Những tia nắng hồng đầu tiên của mặt trời mới mọc soi sáng lá cờ trên đồn Inđ, dải sáng hồng nhạt hơn ngả xuống sân duyệt binh trước những căn phòng của các sĩ quan.
Nó chiếu lên một chiếc xe không lớn lắm được thắng một đôi la Mếchxich. Nhìn kiểu những con la sốt ruột gõ móng, vẩy đuôi và ve vẩy tai ta có thể đoán rằng chúng đứng như vậy chờ giờ khởi hành đã quá lâu. Cung cách của đôi la nhằm cảnh cáo những kẻ vô công rồi nghề chớ có tới gần để khỏi rơi vào móng của chúng.
Nói thật ra chẳng có kẻ vô công rồi nghề nào hết ngoài một người có vóc dáng cao lớn, đội chiếc mũ phớt, và dù ánh sáng còn yếu ớt, không khó gì mà không nhận ra dưới vành mũ là khuôn mặt của bác thợ săn già Zep Xtump.
Ông không đứng mà ngồi trên con ngựa già của mình, con ngựa có vẻ ít muốn lên đường hơn những con la Mếchxich hoặc là chủ của nó.
Nhưng xung quanh lại sôi lên cảnh tíu tít. Mọi người lăng xăng chạy tới chạy lui từ chiếc xe đến cửa nhà và ngược lại từ cửa nhà tới chiếc xe.
Họ có khoảng chừng mười người: khác nhau bởi cách ăn mặc và màu da. Phần đông là lính hậu cần. Hai người trong số họ chắc là đầu bếp, khoảng hai ba người nữa trông như lính hầu.
Trong số họ có một người da đen ăn vận đỏm dáng đi tới đi lui vẻ quan trọng, vẻ tự tin của hắn có thể giải thích được, hắn là gia nhân của thiếu tá đồn trưởng. Chỉ huy đám người sặc sỡ này là một chuẩn úy mà cấp bậc tương ứng với ba cái phù hiệu nơi tay áo, anh ta được giao nhiệm vụ chất đầy lên xe tất cả các loại nước uống và thực phẩm – nói ngắn gọn, tất cả những gì cần thiết cho chuyến đi.
Chuyến đi được tổ chức chu đáo, điều đó có thể thấy qua lượng dự trữ phong phú được chất nặng lên xe, ở đó có những chiếc giỏ lớn và những chiếc làn đủ kiểu, đủ kích thước, một chiếc thùng dài chứa mười hai chai sâm banh, những hộp sắt tây sơn màu nâu sáng, những hộp cá xácđin đã nói lên rằng những thứ đồ ăn ngon lành này được đưa tới Tếchdát từ những miền xa xôi.
Mặc cho sự dồi dào của rượu và những món sơn hào hải vị, một trong những người đang bận bịu nơi đây vẫn không thấy hài lòng. Zep Xtump là con người nhân từ đang chán nản đó.
- Nghe đây – Ông nói với viên thiếu úy - Ở trong chiếc xe này còn thiếu một cái gì đó. Tôi thề rằng thể nào cũng có một ai đó không ưa tất cả những thứ rượu ngoại quốc như loại sâm banh này, và họ sẽ đòi thứ nước uống đơn giản hơn.
- Đòi uống sâm banh ư? Ngài Xtump, ngài nói về những con ngựa phải không ạ?
- Quỉ bắt những con ngựa của anh đi! Tôi không nói về nước uống của ngựa mà nói về những chai uýtki có cạnh kia.
- A, giờ thì hiểu rồi! Ngài nói có lý, ngài Xtump… Uýtki thì không thể quên được, Pompei! Hình như ở đó có những chai dự trữ cho chuyến đi phải không?
- Đúng vậy, ông thiếu úy! - Giọng của người hầu da đen vang lên khi anh ta đến cùng với một chiếc chai to – Đây chính là Uýtki đấy ạ.
Cho rằng giờ đây mọi việc đã xong xuôi, người thợ săn già tỏ ra sốt ruột.
- Thế nào, ngài thiếu úy, sẵn sàng cả rồi chứ? – Ông vừa nói vừa sốt ruột ngọ ngoạy chân trên bàn đạp.
- Chưa hoàn toàn đâu, ngài Xtump. Đầu bếp nói rằng cần phải rán xong gà đã.
