Hà Vĩ Thu dẫn Lăng Phong tới diễn võ trường, tại đây có rất nhiều đệ tử đang luyện công. Những đệ tử đích truyền khác cũng có ở đó, giống như Tạ Lâm Lan cùng Đàm Nguyệt Phượng, còn có Vương Bỉnh Hạo cùng Lục Thừa Thiên, bọn họ chính là đang lên lớp giảng dạy cho những đệ tử khác. Đệ tử đích truyền bình thường vẫn là theo sư phụ tập võ, hơn nữa vì thời gian luyện tập đã dài, do đó có thể nói đã học được Hoa Sơn chân truyền, chỉ là lĩnh ngộ cao thấp không giống nhau mà thôi. Bất quá ngay cả đệ tử đích truyền dở nhất, so với những đệ tử hạng hai hạng ba, vẫn là nhân chung chi long.
Lăng Phong cũng không có được đãi ngộ đặc biệt, ít nhất lúc này chưởng môn vẫn còn đang bế quan, không có thể tự mình chỉ điểm cho hắn một chút, làm đệ tử đích truyền, cũng không thể không nói là tiếc nuối.
Hà Vĩ Thu tự mình dẫn Lăng Phong tới một góc võ trường, không có người nào xem bọn họ. Bởi vì khi đệ tử Hoa Sơn phái luyện công, đều là từng người tự nỗ lực, tự học tự tập, không có tâm tình mà để ý đến người khác.
Hà Vĩ Thu trước tiên cho Lăng Phong đi một vài đường quyền cước, sau đó lại bảo hắn múa một hồi kiếm pháp, muốn nhìn lại lần nữa trình độ võ công của hắn, tiếp theo mới hỏi qua lý lịch sơ lược học nghệ
Lăng Phong khi nói về quá trình học nghệ của mình thì vô cùng oán thán nói: “Nhị sư huynh, còn phải nói, người ta học nghệ chung quy đều có danh sư, ta lớn từng này còn chưa biết danh sư là cái dạng gì. Ta luôn muốn học nghệ, nhưng đều là không được. Ngay cả lão ba ta cũng mặc kệ, nói cái gì là ta sanh bất hảo, không phải là hài tử tốt, cuối cùng cho rằng ta gây họa, làm cho người đau đầu nhức óc, nếu như mà để cho ta học nghệ, ta sẽ trở thành Hỗn thế ma vương, thành Hàng Châu sẽ bị ta làm cho long trời lở đất, mọi người nhìn thấy ta đều rẽ phải ngoặt trái mà chạy mất.”
Hà Vĩ Thu hòa khí cười nói: “Cha ngươi lo lắng như thế, cũng là muốn tốt cho ngươi mà thôi. Bất quá, với tư chất như ngươi, nếu không học võ nghệ, thì thực là chuyện đáng tiếc.”
Lăng Phong nghe xong rất thoải mái, lại hỏi: “Nhị sư huynh, huynh thực có mắt nhìn người. Thử dùng ánh mắt cao siêu của huynh nhìn xem, đệ sau này có thể học được bản lãnh cao cường, nổi trội hơn người không?”
Hà Vĩ Thu nhìn nhìn Lăng Phong, nói: “Tiểu sư đệ, ngươi chính là thiên phú không sai, chỉ là xem ngươi sau này làm thế nào mà thôi. Tục ngữ nói “sư phụ lĩnh tiến môn, tu tập tại cá nhân”, có thể thành nhân trung chi long hay không, quan trọng nhất vẫn là do ngươi tự quyết định, chứ không phải ở người khác.”
Lăng Phong không phải là đứa nhỏ ngốc nghếch, tự nhiên là hiểu được ý tứ của nhị sư huynh. Lăng Phong hắn là ai, tại Hàng Châu ỷ vào tài thế của cha cùng võ công của Thẩm Nhạn Băng, hắn sống khinh mạn như một tiểu bá vương, nếu không phải ngày đầu tiên vào Hoa Sơn đã bị Lục Phi Nhi đánh cho một trận tơi tả, chỉ sợ Hoa Sơn cũng phải náo loạn tung trời cả rồi. Lăng Phong xem như đã hiểu biết thêm rất nhiều, núi cao còn có núi cao hơn, kẻ mạnh còn có kẻ mạnh hơn. Chỉ có cường giả mới khiến cho người ta nhìn bằng con mắt khác, chỉ có cường giả mới giành được địa vị . Lăng Phong đã chuẩn bị sẵn sàng, nhất định phải làm được cường giả. Nếu không, ngay cả nữ nhân cũng đều khinh ghét hắn, nói gì đến chuyện hắn yêu thích sư nương.
