Suốt kỳ nghỉ hè, Hàn Thanh dường như cật lực làm việc, từ sáng đến tối, làm thêm ca, ngay cả ngày chủ nhật, chàng cũng ở trong xưởng nắn đồ nhựa. Công việc của chàng hết sức khô khan, lại hết sức khẩn trương. Chàng chịu trách nhiệm làm thân cành cây Noel.. từng sợi dây thép nhúng vào trong khuông chất nhựa lỏng nóng đến tám trăm độ, mà phải chuẩn xác trong thời gian hai mươi giây lại rút ra, sau đó lại đưa cái mới vào. Máy không ngừng chạy, chàng cũng không ngừng làm công việc vừa không có chất thơ, càng không tự giác nhớ đến phim câm Chaplin đóng... Thời đại mới. Anh chàng Chaplin cứ dùng kìm vặn đinh ốc, vặn đinh ốc, sau cùng cả khuy áo trên mình người phụ nữ cũng coi là đinh ốc dùng kìm vặn. Cây Noel nắn bằng nhựa, sản vật của khoa học. Khi chúng ở trong rất nhiều gia đình, được treo lên từng chuỗi bóng đèn điện sáng, vô số quả bóng màu sắc, và các thứ vật trang sức sặc sỡ lóa mắt, có mấy người nghĩ đến đằng sau chúng, có mồ hôi nước mắt của bao nhiêu người.
Quãng thời gian này, chàng bận đến đúng là không có thời gian gặp mặt Đà Đà, gọi điện thoại đều thành một thứ xa xỉ. Chàng thực sự muốn cho nàng một quãng thời gian “tự do”, đi tiếp xúc với nhiều người, để nàng trong đám chúng sinh bao la, tiến hành sự lựa chọn chính xác nhất. Nhưng, tuy thời gian gặp mặt rất ít, trong nhật ký của chàng lại viết đầy tên nàng: Đà Đà! trong ý nghĩ tràn đầy tên nàng: Đà Đà! Nửa đêm mộng tỉnh, chàng sẽ ôm cửa sổ vắng lặng, nhìn bầu trời sao phía ngoài cửa sổ, hết lần này đến lần khác khẽ gọi:
- Đà Đà! Đà Đà! Đà Đà!...
Kỳ nghỉ hè hết, nộp xong học phí, chàng dành dụm được một vạn năm nghìn đồng, muốn dẫn Đà Đà đi khám bác sĩ, nàng kiên quyết từ chối, nói liên hồi nàng rất khỏe. Tuy nhiên, nàng xem ra lại gầy hơn một chút, lại yếu đuối hơn một chút.
- Tại mùa hè đấy mà, cứ mỗi mùa hè em đều sẽ gầy!
Chỉ là tại mùa hè thôi ư? Hay là sự lúng túng về tình cảm? Cái anh chàng “Oa Oa” thế nào rồi? Không dám hỏi, không thể hỏi, không muốn hỏi, không cần hỏi. Cứ chờ đợi đã, chim sẻ sau khi bay thấp, vẫn cứ sẽ bay cao.
Sau đó, có một hôm, nàng gọi điện thoại cho chàng, khóc lóc nói:
- Nói cho anh biết một việc, Hàn Thanh - Nàng nức nở nói - Đại sư mẫu ra đi tối hôm qua.
- Trời! - Chàng giật mình kinh ngạc, nghĩ đến cái bộ xương khô gầy nằm trên giường, cái miệng khô quắt, tiếng nói líu la líu lô. Chết là chuyện trong vòng dự liệu, lại vẫn mang một nỗi buồn khó mà chịu đựng nổi, nhất là khi nghe thấy tiếng khóc của Đà Đà. Từ sau cái lần cùng Đà Đà đến nhà Triệu Bồi, họ cũng thường xuyên đến nhà họ Triệu, mỗi lần sư mẫu đều nấu vằn thắn cho họ ăn, và dùng ánh mắt mến mộ nhìn họ, sau đó lại sa vào nỗi buồn thương tiếc tuổi xuân đã qua. Mà Đà Đà, lại mỗi lần đều ngồi đến nửa ngày trước giường của đại sư mẫu.
- Ồ, Đà Đà - Chàng kêu - Em hiện đang ở chỗ nào?
- Em muốn đến nhà họ Triệu - Nàng nuốt nước mắt nói - Xem xem có cái gì giúp đỡ được không? Em còn muốn... nhìn mặt bà cụ một cái.
- Đến đón anh cùng đi với em.
Liền đó, họ đến nhà họ Triệu.
Nhà họ Triệu đã có rất đông người: thân hữu, học trò, ban tổ chức tang lễ... Ngôi nhà nhỏ kiểu Nhật, đã chen đầy người. Hàn Thanh và Đà Đà vừa đến, liền biết không có việc gì có thể giúp đỡ. Sư mẫu vẫn khỏe, ngồi trong đám khách khứa chào hỏi, chắc là đã có sự chuẩn bị về mặt tâm lý, xem ra không đến nỗi đau buồn cho lắm. Triệu Bồi tóc dường như càng bạc, càng trang trọng. Nhìn thấy Đà Đà, mắt ông đỏ lên, kéo tay Đà Đà. Ông rất hiểu, rất tri kỷ nói một câu:
- Con à, đừng khóc. Bà đã đi trọn con đường đời của bà!
