Khi yêu nhau người ta nhìn cùng một hướng
Đông ngạc nhiên hỏi Trung:
-Mày thật không đi chuyến này sao?
-Không
-Mày không sợ Tranh buồn à Ngần ngừ một hồi rồi Trung nói chắc nịch:
-Không
-…
-Tao thấy đã đến lúc nên rút lui. Tao không thể tiếp tục mối quan hệ này nữa. Tao không được như mày, có thể làm bạn với họ mà không nghĩ xa hơn. Tao muốn hoặc là người yêu của Tranh, hoặc không là gì cả.
-Vậy thì buồn quá.
-Ừ, nhưng thà vậy thoải mái hơn mày ạ. Tao thà sống thật với lòng; tao ghét nhất ba cái trò an hem nuôi mà trong bụng lại nghĩ khác.
-Tao tôn trọng ý kiến mày. Ít có ai thẳng thắn được như mày.
-…
-Tranh đã từ chối mày hả.
-Tao chưa nói. Nhưng tao không nghĩ rằng mình nên nói. Tụi tao quá khác nhau. Tao rất thích Tranh, rất cảm phục cô ấy, rất quý mến cô ấy. Nhưng mỗi khi ở cạnh cô ấy tao luôn bị một áp lực rất lớn.
-Vì sao, vì nhà mày giàu à, tao không nghĩ rằng Tranh ngại điều đó.
-KHông, cô ấy rất tự tin. Nhưng mỗi khi đi chơi với Tranh, tao không dám vào chỗ sang trọng sợ cô ấy tiếc tiền. Tao biết cô ấy nghĩ rằng mỗi ly nước mà tụi tao uống có thể nuôi trẻ em mồ côi một ngày ăn. Hoặc có lúc đang đi chơi cô ấy ngừng lại nói chuyện với trẻ bụi đời tỉnh bơ, tao thì mắc cở không biết làm sao. Ai cũng nhìn mà cô ấy thì không ngại. Ngày xưa tao thấy đó là điều hấp dẫn, bây giờ thì trái lại, tao xấu hổ. Và vì cảm thấy xấu hổ tao càng cảm thấy mình thua kém Tranh. Nhưng tao không cần phải nghĩ như vậy mày hiểu không. Tao không muốn lòng tự tin của mình bị mất đi vì cô ấy.
Đông trầm ngâm rồi thú nhận:
-Tao nghĩ tao có thể hiểu được mày nói gì. Có điều Tranh và các bạn không bao giờ muốn người khác phải cảm giác vậy đâu. HỌ chỉ làm điều họ cho là đúng, có bao giờ lên án người khác đâu.
-Tao biết, nhưng tao tự cảm thấy không chịu được. Tao thà quen người đơn giản hơn chút, chỉ biết có mình tao là được rồi.
-Nếu mày biết rõ mày muốn gì thì tốt rồi. Thôi đi đánh banh đi, lâu rồi không giãn chân tay.
…
Mọi người đã tập trung đầy đủ lúc 1 giờ sáng trước nhà 3 cô. Vì xe giới hạn chỗ ngồi nên chỉ có 3 cô, Tân, Đông, và hai người bạn Việt Kiều của Yên là Khanh và Trâm. Thấy Tranh cứ nhìn ra ngõ Đông nói nhỏ,
-Thằng Trung nó không tới đâu.
-Dạ em biết.
Nói rồi mắt Tranh tối đi vì buồn. Thì ra cô không phải có trái tim lạnh lẽo như anh vẫn nghĩ. Cô đã để ý đến Trung rồi đấy chứ. Nhưng Trung nói đúng, tình cảm giữa hai người họ nên dừng tại đây nếu không muốn tạo ra bi kịch. Anh khác Trung, anh chỉ cần được thấy Yên mỗi ngày, nghe cô nói, rồi thì chuyện gì xảy ra cũng được. Yên làm gì, nghĩ sao, anh cũng đồng ý hết. Nói ra nghe có vẻ dại gái, nhưng thật sự anh tin cô hơn bản thân mình. Yên là người có trách nhiệm, nếu cô đồng ý nhận lời của anh, cô ấy sẽ để ý đến cảm giác anh, và sẽ không làm anh phải khó xử. Anh tin điều đó và anh mong đến ngày Yên hiểu được trái tim mình. Nhưng Trung thì không vậy, hắn muốn người yêu hắn thần tượng hắn, chăm sóc hắn, coi hắn là tất cả vũ trụ. Mà Tranh thì sẽ chẳng làm vậy đâu. Anh mong cô sẽ tìm được bình an trong lòng mình.
Xe chạy một lèo xuống Đồng Tháp Mười. Năm nay lũ đến sớm và tàn phá rất nhiều. Bọn anh rủ nhau gom góp tiền, kêu gọi người thân và bạn bè đóng góp, rồi lấy xe nhà Đông chạy xuống giúp đồng bào lũ lụt. Có Tân đi theo bọn anh sẽ không cần phải qua phường gì cả, hắn có quan hệ rất tốt với các tỉnh miền Tây. Bọn anh đã mua đầy đủ mì gói, gạo, nước mắm, muối, cùng sữa hộp. Còn có thêm một ít quần áo cũ sida do thằng bạn Tân góp đêm qua nữa. Hy vọng sẽ giúp được chút nào hay chút nấy. Sau vài phút nói cười cả bọn tranh thủ ngủ bù đêm qua và những ngày sắp đến. Từ lúc gặp đến giờ anh chỉ có dịp nhìn Tranh một lần rồi vì bận rộn chất đồ đạc lên xe hai người không nói với nhau được tiếng nào. Đang chăm chú nhìn đường để lái xe, chợt Đông thấy một bàn tay đưa lên trước mặt mình trái táo:
-Đông ăn cho tỉnh ngủ.
