Hoa Sơn, Hoan Khánh Điện.
Lăng Phong một chiêu 'Thương Long Quán Nhật' hạ sát chưởng môn Điểm Thương sơn - Chân Dương Tử đã trở thành niềm tự hào nhất của đám đệ tử phái Hoa Sơn, mỗi một đệ tử vì Lăng Phong mà vinh hạnh. Đương nhiên cũng có ngoại lệ, ít nhất Lục Thừa Thiên cùng Vương Bỉnh Hạo không phải nghĩ như vậy, bất quá lúc này đệ tử phái Hoa Sơn đã quên đi hai vị sư huynh này. Ngay cả Lục Thanh Phong cũng tán thưởng công lao của Lăng Phong, có ý tứ như muốn đem hắn kế thừa mình. Bất quá, Lăng Phong thấy thần thái của Lục Thanh Phong không có lấy một tia chân thành, chỉ là qua quýt cho xong chuyện mà thôi.
Trong buổi lễ ăn mừng tại Hoan Khánh Điện, còn có một người nữa không vui, đó chính là sư nương, nàng chỉ uống một chén rượu rồi lấy lí do có chút không thoải mái trở về phòng.
Lăng Phong uy chấn võ lâm, theo lý mà nói người cao hứng nhất phải là sư nương mới phải, chỉ là nàng vừa thấy Lục Thanh Phong liền cảm thấy đau khổ, chính mình thất trinh nên nàng thuỷ chung cũng cảm thấy có lỗi với trượng phu. Cái loại cảm giác này làm nàng cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, càng không thể vui vẻ được. Mặc dù chính nàng cùng Lục Thanh Phong có danh nghĩa là phu thê, trong lòng người nàng yêu lại là Lăng Phong, nhưng nàng không thể đối mặt với sự thật như vậy, chính mình là thê tử của Hoa Sơn chưởng môn, là Hoa Sơn sư nương lại đi làm chuyện cẩu thả với chính đệ tử của mình. Cho dù sư nương Bạch Quân Nghi có yêu Lăng phong đến đâu, thì cái tư tưởng chính thống vẫn ước thúc nàng, tuy trong tâm hồn nàng thì đã tiếp nhận, nhưng cái cảm giác này thật vô cùng khó chịu.
Sư nương đi rồi, Lăng Phong làm gì còn tâm tình uống rượu, nhưng Tạ Lâm Lan cùng Lục Phỉ Nhi lại chạy tới chúc mừng, trong lòng các nàng còn cao hứng hơn cả Lăng Phong. Chuyện này cũng không khó giải thích, dù sao chứng kiến trượng phu của mình nổi danh, được vạn người kính ngưỡng, thậm chí còn có thể xưng bá thiên hạ.
Lăng Phong uống hai chén rượu, liền cố rời đi, một mình đi tới hậu viện Hoa Sơn, hắn nhớ lại chuyện phát sinh trong một năm qua từ khi tới Hoa Sơn, cảm thấy mọi chuyện như một giấc mộng. Hắn biết chính mình đã hoàn toàn thay đổi là bởi vì Tiêu Dao Ngự Nữ Tâm Kinh, hắn thậm chí còn hiểu được dục vọng chinh phục trong cơ thể ngày càng mãnh liệt, thậm chí còn có loại khát vọng vô tận, chỉ cần thấy mĩ nữ, liền sinh ra dục vọng chinh phục. Hơn nữa còn thôi phát chân khí của mười sáu chưởng môn đời trước, mỗi lần tiếp xúc với mười sáu loại nữ nhân cực phẩm ghi lại trong Ngự Nữ Tâm Kinh, chân khí trong cơ thể hắn tăng vọt lên vài lần, đặc biệt là lúc cùng với sư nương, hoàn toàn là loại cảm giác thoát thai hoán cốt.
Mùa đông ở Hoa Sơn có đôi chút lạnh, nhưng bên ngoài Lăng Phong lại không cảm thấy khí trời rét lạnh, ngược lại còn có cảm giác thanh tân cũng sự yên lặng. Nơi này là Hoa Son hậu viện, là cấm địa của nam đệ tử, bởi vì bên trong là nơi ở của sư nương. Có lẽ mọi người thật sự quá vui, đều đi hết tới Hoan Khánh Điện, hậu viện căn bản không có người nào canh chừng, Lăng Phong liền đi tới, tiến vào cấm địa – Hoa Sơn hậu viện.
