Đang nói chuyện Vương Khánh ở trang viện của Cung Đoan tại Cung gia trung,nhân buổi sáng mặt trời chưa lên,gió sớm mát mẻ,ra dưới gốc liễu bên sân đập lúa dạy bài đánh gậy cho anh em Cung Đoan,bỗng thấy một người to lớn, đầu hói không chít khăn,chỉ gióc đuôi sam,mặc quần lụa mỏng áo cánh vải Lôi Châu,chân đi giày cỏ mỏng,tay cầm quạt cói ba nan,ngước mắt nhìn rồi chắp tay sau lưng bước vào sân.
Ngày hôm qua,biết chuyện có tên tội phạm đánh bại kẻ mãi võ ở chợ thị trấn Manh Đông,người ấy sợ anh em Cung Đoan học được miếng gậy hiểm,nên vừa thấy Vương Khánh đã cất tiếng mắng rằng:
-Ngươi là kẻ tội phạm đi đày sao dám đánh người?Lại còn đến đây lòe bịp anh em nhà này?
Vương Khánh không dám trả lời chỉ đáp mình là bà con của anh em họ Cung.
Nguyên người này chính là Hoàng Đạt ở thôn Đông.Hắn ta nhân buổi sáng mát mẻ đi dạo, định đến đòi nợ bạc nhà Liễu đại lang ở cuối Cung Gia Thôn.Hắn ta thường ngày vẫn quen coi thường anh em họ Cung,nhân đi qua nghe tiếng hô quát,bèn tự tiện ghé vào.Cung Đoan thấy Hoàng Đạt dẫn xác đến thì hầm hầm tức giận,,không sao kìm được,bèn lên tiếng mắng rằng:
-Thằng khốn kiếp lạc loài kia, đã ăn quỵt tiền đánh bạc của ta còn dám vác xác đến đây trêu tức ta.
Hoàng Đạt cả giận mắng lại:
-Mi dám hổn xược với ta?
Nói đoạn vứt chiếc quạt cói,giơ nắm đấm sấn vào toan đánh vào mặt Cung Đoan.Vương Khánh nghe hai người to tiếng với nhau thầm đoán gã kia là Hoàng Đạt,bèn giả vờ đến khuyên can,rồi bất ngờ hất cổ lăng chiếc gông vào mạng sườn hắn.Hoàng Đạt đau điếng,loạng choạng ngã nhào không gượng dậy nổi,thâm tím mặt mũi chân tay.Hoàng Đạt bị một phen no đòn,bị lột xé hết quần áo,chỉ biết kêu rên rỉ:
-Đánh nữa đi ! Đánh nữa đi !
Thấy Hoàng đạt trên người không còn mảnh vải che thân,hai người công sai Tôn Lâm,Hạ Cát phải khuyên can mãi Cung Đoan mới chịu dừng tay.Hoàng Đạt bị đánh nhũn người,chỉ còn thở thoi thóp,không gượng dậy được.Cung Đoan bèn sai ba bốn trang khách khiêng đến vứt trên bãi cỏ giữa đường tới thôn Đông.Hoàng Đạt nằm cong queo ở đó phơi nắng ngót nữa ngày cho đến khi người hàng xóm đến cắt cỏ trông thấy mới dìu về.Hoàng Đạt nghĩ ngơi cho lại sức rồi nhờ người viết đơn kiện trình lên quan huyện Tân An,chuyện không cần nói đến.
Lại nói anh em Cung Đoan làm náo động cả buổi sáng rồi sai trang khách dọn cơm rượu mời Vương Khánh điểm tâm.Vương Khánh nói:
-Tên khốn kia thế nào cũng đến đây báo thù !
Cung Đoan nói:
-Nhà hắn chỉ có một mụ vợ,láng giềng thường ngày bị bắt nạt nên sợ hãi.Nay thấy thằng khốn ấy bị đánh nhừ đòn,chẳng ai hơi đâu mà dây với hắn.Nếu hắn chết thì chịu bồi thường mạng và khai là do trang khách lỡ tay,dù quan ty có xét cũng không đáng ngại.Nếu hắn không chết thì chỉ là việc kiện tụng do đôi bên đánh nhau.Hôm nay anh em tiểu đệ trả thù được hắn là nhờ có sư phụ giúp cho.Sư phụ cứ uống rượu,yên tâm ở lại đây dạy cho anh em bọn tôi các môn thương bổng,anh em chúng tôi xin hết lòng đáp tạ.
