Dinh cơ Kaxa-del-Korvô kéo dài khoảng hơn ba dặm dọc theo thung lũng ven rừng sông Lêông, cách đồng cỏ phía nam khoảng sáu dặm.
Ngôi nhà của ông chủ đồn điền, bình thường được gọi là dinh thự, tuy không hẳn chính xác lắm, đứng cách đồn biên một tầm súng, từ đó có thể nhìn rõ những bức tường trắng của đồn biên, phần còn lại của dinh cơ lẩn vào trong những cây cao, viền lấy bờ con sông.
Vị trí của dinh cơ hơi bất thường và chắc là nó được chọn với ý định phòng thủ. Hẳn là trong thời kỳ móng của ngôi nhà được đặt, dân di cư sợ những cuộc tấn công của người da đỏ, thêm vào đó, mối nguy hiểm này giờ đây vẫn chưa hết.
Nơi đây con sông ngoặt gấp thành hình móng ngựa hay một vòng cung ba phần tư đường tròn, ngôi nhà được xây ngay chỗ vòng cung, hay đúng hơn là trên một mảnh đất hình bình hành tiếp giáp với nó. Vì thế mới có tên gọi Kaxa-del-Korvô nghĩa là “ngôi nhà ở khúc ngoặt”.
Khu vườn trước nhà quay mặt về phía đồng cỏ, trải dài tới tận chân trời: so với đồng cỏ vĩ đại này thì công viên hoàng gia nào có thấm vào đâu.
Kiểu kiến trúc của Kaxa-del-Korvô, giống như các ngôi nhà của những chủ điền lớn ở Mếchxích, có thể gọi là kiểu Môrợ-Mếchxicô.
Ngôi nhà có mái bằng, đó là sân thượng, được bao bọc bởi bốn bức tường. Bên trong các bức tường là sân lát đá có đài phun nước và cầu thang dẫn lên sân thượng. Cổng chính là những tấm gỗ lớn, ở hai phía cổng có hai hoặc ba cửa sổ, được bảo vệ bằng những lưới sắt. Đặc điểm của những dinh cơ vùng Mếchxich là như vậy. Chúng nằm rải rác khắp lãnh thổ mênh mông vùng châu Mỹ thuộc Tây Ban Nha.
Từ hồi nào tới giờ trong cả vẻ ngoài lẫn bên trong của ngôi nhà chẳng có sự thay đổi nào. Những khuôn mặt kiểu nửa Anglôxacxông, nửa Pháp pha Mỹ thoáng thấy ở hành lang và ở trong sân, nơi mà trước đây chỉ có thể gặp những người Tây Ban Nha thuần chủng. thay vì ngôn ngữ du dương, giàu âm điệu Ada-luzi, ở đây chỉ vang lên giọng cục cằn hiếm hoi lắm mới nghe thấy tiếng Pháp lai êm ái.
Sau những bức tường, trong những ngôi nhà nhỏ được lợp bằng lá cây ngọc ngà, nơi trước đây những người làm công ở, đã có nhiều thay đổi rõ rệt.
Ở đó, nơi xưa kia những chàng Vakerô cao gầy đội những chiếc mũ rộng vành bóng loáng, choàng những chiếc xerap kẻ ô trên vai, cựa giày kêu lanh canh đi lại một cách bệ vệ trên đồng cỏ, giờ đây là viên giám thị kiêu ngạo bận chiếc áo choàng hay chiếc áo vét ngắn màu xanh đi đi lại lại, vút đen đét chiếc roi khắp mọi chỗ. Nơi trước kia những người da đỏ, con cháu của các aktek mặc áo da cừu nửa người rầu rĩ đi lại quanh những lều trại của mình thì giờ đây là những chàng trai, cô gái xứ Êtiôpi từ sáng đến tối tán chuyện, hát hò, nhảy múa dường như nhằm bác bỏ quan niệm rằng nô lệ là điều bất hạnh.
Sự thay đổi này trong các đồn điền Kaxa-del-Korvô có khá hơn chăng?
Đã có thời người Anh trả lời câu hỏi này một cách hoàn toàn đồng tình và hăng hái “không” và không hề nghi ngờ vào sự chân thành trong lời nói của mình.
Ôi, sự yếu đuối và giả dối của con người! Cái thiện cảm đầy thương hại của chúng ta với những người nô lệ từ lâu đã tỏ ra là một sự dối trá.