Cũng không biết qua bao nhiêu hành lang, đột nhiên trong căn phòng đối diện truyền đến thanh âm hi hi ha ha nhốn nháo, không trung phiêu đãng hơi nước nhàn nhạt, hắn cẩn thận nghe kỹ, đó là thanh âm của sư nương cùng Linh Nhi!
"Chẳng lẽ sư nương đang tắm rửa sao?" Ý niệm chợt hiện lên trong đầu Lăng Phong, nhớ tới chỗ tuyệt vời của sư nương, miệng lưỡi hắn liền khô khốc, trong lòng vừa động, lúc này nói cái gì hắn cũng không bỏ đi.
"Sư nương, con bỏ thêm cánh hoa vào trong nha!" Một tỳ nữ liền đi ra khỏi phòng tắm, Lăng Phong nhân lúc tỳ nữ này đi ra, liền phi thân vào trong phòng tắm, cười dâm một cái rồi theo cột gỗ leo lên xà nhà.
Bởi không biết trong phòng tắm còn có tỳ nữ nào nữa hay không, Lăng Phong không dám lớn mật xuất hiện, hắn chỉ có thể len lén leo lên xà nhà hướng về phía phòng tắm của sư nương.
Chợt nghe Linh Nhi hỏi: "Sư nương, người hình như mất hứng, người đang suy nghĩ chuyện gì sao?"
"Ta đang suy nghĩ mình có phải đang hại Phong nhi hay không, hắn xuất sắc như vậy, tương lai sẽ là minh chủ võ lâm kế tiếp, nhưng ta lại cùng hắn…" Thanh âm của nàng tinh tế mượt mà lại uyển chuyển, nhẹ nhàng véo von, mềm mại vô cùng, mặc dù mang theo u oán, nhưng lại giống như chim non ca hót trong rừng rậm, loại tiên âm này chỉ có ở sư nương.
Linh Nhi thanh thuý nói: "Sư nương, người không có sai đâu?! Chúng ta nên cùng với Lăng sư huynh, chưởng môn có bao giờ coi người là phu nhân đâu?"
Sư nương cảm thán một tiếng, nói: "Nhưng nếu ta cùng Phong nhi ở chung, sẽ bị thiên hạ võ lâm phỉ nhổ, hắn sẽ trở thành vạn kiếp bất phục."
Linh Nhi nói: "Người không nói, ta không nói, sẽ không ai biết, cùng lắm thì khiến cho Lục Thanh Phong tẩu hoả nhập ma…"
Sư nương cả kinh, quát khẽ: "Tử nha đầu, câm mồm, không cho ngươi nói hươu nói vượn!"
Linh Nhi không phục nói: "Thế nào lại là nói bậy, hắn không chết, người sẽ vĩnh viễn sống trong thống khổ, lời này con nói mặc dù có chút đại nghịch bất đạo, nhưng cũng là lời nói thật. Hôm nay đã đi vào con đường này, chúng ta căn bản không còn đường lùi!"
"Tử nha đầu ba hoa, có phải Phong nhi dạy ngươi nói mấy lời này không?" Sư nương trách cứ.
Linh Nhi vội vàng nói: "Không có, đây đều là những lời trong tâm can của con, không liên quan đến sư huynh."
Sư nương nói: "Nơi này không có ai, ngươi không nên nói nữa. Sau này những chuyện như vậy không được nghĩ tới…"
"Không nói thì không nói!" Linh Nhi trong lòng hết sức không phục.
Lăng Phong lúc này ở xà nhà trên đầu các nàng đã dục hoả bừng bừng, len lén nhìn xuống dưới.
Không nhìn thì không sao, vừa nhìn thấy Lăng Phong liền trợn mắt há mồm, thần hồn điên đảo. Chỉ thấy trong phòng tắm một người da dẻ như bạch ngọc đang nằm, trên mặt nước cánh hoa bồng bềnh, nhiệt khí chưng bốc lên, sương khói mờ ảo.
Trong hơi nước mông lung, thân ảnh tuyệt đẹp của sư nương uyển chuyển trong bồn tắm, Linh Nhi đang tưới nước nóng trong bồn lên người sư nương.
