Chap 62 Sự phản đối rẻ mạt
Biết là cha mình sẽ nhất định làm như thế này, anh thở dài rồi nắm tay cô an tâm , sau đó ra hiệu cho hắn là anh sẽ đi.
4 chiếc xe đen tháp tùng phó bang và người yêu đến gặp tổng bang, ôm trùm khét tiếng. Cô cố tưởng tượng xem vị đó có ngoại hình ra sao, liệu khuôn mặt có nghiêm nghị như pho tượng, ánh mắt sát khí nhìn cô, còn muốn gặp cô nữa lẽ nào đem cô so sánh với Hồng Quân. Chính là kiểu so sánh con dâu, chọn dâu hiền, gia cảnh ngang hàng, mà cô cũng chẳng có gì để thua kém cô gái kia, cho nên Tiểu Yên trấn an mình bằng cái suy nghĩ đơn giản '' cuộc thi chọn dâu a''.
Rồi cái suy nghĩ đó bị đứt đoạn khi lần đầu được nhìn thấy dung mạo của ông trùm thế giới ngầm. Thật là khí thái trong một âu phục đen, dáng ngồi cao ngạo hút tẩu thuốc, và ánh mắt như máy X quang quét một lượt cả người cô khiến Tiểu Yên rùng mình. Phải gọi là sư phụ rồi, cô còn thua xa khi soi con người Nhân Kiệt.
Ông ấy nhìn cô và anh rồi buông một câu chém đôi cô:
- Hồng Quân đang đợi con trong phòng! Mau đi gặp con bé đi!
Ra là vị đó đang khôn khéo đuổi anh đi để mình cô đứng trước cơn bão nguy hiểm này. Rồi lại giận cái cô gái Hồng Quân đó đã bỏ về Pháp mà vẫn lại quay về đây, hay là anh nói dối. Tiểu Yên quay ra nhìn Thục Xương vẻ lo lắng, rồi anh nói một câu khẳng định.
- Con không thể kết hôn với Hồng Quân! Nên mong ba lần này nghe lời thỉnh cầu của con có được không? Con sẽ kết hôn với Tiểu Yên.
Rồi anh nắm tay cô thật chặt làm vị đó tức giận tát anh một cái '' bốp'' rõ to, khiến cô hoảng lên.
- Thằng nghịch tử này! Con đang coi chuyện đính hôn là một trò đùa. Đây là lời của kẻ thừa kế ta nói ra sao, chỉ vì đứa con gái tầm thường này mà bội tín. Đã quên bài học mà ta dạy con ngay từ đầu khi bắt đầu sống với thân phận là con của Hoàng Nhẩm Long ta sao? Bội tín chính là tội đồ hiểu chưa. Sẽ chẳng thể tồn tại ở thế giới này nếu con quên mất chữ đó. Thành kẻ vứt đi!
Tiểu Yên nhìn anh một cách chua xót, sau đó lại giật mình khi anh quỳ cả hai chân xuống, đàn ông quý nhất là đôi chân, không thể tùy tiện mà quỳ như vậy, anh đang vứt bỏ lòng tự trọng vì cô.
- Xin ba hãy tát thành!
Má anh hằn đỏ làm cô không thể nhịn được nữa, tại sao cô phải giả vờ trước mặt ông ta, thôi thì lại làm cô gái bá đạo Vương Hảo Tiểu Yên, không thục nữ, không ngoan hiền, một cô nàng quái dị không thay đổi cho dù trời đất nhập làm một, cô ngăn bàn tay đang định tát anh thêm một cái của Lão hoàng đế hung bạo Nhẩm Long kia khiến cho ông ta bất ngờ.
- Xin bác dừng tay ạ! Tình yêu này cháu và anh ấy mãi mới có được nhau. Là người nói yêu anh ấy trước, có không vừa lòng bác hãy dồn tức giận sang cháu. Bác coi bội tín là một tội đồ thì tình yêu này mà không đồng lòng bên nhau cũng xem như lại bội tín, cho nên dù bác có mang anh ấy bay ra khỏi vũ trụ, cháu cũng sẽ đi tìm anh,bọn cháu sẽ bao giờ rời xa nhau, nên mong bác có không vừa lòng cháu ở đâu thì cháu sẽ sửa đổi. Cháu rất yêu anh ấy.
