J.Paul, một viên tướng rất trẻ, có nhiều tư duy sắc sảo, được đào tạo rất bài bản, có trình độ cao, anh ta đứng dậy:
- Thưa Đô đốc, những điều ngài vừa chỉ thị, chúng tôi đã hiểu. Theo tôi, chúng ta phải thắng cuộc chiến tranh này. Rõ ràng lợi thế so sánh lực lượng dù ở miền Nam Việt Nam hay ở miền Bắc Việt Nam, chúng ta đều hơn hẳn. Vừa rồi, quốc hội Mỹ đã trao toàn quyền cho Tổng thống, như vậy rõ ràng không có trở ngại cho việc đưa quân Mỹ vào miền Nam. Còn ở Bắc Việt Nam, máy bay trinh sát U-2, SR-71 đều chụp hình rất rõ. Bắc Việt Nam chỉ có một căn cứ không quân. Đó là sân bay Nội Bài với số phi cơ không quá 30 chiếc. Chỉ riêng không quân Bắc Việt Nam, chúng ta, đã có tỷ lệ 1/20, máy bay nằm phơi mình, tính năng kỹ thuật rất hạn chế. Chỉ vài đợt tấn công sẽ hết nhẵn. Tôi được biết, phi công Bắc Việt Nam cũng chỉ mới có trung bình 200 giờ bay mà thôi. Họ bay trên loại máy bay được sản xuất từ những năm 1940 và 1950. Đó là loại máy bay không vượt quá tốc độ âm thanh, vũ khí chỉ có ba khẩu súng, cự ly bắn chỉ vài trăm mét. Phi cơ loại này chúng ta đã từng không chiến trên bầu trời Triều Tiên năm 1950-1953 và chúng ta đã bắn rơi họ rất nhiều cũng bằng loại vũ khí tương tự, đó là phi cơ F-84 và F-86. Còn bây giờ, ngay trên hàng không mẫu hạm của tôi, phi cơ tiêm kích F-8E, F-4B rất hiện đại. Theo tôi, điều đáng lo chính là pháo cao xạ của lực lượng phòng không Bắc Việt. Tôi cho rằng, người Mỹ chúng ta với khả năng vật chất và kỹ thuật của mình, đủ để thắng trong cuộc chiến tranh mà đối phương của chúng ta được trang bị rất sơ sài, một quốc gia nghèo nhất thế giới. Không phải vì Việt Nam cộng hòa mà là vì danh dự của nước Mỹ, chúng ta sẽ đánh để cho cả thế giới thấy sức mạnh của chúng ta. Chúng ta sẽ dạy cho Việt Nam một bài học rằng: “Ai chống lại nước Mỹ, người đó sẽ chết!”.
Sân bay Nội Bài nhìn từ trên cao như
hai dải lụa màu xám vắt ngang trên đồng cỏ xanh mướt, một đường băng dùng để cất cánh và hạ cánh dài gần 3.000 mét, một đường lăn nhỏ hơn song song với đường băng chính. Khoảng giữa hai đường bê tông là thảm cỏ xanh, vài trăm mét lại có một khoảng đường bê tông nằm ngang nối hai đường băng và đường lăn lại với nhau để cho máy bay hạ cánh lăn vào. Vệt cỏ thay màu úa vào cuối thu. Phi trường không có ranh giới, ngay cạnh sân bay là ruộng lúa, ruộng khoai tây, ụ máy bay nằm lẫn với ruộng lúa của nhân dân, không có hào ngăn cách, không có bãi mìn, thậm chí đến hàng rào dây thép gai tượng trưng cũng không có. Người dân đi cày, làm cỏ vẫn đi ngang, các chú bé chạy vào sờ bánh xe to lớn của chiếc Mig chẳng có ai cản trở. Nhân dân quanh vùng vừa tò mò nhìn chiếc Mig uy nghi, vừa như có trách nhiệm bảo vệ nó chẳng cần ai phân công, họ tự nguyện gìn giữ như một vật báu của Tổ quốc, chỉ có, đêm tối, những chiến sĩ cảnh vệ tuần tra trên đường…
Buổi sáng sớm một ngày, sân bay còn đẫm sương, gió Đông Nam thổi nhè nhẹ, vùng trung du rộng lớn còn chìm trong sương mù, mặt trời chìm sâu lắm bên dưới rặng cây. Ở phía Đông ánh dương rọi lên tảng mây ở cuối đường chân trời màu hồng nhạt, ráng vàng xuất hiện, bầu trời hừng lên, bóng tối bị đẩy nhanh về phía Tây, cây cỏ hiện ra trong veo… Ở cuối đường lăn phía Tây, sân đỗ nặng chứa đầy máy bay. Những người thợ áo xanh đi phía sau phi công, cũng kiểm tra máy bay trước khi phi công ký nhận vào sổ của thợ máy. Đào Đình Luyện lắc cánh đuôi, thử cánh nghiêng. Anh bước tới phía trước, bên dưới đầu máy bay, ba khẩu súng lú phần nòng ra lạnh ngắt. Anh nhìn vào bên trong, mạ thép xanh dờn của khẩu súng trên chiếc Mig này chưa từng có viên đạn nào bay ra khỏi nòng. Anh quay lại trung úy Hòa nói:
- Cám ơn đồng chí đã chuẩn bị máy bay rất tốt. Hôm nay chúng ta bay sớm, tập những khoa mục nặng, chuẩn bị cho trận đánh sắp tới…
Hòa, đứng nghiêm:
- Thưa đoàn trưởng, tôi sẽ cố gắng hết sức, lúc nào máy bay cũng tốt, sẵn sàng chiến đấu …
Hòa nhìn đoàn trưởng của mình, bộ quần áo kháng áp bó sát bụng và phần mềm của đôi chân, trông anh rất khỏe và oai vệ. Hòa được phổ biến từ đêm hôm trước, hôm nay trung đoàn thực hành bay khu vực và đánh chặn. Công việc chuẩn bị cho cuộc giáp mặt với bọn Mỹ được tiến hành hết sức khẩn trương và cẩn thận. Anh đến gần trung đoàn trưởng, rụt rè:
- Thưa đoàn trưởng, dù là chuẩn bị hết sức kỹ lưỡng, tốc độ máy bay của chúng ta cũng chỉ giới hạn dưới tốc độ tiếng động. Nhưng, máy bay của chúng ta có thế mạnh về cơ động ngang, những lằn gân chống xoáy của gió bên trên bề mặt cánh hết sức lợi hại, làm cho máy bay dù độ nghiêng rất lớn cũng có lực nâng không bị thất tốc, máy bay không tự rơi khi góc nghiêng tới hạn. Tôi nghĩ, có cách gì đó lợi dụng ưu thế này trong chiến đấu được không ?
Đào Đình Luyện ngắm nhìn người sĩ quan thợ máy. Anh chợt nhận ra lòng yêu đơn vị, tình yêu với đất nước, dù ở bất kỳ cương vị nào người ta cũng có sáng kiến cho chiến đấu. Anh xúc động ôm vai Hòa, nói:
- Cám ơn đồng chí, ý kiến này rất có giá trị, nhất định tôi sẽ gợi ý cho phi công. Anh em đã bàn về ưu thế của bọn Mỹ, hạn chế của ta, và cũng bàn cách đánh…Tôi nghĩ, mỗi người có sáng kiến đều rất quý trong tình hình hiện nay.
Đào Đình Luyện đi vòng chiếc Mig của anh. Bàn tay có những ngón dài của anh xoa thân chiếc Mig, anh xoa khẩu súng 37 ly. Anh đi vòng ra phía sau. Trung úy Hòa đi theo phía sau. Đào Đình Luyện nhìn trời đã sáng rõ, anh nói tiếp:
- Năm 1950-1953 trên chiến trường Triều Tiên, Trung Quốc và Bắc Triều Tiên đã không chiến hàng trăm trận với không quân Mỹ. Cả hai bên đều tung ra lực lượng tương xứng với tin tình báo, cả hai phía đều nắm được nhau. Thời kỳ đó đã có trăm trận Mỹ sử dụng tên lửa “Rắn đuôi kêu”. Đặc biệt tại mặt trận Phúc Kiến, tên lửa: “Rắn đuôi kêu”đã làm cho không quân Trung Quốc tổn thất quá nặng. Các tướng không quân của Mỹ rất kiêu ngạo tuyên bố: “Rắn đuôi kêu đã thè lưỡi thì chỉ có cầu Chúa”. Quả thật, nó được phóng từ xa, tốc độ rất lớn, nó lại nhỏ, cho nên, chẳng dễ gì thấy… và khi nó đã đến vùng nổ thì khó thoát… Nhưng, chúng ta đã biết tính năng của nó… ý kiến của cậu rất có giá trị.
***
Tư lệnh không quân Nguyễn Văn Tiên bước vào sở chỉ huy rất sớm. Dường như dư vị ngọt ngào của cuộc chuyển trường thắng lợi làm cho ông vui vẻ, nét trẻ trung hiện lên trên gương mặt đẹp trai của ông càng làm cho nước da bánh mật hồng lên rất lạ… Ông ngồi xuống bàn chỉ huy, ngay lúc đó danh sách phi công trực ban chiến đấu trong ngày của trung đoàn Sao Đỏ đã được ghi chép xong vào quyển sổ của trực ban tác chiến. Viên sĩ quan có mái tóc hớt cua bước ra, anh ta tiến đến bảng đăng ký trực ban chiến đấu, cầm lấy giẻ lau định lau sạch danh sách trực ngày 6 tháng 8 năm 1964. Tư lệnh gọi:
- Anh Đỉnh, mười phút nữa hãy xóa.