Trước lúc khởi hành trở về trường, Harry và Draco tắm sơ rồi mặc vào người các bộ lễ phục. Chiếc áo choàng đen trên người Harry mang hoa văn đỏ và vàng cùng huy hiệu Gryffindor với Trấn Thủ Viên sáng chói. Áo của Draco cũng tương tự chỉ khác chỗ các đường viền màu bạc và xanh lá cây đính trên nền áo đen. Cả hai đều đeo băng tay màu tím trên cánh tay để tưởng nhớ Albus Dumbledore. Cái khoá cảnh nhỏ nhanh chóng được kích hoạt và liền lập tức, bọn nó thấy mình đang ở trong một Đại Sảnh Đường Hogswart lúc này gần như trống vắng.
"Các con đã đến". Minerva McGonagall nói với nụ cười buồn bã. Trong căn phòng hiện giờ chỉ còn mỗi dãy bàn giáo viên. Trần nhà được phù phép phản chiếu hình ảnh một bầu trời xám xịt, ảm đạm.
"Vâng". Harry chỉ nói được bấy nhiêu đó, cậu cảm nhận nỗi buồn dâng lên trong người mình.
"Tốt, công cuộc chuẩn bị vẫn chưa xong, nhưng có lẽ ta sẽ sẵn sàng vào sáng ngày mai". McGonagall nhỏ nhẹ. "Theo truyền thống, buổi lễ sẽ diễn ra trong vòng hai ngày, để những ai mong muốn bày tỏ lòng kính trọng với thầy hiệu trưởng quá cố có đủ thời gian tới dự, tiếp đến, nghi thức an táng sẽ được tiến hành vào ngày thứ ba. Cháu cố của Albus sẽ có mặt ở đây ngày mai. Albus gửi cậu ấy sang Mỹ định cư vì lý do an toàn sau khi toàn bộ các thành viên gia đình khác của ông cụ đều bị sát hại ở cuộc chiến đầu tiên với Voldemort. Bản thân buổi lễ mang tính rất nội bộ, chỉ các giáo sư, gia đình và vài học sinh tham dự, tính luôn hai cậu".
"Con...Con có thể gặp thầy ấy được không?" Harry lắp bắp. Khuôn mặt McGonagall dường như thả lỏng hơn, bà mỉm cười nhìn cậu trước khi đáp lời.
"Dĩ nhiên là được". Bà đưa chúng ra bên ngoài Sảnh đường và hướng hai đứa ra phía lối đi. Mười mấy con gia tinh chạy tới chạy lui tất bật với nhiều loại công việc khác nhau. Tất cả bọn chúng đều khóc lóc thảm thiết, thương tiếc cho số phận Ngài hiệu trưởng đáng kính. Nhiều con phụ trách xếp đặt các cây cột bằng vàng được nối với nhau bằng những sợi dây thừng tím sẽ dẫn đường cho khách viếng thăm sáng hôm sau. Mấy con còn lại lo chuyện treo lên hai bức tường cạnh lối đi các bức chân dung của những cố hiệu trưởng từ trước tới nay. Hết thảy các bức tranh đều mang bộ mặt rầu rĩ, nhưng cùng cúi đầu chào kính cẩn khi McGonagall đi ngang.
Bà dẫn chúng tới chân Cầu thang chính, nơi có bệ đá hoa cương được dựng sẵn. Xác Albus Dumbledore được đặt trên ấy, cụ mặc trên người chiếc áo choàng phù thuỷ màu tím trông thật cao quý. Chòm râu trắng bồng bềnh chạy dài trên ngực cụ, che phủ hai bàn tay đương chắp vào nhau. Mọi vết tích từ những viên đạn muggle lấy đi mạng sống ông cụ đã hoàn toàn biến mất.
Harry bước về phía chiếc bệ, băng qua các cây cột vàng ngăn cách khách mời. Những sợi dây tím tự động nâng lên cho phép cậu tiến vào trong lúc cậu sắp sửa tới gần chúng và hạ xuống ngay sau lưng Harry. Draco và McGonagall dừng lại chỗ mấy cây cột, quan sát cảnh Harry leo lên các bậc thang dẫn tới bệ đá rồi khi cậu ngắm nhìn gương mặt của con người từng một thời nắm giữ vị trí rất quan trọng trong cuộc sống mình.
"Con xin lỗi". Harry thì thầm thật nhỏ, sao cho hai người kia chẳng thể nghe được. "Con xin lỗi vì thầy đã phải ra đi như thế này. Dù rằng có lẽ con đã không tán thành tất cả mọi chuyện thầy từng làm hay con nổi giận với thầy không biết bao nhiêu lần, và con cũng biết, là thầy có thể không đồng ý với mọi chuyện con đang làm, hoặc sẽ làm, nhưng thầy nên biết, rằng con sẽ chẳng bao giờ trở thành một chúa tể Voldemort khác. Con sẽ chỉ thực hiện những gì cần làm".