Cung Đoan nói xong lấy ra hai đỉnh bạc,mỗi đỉnh năm lạng biếu hai người công sai,xin họ thư thả cho ít ngày.Tôn Lâm,Hạ Cát đã nhận bạc nên cũng đành chiều ý.Trong suốt hơn mười hôm,Vương Khánh truyền hết các miếng gậy hiểm cho anh em Cung Đoan,Cung Chính.Sau vì hai người công sai thúc giục lên đường,lại nghe nói Hoàng Đạt nhờ người kiện lên quan huyện,Cung Đoan bèn lấy năm mươi lạng bạc biếu Vương Khánh làm lộ phí đi Thiểm Châu.Ba người dậy từ nửa đêm thu xếp bao gói tay nải,ngay khi trời chưa sáng hẳn đã rời trang viện ra đi,.Cung Đoan bảo Cung Chính đem thêm ít bạc nữa đến biếu Vương Khánh và cùng đi tiển.Chuyện trên đường không có gì đáng nói.
Một ngày kia,ba người đã đến Thiểm Châu,Tôn Lâm,Hạ Cát dẫn Vương Khánh vào sân phủ đường rồi lên sảnh trình văn thư của quan phủ doãn Khai Phong,Quan châu doãn xem văn thư rồi cho tiếp nhận Vương Khánh, áp triện vào văn thư phúc đáp trao cho hai người công sai.Bôn Tôn Lâm ,Hạ Cát lên đường trở về.Châu Doãn liền viết trát sai dẫn Vương Khánh đến doanh Lao thành.Công sai đôi bên làm thủ tục giao nhận,cũng không có chuyện gì phải nói.
Trước đó Cung Chính đã nhờ người quen thay Vương Khánh đem một ít bạc đến biếu các viên quản doanh,sái bát.Viên quản doanh ấy họ Trương,tên đôi là Thế Khai đã nhận tiền hối lộ của Cung Chính bèn sai tháo gông cho Vương Khánh,cũng không đánh đòn ra oai hoặc sai phái phục dịch cho việc vặt,chỉ phát Vương Khánh xuống buồng giam riêng cho tùy ý muốn làm gì thì làm.Thấm thoát qua hai tháng,trời đã sang thu.Bỗng một hôm Vương Khánh ngồi rỗi trong buồng,có tên quân vào nói:
-Quan quản doanh cho gọi ông lên.
Vương Khánh theo tên quân đến phòng điểm diện lạy chào quản doanh.Trương Thế Khai nói:
-Ngươi đến đây cũng đã lâu nhưng ta chưa từng sai phái ngươi việc gì,nay ta muốn mua một chiếc cung sừng Trần Châu.Châu ấy vốn thuộc đất Đông Kinh,ngươi là người Đông Kinh tất biết thiệt giả.
Nói xong rút trong tay áo ra một gói giấy đưa cho Vương Khánh và nói:
-Trong gói này có hai lạng bạc,ngươi cầm đi mua rồi về báo cho ta biết.
Vương Khánh nói:
-Tiểu nhân xin vâng lời quan lớn.
Vương Khánh nhận bạc trở về buồng riêng mở gói giấy ra xem thấy hai nén bạc hoa trắng xóa, đem đổi tiền lẻ cũng có thể đổi ra được bốn phân.Vương Khánh ra phố, đến hàng bán cung ở phố chợ phía bắc phủ chọn mua một chiếc cung sừng Trần Châu thật tốt,giá chỉ một lạng bảy phân.Xong việc Vương Khánh trở về thì TRương quản doanh đã bận việc đi vắng.Vương Khánh bèn chuyển cho người hầu của quan phủ đưa vào,lấy làm thích thú vì còn thừa được ba phân bạc lẻ.Ngày hôm sau Trương thế Khai lại gọi Vương Khánh lên phòng điểm diện bảo:
-Hôm qua ngươi giúp ta rấy được việc,mua được cây cung rất tốt.
Vương Khánh nói:
-Tương công nên treo cung hong khói luôn luôn thì mới tốt.