Sau khi bị tập đoàn thống trị xỏ mũi – không phải giai cấp quý tộc già cỗi của đất nước chúng ta, bởi vì nó không thể nào tỏ ra nham hiểm như vậy được, mà là những ông chủ tư sản độc tài nắm chính quyền trên đất nước - nước Anh đã thay đổi nguyên tắc của mình, những nguyên tắc mà nó đã lớn tiếng tuyên bố. Chính vì vậy nó đã tự hủy hoại cái uy tín mà nó đã từng tỏ ra có được trước tất cả các dân tộc.
o0o
Lúc này Luiza Pôinđekter đang suy nghĩ về một việc hoàn toàn khác. Đăm chiêu ngả mình xuống chiếc ghế bành trước gương, nàng ra lệnh cho cô hầu gái Florinđa đến bận áo và chải tóc cho mình để chuẩn bị tiếp khách.
Đó là vào khoảng một giờ trước bữa ăn mà Pôinđekter đã đặt để mừng nhà mới. Không lẽ đó là nguyên nhân sự lo lắng của nàng Krêôl. Florinđa rất thắc mắc về điều này, câu chuyện giữa họ chứng tỏ điều này.
Mặc dầu chưa chắc đây có thể gọi được là một cuộc nói chuyện. Chỉ đơn giản là Luiza nghĩ bằng lời, còn cô hầu của nàng thì nhắc lại như một tiếng vang. Trong suốt cuộc đời của mình nàng krêôl trẻ tuổi đã quen nhìn các nữ nô lệ của mình như những đồ vật, mà nàng chẳng cần giấu giếm họ những ý nghĩ của mình, như đối với chiếc ghế, chiếc đivăng hay những đồ đạc khác trong phòng. Có điều khác là dù sao Felim cũng là một thực thể sống, cô ta có thể trả lời các câu hỏi. Khoảng mười phút sau, Florinđa đã xuất hiện trong phòng, cô ta líu lo đủ chuyện linh tinh, bản thân Luiza chỉ tham gia vào câu chuyện bằng các nhận xét rời rạc.
- Ô, cô Lui – Cô gái da đen vừa nói vừa âu yếm chải những búp tóc rực rỡ của cô chủ trẻ - Tóc của cô thật kỳ diệu! Mượt như đám rêu Tây Ban Nha phủ lên cây trắc bá. Chỉ có điều tóc của cô màu khác, óng ánh như mật mía vậy.
Luiza Pôinđekter, như chúng ta vẫn nhớ, là người krêôl, cho nên chẳng cần phải nói rằng tóc nàng có màu sẫm và lộng lẫy như “đám rêu Tây Ban Nha” như cô gái da đen đã ví von một cách thơ ngây hay không. Nhưng chúng không hoàn toàn đen, đó là một màu nâu sẫm mà thỉnh thoảng ta vẫn thấy được ở sắc mai con rùa hay là lông con hắc điểu thử mùa đông.
- Ôi chao – Florinđa nâng những lọn tọc màu hạt dẻ để nó chảy qua bàn tay đen của mình – Giá như cháu có mái tóc đẹp như cô, chứ không phải cái đám lông cừu này, từ đầu đến chân, sợi nào cũng như sợi nào.
- Em nói gì vậy? – Nàng krêôl trẻ tuổi thốt lên như vừa tỉnh mộng – Em nói gì? Chân nào? Ai vậy?
- Thế đấy, chẳng lẽ cô chẳng hiểu cháu nói gì ư?
- Của đáng tội, không.
- Cháu sẽ bắt tất cả bọn họ mê cháu. Thế đấy!
- Nhưng ai cơ chứ?
- Tất cả các ngài da trắng! Những chủ đồn điền trẻ tuổi! Các sĩ quan đồn biên. Tất cả, tất cả, lần lượt! Với mái tóc của cô, cô Lui ạ, cháu có thể làm cho cả bọn họ điêu đứng rồi!
- Ha-ha-ha! – Luiza phá lên cười, sau khi nhìn Florinđa và tưởng tượng cô ta với mái tóc lộng lẫy của mình – Em nghĩ rằng không một người đàn ông nào đứng vững trước em, nếu em có bộ tóc như ta ư?
