Sự ra đi nhanh chóng và bất ngờ của đối thủ làm Luiza Pôinđekter sửng sốt. Nàng đã định thúc con Luna, nhưng lại do dự, ngạc nhiên vì sự việc vừa xảy ra.
Chỉ một phút trước đó, nhìn vào căn lều nàng thấy người đàn bà kia rõ ràng là chủ nơi đây.
Làm sao mà hiểu được sự ra đi bất ngờ của cô ta? Làm sao giải thích được cái nhìn đầy vẻ căm thù dữ tợn? Tại sao trong cái nhìn đó không có sự tự tin đắc chí khi cảm nhận được thắng lợi của mình?
Cái nhìn của Ixiđôra không làm nàng krêôl đau đớn, trái lại nó khơi dậy trong nàng một niềm vui kín đáo. Thay vì lao về đồng cỏ, Luiza Pôinđekter nhảy xuống ngựa bước vào lều.
Khi nhìn thấy vẻ nhợt nhạt của chàng Muxtangher, đôi mắt ngơ ngác ngây dại của chàng, nàng krêôl tạm quên đi nỗi phật ý của mình.
- Chúa tôi! – Nàng vừa kêu lên vừa chạy lại bên giường – Chàng bị thương… đang hấp hối… Ai gây nên nông nỗi này?
Những từ lắp bắp rời rạc là câu trả lời duy nhất.
- Moric! Moric! Moric! Anh có nhận ra em không? Luiza, Luiza của anh đây! Anh đã gọi em như vậy mà!
- Ô, các người đẹp thật, hỡi những thiên thần trên thượng giới! Tuyệt đẹp… đúng, ai cũng sẽ nói như vậy khi nhìn thấy các người, nhưng chớ nói rằng không có ai giống các người trên mặt đất. Không đúng. Ở đó có rất nhiều người đẹp, nhưng tôi biết một người còn đẹp hơn các người cơ, hỡi những thiên thần trên thượng giới! Tôi nói về sắc đẹp, tính dịu hiền, lại là việc khác. Tôi nghĩ tới lòng nhân từ, không, không!
- Moric, Moric thân yêu, tại sao anh lại nói vậy? Anh đâu phải ở trên trời. Anh đang ở cùng em, cùng Luiza của anh.
- Ta đang ở trên trời… vâng, trên trời! Nhưng ta không muốn ở lại trên trời, nếu như nàng không có ở đó. Đấy có thể là một nơi rất dễ chịu nhưng chỉ khi nào có nàng cùng với ta. Nếu nàng ở đây, thì ta không cần gì hơn nữa. Nghe đây, hỡi các thiên thần, các người làm gì mà cứ quay cuồng quanh ta vậy? Các người tuyệt diệu, nào ta có phản đối điều này, nhưng không một ai trong số các người đẹp hơn nàng – thiên thần của ta! Ô, tôi biết cả quỉ sứ nữa, quỉ sứ xinh đẹp. Nhưng ta chỉ mơ ước thiên thần của đồng cỏ thôi.
- Anh có nhớ tên nàng không?
Chắc rằng không ai hồi hộp chờ đợi câu trả lời của một con người đang mê sảng đến như vậy. Luiza nghiêng người xuống, không rời mắt khỏi chàng, chờ đợi.
- Tên? Tên ư? Hình như ai trong số các người hỏi tên. Không lẽ các người cũng có tên? Chà, vâng, để ta nhớ đã nào Mikhain, Gavrin, Azrai – tên đàn ông, tất cả là tên đàn ông. Các thiên thần, nhưng không ai được như thiên thần của ta. Nàng tên là…
- Là gì cơ?
- Luiza… Luiza… Luiza. Ta giấu mà làm gì, bởi các người đã biết những điều xảy ra trên mặt đất. Các người tất nhiên là biết nàng – Luiza của ta chứ? Các người phải biết nàng: không thể nào không yêu nàng với tất cả trái tim, như ta… tất cả, trọn vẹn trái tim.
Chưa bao giờ những lời lẽ yêu đương lại đem đến cho Luiza niềm vui đến như thế, thậm chí cả lần đầu tiên nàng nghe chúng dưới bóng cây xiêm gai, được nói ra trong sự tỉnh tảo hoàn toàn, thậm chí những lời nói lúc bấy giờ cũng không quí giá bằng. Ôi, sao nàng hạnh phúc như vậy! Những chiếc hôn dịu dàng phủ lên vầng trán nóng bỏng của người bệnh và lên đôi môi khô nẻ của chàng.
Đắc thắng, Luiza đứng dậy áp chặt hai bàn tay vào ngực, dường như nàng cố trấn tĩnh nhịp đập của trái tim. Nàng chỉ sợ những giây phút hạnh phúc bay đi quá nhanh.
Than ôi, nỗi lo sợ của nàng đã tới. Trên ngưỡng cửa đã trổ dài một cái bóng. Đấy là bóng của một người. Qua một phút người ấy đã đứng trước cửa.
