Khi Tâm Nhụy và Hạnh Tú về đến nhà họ Lương, trời đã xế chiều.
Trên đường đi, Tâm Nhụy tỏ ra rất vui mừng, vui mừng một cách khác thường, chẳng những vui mừng, mà nàng còn tỏ ra vô cùng xúc động. Thế nhưng, nàng lại không nói một lời nào hết, mà chỉ dùng đôi mắt sáng hừng hực của mình, nhìn vào Hạnh Tú với những tia sáng long lanh, sau đó, lại dùng bàn tay nóng hổi của mình, nắm lấy bàn tay của Hạnh Tú thật chặt, thật chặt. Cứ một lúc, nàng lại nhoẻn miệng cười thật dễ thương với Hạnh Tú, hình như đang nói với nàng rằng:
- Mi an tâm đi, tao sẽ không gây ra tai họa nữa đâu!
Thế nhưng, nụ cười đó của nàng, lại càng làm cho Hạnh Tú lo lắng nhiều hơn nữa. Nàng thật sự không biết rằng, việc dẫn Tâm Nhụy về nhà, là một hành động đúng hay không đúng?
Trước cửa nhà họ Lương, khi họ vừa bước xuống xe taxi, đã đụng ngay mặt với Chí Trung, cũng mới vừa tan sở về đến nhà. Từ lúc xảy ra câu chuyện ở nhà họ Đỗ, Tâm Nhụy chưa bao giờ gặp lại người nhà họ Lương. Chí Trung đột nhiên nhìn thấy Tâm Nhụy, chàng bất giác ngẩng người ra, sững sờ. Cho dù nói như thế nào đi nữa, lúc đầu chàng cũng đã từng cùng Tâm Nhụy đi chơi với nhau, vui vẻ với nhau, hôm Tâm Nhụy đại náo nhà họ Đỗ, cuối cùng gây ra cái tai họa không thể nào cứu vãn này, chàng cũng là một trong những nguyên nhân chính, sau khi sự việc xảy ra, chàng cũng đã vô cùng bức rức trong lòng. Bây giờ, đột nhiên gặp lại Tâm Nhụy, chàng cảm thấy hoảng hốt, bàng hoàng, thậm chí cảm thấy tay chân thừa thãi, không biết phải phản ứng như thế nào!
Tâm Nhụy đi thẳng đến trước mặt chàng, nàng hơi ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn chàng một cách rất bình tĩnh, rất tự nhiên, rất thâm trầm. Nàng cất tiếng nói với chàng, giọng nàng thật nhẹ:
- Chí Trung, lâu quá không gặp rồi nhỉ!
Sự bất an của Chí Trung càng thêm lan rộng, chàng đưa mắt nhìn khuôn mặt trước mặt mình, nàng đã gầy đi rất nhiều, gầy đến độ chiếc cằm trở nên nhọn lễu, gầy đến độ đôi mắt như hoắm sâu vào, gầy đến độ đôi gò má nhìn thấy chơ vơ... thế nhưng, đôi mắt hừng hực lửa, long lanh sáng đó của nàng, đôi gò má vì phấn khởi mà đỏ bừng lên của nàng, cùng sự xúc động của một tình cảm nồng nàn nào đó, làm cho cả người nàng như toát ra một thứ ánh sáng chói lọi, huy hoàng. Trông nàng vừa như rất quen thuộc, lại như rất xa lạ. Chỉ mới hơn hai tháng, nàng như hoàn toàn thoát thai lột xác. Ngoài nét đẹp đã có sẵn, cả người nàng như còn cộng một nét u sầu nào đó, rất người lớn, rất trưởng thành.
Chàng ậm ừ:
- Tâm Nhụy, nghe nói em bị bệnh rất nặng, anh rất mừng thấy em bây giờ đã hết bệnh.
Chàng đột nhiên cảm thấy mình trở nên thật vụng về, cái tâm tình ngượng ngập và bất an vẫn còn ngự trị trong chàng. Nàng hơi mỉm cười, một nụ cười thật nhẹ. Nàng nói:
- Có một chuyện em muốn nhờ anh.
- Ừm!...
Chàng ứng tiếng, trong lòng có một cảm giác hoang mang, những lời đối đáp giữa họ, lễ độ và xa cách như thể hai người khách xa lạ gặp gỡ nhau lần đầu tiên.
- Nhờ anh nhắn lại với Vũ Đình rằng... có một ngày, em mong rằng mình có thể nghe được cô ấy vừa đàn vừa hát.
