Trên một khoảng cách chừng nửa dặm, cuộc chạy đua vẫn tiếp tục không có gì thay đổi đặc biệt.
Những con ngựa hoang vẫn lao đi như tên bắn, nhưng chúng không còn rít lên, không còn biểu lộ nỗi sợ hãi nữa. Phía sau nghe rõ tiếng hý đứt đoạn của con muxtang đốm sao, nhưng những cô bạn cũ của nó hầu như không chú ý tới. Nữ kỵ sĩ ngồi vững vàng trên yên, không tỏ ra sợ hãi chút nào.
Con ngưa tía dù bị kích động, nhưng không đến nỗi như chủ của nó. Chàng như đã tuyệt vọng.
- Nhanh lên Kactrô! – Moric hét lên giận dữ - Mày hôm nay sao vậy? Đừng quên rằng lần trước mày đã đuổi kịp nó. Không khéo nàng ngã khỏi yên bây giờ. Nhìn kìa, con vật ngu xuẩn! Nàng là cái quý giá đối với ta hơn mọi sự trên đời này. Vì nàng ta có thể đổi cả cuộc sống của ta lẫn của mi… Nào, nhanh lên! Nhanh lên! Cái gì sẽ xảy ra khi ta không còn nhìn thấy nàng nữa? Ta bắt đầu không nhìn thấy rõ nữa rồi! Nàng có thể bị lâm vào tình thế rất tồi tệ. Mà rồi còn tệ hơn thế nữa kia, đó là một mối nguy hiểm rất nghiêm trọng. Nếu ta không còn nhìn thấy nàng nữa thì chắc chắn tai họa sẽ xảy ra.
Vừa lao đi, Moric vừa thầm tranh luận với mình, chàng không rời mắt khỏi bóng nữ kỵ sĩ cứ thêm xa dần. Chốc chốc chàng lại đưa mắt hồi hộp ước lượng khoảng không gian đang chia cách họ.
“Hay kêu lên chăng? - Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu chàng - Tiếng kêu có lẽ sẽ bay tới tận nàng ,nhưng chắc gì nàng đã nghe thấy và hiểu được lời báo trước?” Moric không gọi Luiza chỉ vì chàng vẫn chưa mất hết hy vọng đuổi kịp nàng, và ngoài ra chàng vẫn biết rằng, không phải bằng lời nói, mà chỉ bằng hành động mới có thể dừng con muxtang lại.
Trong khi chàng tự động viên mình bằng những ý nghĩ, thì họ đã tiến đến gần nhau tới mức có thể tung lăcxô vào cổ con muxtang và bắt nó phục tùng… Nhưng hy vọng lại dần dần tắt ngấm.
Giờ đây họ đang phi trên đồng cỏ. Ở những khoảng rừng thưa đã xuất hiện thêm những bụi rậm dày đặc. Chúng tạo mối đe dọa mới cho chàng. Con muxtang đốm sao có thể ngoặt vào một khoảng rừng rậm nào đó hay đơn giản hơn là nó sẽ bị che khuất giữa đám cây cối…
Hầu như không còn nhìn thấy những con ngựa hoang nữa. Chắc gì người bạn gái cũ có thể đuổi kịp đàn của mình.
Nhưng không vì vậy mà nguy cơ giảm đi. Cô gái sẽ bị lạc trong đồng cỏ hoặc trong những khoảng rừng, hay có thể bị lọt vào giữa những đàn ngựa hoang khác. Tất cả những điều này đều đáng sợ như nhau. Và bỗng nhiên chàng nhớ ra một mối nguy hiểm còn lớn hơn nữa làm cho nỗi khiếp hãi càng tăng lên, chàng kêu lên:
- Trời ạ! Cái gì sẽ xảy ra khi đàn ngựa non tràn đến nơi đây! Đây chính là bãi cỏ ưa thích của chúng, chúng đã đến đây ăn cỏ một tuần trước. chính là vào tháng này là lúc chúng đang hóa rồ!
Chàng Muxtangher lại thúc đinh vào sườn con ngựa tía. Kaxtrô cũng lấy hết sức lao lên đồng thời quay đầu nhìn chủ vẻ trách móc.
Trong giây phút căng thẳng đó, con ngựa tía và chủ của nó không còn nhìn thấy bầy ngựa hoang nữa. Và cả con muxtang đốm sao cũng vậy. Không có gì lạ hết: họ bị khoảng rừng che lấp.
Sự biến mất của đàn ngựa hoang gây nên một hành động kỳ dị nơi con muxtang đốm sao. Nó bỗng phi chậm lại và một phút sau nó đã đứng sựng lại.
Moric giục ngựa phi nước đại ra cánh đồng và nhìn thấy ngay con muxtang đốm sao đang đứng đấy không động đậy và Luiza chẳng chút bối rối ngồi trên yên, dường như đang đợi chàng.
- Tiểu thư Pôinđekter! – Chàng vừa phi tới gần vừa khó nhọc thốt lên – Tôi mừng làm sao, bởi con ngựa lại thần phục tiểu thư! Tôi rất lo lắng…
- Vì sao vậy, thưa ngài? – Cô gái hỏi.
