Nhìn An Hạ từ tốn uống từng ngụm cam vắt rồi lặng lẽ khuấy đều ly nước, Ngữ thương cô thắt cả ruột.
Dịu dàng siết bàn tay nhỏ xíu của Hạ, anh xót xa:
--Trông em phờ phạc quá! Mệt lắm phải không?
An Hạ cười gượng:
--Đâu có! Chắc tại em không quen ngồi máy lạnh nên thấy khó chịu.
--Vậy về nhà anh nghen?
Hạ khẽ lắc đầu, Ngữ cười nhẹ.
--Sợ anh à?
--Không phải đâu, em sợ anh mang tiếng với gia đình.
Ngữ nhíu mày:
--Cô Hồng đã nói gì với em phải không?
Nhìn nét mặt cau có lạnh tanh của Ngữ, An Hạ buồn bã.
--Dĩ nhiên cổ phải bênh vực Diệp Trúc và nói nặng em, nhưng em không trách đâu.
Ngữ nóng nảy:
--Cô Hồng gặp em hồi nào?
An Hạ trả lời nhát gừng:
--Hồi sáng này trong phòng giám đốc.
Ngữ có vẻ ngạc nhiên:
--Lúc đó anh Trí đâu?
An Hạ lắc đầu:
--Em không biết. Khi bước vào, em chỉ thấy cô anh và Thủy Tiên. Sau đó chị Thủy Tiên cũng ra ngoài.
--Bà ấy đã nói gì với em?
An Hạ gục đầu, giọng nghẹn lại:
--Nhiều lắm! Nhưng chủ yếu là kể lể công nuôi anh, và hăm dọa em ... Ngữ ơi! Em mệt mỏi quá.
Ngữ vội vàng nói:
--Đừng khóc Hạ! Em làm sao vậy? An Hạ của anh bướng bỉnh, cứng rắn lắm kia mà. Bây giờ em đã có anh, trở ngại nào cũng vượt qua được huống hồ chi chỉ là những lời vớ vẩn của cô Hồng.
An Hạ nói nhỏ.
--Cô Hồng không vớ vẩn đâu, cổ là cô anh, từng thay mẹ nuôi nấng anh, không nên vì em mà hằn học như vậy. Tốt hơn là quên em đi.
Ngữ chép miệng:
--Cổ chả tốt như lời đã nói với em đâu. Anh không muốn nhắc lại những chuyện cô Hồng đã đối với mình, mà chỉ muốn em hãy tin vào anh. Không ai có quyền định đoạt tình cảm của chúng ta cả. Tại sao lúc nào em cũng lo những điều không đâu? Trước đây vì Diệp Trúc nên trốn tránh anh, bây giờ lại vì cô Hồng. Khi đã thật sự yêu, người ta không sợ gì hết.
Giọng An Hạ có vẻ chua chát.
--Nói như vậy chắc em chưa thật sự yêu đâu.
--Ý anh không phải thế, đừng dỗi nữa mà.
An Hạ co người ôm hai vai. Ngữ kéo cô vào lòng, hai người im lặng giữa tiếng nhạc không lời nhè nhẹ đầy ắp quán cà phê đang trong giờ cao điểm. Quán không còn chỗ trống. Những người ở đây đa số là những cặp tình nhân rất trẻ, họ tự nhiên âu yếm, hôn nhau trong ánh sáng âm âm của những chùm đèn trên vách. Nhìn họ, An Hạ chợt ấm lòng, khi được tựa vào ngực Ngữ, nghe Ngữ nói lời yêu đương chân thật. Những lời đó làm cô yên tâm hơn và tin anh hơn. Với Hạ, bây giờ ngoài Ngữ ra, cô còn có ai đâu. Anh là sự sống, là tất cả những gì quý nhất của cô. Ngoài miệng Hạ luôn bảo Ngữ quên mình đi. Nhưng nếu như anh quên cô thật, chắc Hạ không sống nổi.
Ngữ thầm thì bên tai cô:
--Tìm em mấy bữa nay không gặp, rồi phải đi công tác cả tuần lễ, anh lo muốn điên được vì không biết em ăn ở ra sao.
An Hạ phụng phịu:
--Em có phải là con nít đâu.
Ngữ cười:
--Nếu em là con nít, anh đâu phải lo. Chỉ khổ em dễ yêu quá nên anh sợ ... Lỡ ai bắt mất em, anh sẽ sống ra sao đây?
An Hạ ngước lên nhìn anh.