- Ờ!
Chàng ngớ ngẩn trả lời, không biết phải nói lại thế nào cho đúng.
Đột nhiên, Tâm Nhụy nghiêm sắc mặt lại, đầu mày đuôi mắt của nàng, mang đầy nét nghiêm túc và trang trọng. Nàng đưa tay trái ra, kéo lấy Hạnh Tú, lại đưa tay phải ra, kéo lấy Chí Trung, trầm giọng nói:
- Thôi được rồi, chúng ta cùng đi vào thăm Chí Văn nhé!
Chí Trung ngớ ra, đưa mắt nhìn Hạnh Tú thật nhanh:
- Ồ! Em... em muốn vào thăm Chí Văn à?
Tâm Nhụy gật gật đầu một cách chắc nịch, trong giọng nói của nàng, có chứa đựng một thứ lực lượng mạnh mẽ nào đó, một thứ lực lượng làm cho người ta không thể nào chống cự lại được:
- Đúng vậy! Anh và Hạnh Tú cùng vào với em! Em có rất nhiều chuyện muốn nói với Chí Văn, em mong rằng... mọi người đều ở bên cạnh, lỡ mà anh ấy nghe không rõ, mọi người có thể nghe dùm anh ấy!
- Tâm Nhụy?
Chí Trung kinh ngạc nhìn nàng, lại quay đầu sang nhìn Hạnh Tú. Hạnh Tú nhìn trả lại chàng bằng một ánh mắt "chẳng đặng đừng".
Thế là, bọn họ cùng đi vào phòng khách nhà họ Lương.
Bà Lương đột nhiên nhìn thấy Tâm Nhụy, bà thật sự không biết mình vui hay buồn, oán hay hờn, thương hay hận, bà chỉ kinh hoàng kêu lên một tiếng:
- Tâm Nhụy!
Nước mắt lập tức làm cho ánh nhìn bà trở nên mơ hồ. Tâm Nhụy buông Hạnh Tú và Chí Trung ra, nàng bước lên trên, dùng đôi vòng tay mình ôm choàng lấy cổ của bà Lương, ôm lấy bà thật chặt, thật chặt. Quen biết với nhà họ Lương đã bốn năm nay, đây là lần đầu tiên nàng có những cử chỉ thân mật như thế. Nàng làm thật tự nhiên, như thể một đứa con gái ôm lấy mẹ ruột của mình. Làm cho người có bản tính hiền hậu và nhiệt tình như bà Lương, nước mắt bất giác tuông chảy như suối đổ. Nếu như bà đã từng oán hận Tâm Nhụy đã đem tai họa tày trời đến cho nhà họ Lương, thì cũng trong khoảnh khắc đó, những tâm trạng oán hờn nhỏ nhoi ấy, cũng đã mất đi biệt tăm biệt tích.
Tâm Nhụy dùng tay áo của mình, lau nước mắt cho bà Lương, nàng vẫn không nhớ đem theo khăn tay. Vừa lau lệ cho bà Lương, nàng vừa nói thật đơn giản:
- Con đến đây để thăm Chí Văn. Anh ấy nằm trong phòng riêng, phải không?
Nàng quay người bước đi về hướng phòng của Chí Văn.
Bà Lương định thần lại, bà chặn nàng lại thật nhanh, nói:
- Để bác vào sửa sang lại căn phòng một chút.
Tâm Nhụy lắc lắc đầu, nàng nhẹ nhàng đẩy bà Lương ra, chiếc lưng của nàng hơi dựng thẳng lên, cất bước đi thẳng đến phòng ngủ của Chí Văn, đến trước cửa phòng, nàng quay đầu lại nhìn Chí Trung, Hạnh Tú và bà Lương:
- Xin mời tất cả mọi người đều vào phòng, được không?
Gương mặt trang trọng, bình tĩnh và cái lực lượng làm cho người ta không thể kháng cự lại trong thần sắc của nàng, làm cho bọn Hạnh Tú đều cảm thấy như mình bị thôi miên, bị thu hút, mọi người đều bất giác đi theo phía sau nàng, bước vào phòng ngủ của Chí Văn.
Trong khoảnh khắc Tâm Nhụy đẩy cửa phòng Chí Trung để bước vào, nàng bị ngay những mùi thuốc, mùi cồn, mùi ê-te v.v... làm cho muốn ngạt thở. Thế nhưng, nàng không hề dừng lại, nàng vẫn cứ thẳng bước đến bên giường Chí Văn, đứng trước giường, nàng nhìn trừng trừng vào Chí Văn, nhìn trân trối không một chớp mắt - nếu như cái xác cứng đơ nằm trên giường đó, cái thân xác như một bộ xương khô đó, còn được xem là Chí Văn - nàng lặng lẽ, bất động, đứng đó nhìn chàng.
Một lúc thật lâu, nàng chỉ đứng nơi đó, sau đó, nàng tiến đến gần bên giường hơn nữa. Chí Văn nằm ngửa trên giường, sắc mặt vàng như nghệ, xương gò má nhô cao lên, đầu tóc lơ thơ, hình như đã rụng hết hơn nửa, đôi mắt chàng nhắm nghiền lại... nguyên cả khuôn mặt, trông giống như một xác chết, một xác chết khô cứng và vô tri vô giác, một xác chết xấu xí. Toàn thân chàng lại còn cắm đầy những sợi, những ống chi chít, những thứ sinh tố cần thiết để duy trì sự sống còn, được đưa vào người chàng qua những ống đó. Ngoài ra, còn có những thứ thừa thãi của cơ thể, cũng được thải ra ngoài qua những ống đó. Hai bàn tay chàng, lặng lẽ buông xuôi ở hai bên thân hình, không thể nào tìm được trên cánh tay đó một sớ thịt nào, đó chỉ là một lớp da vàng khô héo, bao bọc lấy hai cái que củi, những ngón tay chàng co rút... làm Tâm Nhụy liên tưởng đến những móng vuốt của chim ưng.
Trong phòng rất yên lặng, rất yên lặng, tuy rằng có tất cả năm người, nhưng gần như không nghe được cả hơi thở. Hạnh Tú không hề nhìn Chí Văn, mỗi ngày nàng đều săn sóc cho Chí Văn, nên rất rành rọt về tình trạng của chàng. Nàng chỉ chăm chú nhìn Tâm Nhụy, thế nhưng nàng nhìn không ra tư tưởng của nàng, và cũng nhìn không ra cảm giác của nàng. Trên gương mặt nho nhỏ và mang đầy nét trang trọng đó của nàng, vẫn là một phiến bình lặng và cương quyết.
- Ồ! Chí Văn, rút cuộc rồi em cũng đã được nhìn thấy anh!
Đột nhiên nàng cất tiếng nói, thanh âm bình tĩnh và yên lành, thậm chí, còn có một chút nét vui mừng trong đó. Nàng lại bước tới trước một bước, vì muốn đến gần sát bên đầu của Chí Văn, nàng quỳ xuống bên cạnh giường. Nàng lại nói:
- Nhìn thấy anh, em đã an tâm rồi, anh có biết không, anh đã đùa với em một trò đùa quá to lớn, em ngỡ rằng anh đã chết rồi. Cũng may, anh vẫn còn sống, chỉ cần anh còn sống, em muốn nói với anh rất nhiều, rất nhiều việc!
Bà Lương bất giác bước tới trước một bước, định ngăn cản cuộc nói chuyện vô ích này. Hạnh Tú đưa tay kéo lấy bà Lương, nói thật nhỏ với mẹ:
- Mẹ để cho nó nói đi, nó đã bị dồn nén lâu lắm rồi!
Tâm Nhụy đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve lên gương mặt của Chí Văn, như thể đang vuốt ve một đứa trẻ trong cơn say ngủ. Nàng nhìn chàng chăm chú, lại bắt đầu cất tiếng nói:
- Chí Văn, anh thật sự hư lắm! Anh hư vô cùng! Bây giờ em hồi tưởng lại những việc đã qua, vẫn không thể không trách anh, không thể không oán anh! Anh thử nghĩ xem, từ lúc em quen anh và Chí Trung đến nay, em và Chí Trung đùa nghịch, giỡn hớt với nhau, vui vẻ cười nói với nhau, còn em và anh thì sao? Tất cả những tâm sự của em, em đều đem ra nói cho anh nghe hết, em thi không được điểm cao cũng đến nói với anh, em bị thiệt thòi gì cũng đến nói với anh, em có chuyện gì vui vẻ cũng nói với anh. Chí Văn, anh biết em chỉ là một đứa con nít, thủy chung, em vẫn chưa được trưởng thành cho lắm, em không phân biệt được tình yêu và tình bạn, em không phân biệt được là mình yêu anh hay yêu Chí Trung. Thế nhưng, Chí Văn, lẽ ra anh phải hiểu được một chuyện, là em và anh có một sự thông cảm về tâm linh, còn em và Chí Trung, chỉ đang chơi trò chơi của trẻ con! Thế nhưng, cái quan niệm sĩ đại phu đáng chết đó của anh, cái quan niệm đạo đức đáng chết đó của anh, cái tính nhường nhịn đáng chết đó của anh và cái tự ti mặc cảm đáng chết đó của anh, đã làm cho anh trì trệ, không chịu tấn công, và đã làm cho em rút cuộc ngã vào vòng tay của Chí Trung...