- Không, thưa cô, không chỉ mái tóc của cô, mà cả khuôn mặt của cô, màu da của cô, da trắng như hoa tuyết, thân hình cân đối của cô và cả đôi mắt của cô… Ô, cô Lui, cô đẹp tuyệt vời! Cháu nghe những người đàn ông da trắng nói. Mà cháu chẳng cần nghe họ nói làm gì, tự cháu nhìn là đủ.
- Em bắt đầu nói dối rồi đấy, Florinđa.
- Không, thưa cô, cô nói gì vậy! Không một lời dối trá nào, không một lời nào! Cháu thề với cô! Cháu thề với các Thánh tông đồ.
Chỉ cần ai đó nhìn thấy Luiza một lần thôi, chẳng cần đến lời thề của cô gái da đen, là tin ngay vào những lời thán phục chân thành của cô ta. Nếu nói rằng Luiza Pôinđekter xinh đẹp tuyệt vời, nghĩa là chỉ lặp lại ý kiến của những người xung quanh cô. Sắc đẹp của Luiza Pôinđekter làm kinh ngạc tất cả ngay từ cái nhìn đầu tiên, mà không sao có đủ lời lẽ để truyền đạt lại. Ngòi bút cũng không thể tả xiết vẻ đẹp của khuôn mặt nàng. Thậm chí chiếc bút lông chỉ có thể diễn đạt một cách yếu ớt diện mạo của nàng. Không một họa sĩ nào có thể làm tái hiện trên vải cái màu sắc kỳ diệu sáng lên trong cặp mắt nàng, tưởng như nó chiếu sáng toàn bộ khuôn mặt, những đường nét trên đó đẹp một cách rất cổ điển, gợi nhớ đến vẻ đẹp mê hồn của các nữ thần. Nhưng đồng thời trong tất cả các điện thờ Păngtêông không có ai giống nàng, bởi khuôn mặt của Luiza Pôinđekter không phải là khuôn mặt của nữ thần, mà còn quyến rũ hơn nhiều so với vẻ đẹp chết cứng của thần tiên.
Cô gái đáp lại sự thán phục quả quyết của Florinđa bằng những chuỗi cười vui vẻ, mặc dầu trong đó không có sự hoài nghi nào. Nàng krêôl trẻ tuổi không cần nhắc nhở về sắc đẹp của mình. Luiza biết rằng nàng xinh đẹp, bởi không chỉ một lần nàng nhìn chăm chú vào chiếc gương đối diện với nàng mà cô hầu đang chải tóc trang điểm cho nàng. Lời tâng bốc của cô gái da đen tác động rất ít tới nàng, nó cũng không hơn gì sự âu yếm đối với đứa trẻ được nuông chiều lúc đi ngủ. Thế rồi cô con gái ngài chủ đồn điền lại đăm chiêu trong trạng thái mà cô hầu lắm điều vừa kéo nàng ra khỏi.
Florinđa chẳng hề bối rối vì điều này, cô ta không im lặng. Có một bí mật nào đó đang hành hạ cô ta làm cô ta muốn biết được nó bằng bất kỳ giá nào.
- Ôi chao – Cô gái tiếp tục, làm như đang tự nói với mình - Nếu như Florinđa này chỉ cần đẹp bằng một nửa cô chủ trẻ tuổi thôi thì cô ta chẳng nhìn vào ai và chẳng việc gì mà phải thở dài cả.
- Thở dài ư? – Luiza nhắc lại, ngạc nhiên vì những lời lẽ của cô hầu – Em muốn nói điều gì vậy?
- Lạy Chúa tôi, cô Luiza ạ, Florinđa này không mù và điếc như cô nghĩ đâu! Từ lâu nó đã nhận thấy rằng cô cứ ngồi mãi một chỗ không thốt lên một lời, chỉ độc có thở dài, vâng, thở dài đến thế thì thôi! Điều này cháu chưa hề thấy khi chúng ta còn sống ở đồn điền cũ Luziana.
- Florinđa, ta sợ rằng em đã hết cả khôn ngoan, hay em đã đánh mất nó ở Luziana rồi! Có thể khí hậu ở đây đã tác động đến em chăng?