Nghĩ đến sư nương, Lăng Phong trong lòng lại hồi hộp không thôi, nàng thực là khiến người ta mê mẩn, nếu cứ như thế, chỉ sợ hắn sẽ tẩu hỏa nhập ma không chừng.
Hà Vĩ Thu nói: “Tiểu sư đệ, chúng ta hôm nay chính thức bắt đầu luyện tập, ngươi nhất định phải cố gắng nha. Sư nương đối với ngươi kỳ vọng cũng không nhỏ đâu.”
Lăng Phong gật đầu, nói: “Đệ nhất định sẽ không để mọi người thất vọng.”, nghĩ đến sư nương, hắn lập tức tràn đầy hăng hái. Cũng không biết sư phụ là người thế nào, làm sao lại cưới được một nữ nhân cực phẩm như sư nương làm lão bà, thực là khiến cho người ta đố kỵ đến chết. Nghĩ tới đây, Lăng Phong hạ quyết tâm nhất định phải học nghệ thành tài, tốt nhất là đánh bại sư phụ, đem sư nương đầu nhập vào trong lòng mình. Thực ra nam hài tới tuổi này mới tình đậu sơ khai, gặp được sư nương xinh đẹp như tiên, hắn làm sao lại không mê mẩn cho được?
Bất quá nói lại, ý nghĩ thì với cao như thế, chỉ là làm thế nào có thể luyện tốt võ công! ! !
Hà Vĩ Thu nghe được Lăng Phong bày tỏ thái độ, trong lòng cũng rất tán thành, gật đầu nói: “Lát nữa chúng ta phải xuống núi lấy nước, cũng là tập thể năng cho ngươi, chuẩn bị để sau này học nghệ.”
Lăng Phong không nhịn được hỏi: “Nhị sư huynh, tại sao không phải là vác tảng đá lớn hay là những cái khác, ghánh nước nhiều không tốt. Lắc qua lắc lại, chỉ sợ lên đến núi còn lại không được nửa thùng.”
Hà Vĩ Thu mỉm cười nói: “Gánh nước là coi trọng kỹ xảo, nước thì luôn chuyển động, đòi hỏi tính thăng bằng và ổn định cực cao, bằng không nước sẽ tràn ra ngoài. Gánh nước có lợi là có thể rèn luyện sự cân bằng và kỹ xảo phản ứng, đây chính là điều mà vác đá hay những vật khác không thể bằng được.”
Lăng Phomg ừm một tiếng, tỏ vẻ đồng ý. Thì ra Thiếu Lâm tự gánh nước luyện công đều là có dụng ý cả, xem ra thiên hạ võ công xuất Thiếu Lâm quả không sai.
Hà Vĩ Thu giải thích: “Sư đệ, gánh nước từ dưới núi lên trên núi, có hơn mười dặm đường, ngươi cần phải chuẩn bị sẵn sàng…”
Lăng Phong nói: “Không vấn đề gì”, trong lòng lại có chút sợ hãi. Hắn từ nhỏ đến lớn, còn chưa làm việc nặng nhọc như thế bao giờ. Hic, cứ tưởng rằng gánh năm ba dặm thôi, ai ngờ từ đây xuống núi, đến tận năm ba mươi dặm, cái này quả thực là muốn giết người mà.
Ở nhà làm đại thiếu gia không chịu, lại bắt chạy tới đây làm cu li khuân vác, lão ba, xem ra lần này người đúng là nhìn sai rồi, Lăng Phong trong lòng thầm trách lão ba của mình.
Rất nhanh, nhị sư huynh Hà Vĩ Thu đã triệu tập các đệ tử gánh nước tới. Những người này đều không phải là đệ tử chính thức, tổng cộng là hơn mười người. Lăng Phong kinh ngạc phát hiện, trong số mười người tới còn có cả nữ đệ tử. Xem ra, Hoa Sơn phái huấn luyện, cả nam và nữ đều ngang hàng như nhau. Những nữ đệ tử này mặc dù vẻ mặt nghiêm túc, nhưng chính là vẫn như hoa như ngọc, rất có phong thái. Lăng Phong nhìn thấy, tự nhiên trong lòng ngứa ngáy như bị miêu qua tử cào vào.
