Thấy cô không trả lời, Giang Phú hỏi tới :
_ Mình nghĩ Thư đã có ai đó rồi .
Uyển Thư cười với chút thờ ơ :
_ Sao Phú lại hỏi vậy ? Nhất thiết sống là phải có người yêu sao ?
_ Không phải vậy, nhưng mình nghĩ một người như Thư, tụi con trai sẽ không để yên .
Uyển Thư chợt hỏi tinh quái :
_ Trong mắt Phú, mình tuyệt vời vậy à ? Thế sao Phú lại bỏ rơi mình ?
Giang Phú hơi khựng lại, bối rối, không ngờ Uyển Thư thắng thắn đến thế, đó không phải là tính cách của cô .
Thấy anh cứ khuấy mãi ly cà phê, Uyển Thư thôi không cười nữa :
_ Mình hỏi đùa thôi . Khi đã xem là chuyện đùa thì mình không trách móc . Phú hiểu tính mình mà .
Giang Phú cười gượng :
_ Dù sao mình vẫn có lỗi với Thư . Sau này nhớ lại, mình mới thấy mình đã dại dột .
Uyển Thư lắc đầu chặn lại :
_ Đừng nói vậy Phú . Ngày trước , cả hai đều là con nít , đâu có hiểu tình cảm là gì .
_ Thật ra , mình với Ánh Hoa chia tay rồi, chúng mình chỉ quen nhau vài tháng thôi .
Uyển Thư ngạc nhiên :
_ Vậy sao ? Vậy mà mình nghĩ hai bạn đã cưới nhau rồi chứ . Lâu qúa không gặp bạn bè nên mình quên hết .
_ Sau cô ấy mình quen với vài co6, nhưng rồi đều thấy không hợp .
_ Phú thật là ... Thế bây giờ đã tìm được người hợp chưa ?
_ Chưa . Mà cũng không có ý định tìm . Bây giờ lo sự nghiệp trước đã .
Uyển Thư nhận xét :
_ Phú thay đổi nhiều quá .
_ Lớn tuổi rồi, chuyện yêu đương lăng nhăng đâu còn hợp nữa .
_ Cách đây mấy năm , nghe Phú nói câu đó, chắc mình lăn ra mà cười .
_ Còn bây giờ ?
_ Bây giờ thì mình tin . Dù sao , ai cũng có 1 thời lãng mạn , rồi thì cũng phải định hình lại chứ .
_ Thư cũng thay đổi nhiều lắm đó .
_ Mình lớn rồi mà .
_ Lúc này Thư làm ở đâu ?
_Mình là ở công ty du lịch Viêt- Nhật .
_ Chắc lương cao lắm hả ?
_ Hình như là vậy .
Giang Phú nhướng mắt :
_ Lương của mình mà cũng không biết cao hay thấp à ?
_ Mình được trả cao nhất trong công ty, nhưng so với người khác, có thể là không bằng .
_ Thư hợp với ngành du lịch lắm , mình nói thật .
_ Căn cứ vào đâu nhỉ ?
_ Ngoại hình và phong cách .
Uyển Thư chống cằm nhìn Giang Phú hơi lâu .
_ Thật ra, mình đã nghỉ làm rồi . Mình chán ngành du lịch lắm , có lẽ sẽ xin làm việc khác .
Giang Phú nhướng mắt :
_ Lương cao như vậy mà nghỉ à ? Tại sao ?
_ Vì mâu thuẫn với giám đốc .
Giang Phú hỏi sốt sáng :
_ Vậy bây giờ, Thư muốn làm gì ?
_ Mình chưa biết .
_ Thật là đúng dịp . Vậy Thư về làm cùng chỗ với mình đi .
_ Làm gì ?
_ Anh rể mình có 1 công ty du lịch, Thư nộp đơn là chắc chắn sẽ được nhận ngay .
Giọng Uyển Thư lưng chừng :
_ Để mình nghĩ lại sau .