Chỉ thấy mái tóc buông xoã trong nước của sư nương nhẹ nhàng bập bềnh, như ‘mặc ngọc’(1 loại ngọc đen tim tím) đen nhánh, lấp lánh thấp thoáng dưới ánh đèn mông lung, lan tràn vẻ lỗng lậy mê người. Môi anh đào của nàng có chút mỉm cười, sống mũi ngọc ngà thật xinh xắn, tai hồng má đỏ, thật giống như thanh thuỷ xuất phù dung(trong nước trong hiện ra bóng hoa sen), nàng đúng là tạo vật của thiên nhiên, cao quý xuất trần, phảng phất như tiên tử tại Dao Trì chứ không phải yên hoả tại nhân gian. Da thịt như bạch ngọc mà non mềm, lúc này do có nhiệt khí bốc lên mà toàn thân nhuốm hồng. Trong làn nước long lanh, giữa sóng nước dập dềnh hiện lên thân thể lả lướt đầy đặn với những đường cong tuyệt vời khiến cho đầu óc của người khác phải quay cuồng.
Cổ họng Lăng Phong ‘ừng ực’ một chút, nuốt một ngụm nước miếng, miệng há to ra đến không có khép lại, đầu hắn liều lĩnh di động để thay đổi góc độ thưởng thức. Hắn tưởng tượng tới diệu cảnh bên dưới mặt nước, bất chi bất giác, một giọt nước miếng rơi xuống…
Rơi ngay lên trên da thịt của sư nương, nàng lúc này đang tắm rửa nên không có chú ý tới.
Linh Nhi một bên hầu hạ sư nương, một bên tán dương nói: "Sư nương một thân băng cơ ngọc cốt được xưng là thiên hạ vô song, gả cho Lục Thanh Phong thật là uổng phí, con thấy rằng, chỉ có Lăng sư huynh mới có thể hợp đôi với người thôi!" Tiểu ny tử này nhất thời mất hứng, ngay cả sư phụ chưởng môn cũng không hô, dứt khoát hô tục danh.
Sư nương thật muốn tức giận, nhưng chỉ khẽ quát một tiếng, cuối cùng chỉ có thể thở dài, buồn bã nói: "Ngươi lúc đó gả cho Phong nhi, hãy cố gắng giúp chồng dạy con, so với chuyện ở lại Hoa Sơn cùng ta còn tốt hơn!" Nói xong liền đứng dậy từ trong bồn tắm, bộ ngực sữa lộ ra một nửa trên mặt nước…
Nhất thời xuân quang lộ ra, song nhũ của sư nương có thể nói hoàn mĩ ngạo nghễ đỉnh lập trên thân thể, trắng như mỡ đông, óng ánh như mỹ ngọc, hơn nửa trên đầu ưỡn lên nụ hoa tròn trịa, phối hợp với màu trắng trên da thịt của nhũ phong, chính là song đỉnh phấn hồng xinh đẹp… (HP trước khi dịch: 100, sau đoạn này còn 75)
Lăng Phong nhất thời dục hoả chạy lên đến đầu, huyết mạch căng lên không thể ức chế nổi, tay chân mềm nhũn, tại xà nhà mất đi thăng bằng thân thể không khỏi rớt xuống…
"A……" Lăng Phong hô to một tiếng, từ không trung ngã xuống dưới, ‘Ùm’ một tiếng bọt nước bắn lên, rơi vào trong bồn tắm, xung quanh văng lên tiếng nữ nhân la hét chói tai…
Lăng Phong trong nước nuốt liền mấy ngụm nước, còn chưa kịp đứng dậy thì cảm thấy sau cổ bị chế ngự, cả ngươi như con mèo nhỏ bị Linh Nhi nắm lấy ném về phía sau, 'phanh' một tiếng thân thể hắn không khỏi đập vào vách tường lạnh băng, trong tai nghe 'thương…' một tiếng, trường kiếm ra khỏi vỏ, theo sát trước mắt là hàn quang chớp loáng, không để cho hắn cơ hội thở dốc nào cả.