Lăng Phong rất nhanh lại phát hiện, trong số một ngàn đệ tử Hoa Sơn phái, có ba trăm người là nữ, người nào cũng yểu điệu xinh xắn, quả thực chính là đại mỹ nhân. Hoa sơn địa phương này phong thủy thật là biết dưỡng nhân, nam thì anh tuấn, nữ thì tú mỹ. Hắn trong lòng không khỏi nghĩ thầm, các cô nương này ngày sau không biết sẽ gả cho ai. Hắc hắc, nếu tất cả đều quy thuận ta, ta Lăng Phong đã có thể trở thành phong lưu hoàng đế rồi. Trong lòng nghĩ như vậy, con mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn các nàng, các cô nương cũng phát giác ra hắn đang nhìn mình, chỉ trừng mắt một cái, coi như không nhìn thấy. Chỉ là cứ như thế, lại làm cho Lăng Phong vô cùng hưng phấn, cho rằng các nàng đối với hắn cũng có ý tứ.
Sau khi tập hợp đủ người, nhị sư huynh Hà Vĩ Thu phát cho mỗi người một cái thùng lớn. Trên miệng thùng buộc hai sợi dây thừng, vừa vặn có thể xuyên qua hai cánh tay, áp thùng tại trên lưng. Lăng Phong đeo vào, bộ dáng như công đức viên mãn. Lúc này chỉ cõng thùng không, so với cõng cây bông cũng không nặng hơn nhiều lắm. Đương khi Lăng Phong tưởng như thế là xong xuôi,nhị sư huynh Hà Vĩ Thu lại bảo mọi người khoác vào hai cổ chân và hai cổ tay bốn khối sắt tổng cộng là hai mươi cân. Lúc này thử một chút, chỉ nhấc chân thôi cũng đã phải cố hết sức rồi.
“Đều tốt chứ?” Hà Vĩ Thu ân cần hỏi một tiếng,.
“ Dạ tốt!” Mọi người đồng thanh đáp.
“Xuất phát!” Hà Vĩ Thu ra lệnh, mọi người lập tức theo sau hắn xuống núi.
Khi Hà Vĩ Thu dẫn theo hơn mười người ngang qua chỗ các đệ tử khác luyện công, thì Đàm Uyển Phượng cùng Tạ Lâm Lan đều ngẩng đầu lên nhìn. Mặc dù ngoại hình Lăng Phong trong đám người này không phải cao nhất, cũng không phải xuất chúng gì, nhưng cả hai mỹ nữ chính là vẫn còn trông thấy hắn. Đặc biệt là Tạ Lâm Lan, lại còn hướng về Lăng Phong mỉm cười ngọt ngào, chỉ là như thế, cũng đủ để cho Lăng Phong ảo tưởng rồi, hắn cảm thấy cuộc đời thật vô cùng tươi đẹp. Còn Đàm Uyển Phượng, chỉ có nhìn hắn, lại không có cười.
Xem ra Lăng Phong ta nhất định là tiêu điểm của Hoa Sơn a !! Thiếu niên nhiều tiền, nếu như lại học nghệ thành công, hơn nữa còn anh tuấn tiêu sái, còn không sợ Hoa Sơn mỹ nữ tới tấp lao vào lòng sao? Lăng Phong trong lòng thầm cao hứng, thả hồn trong mây trong gió mà phiêu du.
Khi Lăng Phong còn đang miên man suy nghĩ, đoàn người đã đi qua khoảng sân rộng, hướng thẳng về đại môn. Lăng Phong muốn quay đầu lại nhìn hai vị sư tỷ một lần nữa, tiếc là trong đội ngũ hỗn tạp, ánh mắt bị che chắn, chỉ đành quay về phía trước.
Tiểu đội ngũ hơn mười người, dưới sắc vàng rực rỡ của ánh mặt trời, tựa như Lưu tinh phóng xuống chân núi. Lăng Phong thường ngày căn cơ cũng chẳng khá khẩm gì, duy nhất chính là khinh công cũng không đến nỗi tệ, một mạch đi xuống, cuối cùng cũng có thể vượt trên người khác. Xuống núi, lại xuyên qua một cái trấn nhỏ, đi một lúc lâu nữa mới tới một con suối.
Con suối chảy chính là từ trên núi chảy xuống, lại bày đặt đi hơn ba mươi dặm để lấy nước, thực là muốn giết chết người ta mà.
