Thế nhưng, vừa uống xong một hớp trà, tôi chợt phát giác ra có người đang ngồi tại chiếc bàn trước mặt nhìn tôi.
Tôi đưa mắt nhìn về hướng ấy thì thấy người đàn ông nọ đứng dậy đi thẳng lại bàn tôi và thân mật nói:
- Y Sa, cô cũng đến đây uống trà nữa ư?
ánh mắt tôi vụt sáng lên:
- Trương chủ nhiệm thật không ngờ được gặp Trương chủ nhiệm ở nơi này.
Nguyên lại ông ta là Trương Vĩnh Trọng kế toán chủ nhiệm tại công ty của chúng tôi. Ông trạc 40 ngoài tuổi, tại công ty ông thường dùng thái độ của một người lớn đối xử với tôi. Ông cũng giống như những người làm việc với ông tại vẫn phòng kế toán lúc nào cũng nghiêm trang, ăn nói chậm rì, lúc bình thường luôn luôn trầm mặc, ít nói. Nghe đâu ông ta là người từ Thượng Hải sang, gia đình ông ta đều không ở tại Hương Cảng.
Trương Vĩnh Trọng mỉm cười hỏi tôi:
- Cô có ước hẹn với bạn bè đến đây không?
- Dạ, không! Còn ông?
ông ta lắc đầu. rồi kế đó ông ta đề nghị:
- Tôi mời cô sang bàn bên kia ngồi với tôi, có được chăng?
Tôi không phản đối. Thế là Trương Vĩnh Trọng liền ra lịnh cho bồi mang bình trà và chiếc tách của tôi sang bàn ông tạ Khi đã ngồi vào bàn xong, Trương Vĩnh Trọng mới hỏi tôi:
- Y Sa, nghe nói cô có bạn trai, đúng thế chăng?
Tôi buồn bã đáp:
- Vâng nhưng đó là chuyện đã qua rồi.
Trương Vĩnh Trọng an ủi tôi:
- Cô hãy còn trẻ, thì thiếu gì cơ hội để cô tìm bạn trai. Lần thứ nhất bị thất bại về luyến ái, cô chứ đau khổ. Luyến ái giống như họa sĩ vẽ tranh vậy, không phải chỉ vẽ có một bức họa mà thành công. một họa sĩ thành danh đã từng không biết bao nhiêu bức họa rồi, sau đó mới có một bức thành công. Luyến ái cũng giống như thế.
Tôi nhận thấy Trương Vĩnh Trọng nói rất hữu lý, nên tôi mỉm cười nhìn ông tạ Trương Vĩnh Trọng có vẻ ngượng, cố tránh cái nhìn của tôi bằng cách cúi đầu xuống và nói nhỏ:
- Bất quá, các thanh niên hiện đại đều không thể tin cậy được, bọn họ đối với ái tình đều không chuyên nhất. Những người của thời đại này so với thời đại của chúng tôi thật không giống nhau chút nào.
Tôi không có ý kiến để phát biểu, nhưng tôi không thể nào không biểu thị là đã lãnh hội cái ý nghĩa câu nói của ông ta, nên tôi khẽ gật đâu và mỉm cười.
Sau đó, nhãn quang của ông ta dừng lại trên mặt tôi và nói tiếp:
- Y Sa, nhìn vào bề ngoài của cô mà xét thì cô là một cô gái rất nhiệt tình. Thế mà không ngờ cô lại là người có nhiều cảm tình thuộc nội tâm như vậy. Cô rất thanh tịnh, cảm tình của cô có điểm giống với Lâm Đại Ngọc trong "Hồng Lâu Mộng" vậy.
Trương Vĩnh Trọng đã lấy tôi làm trung tâm cho câu chuyện của ông ta, khiến tôi không khỏi cảm thấy lúng túng. Thế nên tôi liền cải biến câu chuyện sang đề tài khác ngay:
- Trương chủ nhiệm, bình thường Trương chủ nhiệm giải trí bằng cách nào?
Trương Vĩnh Trọng nở một nụ cười buồn, rồi nói:
- Thì đi uống trà, xem phim. một ngày qua là một ngày tôi cảm thấy hết sức cô đơn, cô ạ!
Tôi cười nói:
- Nếu như gia đình của ông ở tại Hương Cảng thì chắc là khác hẳn đi?