Trương Thế Khai nói:
-Ta hiểu rồi.
Từ đó,hàng ngày quản doanh sai Vương Khánh đi mua bán thức ăn vật dụng,nhưng không giao tiền mặt như trước,mà cấp cho Vương Khánh một quyển sổ,chi tiêu hết bao nhiêu thì ghi vào đó.Các nhà hàng ai là người ưng bán chịu?Vương Khánh đành phải lấy tiền riêng mua sắm các thứ cho quản doanh.Nhưng Trương Thế Khai lần nào cũng đánh mắng,chê đủ chê thiếu. Đến hơn mười ngày,Vương Khánh đem sổ trình lên xin quản doanh trả nợ,quản doanh vẫn không trả hào nào.Sau hơn một tháng,Vương Khánh bị quản doanh khi đánh năm đòn,khi cho ba gậy,tộng cộng đến hơn ba trăm roi,hai bắp chân sưng vù.Số bạc năm mươi lạng của Cung Đoan cho dạo trước xuất ra mua hàng cho quản doanh đã hết sạch.
Một hôm Vương Khánh đến phường Đông gần bia Vũ công ở phía tây doanh,vào hàng bán thuốc hoàn tán của thầy lang họ Trương mua mấy lá cao dán vết thương.Thầy lang họ Trương vừa dán thuốc vừa nói chuyện với Vương Khánh:
-Em vợ của Trương quản doanh là Bàng đại lang,dạo trước cũng đến đây mua thuốc cao đế dán cổ tay bị đau. Đại lang nói là ông ta bị ngã ở trấn Manh Đông,nhưng tôi xem chỗ cổ tay thì hình như vết đánh.
Vương Khánh nghe nói thế vội hỏi:
-Tiểu nhân ở trong doanh sao chưa từng biết mặt Bàng đại lang là ai cả?
Thầy thuốc họ Trương đáp:
-Bàng đại lang tên là Nguyên là em ruột vợ bé của Trương quản doanh,Bàng đại lang thích cờ bạc,ham thương bổng,thường khi thiếu thốn vẫn được bà chị giúp cho.
Vương Khánh nghe câu chuyện ấy,chín phần đoán chắc: “Bàng Nguyên chính là người bị ta đánh ngã dưới gốc liễu ở Cung Gia thôn,trách gì Trương Thế Khai bới móc tìm cách hành tội mình”.Vương Khánh cáo từ ông chủ hiệu thuốc rồi trở về doanh,tìm cách săn đón tên người hầu của quản doanh,mua rượu thịt mời hắn ăn uống,lại cho thêm tiền bạc,rồi dần dà hỏi dò hắn cặn kẽ về Bàng Nguyên.Tên hầu ấy cũng nói những điều giống như lời ông chủ hiệu thuốc,nhất là có hai câu nói rất rõ ràng: “Bàng Nguyên dạo trước bị đại ca đánh đau.Trước mặt quản doanh,hắn ta thường tỏ ra căm tức đại ca.Ngón gậy độc của đại ca đến nay hắn chữa cũng chưa khỏi”.
Đúng là:
Hiếu thắng khoe cường thị họa thai,
Khiêm hòa thủ phận tự vô tai.
Chỉ nhân nhất bổng thành cừu khích,
Như kim gia lợi phụng hoàn lai.
Hiếu thắng khoe tài chuốc họa ngay,
Khiêm nhường biết phận thế mà hay.
Chỉ vì một gậy nên thù địch
Thói đời ơn giả ,oán khôn vay
Bấy giờ Vương Khánh hỏi chuyện tên hầu của quản doanh xong,trở về phòng riêng than thở: “Đúng là chẳng sợ quan,chỉ sợ quản chỉ vì buộc miệng nói động đến hắn,rồi lại đánh hắn bị thua,ai biết đâu hắn lại là em vợ quản doanh Vì vậy quản doanh mới tìm cách trị mình ! Phải trốn đi thì mới yên thân được ! Ra sao về sau sẽ liệu”.
