Chương 259: Anh Hùng
Quáng khu cuối cùng cũng đã được bảo vệ kịp thời, lập công chính là tiểu đội liệt hỏa, bọn họ chạy tới nhanh nhất, lại đột phá qua được sự phong tỏa của đối phương, trong đó có một chiến sĩ tên Salta, một mình “làm thịt” 13 cơ động chiến sĩ của đối phương, áp lực đè nặng lên bộ đội phòng thủ quáng khu đã giảm bớt nhiều, những tiểu đội khác cũng đang dần quay lại.
Viên binh đã quay lại, cơ động chiến sĩ của NUF buộc phải lui lại, USE chiếm ưu thế về nhân số, hơn nữa lại trong ngoài kết hợp, bọn họ không tút lui thì sẽ vĩnh viễn không thể lui lại nữa.
Chỉ là một quáng khu đã bị chiếm mất, Mã Thiệu Nhĩ cũng sẽ không bỏ qua như thế, hắn ra lệnh lập tức tập kết bộ đội, chuẩn bị quyết chiến cùng đối phương, saong phương cũng đã ngừng lại kiểu công kích điên cuồng.
Đây không phải diễn kịch, nếu không sử lý tốt một quả tên lữa, vậy cũng đủ để mọi người đi gặp thượng đế, nhưng vẫn tránh vùng phụ cận quáng khu, song phương vẫn còn một chút lý trí, cái loại địa khu này không thể sử dụng vụ khí có phạm vi sát thương lớn, nếu không cả địa khu sẽ bị hủy diệt, các điều kiện đặt ra trước đây cũng không cho phép sử dụng vũ khí nguyên tử, song phương cũng đã thống nhất không cho phép sử dụng Normandy A để giải thảm vũ khí có lực sát thương lớn.
Loại cho phép này có thể quản được sao?
Có lẽ.
Chiến tranh đã đi tới trạng thải thảm liệt, nghe nói nhân viên ngoại giao của song phương đã dừng việc đàm phán do không muốn lãng phí “nước miếng”, song phương đã bắt đầu triển khai động thủ, loạn thành một đoàn, hiển nhiên NUF rất quyết tâm, lúc này trên không trunghạm đội vũ trụ cũng đang giằng co, chỉ cần có mệnh lệnh, tùy thời đều có thể khai chiến, hiển nhiên quá trính chiến đấu ở Takelama cũng dẫn đến phản ứng lien thông.
Song phương cũng đã thử dò xét đối phương, vấn đề là USE đến bây giờ cũng không hiểu tại sao người Inventer đột nhiên lại lớn mật như vậy, bọn họ chẳng lẻ thật sự không muốn hợp tác?
Lý Phong. Thản Khắc, LãoK đã đi tới trận địa tên lửa của đối phương. Lúc này cũng đang chứng khiến một loạt tên lửa bay lên.
"Đội trưởng, làm sao bây giờ, nơi này ít nhất có 10 tiểu đội phòng thủ. "
"Liều mạng cũng không được, cẩn thận quan sát thêm một chút. "
"Vâng. "
Ba người nằm im không nhúc nhích xem xét trận địa tên lửa, xem ra định tiến vào bên trong phá hoại, nghĩ đến muốn vào chắc chắn không dễ dàng như vậy, xem ra chắc phải dùng chiêu đã thảo kinh xà rồi.
"Thản Khắc. Thấy cái chỗ trên cao kia không, lên đó rồi nổ súng, bắn cái gì cũng được, khẳng định sẽ thu hút được các tiểu đội kia ra, chỉ cần dẫn bọn họ chạy vào sa mạc, các ngươi có thể lui lại. Việc ở đây cứ giao cho ta. "
"Đội trưởng, người không phải định một mình làm loạn nơi này chứ?"
"Tất cả chúng ta cùng đi!"
"Hãy tin tưởng vào kỹ thuật của ta, các ngươi dẫn bọn họ đi ra, không nên ham chiến, lui lại, chúng ta sẽ gặp nhau tại trụ sở!"
"Đội trưởng...... "
"Đây là mệnh lệnh, nếu vẫn coi ta là đội trưởng, lần này nhất định phải nghe ta!"
LãoK kéo Thản Khắc vốn đang định nói lại, "Đội trưởng, gặp ở trụ sở!"
"Tốt. Nhất định phải sống!"
Ba người nắm tay nhau thật chặt.
LãoK trước tiên là tìm địa điểm mai phục. Lý Phong bắt đầu cẩn thận lại gần trụ sở chứa tên lửa, lúc Lý Phong đã chuẩn bị sẵn sàng. Thản Khắc bắt đầu công kích. Với hình dáng của Kỵ Sĩ X, nằm trong sa mạc quả thật rất khó bị phát hiện.
Thản Khắc nâng khẩu súng bắn tên lửa loại nhỏ lên quay về phía trận địa tên lữa bắn bừa một phát. Trong trụ sở lập tức đại loạn, vị trí của hắn lập tức bị phát hiện, một đội cơ động chiến sĩ lập tức lao đến định bao vây hắn.
Thản Khắc lập tức ném khẩu súng đi rồi nhanh chân bỏ chạy, mà LãoK ở xa xa cũng bắt đầu ngắm bắn yểm trợ cho Thản Khắc, liên tục “thịt 2 bé”, lúc này người Inventer lập tức “thưởng” cho hắn một cơn mưa lôi xạ, nhưng từ lúc phát hiện ra có Sniper quân Inventer cũng không dám chạy loạn, Thản Khắc thì lại dùng hết toàn lực địa chạy như điên, hắn cũng không quan tâm đến hai cái cơ động bị hạ kia, sau lưng hắn vẫn còn một đống cơ động đang rượt sát theo.
Mà Lý Phong cũng thừa lúc hỗn loạn để chui vào trụ sở, không còn gì bận tâm, hắn muốn đại khai sát giới!
Màu hồng trong mắt hắn vốn mấy ngày nay bị áp chế lập tức xuất hiện, trên tay cầm hai khẩu tản đạn lôi xạ giơ lên, hai cái cơ động chiến sĩ vọt ra, nhưng tử vong dang vẫy tay chờ đợi bọn họ.
Kỵ Sĩ X tăng tốc, giống như gió lốc phóng đi trong trụ sở.
Tất cả đều phải chết!
Cơ động chiến sĩ ở bên ngoài nhận được tin trụ sở bị công kích lập tức chia ra một đội để đuổi theo mục tiêu cũ, những người khác toàn bộ đều quay lại.
"Mẹ kiếp, LãoK, làm sao bây giờ, rút lui cũng không rút lui được?"
"Ngươi nói gì?"
"Nói nhảm, làm sao lại để đội trưởng chịu chết một mình, đầu óc ta không bằng ngươi, nói đi, bây giờ phải làm sao!"
"Chúng ta ở bên ngoài tiếp ứng, đánh ngược vào cho thêm loạn, trước tiên là phải giết chết 10 cái bên ngoài này đã!"
"Mẹ kiếp, đánh thì đánh, không nghĩ tới lão tử cũng có ngày tiêu sái như vậy!"
"Tốt, chúng ta ngạnh kháng trước mặt thì phần thằng không cao, vẫn quy củ cũ, ngươi làm mồi dụ, ta bắn tỉa, dùng sức mà chạy, ngàn vạn lần đừng dừng lại, nếu không mà bị chết thì đừng oán ta!"
"Thúi lắm, mồm quạ đen, nhắm chuẩn chút, cẩn thận bọn người kia đem ngươi giết thịt!"
"Hành động!"
