Bên kia đầu dây im lặng khá lâu . Yoshihiro chống tay dưới bàn, kiên nhẫn chờ đợi . Cuối cùng , giọng Fujikawa vang lên 1 cách rời rạc :
_ Tại sao anh không về , mà em phải qua đó ? Em không thích sống ở nước ngoài đâu . Ở đây, em có bạn bè, làm sao bỏ được ?
_ Ngay cả vì anh, em cũng không bỏ được sao ?
_ Không thể .
Yoshihiro cười tư lự 1 mình :
_ Không thể à ? Anh buồn quá, em có thể đặt mọi thứ đó nặng hơn anh sao ?
_ Không , không . Tất nhiên là em yêu anh hơn tất cả .
_ Vậy mà em không bỏ tất cả theo anh . Mà thật ra đâu có phải em vĩnh viễn không trở về Nhật đâu . Đâu phải bỏ đi vĩnh viễn .
Lại im lặng , rồi giọng Fujikawa có vẻ nghiêm trọng :
_ Anh Yoshihiro ! Thật ra ... lần trước khi anh đi rồi, em cũng có nghĩ đến chuyện này .
_ Chuyện đám cưới ?
_ Đúng vậy . Anh trở về đi anh Yoshi , trở về sống ở đây . Ở đây vẫn có công việc cho anh mà .
_ Nhưng ở bên đó , anh không có gì vững vàng . Còn ở đây, anh đã xây dựng hẳn công ty riêng , không thể bỏ tất cả , Fujikawa à .
_ Nói thế là anh coi trọng công việc hơn em chứ gì ?
_ Không phải vậy .
_ Anh làm em thất vọng quá , chỉ biết đòi hỏi em thôi .
_ Nếu anh trở về Nhật, thì cuộc sống sẽ không bằng ở đây . Anh không bảo đảm được là em sẽ sống sung sướng . Còn ở đây thì anh có tất cả .
_ Nhưng em không thích những gì mình có ở bển đâu .
Ngừng lại 1 lát, cô nói thêm :
_ Lúc anh qua bên đó,em chỉ nghĩ là tạm thời, rồi anh sẽ về .
_ Nhưng bây giờ anh đã vững vàng ở đây rồi . Bỏ tất cả để làm lại từ đầu thì thật phiêu lưu . Sao em không nhìn điều đó , Fuji ?
_ Chẳng lẽ không có cách giải quyết nào sao , anh Yoshi ?
_ Anh đã nghĩ rất nhiều, và anh mong em cũng nghĩ như anh .
Giọng Fujikawa buồn buồn :
_ Mỗi lần thấy bạn bè đi chơi với người yêu, em buồn lắm . Em muốn có anh bên cạnh .
_ Vậy thì hãy qua đây với anh .
_ Qua bên đó sống, có nghĩa là em mất hết . Mất công việc , mất bạn bè, vợ giám đốc, chỉ là chiếc bóng của anh thôi . Em không muốn như vậy .
_ Nhưng em có anh .
_ Vẫn chưa đủ theo yêu cầu của em .
Yoshihiro hiểu không nên kéo dài cây chuyện nữa , nó chỉ là 1 sự gợi ý mà thôi . Để khiến Fujikawa thay đổi không phải là dễ . Và anh nói qua chuyện khác :
_ Mấy hôm nay, em có qua nhà anh không ?
_ Có chứ .
_ Mẹ anh thế nào ?
_ Vẫn khoẻ . Hôm qua em có nói chuyện với bác . Nói xong , em thấy trong lòng thật nặng nề .
Yoshihiro nhíu mày :
_ Em nói gì ?
_ Nói về chuyện của mình . Em rất thất vọng khi mẹ anh khuyên em qua Việt Nam ,còn bảo phụ nữ là phải phục tùng đàn ông .
Không nghe Yoshihiro lên tiếng, cô nói thêm :
_ Em thích tư tưởng tự do . Em không thích quan điểm lỗi thời của mẹ anh .