--Thì anh sẽ sống như lúc chưa quen em, chưa biết em, một con bé nhà quê hết chỗ nói, đã vậy còn dễ ghét nữa.
Ngữ cắn nhẹ những ngón tay Hạ.
--Nếu đột nhiên anh biến mất, em sống trở lại như xưa được không mà hỏi anh.
An Hạ gật đầu:
--Được chứ! Vì em chưa thật sự yêu mà.
Ngữ nâng cằm cô lên:
--Thích chọc anh lắm phải không?
Hạ cười khúc khích:
--Mặt anh giận trông khiếp thấy mồ. Em đâu dám chọc.
--Vậy khi hôn em, mặt anh trông thế nào?
An Hạ lắc đầu thật nhanh.
--Ơ! Em không biết.
Ngữ cúi xuống thật sát.
--Sao lại không biết?
Hạ chưa kịp trả lời, đã nghe Ngữ cười.
--Phải vì em bận ... nhắm mắt không? Anh thích nhìn hàng mi cong của em lắm! Khép mi lại đi ... bé.
An Hạ bồi hồi nghe lời anh. Trong phút chốc, cô đã tạm quên những phiền toái của cuộc sống để cảm nhận trọn vẹn hạnh phúc của người đang yêu và được yêu.
Khi môi Ngữ tiếc nuối rời môi cô ra, An Hạ xúc động thầm thì:
--Ngữ ơi! Nếu đột nhiên anh biến mất chắc em không sống nổi. Vì trên đời này em chỉ còn anh là người thân yêu nhất.
Ngữ siết cô thật chặt:
--Anh yêu em! Anh yêu em! Có cần hét lên cho cả thế giới biết không Hạ?
--Không cần đâu! Chỉ cần anh nói với em là đủ rồi vì em cũng rất yêu anh.
--Còn lạnh không bé?
An Hạ khẽ lắc đầu và nói:
--Thì ra người ta thích vào cà phê máy lạnh là vì nó kín đáo, không khí và khung cảnh này khiến người ta thích ôm nhau và hôn nhau. Ở đây là nơi công cộng, nhưng ai cũng có góc thật riêng của mình. Ngồi gần nhau từng đôi một, nhưng chắc không hề nhìn nhau. Chả bù với ngôi nhà nơi em trọ.
Ngữ chắc lưỡi:
--Anh vẫn chưa tưởng tượng được nó ra sao.
An Hạ đều giọng:
--Cứ hình dung một căn phòng vuông vức 25 mét vuông mà chứa 20 người, chen chúc trên từng chiếc chiếu cá nhân, thì anh sẽ hiểu tại sao dạo này trông em phờ phạc. Trong căn phòng đó, em không có góc riêng của mình, dù đã chui vào mùng nằm nhắm mắt chờ ngủ.
Ngữ kêu lên:
--Trời ơi! Phòng trọ hay trại tập trung thời phát xít vậy?
An Hạ nhếch môi:
--Phòng trọ đấy! Và ở thành phố này nhan nhản những nơi như vậy. Chật chội tăm tối, nóng muốn điên khi nắng và ướt dột dầm dề khi mưa.
Ngữ kêu lên:
--Em không thể ở đó được.
An Hạ bình thản:
--Rồi em sẽ quen mà.
Xoay mặt Hạ lại, Ngữ xúc động nói:
--Đến nhà anh đi, ở đó rộng lại nhiều phòng. Anh sẽ lo cho em tất cả.
Thấy Hạ làm thinh, Ngữ nói tiếp:
--Anh cũng sẽ lấy tiền phòng, chớ có cho em ở ... chùa đâu mà ngại.
Hạ lắc đầu:
--Không được đâu.
--Em cổ hủ như bà gìa 90.
--Vậy sao anh yêu em?
Ngữ cười cười:
--Không biết! Chuyện ... duyên nợ mà ... Hay là mình cưới nhau đi.
An Hạ tròn mắt nhìn Ngữ:
--Anh đùa hoài.
--Anh nói thật đó. Có như vậy em mới ... danh chánh ngôn thuận ở chung với anh mà không thấy ngại chứ.
An Hạ ấp úng:
--Anh muốn cưới ... vì như vậy à?
Ngữ hôn nhẹ lên môi cô.
--Dĩ nhiên đó chỉ là cái cớ rất dễ thương còn nguyên nhân chính là vì ... I love you.