Đà Đà thiếu chút nữa òa khóc, nước mắt lăn xuống. Nàng đi vào, đến thẳng trước linh sàng, nàng cúi đầu xuống, trước mặt bà già, thấp giọng nói một câu:
- Tạm biệt! Bà nội!
Mắt Triệu Bồi đầy những nước mắt, mắt Hàn Thanh cũng đầy những nước mắt.
Từ nhà họ Triệu ra, họ về đến căn nhà nhỏ của Hàn Thanh. Đà Đà nói:
- Hàn Thanh, em rất muốn khóc to một hồi!
- Khóc đi! Đà Đà! - Chàng dang cánh tay - Em hãy cứ ở trong lòng anh thỏa sức khóc một hồi đi!
Nàng quả thực lao vào lòng chàng, cất tiếng khóc, khóc đau buồn biết bao, dường như người chết là bà nội ruột của nàng vậy. Giọt nước mắt nàng trào ra như suối, làm sơ-mi trước ngực chàng hoàn toàn ướt đẫm, cái vai nhỏ nhỏ nhô lên của nàng run rẩy trong cánh tay chàng. Sợi tóc mềm mại của nàng bết nước mắt, dán trên má nàng, chàng móc mùi xoa, nàng lập tức làm cho mùi xoa cũng ướt đẫm. Chàng không nói một câu, mũi cay cay, mắt nóng nóng, chỉ là dùng cánh tay mình vòng chặt lấy nàng, ôm nàng, che chở nàng. Sau đó, nàng ngước mi mắt ướt đẫm lên nhìn chàng, khàn tiếng nói:
- Em nhịn không nổi phải khóc, đây là lần đầu em nhìn thấy cái chết. Em quả thật không thể tin, bà hai hôm trước còn kéo tay em thì thào, phút này lại ra đi, vĩnh viễn ra đi, không bao giờ trở về nữa! Em không biết chết là cái gì, nhưng nó là cái quá tàn nhẫn quá tàn nhẫn! Nó khiến em chịu không nổi.
Chàng nắm lấy tay nàng, dắt nàng đến trước giường. Kéo phẳng chăn, xếp ngay ngắn gối, chàng dìu nàng lên giường, ép nàng nằm xuống. Bởi sắc mặc nàng nhợt nhạt như vậy, bởi dạng vẻ của nàng non nớt, yếu đuối như vậy. Chàng để nàng nằm thẳng, kéo một chiếc ghế tựa, chàng ngồi đối diện nàng, vẫn nắm chặt tay nàng.
- Còn nhớ câu chuyện bà già đối diện nhà anh, anh nói với em lần trước ở bờ biển không?
- Có. - Nàng nhìn chàng.
- Bà cũng đã ra đi - Chàng khẽ nói - Sinh mệnh là như vậy! Từ cái hôm có sinh mệnh, đã sẵn định phải chết. Em đừng đau lòng, thật thế đấy, Đà Đà. Người sống đến cái hôm nên ra đi, thì nên ra đi. Đại sư mẫu đã hưởng trọn tuổi trời của bà, bà đã gần chín mươi tuổi, không thể động đậy, không thể vui chơi, không thể hưởng thụ đời sống, thế thì, chi bằng chết đi, thứ kết thúc đó không có gì không tốt. Nghĩ mà xem, phải thế không? Bà đã từng trẻ trung, đã từng vui sướng, đã từng sinh đẻ con cái, đã từng hưởng thụ... cái gì nên làm, bà đều đã làm, cho nên, bà ra đi, tuyệt đối không nuối tiếc gì. Đà Đà, anh bảo dảm với em, bà đã tuyệt đối không nuối tiếc gì.
- Thật ư? - Nàng nghi ngờ hỏi, nước mắt vừa khô, má lại hồng nhuận - Thật ư? - Nàng lại hỏi.
Nàng chuyển động khóe miệng, lại mỉm cười. Trời đất, cái mỉm cười ấy rung động lòng người biết bao! Nàng nghĩ ngợi một chút, rõ ràng là tiếp nhận cách nhìn của chàng, đưa tay ra, nàng nắm chặt lấy tay chàng, nhắm mắt lại, nàng nói khẽ một câu:
- Hàn Thanh, anh quả là tốt, vĩnh viễn không có ai như anh có thể hiểu em, chăm sóc em, an ủi em, mang lại yên tĩnh cho em, khiến em ổn định lại. Nếu em là chiếc thuyền nhỏ trong mưa gió, anh đúng là người chèo lái.