"Harry". Giọng nói thều thào nghe sao quen thuộc, Harry ngẩng đầu lên để thấy Nick suýt-mất-đầu trôi lơ lửng trong không trung phía bên kia bệ đá. "Tôi tới đây đặng cậu khỏi phải tốn công tìm tôi"
"Lần này thì chẳng cần đâu, Nick". Harry mỉm cười. "Albus Dumbledore trước giờ vẫn luôn tò mò, hứng thú với những gì tồn tại ở xứ sở của thần chết. Ông cụ sẵn sàng lang bạt tới những nơi các linh hồn cần phải tới thay vì nán lại nơi này".
"Ồ, vâng, đương nhiên". Nick cười tủm tỉm. "Chúng ta sẽ rất nhớ ông ấy".
"Đúng thế". Harry trả lời. "Các con ma khác đâu hết rồi?"
"Bọn họ đang phải dỗ Peeves". Nick bảo, khiến Harry ngạc nhiên. Nick cười khúc khích trước vẻ bỡ ngỡ trên mặt cậu. "Peeves quý ông lão lắm. Dumbledore không những luôn bật cười trước các trò đùa dai quỷ quyệt của nó mà còn tha lỗi cho nhiều thứ mà chẳng có vị Hiệu trưởng nào khác có thể chịu thấu. Nó còn thề sẽ quyết tâm đích thân trừng trị kẻ nào cả gan làm gián đoạn hay cố tình phá hoại nghi lễ an táng cụ Dumbledore, và hiện vẫn còn đang khóc thét trên đỉnh ngọn tháp phía Bắc. Nam-tước-đẫm-máu đang cố an ủi Peeves nhưng dường như ngay cả ông ấy tạm thời cũng không gây được sức ảnh hưởng tích cực nào".
"Nhắn lại dùm với Peeves là tôi gửi lời "cảm ơn", được chứ?" Harry nhờ. Nick cười khanh khách trước khi biến mất phía cuối hành lang. Đưa mắt nhìn lại Albus Dumbledore một lần cuối, Harry quay lưng bước trở về bên hai người đang đứng chờ nãy giờ. Draco chạm nhẹ vào cánh tay Harry để rồi thấy bớt căng thẳng hơn khi Harry nhoẻn miệng cười với mình.
"Thưa giáo sư, giới nhà báo đang đợi à?" Harry hỏi khẽ.
"Vâng" Bà gật đầu am hiểu. Với McGonagall bên cánh trái cùng Draco bên cánh phải, Harry hướng về Đại Sảnh Đường, sẵn sàng cho kế hoạch trả thù khả dĩ còn tồi tệ hơn cả việc chỉ đơn thuần là giết chết hay tra tấn Cornelius Fudge. Đây chính là thứ Voldemort sẽ chẳng tài nào hiểu nổi. Các lời nguyền hắc ám và cái chết tuy có thể gây thương tích hay tử vong cho con người, nhưng chuyện mà Harry sắp làm đây sẽ vĩnh viễn huỷ hoại cả một đời người, và nhất là cậu không cần động tới bất kì câu thần chú nào cả.
Harry sắp chứng tỏ việc Chúa tể Hắc Ám Voldemort nghiệp dư tới cỡ nào.
Có khoảng hai chục mống phóng viên đợi cậu ở khu vực Cổng chính cùng vài Auror đứng giám sát họ cẩn mật. Lúc trông thấy Harry, tất cả bọn họ đều quay người lại đối diện với cậu. Thay vì chạy ùa tới và hô to các câu hỏi phỏng vấn, họ từ từ tiến tới trong yên lặng. Xem chừng ai nấy cũng nôn nóng được nghe cậu nói, nhưng lại không chắc cần phải hỏi gì và như thế nào. Harry cũng cảm nhận được nhiều sự hiện diện mới ngay sau lưng mình rồi nhận ra giáo sư McGonagall vừa cho gọi toàn bộ giáo sư trường Hogswart tới và mọi người đang tập hợp lại phía sau cậu. Không gian yên ắng dần lan toả cho đến khi Harry biết chắc là không thiếu sót một ai. Với hành động không dự tính trước nhưng lại giúp ích được phần nào cho mục đích định sẵn, Harry tằng hắng, mặt đối mặt với giới báo chí.
