm người – không thể hơn được, năm mươi kỵ binh của đồn biên và thêm khoảng chừng đó những kỵ sĩ từ các đồn điền. Nhất thiết phải tập trung họ lại, nếu khác đi, trong trường hợp bị tấn công, đội ngũ sẽ dễ dàng bị tiêu diệt từng phần.
Luận chứng có cơ sở. Thậm chí người cha chết điếng vì đau khổ và người anh họ, dường như không kém phần đau buồn cũng đồng ý tuân theo sự khôn ngoan của đa số, được ông thiếu tá ủng hộ.
Và thế là đã quyết định, cần phải phái một đội quân mạnh đi tìm.
Nhưng theo hướng nào? Về điều này tất cả còn đang tiếp tục bàn cãi.
Viên đại úy Xlôumen khôn ngoan đề nghị thẩm tra xem, con người mà người ta cho rằng đã chết lần cuối cùng đi về hướng nào. Ai là người cuối cùng trông thấy Henri Pôinđekter?
Trước hết người ta hỏi cha và người anh họ của chàng trai.
Ngài chủ đồn điền trông thấy con trai lần cuối cùng trong bữa ăn tối và ông cho rằng sau đó chàng đi ngủ.
Câu trả lời của Kôlhaun quanh co hơn. Hắn đã chuyện trò với người em họ của mình muộn hơn một chút và sau đó họ chia tay nhau, chàng trai về phòng mình.
Tại sao Kôlhaun giấu những gì đã thực sự xảy ra? Tại sao hắn lại im lặng về màn kịch trong vườn, mà hắn là người chứng kiến.
Có phải vì hắn sợ bị nhìn nhận trong một tình thế nhục nhã, nếu hắn nói về vai trò hắn đã đóng trong màn kịch đó chăng?
Dù sao đi nữa, hắn cũng đã giấu giếm sự thật, và câu trả lời mà hắn đưa ra gợi cho những người có mặt sự nghi ngờ.
Sự giả dối sẽ trở nên rõ rệt hơn nếu như họ có cơ sở hay nếu như họ có thời gian để suy ngẫm. Nhưng bất ngờ mọi việc lại xoay ra một bước ngoặt hoàn toàn mới. Người chủ tiệm rượu, Ôbêđôphê, không đợi mời, đã đi tới hội nghị. Đi qua đám đông, ông ta thông báo rằng, ông ta muốn báo một tin quan trọng, mà có lẽ sẽ giúp trả lời câu hỏi, người ta nhìn thấy Henri Pôinđekter lần cuối cùng khi nào và chàng đi về hướng nào.
Bằng một thứ tiếng Anh trọ trẹ, người Đức kể như sau: Moric-Muxtangher, người đã sốn ở khách sạn của ông ta sau cuộc đấu súng với đại úy Kôlhaun trong buổi tối hôm ấy bỏ đi đâu đó, và đó không phải là lần đầu tiên trong thời gian gần đây.
Chàng quay trở về rất muộn. Người chủ còn chưa di ngủ, bởi trong quán bọn thanh niên đang chè chén. Chàng Muxtangher đề nghị thanh toán, điều từ lâu chàng chưa làm và với sự ngạc nhiên của chủ quán, chàng trả hết mọi khoản.
Chàng kiếm đâu ra số tiền này và tại sao lại vội vàng ra đi như vậy thì chỉ có Chúa biết. Anh ta, Ôbêđôphê, chỉ biết rằng Moric Giêran khi rời khách sạn mang theo mình tất cả vũ khí, dường như chuẩn bị đi săn ngựa vậy.
Cho nên người chủ khách sạn cho rằng chàng Muxtangher đi săn.
Nhưng tất cả những điều đó liên quan gì tới việc này? Có ý nghĩa rất lớn. Mặc dầu để giải thích được điều này phải nghe đến đoạn cuối của những lời kể lể, khi nhân chứng nói tới một sự kiện đáng kể: chàng Muxtangher đi khỏi khoảng hai mươi phút thì Henri Pôinđekter đập cửa - chàngmuốn gặp Moric Giêran. Khi người ta nói với chàng rằng Moric đã ra đi và chỉ hướng thì chàng Pôinđekter trẻ tuổi vội phi nhanh theo lối được chỉ, dường như muốn đuổi kịp chàng Muxtangher.
Đó là tất cả những gì mà Ôbêđôphê biết và tất cả những gì anh ta muốn nói.
Mặc dầu những tin mới nhận được có vài điều chưa được rõ ràng nhưng từ chúng có thể tìm ra lối thoát để bắt đầu cuộc tìm kiếm. Nếu Henri Pôinđekter ra đi cùng Moric-Muxtangher hoặc đi theo chàng thì có nghĩa là cần phải tìm Henri theo con đường mà chàng Muxtangher phải đi.
Có ai biết nhà Moric-Muxtangher ở đâu không?
Không ai biết chính xác điều này: một vài người giả định rằng nhà chàng phải ở đâu đấy trong vùng sông Nuêxet trên chi lưu Alamô của nó.
Và thế là để tìm chàng trai mất tích hay xác chàng, người ta quyết định đi theo hướng Alamô. Có thể ở đó người ta sẽ tìm được cả xác của Moric-Muxtangher. Và lúc bấy giờ phải báo thù sự giết hại thảm khốc cho cả hai chứ không phải một người.