Lăng Phong bởi vì rình coi, nên có tật giật mình, hơn nữa đối phương lại là người mình yêu, cho nên hắn không có ra tay, nếu không bằng vào võ công của Linh Nhi, căn bản không thể làm hắn bị thương.
"Dùng tay!" Sư nương gấp gáp duyên dáng kêu to.
"Sư huynh!!!" Linh Nhi lúc này mới thấy rõ hắn, kinh hô.
Lăng Phong mỉm cười, lau mấy giọt nước trên mặt đi, trước vẻ trừng mắt của Linh Nhi cùng sư nương cười một tiếng, nói: "Nương tử, ta, ta chỉ là… chỉ là đi ngang qua, ha ha…" da mặt hắn rất dày, cho dù nói ra những lời xấu hổ như vậy ra khỏi miệng, cũng rất có dũng khí.
Sư nương một bên vơ lấy y phục che dấu thân thể mềm mại, dần trấn định lại, cực lực dùng ngữ khí tức giận: "Chàng chớ có nói bậy, nơi này làm gì có cái gì nương tử của chàng?"
Lăng Phong hắc hắc cười nhìn một màn hương diễm tuyệt luân, vẻ mặt cười xấu, nghe nàng nói xong lời này, biết tính tình sư nương rất trang trọng, không thể đường đột được - mặc dù đã đường đột rồi. Chỉ thấy mái tóc dài đen nhánh tú lệ của sư nương nhỏ xuống từng giọt nước, tai đỏ má hồng, mặt phấn môi son, băng cơ ngọc cốt, thần như thu thủy thân như ngọc, quả thật là thanh thuỷ xuất phù dung
(trong nước có hoa sen), vưu vật của thiên nhiên.
Lăng Phong thấy thế mắt hoa thần mê, hận không thể tiến đến ôm nàng vào lòng mà khinh bạc một phen. Nói: "Nàng cùng Nhi nhi chẳng phải là thê tử của ta sao?"
Sư nương gò má ửng hồng, mỹ mục bao phủ một tầng sương khói, rõ ràng là ngượng ngùng không chịu nổi, hết lần này tới lần khác đều ra vẻ trang trọng, nói:
"Hậu viện này là cấm địa của nam đệ tử, chàng có biết ngươi đã phạm vào môn quy hay không? Hơn nữa còn len lén mò vào đây, rình coi…" Lời vừa tới đây, nàng nhất thời dừng lại, vẻ mặt đỏ bừng, không cách nào mở miệng được.
Lăng Phong đối diện không nói gì, xấu hổ một trận, hắn không nghĩ tới nàng lại cho hắn ăn một trận giáo huấn, hắn tự biết đuối lý . Nhưng nhìn thấy bộ dạng xấu hổ muốn nói lại thôi của sư nương, hắn dục hoả đại động, hận không thể lao tới đem sư nương đặt lên giường… để cho nàng từ đại đạo lý lời nghiêm nghĩa chỉnh, biến thành ý loạn tình mê mà thở gấp! Nếu có lý thì đem lý trên giường giải quyết(hay!!!). Hắn nghĩ tới đây, bất giác lộ ra nụ cười xấu xa.
Sư nương nhìn thấy trong mắt hắn một đoàn lửa nóng, dù không đoán ra ý nghĩ của hắn nhưng cũng không chịu nổi, nàng vừa thẹn vừa giận, sẵng giọng nói: "Chàng còn cười được sao?!" Ngữ khí ngập ngừng, nói không ra lời.
"Sư nương, con ra ngoài trước, trông chừng cho hai người." Linh Nhi cùng Lăng Phong có chút ăn ý, cố ý mỉm cười rời đi, đem nơi này giao lại cho Lăng Phong.
"Nhi nhi, ngươi…" Sư nương nghe thấy Linh Nhi nói lộ liễu như vậy, gò má liền ửng hồng .
"Sư nương nói rất đúng, là ta sai, cho nên ta quyết định sẽ phạm thêm sai lầm nữa…" Lăng Phong đột nhiên lao ra, lướt tới người nàng như viên đạn, "Chụt" một tiếng đã hôn vào môi nàng, một tay hắn lại đem sư nương ôm vào trong ngực, hôn lên gương mặt nàng. Tay kia lớn mật hơn, tiến vào trong y phục của nàng.