Đây là một con suối nhỏ nước trong vắt, cong queo ngoằn nghèo, còn phát ra tiếng chảy róc rách. Dòng nước từ trong núi chảy ra, đi qua nơi này, cũng không biết là đổ về đâu.
Sau khi mọi người nghỉ ngơi một chút, liền múc đầy nước vào thùng. Lại đem thùng khoác lên vai, cảm giác thực là không giống lúc đầu.Lăng Phong là người đầu tiên cảm thấy sức nặng, rất là không thoải mái. Đây là điều đương nhiên, ai mà cõng trên lưng gần một trăm cân (1 cân=1/2 Kg) cũng sẽ đều không thoải mái như thế. Nếu như không có một chút căn cơ nền tảng, phỏng chừng khi lên tới núi, cũng sẽ lăn ra mà chết rồi.
“Nhị sư huynh, tại sao chúng ta phải bỏ gần tìm xa, đi tới tận chỗ này mà lấy nước, thế…thế chẳng phải là tự tìm khổ hay sao?” Lăng Phong thực sự là nhịn không được hỏi một câu.
Hà Vĩ Thu nói: “Đệ tử Hoa Sơn ngàn năm qua đều làm như vậy, không có ai là ngoại lệ. Năm mươi dặm không nhiều cũng không ít, xuống núi rồi lên núi, chỉ cần theo lộ trình này một năm, căn cơ ngươi đã luyện được vững chắc rồi.
“Một năm?” Lăng Phong trợn tròn mắt, loại cuộc sống khổ ải này mà phải chịu một năm, bất kể gió mưa nắng gắt đều phải kiên trì? Xong rồi, khuôn mặt anh tuấn bức người của mình xem ra có lẽ cũng biến thành Hắc Bao công cũng nên. Còn thương cảm cho mấy tiểu sư muội Hoa sơn kia, làm da trắng nõn mịn màng thế mà phải chịu nắng cháy mưa dầm. Không đúng, các nàng hình như da dẻ vẫn còn trắng bóc, chẳng lẽ là có bí quyết gì sao?
Lăng Phong nhìn những đệ tử khác ở bên cạnh, bất kể là thoải mái hay không thoải mái, đều cõng thùng nước lên lưng. Lăng Phong dù có một trăm lần không tình nguyện, cũng không muốn để mình tụt lại phía sau, không thể để người ta chê cười, cho nên cũng vui vẻ mà khoác thùng lên vai. Khi nhị sư huynh Hà Vĩ Thu ra lệnh, đoàn người lại hướng lên núi trở về.
Lăng Phong nhìn nhi sư huynh, trong lòng cảm thấy vô cùng hâm mộ, người ta tới cùng cũng là nhị sư huynh, không cần phải cõng nước, cũng không cần phải phục khổ dịch giống như mình, xem ra còn được làm người bề trên. Kỳ thực, hắn trong lòng cũng biết, người ta lúc đầu cũng phải đi qua con đường này. Không ai có thể một nước lên trời, đóng băng ba thước không có một ngày lạnh giá. Kiên nhẫn, chờ Lăng Phong ta học nghệ thành tài, cũng có thể nở mày nở mặt giống như hắn.
Bởi vì loại huấn luyện như này trước đây Lăng Phong chưa bao giờ trải qua, ngày trước được cưng chiều từ bé, mặc dù có luyện qua võ công, hơn nữa cũng được coi là nhị lưu, thế nhưng mới đi một đoạn đường, tốc độ của hắn đã có phần chậm lại, trên mặt còn lấm tấm mồ hôi. Nhìn lại những người khác, đa số đều tỏ ra rất dễ dàng. Khỏi cần nói, người ta nhất định đã trải qua nhiều ngày huấn luyện rồi.
Nhị sư huynh Hà Vĩ Thu đi tới, động viên Lăng Phong, nói: “ Lúc mới bắt đầu thì sẽ mệt một chút, sau này dần dần sẽ tốt hơn.”
Lăng Phong hướng về hắn cười nói: “Sư huynh, đệ biết, đệ vẫn chịu được.” Nói rồi khom lưng xuống, cố sức ưỡn thẳng lên, xốc lại lùng nước, bước dài tiến về phía trước.