ông ta không nói gì, cúi xuống uống một hớp trà, rồi mới ngẩng đầu lên nhìn chăm chú:
- Y Sa, cô không còn giống như cô gái nhỏ nữa. Cô đã hiểu biết nhiều về nhân tình thế sự lắm rồi.
Tôi cười hỏi lại:
- Thật thế ư?
ông ta nghiêm nghị thốt:
- Được ngồi với cô, tôi đã quên đi rất nhiều sự cô độc của tuổi già.
Tôi tò mò hỏi tiếp:
- Trương chủ nhiệm, gia đình của ông không ở tại Hương Cảng, nếu chẳng may ông sinh bịnh thì chẳng có ai ở bên cạnh để săn sóc cho ông, vậy tại sao ông không cưới vợ Ở đây đi?
- Tôi cũng đã có tính chuyện đó. Nhưng tôi vẫn chưa tìm ra được đối tượng thích hợp. Các cô gái còn trẻ đều chê tôi đã quá già rồi.
- Nhưng ông chẳng có già đâu. Vả lại, người đàn ông đã có tuổi mới là người có trách nhiệm, có lương tâm.
Tôi nói câu ấy hoàn toàn chẳng có suy nghĩ trước, mà chỉ tùy miệng mình nói ra thôi.
Trương Vĩnh Trọng nghe tôi nói như thế thì mở to đôi mắt, ngây người ra suốt năm phút đồng hồ và lặng lẽ nhìn tôi đăm đăm. Sau đó, ông ta đưa tay bưng chiếc ly lên, uống một ngụm cà phệ Tôi thấy tay ông hơi run run, sắc mặt ông hơi biến đổi lạ thường...
Trong cái giây phút đó, Trương Vĩnh Trọng đã không còn là người có thái độ cẩn trọng, nghiêm trang và có đầu óc điềm tĩnh nữa, ông ta đã trở thành một kẻ nhiệt tình, phóng túng và xúc động hẳn hoi.
- Y Sa, chúng ta hãy đi ra ngoài đi! Trương Vĩnh Trọng đề nghị.
- Vâng.
Khi đã ra đến ngoài đường, tôi chợt trông thấy trong một chiếc tủ kính của một tiệm bánh hóa có trưng bày một chiếc áo rất đẹp, nên tôi đến gần chú mục nhìn vào.
Trương Vĩnh Trọng hỏi tôi:
- Cô có thích chiếc áo ấy không?
Tôi mỉm cười và gật đầu.
- Chúng ta hãy vào trong đó xem đi.
Trương Vĩnh Trọng nắm nhẹ lấy tay tôi mà dìu vào trong tiệm.
Tôi nói nhanh:
- Không. Tôi chẳng có mang tiền theo.
- Chẳng có gì quan hệ. Cứ vào xem đi, nếu không mua cũng chẳng sao, vì tiệm bách hóa rất hoan nghênh khách hàng vào xem mà.
Nghe Trương Vĩnh Trọng nói hữu lý, tôi liền đi cùng ông ta vào trong tiệm. Một người Ấn Độ tươi cười bước ra dùng tiếng Anh hỏi:
- Tôi có thể giúp quí khách điều chi?
Trương Vĩnh Trọng nói:
- Tôi muốn xem chiếc áo màu trắng trong tủ kia.
Người bán hàng trở vào trong tủ, lấy ra một chiếc áo choàng bên ngoài đưa cho tôi và nói:
- Tiểu thơ mặc thử và hãy nhìn vào kiếng xem có thích hợp không?
Tôi khoác chiếc áo vào mình, rồi bước lại trước tấm kiếng ngắm trước ngắm sau và nở một nụ cười rất mãn ý.
Người bán hàng tươi cười nói:
- Tiểu thơ mà mặc chiếc áo ấy thế nào cũng hấp dẫn được nhiều cậu trai chạy theo lắm đấy.
Trương Vĩnh Trọng cũng phụ họa theo:
- Y Sa, chiếc áo ấy mà được khoác vào mình cô thì trở nên cao quí vô cùng.
Mà thật vậy, tôi cũng thích chiếc áo ấy lắm, nên hỏi người bán hàng:
- Bao nhiêu tiền vậy ông?
- 89 đồng.
Tôi le lưỡi:
- Ồ đắt quá.