Hai người nhanh chóng di chuyển địa điểm, LãoK đã rút ngắn khoảng cách lại, tìm chỗ mai phục, mà Thản Khắc thì phi ra ngoài, quay lại quạt vài phát lôi xạ, bắn loạn một trận, sau đó quay người chạy tiếp.
"Mẹ kiếp, tên hỗn đản này lại dám trêu chúng ta, ta đi giết chết hắn, các ngươi phụ trách tên Sniper!"
LãoK tĩnh táo nấp trong đối cát, một cái cơ động chiến sĩ lộ đầu ra, hừ, thoát sao, quả thật có thể tránh thoát được Sniper bình thường, đáng tiếc hắn lại không bình thường!
Chỉ sử dụng thiết bị ngắm như ống nhòm, oanh......
Bay đầu!
Cơ động chiến sĩ kia chán nản ngã xuống, ầm ầm nổ tung.
Cái bị nổ này chính là mồi nhử, những cái cơ động chiến sĩ khác bắt đầu hoảng loạn phi ra, không kể gì phương hướng, nhưng sau khi hai cái cơ động chiến sĩ nữa “rụng”, vị trí của LãoK cũng đã bị phát hiện, một trận lôi xạ bắn tới, có thể nói là giống như một trận cuồng phong.
Cận chiến hắn không giỏi lắm, nhưng nếu nói đến bắn xa, không ai hơn được hắn!
Vừa di chuyện vừa ngắm bắn!
Lúc này Thản Khắc đột nhiên quay đầu lại, quyết định đối chiến với những người Inventer đang đuổi theo, ném khẩu súng trên tay xuống, sau đó rút trường đao ra chem. chém, "Tên NUF ngu ngốc, có bản lãnh thì lại đây đánh nhau với ta!"
Kỳ thật lúc này Thản Khắc cũng đã đổ mồ hôi, người này rất lợi hại, đuổi theo rất nhanh, nếu so sánh về dùng súng, hắn khẳng định sẽ xong đời, nhưng......
"Tên ngu xuẩn, để ta tiễn ngươi một đoạn vậy!"
Nói rồi hắn(NUF) thu hồi lôi xạ súng, rút đao hợp kim ra, hướng Thản Khắc vẫy vẫy. Nhưng Thản Khắc cũng không có xông qua, trong tay có đao nhưng….. một trận tiếng súng vang lên, đối phương căn bản không nghĩ tới Thản Khắc lại vô sỉ như vậy, trực tiếp ngây ra chết.
"Ha ha, ta chả nhẽ không bắn chết được ngươi, ai dám nói lão tử không có đầu óc, ta sẽ cho hắn xem!"
Thản Khắc giơ lôi xạ súng lên dùng chiêu “xung phong”đâm tới, còn chưa nói. Hắn khí thế như vậy quả thật có chút dọa người, ít nhất cũng khiến cho đám Inventer đang tuy đuổi chạy mất, quả thật lôi xạ súng cũng không phải để làm cảnh.
Điều này đã cho LãoK cơ hội, mà Thản Khắc khi chiến đấu cũng khá thông minh, hắn không có ngu mà đứng lại chịu chết, oanh liệt một trận. Lập tức phủ phục trên mặt đất,***, mặt cũng hơi cười, hắn còn muốn trở về để lấy huân chương !
Lý Phong thì đang tiến hành giết chóc, loại địa phương này không cách nào sử dụng được vũ khí cơ diện tích sát thương lớn, vì vậy muốn đấu cùng Lý Phong, quả thực là nằm mơ, hai khẩu tản đạn lôi xạ ở đây chính là vũ khí trí mạng, hắn bây giờ chính là giữa vạn quân thoải mái mở đường.
Vào đến bên trong lôi xạ đã không còn bắn được sao, vậy thì dùng đao Anpha mở đường chứ sao. Những cơ động chiến sĩ ngăn cản hắn một chiêu cũng không đỡ được. Tốc độ kém quá xa, mà Lý Phong cũng không có ý muốn dây dưa với bọn họ.
Thông thường cứ một đao là xong.
Trung đội cơ động chiến sĩ của người Inventer dù mạnh. Nhưng cũng vào 1 chết 1, vào 2 thì chết một đôi. Không ngờ ngay cả chống cự cũng không có, quả là gặp quỷ rồi!
Rất nhanh đã chỉ còn lại hai mươi mấy người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chẳng biết người nào sẽ đi xuống, đối phương quả thực chính là cơ động chiến sĩ cấp bậc vương bài, làm sao lại đến loại địa phương này?
Đây hoàn toàn không phải chiến đấu cùng cấp bậc.
Tiếng người kêu thảm thiết cùng với tiếng trận địa tên lửa nổ mạnh cũng không them để ý, bây giờ Lý Phong đã không còn là người rồi, trong hai mắt chỉ có sát khí hồng rực, chỉ có không ngừng chiến đấu!
Cả trụ sở to lớn rất nhanh đã không còn lực phản kháng, tất cả nhân viên công tác trong đại sảnh đều ngơ ngác nhìn cơ động chiến sĩ đang phi tới, hai khẩu tản đạn lôi xạ nhằm về phía họ, chỉ cần nổ súng một lần, bọn họ lập tức biến thành nhục tương.
Bên trong một ít đàn bà đã bắt đầu điên cuồng gào thét, con người yếu ớt muốn chống lại cơ động chiến sĩ là điều không thể, người này phi tới đây chứng tỏ cơ động chiến sĩ bên ngoài đã hoàn toàn bị quét sạch.
Quái vật.
"Cho các ngươi 1 phút, toàn bộ cút hết cho ta!"
Tạp tạp tạp tạp...... Tản đạn lôi xạ phun ra một loạt đạn như là tử thần vẫy gọi, nhân viên công tác sửng sốt một chút, sau đó điên cuồng chạy ra bên ngoài.
Oanh...... Oanh...... Oanh......
Phàm là thiết bị theo dõi đều bị phá hủy, sau một hồi cả trụ sở đã chìm trong biển lửa, tiện tay thiết lập thiết bị tự hủy.
Lúc Lý Phong lao ra, trụ sở đã loạn thành một đoàn, nhân viên công tác giống như lũ kiến đang chạy loạn, Lý Phong chiến đấu, chứ không phải là giết chóc, mặc dù những người này cũng là quân nhân, nhưng lúc này đã không còn lực chiến đấu, đơn phương giết hại không phải là điều hắn muốn, mặc dù Ma Quỷ Kim thường nói, bất cứ cái gì có thể uy hiếp đến mình thì đều phải tiêu diệt, nhưng hắn là người, không phải ma quỷ.
Oanh long long......
Trụ sở tên lửa của người Inventer đã hoàn toàn bị phá hủy.
Mặc dù LãoK cùng Thản Khắc không có rời đi, nhưng trong lòng Lý Phong vẫn có một chút lo lắng, phải tiếp tục chiến đấu, tràng chiến tranh này còn chưa có dừng lại.
Trận địa tên lửa bị phá hủy, tên lửa của USE:+:NUF sẽ phải dè chừng~:
Chiến đấu diễn ra được 1 giờ, nhân viên ngoại giao của NUF cũng đã vo dụng, bởi vì bọn họ đã nhận được tin tức, kế hoạch tác chiến thất bại trong gang tấc.
Mất đi trận địa tên lửa, đối mặt với oanh tạc của đối phương, muốn chiếm lĩnh quáng khu đã phòng ngự là điều không thể, hơn nữa gần đây trạm bổ cấp đã bị phá hủy, tuyến bổ cấp trong “bác rác” thì quá nguy hiểm, nếu đối phương lại phái người đến phá hoại, chiến đấu sẽ lâm vào trạng thái khó khăn.