An Hạ im lặng trong vòng tay Ngữ. Tự dưng cô thấy anh trẻ con một cách đáng yêu khi đề nghị như vậy. Cô yêu anh chân thành, nhưng chưa khi nào cô nghĩ đến lúc sẽ là vợ anh. Với Hạ chuyện ấy còn quá xa vời trong khi thực tế trước mắt, chuyện ăn ở làm việc đã chiếm hết thời gian tâm trí cô.
Ngữ lại thầm thì:
--Sao không nói gì hết vậy? Em đang nghĩ gì, cho anh biết đi?
An Hạ ngập ngừng:
--Anh có quá vội vàng khi nói với em như thế không? Anh đã biết nhiều về em đâu nào?
Ngữ thản nhiên:
--Anh yêu em. Vậy là đủ rồi.
An Hạ ngỡ ngàng:
--Đơn giản vậy sao?
Ngữ nháy mắt trêu cô:
--Yêu em và được em yêu đâu có đơn giản.
Nhưng Hạ không cười, cô nghiêm giọng nói:
--Anh đã yêu bao nhiêu người mới tới em?
Ngữ ngập ngừng:
--Yêu vu vơ, nhớ vớ vẩn thì chắc nhiều, nhưng yêu như yêu em thì chưa bao giờ. Em là cô gái làm tim anh nhói lên khi vừa thấy lần đầu.
An Hạ hỏi:
--Anh tin cảm xúc đó là yêu sao?
Ngữ gật đầu:
--Đúng vậy! Thời gian sẽ chứng minh điều đó.
Giọng An Hạ nhỏ nhẹ.
--Nhưng chúng ta vừa mới quen chưa bao lâu. Em chưa có thời gian chứng minh lời anh nói, làm sao dám nghĩ tới chuyện cưới xin.
Ngữ xụ mặt:
--Em không tin anh?
--Không phải! Em cần một người yêu chín chắn, một tình yêu bền vững hơn là chỉ tin anh.
Ngữ thở dài:
--Anh hiểu ...
--Giận em hả?
--Làm gì có.
An Hạ nũng nịu:
--Sao không ôm nữa? Em lạnh rồi nè.
Ngữ siết cô trong tay.
--Dễ ghét như vầy bảo sao họ không chết mệt vì em.
An Hạ hỏi:
--Anh bảo ... họ nào?
Giọng Ngữ chợt lạnh tanh.
--Thì ông Thành, rồi Trí, Tiến gì đó của em. Lẽ nào ngoài anh ra, em không hề yêu ai?
Hạ cười tủm tỉm:
--Anh từng bảo chỉ cần yêu em là đủ rồi. Sao bây giờ lại hỏi?
--Nhưng giữa em và Tiến không có gì thật chứ?
--Chuyện này em đã nói với anh, em không muốn nhắc lại nữa.
Ngữ làu bàu:
--Em nói hồi nào, anh quên rồi. Bữa nay em khẳng định đi Hạ. Có hay không?
Nhìn nét mặt nôn nóng của Ngữ, Hạ thấy buồn cười. Cô cong môi trêu:
--Thí dụ như ... có thì sao?
Ngữ gầm gừ gặn lại:
--Vậy là có chớ gì?
An Hạ hỏi tiếp:
--Anh sẽ không yêu em nữa hả?
Ngữ nhẹ đẩy cô ra và châm thuốc hút. Hạ cười khúc khích:
--Ở đây cấm hút thuốc đó.
--Mặc xác họ. Khi anh quạu lên rồi, đố ai dám cấm.
--Nhưng sao tự nhiên anh lại quạu?
Ngữ hầm hừ:
--Em thừa biết, còn hỏi đố.
Dứt lời, Ngữ khoanh tay ngồi hút thuốc. Mặc An Hạ xụ mặt ngồi kế bên, anh thản nhiên phả khói lên không, chân nhịp theo nhạc.
An Hạ ấm ức, co ro. Cô không ngờ Ngữ ghen đến mức chẳng phân biệt đâu là thật đâu là giả. Vừa nghe cô nói lơ lơ lửng lửng đã nổi cơn lên. Rõ ràng anh rất đa nghi.
Tự ái bỗng dưng trỗi dậy bừng bừng. An Hạ mím môi:
--Em về đây.
Ngữ cười nhạt:
--Hết thích ngồi với anh rồi à?
Hạ lạnh lùng:
--Đúng vậy và nguyên nhân là từ anh.
--Hừ! Vừa nhắc đến Tiến, em đã thay đổi thái độ và đổ thừa anh. Tại sao vậy?
--Vì em không muốn bị người mình yêu coi thường.
Ngữ dài giọng:
--Có thật anh là người em yêu không?
