Cảnh tượng Dumbledore cùng Harry bước vào Bộ Pháp Thuật cực kì hoành tráng. Có quá nhiều ánh đèn flash chụp hình nhá lên, quá nhiều câu hỏi được đặt ra, cộng với sự xô đẩy bon chen, đến nỗi Harry khó mà chắc được cậu khả dĩ có vào được bên trong hay không. Thế nhưng, sự hiện diện của cụ Dumbledore dọn đường đi cho cả hai người. Lẽ dĩ nhiên, Fudge chào đón họ ngay tại vòng dây cách li, giữ cho đám đông phóng viên ở một phạm vi nhất định nào đó với toà nhà của Bộ và ngay lập tức, ông ta cố điều khiển Harry sao cho hình chụp chỉ có hai người mà không có cụ Dumbledore trong ống kính. Sau năm phút cố gắng vô vọng, lão rốt cuộc cũng chịu thua, nụ cười giả tạo nơi ngài bộ trưởng phai đi nhanh chóng khi ông này mời họ lên lầu.
Căn phòng họp đầy ắp người. Mọi viên chức chính phủ đều có mặt tại đây, cùng với các cố vấn của mình. Percy ngồi trong góc phòng, vẻ thảm hại. Arthur Weasley trông thật tiều tụy, cay cú. Đầu tóc rối bù xù, vài vết trầy xước trên gương mặt, nhưng ông nở nụ cười rạng rỡ và vẫy tay gọi Harry khi trông thấy cậu với cụ Dumbledore. Ông Bộ trưởng ngồi liền vào chiếc ghế đầu bàn, chỉ cho cụ Dumbledore ngồi bên phía tay phải ông. Còn Harry ngồi cạnh cụ. Vài viên chức của bộ há hốc mồm lúc Harry an toạ, nhưng không ai dám mở miệng nói gì. Ánh đèn flash chứng tỏ có ít nhất một phóng viên trong căn phòng này. Harry mỉm cười, không nghĩ được thứ gì khác hơn ngoài việc quả thật khả năng có được một tấm ảnh chỉ có cậu với ông Bộ trưởng trong ấy là điều không thể xảy ra.
"Buổi họp khẩn cấp của Hội đồng Bộ Pháp Thuật chính thức được bắt đầu". Fudge cất giọng nặng nề. "Đầu tiên là việc điểm danh xem mọi thành viên các bộ phận đều hiện diện đông đủ hay không. Khách mời đặc biệt gồm có Albus Dumbledore, hiệu trưởng trường Hogwarts, cũng là người sở hữu nhiều danh hiệu cao quý khác, cùng với Harry James Potter, huân chương Merlin tam cấp".
"Tôi có thể hiểu được vì sao cần đến Dumbledore ". Gã phù thủy lớn tuổi giữa bàn lên tiếng. "Nhưng tôi không nghĩ ra lí do để thằng nhóc non choẹt đó ngồi ở đây".
"Im lặng, Konald". Ông Weasley gắt gỏng. "Gia đình tôi sống sót qua vụ tấn công tối qua là nhờ ơn cậu ta".
"Nhờ ơn nó?" Cũng lão phù thủy ấy nạt lại. "Nó đã làm gì chứ? Theo những gì tôi biết thì lúc đó nó đang ngồi nhâm nhi uống trà tại hang ổ Death Eater, tại dinh trang nhà Malfoy!"
"Cậu ta là người đã đảm bảo cho mấy đứa con tôi biết cách tự bảo vệ, năm ngoài, khi cục cưng Umbridge mà mấy người đề cử không dạy dỗ chúng được thứ gì có ích!". Arthur giận dữ hét lớn. "Cậu ta cũng là người giúp chúng nó được chuẩn bị kĩ lưỡng hơn vào năm nay, và chính là người từng đối mặt với Voldemort bốn lần trong khi ông ngồi tại đây, chúi đầu vào vạc mà run lập cập".