Vương Khánh lén ra phố mua một con dao nhọn,giắt vào người để đề phòng bất trắc. Được hơn mười ngày không thấy quản doanh gọi đến hỏi,vết thương cũng lành dần.Bỗng một hôm Trương quản doanh lại gọi Vương Khánh lên sai đi mua hai tấm lụa,Vương Khánh đã biết ý,không dám thoái thác,vội ra phố mua ngay đem về.Trương quản doanh đang ngồi ở phòng điểm diện,Vương Khánh bước vào đem lụa trình lên.Trương Thế Khai đảo mắt liếc qua,chê chọn màu không đẹp,khổ ngắn,kiểu hoa đã cũ rồi mắng:
-Tên này to gan thật.Ngươi là tên tù phạm, đáng lẽ phải làm những việc khiêng đá gánh nước hoặc bị gông cùm nhốt trong ngục cấm cố.Nay ta sai ngươi làm công việc chạy đây chạy đó,thế là cất nhắc cho người lắm rồi.Nhưng ngươi là thằng giặc cứng đầu,không biết thế nào là tốt xấu !
Vương Khánh bị mắng vuốt mặt không kịp,chỉ biết cúi đầu lạy lia lịa xin tha tội.Trương Thế Khai quát:
-Cho ngươi khất một trận đòn,phải mau đem lụa đi đổi tấm khác,hẹn cho tối nay phải đem về.Nếu chậm trễ thì cứ liệu hồn !
Vương Khánh đành cởi áo đến cửa hàng cầm đồ đổi lấy hai quan tiền phụ thêm vào đổi tấm khác đem về doanh.Loanh quanh đi lại mãi đến lúc lên đèn mới về đến nơi.Không may cửa doanh đã đóng.Người lính trực nói:
-Đêm hôm thế này ai dám cho ngươi vào?
Vương Khánh phân trần rằng:
-Đây là việc nhà của quản doanh,chính quan quản sai tôi đi.
Người lính trực vẫn không chịu nghe.Vương Khánh trong người còn chút ít tiền đành đưa cho tên ấy,lằng nhằng một hồi lâu hắn mới chịu cho vào.
Ôm tấm lụa trong tay,Vương Khánh chạy vù vào trước cổng nhà quản doanh,người giữ cổng nói:
-Quan quản cãi nhau với bà lớn,hiện đang ở bên nhà bà bé.Bà lớn ghê gớm như thế,ai dám nhắn hộ ngươi để chuốc họa vào thân!
Vương Khánh nghĩ bụng : “Hắn ta đã hẹn tối nay đem lụa về trình,thế mà còn gây rắc rối cho ta nữa.Ngày mai tránh sao khỏi trận đòn,chẳng phải cố ý hại ta là gì?Cái tính mạng ta đây hẳn đã rơi vào tay thằng khốn kiếp ấy.Ta đã bị hắn đánh ba trăm đòn, để trả thù một gậy cũng đủ lắm rồi!Trước hắn đã nhận của Cung Chính bao nhiêu là bạc,thế mà trở mặt hành hạ ta!”.
Vương Khánh ngổ ngáo từ thuở bé,cha mẹ cũng không dám nói động. Đến bây giờ bản tính thù nghịch bùng lên.Vương Khánh nghĩ bụng: “Đúng như người ta thường nói: “Giận việc nhỏ không quân tử,không mưu độc chẳng trượng phu”. Đã không thì thôi, đã làm phải làm cho trót!Chờ đến quá đầu canh một,quân lính và tù phạm trong doanh đã ngủ cả.Vương Khánh rón chân đi khẽ đến phía sau dãy nhà trong trèo qua tường,se sẽ đẩy chốt cửa, đứng nấp vào một bên.Dưới sao sáng,Vương Khánh thấy rõ một tầu ngựa ở phía đông dãy tường,còn phía tây là túp nhà nhỏ nhìn kỹ thì là nhà xí.Vương Khánh bèn đi tới tầu ngựa nhổ một cộc rào,dựng sát tường cửa cuốn,rối bám cọc rào trèo lên mái tường,lại cúi xuống rút chiếc cộc ấy lên thả vào trong để làm thang,nhẹ nhàng tụt xuống.Tiếp đó Vương Khánh lại rút chốt cửa,tìm chỗ giấu cái cọc đi.Bên trong lại một lớp tường nữa,nghe sau tường có tiếng nói ồn ào.Vương Khánh nhón chân đi đến,ghé tai nghe ngóng,nhận ra giọng nói của Trương Thế Khai,một giọng đàn bà và một người đàn ông khác.Bọn họ đang cùng nhau uống rượu,bàn chuyện phiếm.Vương Khánh rình một hồi lâu,chợt nghe Trương Thế Khai nói:
-Này cậu,thằng ấy ngày mai đến gặp tôi lại ăn một trận đòn nữa !
