Đưa tay vẫy tạm biệt với con bé có đôi mắt tròn đen và bờ mi cong vút, An Hạ an tâm rời khỏi trường mẫu giáo. Hôm nay, con bé hết khóc nhè khi đến lớp, thế là tốt rồi. Cô mỉm cười nhìn bầy trẻ nhỏ chơi xích đu trong sân và bâng khuâng nhận ra tuổi trẻ của mình đã vĩnh viễn qua rồi. Thời gian đúng là tựa cánh chim bay. An Hạ ngày nào nay đã thành một phụ nữ với bao lo toan bận rộn rất đời thường. Cuộc sống đã làm Hạ già dặn hơn so với những cô gái cùng tuổi, nhưng biết làm sao khi đôi vai cô phải gánh nhiều việc quá sức chịu đựng của mình. Đi vào chợ, An Hạ vừa bước tới một quầy bán mỹ phẩm đã nghe tiếng Liên vọng ra: --Hôm nay con bé còn khóc không? An Hạ lắc đầu: --Hết rồi, nhưng đòi hỏi đủ thứ mới khổ chứ. Vừa lom khom xếp lại mấy chai dầu gội đầu, Liên vừa hỏi: --Nó đòi cái gì? Đồ chơi hả? An Hạ nhún vai: --Nó đòi bố đưa đi học. Liên tủm tỉm: --Con ranh này đòi toàn cái không có mới chết! Em bảo sao với nó? --Em bảo: "Bố ở nước ngoài chưa về, không đưa con đi học được". Đố chị nó đã nói gì? Liên ngồi xuống ghế sau quầy: --Chị đoán không nổi rồi à nha. An Hạ trầm giọng: --Nó bảo kêu bố Dũng đưa nó đến trường để bạn cùng lớp không dám ăn hiếp nó nữa. Liên cười nghặt nghẽo: --Ối trời ơi! Nó kiếm chồng cho em đấy. An Hạ gắt: --Đừng có nói nhảm. --Sao lại nhảm? Chị thấy Dũng cũng tốt đó chứ. Nó rất thương bé An Nhiên, con nhỏ cũng quý bố Dũng. Chuyện đã qua bốn năm rồi, em còn chờ đợi gì nữa? An Hạ nhếch môi: --Em không chờ đợi mà chỉ thấy ngán ngẩm. Một mối tình vỡ tan và một đứa con. Với em là quá nhiều rồi, tim của em bé lắm, nó không đủ sức ... tải thêm những tình cảm khác đâu. Liên chép miệng: --Mới hai mươi mấy tuổi đầu mà làm như già 50. Bây giờ từ chối tình cảm của người ta, sau này sẽ ân hận đó. Đời nay đàn ông tốt chỉ còn sót lại vài ... mống thôi. Con gái hây hẩy đeo thằng Dũng thiếu gì. Giọng Hạ thản nhiên: --Vậy thì mặc sức cho anh ta chọn. Em đâu dám trèo cao khi đã là đàn bà có con mọn. --Nhưng nó lại thích gái một con thì sao? An Hạ nhăn nhó: --Sáng nay dã bán mở hàng chưa? Sao chị nói chuyện khó nghe quá vậy? Liên nheo mắt: --Chắc khách ... đợi em ra mới mua. Không tán dóc nữa, chị đi giao hàng đây. Nhìn Liên đẩy chiếc xe Dame cũ mèm đi, An Hạ nao nao trong lòng. Suốt mấy năm nay, Liên là ân nhân, là cứu tinh của cô. Lần đầu nếu không có Liên, An Hạ đâu sống nổi đến bây giờ. Thẫn thờ chùi thật lâu mặt tủ kiếng, An Hạ nhớ lại đoạn đường gian truân chuyên mình đã đi qua. Mới đó đã 4 năm rồi, thời gian vô tình đến mức tàn nhẫn. Từ một cô bé ngốc nghếch quê mùa cô đã trở thành người đàn bà hạnh phúc. Rồi cũng trong khoảnh khắc lạnh lùng của thời gian, cô đã mất tất cả. Bốn năm rồi An Hạ chưa hề gặp lại Ngữ. Sau lần chia tay đầy bi kịch ấy, Ngữ đã đi biệt khỏi đời cô. Đi và không để cô nói một lời