An Hạ nhìn Ngữ trân trối, mặt anh lầm lì vô cảm làm cô tức điên lên.
Đứng phắt dậy, An Hạ gằn từng tiếng:
--Chắc không phải. Em lầm rồi.
Ngăn nỗi nghẹn dâng lên tới ngực. An Hạ lao ra phía cửa. Cô va vấp lung tung vì ánh sáng âm u của quán cà phê và vì mắt mình nhoè nhoẹt.
Mặc những tiếng phản ứng khó chịu vang lên sau lưng, Hạ cắm đầu chạy nhanh.
Vừa ra khỏi cửa, cô đã bị Ngữ kéo lại. Anh áp sát cô vào tường, đầu cúi xuống thật gần.
An Hạ đẩy mạnh anh ra.
--Làm gì vậy, người ta nhìn kìa.
Ngữ ôm cô cứng ngắc.
--Ai nhìn kệ họ, hôn nhau có gì lạ đâu?
An Hạ vùng ra:
--Em không phải trò đùa của anh.
Ngữ tủm tỉm:
--Mặt em giận trông cũng khiếp lắm chứ.
An Hạ chì chiết:
--Khiếp cách mấy cũng thua mặt người đang ghen.
--Anh mà thèm ghen?
--Không ghen sao đối xử với em kỳ vậy. Anh đâu có tin em, vậy thì yêu làm chi. Đường ai nấy đi chắc dễ chịu hơn nhiều.
Ngữ lẽo đẽo bước sau lưng An Hạ. Giọng anh có vẻ ân hận:
--Anh xin lỗi, nhưng thật lòng anh không chịu nổi khi nghĩ em từng yêu một người nào đó khác anh.
--Chả lẽ em nói đùa hay nói thật anh cũng không biết sao?
Ngữ trầm giọng:
--Anh không thích em đem tình yêu của anh ra đùa như thế.
--Vậy em xin lỗi! Tối lắm rồi, em phải về thôi.
--Đứng đây đợi anh lấy xe nha.
Thấy An Hạ cúi đầu làm thinh, Ngữ xuống nước:
--Anh không bao giờ ngu ngốc khơi ra những chuyện vớ vẩn như vừa rồi nữa. Đừng giận anh mà.
An Hạ hờn dỗi:
--Ai ... dám giận anh.
--Không giận thì cười đi.
--Cười hổng nổi rồi ...
Ngữ xoa tay:
--Để anh làm hề cho em cười vậy.
Hạ chưa kịp nói lời nào, Ngữ đã le lưỡi làm đôi mắt lé xẹ và cái miệng méo sang một bên trông thật gớm ghiếc.
Cô bật cười:
--Eo ơi! Xấu xí quá! Em chê bây giờ.
Ngữ vòng tay ôm eo Hạ.
--Hết giận anh rồi phải không?
An Hạ cấu vào sườn Ngữ:
--Tạm tha cho anh chớ chưa hết giận đâu.
Ngữ nhăn nhó:
--Trời ơi! Móng vuốt đại bàng hay những vết chim câu đây mà đau muốn chết vậy?
An Hạ cong môi đưa tay ra:
--Là móng vuốt của em đó. Nếu đã yêu phải chịu thúc thủ thôi.
Ngữ nói:
--Anh xin đầu hàng vô điều kiện. Tướng anh râu quặp, sau này chắc sẽ sợ vợ.
An Hạ ngồi thật ngoan sau lưng, Ngữ hơi nghiêng đầu ra sau vòi vĩnh:
--Ôm anh đi nhỏ.
An Hạ nhắm mắt tựa vào lưng anh và nghe Ngữ hát khe khẽ:
"Lãng du khắp nơi, anh với em cùng lênh đênh quên tháng ngày ..."
Vòng tay ôm siết lấy anh, Hạ bỗng hoang mang lo lắng. Tính Ngữ xem chừng hơi thất thường. Anh cộc lốc lầm lì rồi vui nhộn như trẻ con liền sau đó. Anh rất yêu cô nhưng cũng rất ghen. Liệu An Hạ chịu đựng nổi Ngữ không, dù cô cũng rất yêu anh?
Tay Ngữ đan vào tay cô, giọng anh trầm xuống:
--Em nghĩ gì vậy?
--Em nghe anh hát.
--Anh thích bản nhạc đó lâu rồi, nhưng hôm nay có em kế bên anh mới thấy nó hay tuyệt.
An Hạ xa xôi:
--Nhưng cuộc đời này đâu phải là một khúc ca lãng mạn như vừa hát.