- Sét đánh chết những con gà với cả thằng đầu bếp đi cho rồi! Chúng làm sao mà so sánh được với những con gà tây rừng trên đồng cỏ của ta. Làm sao còn săn được chim, nếu mặt trời đã đi được mười dặm trên bầu trời kia chứ? Ông thiếu tá đã đặt ta kiếm cho được bằng bất cứ giá nào một con gà rừng bự. Quỉ quái! Khi mặt trời đã mọc rồi thì điều này chẳng đơn giản chút nào, phải là lúc con vật bị thịt này còn chưa linh hoạt lên. Ngài thiếu úy, chớ nghĩ rằng loài chim nó cũng ngu ngốc như lính đồn biên đâu nhé. Trong tất cả các loài sống trên đồng cỏ, loài gà tây rừng là thông minh nhất. Để kiếm được chúng, muộn nhất cũng phải dậy cùng với mặt trời, nếu không phải là sớm hơn.
- Đúng vậy, ngài Xtump ạ. Tôi biết ông thiếu tá đánh giá cao tài nghệ của ngài và tin tưởng sẽ được nếm thịt gà tây.
- Thế cơ đấy! Có thể ông ta còn muốn tôi kiếm cho ông ta những lưỡi và đùi bò rừng, cho dù con vật này đã bị tiêu diệt ở miền Nam Tếchdát từ hai mươi năm nay chăng? Thật ra tôi có nghe nói rằng bọn văn sĩ, đặc biệt là bọn người Pháp viết nhữg điều tầm bậy trong những quyển sách… Nhưng đấy là chuyện lương tâm của họ. Ở vùng này bây giờ chẳng còn bò rừng nữa. Ở đây có gấu, hươu, dê rừng, nhiều gà tây rừng, nhưng để bắn được chúng cần phải ăn sáng trước lúc mặt trời mọc. Tôi cần phải có thời gian, nếu không tôi sẽ không hứa dẫn đoàn các anh đâu, dọc đường còn phải săn gà rừng nữa. Thế đấy, ngài thiếu úy, nếu muốn những ông khách nổi tiếng được nhai thịt gà rừng trong bữa trưa hôm nay, thì hãy ra lệnh lên đường ngay.
Giọng nói quả quyết của người thợ săn già đã tác động lên viên thiếu úy, khiến anh có thể làm tất cả những gì để nhanh chóng lên đường cùng với những người giúp việc da đen da trắng. Một lúc sau chiếc xe chở thực phẩm được Zep Xtump dẫn đường đã chuyển động trên đồng bằng rộng bát ngát trải dài giữa con sông Lêông và sông Riô-de-Nuexet.
o0o
Không đến hai mươi phút sau khi chiếc xe lên đường một nhóm người khác tụ tập trên bãi duyệt binh.
Xuất hiện những bà cưỡi ngựa, nhưng đi kèm họ không phải là những kỵ sĩ hầu cận như thường thấy trong những cuộc đi săn ở Anh, mà là bạn bè hay người thân, cha, anh, chồng, chồng chưa cưới của họ. Hầu như tất cả những người có mặt ở lễ mừng nhà mới của Pôinđekter đều đã tụ tập ở đây.
Tới đây còn có cả ngài chủ đồn điền, con trai ông là Henri, cháu ông là Kacxi Kôlhaun, và cô con gái Luiza. Nàng cưỡi con muxtang đốm sao, con vật đã làm bao nhiêu người chú ý torng ngày hội ở Kaxa-del-Korvô.
Cuộc dạo chơi được tổ chức để đáp lại lòng hiếu khách của ngài Pôinđekter. Ông thiếu tá và các sĩ quan là chủ, ngài chủ đồn điền và các bạn của ông là khách mời. Đề làm vui lòng khách khứa, họ tổ chức một cuộc đi săn ngựa hoang - những con vật đẹp hiếm có.
Địa điểm cuộc đi săn này là đồng cỏ, nơi những con muxtang thường lui tới, khoảng hai mươi dặm về phía nam đồn Inđ. Vì vậy cần phải lên đường sớm và mang theo một lượng thực phẩm lớn.
Khi những tia nắng mặt trời vừa bắt đầu nhảy nhót trên mặt nước trong như gương của dòng Lêông, những người tham gia pichnich đã lên đường với sự hộ tống của hai mươi kỵ binh được lệnh đi bảo vệ đoạn hậu. Như trong công vụ, họ có người dẫn đường, nhưng không phải là người lính trinh sát già, bận chiếc áo khoác bạc màu, đội chiếc mũ phớt tàng, cưỡi con ngựa gầy, mà là một kỵ sĩ trẻ bận bộ đồ trông rất ngoạn mục, cưỡi một con ngựa hùng vĩ, hoàn toàn xứng đáng làm người dẫn đường cho một đoàn người thanh lịch như vậy.
