Chap 22 Anh và em đúng là hợp nhau mà!
Một cô gái với ánh mắt đượm buồn nhìn chàng trai trước mặt, bàn tay nhẹ nhàng sờ lên trán anh,...chàng ta dần dần mở hàng mi, hình ảnh ai đó hiện trong đôi mắt anh rõ ràng hơn, miệng anh khẽ mở:
- Cô!
- Anh tỉnh rồi sao!
Thục Xương đã ngủ nguyên cả buổi cho đến chập tối, khi được đưa vào viện, anh còn bị sốt nữa, vậy mà trước khi nhắm mắt ngủ...anh còn mơ hồ hỏi:
- Cô không sao chứ!
- Tôi không sao cả!
Rồi anh mới chịu ngủ ngon lành như vậy, Thục Xương dịch người ngồi dậy, cô lấy gối đỡ cho anh rồi mắng:
- Đúng là ông trời không công bằng!
- Tại sao nói vậy!
Sau đó ánh mắt hờn dỗi của Tiểu Yên cùng cái má phụng phịu:
- Nhìn đi cánh tay cơ bắp rắn chắc như vậy mà chẳng biết tí võ vẽ gì! Cơ bắp này mà để cho tôi có mà vô cùng có ích rồi!
Cô nắn cơ tay anh lắc đầu, Thục Xương tự dưng cười nhẹ rồi anh hỏi lại:
- Cô đang cảm thấy có lỗi vì tôi đỡ đòn hộ hả?
- Đâu chỉ một phần thôi!
- Mà sao chúng ta được tha vậy!
- Cái đó..!!
Đúng lúc cô không biết phải biện minh cái gì thì tên Ba cáo đi vào:
- Chào! Bạn của sư..ưm ưm..
Cô vội vàng chạy lại bịt miệng hắn: '' Im đừng nói, anh ta hỏi thì bảo là bạn nhé hiểu chưa'' '' dạ dạ''.
Tiểu Yên quay ra khoác vai Ba cáo hồn nhiên cười:
- Bạn học cùng trường bên Mỹ, phải không?
Ba cáo ngu ngơ cười theo:
- Đúng đúng ha ha!
Thục Xương có chút nghi hoặc Ba cáo nổi tiếng là ác ôn lấy đâu ra bản tính trước mặt anh..còn là bạn cô nữa. Nhưng anh chỉ để nghi ngờ trong bụng.
- Đại ca!
Một tên đàn em xông vào thì làm cả cô và Ba cáo đứng hồn, cô nháy mắt, Ba cáo lôi tên đàn em ngu xuẩn đi trước khi đóng cửa còn gửi lời '' tạm biệt''.
Tiểu Yên thở nhẹ ra, cô sợ anh mà biết cái khoá khứ lẫy lừng áp đảo Ba cáo có mà...mà tại sao cô phải trở nên hiền lành trước mặt anh???
Tiểu Yên đúng là bị hai tư tưởng đánh nhau trong đầu.
bây giờ căn phòng trở nên khá là khó hiểu, khó nghĩ...nói chung là bối dối.
Thục Xương hướng tầm mắt ra ngoài rồi đưa ra một gợi ý:
- Chúng ta đi dạo đi!
- Đi dạo!
Thế là cô cầm theo đường dây chuyền nước và dìu anh đi dạo trong công viên bệnh viện.
Ở đây thật trong lành, cây cối xanh um tùm, cô và anh ngồi vào ghế, cô hít một hơi rồi cười nhưng sau đó nụ cười chợt tắt khi thấy một cậu bé đẩy xe lăn một ông chú.
- Ba ơi ra chỗ kia ngắm sao được kìa!
Cậu bé tầm 8 tuổi hồn nhiên dẫn ba mình đi ra gần hàng cây.
Dù ông chú ấy tóc đã bị chọc hết lơ thơ vài sợi, có lẽ là bệnh ung thư, nhưng ánh mắt ông chú vẫn ánh lên hạnh phúc.
- Đi nào!
Rồi bóng dáng một lớn một nhỏ và xe lăn dàn dần nhoè đi, mắt cô chảy rất nhiều giọt lệ chua xót, cô vuốt nước mắt.
Thục Xương đưa tay vuốt nước mắt cô:
- Tôi có đọc qua báo..tôi!
- Đừng hức...nói!
Anh không biết phải dỗ cô thế nào nữa, nhưng theo linh cảm con tim, anh ôm đầu cô dựa vào vai mình, vuốt tóc:
- Khóc đi..khóc ra sẽ nhẹ nhõm!
Tiểu Yên khóc oà lên, nước mắt ướt đẫm áo anh, Thục Xương thở dài.
Khi bình tĩnh hơn chút, cô thì thầm hỏi:
- Anh có sợ vận đen đủi không?
- Tại sao phải sợ?
- Ai gần tôi cũng đều đen đủi, mẹ, ba, và cả anh nữa, anh cũng phải vào viện vì..!
- Nói bậy! Tôi tự nguyện vì cô, tôi không sợ cái gọi là đen, vì tôi vỗn dĩ đen rồi!
- Vốn dĩ đen?
- Đây da ngăm đen nè, thích mặc đồ đen, ngày nhỏ nuôi con gì chết con đó, nên tôi cá lần này là do tôi, cô đừng nghĩ là tại cô, hiểu chưa!
- Ừm thì tại anh, chúng ta thật hợp nhau!
- Đúng vậy! Cặp đôi hoàn cảnh mà cho nên đừng cái gì cũng đổ lên mình, họ có bị gì đó, thì do họ, không liên quan tới cô!