Ngữ gật gù:
--Anh biết, bởi vậy người ta mới có những bài hát như thế để thấy cuộc đời vẫn đáng yêu.
Hạ vùi vào lưng Ngữ:
--Anh mồm mép lắm. Hèn chi ...
--Hèn chi thế nào?
--Người ta chết vì anh chớ còn thế nào nữa.
Ngữ bồi hồi:
--Anh chỉ cần có em chứ không cần ai hết? Anh yêu em! Chỉ mình em thôi.
An Hạ thêm vào:
--Và tin em nữa chứ?
Ngữ nhún vai:
--Chỉ 99%. Anh theo học thuyết tương đối mà.
--Nhưng người ta có thể chia tay vì 1% mong manh đó.
--Nếu vậy cũng đành chịu. Anh rất rạch ròi, trong tình yêu cũng thế. Hồi còn nhỏ anh rất thương nội và cô Hồng. Khi lớn lên biết được hai người đã lừa dối mình, bao nhiêu tình cảm trong anh cạn hết. Nội chết rồi anh không muốn nhắc nữa, nhưng với cô Hồng anh xem như người dưng nước lã. Dù ngoài miệng cô cô cháu cháu ngọt sớt, chẳng qua anh muốn giữ chút thể diện cho cổ.
An Hạ băn khoăn:
--Đối xử như vậy có quá đáng không anh?
Giọng Ngữ dửng dưng:
--Ai đã lừa dối anh, anh xem như không có họ nữa. Anh vứt họ ra khỏi trái tim mình như vứt một món đồ bỏ đi.
Hạ ngập ngừng:
--Như vậy ... ác lắm.
Ngữ giễu cợt:
--Bản chất của anh mà, em yêu nhầm sa tăng rồi nhóc ạ.
An Hạ kêu lên:
--Anh không phải sa tăng. Sao nỡ nói vậy với em?
Ngữ im lặng. Trái tim Hạ chợt nhoi nhói, yêu một người không đơn giản chút nào. Hạ yêu Ngữ, ngoài những trở ngại bên ngoài cô đang chống đỡ, Hạ chợt bàng hoàng phát hiện ra tính cách dữ dội của Ngữ chính là trở ngại bên trong lớn nhất. Nếu sau này hai người phải xa nhau, chắc không lý do khách quan nào đâu mà chính do hai người thôi.
Bất giác An Hạ lo lắng. Cô ôm siết Ngữ như sợ anh biến mất.
Giọng đầy xúc đọng, Hạ nói:
--Dù anh là thiên thần hay sa tăng, em cũng yêu anh hết. Anh hiểu không?
Ngữ khẽ cười:
--Anh hiểu. Bây giờ chỉ đường cho anh đến nhà trọ đi thiên thần bé nhỏ.
An Hạ như sực tỉnh, cô rùng mình nhớ tới chỗ mình ở rồi ấp úng:
--Anh chỉ có thể đưa em tới đầu ngõ thôi.
Ngữ bất bình:
--Tại sao vậy?
--Em ở nhà sàn. Muốn vào tới nơi phải qua mấy cây cầu khỉ ọp ẹp, xe anh vô không được đâu.
--Trời ơi! Em ở khu ổ chuột ven mấy con kênh nước đen ngòm hôi hám như vậy, anh không an tâm đâu.
Hạ chắc lưỡi:
--Em chỉ ở tạm thôi mà. Anh không biết đâu. Tìm nhà trọ khó lắm. Nhiều chỗ tiền thuê nhà hơn nửa tháng lương đó. Em đâu thể hoang phí được.
Ngữ nhỏ nhẹ.
--Về ở với anh đi Hạ.
An Hạ lắc đầu:
--Em không muốn mắc nợ anh đâu.
--Em cố chấp quá.
--Có lẽ là vậy. Nhưng nếu anh là em, chắc anh cũng thế thôi.
Ngữ thở dài:
--Anh không ép, chỉ mong sao em mau có chỗ trọ khác, như vậy anh mới an tâm.
An Hạ im lặng nép vào người Ngữ. Một chút nữa thôi cô phải về cõi riêng tăm tối, chật hẹp và nghèo khó của mình. Bây giờ còn được bên anh hãy ôm chặt để biết mình đang hạnh phúc. Vài tháng nữa anh đi tu nghiệp ở Nhật rồi. Ai biết chuyện gì sẽ xảy ra khi chỉ còn mình Hạ với nỗi nhớ mong chất ngất ...