Nói xong, nàng dần dần, dần dần đi vào giấc ngủ. Nàng khóc quá lâu, trút ra được cũng đủ nhiều. Giấc ngủ này, thiêm thiếp đến ba tiếng đồng hồ. Chàng ngồi trên ghế tựa trước giường, bởi vì nàng trước sau nắm lấy tay chàng, chàng không dám động, sợ làm nàng sực tỉnh, cũng không dám rút tay ra. Chàng ngồi như vậy, lặng lẽ, lặng lẽ nhìn nàng.
Khi nàng tỉnh dậy, phát hiện trong nhà đã tối mịt, chàng vẫn ngồi đấy, ngay cả đèn cũng không bật, tay chàng vẫn nắm lấy tay nàng, mắt chàng vẫn đăm đăm nhìn nàng. Nàng kinh ngạc, từ trên giường trở mình ngồi lên, nàng hỏi:
- Mấy giờ rồi?
Chàng nhìn đồng hồ tay:
- Gần bảy giờ.
- Anh vẫn cứ ngồi như vậy không động ư? - Nàng kêu lên - Ba tiếng đồng hồ không hề động ư?
- Phải! - Chàng hơi động người, tay đã mỏi, chân đã tê, lưng đã sắp gãy. - Anh không muốn làm tỉnh giấc ngủ của em.
- Anh không muốn khua tỉnh em? - Nàng mở to mắt nhìn chàng, nhảy xuống khỏi giường, đi bật đèn. Dưới ánh đèn, nàng nhìn kỹ chàng, chàng đang dồi cái chân tên mỏi kêu xuýt xoa - Con người anh.. con người anh... - Nàng đúng là không biết nên mượn từ như thế nào - Con người anh có phần ngốc ngếch! Quả thực có phần ngốc ngếch! Dù cho anh bỏ đi, em cũng không tỉnh dậy!
- Em khó khăn lắm mới ngủ được, anh không dám mạo hiểm như vậy! - Chàng nói, cuối cùng khó khăn lắm mới từ ghế tựa đứng lên được, dùng một cái chân nhảy lò cò khắp nhà, bởi vì cái chân kia đã tên không đặt xuống đất được.
- Anh nói thực với em - Chàng vừa nhảy vừa nói - Anh ngồi ba tiếng đồng hồ... Không mệt chút nào, tay mỏi cũng không sao, chân tê cũng không sao.. chỉ là.. cứ muốn vào phòng rửa tay, suýt nữa ngộp chết mất.
Nàng dùng tay che miệng, mắt mở rất to rất to. Mà chàng quả thực nhảy lò cò từng cái một vào gian rửa mặt. Đến khi chàng từ gian rửa mặt ra, nàng nhìn chàng, không biết tại sao, lại cứ muốn cười. Nàng cố sức nhịn, càng nhịn, lại càng muốn cười, cuối cùng, tay nàng từ miệng rơi xuống, mà còn cười lên thành tiếng.
Chàng ôm nàng vào lòng, trầm trồ nói:
- Em không biết em cười đẹp biết bao!
Nàng ép vào lòng chàng, mặc cảm phạm tội, khẽ nói:
- Đại sư mẫu vừa mới qua đời, em cười như vậy, phải chăng là không tốt?
- Tại sao không tốt? - Chàng hỏi lại - Anh đánh cuộc, nếu bà nhìn thấy được, bà sẽ mong muốn em cười.
- Anh xác định thế ư?
- Anh xác định.
Nàng ngẩng đầu nhìn chàng, họ nhìn nhau rất lâu rất lâu. Sau đó, nàng khẽ nói ra một câu:
- Hàn Thanh! Không có người khác nào cả.
- Cái gì? - Chàng hỏi, nín thở.
- Không có người khác! - Nàng kêu lên - Không thể có người khác nào nữa! Chỉ có anh! Chỉ có anh! Trên thế giới chỉ có anh mới có thể đối tốt với em như vậy, anh là người con trai duy nhất!
Nàng đầy khích động, đầy nhiệt thành.
Cúi đầu xuống, chàng lập tức hôn nàng. Phản ứng của nàng mạnh mà sôi nổi, dường như dùng toàn thân toàn tâm nhận hôn. Sau đó, nàng đỏ bừng mặt, lại khẽ nói:
- Đại sư mẫu vừa mới qua đời, chúng ta lại đắm đuối như thế này, phải chăng là không tốt cho lắm?
- Tại sao không tốt cho lắm? - Chàng tiếp tục hôn nàng, sôi nổi hôn nàng - Bà đã giao em cho anh, bà đòi anh chăm sóc em cẩn thận, chẳng lẽ em quên hay sao? Nếu có chuyện gì có thể an ủi được linh hồn bà ở trên trời, đó tức là.. Khiến hai chúng ta yêu nhau thắm thiết, yêu nhau thắm thiết!
Nàng dùng cánh tay vòng chặt lấy cổ chàng. Chàng tiếp tục hôn nàng, vừa ngước mắt nhìn trời: cảm ơn bà, bà nội. Chàng nhiệt thành cầu chúc: Xin an nghỉ, bà nội.