thanh minh cho những oan ức của mình. Nghĩ lại chuyện xưa, An Hạ vẫn không hiểu sao mình đã có đủ can đảm lẫn nghị lực để vượt qua những tháng ngày kinh khủng đó. Đêm ấy rời khỏi nhà Ngữ với giỏ xách trên tay, An Hạ cứ lang thang mãi ngoài đường như người mất trí. Gặp Liên, chị đã đưa Hạ về lại nhà trọ giữa đêm mưa như thác đổ. Trận mưa ấy làm cô bệnh hết cả tuần lễ ... o0o Cũng vào lúc nằm vùi với đau khổ tuyệt vọng đó, An Hạ biết mình đã có thai. Với cô, đây là điều bất ngờ khủng khiếp. Hạ chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ làm mẹ. Nhất là vào lúc giữa cô và Ngữ đang xa cách nghìn trùng ... Anh đang hiểu lầm nên không bao giờ tin giọt máu rơi đó là của mình. Nhưng dù Ngữ đối với cô ra sao, An Hạ vẫn muốn có một đứa con của anh. Khổ nỗi hoàn toàn bị khủng hoảng, tinh thần suy sụp, thân xác bạc nhược vì thai hành nên Hạ tiều tuỵ ốm o như que củi. Nằm bẹp dí trong căn nhà trọ nóng bức, dơ bẩn, tồi tàn, cô chỉ muốn chết cho xong. May thay An Hạ còn có Liên, chị ấy đối với cô thật tốt. Nếu không có chị, chắc An Hạ không đủ nghị lực vược qua những gian truân trong cuộc sống. Khi Hạ quyết định giữ cái thai vì đó là con của Ngữ, Liên không phản đối, chị hứa sẽ bảo bọc mẹ con An Hạ. Thời điểm đó giám đốc Trí đi công tác nước ngoài, Thủy Tiên ở nhà phụ trách chung đã thẳng tay đuổi việc Hạ, vì lý do cô nghỉ lố tiêu chuẩn phép năm. Đang lúc Hạ rơi xuống tận cùng của hố sâu bất hạnh, thì Liên lại gặp vận may. Chị trúng số được 100 triệu. Trở về quê, chị sửa sang ngôi nhà sắp đổ nát và mở quầy mỹ phẩm này, khác với thiên hạ thường tránh né con gái có ... chửa hoang vì sợ xui. Liên tin An Hạ đã mang may mắn đến cho mình. Công việc làm ăn tiến triển tốt, hai chị em đùm bọc nhau đến mãi bây giờ. Liên rất thương bé An Nhiên, cô bé y như búp bê với đôi mắt tròn với hàng mi cong mượt của mẹ và cái mũi cao, cái trán bướng giống bố. Nhìn con bé, ít ai cưỡng được việc phải véo vào má nó một cái. An Nhiên là cuộc sống của Hạ. Suốt mấy năm qua, không hình bóng người đàn ông nào lọt vào mắt cô. Ngoài tình thương dành cho con, Hạ da diết nhớ đến Ngữ. Cô hiểu mình không thể nào quên, không thể nào quên dù hiện tại anh ở đâu, Hạ hoàn toàn không biết. Ngôi nhà đầy kỷ niệm của hai người bây giờ đang cho người nước ngoài thuê. Cô mất bặt tin Ngữ. Nếu muốn biết anh ra sao, có lẽ phải hỏi bà Hồng hoặc Diệp Trúc. Nhưng cô đâu thể tìm đến họ được vì sau sự việc ấy họ đã là kẻ thù của Hạ. Có hỏi về Ngữ, hai người cũng chẳng trả lời thật. Bán cho khách một lọ kem dưỡng da xong, An Hạ lại ngồi thừ ra với bao nhiêu suy nghĩ. Mãi đến khi có người gõ nhẹ lên tủ kính, cô mới giật mình ngước lên hỏi: --Anh cần mua gì? Dứt lời cô đã đỏ bừng mặt khi thấy Dũng đang tủm tỉm cười. --Ở đây không có món nào dành cho tôi hết. An Hạ vội vàng nói: --Có chứ, đàn ông vẫn xài dầu gội dầu và xà bông thơm mà. Mắt nhìn Hạ đăm đăm, Dũng trầm giọng: --Tiếc là những thứ ấy không hợp với tôi. An Hạ lảng đi: --Anh đi chợ à? --Vâng! Có chocolate, tôi gởi cho An Nhiên. Con bé thích món này lắm. --Anh chiều nó quá, nó hư mất. Dũng nhỏ nhẹ. --Tôi lại nghĩ An Nhiên cần phải được cưng chiều nhiều hơn nữa kìa. An Hạ xìu mặt: --Anh cho rằng tôi không yêu thương con gái mình sao? --Ý tôi không phải vậy. Mà thôi, tôi nên ... biến để Hạ còn buôn bán nữa chứ. Nhìn Dũng xách giỏ bước đi, Hạ khẽ lắc đầu khi nhớ đến lời An Nhiên hồi sáng. Con bé mới lên 3 thôi, nhưng luôn thắc mắc về ba của mình. Đi nhà trẻ lúc mới sáu tháng, An Nhiên dường như khôn trước tuổi, và già dặn hơn những đứa bé đồng trang lứa. Đến tuổi vào mẫu giáo, nó để ý thấy bạn bè được bố lẫn mẹ đưa đến lớp, nên về nhà đòi phải có bố, cho ... giống các bạn. Chả biết chị Liên hay ai xúi mà dạo này con bé luôn miệng gọi Dũng là bố. An Hạ có rầy, nhưng không được, càng ngày An Nhiên càng thân thiết với Dũng, nó vòi vĩnh anh đủ thứ. Dũng rất nuông chiều nó, anh ta chả giấu ai việc mình yêu Hạ và dựa vào Nhiên để ... tấn công cô. Anh đã không tiếc công tiếc của làm vui lòng con bé, hòng chiếm lấy trái tim mẹ nó. Nhưng tất cả những việc ấy không làm cô mảy may xúc động. Đôi lúc Hạ nghĩ, nếu Dũng tế nhị hơn, khéo léo hơn trong việc ... dấu mục đích của mình khi nuông chiều An Nhiên, thì liệu cô có mềm lòng không? Đàn bà thường hay nhẹ dạ, trước kia cũng vì yếu đuối trước sự đeo đuổi của Ngữ nên Hạ mới đáp lại tình yêu của anh, để cuộc đời cô rẽ sang một lối khác như vầy. An Hạ không ân hận vì Ngữ yêu cô thật tình. Cô chỉ trách sao anh nông nổi ghen tuông đến mức không phân biệt thật hư. Cô trách anh yêu mà không tin người mình yêu, cô trách cuộc sống ... --Cô bán cho tôi một lố khăn giấy đi. An Hạ cúi xuống lấy hàng đưa cho khách. Nụ cười chưa kịp nở hết trên môi, cô đã khựng lại sững sờ khi nhìn người phụ nữ mang kính mát đứng trước quầy. --Diệp Trúc ... Đúng là Diệp Trúc, cô cũng ngạc nhiên không kém khi nhận ra An Hạ. Hai người chợt im lặng vì bất ngờ. Sau cùng Diệp Trúc lên tiếng trước. --Không ngờ gặp mày ở xứ này. An Hạ gật đầu: --Ờ ... tao về đây 4 năm rồi. Miệng Trúc nhếch lên thách thức: --Nghĩa là sau khi Ngữ đi Nhật? An Hạ lảng đi: --Dạo này mày ra sao? Khoẻ không? Trúc nhún vai: --Đương nhiên là khỏe. Tao ra trường, được làm việc cho một công ty nước ngoài. Hai vợ chồng tao hạnh phúc lắm. An Hạ mỉm cười: --Đã có gia đình rồi à? Chúc mừng mày. Diệp Trúc hất hàm: --Còn mày thế nào? Đã trở thành bà chủ quầy mỹ phẩm rồi sao? --Đâu có! Tao chỉ làm công thôi. Trúc soi mói: --Bỏ Sài Gòn tới xứ lạ bao nhiêu năm rốt cuộc vẫn là kẻ làm công. Mày thấy đó, ngoài đời đâu phải ai cũng tốt như cha con