Hà Vĩ Thu thấy bộ dáng cố gắng của Lăng Phong, trong lòng mỉm cười, thầm nghĩ, đứa nhỏ này mặc dù được cưng chiều từ bé, thế nhưng tính cách lại rất kiên cường. Tốt lắm, cứ như vậy, chắc chắn sẽ thành tài. Trong số tất cả sư huynh đệ Hoa Sơn phái, Hà Vĩ Thu là lớn tuổi nhất, cơ hồ ngang bằng tuổi của sư nương, bởi vậy nhìn tiểu sư đệ nhỏ bằng một nửa mình, trong lòng luôn coi hắn là một tiểu hài tử. Mặc dù Lăng Phong còn nhỏ, thế nhưng từ lâu đã không còn là nam hài cái gì, con cháu phú gia, đặc biệt trưởng thành sớm, mới nho nhỏ đã cùng với nha hoàn tỳ nữ trong phủ lăn lộn. Điều Lăng Phong đặc biệt tự hào chính là, cái đó của hắn so với nam nhân trưởng thành còn tráng kiện hơn, điểm này, đã có các cô nương tại kỹ viện lớn nhất Hàng Châu Di Hồng lâu luận chứng qua, các nàng đều nhất trí đánh giá hắn rằng: Trời sanh dị bẩm, kim thuơng không đổ!
Trời sanh dị bẩm, kim thương không đổ.
Đây chính là mộng tưởng của mỗi nam nhân, không phải nam nhân nào cũng có thể làm được, thậm chí người như thế vạn người chỉ có một. Đương nhiên, Lăng Phong chính là người mà trong cả vạn người chỉ có một đó., thậm chí là cả ngàn vạn người. Hắn có thể duy trì liên tục hai canh giờ phấn chiến, điểm này, quả thực là vô địch.
Lăng Phong trời sanh dị bẩm, bởi vậy cho dù căn bản võ công không cao, cũng sẽ từ tình huống gian nan mà bạo phát tiềm lực cực đại. Có lẽ đó chính là tác dụng của tâm lý háo thắng, cho nên Lăng Phong vẫn không có tụt lại phía sau.
Khi đoàn người trở về tới tiểu trấn dưới chân núi, Lăng Phong đã mồ hôi đầm đìa. Hắn hai chân mỏi nhừ, vốn định dừng lại nghỉ ngơi một chút, chỉ là nhìn người bên cạnh so với hắn cũng không khá hơn bao nhiêu, vậy mà người ta đều không có la khổ kêu ngừng, mình làm sao có thể dừng lại? Càng huống chi trong đội ngũ còn có nữ đệ tử, nếu như mình tụt lại, thì thực là mất hết thể diện. Vì vậy, Lăng Phong vẫn cố gắng kiên cường. Hắn trong lòng hy vọng cấp thiết nhất là: mau dừng lại nghỉ ngơi một chút, cứ tiếp tục đi như thế này, chỉ sợ mình sẽ ngất mất.
Nhị sư huynh Hà Vĩ Thu tựa hồ cũng nhận thấy các đệ tử cần phải được nghỉ ngơi, cho nên khi đoàn người ngang qua một bãi đất trống trước khách điếm, Hà Vĩ Thu liền nói: “Các vị sư đệ sư muội, nghỉ ngơi uống miếng nước đã.”
Mọi người nghe được phân phó, lập tức hoan hô một tiếng, đều đem thùng nước trên lưng hạ xuống, miệng thở phì phò. Từ đó có thể thấy, thực ra các vị sư huynh sư muội này, so với Lăng Phong cũng không có mạnh hơn bao nhiêu, bất quá đều là rất giỏi cầm cự.
Nhị sư huynh Hà Vĩ Thu vào trong khách điếm mua một bình trà và một ít bánh bao, đem ra cho mọi người ăn uống một chút. Lăng Phong sau khi uống nước, lại càng sinbh ra cảm khái. Hắn thầm nghĩ, muốn làm người bề trên thực là không dễ, mình trước kia ở nhà có bao giờ chịu qua khổ cực thế này? Công phu của mình không khá, cố nhiên cũng bởi không gặp được danh sư, song một nguyên nhân quan trọng khác chính là không chịu rèn luyện. Nếu muốn làm đại sự, không biết phải chịu bao nhiêu cực, nếm bao nhiêu khổ, mới có thể bộc xuất thành tài.
Chẳng lẽ luyện võ thực sự là khó khăn như vậy sao? Lăng Phong lần đầu tiên cảm nhận được mồ hôi ròng ròng, cho dù một đêm ngự nữ mười hai nàng cũng chưa có cực như vậy.