Trương Vĩnh Trọng vụt bảo người bán hàng:
- Ông hãy gói chiếc áo ấy lại đi.
Tôi ngạc nhiên thốt:
- Ông chủ nhiệm... Ông...
- Tôi biếu cô đó. Trương Vĩnh Trọng thành thật nói.
- Ông biếu tôi?
- Đúng vậy! Trương Vĩnh Trọng nhìn tôi mỉm cười.
Tôi ngạc nhiên hết sức và còn biết nói sao hơn nữa.
Người bán hàng gói chiếc áo xong, tôi cầm lấy chiếc gói và ôm vào lòng. Khi ra đến bên ngoài, tôi cảm kích nói với Trương Vĩnh Trọng:
- Trương chủ nhiệm, tôi xin thành thật cám ơn về món quà tặng của ông, cảm ơn nhiều lắm.
- Có chi đâu cô.
Tôi bỗng hỏi ông ta:
- Trương chủ nhiệm có con gái không?
- Có, con gái tôi cũng trạc tuổi bằng cô, nhưng nó rất ngô nghê, không có cái phong thái như cộ Tuy nhiên nó rất thông minh, nên trông thấy cô tôi không khỏi nhớ đến nó.
- Có lẽ ông ta đã coi mình như con gái của ổng. Tôi thầm nghĩ như thế.
Chẳng bao lâu sau, khi đến trước cửa một cao ốc nọ. Trương Vĩnh Trọng bèn nói với tôi:
- Tôi ngụ tại phòng A trên tầng thứ 11 cao ốc này. Cô có vui lòng lên trên ấy chơi giây lát không?
Tôi do dự một lúc vì không biết phải giải quyết định như thế nào.
- Vào giờ này trên nhà tôi chẳng có ai lạ cả, hai vợ chồng người ở bên cạnh phòng tôi đã đi áo Môn rồi. Cô có lên không?
Tôi nhìn đồng hồ, thấy đã 6 giờ đúng, vào giờ này ở nhà tôi đang dùng cơm chiều. Thế nên tôi nói với Trương Vĩnh Trọng rằng tôi cần phải về nhà dùng com, mặc dù đó không phải là lý do chính yếu để tôi từ chối. Sở dĩ tôi không muốn lên nhà ông ta là vì tôi e ngại có người quen trông thấy thì họ sẽ không khỏi hiểu lầm. hơn nữa, ông ta cho biết trên nhà chẳng có ai khác khiến tôi càng không dám nhận lời mời của ông ta.
- Nếu vậy thì tôi mời cô dùng cơm chiều luôn, cô nghĩ sao? Trương Vĩnh Trọng đang cố nài nỉ.
Tôi buộc lòng phải nói dối:
- Nhưng... hôm nay là ngày sinh nhật của mẹ tôi.
- à, thì ra thế. Nếu vậy hôm khác mời cô đến chơi.
Tôi cười và nói với ông ta:
- Bái bai!
ông ta thất vọng đưa tay vẫy từ biệt tôi. Tôi thấy rõ ông ta có vẻ như thất hồn lạc phách mà không khỏi buồn cười. Tôi thầm nghĩ có lẽ ông ta đang tưởng nhớ đứa con gái của mình nên mới như thế.
Tôi nhớ lại năm tôi vừa học xong tiểu học thì cha tôi rời Hương Cảng để sang Pháp quốc, vì thế mà tôi rất ít khi được gặp mặt cha tôi. Ông là người rất kỳ lạ, ông rất lãnh đạm đối với tôi và mỗi khi ông cau mặt lại là tôi sợ Ông vô cùng. Có hôm ông về đến nhà, tôi vội chui vào trong phòng trốn, không dám gặp ông. Kỳ thật, cha tôi không phải là một con người hung dữ từ trước đến giờ ông chẳng hề mắng chửi hoặc đánh đập tôi lần nào. Theo lời mẹ tôi nói thì ông là người rất quan tâm đến sự nghiệp của mình, trọn cả linh hồn ông đều đặt hết vào sự nghiệp của ông. Vì vậy mà đối với gia đình, vợ con, ông chẳng có một quan niệm nào, tuy vậy ông vẫn là một người có gương mặt lạnh lùng nhưng rất có nhiêt tâm.