tao, đã cho mày ăn ở, lại tìm giúp chỗ làm. An Hạ mai mỉa: --Mày, chú Thành, và cô Hồng tốt đến mức nào, tao đâu có quên. Diệp Trúc vênh váo: --Vậy sao? Hôm nay nếu không theo công ty đi xuống đây công tác, tao đâu biết mày ở đây. Nghĩ cho cùng thế giới này cũng nhỏ xíu. Nếu hay tin mày vẫn nghèo khổ đơn côi như ngày nào, chắc Tiến ... thương dữ lắm! Lâu nay nó vẫn tìm mày. Mặt Hạ tái đi: --Xin mày đừng cho Tiến biết tao ở đây. --Tao không hứa đâu. Nếu muốn được yên thân sao mày không lấy chồng cho rồi? An Hạ ngập ngừng: --Tao cũng đã có gia đình và có con nữa. Diệp Trúc gật đầu đầy khoan khoái: --Nếu vậy thì còn sợ gì chớ? --Tao chỉ muốn yên ổn bên chồng con. Ra vẻ kẻ bề trên ban ơn xuống, Diệp Trúc dài giọng: --Chuyện nhỏ mà! Tao không nỡ ác đến thế đâu. Ngày xưa, vì tao đã chỉ Tiến biết nhà của Ngữ nên nó mới tìm đến mày, mà xảy ra nhiều chuyện làm tổn thương Ngữ. Ngẫm lại mới hay mày và anh ấy không có duyên nợ, chớ cũng chả phải tại tao hay cô Hồng như mày từng đổ thừa. An Hạ nóng mặt: --Sự thật chính mày và bà ta gài bẫy, tao không hề đổ thừa. Sửa lại cái kính mát đen xì trên gương mặt trang điểm khá kỹ, Diệp Trúc trân tráo nói: --Nếu đúng như vậy thì cũng là chuyện đã qua rồi. Nguyên nhân từ mày mà ra, tại mày ép tao thôi. Đưa tay lấy lố khăn giấy trên tủ kính, Diệp Trúc hỏi trỏng: --Bao nhiêu tiền đây? --Tao không lấy tiền đâu. Diệp Trúc bật cười: --Nhận khăn của người khác cho là không nên. Tao tin dị đoan lắm. Vả lại mày làm công mà, tiền bạc chắc eo hẹp. Cứ để tao trả cho mày. Dằn tờ 50 ngàn lên tủ, Trúc hạ giọng: --Phần thừa, tao ... cho con mày mua bánh. Nhận đi ... An Hạ uất nghẹn nhìn Trúc, rồi bất ngờ cô chồm người qua tủ giật gói khăn giấy lại. --Tao không bán nữa. --Ơ hay! Đừng tự ái vặt, phải nghĩ tới con mình. Mày từng nhận từ tao nhiều thứ chớ có phải đây là lần đầu đâu mà mắc cỡ. Thôi tao đi, kẻo người ta chờ ngoài xe ... Mặc cho An Hạ đứng chết trân vì tức. Diệp Trúc yểu điệu bước đi. Được vài bước, cô ta quay lại, giọng thật ngọt: --Có gởi lời thăm Ngữ không? Tao chuyển giùm cho. An Hạ lắp bắp: --Bây giờ Ngữ ở đâu? Diệp Trúc cười thật tươi: --Ở nhà tao chớ ở đâu. Chắc năm nay tao phải sanh cho ảnh một thằng nhóc, chớ không để mày qua mặt kiểu này đâu. Khi An Hạ kịp hiểu lời Diệp Trúc vừa nói, thì cô ta đã khuất giữa dòng người chen chúc trong chợ. Đứng không nổi, Hạ run rẩy ngồi xuống ghế. Thế là hết! Hy vọng mong manh nhỏ bé nhưng vô cùng thiêng liêng của cô dã vỡ rồi. Người đàn ông cô yêu đã thuộc về người khác. Tất cả đã hết rồi, còn trông chờ chi nữa. Ngày xưa anh nói chỉ yêu duy nhất em thôi. Nếu phải sống với người đàn bà khác, anh cũng không hạnh phúc. Chẳng biết hiện tại anh như thế nào, có hạnh phúc không? Dù sao em cũng mong anh hài lòng bên Diệp Trúc mà ... Cắn thật mạnh vào