Sư nương đột nhiên bị tập kích thì chấn động. Còn chưa kịp đẩy hắn ra trách mắng, Lăng Phong đã hôn lên môi nàng, hơn nữa càng hôn càng cuồng nhiệt. Sư nương cảm thấy đầu óc trống rỗng, cái gì cũng quên sạch, chỉ mặc cho tiểu tử này khinh bạc.
Sư nương lúc bắt đầu còn có chút phản kháng, bất qua chỉ được một hồi, liền phát ra tiếng rên điềm mỹ. Nàng nhiệt tình đáp lại Lăng Phong. Nàng cảm thấy toàn thân nóng lên, tiếng kêu càng ngày càng hưởng ứng, ngay cả tiểu phúc của nàng cũng có cảm giác như một đoàn lửa, rất cấp thiết phải bộc phát.
Lăng Phong cởi dần y phục của sư nương, khiến cho đại nãi tử của nàng lộ ra. Đó như hai tiểu bạch thỏ, nãi đầu phấn nộn vừa lớn vừa kiều. Lăng Phong một tay tóm, ấn, xoa, nhéo, làm cho nó ra đủ các loại hình dạng. Rất nhanh đã làm cho nãi tử của sư nương dựng lên.
Sư nương bị Lăng Phong mút làm cho thân thể mềm mại trực chiến, mỹ mục khép lại, hai tay vốn muốn đẩy đầu Lăng Phong tránh ra, nhưng chẳng biết khi nào lại biến thành ấn xuống. Bộ dạng này của nàng rõ ràng là cổ vũ Lăng Phong tiếp tục làm.
Sư nương bị Lăng Phong thiêu đậu liền mở đôi môi đỏ mọng ra a a kêu lên, thanh âm trầm thấp, hé ra mặt cười giống như mặt trời lặn sáng lạn. Sư nương cảm giác toàn thân như phún hoả, dục vọng đã đạt tới độ cao mới.
Lăng Phong không muốn dừng lại tại đây.
Hắn ngẩng đầu lên, đem y phục quăng ra bên cạnh bồn tắm, sau đó đặt sư nương lên, chính mình thì tiến tới. Hắn hôn lên mặt sư nương, một tay chậm rãi tiến xuống hạ phúc của nàng, sư nương trong cơn mê man xuất hiện một tia thanh tỉnh.
Sư nương kêu lên: "Không được, không được, chàng mau buông thiếp ra. Lát nữa có người tới thì không xong đâu."
Lăng Phong cười hì hì nói: "Nương tử nha, Nhi nhi đã canh chừng bên ngoài rồi, yên tâm đi!!" Vừa nói Lăng Phong vừa cúi đầu xuống, đem đôi chân trắng phân khai ra, sau đó miệng rộng tiến tới, dùng sức hôn thật mạnh.
Sư nương chỉ cảm thấy linh hồn như muốn bay ra, theo bản năng kêu lên: "Phong nhi, chàng thật lợi hại nha. Chàng khiến sư nương sảng khoái muốn chết. Chàng dùng sức một chút. Để sư nương sảng khoái chết đi!"
Lăng Phong vừa nghe cổ vũ xong, sao có thể không ra sức công tác chứ? Hắn vừa mới liếm trong chốc lát, liền đem hai chân sư nương nhấc cao lên, để sư nương tự mình ôm lấy chân, còn hắn thì ôm lấy cặp mông tròn trịa của sư nương, sư nương liền rên lên 'hừ' một tiếng, mỗi một tiếng 'hừ' vang lên, đều khiến cho kẻ khác phải mất hồn.
Sư nương thở hổn hển kêu lên: "Phong nhi, hảo phu quân của thiếp, chàng thật sự là một nam tử hán. Chàng mau tới đi, sư nương muốn chàng."
Lăng Phong nghe được mệnh lệnh này, liền như sói đói. Hắn nhào tới trước, để sư nương bảo trì tư thế đó.
Sư nương là một mỹ nhân thành thục, cho nên sư nương thoải mái lắc eo nâng mông, so với một thục nữ nghiêm trang hoàn toàn khác hẳn.
Một hồi sau, Lăng Phong để sư nương thả lỏng ra, chuyển sang tư thế truyền thống thân thiết. Lăng Phong hỏi: "Sư nương, nàng cảm thấy thế nào?"