Bề ngoài của người mới bước vào không có gì đáng sợ.
Ngược lại, khuôn mặt, hình dáng của hắn đơn giản trông rất tức cười, đặc biệt là tương phản với những ngày bi đát gần đây. Con người kỳ lạ này một tay cầm chiếc búa nhỏ; tay kia - một con rắn lớn, nó rất lớn, chỉ cần nhìn vào đoạn đuôi có vảy sừng là rõ.
Vẻ rầu rĩ khôi hài của hắn còn được tăng thêm nhờ cái vẻ kinh ngạc lúng túng trên mặt hắn khi bước qua bậc cửa vào nhà nhìn thấy người khách mới.
- Lạy Chúa! – Đánh rơi cả rắn lẫn búa, hắn vừa kêu lên vừa tròn xoe mắt – Cháu có lẽ đang ngủ mê! Đúng thế thật! Không lẽ đây lại có thể là tiểu thư, thưa tiểu thư Pôinđekter? Không thể thế được!
- Nhưng lại đúng là như vậy đấy, ngài Onil ạ. Ngài quên tôi nhanh như vậy là chẳng lịch thiệp chút nào!
- Quên tiểu thư ư? Sao lại thế, thưa tiểu thư! Tiểu thư không thể buộc tội cháu như vậy đâu, dù chỉ một lần được nhìn khuôn mặt xinh đẹp của tiểu thư, thì đến chết cũng không quên được. Tìm đâu cho xa! Thí dụ cậu chủ đây nàng, chỉ những mê sảng về tiểu thư.
Felim nhìn lên giường một cách đầy ý nghĩa, Luiza đỏ ửng mặt lên vì vui sướng.
- Nhưng thế này là thế nào? – Felim tiếp tục, khi nhớ ra sự thay đổi khó hiểu - Thế cái cậu chàng kia, hay là cái cô nàng kia đâu, cái người vừa mới ở đây ấy? Tiểu thư có nhìn thấy một phụ nữ ở đây không, thưa tiểu thư Pôinđekter?
- Nhìn thấy.
- Thế à? Thế cô ấy đâu?
- Đi rồi.
- Đi rồi à! Có nghĩa là cô ta cũng chẳng biết là cô ta muốn gì nữa. Cháu để cô ta ở lại trong lều chỉ mới vừa mười phút trước: cô ta cởi mũ ra… như cháu đây này! Một cái mũ đàn ông và thu xếp như là cô ta sẽ ở đây lâu vậy. Tiểu thư nói rằng cô ta đã ra đi ư? Thật may phước! Cháu chẳng than phiền về điều này! Đối với một người đàn bà như cô ta thì cứ là phải tránh xa. Tiểu thư không tin chứ, tiểu thư Pôinđekter, chính cô ta đã dí khẩu súng lục của mình thẳng vào mũi cháu đấy nhé!
- Tại sao vậy?
- Chỉ vì cháu không cho phép cô ta vào trong lều. Nhưng rồi cô ấy vẫn cứ vào. Khi Zep quay về, ông ta chẳng ngăn cản cô ấy. Cô ấy nói rằng ngài Giêran là bạn của cô ấy, rằng cô ấy muốn chăm sóc ngài.
- À, ra thế đấy! Rất lạ, điều này rất lạ - Nàng krêôl vừa lẩm bẩm vừa suy nghĩ.
- Tiểu thư nói phải lắm. Ở đây xảy ra lắm chuyện lạ kỳ. Tất nhiên cháu không nói về tiểu thư đâu. Cháu rất mừng vì tiểu thư đã đến đây, cháu tin chắc rằng cả cậu chủ cháu nữa, cũng rất vui mừng.
- Felim thân mến, hãy kể cho tôi nghe, cái gì đã xảy ra?
- Được rồi, thưa tiểu thư, nhưng để làm điều này thì tiểu thư hãy bỏ mũ ra và ở đây lâu lâu. Đến tối cháu cũng chưa kể hết được những gì đã xảy ra từ ngày hôm kia.
- Những ai ở đây trong thời gian ấy?
- Ai ở đấy ư?
- Ngoài…
- Ngoài cô gái giả trai phải không ạ?
- Đúng, còn thêm ai đó ở đây à?
- Ô, còn thêm đủ loại người! Có ai mà không còn ở đây cư chứ! Đầu tiên có một người tới đây, nhưng không đến được căn lều. Cháu sợ kể cho tiểu thư nghe về nó. Điều này có thể làm cho tiểu thư sợ hãi.
- Anh cứ kể đi. Tôi không sợ đâu.
- Được thôi, chỉ có điều tự cháu cũng không hiểu đó là cái gì: một người ngồi trên ngựa, nhưng không có đầu.
- Không có đầu?