Cô cũng quỳ xuống cùng anh, cô đã bỏ tự trọng, vì anh đã cho cô thấy tự trọng là một điều không thể thay thế vị trí của tình yêu, anh đã vì cô như vậy thì tại sao cô còn là Vương Hảo Tiểu Yên coi trọng danh dự là số một trước khi gặp anh. Mặt đã dầy lên vài lớp khi tỏ tình với anh rồi, liệu thế này lão hoàng đế sẽ ra sao.
Thục Xương nắm chặt tay cô, bọn họ sẽ đồng lòng mà xin ma vương ban cho một tình yêu mà có lẽ xưa nay ông ta cũng chưa làm được một việc tốt nào như thế. Hoàng Nhẩm Long ngồi xuống một cách tức giận rồi phán luôn.
- Nếu đã yêu nó như vậy thì hãy giúp con ta đến với Hồng Quân. Con bé vừa là thanh mai trúc mã, lại là tiểu thư của gia tộc lớn ở Pháp, xét cho cùng cô cũng thua xa nó rất nhiều. Chỉ là một tiểu thư của doanh nhân đi lên từ hai bàn tay trắng,chỉ nổi tiếng trong nước lại còn không có mẹ dạy dỗ từ nhỏ, tính khí ngang ngạnh quậy phá đâu thể trở thành dâu hiền, như vậy nào có thể đảm bảo tương lai cho con ta. Và cô nên biết chúng cũng đã đính hôn rồi. Là hôn ước không thể hủy bỏ.
Ra là ông ấy coi thường cô chỉ là tiểu thư nhỏ không có lớn lao như Hồng Quân, cô xưa nay có bao chiến tích lẫy lừng ở đất Mỹ với hội thánh nữ cũng không làm cô tự hào bằng việc ba mình là một doanh nhân chân chính.
Xã hội này chẳng phải muốn giàu nhanh thi phải phạm pháp, buôn bán vũ khí như ông ta thì có thể đem so sánh với ngươi cha vĩ đại của cô, làm giàu bôn ba khắp xứ để trở nên thành đạt như ngày nay. Loại coi thường này thật đáng khinh, lời nói miệt thị này giống như phân chia giai cấp. Có thể chế diễu cô nhưng không thể chế diễu người cha đáng kính của cô được. Tiểu Yên kéo Thục Xương đứng dậy rồi cô quay ra nói với anh.
- Em xin lỗi!
Rồi nhìn thẳng vào người vừa nói ra những lời coi thường không thể bỏ qua được kia.
- Cháu hiểu rồi! Vì ba cháu là người giàu lên chân chính, ông không có nổi tiền để mang cho mẹ con cháu một cuộc sống sung túc, nhưng cháu luôn tự hào vì ba đã không ngừng phấn đấu để có thể cho cháu qua Mỹ sống chỉ vì một lời ngây ngô chỉ vào bức tượng nữ thần tự do và nằng nặc đòi ba cho đến nơi đó khi cháu còn bé. Ba cháu là người mà cháu kính trọng nhất, bác không thể xúc phạm vào thành công đổi lấy nhiều nước mắt của ông. Cháu có cả tình yêu thương của mẹ và sự dạy dỗ ân cần của ba. Cháu đã hiểu, cháu sẽ từ bỏ, không phải vì hết yêu anh ấy. Mà không muốn người ba đáng kính bị bác kinh rẻ. Chào bác.
Không nói thêm lời nào nữa cô đã chạy thật nhanh để rời cái căn phòng đầy sự khinh bỉ rẻ mạt đó. Cho dù nghe thấy giọng anh gọi đằng sau cô cũng không muốn dừng lại. Cứ chạy mãi rồi ngã xuống bậc cầu thang vì đôi guốc vướng vào thành bậc, Tiểu Yên lăn mấy vòng rồi đập đầu mạnh xuống đất bất tỉnh. Thục Xương hoảng sợ chạy đến ôm cô rồi bàn tay dính rất nhiều máu khi chạm vào tóc cô. Anh hét lên.
- Tiểu Yên!