NUF rút cục cũng nói ra ý tứ, mà bên này USE thiệt hại lại càng thảm trọng, bọn họ cường công, cùng với trạng thái chiến đấu vô tổ chức, tạo thành thương vong rất lớn, về phần kết quả cũng là thắng rất bất ngờ.
Chiến đấu từ từ dừng lại, ở trên hiệp ước chính khách, người Inventer phải trả lại quáng khu đã chiếm, phải bắt đầu lui lại, kiến trì đối với bọn họ bây giờ mà nói là cũng không có lợi ích gì.
Tất cả quân đội của song phương cũng theo lệnh rút quân, đám người Lý Phong cũng chỉ có cách dừng lại kế hoạch tiến công và bắt đầu quay về.
Ngày thứ 2 sau khi cuộc chiến kết thúc, một cái tin tức đã được đưa đến bộ tư lệnh, tướng quân Mã Thiệu Nhĩ rốt cục đã rõ tại sao NUF lại đột nhiên buông tha cực diện vốn đng có lợ cho họ, cũng rõ ràng tại sao đối phương lại không sử dụng trận địa tên lửa để uy hiếp họ, đối phương vẫn đem tin tức phong tỏa, nếu không hắn cũng sẽ không đáp ứng đình chiến như vậy.
Kết quả vẫn khiến người ta suy nghĩ, hiệp định song phương tương đối đơn giản, người Inventer phải trả lại quáng khu đã chiếm, USE cũng sẽ không nhắc đến bồi thường, mặc dù có chút tiếc hận, nhưng Mã Thiệu Nhĩ vẫn tương đối vui vẻ đích, vốn đã tới mức không thể vãn hồi được, không nghĩ tới lại có thể xoay chuyển được tình thế.
5 cái trụ sở bị phá hủy, một trạm bổ cấp lớn cũng bị hủy diệt, một trận địa tên lửa đã mất đi hiệu lực, này không ngờ lại do một tiểu đội hoàn thành, mà tiểu đội này là tiểu đội 120 vốn nổi danh trong truyền thuyết. Nhưng bây giờ nó thật sự đã trở thành truyền thuyết, cả quân khu cũng thảo luận về thần thoại này, quá quỷ dị, đừng nói là địch nhân không nghĩ tới, đến chính bọn họ cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, vốn tưởng rằng đã xong rồi, thậm chí cũng chuẩn bị bỏ qua quân khu Takelama, ai ngờ được cục diện bất lợi lại được xoay chuyển thuận lợi.
Tiểu đội cấp cứu không thể nghi ngờ là đã lập công lớn, kịp thời cung cấp ý đồ khai chiến của đối phương, đã là một công lao rất lớn, rồi sau đó lại làm chuyện càng không thể tưởng tượng được, có thể nói là kỳ tích, chỉ bốn người mà đã làm cho bên trong NUF long trời lở đất, được coi là tiểu đội tốt nhất của cả quân khu Takelama, trong 12 ngày, vội cã hành quân, vượt qua ngàn dậm, thể hiện ra lực chiến đấu cùng thể lực kinh người.
Tiểu đội cấp cứu vẫn là tiểu đội cứu cấp, mọi người cũng mơ mơ hồ hồ, nhưng không thể nghi ngờ, chỉ chớp mắt tiểu đội này đã trở thành anh hùng của cả chiến dịch, ai cũng muốn biết 4 người đã đột nhập vào lòng địch này là loại "quái vật" gì?
Chương 260: Gia Tộc Chiến Thần
Lợi không ư?
Trời mới hiểu được, nhưng USE cũng nhận thấy, đối mặt với âm mưu vô sỉ của người Inventer, bọn họ đã thành công, bảo vệ thành công quáng khu, cho nên bọn họ phải ăn mừng, quân bộ cũng đã phê chuẩn điều này.
Lý Phong, Thản Khắc, LãoK đã trở lại, chỉ là Thác Nhi đã vĩnh viễn không về được nữa, bọn họ làm anh hùng đều được mời tới trụ sở quân khu Takelama, chuẩn bị cùng những anh hùng chiến đấu khác nhận khen thưởng.
Hoàn cảnh ở nơi này tốt hơn gấp trăm lần so với nơi ở cũ của tiểu đội, rượu, nơi giải trí, là hòn ngọc giữa sa mạc, binh lính ở nơi này quả thật là sung sướng hơn chỗ hắn rất nhiều.
Mọi người còn sống đều khó tránh khỏi có chút cảm khái, nhất là LãoK, Thản Khắc, Du Môn, Bác Sĩ, nguyên lai tiểu đội 120 còn lại 4 người, tiểu đội cấp cứu mặc dù đã sáng tạo được thần thoại, nhưng vẫn chỉ là cấp cứu, thương vong chiếm tối 50%, đối với đợt khen thưởng sắp tới, trừ Phạm Đặc Tây có chút hưng phấn, những người khác đều không thèm để ý tới.
Nếu là trước đây, Mộ Tuyết có thể vì thành tích của chính mình mà cảm thấy tự hào, nhưng khi đã trải qua chiến đấu chính thức, nàng cũng đã thành thục hơn rất nhiềucon đường tương lai còn dài, chút việc này chưa tính là gì.
Lý Phong cũng khôi phục lại bình tĩnh, lần chiến đấu này hắn học được rất nhiều điều, không chỉ có ở mặt chiến đấu, mà hắn cũng đã thành thục hơn nhiều.
Vô hỉ vô bi, giả bộ lãnh khốc, kỳ thật đều là thừa thãi, cảnh giới chính thức phải là bình tĩnh, giống như mặt nước trong hồ.
Còn sống thì luôn vui vẻ, mọi người ít nhiều cũng phải đi tới buội liên hoan một phen, ai cũng không ngăn cản được sự điên cuồng của những chiến sĩ này, xưa đã vậy, hiện tại cũng không khác.
Không thể nghi ngờ nơi uống rượu luôn là nơi náo nhiệt nhất, căn bản bình thường vốn không được uống rượu như vậy.
Nhưng bây giờ, mọi người đều đang rất vui vẻ, lúc hội Lý Phong đến đã có rất nhiều ngwoif đang ở đó, kỳ thật hắn đến không phải vì thích hoàn cảnh nơi này, chỉ là hội Thản Khắc lại thích nơi náo nhiệt này.
"Ha ha, các huynh đệ, cạn chén. Chết rồi thì thôi, chứ còn sống thì phải cạn chén!"
Những cốc bia to đều là một hơi uống cạn, ngay cả Mộ Tuyết cũng uống phát hết 50%, bất quá tửu lượng của nàng cũng không thể so sánh được với những người khác, nhưng mọi người cũng không cố kỵ nhiều như vậy, uống chút rượu vào mặt Mộ Tuyết đã đỏ hồng càng tăng thêm vẻ mỹ lệ động nhân. Mỹ nữ có khs chất thanh tân như vậy trong quân đội vốn không nhiều, tự nhiên khiến cho ánh mắt của đám lính đang uống rượu đều mang vẻ ngây ngất.
"Đội trưởng, khí lực ta không so được với ngươi, nhưng uống rượu thì nhất định không thua, nhất định ta sẽ thằng ngươi, đến đây, chúng ta lại cạn thêm một chén!"
Lý Phong bình thản nhún nhún vai, binh đến thì tướng ngăn.
Hai người lập tức cạn 3 “vại bự”, nhìn cũng thấy Lý Phong cũng bị chút cồn kích thích, lúc LãoK uống một chén thì không sao. Mọi người cũng không khuyên hắn. Trước đây vốn mọi người cũng không được uống thảo mái, hôm nay tuyệt đối là phá lệ. Đáng thương cho Bác Sĩ Du Môn cùng Phạm Đặc Tây. Rất nhanh đã say gục xuống.