-Cám ơn Yên.
Bàn tay bóp nhẹ bờ vai Đông rồi rụt lại, vậy thôi mà anh thấy lòng phơi phới. Đông nhìn vào kiếng chiếu hậu, khẽ giơ ngón tay lên môi làm hiệu mi gió làm Yên đỏ mặt. Cô vội nhắm mắt vờ ngủ làm Đông bật cười. Cô nhỏ này trông gan lì mà cũng biết mắc cỡ ta ơi.
Xe đến nơi lũ tấn công vào lúc 7 giờ sáng. Đường phố, nhà cửa tiêu điều hoang sơ. Đây đó vài bóng trẻ con nhếch nhác. Tụi Đông quyết định vào thẳng làng vì phường giờ này chưa mở cửa. Hà bạn Tranh đã đợi sẵn đầu ngõ, thấy xe ngừng lại chị nhảy phóc lên nhanh nhẹn nói:
-Mình vào lẹ đi, dân đói lắm rồi. Mình phải đi xuồng đó, có bạn nào sợ sông nước không.
Mọi người xuống xe, im lặng chất đồ cứu trợ xuống 4 chiếc xuồng ba lá rồi chia nhau lên xuồng, cứ hai người một xuồng. Đã có sẵn người chèo xuồng cho họ. Chị Hà phân chia cho các bạn chèo xuồng rồi cứ thế họ đi suốt đến trưa. Cứ một đoạn dài lại nhảy xuống thảy cho mỗi gia đình 2 thùng mì gói, một bịch gạo 15 kg, một chai nước mắm, 1 bịch muối. Nhà nào có người già và trẻ em thì thêm 2 lon sữa. Đón tiếp họ là những lời cám ơn nồng hậu, từng cái bắt tay ấm áp và những giọt nước mắt cảm động. Đông bắt gặp Tranh lén ra bụi chuối khóc khi thấy cảnh một bé gái nằm xanh lướt vì đói. Trâm lẹ làng bắt mạch cho cô bé, bảo cha mẹ làm tô mì gói cho bé hửi hơi cho tỉnh nhưng không cho ăn, chỉ được ăn cháo loãng 2 ngày liền để lại sức. Cô cũng tiêm cho em một ống thuốc tăng lực rồi để lại thêm ít viên vitamin dành cho trẻ em.
Khoảng 12 giờ trưa thì thuyền đã cạn đồ tiếp tế. Tụi Đông quay lại địa điểm để xe thì thấy mấy anh công an phường đang bu quanh. Một người hất mặt hách dịch hỏi:
-Cách anh chị làm gì ở đây? Có giấy phép chưa? Ai cho các anh chị tự tung tự tác như vậy?
Đông vội kéo Tân ra trước cả nhóm. Tân rút bao thuốc lá mời mấy anh công an rồi nhẹ nhàng nói:
-Xin lỗi các đồng chí. Tụi này đến lúc trời còn tối nên chưa gặp được để liên hệ công tác. Mình có nói chuyện với anh Hà rồi. Lát nữa anh ấy sẽ gọi điện đến phường đấy.
Nghe tên anh Hà cả nhóm công an vội đứng thẳng người lên:
-Ồ, sao không nói gấp là người nhà của trưởng công an tỉnh. Chà chà, thôi mời mọi người vào dùng bữa cơm trưa.
Thấy Yên khẽ lắc đầu Đông cáo lỗi:
-Xin lỗi các anh, tụi này phải về gấp để kịp trả xe cho người ta. Với lại cũng có hẹn anh Hà sẽ ghé ngang anh ấy chút xíu.
-Vậy thì tiếc quá. Thôi các anh chị đi nhé. Các anh chị có lòng vậy là tốt lắm đấy.
Mọi người lục tục lên xe, Tranh lầm bầm:
-Trời ạ, dân thì đói mà đi cứu trợ cũng phải có giấy phép. Để vào phường rồi thì đồ cứu trợ làm sao đến tay dân.
Đông liếc sang thấy quai hàm Yên đanh lại, Nguyên bỏ nhỏ:
-Thôi đừng nói chuyện đó nữa. Mọi người đói hết rồi. Mình ăn nhẹ sandwich Nguyên làm sẵn, rồi tối ra thị xã ăn luôn nghen.
Đoạn đường về nhà nhanh hơn nhưng buồn hơn. Những nôn nao của lúc ban đầu dường như đã bị thực tế tàn nhẫn xóa tan hết. Những gì họ làm được như muối bỏ biển. Rồi dân sẽ ra sao, các em nhỏ sẽ ra sao. Yên bỗng cất tiếng hát như khóc:
Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ sẽ về phần ai.
Tân hòa vào giọng hát da diết của cô, rồi cả xe không ai bảo ai cũng hát đi hát lại bài hát Một Đời NGười MỘt Rừng Cây của nhạc sĩ Trần Long Ân.