Tiếng người đàn ông kia nói:
-Đệ căm tức cái thằng ấy lắm rồi.Xin đại huynh quyết ý mau hạ thủ hắn đi cho !
Trương Thế Khai nói:
-Chỉ đến ngày kia là cậu được thỏa giận thôi.
Người đàn bà nói:
-Hay lắm!Có thế cậu mới khỏi thúc giục hàng ngày !
Tiếng người đàn ông kia nói:
-Sao chị lại nói thế?Chị còn không biết chuyện hay sao?
Vương Khánh nép ngoài bờ tường,nghe rõ từng câu từng lời của cả ba người,lửa giận bốc ngút,không sao kìm được,chỉ tiếc không đủ sức hộ pháp để đẩy sập tường,xông vào mà giết tươi cả bọn.
Đúng là:
Sáng khẩu vật đa chung tác bệnh.
Khoái tâm sự quá tất vi ương.
Kim phong vị động thiền tiên giác,
Vô thường án tống chẩn đề phòng.
Sướng miệng tốn tiền sinh bệnh tật
Khoái lòng mắc tội chuốc tai ương.
Hơi thu chưa bén ve đã biết.
Ai ngờ xó tối nổi cuồng phong.
Bấy giờ Vương Khánh tức giận đùng đùng,không kiềm chế nổ,chợt nghe Trương Thế Khai gọi to: “Thằng nhỏ đâu,châm đèn đưa ta đi đằng sau”.Vương Khánh liền rút dao nhọn,qùy nấp sau gốc mơ.Nghe “két” một tiếng,hai cánh cổng tường sau bật mở,Vương Khánh từ trong bóng tối nhìn ra,thấy rõ thằng nhỏ bữa trước đã tiết lộ chuyện Bàng Nguyên cho mình biết,bây giờ đang xách chiếc đèn chai soi đường cho Trương Thế Khải đi sau.Không biết trong bóng tối có người,Trương Thế Khai vượt lên đi trước.Ra đến cổng cuốn,thấy cổng không cài then,Trương Thế Khải cất giọng mắng:
-Bọn ăn hại,không biết cẩn thận ! Đêm hôm thế này sao không đóng chốt cổng?
Thằng nhỏ mở cổng soi đèn cho Trường Thế Khai đi ra.Vương Khánh nhón chân bước sấn lên.Trương Thế Khai nghe tiếng chân đàng sau,liền quay lại,nhận ra Vương Khánh tay phải cầm dao nhọn,tay trái xoè ra nhẩy xổ tới.Trương Thế Khai khiếp đảm,hồn vía bay tận may xanh,chỉ kêu được một tiếng: “Giặc”.
Nói thì chậm làm thì nhanh.Vương Khánh khoát tay đưa một mũi dao đâm suốt từ mang tai qua cổ,Trương Thế Khai liền ngã gục.Thằng nhỏ xách đèn,tuy đã từng quen biết Vương Khánh,nhưng bây giờ thấy Vương Khánh cầm con dao sáng loáng vừa đâm ngã chủ mình làm sao mà không khiếp sợ?Hắn muốn quay chạy,nhưng hai chân cứ như bị đóng đinh xuống đất,muốn kêu cứu nhưng mồm ú ớ không kêu thành tiếng, đành ngây người đứng yên một chỗ.Trương Thế Khai lúc ấy còn giãy giụa,Vương Khánh bèn sấn đến đâm một nhát từ sau lưng xuyên ngực,kết liễu đời hắn.Bàng Nguyên đang ngồi uống rượu trong nhà nghe loáng thoáng bên ngoài có tiếng kêu cứu,không kịp thắp đèn,vội chạy ra nghe ngóng.Vương Khánh thấy trong nhà có người chạy ra liền quay lại đá thằng nhỏ cầm đèn.Thằng nhỏ ngã xóng xoài, đèn cũng tắt phụt.Bàng Nguyên thấy vậy tưởng là Trương Thế Khai đá thằng nhỏ vội kêu:
-Trương huynh sao lại đá thằng nhỏ?