Thản Khắc không tin, chẳng lẻ đội trưởng thật sự là siêu nhân. Chiến tranh cực “điên”, tán gái “đỉnh”, uống rượu chả nhẽ cũng “trâu” sao?
Vừa làm được 3 “vại”, Lý Phong cũng không kém, tất nhiên là trông bụng Thản Khắc cũng có chút “lớn ra”, nhưng vẫn không nhịn nổi.
"Đội trưởng không được chạy, ta...... đi WC chút. "
"Úc úc, Thản Khắc, chơi cả trò này sao!"
"Người im đi, cái này gọi là giải phóng năng lượng, lát ta quay lại “chiến” tiếp!"
Mộ Tuyết lẳng lặng ngồi bên cạnh Lý Phong, nhìn Lý Phong vẫn liên tục uống rượu, trong long bỗng có cảm giác chua xót, nàng cũng hiểu Lý Phong, kỳ thật trong long Lý Phong đang che dấu tâm sự.
"Nào, Lý Phong, ta uống cùng ngươi!"
Mộ Tuyết cũng tiến tới, uống rượu thì uống rượu, hôm nay dành riêng để uống rượu.
"Nữ hài tử thì uống ít một chút, đổi loại đồ uống khác đi . "
"Không sao, tửu lượng ta cũng khá, nào, cạn trước một chén. "
Đột nhiên có kẻ bỗng tiến tới, một tên đã đặt mông vào chỗ của Thản Khắc.
"Tiểu thư xinh đẹp, nàng là người xinh đẹp nhất tối hôm nay, không biết ta có vinh hạnh được uống với nàng một chén hay không?"
Trên mặt mang nụ cười anh tuấn, thân mang quân trang, là bộ dáng của sĩ quan chứ không phải là binh lính, thiếu úy, trước ngực mang dấu hiệu song đầu ưng.
"Ngươi không có cái vinh hạng đó!"
"Ha ha, quá thương tâm rồi, hôm nay là lễ mừng công của toàn quân, chúng ta lấy được đại thắng, chẳng lẻ một cô gái xinh đẹp lại không thể cho chúng ta vinh hạnh đó sao?"
"A, nói vậy chắc ngươi cũng giết không ít địch sao?"
Tên thiếu úy lộ vẻ rất tự tin, chỉ vào dấu hiệu trước ngực, "A Thụy Lạp của Hạm Đội Hải Quân Lục Chiến Đạ Tây Dương, đáng tiếc, lúc ta tới đây, quân địch đã rút lui rồi, nếu không bọn họ còn tổn thất thảm hại hơn nhiều. "
"Có đúng không, vậy hãy đợi địch nhân quay lại rồi tính sau. "
"Ha ha, cần gì không để cho nhau mặt mũi như vậy, mọi người đều đang vui vẻ, nể mặ nhau chút đi. " Nói rồi định quàng vai Mộ Tuyết.
Một cánh tay ở bên cạnh đã vươn tới, Lý Phong cũng không them nhìn hắn, trong miệng chỉ nói một chữ, "Cút!"
Sắc mặt A Thụy Lạp lập tức trở lên khó coi, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, định dùng sức gạt tay Lý Phong ra, "Vị binh nhì này, đối với cấp trên phải kính trọng chút chứ. "
"Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, thiếu úy tiên sinh!" Mộ Tuyết khinh thường nói, chính là tâm lý lại đang rất vui vẻ.
"Nga, vậy mà ta quên mất, vậy rất tốt. "
Người vũ nhục A Thụy Lạp đều sẽ phải trả giá đắt, đường đường là một trong ba gia tộc nổi tiếng của USE, A Thụy Lạp ở trong quân luôn rất kiêu ngạo, cho nên vừa rồi hắn cố ý khiến mỹ nữ đích chú ý, chỉ bất quá Mộ Tuyết căn bản không them quan tâm.
"Tạp Nhĩ-A Thụy Lạp, tốt nhất là ngươi nên ngoan ngoãn đi, nếu không một khắc sau ta cũng không dám cam đoan ngươi còn khỏe mạnh đâu. "
Tạp Nhĩ dừng tay lại, thanh âm này quá quen tai, vừa quay đầu nhìn lại, lập tức cười nói, "Ta còn tưởng là ai, Salta Loki, đã lâu không gặp, bây giờ người lại còn muốn quản việc của ta sao, đã quên trước kia bị ta đánh như thế nào rồi sao, ha ha. "
Quân nhân cái nhau trong quán rược là việc bình thường, đương nhiên là có đánh lộn, nhưng không bao giờ động đến dao súng, nếu thật sự là tinh lực quá thừa, vậy có thể đối chiến, trong quân đội cũng không thiếu nơi quyết đấu.
Lời này của Tạp Nhĩ vừa phát ra, mọi người lập tức chú ý tới, náo nhiệt thế này khá hiếm, người của tam đại gia tộc Chiến Thần của USE đối chiến, gia tộc A Thụy Lạp cùng gia tộc Loki.
Tạp Nhĩ đích tuổi vốn lớn hơn Salta một chút, cũng không để Salta vào mắt, tiểu tử này là không tồi, nhưng vẫn chưa phải là đối thủ của hắn.
"Hừ, công phu của ngươi mà bằng một nửa so với mồm miệng ngươi thì tốt. "
"***, ngươi con vịt kia chạy tới chỗ chúng ta làm gì, muốn chết à!"
"Ngươi nói chuyện với ai, tạp chủng binh!"
Chiến sĩ song phương lập tức đứng dậy, thích “chiến” thì “chiến”, bất quá Salta cùng Tạp Nhĩ cũng ngăn cản binh sĩ dưới quyền lại, gia tộc Chiến Thần đánh nhau không cần người khác giúp.
"Vài năm không gặp, xem ra ngươi cũng có chút tiến bộ. "
"Tạp Nhĩ, chuyện này nên chấm dứt đi." Salta lạnh lùng nói, căn bản không thèm quan tâm đến hắn, hắn hiện giờ đã không còn giống trước kia rồi.
Tạp Nhĩ nhìn Salta rồi lại nhìn Mộ Tuyết, tưởng rằng Salta cũng thích cô nàng này, vậy vừa tiện lúc đối phó Salta lại có thể biểu diễn một chút thực lực của gia tộc A Thụy Lạp.
"Vây làm thế nào, thích giả quyết, vậy thì quyết đấu cơ chiến?"
"Nhìn ngươi chắc cũng không nhịn được, vậy thì quyết đấu ngay bây giờ đi !"
Salta nói một lời, chung quanh đều trở lên cuồng nhiệt, sảng khoái nha, thích nhất là câu này, như vậy mới náo nhiệt chứ, lại có thể mượn cơ hội “cá độ” chút.
"Ta làm trọng tài!" một thanh âm thanh tú vang lên, cơ hồ ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn, Thản Khắc mờ mịt chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, mà mọi ánh mắt cơ hồ đều nhìn xuống phía dưới, không phải là chủ nhân không xinh đẹp, mà là cặp đùi đẹp kia của nàng có thể nói là kỳ tích.
Triệu Điềm Điềm!
Mỹ nữ cười mị mị nhìn Salta một cái, ánh mắt lại nhìn chằm chằm bóng lưng Lý Phong, đáng tiếc người kia chỉ biết uống rượu,...... Bên cạnh đang có một mỹ nữ,...... là Đường Linh sao, khẳng định là không phải!
"Mỹ nữ, ngươi dựa vào cái gì mà muốn làm trọng tài?"
"Chỉ bằng vào ta!"