- Bởi mối nguy hiểm đe dọa tiểu thư – Chàng trả lời, hơi phân vân.
- Ồ, cảm ơn ngài, ngài Giêran! Nhưng không lẽ lại có mối nguy hiểm nào đe doạ tôi?
- “Mối nguy hiểm nào đe dọa!” – Chàng Iếclăng nhắc lại với nỗi ngạc nhiên - Ngồi trên con ngựa hoang mà nó có thể mang tiểu thư tới đồng cỏ hoang vắng…
- Chuyện vật thôi! Ngài nghĩ rằng nó có thể hất tôi xuống có phải không ạ? Nhưng tôi là người cưỡi ngựa khá đấy chứ.
- Tôi biết điều đó, thưa tiểu thư Pôinđekter, nhưng tiểu thư hãy tưởng tượng xem nếu tiểu thư bị lạc giữa rừng câyở nơi mà ngay dân Tếchdát gốc cũng khó có thể nhận ra đường, chắc gì nghệ thuật đi ngựa có thể giúp đỡ gì cho tiểu thư lúc đó.
- Ô, ngài nghĩ rằng tôi bị lac ư? Vậy thì có gì đe dọa tôi nào!
- Không chỉ có vậy đâu, tôi cho rằng tiểu thư có thể đụng phải…
- Những người da đỏ chăng? – Không để cho chàng nói hết câu, Luiza nhanh chóng tiếp lời - Điều này làm sao mà xảy ra được? Bởi lẽ chúng ta nay đã hòa bình với các bộ lạc. Tôi nghĩ rằng họ sẽ chẳng gây hại gì cho tôi cả. Ông thiếu tá đã nói như vậy khi chúng ta lên đường tới đây. Tôi thề rằng tôi sẽ rất vui mừng vì những cuộc hội kiến như thế, và trong mọi trường hợp tôi không trách móc gì hết. Tôi rất muốn nhìn thấy những con người hoang dã, trang nhã cưỡi ngựa lao trên đồng cỏ quê hương.
- Tôi rất khâm phục sự can đảm của tiểu thư, tiểu thư Pôinđekter, nếu như tôi có vinh dự được là một trong số những người bạn của tiểu thư thì tôi khuyên tiểu thư hãy thận trọng hơn một chút. “Những con người hoang dã trang nhã” trên đồng cỏ không phải là luôn luôn biết điều và không phải là luôn luôn trang nhã như tiểu thư nghĩ đâu. Nếu như tiểu thư có gặp gỡ với họ…
- Và nếu như họ nghĩ đến chuyện tấn công tôi, tôi sẽ phi như tên bắn trở về với bạn bè của mình, trên đôi chân của một tạo vật nhanh nhẹn như Luana yêu quí này thì chắc gì ai sẽ đuổi kịp được tôi. Ngay cả ngài đấy thôi, ngài cũng đã không dễ dàng gì đuổi kịp, không phải thế ư?
Chàng Muxtangher tròn mắt nhìn nàng Krêôl đầy ngạc nhiên và khâm phục.
- Không lẽ tiểu thư muốn nói - Cuối cùng chàng thốt lên - rằng tiểu thư có thể dừng con muxtang ư? Chẳng lẽ nó không vùng chạy mang tiểu thư theo ư? Có nghĩa là…
- Không, không! - Nữ kỵ sĩ hơi ngượng nghịu trả lời – con muxtang thật ra có vùng chạy, nhưng chỉ là lúc đầu thôi, còn sau đó thì tôi, tôi thấy rằng tôi có thể dừng nó lại được. Tôi đã kéo dây cương. tôi đã làm như vậy, chính ngài đã nhìn thấy, không phải thế ư?
- Và tiểu thư có thể dừng nó lại sớm hơn?
Câu hỏi này đã gợi lên ở chàng một phỏng đoán bất ngờ, và chàng Muxtangher hồi hộp chờ đợi câu trả lời.
- Có thể… chỉ cần tôi kéo mạnh dây cương hơn một chút… Nhưng cần phải thú nhận rằng, ngài Giêran ạ, tôi rất thích phóng nước đại, đặc biệt là trên đồng cỏ, nơi không có nguy cơ chạm phải một vật nào đó, gà hay heo chẳng hạn. Nói thật ra, - Cô gái tiếp tục nói với vẻ giản dị thật quyến rũ – tôi chẳng hề than phiền vì bị ngựa mang đi. Những câu chuyện trống rỗng và những lời tán dương vô tận làm mệt mỏi bất cứ người nào. Tôi chỉ muốn thở không khí trong lành và được ở một mình. Thế đấy, ngài Giêran ạ, cuối cùng mọi việc đã diễn ra rất đạt.
- Tiểu thư muốn ở một mình ư? – Chàng Muxtangher hỏi với vẻ thất vọng – Hãy tha lỗi vì tôi đã phá vỡ sự cô đơn của tiểu thư. Tôi thề, tiểu thư Pôinđekter ạ, tôi đuổi theo tiểu thư chỉ vì, theo ý tôi, có sự nguy hiểm đe doạ tiểu thư.