Cả căn phòng bất động trước cái tên Voldemort được nhắc đến, và một cố vấn viên chức Bộ sợ hãi ngã nhào khỏi ghế ngồi. Harry xém bật cười lớn tiếng, bởi con người đôn hậu, đáng mến trước giờ như ông Weasley giờ đây không những chỉ la to mà còn kêu đích danh Chúa tể Hắc ám. Fudge đập mạnh bàn, cố lôi kéo sự chú ý tập trung trở lại, nhưng cụ Dumbledore chọn thời điểm thích hợp này để nhập cuộc.
"Bây giờ không phải lúc để trách móc hay tranh cãi giữa nội bộ chúng ta". Dumbledore dõng dạc. "Tôi tin điều ngài Bộ trưởng đây muốn là ta nên đưa ra biện pháp hữu hiệu nhằm ngăn chặn Voldemort cùng bè lũ Death Eater, cũng như gầy dựng lòng tin trong dân chúng".
"Chính xác". Fudge xen vô, cố làm ra vẻ như đang cầm đầu buổi họp, nhưng thất bại trong việc này. "Tôi đã yêu cầu cậu Potter và Ngài hiệu trưởng Dumbledore đây đề ra phương án tốt nhất cho đợt tấn công bi kịch vừa qua. Đầu tiên, tôi muốn xem xem ta có thể có được bản tường trình rõ ràng về vụ việc thương tâm xảy ra đêm qua hay không".
"Đến giờ, ta hiện thống kê được hơn bốn chục cuộc tập kích trên toàn nước Anh". Vị phù thủy chịu trách nhiệm quản lý đội Auror rầu rĩ báo cáo. "Mỗi cuộc tấn công được tổ chức bởi một nhóm Death Eater đi chung với nhau, số lượng ước tính tối thiểu là năm lên đến tối đa là hai chục tên. Các cuộc tiến công diễn ra liên tiếp trong nhiều giờ đồng hồ, thành ra có vẻ như phần lớn được tiến hành bởi cùng một nhóm Death Eater, thay vì bốn chục nhóm khác biệt".
"Hừm, coi bộ đó là tin tốt". Bà phù thuỷ gần cuối dãy bàn lẩm bẩm.
"Vâng, vâng, đương nhiên". Vị thủ lãnh Auror đáp. "Hai cuộc tấn công cuối cùng bị phát giác bởi vài Auror từ đơn vị tôi. Họ bắt được ba trong số chúng và giết được hai tên nữa. Ngoại trừ sự cố thủ kiên cường ở nhà Weasley, nơi được phòng thủ kiên cố nhất tối qua, trong các trường hợp còn lại, lũ Death Eater gặp rất ít hoặc không gặp bất cứ sự chống cự nào".
"Có điểm giống nhau nào giữa những nơi kháng cự lại không?" Harry hỏi, Fudge liếc mắt nhìn cậu.
"Ừm, vâng, có". Người đứng đầu đội Auror nói, vẻ khó chịu. "Ở những nơi xảy ra phản kháng, dấu hiệu chứng tỏ những người chống cự đều là học sinh trường Hogwarts".
"Ông cho rằng tôi sẽ tin là con nít chống cự lại Death Eater, trong khi phù thuỷ trưởng thành dễ dàng bị sát hại!". Lão phù thuỷ già ngồi kế bên Harry bình luận. Trông lão quen quen, nhưng rồi Harry gặp quá nhiều người hiện diện trong phòng này hồi hè, khó có thể nhớ được ai là ai.
"Ông nhớ cho mình đang ngồi kế bên nhân vật nào!" Arthur Weasley chua cay nhắc khéo lão già. "Tôi nhớ rằng cậu ta từng chạm trán với Voldemort được vài lần". Lại thêm lần nữa, cái tên đó khiến căn phòng trở nên khó thở hơn.