"Hỡi các phù thuỷ cùng pháp sư, xin chân thành cảm tạ vì đã có mặt tại đây". Harry dõng dạc. "Hôm nay đã là hôm đau thương nhất, ngày mà thế giới phù thuỷ sẽ chẳng thể nào quên lãng. Trong cơn điên rồ của mình, Voldemort đã toan tính tập kích các học viên Hogswart trên đường trở về đoàn tụ với gia đình. Thay vì được diện kiến những đứa trẻ yếu đuối vô phương phản kháng, hắn lại ngỡ ngàng phát hiện, rằng Albus Dumbledore đã chuẩn bị khá chu đáo cho tình huống bất ngờ này".
"Hiển nhiên, hắn cho rằng các em học sinh trong lúc hoảng loạn sẽ dễ dàng rơi gọn vào tay lũ Death Eater. Ngược lại với dự kiến trên, hắn đã phải đụng độ với các phù thuỷ và pháp sư đủ mọi độ tuổi trong tư thế sẵn sàng chống trả. Với sự giúp đỡ của bộ phận giáo viên trường Hogswart, những người nhận được tin cấp báo từ tôi và đã lao vào vòng chiến với không chút do dự, cùng sự tiếp ứng từ các nhân viên Auror của Bộ, Voldemort và đám Death Eater đã bị đánh bại".
"Dù thế, tôi phải thừa nhận là mình mắc phải một sai sót chết người. Tôi đã để thanh gươm Gryffindor trong mớ hành lí, vì vậy, Albus Dumbledore phải đối đầu với Voldemort trong lúc tôi tìm cách thu hồi lại vũ khí trên tay. Khi vừa chạm đựơc tới thanh gươm, ngay tức khắc, tôi đã đốn hạ vài tên Cựu-giám-ngục vừa mới nhập cuộc đồng thời chuẩn bị hỗ trợ cụ Albus trong việc tiêu diệt tên Chúa tể Hắc Ám, đó cũng là lúc nhóm người thứ ba xông vào can thiệp".
"Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật Cornelius Fudge, giống như tôi, ngày hôm nay, cũng gây ra một lỗi lầm tai hại. Ngay sau khi gửi nhóm Auror tới ga xe lửa King Cross nhằm trợ giúp phe ta, ông ấy đã từ bỏ quyền được tự giải quyết công chuyện nội bộ của giới phù thủy và chạy đi liên lạc với chính phủ muggle. Tiếp đến, Fudge đã lún sâu hơn vào sự phản bội đồng minh này bằng cách chỉ cho các binh lính muggle phương thức thâm nhập vào sân ga chín-ba-phần-tư. Những chiến binh đó liền ào vào bên trong và lập tức nã súng vào bất kì vật gì có khả năng di chuyển".
"Nhờ sự lên tiếng cảnh báo trước của bạn tôi, cô Hermione Granger, hầu hết các học sinh đều nằm xuống sát đất, thế nên chỉ vài người bị thương. Tôi vừa nhận được thông tin là có ba học sinh đương trong tình trạng hiểm nghèo ở bệnh viện St. Mungo s do chính các binh lính muggle này đả thương. Dù có công hạ gục được nhiều tên Death Eater, hành động bất cẩn không màn đến hậu quả của họ cũng đã gây nên một mất mát to lớn và nghiêm trọng lên thế giới phù thuỷ trong nhiều năm sắp tới".
Harry dừng lại, chờ cho mọi từ ngữ ăn sâu vào tâm trí các phóng viên. Họ mở mắt thao láo nhìn cậu, chủ ý ngân dài những lời cuối cùng của cậu dường như đang tạo tác động mạnh lên họ. Nhiều người trông như chỉ muốn nôn, và phải mất một lúc sau mới có một cánh tay giơ lên. Cậu gật đầu ra hiệu cho người đàn ông mà cậu lờ mờ nhận ra là Mundus Farseeker, đại diện cho đài Thông tin vô tuyến phù thuỷ. Gã cầm trên tay chiếc máy thu âm pháp thuật nhằm thu lại toàn bộ nội dung cuộc họp báo.
"Cậu Potter". Mundus hỏi bằng giọng yếu ớt. "Cậu đang ám chỉ rằng các binh lính muggle đã giết chết Ngài hiệu trưởng Dumbledore?"
"Vâng". Harry trả lời dứt khoát.
"Nhưng mà..." Barflee Maldus, phóng viên tờ Tuần báo phù thuỷ, rụt rè. "Ngài Bộ Trưởng lại bảo chính Voldemort mới là người sát hại Dumbledore!"