- Cháu thề với cô, cô Luiza ạ, cô phải hỏi chính bản thân mình ấy. Cô đừng giận cháu vì cháu nói chuyện với cô một cách thành thật như vậy. Florinđa là nữ tuỳ của cô và nó yêu cô hết lòng. Nó cay đắng khi thấy cô thở dài. Cho nên nó nói với cô như vậy đấy. Cô không giận cháu chứ ạ?
- Tất nhiên là không. Ta giận em vì cái gì cơ chứ, hở cô bé? Ta không giận, mà ta có nói là ta giận đâu. Em nhầm đấy, những gì em nhìn và nghe thấy, chỉ là sự tưởng tượng của em thôi. Mà ta còn lúc nào đâu mà thở dài. Giờ đây ta còn đủ thứ côngchuyện. Phải tiếp đến gần một trăm khách cơ mà, mà hầu như họ chưa quen với ta. Trong số họ sẽ có những chủ đồn điền trẻ và các sĩ quan, những người mà em sẽ tìm đến nếu như em có mái tóc như ta. Ha-ha-ha! Còn ta thì chẳng muốn quyến rũ họ một chút nào, không một người nào trong số họ! Vậy thì hãy chải tóc nhanh cho ta, chỉ có điều em đừng cuộn nó lại trong lưới nhé.
- Ô, cô Lui, không lẽ cô nói thật? – Cô gái da đen hỏi với sự tò mò không giấu giếm – Cô nói không một ngài nào làm cô ưa thích ư? Nhưng ở đó sẽ có hai ba người rất đẹp trai! Ngài chủ đồn điền đó và hai sĩ quan rất bảnh. Cô chắc đã biết cháu nói về ai chứ. Tất cả bọn họ đều chăm sóc tới cô. Cô tin rằng, cô chẳng thở dài vì ai trong số họ chứ?
- Lại thở dài! – Luiza cười – Thôi, đủ rồi Florinđa, chúng ta đã để phí thời gian. Đừng quên rằng hôm nay chúng ta có hơn trăm khách và ta cần dù chỉ nửa tiếng chuẩn bị cho sự đón tiếp như vậy.
- Cô đừng sợ, cô Lui! Chúng ta hãy còn kịp chán. Trang điểm cho cô chẳng khó gì. Cô mặc bộ nào cũng đẹp hết. Thế nào thì cô cũng là hoa khôi số một, thậm chí nếu cô bận chiếc áo đơn sơ của người hái bông đi nữa.
- Em bắt đầu học nói dối như vậy đấy à, Florinđa! Tôi nghi rằng em đang cần gì đó ở tôi. Có lẽ em muốn ta hoà giải em với Plutôn chăng?
- Không, thưa cô, Plutôn không bao giờ là bạn của cháu được. Plutôn đã tỏ ra hèn nhát khi cơn bão dội lên đầu chúng ta trên đồng cỏ đen! Ôi, cô Lui, chúng ta còn biết làm gì nếu chàng trẻ tuổi cưỡi con ngựa tía không đến kịp!
- Nếu không có chàng thì, Florinđa ơi, có lẽ không bao giờ chúng ta có mặt ở đây mất.
- Ồ, thưa cô, chàng mới đẹp làm sao! Cô có nhớ khuôn mặt chàng không? Mớ tóc dày của chàng hầu như cùng màu với mái tóc cô, chỉ có điều chúng quăn hơn một chút, giống như của cháu vậy. Không một điền chủ trẻ tuổi nào hay một sĩ quan đồn biên nào so sánh được với chàng! Mặc cho những người da đen nói rằng chàng là một tay du đãng da trắng thì làm sao nào? Chàng đẹp như vậy cơ mà. Chàng làm bất cứ một cô gái nào cũng phải thở dài. Một chàng trai giỏi giang làm sao!
Nàng krêôl trẻ tuổi đã giữ được bình tĩnh đến phút cuối cùng. Giờ đây trạng thái đó sắp bị phá vỡ. Tình cờ hay cố ý, Florinđa đã chạm đến những suy nghĩ sâu kín quý báu nhất của cô chủ trẻ tuổi.
Luiza không muốn lộ bí mật của mình, thậm chí cả đối với cô nữ tỳ. Và nàng vui mừng khi từ ngoài sân vọng đến tiếng nói ồn ào. Đây là cái cớ rất chính đáng để nàng mau chóng kết thúc sự trang điểm, và cùng với nó là câu chuyện mà nàng không muốn tiếp tục.