Do đó mà tôi tuy có cha nhưng đã mất tình thương của cha từ lâu rồi. Chính vì thế mà được kết thân với ông Trương Vĩnh Trọng, được ông quan tâm đến mình và đối xử bằng thái độ Ôn hòa, hiền hậu, tôi sẽ tìm lại ở ông chút tình phụ tử, âu đó cũng là một điều rất hay.
Kể từ hôm ấy trở đi, vào mỗi ngày thứ bảy, tôi đều cùng ông Trương Vĩnh Trọng đi xem phim hoặc đi ăn cơm tối.
Có hôm, đến nhà ông xem vô tuyến truyền hình, chợt phát giác ra trong phòng ông đồ đạc vứt bừa bãi khắp nơi, tôi không sao làm ngơ được, nên đã thay thế ông mà thu dọn lại cho gọn ghẽ, cũng có hôm tôi còn tiếp tay ông để giặt y phục nữa.
Ngoại trừ những lời lẽ biểu lộ sự cảm kích đối với tôi, ông Trương Vĩnh Trọng còn tặng cho tôi rất nhiều món quà.
Một hôm nọ, tôi đang cùng ông Trương Vĩnh Trọng ngồi xuống uống trà tại một quán nọ, bỗng người bồi đến bên cạnh tôi và hỏi:
- Xin lỗi, cô có phải là cô Y Sa không? có người gọi điện thoại đến cho cô.
Tôi ngạc nhiên vô cùng, vì tôi nào có nói cho một ai biết là tôi đến đây uống trà đâu mà có người lại gọi điện thoại đến đây cho tôi. Tuy nhiên, tôi cũng đứng lên, đi theo người bồi đến phòng điện thoại.
Nhưng sau khi tôi vừa vào đến phòng này và toan giở ống điện thoại lên nghe, chợt có một bóng người lách mình bước vào và tiến đến bên tôi.
Giật mình, tôi quay lại nhìn và bất giác đứng lặng người đi. Một lúc lâu, rất lâu sau, tôi mới thốt ra lời:
- Vũ Bội!... Chính anh đó ư?
Vũ Bội mặc một chiếc áo Tây trang màu xám rất lộng lẫy. Gương mặt chàng buồn bã lạ thường, đôi mày chàng chau vào nhau và ánh mắt chàng đăm đăm một cách đáng sợ.
Tôi hốt hoảng lùi ra sau một bước và giở ống điện thoại lên, ấp úng nói:
- Tôi... tôi là Y Sa đây...
Nhưng ở bên kia đầu dây vẫn không có một tiếng trả lời nào, ngoại trừ những tiếng "tít tít" vẳng sang.
Tôi đã hiểu đâu là sự thực rồi. Tôi buông ống điện thoại xuống giá, rồi day lại Vũ Bội, nói:
- Vũ Bội, có phải anh đã gọi tôi đến đây nghe điện thoại không? Có phải anh đã giở cái trò đánh lừa tôi đến đây gặp anh?
Vũ Bội tỏ vẻ đau khổ và tức giận nói:
- Y Sa, em hãy nói thật cho anh biết, có phải thằng cha già đó đẹp trai đa tình hơn anh không? Hãy nói mau cho anh biết đi!
Tôi chẳng còn lạ gì nữa, Vũ Bội đã thốt ra mấy tiếng "thằng cha già ấy" chính là để ám chỉ Trương Vĩnh Trọng. Tôi đứng thừ người ra nhìn chàng trong khi tâm lý của tôi rất ư là mâu thuẫn: Tôi vừa yêu Vũ Bội, nhưng cũng vừa hận chàng.
Tôi hận Vũ Bội vì chàng đã thay lòng đổi dạ, đã yêu người đàn bà diễn kịch ấy, nhưng tôi lại rất yêu chàng, bởi có yêu nên mới hận chàng.
Tôi còn đang đứng lặng người suy nghĩ thì Vũ Bội đến trước mặt tôi và lớn tiếng hỏi:
- Có phải em đã yêu thằng cha già đó không?
Tôi không dám thừa nhận, vì thật ra, đối với Trương Vĩnh Trọng, tôi chỉ có cảm tình, chứ hoàn toàn không có ái tình.
Vũ Bội lạnh lùng nói tiếp:
- Em yêu bất cứ ai cũng được hết, nhưng em không thể yêu thằng cha già ấy. hắn chẳng biết gì cả. hắn có nói chuyện vui cho em nghe không? hắn có biết khiêu vũ với em không? hắn có đưa em ra biển đi thuyền chơi không?