Bàng Nguyên địng chạy đến khuyên can thì Vương Khánh từ trong bóng tối nhẩy vụt đến vung dao đâm đúng vào mạng sườn hắn.Bàng Nguyên kêu rống lên như bị chọc tiết rồi ngã vật xuống.Vương Khánh bước đến túm tóc hắn,xã thêm một dao cắt đầu rời khỏi cổ.Vợ bé của Trương Thế Khai là Bàng Thị nghe tiếng kêu gắt ở ngoài,liền gọi a hoàn thấp đèn ra xem.Vương Khánh thấy Bàng Thi đi ra,cũng định giết nốt.Nhưng Thật lạ lùng,Vương Khánh chớp mắt nhìn cho rõ thì thấy phía sau Bàng thị có đến hơn chục tê lính hầu cầm khí giới hò hét chạy tới.Vương Khánh sợ cuống chân tay vội quay lại bỏ chạy.Vương Khánh chạy đến đẩy toang cổng cuốn trèo qua tường sau nhảy ra ngoài,cởi vứt áo cánh đầy máu,lau sạch lưỡi dao giắt vào người,bấy giờ nghe tiếng trống vừa điểm canh ba.Nhân lúc đêm khuya phố vắng xá người,Vương Khánh đi nhanh đến dưới chân thành.Thành Thiểm Châu chỉ là tòa thành đất,tường không cao,hào cũng không sâu lắm.Vương Khánh bèn vượt qua thành mà đi.
Chưa nói chuyện vượt thành đi trốn,hãy kể tiếp truyện vợ Trương Thế Khai củng hai a hoàn xách đèn ra xem.Chỉ có mấy người ấy chứ không có lính hầu đầy tớ nào khác.Thấy Bàng Nguyên đầu rời một bên,thây lìa một chỗ,máu tuôn lênh láng,Bàng Thị và hai a hoàn khiếp sợ đứng sững nhìn nhau,một lúc sau cả bọn chạy vào nhà,vừa chạy vừa thất thanh kêu cứu.Quân hầu,lín trực bên ngoài nghe tiếng đều cầm đèn đốt đuốc xách khí giới chạy vào cứu ứng.Cả bọn ra ngoài cổng cuốn thấy xác Trương auản doanh nằm đó,thằng nhỏ soi đèn thì hộc máu mồm đang giãy giụa nhưng xem chừng cũng không sống nổi.Mọi người thấy cổng mở toang,biết là hung thủ vào theo lối ấy.Lại xô nhau chạy ra xem thì hai tấm lụa vất chổng chơ giữa đất,cả bọn đồng thanh nói hung thủ là Vương Khánh.Cho ngưiờ đi điểm danh tù phạm thì đúng là thiếu Vương Khánh.Bấy giờ việc náo động cả doanh Lao Thành,Dân chúng xung quanh đều biết chuyện.Mọi người cùng ra ngoài bức tường phía sau doanh,thấy chiếc áo bết máu vất đấy,ai cũng nhận đúng là áo của Vương Khánh.Mọi người bàn nhau nhân lúc chưa mở cổng thành phải đi bao ngay cho quan châu doãn để kịp sai người lùng bắt.