_ Đó không phải là quan điểm lỗi thời . Mẹ chỉ muốn điều tốt đẹp cho mình . Anh hiểu mẹ anh lắm .
_ Sao mẹ anh không có ý nghĩ gọi anh về hả, Yoshi ?
_ Mẹ coi trọng sự nghiệp của người đàn ông , em biết điều đó mà .
Fujikawa buông 1 tràng tiếng phản đối, rồi nói với giọng buồn bực :
_ Trước kia, em thấy cuộc sống thật dễ chịu . Nhưng bây giờ vì anh, em phải đối diện với buồn chán . Em chán cảnh sống trắc trở lắm .
_ Bởi vì từ trước giờ , cuộc sống của em thoải mái . Em không biết có những người không được như vậy .
_ Anh muốn so sánh em với ai phải không ,anh Yoshi ?
_ Anh không so sánh, chỉ muốn em hiểu rằng, cuộc sống không phải lúc nào cũng như mình muốn, Fuji ạ .
Fujikawa im lặng 1 lát, rồi giọng cô không được vui :
_ Có thể em không tốt như người nào đó mà anh thấy . Nhưng tính em là thế, em không muốn mất cái gì cả . Và em không chịu được sự mất mát .
_ Đôi lúc mình phải chấp nhận hoàn cảnh chứ em .
_ Hoàn cảnh của mình đâu khó giải quyết, chỉ cần anh bỏ tất cả trở về . Nhật mới là quê hương của mình mà .
Yoshihiro dịu dàng :
_ Nhưng sự nghiệp của anh là ở đây .
_ Thế anh định sống ở đó vĩnh viễn luôn à ?
_ Anh chưa biết . Nhưng anh không nghĩ là vĩnh viễn không trở về Nhật .
_ Còn em thì khẳng định rằng, cuộc sống của em là ở đây .
Yoshihiro lắc đầu 1 mình :
_ Đừng nói chuyện này nữa , Fujikawa . Anh muốn cả em và anh đều suy nghĩ lại, trước khi đi đến quyết định .
Giọng Fujikawa thật chắc :
_ Em sẽ không đổi ý đâu . Anh hãy tìm giải pháp kh ac đi .
_ Thôi được rồi không nói chuyện này nữa . Nhưng em có thể qua đây với anh không ?
_ Bao giờ ?
_ Bất cứ lúc nào, nhất là bây giờ, anh thấy nhớ em qúa .
Khi nói xong câu đó, anh lại liên tưởng đến Uyển Thư . Bất giác anh nhắm mắt lại :
Fujikawa chợt cười trong trẻo trong máy :
_ Em hứa sẽ qua vào lúc bất ngờ nhất , nhưng không phải bây giờ đâu .
Yoshihiro mở mắt . Bất giác anh tự cười cho sự im lặng của mình , Fujikawa đã quên tâm trạng nặng nề, và đã trở lại vui vẻ . Cô là như thế , rất hời hợt trước mọi vấn đề .
Nhưng bây giờ sự hời hợt của cô lại khiến anh thấy bất ổn .
Buông máy xuống, Yoshihiro bước vào phòng tắm . Anh vẫn chưa biết làm gì cho buổi chiều trống trải của mình . Cảm giác trống trải sau 1 ngày làm việc không phải dễ chịu, nhất là khi Fujikawa gây cho anh tâm trạng hụt hẫng .
Yoshihiro đi xuống phòng ăn . Dì Năm thấy anh, vội lo dọn bàn . Nhìn thấy dãy bàn trống trơn , anh cảm thấy như không chịu nổi sự cô đơn . Và anh nói như ra lệnh :
_ Dì hãy lập tức gọi Uyển Thư, nói là tôi mời đến ngay lập tức .
Dì Năm hơi ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh nhẹn đi ra phòng khách .