Mọi người đều ngồi ở trên mặt đất nghỉ ngơi. Các đệ tử lúc này cũng đang nói chuyện với nhau, Lăng Phong là người mới, căn bản không quen biết ai, muốn nói chuyện cũng không tìm được đối tượng thích hợp, thực cảm thấy có chút tịch mịch.
Xét về địa vị, Lăng Phong là cao nhất trong nhóm, các đệ tử khác cho dù trở thành chính thức, cũng không phải đích truyền. Hoa Sơn đệ tử đích truyền, trước mắt chỉ có bảy người, mà Lăng Phong chính là một trong số đó. Chỉ bằng điểm này, lẽ ra Lăng Phong phải nên vui mừng mới đúng. Chỉ là trong quá trình học nghệ, cùng với các đệ tử khác đại khái là giống nhau, không có cái gì đặc biệt, từ đó có thể thấy, Hoa Sơn phái môn quy rất là bình đẳng.
Tuy thế lúc này, Lăng Phong cũng không phải là người nhàn rỗi, hắn căn bản trong đầu lúc nào cũng tràn ngập ý nghĩ xấu xa, bởi vậy trong khi ngồi nghỉ, liền quay sang ngắm các nữ đệ tử. Hắn thầm để ý các nàng, so sánh xem người nào xinh nhất, người nào trắng nhất, người nào cao nhất, người nào có bộ ngực lớn nhất, người nào có mông tròn nhất…Những nữ đệ tử này cũng nhận ra ánh mắt như móc câu của hắn, có người quay đầu đi chỗ khác, có người giả như không biết, lại có người liếc hắn một cái, làm cho Lăng Phong cảm thấy diễm phúc không ít. Hắn lúc này trào dâng một nguyện vọng rất mãnh liệt, chính là muốn nhân lúc còn trẻ, phải tại Hoa Sơn dương danh lập vạn, nếu không thăng lên làm Hoa Sơn chưởng môn, cũng phải trở thành Hoa Sơn anh hùng chẳng hạn. Tại sao lại muốn như vậy? Đơn giản là vì hắn muốn những mỹ nữ này. Nếu không tranh thủ lúc còn trẻ, đợi đến khi già rồi, những mỹ nữ này cũng không còn gì để xem, các nàng lúc đó đã giống như hoa phai tàn cả rồi. Hoa nở cần phải bẻ ngay mới được…
Lăng Phong đang muốn chủ động cùng các nàng nói chuyện, hỏi han vài điều chưa biết, chỉ là vừa nghĩ đến sơn quy nghiêm khắc, lập tức lại ngậm miệng vào. Bất kể là mình xuất thân thế nào, cũng mặc kệ là mình phải hay không phú giáp một phương, đã lên Hoa Sơn thì đều như nhau hết. Nếu mình không giữ thể diện, phạm phải môn quy, dù là ai cũng không có thể cứu được mình. Càng huống chi mấy tiểu sư muội này mặc dù xinh đẹp, nhưng so ra vẫn còn kém sư nương cùng sư tỷ, mình tội gì phải vì mấy tiểu nhân vật mà phí phạm cả tiền đồ tươi đẹp trước mắt. Vừa nghĩ như vậy, Lăng Phong lập tức thu hồi sắc tâm, không biết làm gì khác hơn chỉ đành âm thầm nuốt nước miếng, đem lời nói ra đến cửa miệng nuốt quay trở về.
Đang lúc cảm thấy buồn chán, nhị sư huynh Hà Vĩ Thu đã ra khỏi khách điếm, chuẩn bị ra lệnh xuất phát.
Đúng lúc này, từ khách điếm lại có một người đi ra, khiến cho mọi người trước mắt sáng ngời. Đây là một mỹ nữ, nàng xuất hiện làm những sư muội bên cạnh Lăng Phong phải ủ ê thất sắc.
Nàng chưa tới mười tám tuổi, mình vận tử y, khuôn mặt trái xoan, da dẻ trắng hồng, khí chất cao quý, vừa nhìn đã biết không phải cô nương nhà bách tính tầm thường. Những nam nhân ở đây nhìn thấy, đều ngẩn ngơ âm thầm khen ngợi. Trong số đó, cũng chỉ có hai người biết nàng là ai, một là nhị sư huynh Hà Vĩ Thu, người còn lại chính là Lăng Phong.