- Về phía ngài thật là tử tế quá, thưa ngài. Và, như bây giờ tôi đã nhận ra rằng thật sự có mối nguy hiểm, tôi chân thành cảm tạ ngài. Có phải chính ngài vừa nói về những người da đỏ.
- Không, thật ra tôi không nghĩ về những người da đỏ.
- Lại có một mối nguy hiểm nào đó khác chăng? Ngài hãy nói đi, làm ơn, để sắp tới tôi sẽ thận trọng hơn.
Moric không trả lời ngay. Có những tiếng kêu bất ngờ làm chàng dừng lại, dường như chàng không nghe thấy câu hỏi của người tiếp chuyện.
Nàng krêôl hiểu ngay ra rằng chàng đang chú ý vào một cái gì đó khác, vì nàng cũng bắt đầu nghe thấy. Vọng đến tai nàng là những tiếng hý chói tai, tiếp sau là tiếng hú dồn dập, sau nữa là tiếng vó ngựa nện rầm rập… Những tiếng động lớn dần, rung chuyển cả bầu không khí.
Đối với người thợ săn ngựa, đây không còn là điều phỏng đoán nữa, những lời thốt ra khỏi miệng chàng là câu trả lời cho câu hỏi của nàng krêôl.
- Bầy ngựa non hoang! – Chàng kêu lên giọng lo lắng - Tôi biết, chúng sẽ đến vùng cây mọc này mà… Thế là đúng như vậy!
- Đây là mối nguy hiểm ngài đã nói đó chăng?
- Vâng.
- Nhưng đây chỉ là những con muxtang! Chúng có gì đáng sợ đâu?
- Thường thì chẳng có gì đáng sợ. Nhưng vào lúc này, vào thời gian này trong năm, chúng trở nên hung dữ như những con hổ và cũng xảo quyệt như vậy. Hãy tin tôi, những con ngựa non bị chia đàn còn nguy hiểm hơn chó sói, báo hay gấu nữa đấy.
- Vậy chúng ta phải làm gì đây? – Luiza lo sợ hỏi, nàng tiến đến gần hơn con người đã hai lần đưa nàng ra khỏi tai họa. Nàng hồi hộp nhìn vào mắt chàng, chờ đợi câu trả lời.
- Nếu chúng tấn công – Moric trả lời – Chúng ta có hai lối thoát. Đầu tiên là chúng ta leo lên cây, bỏ ngựa lại cho chúng xé xác.
- Còn cách thứ hai? – Nàng krêôl hỏi với vẻ bình tĩnh nói lên lòng can đảm, khả năng chịu đựng ngay cả những thử thách khó khăn nhất của nàng – Tôi chịu đựng tất cả, miễn là không bỏ mặc những con ngựa của chúng ta! Đó là lối thoát không xứng đáng.
- Chúng ta không thể làm điều này được. Gần đây không có một cái cây nào thích hợp. Nếu chúng tấn công, chúng ta chỉ còn biết đặt hy vọng vào sự nhanh nhẹn của những con ngựa. Thật tiếc – Chàng vừa tiếp lời vừa chăm chú quan sát con ngựa cái đốm sao, sau đó là con ngựa tía của mình – Chúng đã phi quá nhiều trong ngày hôm nay rồi, cả hai đều thấm mệt. Tai họa là ở đó. Bọn ngựa non chắc gì đã mệt…
- Đã đến lúc chúng ta phóng đi rồi chứ?
- Chưa, ngựa của ta càng được nghỉ ngơi nhiều càng tốt. Bọn ngựa non, có lẽ, còn chưa quay về phía chúng ta. Tất cả phụ thuộc vào chúng đang ở trong tâm rạng nào. Nếu chúng đang cắn xé lẫn nhau, thì chúng có thể tấn công. Đó là lúc chúng trở nên điên cuồng, chúng sẽ lăn vào những người anh em của mình, thậm chí vào cả những con ngựa mang yên trên lưng… Vâng… Đúng là thế thật! Chúng đang bám và nhau. Tiểu thư nghe kìa, chúng hý khiếp chưa? Chúng đang hướng lại đây đấy!
- Ngài Giêran, sao chúng ta không chạy đi?
- Điều đó chẳng đem lại lợi ích gì. Về phía trước, đồng bằng mở ra không che khuất. Chúng sẽ tới đây và chúng sẽ nhanh chóng đuổi kịp chúng ta. Nơi mà chúng ta cần phải tới là nơi an toàn duy nhất, tôi biết nơi đó - phải đi theo một hướng khác. Cứ theo những tiếng động thì giờ đây lũ ngựa đang cắt con đường chúng ta cần tới. Nếu chúng ta khởi hành quá sớm thì sẽ đụng phải chúng. Chúng ta cần phải đợi để sau đó lẻn ra sau chúng. Nếu chúng ta làm được điều này và nếu chúng không đuổi kịp chúng ta trong khoảng hai dặm, thì chúng ta sẽ tới được nơi an toàn chẳng kém gì sau hàng rào gỗ của Kaxa-del-Korvô. Tiểu thư có vững tin là sẽ điều khiển được con muxtang không?
- Hoàn toàn – Nàng krêôl trả lời ngay.