Kôlhaun đứng dậy rời khỏi bàn gần như cũng bất ngờ như Luiza vậy. Nhưng khác với nàng, hắn không quay về phòng mình mà đi khỏi nhà.
Tuy chưa hết đau vì những vết thương, nhưng hắn đã khỏe lên nhiều và đã đi lại được trong vườn đến chuồng ngựa, đến bãi thả ngựa gần nhà…
Nhưng lần này hắn đi xa hơn. Những tin tức mới nhận được cộng với những lời hắn phải nghe bên bàn ăn làm hắn bị chấn động, nhưng sự ốm yếu như giữ hắn lại. Dựa trên chiếc gậy, hắn nhằm hướng đốn biên Inđ.
Tới một khoảng rừng trống, nằm trong khoảng nửa con đường từ dinh cơ tới đồn biên, hắn tập tễnh đi men theo những bụi cây xiêm gai, sống dựa dưới những bóng râm của những cây khác lớn hơn. Ở nơi màu xanh rậm rạp nhất có một ngôi nhà nhỏ đan bằng cành cây và trát đất sét. Đó là một căn lều, một kiểu nhà đặc trưng của vùng tây nam Mếchxich.
Ngôi nhà có chủ, đó là Miguel Điac - một kẻ tàn nhẫn và man rợ thật xứng với biệt hiệu “Sói đồng”.
Không dễ gì tìm thấy bọn sói tại hang ổ của chúng. Ngôi nhà của Miguel Điac thậm chí còn chẳng xứng đáng với danh hiệu này - thỉnh thoảng lắm hắn mới ngủ đêm ở nhà. Thường sau những cuộc săn có kết quả, hắn có thể sống cạnh khu cư dân trong một thời gian ngắn, với những trò giải trí thô lỗ.
Kôlhaun gặp may: hắn gặp chủ nhà, tuy rằng tên này còn đang chếnh choáng – đó là trạng thái thường xuyên của hắn. Thật ra tên người Mếchxich không phải say mềm, hắn đã kịp ngủ một giấc say và đã hơi tỉnh ra.
- A, ra ngài! – Nhìn thấy khách trên cửa, Sói đồng kêu lên – Nhân dịp gì vậy, thưa ngài? ngài hãy nhấc ghế. Nó kia kìa. Ghế đấy! Ha ha – Sói đồng cười rộ khi nhìn thấy cái vật mà hắn gọi là ghế. Đơn giản đấy là một chiếc sọ ngựa, dùng để ngồi. Một chiếc bàn thô thiển ghép bằng những tấm gỗ bìa của cây ngọc giá, kề đó có một chiếc sọ thứ hai. Chỗ ngủ là một đống sậy, với chủ nhân đang nằm xoài trên đó, tô điểm trọn vẹn cái khung cảnh nhà ở của Miguel Điac.
Mệt lả bởi phải đi xa, Kôlhaun làm theo ngay lời mời của chủ nhân. Hắn ngồi xuống chiếc sọ, không để mất thời gian, hắn bắt đầu ngay câu chuyện.
- Xenho Điac - Hắn mở đầu – Tôi đến đây để…
- Xenho người Mỹ: - Tên săn ngựa nửa tỉnh nửa say kêu lên cắt ngang lời giải thích. - Quỉ quái: Tôi biết rồi, ngài than thở mà làm gì! Việc gì phải giữ kẽ với nhau! Tôi phải cho tên vô lại Iếclăng biến đi chứ gì!
- Đúng vậy!
- Thế thì tôi đã hứa với ngài điều này với giá năm trăm đôla. Thế nào rồi cũng có cơ hội. Miguel Điac luôn luôn giữ lời hứa. Chỉ có điều là cơ hội chưa tới đó thôi. Quỉ quái. Giết người cũng phải biết cách. Thậm chí trên đồng cỏ họ cũng có thể tìm ra dấu vết. Nếu mà họ biết được thì đối với tôi chẳng phải chuyện đùa. Ngài quên rồi, Xenho đại úy, tôi là người Mếchxich. Nếu tôi là người Mỹ như ngài thì tôi đã thịt được Đông Morixiô một cách dễ dàng. Chỉ cần gây sự cãi lộn là tôi có thể vỗ trắng tội. Thật đáng nguyền rủa! Đối với người Mếchxich lại có luật lệ khác. Nếu một ai trong số chúng tôi đâm dao vào tim kẻ khác thì đấy gọi là giết người. Và bây giờ, ngài biết không, thưa ngài người Mỹ, cái tòa án ngu xuẩn của chúng tôi với mười hai lời thề, sẽ treo cổ ngài lên. Quỉ thật! Chẳng hợp ý tôi chút nào. Tôi căm thù thằng cha Iếclăng này chẳng kém gì ngài vậy, nhưng tôi cũng chẳng định chui đầu vào chiếc thòng lòng. Tôi phải có thời gian để tìm được một cơ hội thuận tiện. Quỉ tha ma bắt, cả thời gian và cả cơ hội.
- Thế thì chúng đến rồi đấy! – Kôlhaun nghiêng về phía người Mếchxich kêu lên – anh đã nói rằng, điều này rất dễ dàng, nếu có chuyện xích mích với người da đỏ.
- Tất nhiên là tôi đã nói như thế, nếu điều này đến, thì…
- Có nghĩa là anh chưa biết những tin tức mới?
- Những tin mới nào?
- Bọn Komantri tuyên chiến!
- Quỉ tha ma bắt! – Sói đồng vừa kêu lên vừa nhảy ra khỏi chiếc giường làm bằng những cây sậy hau háu như một con thú thấy mồi.
- Thánh nữ thiêng liêng! Đúng vậy chứ, thưa Xenho.
- Đúng như vậy. Tin này từ đồn biên đưa tới tôi có tin tức của chính ông đồn trưởng.
- Thế thì… - Người Mếchxich trả lời vẻ nghĩ ngợi - Thế thì đông Mirixiô có thể chết. Bọn Komantri có thể giết ông ta. Ha ha ha.
- Anh tin vào điều này chứ?
- Tôi sẽ càng tin chắc nếu người ta trả giá miếng da đầu của hắn là một nghìn đôla, chứ không phải là năm trăm.
- Hắn đáng giá như vậy.
- Giá nào?
- Một ngàn đôla.
- Ngài hứa chứ?
- Được.
- Nếu vậy, bọn Komantri sẽ lột da đầu hắn, xenho đại uý ạ! Ngài có thể trở về Kaxa-del-Korvô mà yên chí ngủ. Ngài hãy tin rằng, cơ hội vừa xuất hiện là kẻ thù của ngài sẽ chẳng còn tóc. Ngài hiểu tôi chứ?
- Hiểu.
- Còn bây giờ ngài hãy chuẩn bị một ngàn đôla.
- Chúng đang chờ anh.
- Quỉ thật! Tôi sẽ làm thật gọn! Tạm biệt!
Khách vừa đi khỏi tên du côn đã kêu rống lên:
- Thánh nữ thiêng liêng! Thật may mắn! Bọn Komantri tuyên chiến! Quỉ thật! Không lẽ thật vậy? Nếu vậy phải kiếm áo quần đế hóa trang. Ba năm liền, ngưng chiến với bọn da đỏ đã làm ta nằm khàn chẳng có việc làm. Muôn năm bọn da đỏ tuyên chiến! Mong sao ta hóa trang cho thật khéo.