Tôi chẳng nói gì, nhưng trong thâm tâm tôi nhận thấy chàng rất hữu lý.
Vũ Bội cười nhạt một tiếng và nói tiếp:
- Em đã yêu hắn ta vì tiền phải không? Nếu em là hạng gái như thế thì anh rất tiếc là đã nhận lầm em. Anh rất ghét thứ đàn bà con gái thuôc hạng làm tiền như thế.
Tôi không dằn lòng được nữa, nên gay gắt nói:
- Vũ Bội, anh chớ có ăn nói hồ đồ như thế. Ông ấy là chủ nhiệm kế toán tại công ty của tôi và đã có vợ con rồi. Tại sao anh cho rằng tôi đã yêu ông ta chứ?
- Tuy em không yêu ông ta, nhưng thế nào em lại chẳng có cảm tình với ông tả ông ta đã cùng em đi uống trà mấy lần, lại còn đến tiệm bách hóa mua áo tặng cho em nữa, anh đều trông thấy hết cả. Ông ta chỉ có mỗi mục đích là quyến rũ em mà thôi.
Tôi kinh ngạc mở to đôi mắt nhìn Vũ Bội lom lom, chàng gằn giọng hỏi tôi:
- Em có thể chối được không? ông ta có tặng áo cho em không chứ?
Quả thật là chàng đã nói chẳng hề sai, tôi ngượng ngùng cúi đầu mà chẳng trả lời.
Đột nhiên Vũ Bội dùng giọng ôn hòa nói với tôi:
- Y Sa, hãy theo anh đi, anh có chuyện cần nói với em, vì có người đã bịa đặt chuyện bôi xấu anh nên em mới giận anh như vậy.
Tôi khẽ ngước lên nhìn chàng. ánh mắt chàng lúc ấy thật dịu hiền, vẻ mặt anh tuấn và vóc người cao ráo của chàng cuối cùng chinh phục được tôi một lần nữa. Tôi hé để lộ một nụ cười với chàng.
Vũ Bội đưa tay vuốt nhẹ mặt tôi và nói tiếp:
- Em có vẻ gầy hẳn đi, có phải vì em tưởng nhớ đến anh không?
Tôi nở một nụ cười buồn và cúi đầu lặng thinh.
- Y Sa, anh không thể nhẫn nại được nữa, vậy em hãy cho phép cho anh hôn em nhé!
Vừa nói chàng vừa hôn lên má tôi, hôn một cách say mê, điên cuồng.
- Vũ Bội, hãy buông em ra! Em cần phải trở về chỗ ngồi.
- Trở về đó với thằng cha già ấy phải không?
- Phải, em cùng ông ta từ biệt xong, sau đó...
- Nhưng em không nên trở về đó. Nếu không, anh chẳng vui đâu.
Tôi lắc đầu:
- Nếu em không trở về bàn, ông ta sẽ đi tìm em bây giờ.
Vũ Bội cười thản nhiên:
- Nếu vậy thì càng hay chứ có sao? Chúng ta sẽ diễn kịch cho lão già ấy xem, sẽ cho lão ta chứng kiến cảnh chúng mình hôn nhau như thế nào. Hừ, thằng chả đã cướp em trên tay anh thì anh cần phải làm cho thằng chả đau đớn mới được.
- Anh đã hoàn toàn hiểu lầm rồi, Vũ Bội!
- Hiểu lầm à? Nhưng anh muốn hiểu lầm như thế đó. Anh nhất định không để cho em trở về với lão ta.
Nhưng lúc bấy giờ, Trương Vĩnh Trọng cũng vừa đi tới. Ông đưa đôi mắt nghi hoặc nhìn tôi rồi cất tiếng hỏi:
- Y Sa! Đã nghe điện thoại xong chưa?
Tôi lúng túng lắc đầu và đưa mắt nhìn Vũ Bội.
Chàng làm một động tác hết sức nhanh chóng là đưa hai tay ôm chầm lấy tôi thật chặt, rồi hôn tôi say đắm, đôi môi chàng áp lên đôi môi tôi.