"Có điểm gì chung giữa các em học sinh ấy không?" Dumbledore hỏi trong không khí im lặng theo sau lời nhận định của ông Weasley.
"Vâng". Ngài đội trưởng đáp, vừa tằng hắng để thông cổ họng. "Các học sinh thuộc vào cả bốn Nhà ở trường Hogwarts, tính luôn nhà Slytherin, thế nhưng họ đều thú thật rằng họ đã từng tham dự các buổi rèn luyện khả năng phòng vệ được tổ chức bởi cậu Potter từ năm ngoái, hoặc mới đây vào năm nay. Đa số chỉ mới bắt đầu năm học này, và ở năm thứ Năm hoặc lớn hơn".
"Harry, cậu nghĩ gì về chuyện này?" Dumbledore hỏi.
Harry phải mất một lúc để trả lời, vừa suy gẫm những gì vừa được nghe. Lúc cụ Dumbledore kể cho cậu biết sự kiện tang thương, cậu đã thầm trách mình không có mặt ở đó để chống trả lại, nhưng nghe được thông tin này giúp cậu nhận ra rằng bằng một cách mơ hồ nào đó, cậu dường như cũng đã đóng góp chút ít dù vắng mặt. Dù Ron và Hermione trực tiếp chỉ dẫn hầu hết mọi buổi học, nhưng Harry mới chính là người điều hành, tổ chức cái nhóm này. Đột nhiên, cậu nhớ lại điều mà Lucius Malfoy nói với cậu cũng chính tại toà nhà này, trước khi Sirius Black tử nạn.
"Cũng chính tại nơi đây vào năm ngoái, tôi đã phạm sai lầm to lớn, sa vào cái bẫy sắp đặt sẵn bởi Voldemort". Harry điềm tĩnh đáp. Cậu nói đủ lớn để giọng mình đi xuyên suốt căn phòng như đủ nhỏ để ai nấy cũng phải nhoài người tới trước lắng nghe từng chữ. "Voldemort tìm kiếm một lời tiên tri mà chỉ có tôi mới có khả năng lấy được. Tôi chỉ vừa cầm chắc nó trong tay thì Lucius Malfoy bao vây tôi cùng bạn bè. Hắn có nhiều đồng bọn Death Eater hơn là số lượng học sinh có mặt với tôi khi ấy, nên chúng giễu cợt bọn tôi, cố bắt tôi giao lại lời tiên tri đó. Lucius Malfoy đã nói "Đã đến lúc cần phân biệt giữa thực tại với giấc mơ". Đó là lời nói của một Death Eater, nhưng lại chính là những lời ta cần phải ghi nhớ vào lúc này".
"Cậu muốn nói gì, cậu Potter?" Ông Weasley tử tế hỏi.
"Thực tế là Voldemort đã trở lại, và hắn sẽ sử dụng mọi phương thức nhằm khủng hoảng tinh thần mọi người, cho đến khi ta đầu hàng hắn". Harry trả lời bằng giọng mạnh mẽ, đầy tự tin. "Ta có thể đào tạo thêm Auror, lập ra nhiều luật pháp mới mà không có tác dụng gì ngoài việc khiến dân chúng cảm thấy an toàn khi mà tính mạng họ đang bị đe doạ, ta cũng có thể duy trì lòng tin bằng cách tổ chức thêm nhiều buổi họp nữa, nhưng tất cả những thứ này đều không thật sự hiệu quả. Nguyên nhân vì sao lũ Death Eater gặp phải chút phản kháng dù yếu ớt tối qua là vì những người chúng chọn để tấn công đều được chuẩn bị trước phòng trường hợp như vậy. Vâng, tuy họ là học sinh, nhưng họ được chuẩn bị sẵn sàng, và vì họ có chuẩn bị, họ đã thắng lợi, khi mà nhiều phù thuỷ tài năng thất bại. Đêm qua, cô học sinh nhà Hufflepuff mà bốn tháng trước đây chật vật mãi mới tung được câu chú Expelliarmus cơ bản, không những đã có thể tung câu chú ngụy trang, che mắt phức tạp mà còn một chọi một với Death Eater và chiến thắng. Cách duy nhất giúp ta giành thắng lợi trong cuộc chiến này là khi mọi phù thuỷ sống trong thời chiến biết cách tự bảo vệ mình. Một khi ta không cần phải lo nghĩ đến việc bảo vệ họ, ta sẽ thoải mái mà săn lùng rồi trừ khử bọn mất nhân tính trước khi chúng gây thêm tác hại nào nữa".