"Lão nói dối". Harry nói, công khai kết tội ông Bộ Trưởng vắng mặt. "Có lẽ lão nói thế để khỏi phải chịu trách nhiệm trước cái chết của vị phù thuỷ duy nhất có thể làm Voldemort khiếp sợ. Lão đã không tận mắt chứng kiến ở sân ga. Sau khi chỉ cho đám muggle biết làm sao vượt qua rào chắn pháp thuật, Fudge chạy trốn vào khu vực an toàn chờ thêm sự xuất hiện của nhiều Auror khác nhưng trận chiến cho tới khi ấy đã gần như ngã ngũ. Không giống như Fudge, tôi đã ở đấy, chính mắt nhìn thấy hình ảnh cuối cùng của Albus khi những viên đạn muggle huỷ diệt sinh mạng ông cụ. Tôi trông thấy cụ ngã xuống, bi mất mạng bởi chính những con người mà cụ đã dành cả cuộc đời mình để bảo vệ. Tôi đã nghe tận tai tiếng Voldemort cười đắc thắng".
"Chuyện gì đã xảy ra với...Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy?" Một mụ phù thuỷ thắc mắc.
"Hắn được dịp trực tiếp một-chọi-một với tôi" Harry nở một nụ cười chết chóc. "Hắn nhận ra rằng tôi đã không còn là đứa trẻ khờ khạo hắn từng gặp trong quá khứ nữa. Nhờ vào các buổi tập huấn với Albus cùng các giáo sư khác, tôi đã đủ năng lực đấu tay đôi và đánh bại hắn. Thanh gươm Gryffindor được tôi cắm sâu vào lồng ngực Voldemort lúc hắn co giò rút chạy bằng Khoá cảng. Thanh gươm đã hút đi khá nhiều năng lực ma thuật từ người hắn, hơn nữa, muốn chữa lành vết thương gây ra bởi thanh gươm cũng không phải dễ. Hắn sẽ phải mất khá nhiều thời gian trước khi kịp hồi phục lại đủ để có thể phát động đợt tấn công tiếp theo, và trong quá trình ấy, hắn sẽ trốn chui trốn nhủi bởi phe ta sẽ lùng sục khắp nơi tìm cách dứt điểm hắn".
"Vậy là hắn vẫn chưa chết?" Cũng vẫn mụ phù thuỷ đó hỏi.
"Tại sao bà lại nghĩ rằng hắn đã chết?" Harry ngạc nhiên.
"Ngài Bộ Trưởng bảo cậu đã giết được hắn". Mụ đáp.
"Tôi hoàn toàn không có ý kiến gì về lí do khiến lão nói thế". Harry thở dài. "Tôi thề là thỉnh thoảng tôi chẳng thể nào hiểu nổi lão ấy. Cách đây hai năm, Fudge đã tốn biết bao công sức và thời gian phủ nhận việc Voldemort trở lại. Lão cố tình làm cho Albus và tôi trông như hai kẻ ngốc nghếch để không ai có thể tin lời chúng tôi, hắn ra lệnh cho lũ giám ngục hôn Barty Crouch con thay vì để tên ấy được tra khảo, dù rằng tên nãy đã có thể minh chứng cho sự quay về của Chúa tể hắc ám vào hai năm trước, hắn cho phép Dolores Umbridge mặc nhiên nắm quyền ở Hogswart và cũng vì mụ mà các học viên suýt mất đi khả năng kháng cự lại các Death Eater, và bây giờ, hắn lại bịa đặt cả tình huống dẫn đến cái chết của Albus Dumbledore. Tôi chỉ mong sao nguyên nhân nằm sau những việc này chỉ là sự bất tài của Ngài Bộ Trưởng thay vì ý nghĩ là lão đã rắp tâm thực hiện chúng".
"Cậu... Ý cậu muốn nói là Bộ Trưởng Fudge thông đồng với Chúa tể Hắc Ám sao?" Mundus hỏi.
"Thật tình tôi không dám nghĩ thế, nhưng giờ thì tôi bắt đầu nghi ngờ rồi". Harry thú nhận với vẻ thất vọng, cúi đầu nhìn xuống mặt đất.
"Cậu Potter, đây toàn là những lời kết tội khá nóng vội mà cậu đưa ra". Phóng viên Nhật báo Tiên tri ngờ vực. "Liệu cậu có được bằng chứng nào trong tay không?"