Thoạt tiên, tôi phản kháng ngay, nhưng sau đó tôi lại đâm ra hợp tác với chàng. Lý do vì khi tôi nhìn vào đôi mắt vừa tròn vừa to của chàng thì tôi chẳng còn dám phản kháng nữa. Đôi hàng mi của chàng thật dài và cong vút lên làm cho chàng có cặp mắt đẹp vô cùng.
Một lúc rất lâu sau, chàng mới buông môi chàng ra khỏi môi tôi và nhìn tôi mỉm cười, để lộ những chiếc răng trắng ngà thật đều đặn. Tôi đưa tay vuốt lại mái tóc rối và cũng nhìn lại chàng với một nụ cười.
Vũ Bội nói:
- Cái động tác của em vừa rồi rất đúng, kể như khá có phong tình đấy.
Tôi thừa dịp ấy mà châm chọc lại Vũ Bội:
- Nhưng vẫn không làm sao có cái phong thái của người đàn bà diễn kịch hôm nọ được. Em tin rằng trong những lúc sinh hoạt riêng tư, cái kỹ thuật của cô ta còn xuất sắc hơn lúc diễn kịch trên màn ảnh nhiều nữa kià.
Vũ Bội nói với giọng cầu khẩn:
- Em chớ có nói đến cô ta nữa, được không?
Dứt lời Vũ Bội liền nắm lấy tay tôi kéo đi ra khỏi quán. Tôi chợt nhớ ra là mình chưa có lấy chiếc xách tay theo, nên tôi cùng Vũ Bội trở lại chỗ ngồi vừa rồi. Lúc bấy giờ Trương Vĩnh Trong đã bỏ ra về từ lâu. Người bồi tiến lại nói với tôi:
- Tiểu thơ, tiền uống lúc nãy đã được thanh toán xong rồi.
- Còn ông ấy đâu?
Tôi đứng lặng người đi và nghĩ rằng nhất định là Trương Vĩnh Trọng oán hận tôi lắm, nên tôi cảm thấy hối hận không ít.
Vũ Bội chẳng nói gì, nắm tay tôi kéo đi ra khỏi quán. Tôi hỏi chàng:
- Anh đưa em đi đâu đây?
- Tìm một chỗ để anh xin lỗi em!
Nghe Vũ Bội nói như thế, lòng tôi sung sướng vô cùng, vì Vũ Bội đã chịu cúi đầu mà nhận lỗi đối với tôi rồi.
Khi chúng tôi đi được một lúc nữa, tôi lại hỏi Vũ Bội:
- Chúng ta đi đâu đây?
Vũ Bội chỉ nở một nụ cười bí hiểm mà chẳng trả lời. Sau khi xuống đò và qua bên kia bờ biển xong, chàng dẫn tôi đến Date Line.
Khi đã ngồi được một lúc, chàng chăm chú nhìn chiếc áo tôi đang khoác trên mình, rồi nghiêm nghị hỏi:
Có phải chiếc áo kia là do thằng cha già ấy tặng cho em không?
- Phải, rồi sao anh?
- Anh không thích em mặc chiếc áo ấy chút nào cả. Em hãy cởi nó ra và cất vào trong chiếc sách tay đi!
- Tôi trách chàng:
- Anh kỳ lạ thật! Em mặc chiếc áo này đối với anh có quan hệ gì đâu?
- Sao lại không? Lão ta là tình địch của anh, nên em mặc chiếc áo nầy làm cho anh cứ nghĩ đến lão tạ Anh đố kỵ bất cứ vật gì do kẻ tình địch của anh tặng cho em.
Tôi bật cười và nhận thấy Vũ Bội hay giận chẳng khác nào một đứa trẻ.
Vũ Bội lại nói tiếp:
- Em hãy đưa bàn tay của em ra và nhắm mắt lại đi.
- Chi vậy ảnh Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Để anh em chỉ tay của em, anh biết coi cả số mạng nữa.
Tôi bèn làm theo lời chàng: đưa bàn tay ra nhắm mắt lại. Chàng nắm bàn tay tôi và bảo:
- Chớ có lén mở ra đó nghe. Bằng không chẳng linh nghiệm đấy.
Tôi nở một nụ cười.
Vũ Bội nói:
- Ồ! Em là một cô gái rất thông minh, trong tương lai thế nào em cũng sẽ lấy một người chồng ca hát.
Tôi giận dỗi thốt:
- Anh xạo hoài!