Sư nương mỹ mục khép hờ, thoải mái ôm lấy cổ Lăng Phong, hừ hừ nói: "Thật tuyệt, thật tuyệt, thiếp hình như đang bay lên."
Vừa nói chuyện nàng vừa toàn lực phối hợp với Lăng Phong, bất luận là nâng mông, hay là lắc eo, đều mang lại chỗ tốt.
Lăng Phong khoa trương nói: "Sư nương, nàng thật là phong tao(lẳng lơ) nha, cũng thật là mê người. Nàng là nữ nhân mê người nhất mà ta từng gặp."
Sư nương động tình đỏ mặt xấu hổ nói: "Phong nhi nha, chàng không được phép cười thiếp nha. Sư nương chỉ trước mặt chàng mới không biết xấu hổ thôi."
Lăng Phong trả lời: "Sư nương, ta rất thích bộ dạng này của nàng."Vừa nói hắn vừa ngồi xuống, hai tay ôm lấy sư nương, dùng sức giúp nàng.
Sư nương rên rỉ, Lăng Phong thở hổn hển, cả hai bên đều cố gắng thu hoạch được vui sướng. Sư nương cho tới bây giờ chưa từng vui vẻ như vậy, nàng quả thực muốn nổi điên lên rồi.
Sau khi yên lặng, Lăng Phong nằm xuống, để sư nương nằm trên người mình. Song phương tạm thời không nói lời nào, đều cảm thụ dư vận sau cao triều. Sư nương lại nhớ tới tuổi mười tám của chính mình, cảm giác thanh xuân lại xuất hiện trở lại. Lăng Phong vô cùng kiêu hãnh, hắn không muốn chỉ là tình một đêm với sư nương. Bởi vậy trong đầu hắn lại hiện lên những lời Linh Nhi vừa mới nói, sư phụ Lục Thanh Phong cần phải giải quyết, nhưng phải giải quyết ra sao, cần phải thật khéo, nếu không tất khiến cho võ lâm công phẫn, chính mình sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Sư nương nhắm mắt một hồi, lại quay qua nhìn Lăng Phong. Nàng lấy tay vuốt tóc Lăng Phong, thản nhiên cười nói: "Phong nhi, sau này không nên tới đây, khi nào muốn sư nương, chúng ta có thể tới nơi khác mà!"
Bàn tay to của Lăng Phong trên người sư nương sờ loạn, nói: "Hảo nương tử, ta muốn làm vợ chồng với nàng dài dài, biến nơi này thành hậu cung hạnh phúc của chúng ta!"
Sư nương cả giận nói: "Nói bậy, chàng đang tưởng tượng chuyện gì thế? Chàng nghĩ sư phụ chàng không còn tồn tại sao?"
Lăng Phong nghe xong liền cười, nói: "Hắn mỗi ngày đều bế quan, cho dù tồn tại cũng không khác gì một người chết. Sao có thể so được với ta… chẳng lẽ nàng không muốn theo ta mỗi ngày vân vũ sao? Vừa rồi chính nàng nói muốn ta cả đời XXX nàng như vậy mà…"
Sư nương nghe xong vô cùng xấu hổ, Lăng Phong cao hứng, ôm lấy sư nương rồi hôn hít. Hắn thiêu đậu tình dục của mỹ nữ này, để nàng một lần nữa cùng hắn xxx. Hắn thật muốn biến thành con sói đói, đem nàng xé xác ra.
Hai người một mực làm việc, thẳng cho tới khi không còn động đậy được nữa mới đình chỉ lại. Hai người mặc y phục, cùng nghỉ ngơi một hồi cạnh nhau.
Sư nương cười nói: "Được rồi, Phong nhi đừng suy nghĩ nhiều nữa. Chàng về trước đi, vấn đề còn lại, thiếp sẽ tới giải quyết, không cho chàng dính vào đâu hiểu chưa?"
Lăng Phong 'ân' một tiếng, nói: "Ta hiểu rồi. Ta cái gì cũng nghe nàng là được." Vừa nghĩ tới sư nương không thể hoàn toàn thuộc về mình, Lăng Phong có chút thất vọng.
Hai người đứng dậy, Lăng Phong rửa mặt. Cùng sư nương bốn mắt nhìn nhau, đều cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào.