"Tiểu muội, không nên hồ đồ. "
Mọi người chỉ biết đây là mỹ nữ, hiển nhiên mỹ nữ còn chưa đủ, chỉ là bên người nàng xuất hiện một nam nhân, Mark Merson, tinh anh của học viên Royal English, đồng dạng cũng tham gia thực tập, hắn vừa vào trực tiếp đã lấy quân hàm thiếu úy, mà trong chiến dịch Takelama, trừ một nhân vật thần bí, thì hắn cùng Salta là hung mãnh nhất, chiến công hiển hách.
Người có tên, cây có bóng, muội muội của Mark Merson, cũng chính là cháu gái của hiệu trưởng học viện Royal English, thế lực của năm hiệu trưởng học viên quân giáo đều không hơn kém nhiều, mặc dù không phải là thế gia Chiến Thần, nhưng thế lực và mạng lưới quan hệ lại càng khổng lồ hơn.
Trong khoảng thời gian ngắn cũng không có ai phản đối, Triệu Điềm Điềm liền lộ ra nụ cười ngọt ngào, "Bây giờ chắc không ai phản đối rồi !"
"Ta". Vốn vẫn đang buồn bã ngồi uống rượu đột nhiên Lý Phong lại lên tếng, "Salta, hôm nay ta chỉ muốn uống rượu, các ngươi hoãn chiến đi . "
Cả quán rượu lập tức trở lên yên lặng, mẹ kiếp, người nào mà “trâu” vậy, không ngờ dám nói chuyện với Salta của gia tộc Loki như vậy, mọi người đều nhìn xem phản ứng của Salta, thậm chí ngay cả Tạp Nhĩ cũng có cảm giác ngoài ý muốn.
Chương 261: Uống Rượu Cũng Là Một Loại Giải Thoát
Mấy đồng đội của Salta đang định nói gì đó thì bị hắn ngăn lại, Salta vỗ vỗ vai, "Tạp Nhĩ, xem ra ngươi vận khí không tồi, để ngày mai đi, vì chúng ta là cơ động chiến sĩ, vậy thì so cơ chiến. "
Một đám người ngay; lập tức trở nên yên lặng hẳn, ngoại trừ hai vị mỹ nữ ở đây, những người khác đều nhìn Salta với ánh mắt khiếp sợ, nếu muốn làm cho người của gia tộc Chiến Thần ngừng chiến, điều này tuyệt đối so với chiến thắng họ còn khó hơn, chỉ là người này nói có một câu, Salta không ngờ lại không dám trái lời, thật sự là quá phô trương!
Tạp Nhĩ cũng ngây người, Mark Merson cũng cảm thấy mạc danh kỳ diệu, nhưng cái bóng lưng này tại sao mình lại cảm thấy có phần quen thuộc.
"Salta, ngươi từ lúc nào trở thành mềm yếu như vậy thế, không phải là sợ rồi chứ, ha ha. "
Salta cũng không còn là tên tiểu tử hay xúc động như trước nữa, chỉ thấy Lý Phong phất phất tay, "Ta dám cá 100 vạn liên bang tệ, Salta sẽ thắng. "
Mọi người ngay lập tức lại trở lên ồn ào hẳn, mọi người cá độ cùng lắm là vài ngàn, còn người này chắc là đang đùa thôi!
Sắc mặt Tạp Nhĩ lập tứ biến đổi, "Tốt, rất sảng khoái, quên còn chưa hỏi đại danh của tiên sinh. "
"Lý Phong. " Nói rồi cũng giơ chén rượu lên, "Ông chủ, cho thêm một chai!"
Lý Phong???
Thượng đế ơi, đây không phải là cái tên đội trưởng tạm thời của đội 120 sao, chỉ mang theo ba người đột nhập vào hậu phương của NUF, phá hủy một trận địa tên lửa cùng với một kho quân dược của địch, nghe nói hắn còn “thịt” hơn 300 chiếc cơ động chiến sĩ, trong đó còn phải kể đến 8 chiếc có cấp bậc đội trưởng, sau khi đình chiến, tin tức bên phe NUF cũng đã truyền tới, bây giờ vẫn còn có mười mấy người nằm ở bệnh viện tâm thần, hình như là bị cái gì đó cực kì kinh khủng đe dọa.
Người mà trong miệng quân NUF gọi là ma quỷ chính là hắn sao hắn sao?!
Quả nhiên là hắn!
Trong mắt Triệu Điềm Điềm lóe lên một tia sáng kỳ dị, xem ra lão ông trời đã nghe được lời cầu khẩn của nàng. Đường Linh thì làm sao, bấy giờ chính mình phải chủ động công kích!
Quả nhiên là hắn!
Mark Merson cũng là người thông minh. Chẳng những thực lực không tồi, hắn rất rõ ràng vô luận là sự nghiệp hay quân sự đều phải dùng đến đầu óc, trong đó cũng rất cần phải nắm được những thông tin trong tài liệu, Lý Phong, lần đầu tiên gặp hắn chính là lúc tuyển chọn bảo vệ cho Angel. Lần thứ hai chính là khi nghe đến tên người mà Tôn hãn khâm phục, tiếp theo lại là trong sự kiện đoàn phỏng vấn của NUF, bây giờ lại thêm sự kiện “hoành tràng” này nữa!
Có thể làm cho Salta nghe lời, chỉ sợ đến cha của hắn cũng không làm được điều này!
Salta cũng không khách khí, mang theo chiến sĩ trong tiểu đội của mình ngồi xuống, ông chủ lập tức đem bia tới, "Bồi bàn, hắn cùng với đồng đội của hắn tất cả đều Free!"
"Ha ha, ông chủ, vậy thì ngươi phải lỗ vốn rồi!"
Thản Khắc đặt mông ngồi xuống, cười nói.
Salta cũng không nói gì. Chỉ đem chén đến cụng ly cùng Lý Phong, mặc dù không nói gì, tất cả mọi người đều có thể nhận thấy một loại ăn ý từ bên trong.
Đây là Lý Phong trong truyền thuyết kia, nhìn bề ngoài quả thật là không có chút nào giống ma quỷ nha!
"Tốt, nếu Lý Phong đã nói, ta cũng không phản đối, nếu Tạp Nhĩ-A Thụy Lạp thiểu úy chiến thắng, ta nhất định sẽ 1 đền 10, chuyện hôm nay dừng tại đây đi. Ca, giúp ta viết giấy, ta qua đó uống rượu. "
"Ngươi....... " Mark Merson thật sự là có chút dở khóc dở cười, đây rút cục ai mới là trọng tài. Bất quá muội muội này của hắn từ nhỏ đã “quậy” như vậy. Không sợ trời cũng không sợ đất.
Tạp Nhĩ-A Thụy Lạp sắc mặt lại càng khó coi, đây rõ ràng là miệt thị hắn. Lý Phong này rút cục là ai, mà đáng để Triệu Điềm Điềm tín nhiệm như vậy!
Vừa nghe thấy có loại náo nhiệt này, mọi người lập tức hăng hái hẳn, 1 đền 10, dù thế nào cũng phải đến xem, mặc dù không phải là một hệ, nhưng Tạp Nhĩ-A Thụy Lạp thành danh sớm hơn vài năm so với Salta, huống chi lại cũng là gia tộc Chiến Thần, đáng để xem thử một lần.
"Uy, hai người các ngươi có nhận ra ta hay không. " Ngọt ngào vỗ vỗ vai Lý Phong cùng Salta, hành động này của nàng lập tức khiến cho Mộ Tuyết có một tia địch ý.
"Uống rượu!"
"Uống thì uống, ai sợ ai, vậy vị mỹ nữ này là?"