Nói xong, tôi liền mở mắt ra nhìn, nhưng tôi không khỏi giật mình, vì tôi chợt trông thấy trong tay Vũ Bội đang cầm một chiếc nhẫn cẩm thạch và chàng đang đeo chiếc nhẫn ấy vào ngón tay của tôi.
Tôi ngạc nhiên hỏi chàng:
- Vũ Bội, anh... anh đang làm gì thế?
- Anh đang cầu hôn em.
Tôi đâm ra giật mình và bối rối vô cùng. Tôi lặng người đi một lúc mới nói được:
- Cầu hôn à? Nhưng... em không thể nào đáp lại anh ngay bây giờ được. Em cần phải hỏi mẹ em đã.
- Em chớ nên làm cho anh thất vọng.
- Nhưng em cần phải hỏi ý kiến của má em rồi mới trả lời cho anh được.
Vừa nói tôi vừa cởi chiếc nhẫn ra.
Vũ Bội hỏi tôi với giọng tuyệt vọng:
- Em không yêu anh à?
Tôi vội trả lời:
- Không phải thế. Nhưng đó là chuyện chung thân đại sự, em cần phải hỏi qua mẹ em đã.
- Tốt lắm. Nhưng, em cứ đeo chiếc nhẫn ấy đi, anh tặng em đấy và coi như đó là lễ vật đính hôn càng hay.
- Không, anh hãy cất nó đi.
Tôi đưa chiếc nhẫn trả lại cho chàng.
Vũ Bội tái mặt và tỏ vẻ tức giận nói:
- Thằng cha già ấy đã tặng em chiếc áo thì em lại nhận lấy, còn anh, anh tặng em chiếc nhẫn thì em lại từ chối. Có phải đó là em khinh thường anh không?
Tôi đưa đôi mắt hối tiếc nhìn chàng mà chẳng biết phải nói sao hơn nữa.
Vũ Bội tiếp:
- Chiếc nhẫn này là do cha anh đã tặng cho anh, ông đã có đến hai chiếc tất cả. Một chiếc đang đeo trên tay anh, còn lại chiếc này đây. Trước khi đi ngoại quốc, cha anh đã trịnh trọng nói với anh rằng: Anh hãy đem tặng chiếc nhẫn này cho người con gái nào mà anh yêu thương nhất. Ngày nay em chính là người con gái mà anh yêu quí nhất nên anh đem chiếc nhẫn này tặng cho em, vậy em đừng làm cho anh phải mất mặt.
Nói xong, Vũ Bội lại đeo chiếc nhẫn ấy vào ngón tay tôi. Sự thật thì tôi thích chiếc nhẫn ấy lắm, nên tôi đã không ngần ngại nói với chàng:
- Em rất cám ơn anh!
Chàng nở một nụ cười, rồi âu yếm hôn vào tay tôi.
Tâm lý con người thật là mâu thuẫn: khi chàng chưa đem chiếc nhẫn tặng cho tôi thì tôi vẫn còn hận chàng, nhưng giờ đây thì tôi chẳng còn hận chàng nữa.
Vũ Bội có vẻ đau khổ nói:
- Y Sa, từ ngày xa em, anh mới cảm thấy rằng anh không thể nào thiếu em được, vì thiếu em, anh không làm sao vui vẻ được cả.
Tôi đưa mắt nhìn chàng với cái ý ngầm hỏi: Thật thế ư?
Vũ Bội cúi đầu xuống rồi nói tiếp:
- Y Sa, lời yêu cầu của anh đối với em trong buổi tối hôm nào đó là một sự việc hết sức sai lầm, anh xem em hãy tha thứ cho anh.
Tôi nói:
- Chuyện quá khứ đã trở thành quá khứ rồi, chớ nên nhắc lại làm chi nữa, anh có đồng ý không?
- Còn về chuyện người đàn bà diễn kịch hôm nọ thì anh thật chẳng ưa gì cô ta cả. Cô ta là một người sành đời, đã đeo theo anh thì anh cũng đi với cô ta cho vui vậy thôi, chứ thật ra anh chẳng hề yêu thương gì cô ta hết.
Nhắc đến người nữ kịch sĩ ấy, lòng tôi chẳng ưa cô ta chút nào. Mặc dù tôi chẳng hề quen biết cô ta nhưng tôi cũng đã nghe thiên hạ bàn tán về cô ta rất nhiều. Cô ta là người đã từng phá hoại hạnh phúc gia đình biết bao nhiêu người rồi bằng cách cướp chồng hoặc tình nhân của bao nhiêu người khác.