Lúc ấy sang canh năm,quan châu doãn nghe báo cả kinh cấp tốc sai huyện húy đến khám nghiệm sơ qua đế biết số người bị giết và lối hung thủ ra vào.Châu doãn một mặt ra lệnh cho quân canh ở bốn cổng thanéh phải đóng chặt cửa,một mặt dẫn quân lính và các nhân viên tập bổ,cùng các viên trưởng phường,trưởng xóm lần lượt đi khám xét từng nhà để lùng bắt hung phạm Vương Khánh.Suốt hai ngày đóng cổng thành,khám xét nhà dân khắp lượt,vẫn không thấy tăm hơi hung thủ.Gửi kèm theo các công văn ấy có cả những bản sao ghi họ tên,quê quán,tuổi tác, đạc điểm nhận dạng và ảnh vẽ hình Vương Khánh để căn cứ vào đó mà tìm bắt,treo thưởng một nghìn quan tiền cho kẻ nào bắt được Vương Khánh.Dù không tự mình bắt được,nhưng ai biết tung tích nơi Vương Khánh ẩn náo đến đến báo cho quan châu thì cũng được thưởng tùy theo công lao nhiều ít.Kẻ nào chứa chấp nuôi dưỡng hung thủ trong nhà,khi phát giác sẽ xử tội như phạm nhân.Các văn thư giấy tờ nói trên cũng đều gửi đến cho các châu huyện lân cận để cùng truy nã hung thủ;Lại nói Vương Khánh vượt ra khỏi thành Thiểm Châu,vén quần áo tìm chỗ hào nước cạn mà lội qua,nghĩ bụng: “Tuy đã thoát chết nhưng biết trốn tránh nơi đâu?”Bấy giờ sắp đến tháng giữa đông,cỏ khô lá rụng,dưới ánh sao lờ mờ vẫn nhận ra được lối đi.Vương Khánh từ đường này rẽ sang lối khác ngoặt đến bốn năm lần mới tới một con đường lớn.Từ đấy Vương Khánh cắm đầu chạy, đến khi mặt trời lên đã đi khỏi thành chừng sáu bảy mươi dặm,vẫn tiếp tục đi miết về phía nam,từ xa đã thấy một khu dân cư nhà cửa đông đúc.Một lúc sau,Vương Khánh đi vào thị trấn.Bấy giờ còn sớm nên các quán rượu chưa mở cửa.Vương Khánh chợt nhận ra một nhà ở xế về mé đông,dưới mái hiên có treo chiếc đèn lồng xách của khách đi ban đêm vào nhà trọ mà nhà hàng chưa kịp đem cất,nhìn kỹ hơn,thấy cánh cửa chỉ khép hờ.Vương Khánh mạnh bạo bước tới đẩy cửa bước vào.Nghe tiếng kẹt cửa,một người đàn ông mới ngủ dậy,chưa kịp rửa mặt chải tóc từ trong nhà ra.Vương Khánh nhìn kỹ,nhận ra đó là viện trưởng Phạm Toàn,anh em con dì của Vương Khánh.Phạm Toàn từ nhỏ theo cha đến sinh sống ở Phòng Châu,công việc làm ăn gặp thuận lợi,vì thế được sung chức tiết cấp áp lao lưỡng viện ở châu ấy.Khoảng trung tuần tháng ba năm nay về công cán ở Đông Kinh,Phạm Toàn có ghé lại nghĩ ở nhà Vương Khánh vài ngày.Nhận ra Phạm Toàn,Vương Khánh lên tiếng hỏi:
-Đại huynh lâu nay được mạnh giỏi không?
Phạm Toàn hỏi lại:
-Có phải gia đệ Vương Khánh chăng?
Thấy Vương Khánh bộ dạng hốt hoảng,trên tráng lại có chữ kim ấn,Phạm Toàn đã hơi ngờ,chưa biết trả lời ra sao, đành hỏi mập mờ như thế.Vương Khánh thấy xung quanh không có ai bèn qùy xuống nói:
-Đại huynh làm ơn cứu đệ !
Phạm Toàn vội dìu Vương Khánh đứng dậy hỏi:
-Có đúng hiền đệ Vương Khánh đấy không?
Vương Khánh xua tay:
-Xin im lặng cho !
Phạm Toàn hiểu ý bèn kéo tay,dẫn Vương Khánh vào buồng trọ.Cũng may đêm qua Phạm Toàn thuê được căn buồng độc thân.Phạm Toàn hỏi Vương Khánh:
-Hiền đệ làm sao đến nông nổi này?
Vương Khánh ghé tai nói nhỏ với Phạm Toàn việc mình bị quan ti xử tội đầy đến Thiểm Châu,rồi bị TRương Thế Khai báo thù cho em vợ,dẫn đến sự việc đêm hôm qua như thế nào.Phạm Toàn cả kinh,suy nghĩ hồi lâu rồi đứng dậy đi rửa mặt ăn sáng,trả tiền buồng,tiền cơm cho nhà trọ.Xong đó Phạm Toàn bảo Vương Khánh giả cách như tên quân phạm trong lao thao hầu thượng quan,cùng mình rời quán trọ lên đường đi Phòng Châu.