"Chỉ huy hệ Alan Mộ Tuyết. "
"Hì hì, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, tinh anh chỉ huy hệ, đứng đầu bảng, Triệu Điềm Điềm, Royal English. "
Trong mắt hai nữ nhân thông minh này đã xuất hiện tia địch ý, nhưng rất nhanh đã biến mất, cả hai cùng nâng ly, giả bộ thục nữ, diễn như thật.
Salta bị Triệu Điềm Điềm đá một cước, lập tức thay đổi vị trí, mỹ nữ ngay lập tức thế chỗ luôn, Salta cũng không biết phải nói cái gì đây, ai, lão đại xem ra gặp phiền phức lớn rồi.
Mà lúc này đồng đội của Salta đang len lén quan sát Lý Phong, người trẻ tuổi trông vô hại này chính là người Salta khâm phục nhất sao?
Bất quá ngẫm lại cũng đúng, chỉ có nhân tài có thể hoàn thành được kì tích khó tin như vậy mới có thể làm cho Salta kính phục được, vốn bọn họ còn có chút hoài nghi, bây giờ xem ra cũng đã tin đến 8 phần rồi.
"Salta, nghe đội trưởng nói chuyện, chờ ngươi “thịt” tiểu tử vừa rồi, chúng ta luận bàn một chút chứ. " Thản Khắc giơ chén rượu lên, thanh âm như chuông vỡ vang lên.
"Không thành vấn đề. "
"Tốt, ta và ngươi đấu tay không, LãoK cùng ngươi so súng pháp!" Thản Khắc hưng phấn vỗ vỗ tay, có thể được giao thủ cùng người của gia tộc Loki quả thật là rất may mắn, trước kia có muốn cũng không dám nghĩ tới điều này.
" Đừng tự tiện làm chủ thay ta chứ. " LãoK trừng mắt với Thản Khắc một cái.
"Ha ha, LãoK cơ hội khó có mà. " Thản Khắc lại hoàn toàn không cho là đúng.
"Ta loại vô danh tiểu tốt này sẽ không phải là bêu xấu sao. "
Triệu Điềm Điềm vốn đang uống rượu cũng cười nói, "Vô danh tiểu tốt sao, Khốc Tạp, biệt hiệu LãoK, sát thủ đứng thứ 5, từng sáng tạo ra chiến tịch “tỉa” liền 24 tên NUF, sau này bỗng nhiên biệt tích, không biết có phải chính là ngươi không?"
LãoK vốn đang bình thản nghe thấy vậy khí thế lập tức biến đổi, giống như một thanh kiếm dời khỏi vỏ, ánh mắt như ác lang nhìn chằm chằm vào Triệu Điềm Điềm, bất quá Triệu mỹ nữ dĩ nhiên cũng không sợ hãi.
"Không nên nhìn ta như vậy, kỳ thật chỉ cần là ngươi uống rượu là biết, nghe nói Khốc Tạp khi uống rượu con ngươi sẽ lập tức biến thành mầu lam hơn nữa biệt hiệu của ngươi cũng là LãoK, ngươi biết đấy, ông ngoại ta biết rất nhiều, mà ta cũng chỉ tình cơ xem được, ngàn vạn lần đừng giết ta, ta chính là bạn tốt của đội trưởng các ngươi đấy." Triệu Điềm Điềm lè lè lưỡi nói.
Mọi người lập tức nhìn về phía con mắt của LãoK, mẹ kiếp, quả nhiên là có màu lam nhạt, khó trách bình thường cũng không thấy hắn uống rượu, đường dường là Sniper đỉnh đỉnh như vậy,...... tại sao lại ra nhập tiểu đội 120.
Nghe Triệu Điềm Điềm nói xong, LãoK cũng khôi phục lại sự bình thản của mình, bất quá lại liên tiếp đổ rượu vào mồm, không để ý tới những người khác, chỉ tự mình uống rượu, chỉ bất quá những người vốn đang ngồi cạnh hắn, lúc này cũng đã hạ ý thức lui ra xa một chút.
Mẹ kiếp, sát thủ bài danh thứ 5 trong giới sát thủ, người như thế trên thế giới cũng chỉ có 7 vị, vậy mà lại xuất hiện ở bên cạnh mình, có mấy người đột nhiên che miệng mình, sợ rằng sẽ bị hắn nghe thấy lời mình nói, có thể sẽ bị chết không minh bạch nha.
"Ngất, LãoK, không nghĩ tới ngươi lại nổi danh như vậy, không ngờ lại không nói sớm, làm ta tò mò quá. " Du Môn kêu lên, LãoK này bình thường cũng luôn luôn bình thản, bộ dáng không quan tâm đến bất cứ cái gì, nguyên lai lại nổi tiếng như vậy.
"Tất cả đều là sự thật. "
LãoK cũng không có nhiều lời, này bên trong chắc hản che dấu sự tình gì đó.
Lý Phong cũng gật đầu, khó trách súng pháp lại chuẩn như vậy, cũng phải thôi, trong thực chiến trình độ như vậy cũng không phải là người bình thường có thể làm được.
Có đề tài mới để “chém”, mọi người uống rượu lại càng thêm vui vẻ, bất quá tiểu đội cấp cứu trong dĩ vãng bây giờ đã biến hóa ngất trời, ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây!
Có Lý Phong ở đây, những người khác cũng chỉ có thể làm nền, cơ hồ tất cả quân nhân ở đây đều đang bàn luận về nam nhân thần kỳ tên Lý Phong, đương nhiên cũng có người hâm mộ diễm phúc của hắn, nhìn phản ứng của hai vị mỹ nữ, ai cũng biết là các nàng có ý tứ đối với hắn, nhất là mỹ nữ chân dài kia, đôi chân thon dài tuyệt mỹ hiển lộ ra tạo thành lực sát thương quá lớn.
Đáng tiếc, Lý Phong bây giờ chỉ muốn uống rượu, hôm nay, hắn thật sự muốn say......
Đêm đó mọi nguồi uống rược rất “high”, Mộ Tuyết đỡ Lý Phong đi, uống rược xng rất cần có người chiếu cố, Triệu Điềm Điềm mặc dù cũng muốn, chỉ là Mark Merson cũng không muốn muội muội mình nhiều chuyện nên nhất quyết kéo nàng đi, buồn cười, Lý Phong dựa vào cái gì mà khiến cho muội muội hắn phải ra đỡ.
Lý Phong ngã xuống giường, kỳ thật hắn đang tự mình phóng túng, tận tình giải phóng áp lực, say một chút cũng tốt, mơ mơ màng màng không muốn nhớ tới cái gì cả.
Mộ Tuyết đi pha một cốc nước mật ong, men rượu trong đầu Lý Phong bắt đầu bốc lên, hắn thật sự uống rất nhiều, lập tức nôn hết ra, trong nháy mắt giường của Mộ Tuyết đã bị bẩn hết, Mộ Tuyết căn bản chưa kịp làm gì, Lý Phong đã ngủ say như chết.
Mộ Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu, đẻ cốc mật ong xuống, lấy một cái khăn lông ướt ra lau, rất nhanh cũng đã sạch sẽ, Mộ Tuyết đến sát bên người Lý Phong, mặc dù Lý Phong đã ngủ say nhưng tay Mộ Tuyết vẫn có chút ngập ngừng,......liệu có phải là mình điên rồi không?