Nàng hơi dừng lại một chút, hít vào một hơi thở dài, sau đó lại nói tiếp:
-... Hôm nay Chí Trung có mặt ở đây, mẹ anh và em gái anh cũng có mặt ở đây, mỗi một lời nói của em, đều là những lời thốt ra từ trong tận cùng trái tim em, em muốn họ cùng nghe, em muốn họ đều hiểu là em đang nói gì...
Nàng hơi dừng lại một chút, sau đó nói tiếp:
-... Chí Văn, có thể, em không nên chỉ trách anh, em không nên chỉ quy tất cả những lỗi lầm vào anh! Tha thứ cho em, Chí Văn, cái tật xấu của em lại nổi lên nữa rồi, lúc nào em cũng đem những sai lầm của mình ra tìm cách đổ thừa cho người khác, rồi trút những cơn giận dữ của mình lên người khác. Không không, em không thể trách anh! Muốn trách, chỉ có thể trách em. Bao nhiêu năm nay, không phải anh không bày tỏ, chỉ có điều là, anh đã quá dè dặt, anh đã quá khiên tốn, anh làm cho em hiểu lầm, nghĩ rằng anh chỉ là một người anh, mà không nghĩ rằng anh sẽ là người yêu của em! Anh có biết là lúc nào em mới bắt đầu ý thức được rằng em đã yêu anh chăng? Chính là buổi sáng hôm đó, buổi sáng đi đến nhà họ Đỗ đó, em điện thoại gọi anh đến, lúc đó, em muốn nói với anh rằng, em đã sai lầm! Em đã hiểu được anh rồi! Em đã biết rõ tình cảm của anh rồi! Đồng thời em cũng đã hiểu rõ được tình cảm của mình rồi! Em biết rằng suốt một năm nay, mình đã làm toàn những chuyện sai lầm, người em yêu tha thiết, thật sự không phải là Chí Trung, mà chính là anh!...
Đầu nàng hơi tựa nhẹ vào thành giường, những giọt lệ nóng dâng tràn lên khóe mắt của nàng, nàng hơi có một khoảnh khắc yên lặng, sau đó, nàng lại cương quyết ngẩng đầu lên:
-... Còn nhớ khoảng thời gian anh trốn lên núi để viết luận án không? Mỗi ngày em đều đi chơi với Chí Trung. Thế nhưng, em nhớ anh vô cùng, nhớ anh đến phát điên lên, mẹ anh có thể làm chứng cho em, mỗi ngày, em đều chờ đợi anh trở về, tuy nhiên, em lại quá hồ đồ, quá mê muội, quá trẻ con, em không hề biết cái tâm tình chờ đợi, mong nhớ đó chính là tình yêu! Không có ai dạy em tình yêu là như thế nào, còn nhớ cái ngày anh từ trên núi trở về không? Ở Mưa Nguồn, khi nhìn thấy anh, em đã vui mừng đến độ muốn phát điên lên! Em nói với anh sự ngăn cách giữa em và Chí Trung, em nói với anh những cảm giác trong lòng em, em nói với anh em là một con kình ngư... thế mà anh, anh là một thằng ngố, tại sao anh không biết đem những lời như đã viết trong thư, nói thẳng ra với em: "Anh chính là đại dương của em, hãy ngã vào lòng anh!", anh còn nhớ lúc đó anh nói gì không? Anh nói một hơi về những ưu điểm của Chí Trung, khuyên em đừng nên nãn lòng về Chí Trung, thậm chí, anh còn nói: "Em yên tâm, anh sẽ giúp em đem sa mạc biến thành đại dương!". Ồ! Chí Văn! Anh là một thằng ngố, anh là một thằng ngố nhất trong thiên hạ! Em không hiểu được tình yêu, thế nhưng anh, ngay cả chuyện bày tỏ tình yêu cũng không biết chăng?...