- Thật không gì đáng ngạc nhiên hơn – Gã Iếclăng tiếp tục – Nó giống in như cậu Moric vậy. Nó cưỡi trên con ngựa của cậu ấy, và tấm chăn Mếchxich trên vai. Mọi cái đều giống y như lúc cậu ấy ra đi. Nếu tiểu thư biết cháu sợ đến thế nào. Hồn vía bay cả lên mây!
- Nhưng anh nhìn thấy nó ở đâu cơ chứ, hở Onil?
- Đằng kia, trên dốc ấy. Cháu chạy ra đón cậu chủ. Cậu ấy hứa sẽ từ khu cư dân trở về trong buổi sáng hôm đó. Lúc đầu cháu cứ nghĩ rằng cậu ấy đang đi tới cơ. Đột nhiên nó tới gần… và không có đầu… nó dừng lại một phút… và sau đó là phóng nước đại như điên, còn Tara thì sủa ầm ĩ chạy theo nó. Họ cứ chạy trên đồng cỏ như vậy cho đến khi cháu không còn thấy nữa. Bấy giờ cháu quay lại đây, trong lều này, đóng chặt cửa lại và đi ngủ. Bỗng nhiên như mọi khi, cháu thức giấc và cháu nằm mê, nhưng… xin lỗi tiểu thư, chắc là tiểu thư đã mệt, thậm chí tiểu thư cũng chưa kịp ngồi - tiểu thư cứ đứng hoài. Hãy cởi chiếc mũ xinh đẹp có cắm lông chim và ngồi xuống chiếc rương. Cái rương này còn thuận tiện hơn chiếc ghế đẩu. Cháu xin tiểu thư hãy ngồi xuống, bởi cháu còn chưa kể hết cơ mà.
- Đừng lo lắng cho tôi. Anh kể tiếp đi. Còn ai nữa ngoài người kỵ sĩ lạ lùng này đã ở đây? Đấy có lẽ là một người nào đó đùa cợt anh chăng?
- Đùa cợt ạ? Ông Zep Xtump cũng đã nói với cháu như vậy đấy.
- Có nghĩa là ông ấy đã ở đây ư?
- Vâng, nhưng phải sau khi những người kia đến…
- Những người khác nữa à?
- Vâng, thưa tiểu thư. Ngài Zep chỉ mới đến sáng hôm qua. Chúng đến thăm cháu từ tối hôm trước kia, vào đêm khuya ấy. Tiểu thư hiểu không, cháu đang ngủ ngon lành, thì chúng đến và đánh thức cháu.
- Nhưng chúng là ai, những “những người khác” ấy?
- Người da đỏ ấy mà!
- Người da đỏ ư?
- Vâng, đúng thế! Cả một bộ lạc! Tiểu thư hãy tưởng tượng xem, như cháu đã nói, cháu ngủ ngon lành. Bỗng dưng nghe thấy – có ai đó nói chuyện trên đầu cháu, sau đó tiếng giày sột soạt, dường như có ai đó đang tráo bài… Thánh Patric quang vinh, cái gì vậy?
- Cái gì?
- Không lẽ tiểu thư không nghe thấy gì?... Đấy, lại nữa! Tiếng ngựa! Họ đã ở ngay cạnh lều…
Felim nhào ra cửa.
- Thánh Patric ơi! Các kỵ sĩ đã bao vây chúng ta khắp mọi phía mất rồi. Họ phải có đến một nghìn người, mà lại đang còn tới thêm nữa… Đây chắc là những người mà Zep nói tới… Có nghĩa là cần phải gọi ông ta. Ôi Chúa ơi! Cầu sao cho ta báo kịp!
Người Iếclăng tóm ngay lấy cành xương rồng mà để cho thuận tiên hắn mang theo người và chạy ra khỏi lều.
- Chao ôi! – Nàng krêôl kêu lên – Đây là họ rồi! Cha ta! Mà ta lại ở đây… Biết nói gì đây? Thánh nữ ơi, hãy bảo vệ ta khỏi sự nhục nhã.
Luiza theo bản năng chạy lại phía cửa để khóa lại, nhưng lập tức nàng hiểu điều này là vô ích. Đối với những người đứng xung quanh kia thì cái chướng ngại này làm sao ngăn được họ. Nàng để ý thấy một kẽ hở nơi tường. Chạy trốn chăng?
Muộn rồi! Tiếng vó ngựa đã vang sau căn lều. Các kỵ sĩ đã bao vây nó tứ phía.
Và dù sau đi nữa, con ngựa muxtang đốm sao của nàng cũng đã bị buộc cạnh căn lều, họ không thể không nhận ra nó.
Nhưng một ý nghĩ khác ngăn cô gái chạy trốn: người nàng yêu đang bị nguy hiểm đe dọa, còn ai nữa, ngoài nàng có thể bảo vệ được chàng.
“Cứ để mất cả danh dự của ta đi – Nàng krêôl nghĩ - Mất cả cha, mất cả bạn bè, tất cả, chỉ có điều không phải là chàng! Đây là số phận của ta. Ta có bị nhục nhã hay không, nhưng ta vẫn trung thành với chàng!”