"Cậu có đề nghị gì, cậu Potter". Một bà phù thuỷ sồn sồn thắc mắc.
"Rất đơn giản". Harry nhỏ giọng. "Ta sẽ cho Auror cùng các giáo viên đủ tiêu chuẩn thành lập lớp huấn luyện tự vệ khắp cộng đồng phù thủy. Sau đó chọn ra những học viên tốt nhất, giao lại trọng trách truyền dạy cho họ sau vài tháng. Như thế các Auror và giáo viên lại có thời gian tập trung vào công việc truy lùng Death Eater của mình".
"Nhưng lực lượng Auror hiện nay không đủ..." Thủ lãnh Auror than phiền, nhưng cụ Dumbledore ngắt lời.
"Tôi có thể cung cấp cho quý vị danh tánh nhiều phù thủy đủ khả năng đảm nhận những lớp học như thế. Hầu hết đều đã theo học ở trường tôi thành ra tôi biết khá rõ khả năng họ. Charlie Weasley là một trong số đó mà tôi có thể nêu tên lập tức, nếu ta dụ được cậu ấy từ bỏ lũ rồng trong một thời gian ngắn".
"Đừng nói rằng ông thiệt tình muốn áp dụng ý tưởng điên rồ của thằng nhóc này!" Lão phù thuỷ cạnh Harry phản đối.
"Tại sao không?" Arthur Weasley hằn học. "Rõ ràng đây là sáng kiến hay!".
"Bởi vì nó không khác gì hơn một Death Eater!" Lão hét, chụp cánh tay Harry, giơ lên cao, chiếc vòng bạc bắt sáng chiếu chói lọi trong phòng, mặt vòng với huy hiệu nhà Malfoy hiện ra rõ rệt. "Nhìn kĩ đi! Nó ngồi đây thuật lại nguyên văn lời nói của một Death Eater mà ta mới nhận tin vừa vượt ngục Azkaban, và còn đeo chiếc vòng cầu hôn từ chính cái gia đình tai tiếng ấy!"
Toàn bộ những ai có mặt trong phòng họp chết sững người, vài người ngồi gần Harry còn thụt lùi , tránh xa cậu. Điên tiết, Harry giật mạnh tay khỏi nắm tay gã đó, đảo mắt nhìn quanh phòng. Nhiều người trông có vẻ sợ sệt, hay không chắc có nên tin cậu nữa không, Harry có thể cảm nhận hậu thuẫn cậu có được đang dần trôi đi. Arthur trông như bị tổn thương, Harry đưa mắt về phía ông, thắc mắc.
"Cậu hứa hôn mà không mời Molly với tôi đến dự sao?" Arthur Weasley ấm ức.
"Xin lỗi, chú Weasley". Harry đáp. "Draco và con, tụi con tính sẽ nói cho chú với cô biết khi hai người tới thăm cuối tuần này"
"Ồ, vậy thì không sao". Ông Weasley mỉm cười. "Nhưng tôi báo trước, cậu nên chuẩn bị tinh thần đón nhận cơn thịnh nộ của Molly thì hơn".
"Cảm ơn nhiều". Nụ cười trên mặt Harry chuyển sang cái chau mày khi cậu quay sang đối diện gã phù thuỷ bên cạnh mình.