_ Thư còn nghĩ gì nữa ?
_ Tự nhiên mình chán ngành du lịch, đúng hơn là không muốn dính líu tới nó .
Giang Phú nhìn cô khá lâu, rồi chậm rãi :
_ Thư mâu thuẫn gì đến độ có ác cảm với công việc vậy ?
Uyển Thư lắc đầu, nói qua chuyện khác :
_ Còn Phú, bây giờ làm gì ?
Giang Phú không quan tâm đến câu hỏi của cô . Anh nhìn cô chăm chú, rồi hỏi thẳng thắn :
_ Có phải đó là cách Thư từ chối không ?
_ Từ chối cái gì ?
_ Thư không muốn dính líu đến mình .
Uyển Thư vẫn ngơ ngác :
_ Mình không hiểu .
_ Chuyện ngày trước ... bỏ qua được không Thư ? Sau này nghĩ lại, mình rất ân hận . Mình muốn làm cái gì đó cho Thư để chuộc lỗi ...
Uyển Thư đã hiểu ra, cô cười phá lên , xua tay :
_ Mình không nghĩ gì đâu , thậm chí cũng không nhớ chuyện cũ nữa , làm gì có chuyện tránh né .
_ Vậy sao Thư không vào làm ở công ty anh mình ?
_ Tại vì ... thật ra mình nói để nói thôi , mình không nghĩ gì cả . Mình đang thất nghiệp, có chỗ làm là được rồi .
_ Vậy mai mình đưa Thư đến giới thiệu với anh ấy, khỏi cần phải làm đơn gì cả .
Uyển Thư cắn ngón tay, im lặng nhìn Giang Phú khá lâu, rồi hỏi nghiêm chỉnh :
_ Cái gì làm Phú nhiệt tình với mình vậy ? Mình nhớ ngày trước, Phú lạnh lùng với bạn bè lắm mà .
Giang Phú hơi bối rối 1 chút, nhưng anh lấy lại thản nhiên ngay .
_ Thì lớn rồi, cũng phải thay đổi chứ . Với lại, mình làm chuyện tốt cho Thư chứ phải ai khác đâu .
_ Thì ra ... mà thôi .
_ Thư muốn nói gì, nói đi .
_ Không có gì cả .
Giang Phú lấy chiếc điện thoại trong túi ra :
_ Cho mình số máy của Thư đi .
Uyển Thư đọc số điện thoại của mình cho anh, Giang Phú lưu lại trong máy, rồi cười với vẻ hài lòng :
_ Mai mình đến đón Thư . Nhà Thư ở đâu nhỉ ?
Uyển Thư nhìn Giang Phú hơi lâu . Sự nhiệt tình quá mức của anh khiến cô không khỏi ngạc nhiên . Đó không phải là tính cách của anh . Có lẽ thời gian đã làm cho anh thay đổi .
Cô trả lời 1 cách thiếu nhiệt tình :
_ Cứ hẹn ở đâu đó rồi mình đến . Nhà mình khó tìm lắm .
Và sợ anh hỏi thêm, cô nhìn đồng hồ :
_ Mình phải về đây . Phú về bây giờ chưa ?
_ Thư về thì mình ở lại làm gì ?
Anh quay vào gọi người tính tiền . Trong khi chờ , anh nói tranh thủ :
_ Lúc này Thư rảnh lắm, phải không ?
_ Có chuyện gì không Phú ?
_ Không có gì . Nếu Thư rảnh thì mình rủ Thư đi chơi cho đỡ buồn .
Mắt Uyển Thư loé lên 1 tia ngạc nhiên, nhưng giọng cô vẫn lưng chừng :
_ Để xem, mình cũng không biết nữa .
Giang Phú biết cô không thích, nên tế nhị không hỏi gì nữa . Khi ra ngoài, anh làm 1 cử chỉ ga-lăng khác là dẫn xe ra ngoài cho cô, khiến Uyển Thư cữ ngỡ mình nằm mơ .