- Tới lúc rồi đấy, Moric! – Viên thiếu tá kêu lên khi thấy tất cả đã tập hợp xong – Chúng tôi sẵn sàng theo anh… Thưa các quí cô, thưa các ngài, chàng trẻ tuổi này hiểu biết rất rõ những tập quán và thói quen của những con ngựa hoang. Không có ai ở Tếchdát này có thể chỉ dẫn cho chúng ta săn ngựa tốt hơn là Moric-Muxtangher.
- Tôi thật không đáng được những lời tán tụng như vậy – Chàng Iếclăng trẻ tuổi trả lời và lịch sự nghiêng người trước đám đông – Tôi chỉ hứa với các ngài sẽ chỉ nơi bầy ngựa hoang hay lui tới.
“Chàng khiêm tốn làm sao!” Luiza nghĩ bụng, nàng run lên trong một ý nghĩ mà nàng sợ hãi tin vào.
- Lên đường! – Viên thiếu tá ra lệnh. Cả đoàn người do Moric Giêran dẫn đầu vui vẻ khởi hành.
o0o
Đối với dân Tếchdát, việc đi suốt những hai mươi dặm để tới bữa ăn sáng trên đồng cỏ thật đúng là một chuyện vô công rồi nghề.
Chưa đến ba tiếng đồng hồ, đoàn người đã tới được đích, mọi việc đã hoàn thành mỹ mãn, nếu không kể về cuối tất cả đều đói dữ.
May sao chiếc xe chở thực phẩm không bắt mọi người đợi lâu, còn rất lâu mới tới bữa trưa nhưng nhóm người sôi động đã được nhấm nháp dưới bóng những gốc cây lớn trên bờ con sông Riô-de-Nuexet.
Trên đường không có gì đặc biệt xảy ra. Chàng Muxtangher trong vai trò người dẫn đường phi như mọi khi ở phía trước. Những người tham dự còn lại, không tính một hay hai người nào đó, hầu như chẳng chú ý gì tới chàng, trừ những trường hợp chàng làm tất cả kinh ngạc vì tài đi ngựa, chàng nhẹ nhàng nhảy qua những khe, những dòng suối, trong khi những người khác chạy tìm những khúc gỗ hay di vòng qua chướng ngại.
Có thể là chàng muốn khoe khoang, chàng muốn phô trương. Kacxi Kôlhaun đã đưa ra ý kiến như vậy, lần này viên sĩ quan giải ngũ đã nói đúng.
Nhưng nào ai nỡ oán trách chàng vì điều này? Bạn hãy thận trọng và chớ mắng mỏ chàng Muxtangher một cách vô cớ. Bạn nghĩ mà xem, chàng đang đi dưới những ngọn lửa của hai chục cặp mắt tuyệt đẹp - Một vài trong số chúng rực rỡ như những ngôi sao. Bạn nhớ cho trong số chúng có cặp mắt của Luiza Pôinđekter, và bạn còn lạ gì cái mong ước của chàng trai muốn được nổi bật lên.
Cả một vài kỵ sĩ khác cũng kiên tâm không kém, cố gắng phô bày sự oai hùng và can đảm của mình. Chàng kỵ sĩ trẻ Henkốt không chỉ một lần cố gắng chứng minh rằng chàng chẳng còn non nớt gì trong thuật cưỡi ngựa chẳng hạn, còn viên sĩ quan xạ thủ thỉnh thoảng lại rời bỏ cô cháu gái của ngài sĩ quan hậu cần, để giới thiệu nghệ thuật đi ngựa của mình. Khi nghe thấy tiếng thì thầm thán phục, anh ta không phải luôn luôn nhìn về hướng mà theo ý kiến của tất cảmọi người, anh ta đã hiến dâng trái tim.
Ôi, người con gái của ngài Pôinđekter! Cả ở trong các salông văn minh ở Luziana, cả ở đồng cỏ hoang vu vùng Tếchdát, sự có mặt của nàng bao giờ cũng gây nên sóng gió. Nơi nào nàng xuất hiện, nơi đó bùng lên những mơ ước lãng mạn và những niềm mê say nổi sóng.