Có hai giọt lệ rơi xuống thành giường, nàng ngước đôi mắt chứa đầy lệ nóng, nhìn vào gương mặt cứng ngắt, không một biểu lộ tình cảm của chàng.
-... Anh có biết không? Sau đó em và Chí Trung đã lâm vào tình trạng rất miễn cưỡng rồi, nghe điện thoại của Chí Trung, em vô cùng sợ hãi, nghe điện thoại của anh, em lại cảm thấy vô cùng vui vẻ và phấn khởi. Thật là ngố biết mấy, em vẫn không biết là em đang yêu anh! Đúng vậy, em không thể nào trách được anh hoàn toàn, em cũng là một đứa rất ngố, một đứa ngố nhất trong những đứa ngố! Anh nên trách em, anh nên mắng em! Còn nhớ buổi sáng trong khu rừng nhỏ phía sau nhà em chăng? Anh đã cho em một tấm thiệp nhỏ có hình đóa hoa thạch lựu màu đỏ chói, bài thơ nhỏ viết trong đó, em đã thuộc làu làu từ lâu rồi: " Đêm qua hoa lựu đứng trong mưa, Một đóa ngại ngùng thoáng nhẹ đưa, Mong người thấu hiểu lòng hoa ấy, Đừng phụ lòng ai vạn mối tơ!" Chí Văn, ồ, Chí Văn! Đó chính là phương thức bày tỏ tình yêu của anh chăng? Em đã đem cái người "thấu hiểu lòng hoa" ấy, hiểu lầm ra là Chí Trung, và nghĩ rằng đó chỉ là một tấm thiệp chúc lành! Sau đó, anh tặng cho em bức tượng điêu khắc, anh nói với em, anh đã thức thâu đêm suốt sáng để khắc bức tượng đó như thế nào, còn nhớ không? Hôm đó em đã khóc như một con bé ngố nhất trên đời. Khi em và Chí Trung ở bên cạnh nhau, em cũng khóc rất thường, mỗi lần khóc đều là tại vì anh ấy làm cho em tức giận mà khóc. Chỉ có khi ở trước mặt anh, em mới chảy nước mắt vì vui sướng và cảm động. Thế nhưng, con bé ngố hạng nhất là em, em vẫn không hề biết rằng em đang yêu anh! Khi anh hỏi em: "Em có lẫn lộn cái định nghĩa về người anh và người bạn trai không?", em vẫn không hiểu được anh muốn ám chỉ điều gì! Ồ, Chí Văn, em ngu quá sức là ngu, em ngố quá sức là ngố, em hồ đồ quá sức là hồ đồ! Người đáng chết không phải là anh, mà là em! Em đáng chết! Em đáng xuống địa ngục! Bây giờ, em có thể nói thật thẳng thắn, thật rõ ràng với anh, và cũng với Chí Trung rằng, từ đầu chí cuối, em đã lẫn lộn! Chí Trung là anh của em, còn anh, anh mới chính là người yêu của em!...
Nàng hơi hít hít mũi, đôi mắt vẫn nhìn trừng trừng vào Chí Văn không chớp. Tất cả mọi người trong phòng đều đứng nghe một cách bàng hoàng, nghe một cách ngớ ngẩn, nghe một cách trân trối. Mọi người đều im lặng, không phát ra một tiếng động, họ đứng lặng lẽ, ngơ ngẩn mà nghe, nghe những lời tâm sự tha thiết nhất, thẳng thắn nhất, thành thật nhất, và cũng đau thương nhất!
-... Còn nhớ, anh đã vì em mà cãi vã với Chí Trung không? Anh đã từng nói với em: "Nếu như em là bạn gái của anh, anh sẽ không để cho em rớt một giọt nước mắt!" Đó là lần đầu tiên, em đã có nghĩ đến, có thể là anh đã yêu em. Anh có biết không? Lúc đó em đã chấn động đến như thế nào, trái tim em đập thật mạnh, em mừng rỡ, em chờ đợi... sau đó, hôm anh đến nhà thăm em, dưới cằm anh dán miếng bông băng, anh nói rằng anh đã đánh nhau với Chí Trung, vì Chí Trung không chịu đến xin lỗi em, làm hòa với em. Còn nhớ không? Em đã lập tức nổi trận lôi đình, em giận dữ, không phải tại vì Chí Trung không chịu xin lỗi em, mà là em giận anh! Giận anh về chuyện gì? Lúc đó em không hiểu được, sau đó em mới suy nghĩ rõ ràng, em giận anh là vì anh chỉ muốn đẩy em vào vòng tay của Chí Trung, giận anh sao lại cứ lo chuyện của thiên hạ, giận anh... không muốn chiếm hữu em! Hôm đó, quả thật là anh đã làm cho em giận đến phát khóc lên, thế là, anh đã hôn em...