Sư nương dặn dò nói: "Trên Hoa Sơn, chuyện của chúng ta, Chàng nhất định phải giữ kín miệng. Trước mặt mọi người, không được để ai nhận ra mối quan hệ của chúng ta."
Lăng Phong cười cười, nói: "Sư nương, ta hiểu cả mà. Nàng chứ yên tâm đi!"
Thấy sư nương đoan trang nay có thêm vài phần vũ mị, trong đôi mắt đẹp bắn ra ánh sáng nhu hoà, hiển lộ hoàn toàn nhu tình của nữ tính. Lăng Phong nhìn phong nhũ phì đồn của sư nương, trong lòng thầm than, nếu cả đời có thể cùng sư nương sống chung thì cuộc sống thật tuyệt biết bao.
Lăng Phong xoay người rời khỏi phòng tắm, y phục vốn ẩm ướt, dưới sự vận công của hắn, toàn bộ đều đã khô cong. Toàn thân tinh thần sáng láng, tràn ngập phấn chấn.
Trên đại điện bữa tiệc chúc mừng đã kết thúc, Hoa Sơn đệ tử say tuý luý ngã trái ngã phải trở về phòng.
Lăng Phong mặc dù vừa mới cùng sư nương phiên vân phúc vũ một phen, nhưng chân khí dục vọng trong cơ thể lại tiếp tục bùng phát, dục vọng trong cơ thể hắn hoàn toàn bành trướng một cách điên cuồng, cơ hồ khó có thể khống chế. Lăng Phong cũng không biết nguyên nhân từ đâu? Từ khi tu luyện song tu Tiêu Dao Ngự Nữ Tâm Kinh tới nay, hắn cảm giác mình càng ngày càng khó khống chế, nhất là đối với chuyện của Lam Phương Hoàng, chính mình hoàn toàn chinh phục như là tẩu hoả nhập ma. Nếu là trước kia, Lăng Phong hắn sẽ không làm chuyện như vậy. Sau chuyện với Lam Phượng Hoàng(là Tuyết Phượng Hoàng đó, có lẽ từ đây tác giả nhầm), Lăng Phong liền phát hiện ý chí kiên định của mình trước kia nay đã yếu đi, hơn nữa dục vọng mênh mông đối với nữ nhân càng ngày càng khó ức chế. Còn vì sao lại trở nên như vậy thì Lăng Phong đến giờ vẫn chưa tra ra?
Tâm tình ngứa ngáy khó chịu khó nhịn, nửa đêm thật sự khó ngủ được, nhất thiết phải tìm người tới giải nhiệt. Tìm Tạ Lâm Lan đi! Lăng Phong bèn lặng lẽ đi tới bên ngoài phòng Tạ Lâm Lan. Ánh trăng nhu hoà chiếu lên mặt ngọc tuyết trắng của Tạ Lâm Lan phát ra ánh sáng lấp lánh, đẹp một cách huyền ảo. Lăng Phong cũng không vội vàng, hắn trèo lên giường, ôm lấy Tạ Lâm Lan hôn cuồng nhiệt. Tạ Lâm Lan trong lúc ngủ say đối với người đang xâm phạm nàng là Lăng Phong liền xuất ra một trọng chưởng, Lăng Phong dù võ công cao cường, do không phòng bị nên bị nàng đánh bay ra khỏi giường.
Tạ Lâm Lan mở to hai mắt, hỏi: "Ai?"
"Lăng Phong 'a' một tiếng, nói: "Hảo nương tử, là ta."
Tạ Lâm Lan 'a' một tiếng, ngạc nhiên hỏi: "Sư đệ, sao lại là ngươi."
Lăng Phong có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói: "Ta sợ nàng cô đơn, nên qua gặp nàng. Ai biết nàng thiếu chút nữa mưu sát thân phu!"
Tạ Lâm Lan mặc dù đối với Lăng Phong luôn bách y bách thuận, nhưng cũng không có nghĩa là nàng ngốc, a a cười nói: "Phải không? Tướng công vừa mới làm gì với ta vậy?" Nàng tuy trong lúc mơ mơ hồ hồ, nhưng đối với chuyện Lăng Phong làm cũng có chút ấn tượng.