môi cho đừng khóc. An Hạ khổ sở trong dày vò, đau đớn. Tại sao anh lại chọn Diệp Trúc, khi chính nó chia rẽ em và anh? Tại sao anh cưới Trúc khi chính anh luôn nói không yêu nó? Tại sao và tại sao? Ngữ ơi! Oan ức này em đành mang trọn kiếp hay sao? Chỉ tội nghiệp An Nhiên. Em không đành để con thiếu cha. Nhưng làm cách nào để anh tin em đây. Anh ghen đến mức mù quáng, chính anh làm khổ hai chúng ta. Mấy năm ròng em một mình vất vả nuôi con trong tủi nhục, nhọc nhằn là hy vọng ngày nào đó chúng mình sẽ gặp lại nhau. Bây giờ còn gì nữa đâu. Em hận anh! Em hận anh ... Nếu vì muốn trả thù em, anh cưới Diệp Trúc, thì em cũng sẽ vì hận anh, mà dấu An Nhiên. Anh sẽ không bao giờ biết nó là con mình. An Nhiên không có người cha nông cạn, nhỏ mọn như anh. Ngữ ơi! Em thù anh! Tất cả những tình yêu em dành cho anh lâu nay đã thành tình thù mất rồi. Em phải sống ra sao cho hết khoảng đời còn lại đây? Gượng cười với khách, An Hạ bán hàng, thu tiền rồi ngồi thẫn thờ. Trên mặt tủ tờ giấy 50 ngàn mới tinh của Diệp Trúc vẫn còn nằm đầy vẻ khiêu khích. An Hạ cúi gục đầu, số phận trớ trêu luôn an bài để cô thua kém Diệp Trúc về mọi thứ, nhưng cô chưa bao giờ ganh tỵ. Hạ chỉ trách sao trời không có mắt, để Diệp Trúc dùng thủ đoạn cướp Ngữ của cô. Chuyện ở hiền gặp lành chỉ có trong cổ tích, vì vậy nên An Hạ sẽ không đời nào đạt được ước mơ của mình. Ngày ngày cô sẽ tiếp tục ngồi bên quầy hàng này buôn bán nuôi con. Dù gì cô cũng còn có An Nhiên. Nó sẽ là động lực là niềm tin giúp Hạ tiếp tục vượt lên trên mọi khó khăn để vui sống. Ngồi trên ghế đá, An Hạ thanh thản nhìn An Nhiên đánh cầu với Dũng. Cầm cây vợt bằng nhựa nhỏ xíu, Nhiên vừa đánh vừa chạy quanh, trong khi Dũng chỉ ngồi xếp bằng một chỗ trên cỏ, đánh trả lại. Phải công nhận Dũng chịu khó với con bé quá. Anh nhất định làm Hạ xiêu lòng, nên vờ cưng chiều An Nhiên, hay thật tình anh thương nó? Câu hỏi này cứ luẩn quẩn trong đầu cô mãi, khiến Hạ ray rứt khó chịu mỗi khi thấy Dũng lo lắng cho An Nhiên. Chiều nào đi rước con bé, Hạ cũng đưa nó ra công viên chơi. Dũng biết điều đó nên anh ta cũng lẽo đẽo có mặt. Thoạt đầu Hạ rất bực mình trước sự ... lì lợm của Dũng, nhưng dần dà cô lại thấy có anh là ... cần thiết vì Hạ không đủ sức khoẻ cùng kiên nhẫn để đùa với An Nhiên. Tuy là gái, nhưng con bé nghịch chẳng khác nào con trai. Hạ đâu thể ngồi bệt ra cỏ, làm bò cho nó cỡi, hay công kênh nó trên vai như Dũng. những trò chơi đó chỉ có ông bố chơi với con, trong lúc bà mẹ ngồi trên ghế đá âu yếm trông theo và mỉm cười hãnh diện. Nhìn vào Dũng, Hạ và bé Nhiên, ai dám bảo đây không phải là một gia đình ấm êm hạnh phúc? Bất giác An Hạ thở dài. Thật ra trái tim cô mềm lắm. Cô lo mình sẽ động lòng trước gã đàn ông goá vợ này. Nhất là bây giờ cô chẳng còn gì để chờ mong hy vọng.