"Xin nói rõ cho ngài biết, thưa ngài". Giọng Harry đanh lại như thép. "Tôi đây đính hôn với Draco Malfoy, không phải Lucius Malfoy. Lucius đã có vợ rồi, nên dù tôi có ý định mờ ám gì với ông ấy, mà tôi chẳng nghĩ chuyện này có thể xảy ra, tôi cũng không dám tiếp nhận hận thù từ phu nhân Narcissa, vợ ông. Tuy vậy, tôi yêu con trai ông ta, Draco. Cũng chính là Draco, người đã khước từ dấu hiệu hắc ám, từ chối hậu thuẫn Voldemort. Trước khi ngài thử đem việc cậu ấy hành hung tôi cách đây không lâu làm luận cứ, tôi mạn phép chỉ ra rằng trong giai đoạn đó, Draco đang đau khổ vì cha mình bị tống giam vào ngục, cộng với nhiều khúc mắt khác trong suốt năm năm chúng tôi học chung với nhau tại Hogwarts. Bọn tôi đã giải quyết ổn thoả các xung đột này, trở thành bạn, và hiện đã hứa hôn. Nếu nói Albus Dumbledore nhập bọn với Voldemort còn dễ nghe hơn nói tôi và Draco làm tay sai cho Chúa tể Hắc ám! Voldemort sát hại cha mẹ tôi trước khi tôi có cơ hội nhận biết họ. Hắn cố tìm cách hãm hại tôi ngay từ lúc tôi còn trong nôi! Hắn vẫn tiếp tục âm mưu đó mỗi năm từ khi tôi trở lại thế giới pháp thuật này! Giờ thì tôi nhận ra ngài rồi, thưa ngài! Giáo sư Umbridge cất giữ bức ảnh của ngài trong văn phòng bà ta. Bà xem ngài như tiền bối! Năm ngoái, mỗi lần tôi từ chối nối dối rằng Voldermort vẫn chưa trở lại, bà ta phạt cấm túc tôi, rồi bắt tôi viết bằng cái thứ ngòi viết đã cắt lời nói dối của bà lên trên da thịt tôi! Buổi học nào cũng vậy, bà ta đã không hề làm bất cứ điều gì để giúp bọn học sinh chúng tôi sẵn sàng đối phó với Death Eater cả! Chính là lỗi nơi ngài, và những người như ngài, những người bỏ thời gian trong bốn năm qua để đảm bảo khi Voldemort tiến công tối qua, không một ai có đủ khả năng ứng phó để chống trả lại hắn. Ngài muốn biết vì sao Voldemort không mảy may e ngại phản ứng của Bộ về đợt tấn công? Đó là bởi vì chính ngài đây đã tiếp tay hoàn thành phân nửa công chuyện dùm hắn!"
"Sao nhà ngươi cả gan?" lão phù thuỷ già gầm lên, đứng bật dậy với cây đũa thần trên tay. Harry chỉ nhìn hắn bằng nửa con mắt. "Ngươi xỉ nhục danh dự ta! Nếu không vì chênh lệch tuổi tác, ta đã thách ngươi đấu tay đôi rồi!"
"Ngưng trò lấy tuổi tác của tôi để làm bình phong đi". Harry nhếch mép theo kiểu Malfoy đặc trưng. "Bộ trưởng Fudge, tôi tin ngài có thể đưa ra lệnh ân xá cho phép tôi giao đấu với ông phù thuỷ lẩm cẩm này. Tôi hứa là tôi sẽ không giết ổng đâu".
"Sao nhà ngươi dám!" Lão già gào rú.
"Làm ơn đừng tự lặp lại mình nữa!" Harry lại cười khẩy. "Tôi biết ngài càng lúc càng lú lẫn vì tuổi già, nhưng chẳng lẽ đến mức ngài không thể dùng câu khác để miêu tả mình điên tiết cỡ nào sao? Tôi không hề sợ ngài, thưa ngài. Tôi từng chạm trán Voldemort, mà nếu ngài cho rằng mình mạnh hơn hắn, chắc giờ ngài đang dong người trên lưng con bạch mã mà lao đi cứu cái thế giới phù thuỷ này rồi".