Mặt của nàng hồng lên, nhưng Triệu Điềm Điềm xuất hiện đã kích thích nàng, tại trong lúc uống rượu, nữ hài tử này rất lớn mật, không chút nào che dấu hứng thú đối với Lý Phong, hơn nữa Lý Phong đối với nữ hài tử cũng không chú ý lắm, bất quá loại tự tin này cũng xuất phát từ gia thế của nàng, ông ngoại và cha mẹ nàng cũng không phải là người bình thường, quả thật không có gì đáng sợ cả, gia thế của Đường Linh có tiền, mà nhà nàng thì có quyền, điều đó khiến nàng không có chút kiêng kỵ nào.
Hạ ý thức vuốt ve mặt của Lý Phong, Mộ Tuyết cảm giác được lòng mình đang run rẩy, nếu hai người không thoát ra khỏi “bãi rác” thì bây giờ đã xảy ra tình huống gì?
Chương 262: Thất Thân
Không biết, nhưng trên thế giới này không có “có lẽ”, hai người rất gần nhau, nhưng trên thực tế đột nhiên nàng lại có một loại xúc động, một loại cảm xúc thẹn thùng, nhìn thấy Lý Phong đang để ngực trần, Mộ Tuyết có chút mê mang.
Hai người khoảng cách càng ngày càng gần, lúc tay Mộ Tuyết đặt lên ngực Lý Phong, nàng cảm nhận được ở sâu trong linh hồn mình đang rất rung động, lại xuất hiện cảm giác rất mâu thuẫn,...... Đây liệu có phải là nàng thừa dịp người ta không biết mà….. ?
Lý Phong có thể là không thích nàng, nàng làm sao có thể xúc phạm đến người khá như vậy, nhưng chỉ cần nàng không nói ra, sẽ không có ai biết được, đây cũng tính như là thỏa mãn một tâm nguyện của nàng, và cũng tính là báo đáp cho Lý Phong.
Một cô gái, không có quyền thế, có lẽ sẽ xem thân thể chính mình là thứ trân quý nhất để báo đáp, nàng không muốn nợ Lý Phong.
Qua hôm nay, có thể sẽ không có cơ hội nữa.
Mộ Tuyết bắt đầu kéo rèm cửa sổ, khóa cửa, tắt đèn, chậm rãi cỡi quần áo của chính mình, vóc dáng mê người kia, bộ ngực bạo mãn tinh tế đang rung động trong không trung, làm cho căn phòng tăng thêm vẻ mập mờ, một lúc sau, một cơ thể mỹ nữ đầy đặn tinh sao đã hoàn mỹ hiện ra.
Không thể không thừa nhận, có một bộ phận là do rượu gây ra, cũng như tuân theo sự phát triển của loài người, điều này làm cho Mộ Tuyết có một loại cảm giác xúc động bất chấp hậu quả xảy ra.
Chậm rãi nằm ở bên người Lý Phong đích, có lẽ là mùi hương đặc trưng nhu mỹ của nữ hài tử đã kích thích Lý Phong, cảm xúc kiềm nén của Lý Phong kể từ lúc gia nhập quân đội đến nay lập tức lập tức đã xuất hiện phản ứng.
Đối với người bình thường thì đây cũng là rất bình thường, Lý Phong cũng không ngoại lệ, đây quả thật là sự kích thích rất mạnh mẽ, hoàn toàn là bản năng, như thợ săn phát hiện ra con mồi, tay Lý Phong rất tự nhiên ôm lấy Mộ Tuyết, bất quá trong đầu hắn lại nghĩ rằng đó là Đường Linh.
Ở trong mộng Linh nhi đến với hắn ....... Linh nhi không biết sao lại không mặc quần áo, Tiểu nha đầu này vừa thấy mặt thì đã câu dẫn hắn, bất quá thật thích!
Lý Phong chính là cấp bậc sắc ma, ở “phương diện này” cũng rất mạnh mẽ, không muốn thì thôi, một khi bị kích thích, khó mà nhịn được, kỳ thật Mộ Tuyết lúc này cũng đã cảm thấy sợ, hơi rượu trong đầu cũng đã giảm hẳn. Trong bản năng nàng muốn giãy dụa tránh đi, chỉ là Lý Phong đã bị kích thích, trong mộng vẫn đang vui đùa cũng Đường Linh. Làm sao có thể để cho nàng chạy.
Hắn nghiêng người nằm đè lên người Mộ Tuyết, lần này Mộ Tuyết lại cảm thấy rất kinh ngạc.
Tỉnh táo lại nàng sẽ không làm chuyện như vậy, đây là do quá xúc động không them quan tâm đến hậu quả, nếu thật sự phát sinh chuyện này. Liệu nàng sẽ đau khổ, hay là sẽ bình thản tiếp nhận.
Tĩnh táo lại nàng sẽ không gây chuyện, đáng tiếc tất cả đã muộn, phản ứng của nàng chỉ càng thêm kích thích đối với Lý Phong.
"Tiểu bảo bảo lại lộn xộn, xem ta như thế nào thu thập nàng. " Trong lúc mơ hồ Lý Phong lại nghĩ là Đường Linh không nghe lời, nhưng lời hắn nói ra lại càng kiichs thích Mộ Tuyết.
Chỉ là sự phản kháng của Mộ Tuyết thật sự là vô dụng, chỉ có thể tùy ý để Lý Phong xâm chiếm thân thể của nàng, bộ ngực nàng bị hắn biến thành muôn vàn hình thái, rát nhanh tay Lý Phong đã lần mò xuống dưới(là ở đâu?), Mộ Tuyết chậm rãi nhắm mắt lại. Nàng cắn chặt răng, có lẽ đây là số mệnh , từ lúc Lý Phong cứu nàng. Ý nghĩ này đã xuất hiện trong đầu nàng, tất cả đều là mong muốn của nàng. Nhưng nàng không muốn nghĩ nữa, chỉ có thân thể thuần khiết của chính mình, giữ lấy , sau này sẽ cảm thấy hối hận, vậy thùi sao không giữ lại đoạn tình cảm đẹp này rồi về sau sẽ một đao lưỡng đoạn!
Trong mơ hồ Lý Phong cuối cùng đã tìm thấy địa phương tuyệt mỹ đó, cảm giác được có chút không đúng, chỉ là không biết nói đó là cái gì, có thể là do đã lâu không “động” đến, đụng phải một chút, nên cảm thấy hơi khác, Mộ Tuyết thì đang đau đớn cắn chặt răng, nàng cố nhẫn nại, cố để không phát ra âm thanh, vốn là người kiên cường, ở “mặt này” nàng cũng không chịu thua.
Tê......
Lúc này Lý Phong căn bản không hiểu cái gì là thương hương tiếc ngọc, càng lúc “hành động” càng mãnh liệt, Mộ Tuyết chỉ cảm thấy linh hồn như muốn bay lên, 19 năm nàng gìn giữ bây giờ đã cho hắn, trong nội tâm nàng cũng có cảm giác đau xót, nàng không nhịn được cắn một phát vào vai Lý Phong, nhưng Lý Phong căn bản không cảm giác được, cuối cùng khi cảm nhận được, lại giống như mãnh thú giữ chặt lấy Mộ Tuyết, như muốn đem nàng hoàn toàn “làm thịt”.
Trong trụ sở cũng có một số nơi xuất hiện cảnh xuân, chính là chỉ có nơi này là đặc biệt nhất, khiến lòng người như muốn điên đảo, thân thể Mộ Tuyết kiều mỵ tùy ý để Lý Phong xâm chiếm, rất nhanh sự đau đớn đã biến thành chết lặng, sau đó nàng lại cảm thấy rất thoải mái và sung sướng, sự phẫn nộ không cam long cũng dần dần biến mất, ôn nhu nhìn Lý Phong, nhẹ nhàng vuốt ve tóc của hắn, đây là nam nhân đầu thiên của nàng, chuyện này xảy ra, đây đại khái chính là vận mệnh, nàng cũng không hối hận, hơn nữa đã có chút chuẩn bị, hơn nữa đem lần đầu tiên hiến cho nam nhân mà mình thích cũng không có gì là sai, đáng tiếc...... Hắn vĩnh viễn cũng sẽ không biết.