Nàng thở ra một hơi thật mạnh, nhìn trừng trừng vào chàng, ánh mắt si dại:
-... Anh đã hôn em! Chí Văn, anh không biết được cái hôn đó đã đem lại cho em ý nghĩa gì, anh không biết em đã mừng rỡ như thế nào, điên cuồng như thế nào, mê đắm như thế nào! Em nhìn nhận, anh không phải là người đầu tiên hôn em, nụ hôn đầu đời của em, đã trao cho Chí Trung. Thế nhưng, khi em và Chí Trung hôn nhau, em chỉ bình tĩnh phân tích, anh ấy đã từng hôn bao nhiêu người, em đã bình tĩnh suy nghĩ, làm sao để cho anh ấy không biết rằng, đây là nụ hôn đầu tiên trong đời em! Thế nhưng, khi anh hôn em, cả người em như hôn mê, cả người em như si dại! Ồ, Chí Văn, em đã yêu anh, yêu anh biết mấy! Tại sao từ đầu chí cuối, em vẫn không hiểu được như thế? Tại sao từ đầu chí cuối, anh vẫn không cảm nhận được chuyện ấy? Cái hôn đó đáng lý ra đã có thể làm cho chúng ta cùng hiểu nhau, thế nhưng, cái tự ái tội nghiệp, đáng ghét của em lại nổi lên, em sợ rằng anh chỉ đang an ủi em, do đó, em đã hỏi anh một câu rất thừa thải là tại sao anh lại hôn em? Ngố ơi! Anh không biết nói rằng anh yêu em sao? Mà anh lại nói rằng anh sẽ khuyên Chí Trung đừng nên hồ đồ nữa! Ồ Chí Văn, anh lại làm em hiểu lầm nữa rồi, hiểu lầm rằng anh chỉ muốn đẩy em cho Chí Trung! Em đã giận dữ quá sức, em đã kêu lên như điên cuồng rằng, em hận anh, em hận anh lắm! Bây giờ nghĩ lại, đó chỉ là vì yêu càng sâu, hận càng nhiều mà thôi!...
Nàng nhìn trừng trừng vào khuôn mặt của chàng, nhìn trân trối không một chớp mắt, khuôn mặt cứng đơ, không một biểu lộ tình cảm đó, khuôn mặt như thể một xác chết. Thanh âm của nàng đã bất giác cất lên càng lúc càng cao, càng nói càng xúc động:
- Sau đó, em và Chí Trung không còn lui tới với nhau nữa, anh không biết rằng, lúc đó em lại cảm thấy như thể mình được giải thoát, Chí Trung nói rất đúng, giữa em và anh ấy, chưa có ai yêu ai bao giờ, đó chỉ là một trò chơi của trẻ con. Sau đó, dưới gốc cây hồng đậu trong sân trường, Hạnh Tú nói với em rằng, anh sắp đi ngoại quốc. Anh có biết không? Em đã bị chấn động đến độ tan nát trái tim, chỉ nghĩ đến việc anh sẽ bỏ em mà đi thật xa, em đã cảm thấy cả thế giới này trở nên vô cùng trống trải! Em đã nói đủ thứ lý do tại sao anh không nên xuất ngoại, ồ, Chí Văn, em đã yêu anh đến như thế ấy, anh có biết không? Sự thi vị của anh, nét tài hoa của anh, luôn cả cái mặc cảm tự ti của anh, cùng cái khí chất văn học bán cổ điển của anh, ồ, Chí Văn, thật sự là em đã yêu anh từ lâu mà không hề hay biết! Và cũng ngày hôm đó, anh đã chính thức biểu lộ tình cảm của mình với em. Khi anh nói: "Đi, vì em! Ở, cũng vì em!", lúc đó, em đã cảm động đến muốn ngất đi. Sau đó, ở Mưa Nguồn, anh lại nói với em rằng: "Anh không phải chỉ là người anh, anh không thể yêu em, anh không thể lấy em, anh không thể cùng em chung sống suốt một đời!", anh có biết không? Chí Văn, đó là những lời tỏ tình đẹp nhất mà em được nghe trong suốt cuộc đời! Khi anh ngỏ lời cầu hôn với em, thật sự trong tận cùng trái tim, em đã bằng lòng cả ngàn cả vạn lần, em đã ưng chịu cả ngàn cả vạn lần... thế nhưng, em đã đáng chết biết mấy! Cái tự ái đáng ghét của em, cái cảm giác hư vinh đáng ghét của em! Chỉ vì một câu em đã từng nói với Chí Trung: "Tôi sẽ không bao giờ mang họ nhà anh!", thế là, em đã phá hoại hết tất cả mọi thứ, cái bóng âm u của Chí Trung đã nằm vắt ngang chúng ta, anh hiểu lầm rằng em không quên được Chí Trung, nên lại làm cho lòng tự ái của em bị tổn thương một cách thật trầm trọng, chúng ta hiểu lầm nhau, chúng ta cay đắng nhau, chúng ta làm khổ nhau, càng lúc càng sâu, càng lúc càng đậm, thế là, em đã bỏ đi! Đúng ra, lúc đó, em đã có thể ngã vào lòng anh, kể lể cho anh biết tiếng lòng chân thật của mình, thế nhưng, em đã đem tất cả những điều tươi đẹp, tất cả tương lai, hủy hoại hết cả!