"Nếu giỏi như vậy sao ngươi không đánh bại hắn đi?" Lão già nạt lại. "Ngươi đụng độ với hắn bốn lần rồi, vậy sao hắn vẫn còn lảng vảng?"
"Tôi khó mà tin được một phù thuỷ chững chạc, quyền năng như ngài lại trông đợi vào một thằng bé chỉ mới mười một tuổi làm công việc trừ khử Voldemort cho mình". Harry mỉa mai vặn lại. "Xem ra đây là phần nào đó nguyên nhân vấn đề hiện tại. Người ta chỉ muốn ai khác nhào đầu vào giúp đỡ họ. Nhưng tôi không thể có mặt mọi lúc mọi nơi mà ra tay nghĩa hiệp được. Từ giờ tới lúc ta dồn Voldemort vào đường cùng rồi tiêu diệt hắn, tất cả mọi người đều phải biết cách tự bảo vệ bản thân. Sự kiện đêm qua chứng tỏ rằng chỉ với chút rèn luyện, họ có thể làm nên việc. Đó mới là thứ người ta cần học".
"Tốt, tôi sẽ không có phần trong vụ này!". Giọng lão già âm vang.
"Đơn xin bãi nhiệm của ông có hiệu lực tức khắc". Fudge lên tiếng nhằm ghi điểm với Harry và Dumbledore. Lão phù thuỷ xồng xộc lao ra khỏi phòng, đóng sập cánh cửa phía sau lưng.
"Phương án được đưa ra tham khảo..."Fudge tiếp tục ngay sau khi tiếng vọng phát ra từ cánh cửa vừa đóng đã dứt hẳn. "Có sự phản đối nào nữa không?"
Đã không có phản ứng tiêu cực nào khác, mọi người chuyển sang bàn bạc xem làm thế nào hoàn thiện kế hoạch này. Công cuộc bàn luận diễn ra hết vài giờ đồng hồ, Harry đa phần giữ im lặng, chỉ mở miệng trừ khi được hỏi trực tiếp. Cuối buổi, Fudge, Dumbledore cùng đội trưởng Auror rời phòng họp để tham dự buổi họp báo sau đó, để lại căn phòng dần vơi bớt. Arthur Weasley ở lại nói chuyện với Harry khi mọi người rời đi. Ai nấy đi ngang qua họ đều gật đầu chào hay có lời khen ngợi Harry, cậu lịch sự đón nhận những lời khen ấy.
"Khá ấn tượng đấy, con trai". Arthur rạng rỡ, khi chỉ còn hai người.
"Cám ơn". Harry đáp.
"Sẵn tiện chúc mừng luôn". Arthur chỉ vào chiếc vòng.
"Cảm ơn". Harry đỏ mặt, tự nhiên cảm thấy không có tâm trạng nói chuyện.
"Ửm, tốt, chú phải đi đây. Molly rất nôn nóng trông chờ tin tức buổi họp. Gặp lại con thứ năm tại dinh trang nhà Black!" Arthur vui vẻ nói rồi bỏ đi. Còn mình Harry ngồi lại, mân mê chiếc vòng giết thời gian.
Dumbledore quay lại, hộ tống Harry ra khỏi toà nhà.
Lúc Harry vừa độn thổ về tới biệt thự nhà Black, cậu lập tức chạy nhanh lên phòng mình. Draco ngồi chờ cậu từ lúc nào. Nguyên buổi chiều còn lại trôi qua với cảnh Harry khóc tức tưởi trên vai Draco, còn Draco cố an ủi cậu. Cuối cùng, Harry gục đầu ngủ trong vòng tay Draco, hoàn toàn kiệt sức.