Trên đường đi,Vương Khánh hỏi Phạm Toàn đến Thiểm Châu có việc gì,Phạm Toàn đáp:
-Quan bản châu sai ta đi công cán chuyển công văn thư trát cho phủ doãn Thiểm Châu.Hôm qua xong việc, đã nhận công văn phúc đáp,ta định đi ngay nhưng vì trời tối nên ghé vào đạy nghĩ.Không ngờ hiền đệ cũng ở Thiểm Châu lại đang gặp chuyện rắc rối như thế.
Vương Khánh theo chân Phạm Toàn, đêm nghĩ ngày đi,chẳng bao lâu đã lánh sang địa phận Phòng Châu,yên ổn được hai ngày, đến ngày thứ ba thì có công văn ở Thiểm Châu gửi sang thông báo truy nã hung thủ Vương Khánh.Phạm Toàn biết tin,lo toát mồ hôi vội về nhà nói lại với Vương Khánh:
-Hiền đệ không ở trong thành được.Ta có mấy gian nhà lá và hơn hai chục mẫu ruộng mua từ mấy năm trước ở phía đông bảo Định Sơn thuộc ngoại thành phòng Châu.Hiền đệ nên đến đó lánh thân ít ngày,sau ra sao sẽ liệu.
Ngay đêm ấy Phạm Toàn dẫn Vương Khánh ra khỏi thành, đi về trang trại ở bảo Định Sơn.Tới nơi Phạm Toàn liền đưa Vương Khánh vào ẩn trong buồng,rồi đổi họ tên cho Vương Khánh là Lý Đức.Phạm Toàn thầm nghĩ dù thế nào đi nữa cũng phải xoá dòng chữ kim ấn trên trán cho Vương Khánh thì mới ổn chuyện.Cũng may mấy năm trước khi đến Kiến Giang,nghe danh tiếng thần y An Đạo Toàn,Phạm Toàn đã có lễ vật ưu hậu để kết giao,nhờ đó học được cách tẩy chữa vết kim ấn.Phạm Toàn bèn theo cách thức ấy bôi thuốc độc lên trán Vương Khánh cho loét nhòe vết chữ,rồi lại xức thuốc chữa cho lên da non,lấy vàng ngọc tán thành bột mịn màng hàng ngày bôi lên vết thương,sau hai tháng thì vết chữ kim ấn mất hẳn.
Vương Khánh đến Phòng Châu thấm thoát đã hơn trăm ngày.Bấy giờ là giữa tháng ba năm Tuyên Hòa thứ nhất (1119 ).Trát truy nã của quan Thiểm Châu chỉ đầu voi đuôi chuột,trước gắt sau buông.Trên trán không còn vết kim ấn nữa,Vương Khánh dần dần cũng ra vào tự nhiên thoải mái, áo quần giày mũ thì đã có Phạm Toàn chu cấp.Một hôm đang ngồi buồn trong nhànchợt nghe xa xa bên ngoài có tiếng ồn ào huyên náo,Vương Khánh bèn đứng dậy đi ra sân,hỏi thăm thì trang khách đáp:
-Thưa lý quan nhân,cách đây hơn một dặm là địa phận của Đoàn Gia Trang ,cũng thuộc bảo Định Sơn này.Anh em họ Đoàn lên châu thành đón được đào hát mời về trang viện,dựng rạp diễn trò ca hát vui chơi.Người con hát ấy nhan sắc tài nghệ vẹn toàn,nguyên là người ở đât Tây Kinh, đến hát cho một nhà hàng viện mới mở ở trên châu thành,người khắp nơi nô nức đến xem như trẩy hội.Sao quan nhân không sang bên đó nghe hát cho vui?
Vương Khánh nghe vậy không ghìm được,bèn rảo bước đi sang bảo Định Sơn;Chưa biết Vương Khánh sanh bên đó có xảy ra chuyện gì không,chỉ biết rằng:
Gái quê hung phạm vui duyên mới,
Đất dữ dân đau khổ một miền.
Chưa biết Vương Khánh đi xem hát có gặp cô đào hay không,xem hồi sau sẽ rõ.