“Tử Lăng?!” Lăng Phong vừa thấy nàng, không khỏi kinh ngạc kêu lên.
Mỹ nữ này không phải ai khác, chính là nha đầu của Lăng gia Tử Lăng, nàng vốn là nha hoàn thiếp thân của Lăng Phong. Lăng Phong lên Hoa Sơn tu luyện, vốn Tử Lăng cũng muốn đi theo làm Hoa Sơn nữ đệ tử, hầu công tử đọc sách, như thế cũng xem là chính đáng. Thế nhưng yêu cầu của Thẩm Nhạn Băng lại bị sư nương Bạch Quân Nghi cự tuyệt, sư nương cho rằng tu luyện nhất định là phải chịu đựng khắc khổ, nếu mang theo nha hoàn, thì còn ra thể thống gì. Như vậy chẳng những tu luyện không thành, còn ảnh hưởng cả đến những đệ tử khác, tạo ra một tiền lệ không tốt.
Thẩm Nhạn Băng không còn cách nào, đành phải đem Tử Lăng xuống núi. Vốn nàng muốn dẫn Tử Lăng về Hàng Châu, nhưng lại nhận được tin báo của Lăng Khanh, nói là để Tử Lăng lại tiểu trấn dưới chân núi, còn phái tới tam quản gia cùng mấy nha hoàn, ở tiểu trấn này lập nên một đại trang viên. Lăng Khanh muốn đem tiểu trấn này biến thành đại bản doanh của mình, thứ nhất là để tiện chiếu cố Lăng Phong, thứ hai là những ngày lễ tết còn dễ dàng biếu quà lễ cho Hoa Sơn, cùng Hoa Sơn phái gây dựng quan hệ tốt, bởi vậy trang viện này có thể nói là cái tổ ấp áp của Lăng Phong tại Hoa Sơn, cũng là trạm liên lạc của Lăng gia ở chỗ này.
Tử Lăng biết Lăng Phong cùng các đệ tử khác xuống núi, vì thế mới ở khách điếm này chờ sẵn, nhất định phải nhìn thấy tiểu thiếu gia mà nàng yêu thích.
Lăng Phong không hề biết cha mình lại thành lập ở đây một trang viện, cho nên vừa thấy Tử Lăng xuất hiện, lập tức có chút ngẩn ra, tưởng rằng nàng còn chưa có trở về.
“Tử Lăng?! Cô không có về Hàng Châu sao?” Lăng Phong ngây ngốc hỏi.
Tử Lăng trông thấy Lăng Phong, trong lòng vô cùng cao hứng, hướng về hắn ra sức gật đầu, trước tiên bước tới trước mặt Hà Vĩ Thu, khẽ lấy giọng, sau đó nói: “Hà sư huynh, ta muốn cùng Lăng thiếu gia nói mấy câu, như thế có được không?”
Hà Vĩ Thu ngày đó đã đã gặp qua Tử Lăng cùng Thẩm Nhạn Băng trên Hoa Sơn, do đó đối với nàng ấn tượng rất tốt, mỉm cười nói: “Là Tử Lăng, có cái gì mà không được? Muốn nói gì cô cứ tự nhiên.” Nói rồi dẫn Tử Lăng tới trước mặt Lăng Phong.
Lăng Phong thấy nàng tới gần, trong lòng lập tức dâng lên cảm giác ấm áp. Phải biết rằng, Tử Lăng chính là nữ nhân đầu tiên của hắn, nhớ lại năm ấy hắn mới có mười ba tuổi…
Năm đó, có một hôm Lăng Phong đang ngủ trưa, hắn mơ thấy một đám tiên nữ vây bắt lấy mình, sau đó thì cởi hết y phục, cùng hắn triền miên…
Lăng Phong một trận kinh hãi, nhất thời hét lên một tiếng, mê mê hoặc hoặc, như là đánh mất cái gì đó. Lúc ấy, Tử Lăng đã mười sáu tuổi, đứng ở bên giường hầu hạ Lăng Phong, nghe thấy hắn nằm mộng kêu to, bèn tiến lại gần, vừa chỉnh đốn y phục vừa dùng khăn lau mồ hôi trên người cho hắn. Khi nàng đưa tay đến bắp đùi Lăng Phong, chỉ cảm thấy một vùng dinh dính ẩm ướt lạnh băng, vội vàng rút tay lại hỏi: “Thiếu gia, người làm sao vậy?”