"Tôi trông thấy lính muggle giết Ngài Hiệu Trưởng Dumbledore". Mc Gonagall lên tiếng can thiệp. "Tôi cũng có mặt khi Fudge cho giám ngục hôn cậu trai nhà Crouch. Lão ta vờ tôi đi lúc tôi bảo với lão rằng cậu ấy có thể làm chứng cho sự tái xuất hiện của Voldemort. Đa số các nhân viên trường ở đây đều có thể khẳng định lại những chuyện cậu Potter vừa nhắc đến và chúng tôi sẵn lòng đứng ra hậu thuẫn cho cậu ta. Chúng tôi đã biết cậu Potter tính đến nay cũng đã sáu năm trời, dù có đôi khi cậu ấy phá luật hay cãi vã với các bạn đồng môn, và cũng không được xem như một người bình thường như bao người khác khi lớn lên, nhưng chúng tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy nói dối. Thành thật mà nói, cậu ta thà đón nhận rắc rối và phiền phức chỉ bởi nói lên sự thật ngay cả khi nó khiến cậu chịu đau khổ hay bị phạt. Lời cậu Potter đây đáng tin như vàng".
"Vâng, vâng!". Hầu hết các giáo sư phía sau Harry đều đồng thanh. Harry ngước nhìn đám phóng viên với ánh mắt kiêu hãnh.
"Thế cậu đang kêu gọi lệnh truy nã Ngài Bộ Trưởng?" Phóng viên Nhật báo Tiên tri lại hỏi.
"Chuyện đó không nằm vào quyền định đoạt của tôi hay của bộ phận giáo viên trường Hogswart". Harry nghiêm nghị đáp. "Đó là việc mà Bộ Pháp Thuật và Hội đồng Phù thuỷ cần quyết định và có hành động cụ thể. Tôi chỉ là không thể giữ khoanh tay làm ngơ mãi. Tôi dự tính sẽ không tham dự vào bất kì các hoạt động nào của Bộ Pháp Thuật hễ Cornelius Fudge vẫn còn nắm chính quyền. Sẵn đây tôi cũng xin tuyên bố rút lui khỏi tất cả các tổ chức Bộ Pháp Thuật điều khiển. Tôi sẽ suy nghĩ lại việc tái tham gia một khi Fudge đã không còn là thành viên của Bộ".
"Phần cậu nghĩ sao về chuyện này, cậu Malfoy?" Đại diện đài Thông tin vô tuyến hỏi.
"Cha tôi lúc nào cũng bảo là không cần phải tốn nhiều đồng vàng galleon hay lời ngọt để có thể sai khiến Fudge làm bất cứ chuyện gì ông ấy cần". Draco chau mày. "Khi vẫn còn bị mê hoặc bởi những lời dẫn dụ về quyền lực từ Voldemort, cha tôi biết chắc là Bộ Pháp Thụât sẽ làm mọi thứ mình muốn miễn sao Fudge vẫn còn đấy và nếu ông ấy có đủ đồng vàng galleon đặng đổi chác. Ngài Bộ Trưởng trước giờ chấp nhận không biết bao nhiêu là vụ hối lộ, điều này cho tôi tình nguyện làm chứng. Nếu không phải vì Harry Potter với Albus Dumbledore, Bộ Trưởng Fudge chắc hẳn đã trao quyền cai quản lại cho Voldemort từ lâu lắm rồi, và tất cả chúng ta giờ đây đang phủ phục dưới trướng của Chúa tể Hắc Ám. Giờ thì Dumbledore đã mất bởi lỗi từ Fudge, tôi không thể không tự hỏi chẳng biết chừng nào lão sẽ tính đến việc phản bội luôn Harry. Tôi biết, rằng nếu mất đi Harry đối với tôi sẽ rất kinh khủng, dẫu sao thì cậu ấy cũng là tình yêu của đời tôi, nhưng tôi chẳng tài nào tưởng tượng được điều đó sẽ ảnh hưởng tới thế giới phù thuỷ như thế nào nếu như phù thuỷ duy nhất mà Voldemort phải nể mặt cũng không còn trên đời nữa".
"Tôi rất lấy làm tiếc, nhưng tôi vẫn còn mệt vì mọi chuyện diễn ra trong hôm nay". Harry bảo, cố tình hơi loạng choạng khi nói. "Cảm ơn mọi người vì đã hiện diện ở đây tối nay".
Cậu quay gót rồi trở vào bên trong toà lâu đài với Draco bên cạnh, theo sau là đội ngũ giáo viên. McGonagall dẫn hai đứa vào phòng Hiệu trưởng, từ đó, chúng dùng bột floo về lại dinh thự Black. Đêm hôm ấy, một Harry Potter hoàn toàn kiệt sức cuộn tròn lại bên cạnh Draco, nghĩ ngợi cuối cùng trong đầu Harry trước lúc cậu chìm vào giấc ngủ say là "Thật quá mệt mỏi cho một kết thúc năm học không như mọi năm..."