Qua thật lâu, Lý Phong cuối cùng cũng thoải mái ngủ đi, tất cả phiền não cùng ưu sầu đều đã biên mất, chỉ còn lại cảm giác hạnh phúc, Mộ Tuyết cẩn thận đứng dậy, cũng không có cảm giác đau như trong tưởng tượng, nhưng thân thể nàng quả thật rất mệt, nhìn nam nhân trên giường, thật sự là vừa yêu vừa hận, từ nay về sau mình sẽ không còn là một cô gái nữa mà đã trở thành một nữ nhân. Một người đàn bà càng kiên cường và thành thục hơn.
Trong phòng tắm Mộ Tuyết đang tẩy rửa thân thể, trong đầu vẫn còn chút hoảng hốt, tất cả mọi việc phát sinh đều như là trong mộng, nhưng nước lạnh như băng rất nhanh đã đánh thức nàng, nhất định phải chấm dứt, duyên phận của nàng cùng Lý Phong từ hôm nay sẽ kết thúc, từ nay về sau, nàng không thể phân thần thêm nữa, nàng phải phấn đấu vì lý tưởng của chính mình, nhất định phải như vậy, chính mình là một người đàn bà vì sự nghiệp, phải kiên trì theo đuổi giấc mộng của bản thân, cũng không thể bị một nam nhân trói buộc!
Kỳ thật điều này cũng không quan trọng, không phải là lần đầu tiên sao, mỗi người đàn bà đều sẽ có, không nên để ý.
Trong long Mộ Tuyết tự an ủi nói, làm cho chính mình bắt đầu tỉnh lại, thân thể chậm rãi dựa vào tường, mơ hồ có thể thấy nước mắt nàng đang chảy ra, đây là một tư vị rất khó chịu mà chính nàng cũng không thể nói ra lời, nàng không thể theo đuổi tình cảm được, bởi vì muốn theo đuổi tình cảm này, nàng sẽ phải bỏ qua lý tưởng, mà bỏ qua lý tưởng thì nàng không thể, nàng biết rõ chính mình kém Đường Linh, huống chi Lý Phong nhiều lắm chỉ là có hảo cảm đối với nàng.
Không nên dây dưa mãi vối cái vấn đề này!
Mộ Tuyết gắt gao nắm chặt tay, lau khô thân thể, nàng còn phải xử lý “dấu vết chiến trường”, phải làm cho Lý Phong cho rằng sự việc phát sinh tối qua tất cả chỉ là giấc mộng, có lẽ chỉ là một hồi mộng không có thật của nàng.
Chứng kiến “huyết hoa” xuất hiện trên giường, Mộ Tuyết chỉ biết cười khổ, vẻ tươi cười ẩn chứa đầy tâm sự của nàng.
Tất cả đều thu thập ổng thỏa, Mộ Tuyết nhẹ nhàng hôn Lý Phong, chính mình thì ra ghế sa lon nằm xuống, mơ mơ màng màng tiến vào giấc ngủ.
Ngày thứ hai khi Lý Phong tỉnh lại hắn cảm thấy từng tế bào trong cơ thể đều rất thoải mái, cái thần thái sáng láng kia của Lý Phong đã trở lại, chẳng biết lúc trước cơ phải do tích lũy quá nhiều vấn đề không, mà bây giờ tuy rất thoải mái nhưng hắn lại cảm thấy rất kỳ quái, thật sự kỳ quái,...... nhưng rút cục nguyên nhân là ở đâu?
Sặc, Mộ Tuyết tại sao lại ở đây?
"A, ngươi đã thức dậy rồi?"
"Thức dậy, Mộ Tuyết, ngươi sao lại ở phòng ta?"
"Nhìn rõ đi, đây là phòng ta, ngày hôm qua ngươi say túy lúy, ta chỉ có thể đem người đến đây, còn nói nữa, chỉ có người mới có thể bắt một cô gái ra nằm ở ghế sa lon thôi!"
Nhất thời Lý Phong cũng cảm thấy xấu hổ, hắn đây có tính là ác nhân cáo trạng không?
"A, a, thật vô ý quá, không có ý tứ, cái này, cái...kia...... "
"Thôi đừng cái này cái kia nữa, nhanh rửa mặt, chuẩn bị ra ngoài, hôm nay còn có rất nhiều sự việc phải làm, quần áo của ngươi ta đã đem giặt, ngày hôm qua ngươi ói ra, cho nên ta giặt sạch giúp ngươi. "
"Cám ơn!" Lý Phong bắt đầu chạy trốn như thỏ, quả thật là dọa người, sau này tốt nhất là không nên phóng tùng như vậy nữa.
Sặc...... Chính mình say rượu sẽ không làm ra việc gì đấy chứ, hình như không có, nhìn bộ dáng Mộ Tuyết hẳn là rất bình thường, thượng đế phù hộ, hình như là có một cơn diễm mộng, chính mình không có hành động gì kỳ quái chứ?
Vốn da mặt dày bây giờ Lý Phong cũng có chút không dám nhìn Mộ Tuyết, nhưng ngoài ý muốn chính là Mộ Tuyết cũng có chút không dám nhìn hắn, khiến cho Lý Phong càng cảm thấy hôm qua mình đã có hành động kỳ quái gì đó.
Lúc ăn điểm tâm, mọi người thấy hai người ánh mắt cũng rất mập mờ, bọn Thản Khắc và Bác Sĩ là điển hình, bất quá Salta cũng không cho là vậy, mọi người đều ăn uống trong không khí mờ ám này.
Hôm nay có đại hội khen thưởng, dù sao cũng đạt được một lần "Đại thắng", ít nhất quân bộ cũng cho rằng như vậy, trong quá khứ chiến đấu cùng người Inventer, chỉ cần nhân số không sai biệt lắm, đều là USE thất bại, giờ đây quả thật là một hồi thắng lợi.
Mặc dù Lý Phong cũng không cho là như vậy, nhưng công lao của hắn rất lớn, vì lý tưởng trở thành một gã tướng quân, chính là phải tích lũy một chút chiến tích, hơn nữa Thác Nhi cũng có công, ít nhất hắn là là anh hùng bỏ mình, người nhà của hắn cũng sẽ được booif thường tương ứng.
Lần chiến đấu này trung rất nhiều người được biểu dương, nhưng đặc biệt nhất thì có 3 người, 3 người này đều lòa tinh anh đến từ các học viên quân sự cáp A, Mark Merson, năm thứ 3 học viên Royal English, thành tích ưu tú của hắn trong 3 năm học đã góp phần biến hắn trở thành tiêu điểm, rất nhiều quân nhân cũng mượn hơi hắn, huống chi hắn còn là cháu ngoại của hiệu trưởng, người như vậy, không đơn giản chỉ là người có thực lực, gia tộc sau lưng hắn cũng có quan hệ với rất nhiều ngành, mà hắn trong lần chiến dịch này cũng có những biểu hiện rất ưu tú, đã mang theo tiểu đội đi đánh lén quân địch, mặc dù có tổn thương nhất định, nhưng quả thật là đã làm rối loạn tiết tấu của người Inventer, bởi vì học viên chưa chánh thức gia nhập quân đội thì quân hàm chỉ có thể đến thiếu úy, cho nên cũng không thể tiếp tục tăng, mà chỉ có thể được nhận huân chương hạng 2.