Lăng Phong đỏ bừng mặt, không biết làm sao giải thích tình huống này, Tử Lăng cũng là nữ tử thông minh, lại nhiều hơn Lăng Phong ba tuổi, tự nhiên là hiểu được chuyện gì xảy ra.
Tử Lăng thấy bộ dáng xấu hổ của Lăng Phong, liền đưa mắt nhìn lại một lần, bất giác hai má ửng hồng, cũng không tiện hỏi tới nữa, chỉ giúp hắn sửa sang lại y phục.
Lăng Phong thấy Tử Lăng không nói gì, liền năn nỉ : “Hảo tỷ tỷ, ta bên trong cảm thấy khó chịu, đem cho ta cái quần để thay được không?”
Tử Lăng dù sao cũng là lần đầu gặp phải chuyện này, trong lòng không khỏi có chút xấu hổ, cười khẽ hỏi: “Thiếu gia, người tại sao…” nói tới đây, lại đưa mắt nhìn bốn xung quanh, sau đó mới hỏi tiếp: “cái này là ở đâu chảy ra thế?”
Lăng Phong chỉ đỏ mặt không nói, Tử Lăng lại cứ nhìn hắn cười. Một lát sau, Lăng Phong mới đem chuyện hắn gặp trong mộng kể hết cho Tử Lăng nghe. Nhắc tới vân vũ tư tình, Tử Lăng lại xấu hổ che mặt mà cười.
Tử Lăng vốn là nha hoàn thiếp thân của Lăng Phong, là tỳ nữ trong Lăng gia, ngày thường rất yêu mến hắn. Lúc này, Lăng Phong đối với chuyện nam nữ vẫn còn mơ hồ nửa biết nửa không, thấy Tử Lăng dung mạo xinh đẹp, thế là bất chấp tất cả, mạnh mẽ kéo Tử Lăng lên giường, cùng mình tái hiện lại cảnh tượng trong mơ lúc nãy.
Tử Lăng tự biết thân thế của mình, đem thân thể hiến cho Lăng Phong chính là biện pháp duy nhất để nàng có thể ngẩng đầu, vì vậy cũng không có phản kháng. Chỉ là hai người đều còn là trẻ con, chưa từng trải qua chuyện nam nữ, kết quả là ở trên giường ngượng nghịu đến cả nửa ngày, mới tìm ra biện pháp chính xác, tiến vào thế giới nam nữ huyền bí.
Từ đó, Lăng Phong đã nếm qua lạc thú nam nữ hoan ái, một lần không thể dừng lại, hầu như đêm nào cũng cùng Tử Lăng sanh ca. Lạ là cứ phóng túng như thế, thân thể Lăng Phong chẳng những không mệt mỏi suy nhược, mà ngược lại còn tráng kiện cùng phát triển nhanh hơn. Đó cũng là một phần lí do tại sao các cô nương ở Di Hồng viện lại xưng tán hắn là trời sanh dị bẩm…
Đương nhiên, người vui vẻ nhất chính là Tử Lăng. Từ đó về sau chim sẻ biến thành phượng hoàng, rất được sủng ái.
Hơn nữa, Thẩm Nhạn Băng còn nhận nàng làm đệ tử, cùng với Lăng Phong đồng thời truyền thụ võ nghệ. Nha đầu kia cũng là người thông minh, lại vô cùng biết quý trọng cơ hội, tập luyện cũng rất khắc khổ, vả lại Ngọc Nữ kiếm vốn phù hợp với nữ nhân, cho nên Tử Lăng tập luyện rất thuận lợi. Trước khi tới Hoa Sơn, võ công của nàng thật ra còn cao hơn Lăng Phong một chút.
Chỉ là khi ở trên giường, Lăng Phong đúng là vô địch, dù cho có một trăm Tử Lăng cũng không phải là đối thủ của hắn. Điểm này khiến cho Lăng Phong vô cùng tự hào, có lẽ đây là lý do vì sao hắn không chịu khó luyện tập võ công. Hắn nghĩ tài năng trên giường của mình đã vô địch rồi, tại sao còn phải cố gắng khổ cực như vậy, chẳng lẽ nỗ lực không phải là vì một khoảnh khắc tiêu hồn ngàn vàng hay sao? Thế nhưng mình căn bản không cần cố gắng, cũng đã có thể đạt được dễ như trở bàn tay rồi.