Vũ Bội tiếp tục than thở với tôi:
- Y Sa, cô Thoại Kim Liên ấy là người rất đắc tội. Cô ta là người đã quyến rũ khách khứa cho Dạ Tổng Hội mà anh đang làm việc. Mỗi lần cô ta đến đấy là mỗi lần lôi cuốn theo rất nhiều bạn bè, do đó mỗi đêm nhờ cô ta mà thu tiền vào đến mấy ngàn đồng. Thấy ông chủ của anh, cô ta cũng tươi cười theo nghinh đón, liếc mắt đưa tình. Đêm hôm ấy cô ta đã yêu cầu anh đưa cô ta về nhà, nên anh làm sao có thể từ chối được?
Nghe Vũ Bội giai thích như thế, tôi đã đồng tình với chàng ngay.
Vũ Bội lại hỏi ngay:
- Em hày nói cho anh biết, đêm hôm ấy em đã viết giấy đưa cho anh, thế người bồi đã trở lại nói với em như thế nào?
- Anh ta đã nói rằng anh không biết em là ai cả. Tôi đáp.
- Em có tin như thế không?
- Em tin.
- Nhưng thật ra anh chẳng hề có nói như thế đâu, anh có thể thề với em để em tin. Đêm hôm ấy anh đã nói với người bồi cầm mảnh giấy đến rằng: "Anh hãy mời cô Y Sa chờ tôi một chút". Thế nhưng khi anh đưa Thoại Kim Liên về nhà xong và trở lại Dạ tổng hội thì em đã đi mất rồi. Anh biết lắm, tên bồi ấy đã có chuyện không đẹp với anh trước kia nên hắn mới cố ý đặt điều để phá anh như vậy. Nếu em không tin thì hôm nào anh với em đến đó hỏi thử xem.
Tôi cười cười, nói:
- Hỏi làm gì, anh? Em đã tin anh rồi.
Vũ Bội suy nghĩ giây lát rồi nói tiếp:
- Nhưng em cũng kỳ nữa. Tại sao hôm ấy em lại không chờ anh trở lại?
Tôi không trả lời, mà lảng ngay sang chuyện khác.
- Sao anh không hát vào ban đêm mà lại hát vào xuất ban ngày?
- Đó là vì anh đã bị một cô gái đẩy ra. Lão quản lý của dạ tổng hội đã cùng cô nữ ca sĩ xinh đẹp ấy kết hợp đồng ngay trên giường.
- Nhưng tại sao lại ký kết hợp đồng ở trên giường hả anh? Tôi ngạc nhiên và thắc mắc hỏi.
Vũ Bội phì cười. Tôi nhìn nụ cười của chàng và hiểu ngay ý nghĩa của nó như thế nào rồi. Tôi đỏ bừng cả mặt và cúi đầu xuống để che giấu sự e thẹn của mình.
Vũ Bội hạ thấp giọng nói:
- Một phần khác cũng tại vì anh đã hát sai trong lúc đang đứng trên sân khấu, nên lão chủ mới không thích anh nữa.
Tôi mở tròn đôi mắt hỏi:
- Anh lại hát sai nữa à?
- Phải.
- Vì sao thế?
- Vi tâm trí anh lúc bấy giờ đang nghĩ đến em. Khi anh đứng trước máy vi âm để hát, anh đều có ảo tưởng các cô gái ở bên dưới khán giả đều là em cả.
- Nếu vậy thì khó xử cho em quá!
- Không, thật ra anh cũng đã chán cái nghề ca hát rồi. Anh chỉ muốn rời xa hẳn sân khấu, không bao giờ hát nữa... Nếu anh đã có được em bên cạnh. Vả lại, anh đi hát không kiếm đủ tiền để sống, nếu không có sự giúp đỡ tiền bạc của cha anh. Như vậy thì em hà tất phải thắc mắc làm gì.
Nói xong, Vũ Bôi lại hôn bàn tay tôi.
Sự trở lại của chàng bên cạnh tôi làm cho tôi cảm thấy sung sướng và hãnh diện vô cùng, vì sự sung sướng đó mà đêm hôm ấy tôi đã mất cả ngủ.