Nàng cúi thấp đầu xuống, vùi mặt mình vào hai lòng bàn tay, có một lúc thật lâu, nàng không hề cử động. Những lời kể lể dông dài đó, đã nói lên tất cả những câu chuyện mà bà Lương, Chí Trung và Hạnh Tú không bao giờ biết. Mọi người đều đứng chết trân ở đó, chìm đắm trong câu chuyện đó, hoàn toàn quên hẳn mình đang ở đâu, đang làm gì. Người nói như si như dại, người nghe cũng như dại như si.
Tâm Nhụy lại ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng lại nhìn trừng trừng vào chàng, thanh âm nàng chứa đầy sự xúc động:
- Buổi sáng hôm đó, em gọi điện thoại cho anh, Chí Văn, anh có biết không? Đó là vì đột nhiên em đã hiểu ra, đột nhiên em đã biết ra rằng, người em thật sự yêu tha thiết từ đầu chí cuối, chính là anh, em gọi anh đến, là để nói với anh những lời em nói ngày hôm nay, em muốn nói với anh rằng: em bằng lòng lấy anh! Anh mang họ Lương, em lấy anh! Anh không mang họ Lương, em cũng lấy anh! Anh là anh của Chí Trung, em lấy anh, anh không là anh của Chí Trung, em cũng lấy anh! Thế nhưng, Chí Văn, định mệnh đã an bày em phải nghe được những lời nói chuyện của ba mẹ trong khoảnh khắc đó, biết được sự có mặt của Vũ Đình, biết được sự có mặt của Đỗ Mộng Thường! Ba nói rằng: "Vũ Đình đã cướp Chí Trung từ trên tay của Tâm Nhụy!", làm cho em lại bị lẫn lộn nữa, em lại cảm thấy mơ hồ lộn xộn nữa, tự ái em lại bị tổn thương thêm một lần nữa... thế là, em đã chạy đến nhà họ Đỗ, đại náo một trận, thật sự, em cảm thấy bất bình cho mẹ nhiều hơn là cho chính em. Thế nhưng, em nghĩ, nhất định là anh lại hiểu lầm thêm một lần nữa! Chí Văn, Chí Văn, ai đã nghiệt ngã đùa giỡn với chúng ta như thế này? Ai đã quái ác bày bố cho chúng ta như thế này? Định mệnh chăng? Không, Chí Văn, chúng ta cũng đã trở thành nạn nhân của chính tính tình của chúng ta! Sự khiêm nhường của anh, tính kiêu ngạo của em, mặc cảm tự ti của anh, lòng tự ái của em... từ đầu chí cuối, chính chúng ta đã tự đùa giỡn, đã tự bày bố bẫy rập cho chính mình! Thế nhưng, Chí Văn, cho dù như thế nào đi nữa, kết cuộc của chúng ta không thể nào thê thảm như thế này được, khi em nhảy ùm xuống nước, đó chỉ là vì trong một phút bốc đồng, em không hề có chút suy nghĩ. Thế nhưng anh, tại sao cũng nhảy theo em như thế? Chẳng lẽ một con bé hồ đồ, ngang ngược, bướng bỉnh, ích kỷ như em, cũng đáng để cho anh sống vì em, chết vì em hay sao? Chí Văn, anh ngố lắm, anh ngố lắm, anh ngố lắm...
Nàng kêu lên một hơi mấy chục câu "Anh ngố lắm". Sau đó, đột nhiên nàng chồm sát tới trước, dùng hai bàn tay mình nâng lấy khuôn mặt của Chí Văn, kêu lên rằng:
- Bây giờ, em đã đến đây! Anh nghe cho rõ, mẹ anh đang ở đây, Chí Trung đang ở đây, Hạnh Tú cũng đang ở đây! Họ đều đang nghe hộ cho anh! Anh nghe cho rõ! Đời này kiếp này của em, chắc chắn là đã thuộc về anh! Anh tỉnh dậy, em là của anh! Anh không tỉnh dậy, em cũng là của anh! Anh sống lại, em là của anh! Anh chết đi, em cũng là của anh! Tuy nhiên, nếu như anh dám chết đi, thì em cũng tuyệt đối không sống một mình. Dùng cái câu nói của anh: "Đi, vì em! Ở cũng vì em!", em còn muốn thêm vào một câu nữa: "Sống, cùng anh! Chết, cũng cùng anh!", từ đây về sau, em sẽ theo anh mãi mãi! Theo anh mãi mãi! Theo anh mãi mãi! Theo anh mãi mãi! Anh đã nghe rõ chưa? Chí Văn? Sẽ không có một lực lượng nào, có thể kéo em ra khỏi anh! Em sẽ theo anh mãi mãi! Theo anh mãi mãi! Theo anh mãi mãi!...
Nàng kêu lên cuồng nhiệt, nàng kêu lên đau đớn, nàng kêu lên thống thiết, nàng kêu lên bất chấp mọi sự... Cuối cùng, bà Lương tiến lên phía trên, ôm chầm lấy Tâm Nhụy, nước mắt tuôn như mưa đổ. Trong cái khoảnh khắc đó, bà mới hiểu rõ được cái ôm mà nàng đã cho bà khi bước chân vào nhà, nàng đã tự xem mình như một đứa con dâu của gia đình này. Bà vừa khóc vừa ôm Tâm Nhụy, vừa khóc vừa lau đi những giọt lệ chảy dài trên đôi má của Tâm Nhụy, vừa khóc vừa vuốt lấy mái tóc rối bời bời của nàng...
Đột nhiên, Tâm Nhụy đẩy bà Lương ra, nàng nhào đến bên cạnh giường, trừng to đôi mắt, nhìn vào Chí Văn. Thế là, bà Lương và Chí Trung, Hạnh Tú, cũng ngơ ngác nhìn theo ánh mắt của nàng. Thế là, họ cùng kinh hoàng, ngớ ngẩn phát giác ra rằng, có hai giọt nước mắt, đang từ từ chảy xuống hai bên đuôi mắt của Chí Văn, từ từ xuôi theo chiều đôi mắt chảy dài xuống gối. Thế là, mọi người đều như ngưng thở, mọi người đều kinh ngạc đến cứng hết cả người. Chưa bao giờ nhìn thấy giọt lệ nào đẹp đến như thế, chưa bao giờ nhìn thấy dòng suối sinh mệnh nào tuôn chảy mênh mang như thế. Thế là, Tâm Nhụy đột nhiên phát lên một tiếng kêu rú mừng rỡ điên cuồng, nàng nhào thẳng đến bên Chí Văn, dùng đôi môi mình hôn như điên như cuồng lên giọt lệ đó, hôn như điên như cuồng lên đôi mắt nhắm nghiền đó, vừa khóc vừa cười như ngây như dại, vừa kêu vừa nhảy lên như cuồng như si:
- Ai nói rằng anh ấy không có tri giác? Ai nói rằng anh ấy không nghe được? Ai nói như thế? Ai nói như thế? Ai nói như thế?
Nàng nhảy dựng từ bên giường dậy, xông thẳng ra phía trước nhà, đụng ngay phải vào ông Lương khi đó cũng mới vừa tan sở về đến nhà, nàng vừa khóc vừa cười chụp lấy ông Lương, nàng vừa khóc vừa cười kêu to lên rằng:
- Gọi điện thoại cho ba con! Mau mau gọi điện thoại cho ba con! Kêu ông đến đây ngay lập tức! Kêu ông đến đây ngay lập tức! Chí Văn đã tỉnh lại rồi! Anh ấy đã nghe được con rồi... anh ấy đã nghe được con rồi... anh ấy rút cuộc cũng đã nghe được tiếng kêu từ tận cùng đáy lòng con rồi!